Chương 1: Mặc đồng phục chơi... bóng bàn.
Độ dài 15,507 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-30 10:45:20
Vào giây phút mà Adachi gợi ý với tôi rằng hai đứa nên thử chơi bóng bàn, thì một trò vui mới toanh giữa tôi và cậu ấy đã được hình thành – tất nhiên là trong lén lút, vì rằng, hai đứa chúng tôi đang cúp học. Mớ dụng cụ bóng bàn của trường đang bị vứt xó mặc cho bụi bám đầy trên căn gác tầng hai của nhà vận động, và vì chúng tôi không dám mạo hiểm mở cửa sổ, nên không khí trong này có phần ngột ngạt.
Chạy dọc trên mép gác của nhà vận động là một dàn lưới màu xanh lá, một cổ vật từ thời kỳ mà ngôi trường này có một câu lạc bộ bóng bàn hoạt động. Mục đích của dàn lưới này là để cho những quả bóng đánh lệch hướng không bay khỏi khu vực tầng hai. Thường thì cả hai chúng tôi sẽ giết thời gian bằng cách ngồi tựa lưng thẳng vào đó mà buôn chuyện, ở mức thì thầm. Nhưng đến thời điểm này, tôi đã bắt đầu thấy chán với việc chỉ ngồi đó và nói, vì thế nên tôi vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của Adachi.
Giờ đã gần hết tháng mười, nên chúng tôi đã thay sang mặc đồng phục dành cho mùa đông, song tôi không hề thích thú với việc phải mặc áo dài tay trong cái nóng hừng hực này. Nhưng trong cái rủi có cái may, cái thời tiết nắng và nóng ấy đồng nghĩa với việc các lớp thể dục sẽ được dạy ngoài trời, nghĩa là tôi và Adachi sẽ một mình chiếm đóng cả tòa nhà này. Khi đã chắc chắn rằng chỉ có duy nhất chúng tôi ở bên trong, chúng tôi bắt tay vào công cuộc xếp và dọn bàn để chơi bóng.
“Thời sơ trung cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?” - lúc tôi đang vật lộn tìm cách mắc cái lưới thì Adachi chợt hỏi. Cho đến hiện tại, chúng tôi đã cùng nhau trốn học suốt hơn một tháng hay gì đó, nhưng theo tôi nhớ thì có vẻ chủ đề trường lớp chưa được đề cập đến bao giờ.
“Thực ra thì, tớ có từng tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ. Và hồi đó thì cũng cũng nhiệt huyết lắm, từng sau giờ học ở lại trường luyện tập suốt.”
“Hờ, tớ không nghĩ là cậu là dạng người chơi bóng rổ đấy.” – cậu ấy ngẫm, chắc là vì so với cậu ấy thì tôi không hề cao ráo gì. “Vậy rồi ta có nên chuyển sang chơi cái đấy không?”
“Chơi cùng một đứa gà mờ như cậu thì đâu còn gì thú vị.” Nhưng tôi thừa biết là lời mời của cậu ấy không hề nghiêm túc.
“Vâng, cậu là nhất rồi!” – cậu ấy bật cười, giọng giễu cợt.
Thực tế thì, tiếng thình thình của quả bóng rổ tiếp đất là một âm thanh to quá sức tưởng tượng; và rồi hai đứa sẽ bị giáo viên tóm cổ sau khoảng thời gian tính bằng giây. Hơn nữa, hai chúng tôi vẫn còn đang mặc đồng phục. Với một môn thể thao đòi hỏi phải nhảy nhiều như thế, chúng tôi sẽ không thể tập trung chơi khi phải luôn để ý váy của mình. Bóng bàn thì lại khác, không phải là một thể thao phải vận động quá dữ dội. Vì thế, nó là trò chơi lý tưởng cho một nơi như ở trên căn gác này, tách biệt với phần còn lại của thế giới.
