Chương 1.2: Nếu được trao cơ hội thứ hai, liệu có thể làm lại mọi thứ không?
Độ dài 3,278 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-09 21:45:15
Vài phút trôi qua sau phát hiện gây sốc, tôi đi qua cổng trường. Nói cách khác, tôi đi đến trường. Lý do tại sao? Tất nhiên là vì tôi là học sinh nên phải đi học. Không, tại sao tôi lại chấp nhận sự thật rằng mình đã trở lại làm học sinh trung học một cách dễ dàng như vậy ư?
Thì cũng là điều bình thường của việc nhảy về quá khứ thôi. Lúc đầu thì tôi cũng hoang mang thật, tự hỏi liệu mình có còn nằm mơ không. Tuy nhiên, khi véo má thì lại thấy đau, và khi tôi bước vào phòng khách, tôi thấy một phiên bản trẻ hơn của mẹ tôi, TV đang chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng nhiều năm trước.
Và tôi còn có thể làm được gì ngoài việc chấp nhận rằng mình đã quay ngược thời gian đây. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là kiểu quay về quá khứ y như phim ảnh hoặc truyện tranh.
Nghĩ về việc đây là mười một năm trước, đây hẳn là năm đầu tiên của tôi ở trường cao trung. Ba năm thanh xuân trọn vẹn đang đợi tôi phía trước. Vì vậy, cảm xúc lúc này của tôi là…
Quá đã! Không cần phải đi làm nữa!! Tuyệt cmn vời! Không phải đi làm, không phải làm nô lệ của đồng tiền, còn gì tuyệt hơn!! Sáng vác cặp đi chiều vác cặp về mà không phải lo nghĩ đến tăng ca! Tất nhiên tôi sẽ đi học! Nếu có thể lựa chọn giữa công việc và trường học, hiển nhiên tôi sẽ chọn trường học!
Và vì điều này, tôi đã tìm đường đến trường cũ của mình. Tôi tự hỏi cảm giác hào hứng của mình hiện tại là do đâu. Mùi hương hoài niệm được làn gió xuân mang đến, giống như bạc hà, làm tôi thấy thật sảng khoái, người đang dần hồi phục sau cơn say.
Điều đó nhắc nhở tôi kiểm tra xem người còn mùi rượu không. Thật tệ nếu một thanh niên 16 tuổi nồng nặc mùi rượu. Sau khi kiểm tra kỹ, tôi chắc rằng nó sẽ ổn thôi, và đi đến lớp học của mình.
Tôi nhớ lại năm đầu tiên của mình, tôi học lớp số 7. Tôi vẫn nhớ mang máng con đường đến đó cho đến tận bây giờ. Tin tưởng vào ký ức của mình và đến lớp học đó, tôi dừng lại trước cửa và hít một hơi thật sâu.
Hỏng rồi, bây giờ tôi cảm thấy rất lo lắng. Ý tôi là, đã mười một năm trôi qua. Tôi trải qua những ngày làm nhân viên công ty mà không thay đổi nhiều, nhưng bây giờ khi trở lại thì tôi không biết nữa, cơ thể tôi tràn ngập một cảm giác kỳ lạ.
“Này này, Nanacchi, mày đang làm gì vậy? Đừng có đứng đực ở đấy như thằng dở hơi nữa~ Vào lớp đi!”
Một tên tăng động tưng tửng nắm lấy vai và đẩy tôi vào trong lớp.
“Ồ, Onikichi! Mày nhìn trẻ thế!"
“Đúng rồi, là Oni-chan đây, yay~ Tất cả chúng ta đều trẻ mà! Luôn sẵn sàng để hòa nhập vì đang ở trong thời kì phong độ đỉnh nhất ~! Hyuu Hyuu Hyuigo~!”
Khứa này là Tadokoro Onikichi, người mà tôi thân nhất hồi cao trung. Sau khi tốt nghiệp thì chuyển đến Tokyo và trở thành MC số một của khu vui chơi Kabukicho, thậm chí còn sở hữu một club của riêng mình khi mới 25 tuổi, khiến cậu ấy trở thành một dân chơi chính hiệu. Ngay cả khi tôi khi thỉnh thoảng đến thăm, thì cậu ấy vẫn đối xử với tôi như mọi khi, vì vậy tôi luôn luôn coi cậu ấy là thằng bạn chí cốt.
“Đợi đã, không phải mày bắt đầu cư xử như một dân chơi từ năm hai sao…?”
