Chương 02 : Bắt Đầu Cuộc Sống Mới
Độ dài 3,042 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 07:45:20
[Nếu nó thấp như thế, tôi không nghĩ sẽ có thứ gì đó rơi ra cho cậu đâu.]
[Khoan, khoan đã, S thật sự rất thấp ? ]
[Eh? Không phải nó bắt đầu từ A B C D.......]
Emily bắt đầu đếm từng ngón tay cô ấy
Nếu tính theo bảng chữ cái thì nó là sự thật, S gần như là chữ tận cùng và có thể tệ hơn.
Nhưng, theo những trò chơi mà tôi đã chơi đã khiến tôi thay đổi cách nhìn về việc này.
S hoàn toàn cao hơn A.
Để xác nhận lại ,tôi nhìn lại bảng một lần nữa.
-2/2-
Thực vật S
Động vật S
Khoáng vật S
Ma thuật S
Vật phẩm đặc biệt S
-----
Điều này là tốt hay xấu đây
Nhưng tôi có cảm giác rằng nó tuyệt vời.
Với tất cả chỉ số đều cao nằm ở mức S , tôi không có một lời nào để diễn tả nhưng tôi phải thừa nhận rằng bây giờ tôi chẳng khác nào một người chơi gian lận cả.
Cơ mà Emily thì lại nghĩ nó tệ.
Nó làm tôi bối rối, không biết đâu mới là thật.
[ Phải thử mới biết được .]
Tôi tìm kiếm xung quanh. Nếu tôi muốn thử tỉ lệ rớt thì tôi phải tìm thấy quái vật.......một con slime và đánh bại nó.
Nhưng để làm được điều đó tôi cần vũ khí.
Mặc dù biết là vô ích, cơ mà tôi vẫn cố gắng tìm kiếm vũ khí nào đó quanh đây nhưng tìm thấy một thứ gì đó trông như vũ khí là điều không phải dễ dàng phải không?
Ngay cả một cây gậy chắc sẽ ổn........
[Cậu đang tìm gì thế?]
[Tôi đang cố gắng tìm vũ khí để đánh bại con slime, vì tôi muốn xác nhận tỉ lệ rớt mức S có thật sự là thấp nhất như cô nói không ? ]
[Thế có muốn sử dụng của tôi không?] - Cô ấy nói trong khi vung cây búa thẳng về phía tôi.
[Chụp lấy!]
Lực của cây búa đang rơi suýt chút nữa làm tôi ngã luôn.
Tôi cố gắng nhấc cây búa dưới đất lên.
Tôi nghiến chặt răng mình và dồn toàn lực nâng nó lên.
Nó không hề nhúc nhích kể cả khi tôi đã sử dụng toàn bộ sức lực của mình.
[ Cô biết đấy, nâng một thứ gì đó nặng hơn 100Kg không phải là dễ đâu ! ]
[ X-xin lỗi ! ]
Trong khi xin lỗi tôi , Emily nhấc cây búa lên chỉ với 1 tay ! Tôi phát hoảng khi thấy điều đó.
Một cô bé cao 130 cm với vẻ ngoài dễ thương nhưng cô ấy có thể nâng cây búa nặng hơn 100 kg bằng thậm chí là 1 tay.
Mà cô ấy còn làm vật trong khi xoay nó nữa chứ
Tôi đổ mồ hôi lạnh khi thấy cảnh tượng đó .
[ Thế một thứ gì đó như thế này chắc sẽ tốt hơn nhỉ ? ]
Như thể không quan tâm đến biểu cảm của tôi , Emily lấy ra một cây gậy màu xanh lá ở trong túi cô .
Khoan , nhìn gần hơn thì nó không phải là một cây gậy. Phần đầu của gậy khá nhọn. Nó là một cây giáo tre.
Tôi có hơi sợ khi tiếp nhận nó, nhưng ngạc nhiên là nó chỉ là một giáo tre bình thường.
Nó nặng vừa phải và khá vừa tay tôi.
[Nếu như thế thì sẽ không có vấn đề gì cả.]
[Một con slime đã xuất hiện~]
Emily chỉ vị trí của con slime.
Sâu trong lòng đất--Ý tôi là hang, con slime bắt đầu xuất hiện.
Pon, Pon, Pon.
Nó lao tới tôi trong lúc nẩy như cao su.
Tôi thủ thế với cây giáo tre.