Tôi và Adachi đều đang là học sinh năm nhất cao trung, và chúng tôi đều là những học sinh nghỉ học mà không hề xin phép. Hai chúng tôi không phải là bạn lâu năm hay gì cả; ngược lại thì đúng hơn, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là trên sân trường, nên quan hệ bạn bè của chúng tôi có thể nói là chỉ mới hình thành gần đây. Đến bây giờ thì, tôi đã biết được kha khá về con người cậu ấy, mặc dù vẫn còn nhiều thứ mà tôi không biết… có lẽ bởi vì tôi không cần phải biết.
Nói về ngoại hình của cậu ấy, thì Adachi là người theo lối an toàn. Tóc cậu ấy theo hơi hướng là dài, trong đó có một số ít loạt tóc tẩy, chúng đủ ít để không gây sự chú ý. Dáng người cậu ta mảnh khảnh và chẳng mấy gọi là đường cong, là vai cậu ta xệ đến mức đôi lúc tôi tự hỏi không biết đó có được tính là vai không. Với cặp mắt sắc bén cùng bờ môi mỏng, cậu ấy như là tiêu chuẩn của hình tượng “nữ hoàng khó ở”, nhưng sự thật thì tính cách cậu ta lại khá bình thản, hoặc là dễ tính, hoặc muốn gọi là thế nào cũng được. Mặc cho cậu ấy có tức giận đến mức nào, cậu ấy cũng không bao giờ lên giọng… hoặc ít nhất là tôi chưa từng thấy.
Cậu ta thường đeo trên cổ tay một chiếc vòng – một cái vòng cuff quá khổ, nó làm tôi liên tưởng đến một cái còng tay thiếu đi một nửa, và luôn có vẻ là nó sắp rơi ra.
Trái ngược với Adachi, màu tóc của tôi thể hiện rõ ràng rằng nó đã được tẩy hoàn toàn, ngã thành màu đồng với sắc nâu, và tôi thì dành khá nhiều công sức cho việc trang điểm. Cái cô gái như tôi được gán chặt với cái mác “học sinh lưu ban” chỉ vì trên tai có một chiếc khuyên, nên theo lẽ tự nhiên, so với tôi giáo viên sẽ ưu ái Adachi hơn rất rất nhiều. Có lẽ vì cậu ấy là một học sinh ngoan ngoãn và không bật lại lời của giáo viên.
Nhưng xin đừng hiểu lầm, vì sự thật thì Adachi có máu lưu ban nhiều hơn tôi gấp tận ba lần. Một cái liếc ngang danh sách điểm danh của lớp, bạn sẽ hiểu ngay những gì tôi nói. Nhưng cái việc làm tôi luôn canh cánh trong lòng, là mặc dù xét ra thì tôi tốt hơn cậu ta gấp ba lần, nhưng bao giờ tôi được xem là một học sinh giỏi. Và, vì lý do nào đó, điểm số của cậu ấy luôn ngang bằng với tôi. Thật không tài nào hiểu nổi.
Adachi cởi bỏ áo ngoài của mình ra và vắt nó ngang lưng. Khi đã chuẩn bị cái bàn xong xuôi, tôi cũng làm diều tương tự - một phần vì tôi không muốn làm rách áo, nhưng phần nhiều là bởi căn gác này quá ngột ngạt. Kế tiếp, tôi lau đi lớp trang điểm, bởi đằng nào rồi mồ hôi cũng làm hỏng hết. Rồi, vừa vò vò quả bóng bàn trên tay, tôi dùng tay còn lại nhặt lấy một cái vợt cũ có vẻ như đã ẩm mốc. Adachi cũng làm tương tự, và đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng cậu ấy thuận tay trái.
“Lần cuối cùng cậu chơi là khi nào?” – tôi hỏi lúc hai đứa đang đánh bóng qua lại.
“Ừm… chắc là hồi lớp sáu, trong hội Hướng đạo sinh chăng?”
Hội Hướng đạo sinh. Cụm từ đó gợi nhớ thật đấy.
“Chà, Hướng đạo sinh… cảm giác như cách nay hàng thế kỷ.” – tôi tự cười với lòng.