“Mày điên à Nanacchi? Hay vẫn còn buồn ngủ? Hyuu Hyuu~”
“Mày thì đúng là vẫn phiền phức như mọi khi! “Hyuu Hyuu” là cái mẹ gì thế ? Với lúc nào thì mày thêm “Hyuigo” vào cuối câu thế thế?!"
“Hôm nay khả năng phản biện của Nanacchi lại ở mức tối đa, ghê đấy !”
Nghe kiểu nói chuyện trẻ trâu của tên này, tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ mình đã quay ngược lại thêm mười năm nữa. Tuy nhiên, Onikichi vẫn mạnh mẽ như mọi khi. Tôi một lần nữa nhận ra rằng cậu ấy đã điềm tĩnh hơn rất nhiều sau khi trở thành người lớn.
“Onikichi, chỗ ngồi của tao ở đâu ấy nhỉ?”
Đáng buồn thay, tôi không nhớ chính xác vị trí chỗ ngồi của mình.
“Ừm, Nanacchi? Mày chơi nhầm đồ hôm qua à?
Thôi bỏ mẹ. Tôi đã nghĩ mình có thể giả vờ đùa với Onikichi, nhưng hẳn bây giờ cậu ấy cũng sẽ hơi nghi ngờ. Dù sao thì về sau cậu ta còn làm chủ của một club cơ mà, chắc chắn không phải người ngu rồi.
“À thì…Tao thấy không được khỏe lắm, đầu tao không chịu nổi.”
Trời ạ quả là một tên nô lệ công ty bình thường, lời bào chữa của tôi lởm khởm đến mức không ai có thể tin được.
“Ừ, mặt mày hình như hơi đỏ.”
Dù sao tôi vẫn còn nôn nao mà.
“Nào, chìa cái trán ra đây đi Gouda Kumi.”
Bỏ qua tên của một nghệ sĩ đang nổi tiếng vào thời điểm đó, Onikichi bất ngờ áp trán cậu ấy vào trán tôi. Vì cậu ấy cao hơn tôi nên phải nghiêng người về phía trước một chút.
“Ê, Onikichi, chuyện này hơi xấu hổ đấy.”
"Muốn hôn không?"
"Mẹ mày, muốn chết à?!"
Tôi hơi hoảng và rụt đầu lại.
“Này này, có vẻ như mày không bị sốt, Nanacchi. Hyuu Hyuu Hyuigo!”
Tôi vẫn chưa hiểu khi nào tên đó sẽ thêm mấy từ vớ vẩn vào sau. Mặc dù vậy cuối cùng thì tôi cũng thuyết phục được Onikichi nói cho tôi biết chỗ ngồi của mình, đặt cặp xuống và ngồi xuống ghế.
Ngay sau đó, ai đó lao thẳng vào tôi. Đúng lúc tôi muốn chửi tên Onikichi một lần nữa, tôi cảm thấy sự mềm mại đặc biệt đang đè lên lưng mình, mềm, mềm vãi ra ấy. Thứ gì mà vừa to tròn vừa mềm thế nhỉ?
“Ê, ai vậy?!”
“Nếu như cậu thành tâm muốn biết. Thì mình sẽ sẵn sàng trả lời…”
“À Nao à.”
“Ít nhất hãy để mình nói hết câu đã, đồ ngốc!”
Người bám lấy tôi từ phía sau là người bạn từ thời thơ ấu của tôi, Nakatsugawa Nao. Cô ấy có một khuôn mặt khá nam tính, với mái tóc màu cam hoạt bát và răng khểnh đáng yêu là điểm quyến rũ. Cô ấy mặc đồng phục tuân thủ quy định của trường ở mức tối thiểu, trông giống như nữ sinh trung học đúng nghĩa, không giống như phong cách nghiêm túc và đứng đắn về sau.
Khe ngực của cô ấy nhô ra khỏi áo sơ mi rộng thùng thình, khiến tôi bối rối không biết nên nhìn vào đâu. Quay trở lại hồi trước, sau khi tốt nghiệp thì cô ấy đến một trường đại học cách xa nơi này và sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới, càng ngày càng rời xa tôi hơn. Khác với Onikichi, tôi khá là nhớ cô ấy.
"Bỏ ra đi, nóng quá đấy."
“Uầy uầy, có người xấu hổ ở đây sao? Hay cậu hứng lên vì được mình ôm?”
“Cậu thích lải nhải kiểu đùa tục tĩu vào sáng sớm thế này hả?! …Đợi đã, chỗ đó của cậu luôn lớn như vậy sao?”
