Chương 1.3: Nếu được trao cơ hội thứ hai, liệu có thể làm lại mọi thứ không?
Độ dài 1,484 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-09 22:30:06
Trước cổng trường, khi tôi có thể nghe thấy tiếng nói từ xa của câu lạc bộ thể thao—tôi có thể cảm thấy những ánh mắt sắc bén đâm vào mọi nơi trên cơ thể mình.
“Tay em đô hơn chị nghĩ đấy, Nanaya-kun. Chắc là do nó không lộ ra khi em mặc đồng phục.”
Tại sao lại thành ra như thế này. Phép màu như thế này có thể xảy ra sao? Một nữ sinh trung học, với mùi hương ngọt ngào và dễ chịu từ mái tóc, vòng tay qua tay trái của tôi, đẩy cơ thể mềm mại của cô ấy lên người tôi. Đó không phải là loại nước hoa trưởng thành, mà là một mùi hương trái cây họ cam quýt tươi mát và ngây thơ hơn.
Tất nhiên, thu hút sự chú ý như thế này là điều tôi cũng đoán được. Kamijou Touma là một trong những người có ngoại hình xinh đẹp và là một trong những người nổi tiếng hàng đầu trường này.
Nếu nhìn thấy một người đẹp như vậy bước ra khỏi trường trong khi tay trong tay với một gã nhàm chán, ai cũng sẽ ghen tị. Kể cả tôi nhìn thấy chắc cũng thế thôi.
“Này, Nanaya-kun, em có nghe chị nói không đấy? A, còn giận hai người lúc trước sao? Chị xin lỗi, họ không phải là người xấu, chị sẽ giáo huấn họ khi khác.
“À, K-không cần đâu, Sế—”
“Hả…?”
“Đ-Đừng bận tâm đến điều đó! Em vừa cắn phải lưỡi thôi! Em có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình được về nhà với Kamijou-senpai nên em hơi căng thẳng!”
"…Thật sao? Cũng đúng. Trời ạ, nhưng em làm thế chị ngại lắm đấy”
Ê! Thế này là thế nào?! Chuyện gì đang xảy ra vậy! Tôi chưa bao giờ thấy trưởng phòng có hành động tán tỉnh như vậy!
Ý tôi là, tình huống tương tự đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng lúc đó cô ấy say khướt, gần như đã nôn ra rồi! Nãy cô ấy có uống gì không thế…? Đừng có nói là có đấy, chuyện đó không thể nảo. Nhưng nếu thế thì đây là gì?! Ai đó giải thích cho tôi với!
Tuy nhiên, đây không phải là lúc để hành động hoang mang trước sự tiến triển đột ngột này. Tôi đang sử dụng việc được trở về quá khứ để bắt đầu chiến dịch làm mới tuổi trẻ của mình, ngay tại đây và ngay bây giờ. Tôi không thể để cơ hội này bị lãng phí. Tôi cần bắt chuyện với cô ấy. Kiểu gì cũng được.
Đợi đã, tôi thường nói chuyện gì với trưởng phòng nhỉ? Chủ yếu là về công việc thôi đúng không. Tệ rồi…tôi không thể nghĩ ra thứ gì. Tôi ước mình có thể xem video của “Nhà tâm lý học tình yêu Yuito” ngay bây giờ. Tôi tự hỏi ý tưởng tải video lên thời này phổ biến đến mức nào. Vì giờ tôi cũng chỉ có con điện thoại gập cũ, nên chắc cũng chẳng có gì đâu.
“Này, em ghét nói chuyện với chị thế sao~?”
Khi tôi đang suy nghĩ xem nên nói gì, trưởng phòng đã bắt chuyện với tôi trước.
"Không bao giờ có chuyện đó! Em vui còn không hết chứ đừng nói là không muốn! Xem này, em mừng đến mức có thể nhảy nhót dọc đường luôn ấy”
Tôi hoàn toàn quên mất rằng trưởng phòng đang bám lấy cánh tay tôi, và nhảy vài bước về phía trước, gần như muốn gạt tay cô ấy ra. Chết tiệt, tôi đúng là một thằng ngốc! Thằng trai tân ăn hại này! Đây là lý do tại sao tôi vẫn được coi là thằng trai tân trong tương lai! Ừ thì cái đấy cũng đúng thật!
“Ahahaha, bây giờ em thực sự đang nhảy đấy, em hài hước thật Shimono-kun!”
Trước sự ngạc nhiên của tôi, trưởng phòng phá lên cười. Vì bình thường cô ấy chỉ nheo một bên lông mày, tỏ vẻ nghi ngờ với tôi, nên phản ứng đó gần như đã khiến tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực. Dễ thương chết mất thôi.
“E-Em xin lỗi, đột nhiên em nghĩ ra trò đó.”
“Nào, đừng bỏ chị lại, em sẽ làm cho người phụ nữ ở đây rất buồn đấy~”
Cô ấy nói, chạy về phía tôi, và một lần nữa ôm lấy cánh tay tôi.
Theo đà, cơ thể cô ấy va vào cánh tay tôi. Ngực cô ép vào cánh tay tôi.
“Chậc.”
“Chậc.”
“Chậc.”