Ai đánh trước sẽ thắng. Khi tôi đang suy nghĩ thì con slime lao thẳng vào tôi.
Tôi hạ thấp lưng xuống và hướng ngang mũi giáo mạnh hết sức có thể.
Có vẻ như cây giáo đã xuyên qua con slime sau khi phát ra âm thanh "Tsuburi".
Cảm giác kỳ lạ đang truyền đến tay tôi.
Con Slime bị xuyên qua ngay chính giữa cơ thể và nó bất động.
Sau đó, nó chảy xuống như một đống bột và rớt xuống đất.
Rồi, xác nó biến mất và--hạt đậu rơi ra.
Cũng giống như bạn có thể nhìn thấy trong siêu thị, giá trị khoảng chừng 2 kg hạt đậu !
[Tu, tuyệt vời! Đây là lần đầu tiên tôi thấy quái rơi ra nhiều như thế này.] - Emily
[Tôi nhớ là cô có nói rằng nếu tỉ lệ rơi ra cao sẽ lượng vật phẩm cũng sẽ tăng theo phải không?]
[Chính xác ! tỉ lệ rơi và số lượng đều tỉ lệ thuận với nhau.]
[Sẽ mất bao lâu cho Emily để đạt được số lượng này?]
[Etto........]
Thêm 1 con Slime nữa bỗng xuất hiện
Emily nâng cây búa lên và hướng nó về phía con Slime.
Trong khi chịu đòn từ con Slime, cô ấy chờ đúng lúc và đập mạnh cây búa vào con Slime.
Chịu đòn rồi tấn công.
Đó là cách chiến đấu của Emily ngay từ lúc đầu tiên mà tôi gặp cô ấy.
Sau khi bị cô thổi bay, con Slime biến mất và nhiều hạt đậu xuất hiện.
Số lượng rơi ra lần này giống như khi bạn đi mua sắm và giảm giá với những túi đậu 30 Yen chỉ còn 10 Yen một túi.
Nhìn kỹ thì thấy số lượng chỉ khoảng một phần mười số mà tôi có.
[ Nhiều như thế này~ ]
[ Nó có nghĩa là tôi nhiều hơn. Emily, cô đã từng gặp chuyện như thế này lần nào chưa ? ]
[Chưa. Rơi ra như thế này, kể cả tôi săn ở tầng đầu tiên của Teruru khoảng 2 năm cũng không thể nào đạt được con số này dù chỉ một lần.]
[Tôi hiểu rồi.....Có thể nói như thế này. S cao hơn A.]
[Thế tại sao S lại cao hơn A ? Thật kỳ lạ.]
[Cô biết đấy, nó là một cách nghĩ~]
Nói thật, tôi cũng không biết tại sao.
Dù tôi không biết, nhưng sự thật là S tốt hơn A.
Tôi nghĩ rằng ngoài S còn có SS hoặc SSS nữa.
[......Emily, liệu cô đã thấy bất cứ ai có chỉ số S chưa?]
[Không hề~ Chưa từng nghe về nó. Thông thường A là tốt nhất.]
[Tôi hiểu rồi.....]
Mặc dù tôi không có bằng chứng nhưng tôi nghĩ rằng không có ai sở hữu SS hoặc SSS.
Tỉ lệ rớt đều S.
Trong một lúc,tôi đã đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ về việc phải sống như địa ngục khi biết mình không bao giờ có thể mạnh hơn.
Nhưng với việc này không có gì phải lo cả.
Và tôi hơi đói sau khi thư giản.
Gyurururu- Tôi đói đến mức tiếng réo từ bụng của tôi vang vọng trong hang.
Emily liếc nhìn tôi, thật ngượng khi trước mặt tôi là một cô gái.
[Thế chúng ta dùng bữa chứ~]
Cô ấy cười với tôi . Giống như một người mẹ đang nở nụ cười trong khi nói.
------------------------------------------------
Tại chỗ thường lệ, chúng tôi bắt đầu đốt lửa và đặt trên đấy một nồi nước
[ Cho dù chúng ta đang ở trong hang nhưng lại vẫn có nước.]
Gần đó có một vũng nước.
[Nếu như không có gì rơi ra từ con quái vật--Ví dụ, nếu con Slime không rơi ra hạt đậu thì sau đó nó sẽ rơi ra không khí và nước.]
[Aa, đó chính là điều mà cô đã nói lúc nãy.]