Vì là người chơi thuận tay phải, tôi có thể dễ dàng đưa bóng đến điểm yếu của Adachi nằm phía bên phải, và tôi làm thế không chút nghĩ ngợi. Đáp trả lại, Adachi thủ thế cứng ở giữa trung tâm và đón bóng bằng những cú vợt ngược đầy điêu luyện.
“Quao, cậu chơi ghê đấy.”
“Thế mà là ghê á? Nhìn mà học hỏi!” Khi quả bóng chậm rãi nảy về hướng cậu ta, Adachi nhanh tay đổi vợt sang tay phải và bắn quả bóng về nửa sân của tôi bằng một cú đầy uy lực.
Và hai chúng tôi đã cùng nhau giết thời gian bằng bóng bàn như thế - phần lớn là đánh cho vui, nhưng vẫn có những khoảnh khắc thi đấu đầy quyết liệt. Trong lúc đó, phần còn lại của ngôi trường trải qua khoảng thời gian của tiết học thứ ba. Mà tiết ba của ngày thứ hai là môn gì vậy nhỉ? Toán ư? Lịch sử à? Tôi cố gắng nhớ ra, nhưng phần lớn năng lượng của bộ não lại đang dành để tập trung chơi bóngmất rồi. Lại một lần nữa, xuất hiện một thứ chướng ngại vật chặn đứng sự quan tâm của tôi cho cuộc sống học đường. Chuyện đời tôi là như thế đó.
Phải nói rõ rằng, tôi và Adachi không phải cứ thế tự nhiên mà thành bạn cặp kè. Ban đầu chúng tôi vốn ngồi một góc làm việc riêng của mỗi người, và bản thân Adachi từ đầu cũng chẳng hề thường xuyên đến trường.
Trong truyện tranh, bạn sẽ luôn thấy những đứa học sinh cúp học chơi bời bên trên sân thượng. Nhưng, trong thực tế, không có một cái ngôi trường lại ngu ngốc đến mức để mở lối lên đó cho đám học sinh. Và giả dụ rằng thật sự có lối để đi lên trên đó, thì cũng có lợi ích gì chứ? Nếu bạn chọn ngủ trưa trên đó, thì bạn sẽ thức dậy với làn da bị nắng đốt cháy xém. Vì thế, tôi luôn tìm đến căn gác của nhà vận động này, một nơi yên tĩnh và cách khá xa so với các khu vực còn lại, vừa có thể tránh nắng và tránh luôn những cặp mắt dòm ngó. Và rồi, một ngày nọ, tôi và Adachi đã lựa chọn tìm đến cùng một nơi.
Lúc đó là mới bước vào học kỳ hai. Tôi bước vào trong, và trông thấy Adachi đang thơ thẩn một mình, không mang cả giày lẫn tất, hẳn là do trời nóng. Có lẽ ban đầu cậu ấy tưởng rằng tôi là giáo viên, vì vừa trông thấy tôi, cậu ta đứng phắt dậy, những ngón chân nhỏ nhắn của cậu xòe ra. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh đó.
Sau đó, chúng đi ở cùng nhau càng ngày càng nhiều hơn. Nhưng mà, cũng tôi cũng chả hề hẹn trước gì cả. Có đôi lúc, tôi có linh cảm rằng cậu ấy đang ở trên căn gác lửng, và lúc tôi tìm đến đó, và voilà, y như rằng cậu ấy sẽ ở đó.
Nhưng Adachi không thường ở lại vào cuối ngày, nên sau giờ tan trường, tôi lại thường ở cùng với hai người bạn khác. Chẳng giống như tôi, hai người họ lại là ‘trẻ ngoan’ toàn tập. Chẳng những đến lớp một cách nghiêm chỉnh, mà hai người họ còn chép bài cứ như đó là nghĩa vụ của họ vậy.