“Cậu đang nói như thế quấy rối tình dục đó,Nanaya! Đúng vậy, mình luôn tự hào về chỗ này! Như một phần thưởng cho sự trung thực, mình sẽ để cậu sờ thoải mái! Chỉ cần 5.000 yên thôi!”
“Thế thì thoải mái bằng mắt! Đi bar thoát y giá còn rẻ hơn nhiểu!
“Bar thoát y…?”
Thôi chết. Hôm nay tôi sẽ buột miệng bao nhiêu lần nữa đây? Mấy gái xung quanh tôi nghe thấy từ “Bar thoát y” nhận ra rằng đó là thứ gì đó dâm dục và ném cho tôi ánh mắt lạnh lùng. Tuy nhiên, mấy tên con trai lại cười toe toét.
Học sinh cao trung chết tiệt, biết đến cả những thứ như thế sao. Ngoài ra, tại sao Onikichi lại bối rối như vậy? Lẽ nào tên này thực ra rất ngây thơ mặc dù hành động như dân chơi?!
“Dù sao thì, cậu có thể buông mình ra được không?”
Tôi nói với Nao với một nụ cười gượng và cô ấy có vẻ cũng không muốn đùa nữa, di chuyển bộ ngực lớn của mình ra xa.
Ah, tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy hối hận thế này? Nhưng cô ấy ngay lập tức thì thầm vào tai tôi với một giọng quyến rũ.
“Nếu là cậu, mình sẽ để cậu sờ mó thoải mái bất cứ khi nào cậu muốn.”
Cái lớp này có tiếp viên kiểu này nữa sao? Nhưng tất nhiên, tôi không dám nói ra mà chỉ giữ chúng cho riêng mình.
*
Các tiết học đã kết thúc, và tôi đến khu năm hai, nằm trên tầng hai. Vì khu năm nhất cao trung ở tầng một nên tôi phải di chuyển lên cầu thang để làm việc đó.
Bây giờ, tôi muốn hỏi lại một chút. Có một người phụ nữ mà tôi muốn chinh phục. Là ai nào?
Tất nhiên rồi, đó là Kamijou Touka.
Loại cấp dưới nào lại đi nhắm đến cấp trên của mình tại nơi làm việc chứ. Không thể nào đúng không?
Chưa kể đến việc tôi chỉ là nhân viên quèn trong khi cô ấy đã thăng tiến lên vị trí trưởng phòng khi chỉ mới 28 tuổi, thể hiện kỹ năng tuyệt đối và khả năng lãnh đạo xuất sắc. Tất nhiên tôi sẽ không dám đánh chủ ý đến cô ấy.
Đâu có gì khó hiểu chỉ cần thêm khái niệm tình yêu vào phương trình thì nó sẽ vô nghiệm. Tôi còn chả đứng ở vạch xuất phát nữa. Đó là lý do tại sao tôi thường hối tiếc. Rằng có lẽ tôi nên thử thổ lộ với trưởng phòng.
Việc cô ấy là một nhân vật siêu mạnh hiếm có cấp S không thay đổi, nhưng ở cao trung, cô ấy vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ tăng cường sức mạnh của mình. Cô ấy vẫn chưa bỏ lại tôi quá xa.
Phù… nghe thật thảm hại. Quay trở lại những ngày còn học trung học, tôi là tên trai tân bất tài (giờ vẫn thế) vì vậy loại câu chuyện buồn này cũng có là gì đâu.
Tất nhiên, tôi không thể biến điều này thành hiện thực—Nếu mọi thứ vẫn như xưa. Tuy nhiên, khi tôi nhận ra rằng mình đã quay ngược thời gian, cùng với niềm vui không phải làm việc, thì có một điều nữa xuất hiện trong đầu tôi. Chính là làm lại một lần nữa để không phải hối tiếc
Chưa kể rằng tôi vẫn còn giữ được kí ức của mình. Với Shimono Nanaya 27 tuổi, chiến thắng trước Kamijou Touka 28 tuổi là điều không thể. Điều tương tự cũng xảy ra với Shimono Nanaya 16 tuổi khi cố gắng chinh phục Kamijou Touka 17 tuổi. Tuy nhiên, Shimono Nanaya 27 tuổi có thể đạt được điều không thể nếu đối phương chỉ 17 tuổi!
Tôi là người trưởng thành. Chiến thắng vài cậu học sinh còn chưa có bằng lái xe thì quá đơn giản! Tất nhiên, cô ấy chắc chắn sẽ được bao quanh bởi những trai xinh gái đẹp và những người xuất chúng nhất trường. Nhưng dù sao thì, họ chỉ là học sinh. Không có gì phải sợ.