[Và sâu bên trong hang nó trữ rất nhiều nước.]
[Hiểu rồi~]
Emily nấu ăn một cách khéo léo trong khi nước đang sôi.
Tiếp theo cô ấy bỏ một nắm đậu rơi ra từ Slime vào trong nồi. Sau đó cô lấy ra một chút hẹ từ túi rồi xé cho vừa miệng và bỏ vào một chiếc nồi khác.
Sau khi đợi 10 giây cô nhấc 2 nồi nước xuống. Sau đấy, cô trộn một ít dầu ớt và nước sốt gia vị với nhau.
Dù cô chế biến món ăn một cách khéo léo nhưng cô đã bỏ qua một vài công đoạn.
À, thì tôi nghĩ điều này ổn thôi vì Dungeon làm gì có nhà bếp.
[Của cậu đây~]
Được đãi một bữa với đậu, tôi mút một thìa đầy và bỏ vào trong miệng- Ngon!
Hương vị cay nhẹ từ tương ớt kết hợp với độ giòn từ những hạt đậu.
Sự tươi mới từ hương vị ngọt ngào và cay nhẹ thực sự hòa hợp với nhau.
[Cái, cái này phải có thêm một ít rượu Sake thì tuyệt khỏi nói.~]
[ Vậy sao ? ]
[Cô không uống ư ?]
[ Yeap~]
[ Ra vậy....]
Tôi tiếp tục nhai hạt đậu một cách thích thú.
Không quan trọng nó có bao nhiêu tôi có thể ăn hết, một thứ ngon như này làm sao tôi có thể từ chối được.
Emily đứng lên và nấu một đĩa khác.
Cô ấy sử dụng một lượng lớn hạt đậu đã thu được và biến chúng thành súp đậu.
Với hơi nước bốc lên, màu đỏ và xanh kết hợp với màu trắng của hạt đậu tạo nên một món ăn hấp dẫn.
[Thử ăn cái này đi~]
Sau khi nhận nó, tôi húp nó với một hơi.
Với sự ấm áp và ngon từ những hạt đậu ,tôi cảm thấy như đang hồi phục.
Nó làm tim tôi ... thật ấm áp.
Nước mắt tôi cứ ứa ra
.
[E, Eehhhh ! X-Xảy ra chuyện gì sao Yoda-san ? Cậu đang khóc.....Có phải thức ăn không theo vừa miệng cậu không?]
[Không , không phải thế.] - Tôi nói trong khi lấy tay lau nước mắt.
[Nó chỉ là đã lâu rồi, kể từ lần cuối tôi được ăn một món ngon như thế này.]
Dạo gần đây......Tôi đã luôn ăn một mình.
Kể từ khi tôi làm việc tại công ty đen từ ngày này qua ngày khác, tôi chỉ có thể dùng 5 phút giải lao để ăn đồ được mua tại của hàng tiện lợi .
Đó là những ngày tôi sống, trước khi cơ thể tôi bị tổn thương phải vào viện.
Tôi húp xì xụp đống súp đậu trong khi tận hưởng hương vị của nó.
[Cảm ơn-] -
Trước khi tôi kịp nói hết từ cảm ơn thì tầm nhìn của tôi hoàn toàn bị bao phủ.
Dù nó ấm và mềm mại.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
[Yoda-san.] -
Giọng của Emily phát ra ngay trên đầu tôi. Cuối cùng tôi cũng nhận ra là tôi đã được ôm bởi một cô gái , lần đầu tiên
Được ôm bởi cô gái cao 130 cm.
[Trước đây, tôi từng nghe điều này ở nhà thờ. Đó là nếu ai đó cố gắng làm việc chăm chỉ sẽ nhận được phần thưởng. Cả khi họ làm việc nhanh hay chậm miễn làm việc chăm chỉ chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng.]
[Đây là-]
[Nhưng không phải trường hợp này.]
Emily đang nhẹ nhàng vỗ đầu tôi.
[Mặc dù cậu không nhận được phần thưởng kể cả khi làm việc chăm chỉ nhưng nếu chờ đủ lâu, một phần thưởng lớn sẽ đến với cậu. Hầu hết ai cũng nhận được phần thưởng tuyệt vời này sau khi tái sinh.]
[........]
[Tôi hiểu mà, tôi biết cậu đã làm việc chăm chỉ. Như thế tôi chắc chắn rằng cậu sẽ nhận được phần thưởng.]