Hai trẻ ngoan, và hai trẻ hư. Một mặt, tôi thấy rằng nó khá vui và cân bằng. Nhưng mặt khác, tôi có cảm giác mình không thể chọn phe… Và đó là những gì tôi nghĩ ngợi trong lúc quả bóng cứ nhẹ nhàng nảy qua rồi nảy lại.
Nhưng điều quan trọng nhất là, tôi cảm thấy thoải mái. Một lối thoát bình yên, tránh khỏi những niềm đau tới từ thực tại.
***
“Thôi, nghỉ, nóng quá rồi.” Adachi vừa càu nhàu, vừa đưa tay mở nút áo trên cùng của cậu.
Tôi ném cái vợt trên tay mình xuống mặt bàn rồi rời đi. “Ừ, tớ cũng mệt.”
Cái sơ mi của tôi đã thấm đẫm mồ hôi, và cứ dính lấy vào da thịt tôi. Tôi phủ phủ ống tay áo, cố gắng tạo ra một chút gió. Và rồi tôi nhận ra mình vẫn đang cầm quả bóng bàng. Tôi đã định cứ thế ném quả bóng về phía mặt bàn, nhưng rồi lại thôi. Tôi cảm tưởng rằng quả bóng sẽ chỉ dội vào mặt bàn và văng đi mất. Nên cuối cùng tôi quyết định là không ném.
Lao công trường không bao giờ lên trên này dọn dẹp, và mặt sàn bị bụi phủ kín cứ như là bôi sáp. Tất nhiên, chả ai trong hai đứa muốn phải đặt mông xuống cái lớp bụi đó, nên chúng tôi dùng cái lưới xanh trải xuống như một tấm bạt, và ngồi lên đó.
“Phải chi có ngọn gió thổi qua.” Adachi lầm bầm, mặt cậu đỏ lên vì nóng.
Ừ, phải chi. Tôi nghĩ, và hướng mắt lên nhìn cửa sổ. Tôi biết rằng, nếu chúng tôi mở nó ra, chắc chắn sẽ có người bên ngoài để ý. Và khi họ sẽ tìm lên đây để đóng lại, đó sẽ là lúc chúng tôi tàn đời.
“Muốn ra ngoài chút không? Cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi.”
Adachi đã xoăn ống tay áo lên cao và kéo áo ra bên ngoài váy. Tôi thì không, không đời nào tôi mặc đồng phục của mình lôi thôi đến thế. Ăn mặc như thế nhìn rất mất cảm tình, kể cả nếu như chúng tôi đang ở chỗ riêng tư đi chăng nữa. Và tôi đoán nhé, kế tiếp cậu ta sẽ cầm lấy mép váy mà phẩy – đấy, không sai đâu được.
“Cậu không mắc cỡ hả? Cậu đang phá hoại… ờ… cái gì của trường nhỉ?”
“Danh dự?”
“Đúng rồi, nó đấy! Danh dự của ngôi trường này sẽ chẳng còn có thể lấy lại được!”
“Vậy, giờ chúng ta đi ăn gì?” – cậu ấy hỏi, ném cái nhìn về phía tôi.
Rồi rồi, cứ mặc kệ tôi đi ha.
Nếu suy nghĩ logic thì, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi là người đi ra ngoài mua thức ăn cho cả hai, bởi tôi chỉ cần khoác lại áo ngoài là đã có thể coi như một học sinh đủ gương mẫu. Adachi thì, ngược lại, phải bỏ áo trở lại vào bên trong váy, cài lại nút áo, kéo ống tay áo xuống, và mặc lại áo ngoài. Và, nếu bây giờ cậu ấy có thể nhìn thấy được tóc mình, khá chắc là cậu ấy sẽ muốn chải lại nó.
“Tớ đoán nhé – cậu muốn tớ bao cậu đồ ăn. Rồi, rồi.”
“Lần sau tớ sẽ đi.”
“Ừm, đúng rồi. Lần trước cậu cũng nói thế.” Và rồi lần trước đó nữa, rồi trước đó nữa, rồi là lần trước, lại lần trước nữa.
Nhưng Adachi chỉ cười trừ. “Của tớ là bánh Danish và chai nước suối, cảm ơn nhé.”