Vì vậy, tôi nở một nụ cười tự tin và bước xuống hành lang năm hai. Hành lang của tiền bối luôn có cảm giác hơi đáng sợ và ngột ngạt, nhưng nhìn lại thì họ đều rất dễ thương. Ahaha, chúc các bạn trẻ luôn vui vẻ nhé,
Ồ, có vẻ như tôi đã đến khu vực lớp của năm hai—Không, lớp của Touka của tôi. Đương nhiên, tôi vẫn nhớ cô học năm nào, lớp nào. Tôi đặt tay lên cánh cửa, kéo nó ra tạo nên một âm thanh lạch cạch rất lớn và dễ gây chú ý.
Bây giờ, tôi tự hỏi nàng thơ của mình có ở đây không? À kia rồi, đang ngồi ở trung tâm của lớp học. Với cách tư tái trang nghiêm và đứng đắn, cô ấy ngồi ở của mình, hiện đang chuẩn bị về nhà—Kamijou Touka.
Mái tóc đen của cô ấy vẫn quyến rũ và bóng mượt như mọi khi, với đôi mắt to và lông mi dài. Làn da mềm mại của cô ấy giống như tuyết trong hình dạng con người. Cô ấy đẹp. Quá đẹp, là đằng khác.
“A…awawawawa.” Tôi đột nhiên đổ mồ hôi đầm đìa, đầu gối run bần bật như trong một trận động đất.
“Có chuyện gì thế, cậu năm nhất? Cần gì sao?"
Một chị gái hấp dẫn năm thứ hai, đứng gần cửa, gọi to khiến tôi giật bắn người.
“À-À thì…E-e-em đến đây để nói chuyện với K-Kabijou-sehnpai!”
“Có chuyện gì sao. Nhìn khứa này hài vãi”
Đáng sợ! Năm hai thật đáng sợ!
“Cái gì thế? Yuuji, cậu đang bắt nạt học sinh năm nhất đó à?”
Giờ là một Gal! Aaaaa!
“Không hề nha, tên nhóc này có vẻ hoảng sợ vì một lý do nào đó thôi. Mình nghĩ là nó muốn nói chuyện với ai đó ở đây.”
Đúng vậy, tôi đến đây là có lý do. Trở nên sợ hãi lúc này sẽ không giúp được gì cho tôi. Nhưng dù cho mười một năm đã trôi qua, tôi vẫn nhớ như in. Không có cách nào tôi có thể quên nó.
Hồi còn học trung học, trưởng phòng phận tỏa ra khí chất ngột ngạt khiến người ta khó tiếp cận. Cuối cùng, ngay cả khi còn là học sinh cao trung, cô ấy đã ở một cấp độ hoàn toàn khác so với tất cả những người đồng trang lứa khác mà tôi gặp. Mối quan hệ của chúng tôi với tư cách là cấp trên và cấp dưới có vẻ còn thoải mái hơn nhiều.
Giờ tôi và cô ấy hoàn toàn là người dưng. Tại sao một người bình thường như tôi lại nói chuyện với một người đẹp xuất sắc như cô ấy? Chắc việc chiến thắng Kamijou Touka 17 tuổi với Shimono Nanaya 27 tuổi đều là điều không thể.
Tôi giờ còn nhớ đến những ngày ăn mắng như cơm bữa vì làm sai. Ngay cả khao khát về tương lai bây giờ cũng là một cảm giác kỳ lạ, và chị gái hấp dẫn năm hai dường như nhận ra điều gì đó và nở một nụ cười đến tận amng tai.
“Này Touka! Tên nhóc năm nhất này có chuyện muốn gặp cậu nè!”
Khoan đã, bị phát hiện dễ thế sao?! Chắc là do mải ngắm trưởng phòng quá! Theo sau chị gái hấp dẫn, cái cô Gal ban nãy cũng vỗ hai hay vào nhau như thể vừa tìm thấy gì đó thú vị.
“Ê, một cậu nhóc khác tỏ tình với Touka? Tháng này bao nhiêu người rồi ấy nhỉ, kyahaha.” Cô ta cười nắc nẻ.
Tiếng cười này có lẽ đóng vai trò là tiền đề cho bản án tử hình của tôi. Cô ấy đang chế giễu tôi.
“Từ bỏ đi, năm nhất. Chú sẽ bị xử tử công khai” Nhìn người đằng kia thì có vẻ tốt tính, nhưng khuôn mặt của đó đã nói lên quá đủ rằng bản thân mình đang tận hưởng tình huống này.