Emily thì thầm bằng tông giọng nhẹ nhàng với tôi giống như một người mẹ nói với đứa con.
--------------------------------------------------------------
Sau khi chúng tôi kết thúc bữa ăn....... tôi đã bình tĩnh trở lại.
[ Nhân tiện, bây giờ là buổi trưa ? hay là buổi tối ? ]
[ Tôi nghĩ là buổi tối. Đây là bữa ăn thứ 3 của chúng ta nên nó phải là bữa tối . ]
[ Chúng ta có nên tìm một chỗ để ngủ qua đêm ? ]
[ Nếu cậu đang lo lắng về điều đó thì đừng lo, ngay sau khi rời khỏi Dungeon, có rất nhiều nhà trọ ở thị trấn để chúng ta tìm . ]
[ Vậy sao... ]
Trong khi đang dạy tôi nhiều thứ , Emily bỗng dừng lại .
[ Cô định đánh với quái vật nữa à ? ]
[ Không, đây là thời gian để tôi ngủ nữa . ]
[ Ngủ? Cô không định về nhà sao ? ]
[ Hiện tại tôi đang sống trong Dungeon. Tỉ lệ rơi vật phẩm quá thấp nên nó thật sự khó để có được một chỗ ở. Ước mơ của tôi là một ngày nào đó, tôi có thể thuê cho mình một căn hộ~ ]
Emily nói một cách tự nhiên.
Điều này- cái gì đó tương tự như dân bản địa ?
Nó gần giống như thế.
Khi nghĩ về việc cô ấy đã mang rất nhiều thứ như nồi hoặc gia vị.
Lúc đầu tôi tưởng cô ấy mang theo để cắm trại nhưng........
[......Ra vậy.]
Tôi đứng lên, sau khi kết luận như vậy.
[Yoda-san, cậu làm ơn mang nó theo.]
[Cây giáo tre..... Thế có ổn không?]
[Được mà, rất nguy hiểm khi không mang theo vũ khí~] - Emily cười dịu dàng.
Tôi thật sự càng ngày càng xúc động bởi sự diệu dàng và lòng tốt đến mức nó bắt đầu làm ngực tôi đau nhói.
[ Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tạm thời mượn nó. Tôi hứa sẽ trả lại cho cô . ]
[ Được thôi~ Tui luôn ở tầng đầu tiên của Teruru nếu cậu cần~ ]
[ Được thôi~ ] - Tôi gật đầu trong khi hướng về lối ra của Dungeon.
☆
Sau khi thu được thông tin sơ bộ về thị trấn, tôi quyết định đổi số đậu kiếm được để lấy tiền.
Đây là những điều đầu tiên mà tôi đã học được.
Đầu tiên, tên tiền tệ của thế giới này là Piro. Giá trị tương tự với Yen Nhật.
Túi đậu mà tôi đã bán chỉ có giá 200 Piro, giá rẻ nhất cho một đêm ở nhà trọ là 2000 Piro và một tô mì ramen là 500 Piro.
Tôi nghĩ rằng 1 Yen = 1 Piro sau khi đi xem xét nhiều nơi .
Sau khi tôi xác nhận điều đó, tôi cũng đã xác nhận giá của thứ mà tôi muốn và tôi quay lại Dungeon một lần nữa.
--------------------------------------------------------------
Teruru Dungeon, Tầng Một
Tôi cứ tìm kiếm bọn Slime và tiêu diệt bọn chúng.
Đậu rơi ra sau khi đánh bại bọn chúng.
Sau đó, tôi mang nó về thị trấn bán và tôi quay trở lại Dungeon đánh Slime khác.
Khi mệt, tôi sẽ nghỉ ngơi tại chỗ .
Dù sàn Dungeon khá cứng nhưng nó cũng giống như khi tôi ngủ ở trên bàn khi tôi làm việc như hồi trước, do vậy tôi không bận tâm chút nào.
Và như thế bắt đầu vòng lặp lại của nghỉ ngơi và làm việc.
Ngày đầu tiên kiếm được 5123 Piro.
Ngày thứ hai kiếm được 4970 Piro.
Ngày thứ 3, khi tôi có được rất nhiều đậu rơi ra nên tôi có 10210 Piro.
Sau khi làm việc chăm chỉ 3 ngày với thời gian nghỉ quí giá mỗi ngày. Tôi cũng đã đạt được mục tiêu của mình.