“Nhớ rồi. Nếu hết hàng thì tớ sẽ mua đại cái gì đó đấy.”
Adachi chỉ uống nước lọc và nước lọc. Có khi đó là lý do tại sao da cậu ta đẹp thế. Ganh tỵ… Mà nếu cậu ấy bị đứt tay, thì chỗ vết thương chắc cũng sẽ gỉ ra nước lọc.
“Sau giờ nghỉ trưa cậu vào lớp à?”
“Chắc thế. Còn cậu? Về nhà à?” – tôi hỏi, thôi khoanh tay, rồi lại chống tay xuống sàn.
“Hmm… tớ nhất định không vào lớp đâu.” – cậu ấy trả lời, vẻ hờ hững.
Tôi chưa từng hỏi nghiêm túc lý do mà cậu ấy trốn học nhiều đến thế, và cậu ấy cũng chưa từng hỏi tôi. Hai chúng tôi chỉ đơn giản là hai con người ở cùng nhau, và chơi bóng bàn như một cách để giảm bớt đi sự buồn chán.
Tôi giữ quả bóng bàn bằng một tay và bắn nó đi bằng tay còn lại. Nó bay khắp nơi trên căn gác lửng, phát ra những tiếng cạch cạch cạch mỗi lần nó chạm vào một cái gì đó, nó tiếp tục nảy cho đến khi chạm vào bức tường đối diện và rồi nằm im ở đó. Âm thanh đó nghe giống như tiếng gõ cửa, nó giống như tôi đang gõ từng hồi lên cánh cửa dẫn đến trái tim của Adachi.
“Bóng bàn chơi khá vui, nhỉ?” – cậu ấy ngẫm, cậu cởi giày đôi giày đi trong nhà của mình ra. Tôi nhớ lại khuôn mặt của cậu ta khi hai đứa chơi bóng. Lông mày cậu ta nhíu lại thể hiện sự tập trung tuyệt đối vào trò chơi. Cơ mà chơi bóng bàn thì phải tập trung thật.
“Ừm, tất nhiên. Tớ khá thích các thể loại thi đấu 1v1 hơn nếu đem so với… mấy môn thể thao đồng đội.”
Vào năm cuối sơ trung, tôi chợt nhận ra rằng, dù cho chơi bóng rổ thật sự rất vui, nhưng tôi lại không phù hợp để chơi bộ môn này. Một phần trong tôi luôn ngứa ngáy muốn thử sức mình, và thế là đồng đội tôi thường than phiền rằng tôi giữ bóng cho mình quá nhiều. Và đến cuối cùng, tôi xác định rằng mình không thích hợp làm thành viên trong đội.
“Mà lạ thật đấy. Nếu chúng ta phải chơi trong tiết thể dục, thì chắc tớ sẽ chẳng buồn chơi tí nào.”
“Đúng đó, tớ cũng đồng cảm. Tớ sẽ chuồn đi nhanh nhất có thể.” – Adachi đồng tình, vừa đan tay đưa lên đầu, vươn vai.
Cùi chỏ cậu ta kêu lên răng rắc, rồi cậu ấy kêu lên than vãn. Kỳ lạ. Tôi đoán rằng cậu ấy phải có xương cùi chỏ dẻo tự nhiên.
“Chúng ta có nhiều điểm chung linh tinh quá nhỉ, Shimamura?”
Vào lúc cậu ấy gọi tên tôi, mắt tôi nhíu lại, nhưng chắc cậu ta cũng không để ý. Phải nói thật là, tôi ghét cái họ của mình. Nó làm tôi liên tưởng đến Shimamura Co., cái cửa hàng quần áo ấy. Nên mỗi lần ai nhắc đến nó, tôi luôn có cảm giác họ nhắc tên tôi đồng thời nhắc luôn đến cái thương hiệu Shimamura Co. kia. Phải chi họ của tôi là Shimazaki hay là cái gì đó cũng được.