Tôi có thể nghe thấy âm thang khó chịu vang lên đồng loại xung quanh, Những người khác đều lườm tôi như thể tôi là một con quỷ. Ngày thanh trừng sắp đến rồi sao? Sợ vãi, ai giúp tôi với.
“Kamijou-senpai, nếu chị cứ bám lấy em như thế này ở trường, ừm, những người khác sẽ nghĩ chúng ta đang có mối quan hệ kiểu đó đó.”
"Kiểu đó là kiểu gì?"
“Ý em là… chúng ta đang hẹn hò ấy.”
Khi tôi vừa dứt lời, trưởng phòng lập tức bỏ tay ra với khuôn mặt đỏ như cà chua.
“A, xin lỗi, xin lỗi! Em nói đúng! Ehehe.”
Ngay cả khi rụt rè cũng đáng yêu quá đi. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy lo rằng cô ấy có thể từng là kiểu gái hư hỏng, chơi đùa và tán tỉnh bất cứ ai, nhưng có vẻ như không phải vậy.
Trước đây thì cô ấy tuyên bố rằng cô ấy không có hứng thú với đàn ông, vì vậy cô ấy sẽ không bao giờ hành xử như vậy. Cô ấy còn lo lắng về việc tôi bị bạn cùng lớp trêu đùa vừa nãy cơ mà. Chắc là cô ấy muốn làm quen với tôi thôi.
Ừ đúng rồi. Vậy nghe hợp lý hơn. Cô ấy chỉ đơn giản là hành động quan tâm đến tôi. Hẳn là thế. Không đời nào trưởng phòng lại đột nhiên hành động đáng yêu như vậy. Mặc dù điều đó cũng khiến tôi cảm thấy buồn, nhưng ít nhất tôi đã bình tĩnh lại được.
“Đi thôi, Kamijou-senpai.”
"Được!"
Bây giờ đầu tôi đã tỉnh táo trở lại và bình tĩnh đi cạnh trưởng phòng, cho đến khi tới gần nhà cô ấy. Đây có thể là lần đầu tiên tôi nói chuyện với trưởng phòng về những thứ như gia đình cô ấy, những ngày còn học sơ trung và người nổi tiếng yêu thích.
Tôi đã làm việc với cô ấy được năm năm, và mặc dù chúng tôi đã biết nhau khá lâu, nhưng một lần nữa tôi buộc phải nhận ra rằng tôi không biết gì về trưởng phòng. Tôi thực sự vui vì mình đã có cơ hội được làm lại
Sau khoảng ba mươi phút đi bộ, chúng tôi đến trước nhà cô ấy. Nó là ngôi nhà hai tầng đơn giản nhưng vẫn khá hút mắt nằm trong khu dân cư.
“Cảm ơn vì đã tiễn chị.”
“Em phải cảm ơn chị, nói chuyện với chị như thế này vui lắm, Kamjou-senpai. Cảm ơn chị nhiều."
“Thật cứng nhắc...Giờ chúng ta là bạn rồi, nên bỏ toàn bộ hành động đó đi. Cứ gọi chị là Touka. Ngoài ra, thì cứ hành xử như bình thường đi, được chứ?
“Không không không, thế thì xấu hổ quá. Mặc dù chị đồng ý là bạn, nhưng chị vẫn là tiền bối của em.”
“Hừm, em không sai, nhưng…”
“Ừm…Nhưng tại sao chị lại đồng ý làm bạn với em? Em là một người lạ và là một đàn em mới vào trường nữa”
“Đố em biết đấy! Đoán đi? Đoán đúng có thưởng"
“Thì không biết nên em mới hỏi! Và tại sao lại có cả đổ vui có thưởng ở đây thế?!”
“Ahaha, phản ứng của em thật đáng yêu. Em có biết là em càng đáng yêu thì sẽ càng gây nhiều sát thương cho chị không hả.”
“T-Thôi, đừng trêu em nữa.”
Tôi mới là người chết vì sự dễ thương trước đấy.
“Không phải trêu đâu~ Mà chị cũng không phiền nếu như chúng ta có mối quan hệ kiểu đó đâu…”
“Kamijou-senpai?”
“…K-không có gì hết! Dù sao, hẹn gặp lại vào ngày mai nhé. Tạm biệt!"
Mặt cô đỏ rực bởi ánh hoàng hôn khi cô chạy thẳng vào trong nhà. Mái tóc bồng bềnh của cô ấy lấp lánh, một lần nữa khiến tôi mê mẩn trước vẻ đẹp đó. Tiễn cô ấy đi, tôi đi về hướng nhà riêng của mình.
Và, tôi bắt đầu suy nghĩ. Vừa nãy là…Đợi đã, tôi thực sự có cơ hội sao? Ừm, tôi không biết nữa. Có lẽ tôi chỉ đang nhầm lẫn thôi. Hoặc, có lẽ tôi quá phấn khích nên lú lẫn đầu óc rồi? Tôi không hiểu! Một thằng trai tân thảm hại như tôi không thể hiểu điều này! Cứu tôi với, “Nhà tâm lý học tình yêu Yuito”!
Trong thâm tâm, tôi vẫn là một người trưởng thành nhưng vẫn không hiểu nổi phụ nữ nghĩ gì.