Tôi đã kiên trì và có được 20000 Piro(Yen).
Với số tiền này--
--------------------------------------------------
Thị trấn tên là Shikuro có khoảng 10 nghìn người dân và sở hữu 5 Dungeon.
Ở ngoại ô Shikuro là những nhà trọ có tuổi đời khoảng 87 năm.
Đây cũng là nơi tôi dẫn Emily tới.
[Đây là ? ]
[Tôi đã thuê nó. Công sức kiếm tiền của 3 ngày.]
[ Trong 3 ngày ! Cậu thật tuyệt vời Yoda-san ]
[ Bởi vì nó cũ nên sẽ không cần tiền đặt cọc và thời gian quá hạn là 3 ngày.]
[ Nhưng nó thật sự tuyệt vời. Cậu đã trả bao nhiêu thế ? ]
[ 20000 Piro mỗi tháng.]
[ 20000 ! Nhưng chính nó cũng là điều tuyệt vời đã tạo nên ngôi nhà này~]
Emily nói trong khi phóng thẳng vào phòng.
Đây không phải là tôi nói quá gì nhưng tôi chỉ có thể sống ở cái nơi dễ chịu này khi tôi 87 tuổi với tiền thuê 20000 Piro hằng tháng.
Nhưng mà, Emily nhìn quanh căn nhà với sự ghen tị.
Được rồi, như tôi nghĩ chắc sẽ ổn thôi.
[ Nè, đây là chìa khóa.]
[ Được thôi ..... ủa, sao cậu lại đưa tôi chìa khóa?]
[ Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ sống ở đây.]
[ Nhà của ai ? ]
[ Của cô đấy ~ ]
[.......Eeeehhhh ]
[ Tôi sẽ trả tiền thuê nhà từ nay về sau. Vậy nên xin cô hãy tự nhiên~]
[ Nhưng… cậu không nên làm thế. Thế này là quá nhiều--]
[ Đây là lời cảm ơn thay cho nồi súp~ ]
[--]
Trong khi kiềm nén hơi thở, Emily không thể tin vào điều cô vừa nghe.
[ Nồi súp của cô thật sự rất ngon......và cũng rất ấm áp . ]
[......]
[ Đây là lời cảm ơn về nồi súp. Dù đây không phải là một căn nhà thích hợp, nhưng cô cần một nơi để sống.]
[ ......Tôi hiểu rồi . ] - Emily nói trong khi nhìn tôi và khẽ gật đầu.
Tôi cảm thấy nhẹ nhỏm và hài lòng.
Đây là những gì tôi nên làm để cảm ơn cho nồi súp.
[Thế thôi, tôi có việc phải làm-]
Khi tôi đang bước ra cửa.
Tôi bị đứng lại khi áo tôi bị níu lại.
[ Emily- ? ]
[ Tay của cậu.....nó phồng lên hết rồi. ]
[ Eh ? Ah Tôi xin lỗi. Tôi cho rằng là do tôi đã mượn cây giáo tre từ cô và sử dụng khá nhiều, tôi sẽ rửa nó lại trước khi đưa cho cô . ]
[ Cậu có quần thâm trên mắt...... ] - Emily
[ Chúng vẫn ở đó ? Haha, cái vết này sẽ biến mất sau một lúc nên đừng lo . ] - Satou
Mặc dù tôi đã thức cả đêm qua nhưng sớm muộn nó sẽ biến mất thôi .
[............]
[ Emily- ? ]
Tại sao cô ấy đột nhiên im lặng?
Trong khi tôi đang nghĩ, cô ấy nói thẳng với tôi.
[ Em chắc chắn sẽ lại nấu súp cho anh . ]
[ Tôi hiểu rồi, vậy làm ơn cho một chén súp- ]
[ Em sẽ nấu súp cho anh mãi mãi, vậy nên xin anh làm ơn hãy ăn chúng cùng em . ]
[ Eh ? -Đ, Đó nghĩa là . ]
Trước khi kịp nhận ra, cô ấy đã nắm lấy tay tôi.
Nó giống như lần đó- Đôi mắt hiền từ như người mẹ của cô ấy nhìn vào tôi.
Tôi mường tượng ra điều cô ấy muốn nói.
[ Em chắc chứ ? ]
[Ne.]
Cô ấy gật đầu và nắm lấy tôi trong khi nở một nụ cười dịu dàng.
Và như thế, tôi và Emily đã về chung một nhà.