Trong lúc hai chúng tôi ngồi đó duỗi chân trong yên lặng, thì tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa kêu lên, vang vọng trong cái nhà vận động có phần trống rỗng. Bụng tôi cũng cùng lúc reo lên.
“Này, có chuông rồi kìa,” – Adachi bảo.
“Biết mà.”
“Vậy gặp lại sau nhé.” – cậu ta vẫy chào.
Tôi đành miễn cưỡng đứng dậy, mặc lại áo ngoài, và tra lại giày vào chân. Khi đã chắc chắn là mình có mang theo ví, tôi tiến về phía cầu thang. Sau chừng vài bước chân, tôi ngoái lại nhìn thấy Adachi đang với tay lấy cái giỏ của mình – có vẻ là để lấy điện thoại – nhưng nó đã nằm ngoài tầm với, và thế là cậu ấy từ bỏ. Hầy, tôi cũng hiểu cảm giác đó.
“Đừng có mà ngồi yên một chỗ. Con lười này.” – tôi bảo với cậu ấy, mặc cho lời nói ra không trùng với suy nghĩ. Tôi nghe tiếng cậu ấy dậm chân chống đối, nhưng vào lúc dó, tôi đã bước xuống quá nửa cầu thang.
Về phần danh sách liên hệ trong danh bạ điện thoại của cậu ấy, với tôi, đó cũng là một ẩn số. Tôi chưa từng thấy Adachi nói chuyện với bất kỳ ai khác ở trong trường, bởi vì, từ đầu cậu ấy cũng đã hiếm khi xuất hiện ở trường. Dạo này chúng tôi chơi cùng nhau cũng khá là nhiều – có lẽ cậu ấy đến đây chỉ để gặp tôi. Không, ngốc à?
Tôi chắc chắn rằng, nếu tôi mở miệng ra nói thế với cậu ấy, thì cậu ấy sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này nữa.
***
Ngày hôm sau, Adachi lại một lần nữa rủ tôi chơi bóng bàn; trông cậu ấy có vẻ háo hứng hơn một chút so với hôm qua. Tôi đồng ý, lòng thấy tò mò.
Sau quãng thời gian vật lộn ngày hôm qua, việc chuẩn bị bàn hôm nay diễn ra nhanh chóng hơn rất nhiều.
“Tớ giao trước được chứ?”
“Thoải mái đi.” Hôm nay quả bóng là màu cam, không phải màu hồng.
“Hyah!” – Adachi thét lên cùng lúc giao bóng. Đây không phải một cú chuyền bình thường – cậu ấy dùng phần dưới của vợt đánh vào bóng theo một góc nào đó, tạo thành một đường chuyền cong kỳ dị.
Quả bóng chạm xuống mặt bàn và dội ngược về phía cậu ta, nhưng tôi không bận tâm về quỹ đạo bay của nó. Tôi hoàn toàn ngơ ngác trước cú đánh màu mè của cậu ta, đến mức không thể phản ứng để đánh trả.
“Gurh.” – tôi gầm gừ đầy ức chế. Và rồi tôi trông thấy một vẻ mặt hút mắt và hiếm thấy, hiện lên trên mặt Adachi là một điệu cười đầy thỏa mãn nhìn rất trẻ con.
“Tối qua tớ mới dò được kỹ thuật này trên mạng. Nhưng vì chả có cái vợt nào để mà tập, nên tớ đã phải dùng cái giá xới cơm.” – cậu ta giải thích, vừa cười tự đắc vừa xoay vòng cái vợt trong tay.
Về phần mình, tôi thấy bất ngờ với sự hứng thú của cậu ấy với môn bóng bàn, nhưng tôi không nói điều này ra. “Không công bằng! Ai lại chơi đường bóng cong với tân binh cơ chứ!”
“Về nhà luyện thêm đi, con gà! Hyah!” Thủ thế một cách kỳ lạ, cậu ta lại giao thêm một đường bóng khác. Lần này, có vẻ như cậu ấy căn thời gian quá trễ, vì quả bóng dội ngược lại và nảy vào bức tường sau lưng cậu ta. Cậu ta phóng đi nhặt nó, lúc quay về thì cậu ấy gãy đầu.
