Chương 06:Nyaa?? (Part 1)
Độ dài 1,584 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 04:41:39
Trans: NVT
Edit: ass2008
Trong quá trình dịch nếu có sai sót xin các bạc lượng thứ và đóng góp ý kiến cho bọn mình.
Chúc các bạn đọc vui vẻ
****************************
"Con muốn cắt mái tóc của mình. Con thực sự muốn cắt nó! ” (Tsukasa)
Tôi nói với mẹ tôi đêm trước lễ khai giảng. Cho đến nay mái tóc bạc của tôi đã dài đến xung quanh phần mông của tôi. Đôi khi tôi ngồi lên mái tóc đó ở trên ghế. Nó khá là đau và để đối phó với nó tôi muốn nó biến mất. Tuy nhiên, mẹ tôi có một quan điểm hơi khác.
"Con sẽ phải cắt cổ họng của mẹ trước khi con có thể cắt tóc của mình!" (Mẹ)
Mẹ tuyên bố một cách kiêu ngạo, trong khi tôi lại rơi nước mắt như thác Niagara. Tôi đã cố gắng nói với mẹ rằng tôi muốn hiến tặng tóc của tôi, nhưng tất cả những gì mẹ tôi nói là tôi nên đối xử với tóc và cuộc sống của tôi theo cách tương tự. Nó có vẻ đó là một điều rất giống mẹ để nói. Bất kể là như thế nào thì tôi biết mẹ thực sự quan tâm đến tôi. Bằng chứng là tôi đang hút máu của mẹ tôi vào lúc này.
"hah,hah ... ...."
Không giống như lần trước, lần này tôi cắn cổ mẹ tôi. Không có sự xuất hiện của đau đớn. Như tôi đã nói trước đây, mẹ tôi có thể là một người M thích bị tổn thương, nhưng hút máu thì không dễ chịu lắm. Mặc dù vậy, mẹ đã cho tôi hút máu của mình. Tôi rất vui vì điều đó.
[Haa] [Haa] (Mẹ)
... điều này thật tuyệt vời.
[Haa] [Haa]] [Haa] (Mẹ)
Tôi không thể phớt lờ mẹ khi bà đang thở hổn hển, vì vậy tôi buông cổ mẹ ra và nhìn vào mẹ.
"Ưm,nè, mẹ." (Tsukasa)
“ [Haa] [Haa] … có chuyện gì sao?” (Mẹ)
Tôi hơi xấu hổ khi mẹ nhìn xuống tôi với đôi mắt lấp lánh. Dừng lại đi mẹ. Mẹ không nên có một cái nhìn người lớn như vậy cho con của mẹ như vậy chứ.
"Mẹ có thể ngừng tạo ra những loại âm thanh đó không?" (Tsukasa)
"Đó là bởi vì con đang hút máu của mẹ và mẹ cảm thấy rất thoải mái!" (Mẹ)
……… Tôi không có thể làm gì được mẹ nên đành nhún vai, và bắt đầu cắn một lần nữa.
[Haa] (Mẹ)
Tôi cắn chặt hơn, với lực đủ để tạo ra những dấu răng. [note11055]
[Haa] [Ahn] "Con làm tốt lắm! Đúng vậy đấy! ” [Haa] (Mẹ)
Nó sẽ gần như sẽ gây cười, nếu nó không phải chuyện quái dị. Điều này hẳn phải rất đau đớn chứ nhỉ? Nhưng đây là cách mà mẹ tôi phản ứng? Đúng, đã quá muộn. Tôi thấy một hình ảnh của một bác sĩ đứng im lặng, lắc đầu, như thể anh ta và vừa mới phát hiện não của mình đã chết. Tôi để mẹ tôi bước đến, mẹ bước nhanh lại. Tôi thì nhìn lên mẹ. Mẹ có một biểu hiện khá dâm dục, nhưng tôi đã biết điều đó.
“À! Đã đến lúc con cần thay quần áo rồi đấy.”(Tsukasa)
Tôi rời khỏi phòng khách mà không chờ đợi một câu trả lời và quay trở lại phòng của tôi. Tôi sẽ hỏi cha hoặc là từ Miyuki về vụ này. Vì vậy, thề với trái tim tôi sẽ là như thế.
Tôi không có nhiều thời gian vì đang trong buổi sáng. Tôi phải thay quần áo vội vàng. Cởi váy và áo sơ mi thay quần áo ngủ rồi để cho cánh tay của mình đi qua một chiếc áo ngực màu xanh nhạt mà tôi đã lấy ra khỏi rương ngăn kéo. Giữ dây đeo vai trên vai của bạn và nối từng cái móc với nhau. Mẹ nói rằng áo ngực kiểu móc phía trước này dễ mặc hơn so với những loại tiêu chuẩn ở phía sau. Tôi không muốn thử mặc một thứ phiền hà như vậy, nhưng tác dụng của áo ngực này là tuyệt vời để có thể bảo vệ một bộ ngực nhỏ. Tôi hiểu rồi đây là lý do vì sao mẹ tôi nói tôi cần một cái áo ngực.
Tôi nghĩ rằng tôi không cần một cái áo lót, nhưng khi tôi mặc vào nó, ngực tôi không chà xát vào áo tôi và cảm giác rằng da và thịt bị kéo khi tôi nhảy được giảm đi và ổn định hơn. Gần đây tôi cảm thấy tôi đã hiểu ý nghĩa của việc mẹ nói cho dù ngực tôi nhỏ nhưng vẫn phải mặc nó.