“Còn nữa, năm nhất, chị đây rất ngạc nhiên về sự can đảm tỏ tình dám với Touka trong khi nhìn hài thế kia đấy. Chị có lời khen ngợi sự dũng cảm đó”
Cái cô Gal kia cũng vậy, còn không giấu nổi sự thích thú, khiến tôi bực mình hơn nữa. Ngay cả khi tôi chưa nói gì, họ vẫn tự động cho rằng tôi đang định tỏ tình.
Ý tôi là, điều đó cũng đúng. Ngay cả khi tôi không đến đây để tỏ tình, mục tiêu chính của tôi là tán tỉnh để có thể cưa đổ được cô ấy. Vì hai người đó mà toàn bộ sự chú ý của lớp đổ dồn vào tôi, đè bẹp tôi trong áp lực, nhưng nếu tôi bỏ chạy lúc này, tôi sẽ không xứng đáng được gọi là đàn ông.
Mày định lãng phí phép màu thời gian để biến quá khứ thành ra như thế này sao, Nanaya?! Tất cả sự nhiệt tình từ vài phút trước đã chạy đi đâu rồi hả?! Lên và chiếm lấy cô ấy đi!
Tôi hạ quyết tâm và nhìn trưởng phòng một lần nữa. Bất chấp mọi ồn ào xung quanh, cô ấy vẫn thể hiện vẻ mặt bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ đơn giản là tiếp cận tôi với một cái nhìn chăm chú.
Ahhh, tôi nhớ ánh mắt đó. Đó là ánh mắt giống như khi đang họp. Đôi mắt cô ấy cũng có cảm xúc như vậy khi tôi trình bày kế hoạch của mình về cách chúng tôi sẽ hoàn thành mục tiêu bán hàng trong quý này.
Khi tôi cảm thấy như mình nghe thấy tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, trưởng phòng bước lại gần tôi. Quần tất có thể nhìn thấy phía dưới váy là thứ duy nhất cô ấy giữ lại khi mặc đồ công sở trong tương lai. Trong một giây, trưởng phòng tương lai chồng lên phiên bản nữ sinh trước mặt tôi. Và rồi, lời nói của cô ấy lặp đi lặp lại trong đầu tôi—
“Tôi không quan tâm.”
Thôi nào, đừng chùn bước nữa! Đi! Đi và nói chuyện với cô ấy đi nào, Nanaya!
“Ư-Ư-Ưm! Em là học sinh năm nhất, tên em là Shimono Nanaya! Kamijou-senpai, chị sẽ trở thành bạn với em chứ?!”
Trưởng phòng dừng lại ngay trước mặt tôi. Và, ngay khi cô ấy có vẻ sẵn sàng trả lời tôi, tiếng cười bùng nổ vang lên từ cả hai phía của tôi.
“Ể, cái gì, bạn bè?! Năm nhất, cái đó không hay đâu! Gyahaha.”
“Này~ Cậu nghiêm túc đấy chứ? Chị nghĩ cậu sẽ thổ lộ ~ Nhưng mà sao cơ? Bạn hả? Chiêu mới sao? Hay là cậu đây cuống quá không biết nói gì ? Không, Hẳn cậu là trai tân rồi! Kyahaha!”
Chết tiệt...Mấy người có thể im lặng được không? Tôi đang làm tốt nhất có thể rồi. Không đời nào tôi có thể thú nhận một cách như thế. Đối với tôi, tôi chỉ cần một kết nối là có thể thay đổi dòng thời gian. Tại sao mấy lại cười như vậy? Tôi khóc mất.
“Này, im lặng đi.”
"Vâng! Em xin lỗi!"
Giọng nói lạnh lùng của trưởng phòng khiến tôi vô thức xin lỗi. Haha, tôi đoán là lại giống như mọi khi.
“Không phải em, là hai người kia. Làm ơn ngừng hành động quá phấn khích về điều gì đó không liên quan đến mình đi.”
"Hể?"
Không chỉ tôi, ngay cả chị gái hấp dẫn và người kia cũng bối rối nhìn trưởng phòng. Tuy nhiên, cô phớt lờ họ và tiếp tục.
“Shimono Nanaya-kun.”
“V-Vâng.”
“Để kỷ niệm việc trở thành bạn bè, chúng ta cùng nhau về nhà nhé?” Cô ấy nói, và ôm lấy cánh tay tôi, thậm chí còn tựa đầu vào vai tôi trong khi cười toe toét.
“““Ehhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!”””
Một tiếng hét của sự bối rối vang vọng lớp học.
Tất nhiên, tôi cũng là một trong số đó—C-C-C-Cái quái gì thế này?!