“Sự thật là, tớ chỉ thành công đâu đó một trên mười lần.” Cậu ấy giải thích, vừa chỉ cho tôi cách thực hiện đường bóng khi nãy.
“Hừm, cậu là người duy nhất nhớ biết mà càng tập là chơi càng tệ đấy.” Cứ đà này, tôi nghĩ mình có nhắm mắt cũng thắng được cậu ta.
Trong lần thử thứ ba của Adachi, quả bóng lại một lần nữa bay đi mất, nảy vào một cái bàn khác rồi nảy xuống nền nhà. Mặc dù đây là thất bại của cậu ấy, nhưng vì quả bóng rơi về phần mình, nên tôi lại là người phải đi nhặt nó.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ tầng trệt.
Tim tôi như chèn cuống họng lại. Giật mình, tôi bất động tại chỗ. Quả bóng nảy vào một góc. Tôi có thể nghe ra có tiếng nói của con gái phát ra từ bên dưới cầu thang. Trong lúc đó, Adachi cũng có phản ứng tương tự. Cậu ấy rón rén đi vòng qua cái bàn, và chúng tôi cùng nhau nhòm xuống để cố nhìn ra những thứ ở tầng trệt.
Theo như quan sát được, một số nữ sinh khác cùng khóa đang chuẩn bị sân để học bóng chuyền. Tôi biết họ là học sinh cùng năm bởi tôi nhìn thấy bạn mình trong đó, Hino và Nagafuji, đang vác theo cột và lưới. Nếu họ ra giữa sân và nhìn lên, họ sẽ thấy hai chúng tôi… Tôi không còn cảm giác ứ nghẹn lại nữa, nhưng da tôi lại cảm giác như có dòng điện chạy qua.
Thời điểm mà chúng tôi chỉ ngồi tám chuyện, chúng tôi không gặp khó khăn khi phải tránh né những kẻ lạ mặt bước vào bên trong nhà vận động. Quen thói, tôi chẳng còn để tâm về thời khóa biểu các tiết học nữa. Vừa lấy tay che miệng, tôi và Adachi ngồi xổm xuống bên cạnh nhau, lo sợ không biết có ai nghe thấy tiếng cạch cạch nhỏ khi quả bóng nảy bừa bãi hay không.
“Ghê quá nhỉ. Tớ sắp chết đi vì sợ đây này.” – Adachi thì thầm, miệng cười toe toét.
Adachi, con bé hư hỏng. Tôi húc cùi chỏ vào cậu ta vẻ đùa cợt. “Nhỡ có người lên đây chúng ta phải làm sao?” – tôi hỏi.
Vẫn đang dùng tay che miệng, Adachi cười và nhìn lên trên.
“Chúng ta có thể mở cửa sổ ra và nhảy xuống.”
“Hả? Đây là tầng hai đấy! Gãy chân là cái chắc!” – tôi phản đối. Tôi chưa từng trông xuống kiểm tra xem có gì bên dưới cửa sổ, nên viễn cảnh đó làm tôi sợ hãi. Nhưng tôi có phần sai khi nhìn nhận trò đùa một cách quá nghiêm túc.
Adachi gật gù, suy nghĩ. “Ồ, vậy là cậu thuộc nhóm người bị thiếu canxi.”
“Suy luận kiểu gì vậy!”
Nhưng vì bình luận của cậu ra có làm tôi bực bội, nên tôi chắc mình cũng đang có tật giật mình.
Chúng tôi dựa lưng sát vào bức tường ngăn cách chúng tôi và tiếng cười nói rôm rả từ lớp học. Có vẻ như, giáo viên thể dục đến giờ vẫn chưa xuất hiện, nên các học sinh hiện tại vẫn đang thoải mái cười giỡn xung quanh. Hino và Nagafuji không hề biết tôi trốn học đi đâu, nên họ cũng không hề hay biết rằng họ và tôi đang ở cùng một chỗ… suy nghĩ đó làm tôi bật cười.