Tôi mặc áo trắng và mặc một chiếc váy màu đỏ. Một ruy băng màu đỏ được quấn quanh cổ và được điều chỉnh vị trí được trong khi tôi đang nhìn chiếc gương. Sau đó, tôi mặc thêm vào chiếc áo khoác màu nâu nhạt có nút áo màu vàng. Cuối cùng tôi kéo chiếc vớ màu đen qua hai chân của mình lên đến phần đầu gối.
Tôi kéo chiếc váy của mình và làm cho nó thẳng tắp. Nó không phải là dễ dàng cho tôi để nghĩ rằng đây thực sự là quần áo. Nó chỉ là một tấm vải quấn quanh eo của tôi, thậm chí tôi còn có thể thấy được quần lót của mình. Bạn có thể nhìn thấy nó từ bên dưới và bạn có thể nhìn thấy nó nếu nó bị bay lên bởi một cơn gió. Nếu bạn ngồi xổm và bạn có thể nhìn thấy nó, khi ngồi xuống dang chân của mình ra bạn cũng có thể thấy nó. Dường như nó có vẻ sẽ bị nhìn kể cả khi bạn cẩn thận đến nó, vì vậy bạn phải chuẩn bị và chú ý nó ở một mức độ rất cao đấy. Ưm, vậy các cô gái có chăm sóc đồ lót của cô ấy không? Miyuki cũng nói rằng "Áo ngực và quần áo phải gọn gàng."
Giả sử bạn có thể thấy quần lót của tôi. Không, nó không hoàn toàn đúng. Có một điều đáng lo ngại hơn, đó là đôi chân của tôi. Đặc biệt là đùi. Việc phơi bày nơi này ra bên ngoài rất xấu hổ vì lần cuối tôi mặc đồ ngắn là trong những ngày học tiểu học. Mặc dù tôi đã được đề nghị thử mặc một chiếc quần từ Miyuki , tôi hoàn toàn không thể che giấu mọi thứ. Quần đùi và đùi đều được bảo vệ nếu bạn mang vớ và các phụ kiện kèm theo, nhưng có vẻ như một người đàn ông sẽ từ chối thẳng thừng khi có ai đó bắt họ mặc đồ tinh tế và mỏng manh như vậy. Về mặt sinh học, chính xác tôi là một đứa con gái. Tất cả chỉ là vấn đề về mặt cảm xúc.
Đứng trước gương và kiểm tra lại toàn thân mình. Tôi thấy có một cô gái trong bộ đồng phục nữ sinh trường cao trung Lotus Pond. Đôi mắt xanh cùng với mái tóc bạc. Mặc dù nó được coi là một bộ đồng phục quen thuộc trong ba năm học trước, nhưng tôi cảm thấy nó mới mẻ như là tôi được thấy nó lần đầu tiên vậy.
Cho đến ngày hôm qua tôi đã mặc bộ đồng phục rồi chạm vào viền váy một lúc và chải chuốt tóc của mình. Mẹ tôi dặn là kiểm tra thật kĩ càng vì đây là ngày đầu tiên gặp mặt mọi người.
Vâng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mặc dù vậy, điều đó có nghĩa là tôi sẽ lại học trường cao trung đó. Bên cạnh đấy, thì tôi lại là một đứa con gái........ Đừng chán nản tôi ơi. Hãy suy nghĩ tích cực hơn nào. Vâng, tôi nghĩ rằng tôi có thể tận hưởng tuổi trẻ của mình thêm một lần nữa trong ba năm. Đúng vậy! Chính xác là như thế.
...Suy cho cùng, tôi không còn khả năng để chán nản. Tôi cúi xuống, nhấc cặp đi học của tôi, chỉ có bút bi và bút chì, đặt nó qua vai tôi và rời khỏi phòng của tôi. Khi tôi bước vào phòng khách, gặp mẹ, không có chút gì run rẩy. Mẹ tôi thì mặc một bộ màu đen.
“Tsukasa, con đã sẵn sàng chưa?” (Mẹ)
"Vâng, mẹ, còn mẹ thì sao ạ?" (Tsukasa)
“Chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.” (Mẹ)
Có vẻ như mẹ tôi đang ở chế độ làm việc. Tôi tự hỏi nếu một cái gì đó giống như một công tắc được bật khi mẹ mặc một bộ đồ đó. Mẹ tôi hành động như thể mẹ vừa chuyển chế độ thành một người lớn bình thường.
“Chà, không còn nhiều thời gian, vậy chúng ta đi thôi.” (Tsukasa)
"Tsukasa nói hòa bình!" (Mẹ)
Theo phản xạ, tôi tạo ra một dấu hiệu hòa bình bằng tay phải và nụ cười. Khoảnh khắc tiếp theo, một tia sáng lóe lên trước mặt tôi. Khi những đốm sáng rõ ràng từ tầm nhìn của tôi, mẹ đang hướng máy ảnh kỹ thuật số vào tôi. Ah, đây mới là người mẹ biến thái của tôi…
“… Chúng ta đi chứ ạ?” (Tsukasa)
Bây giờ đã quá muộn để phàn nàn. Dù sao thì bà ấy sẽ tận dụng tối đa máy ảnh kỹ thuật số vào ngày hôm nay. Tôi cần phải cẩn thận để không ngáp trong buổi lễ mới được.