Việc cả tôi và Adachi đang phải ngồi sụp xuống để trốn làm tôi cảm giác như chúng tôi đang làm gì đó sai trái. Chúng tôi đang làm việc sai trái thật, tôi hiểu chứ. Nhưng, ý của tôi là, có một cảm giác gì đó vui thú khi chia sẻ bí mật này với Adachi. Có thể là tôi chỉ đang cảm thấy hưng phấn khi làm trái luật, nhưng có phải là với cậu ấy, có một cái gì đó đặc biệt? Từ sâu bên trong, tôi đã có câu trả lời, nhưng tôi đã quyết định không nghĩ về nó nữa. Trong khi đó thì, quả bóng bàn màu cam đã lăn vào một góc, và rồi nằm yên ở đó.
“Có lẽ đôi lúc chúng ta nên uống chút sữa vào giờ trưa. Cậu biết đó, để không phải gãy chân nếu rơi vào tình huống cần phải nhảy xuống thật,” – Adachi gợi ý, và tôi thì hoàn toàn không hiểu được là cậu ấy đang đùa hay thật.
Và rồi cũng đến giờ ăn trưa, và một lần nữa, câu nói “lần sau tớ sẽ đi” lại thành ra là trò bịp bợm.
***
Vào thời điểm giờ học trong trường kết thúc, thì Adachi cũng đã mất dạng, như thường lệ. Cậu ấy bảo tôi rằng mẹ cậu ấy khó chịu mỗi lần cậu ta về nhà quá sớm, nên tôi nghĩ chắc hiện giờ cậu ấy đang quanh quẩn ở nơi nào đó để giết thì giờ.
Về phần mình, tôi đã đến lớp sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, hôm qua tôi cũng làm điều tương tự. Và rồi, cuối cùng thì chuông cũng chịu reo lên, sau đó tôi đã cùng Hino và Nagafuji đi đến hiệu sách. Bình thường chẳng mấy khi tôi đến đó, bởi nó nằm ngược đường với đường về nhà tôi. Nhưng hôm nay, tôi đang cầm tìm mua một thứ. Nhưng vì tôi chả phải kiểu người thường lui tới hiệu sách, nên thậm chí tôi còn không dám chắc ở đó có bán thứ tôi đang tìm.
“Ồ, hình như có thật này.” – tôi tự với mình.
Đứng ở quầy sách thể thao, tôi lôi từ giá sách xuống một quyển hướng dẫn kỹ thuật đánh bóng bàn. Nếu Adachi học chơi qua Internet, thì tôi cũng sẽ học chơi qua sách, tôi nghĩ. Tôi lật quyển sách ra mặt sau để kiểm tra giá tiền. “Eww!” – tôi chùn chân. Tôi xin thề với lòng sẽ không bao giờ xem nhẹ quyền năng của thanh tìm kiếm nữa. Rẻ hơn cái này rất rất nhiều.
“Đang coi gì dạ?”
Hino liếc nhìn qua vai tôi, tò mò xem thứ tôi đang cầm trên tay. Lúc bước vào hiệu sách cả ba chúng tôi đều tản ra, nhưng có vẻ cậu ta tò mò muốn biết tôi đang tìm mua thứ gì. Tôi biết là sẽ mất quá nhiều công sức nếu muốn giấu không cho cậu ta biết, nên tôi cứ thế chìa bìa sách ra cho cậu ta xem.
“Gái định tham gia hội bóng bàn à?” – cậu ấy nghiêng đầu, nghi vấn. Trường mình không có đội bóng bàn, ngốc ạ.
Hino là hình tượng một nữ sinh không thể nhạt nhòa hơn. Không bao giờ nhuộm tóc, không ăn cắp vặt, và chắc là cũng chưa từng tham gia ẩu đả với bọn con gái trường khác… Không có nghĩa là tôi đã làm hai cái phía sau nhé. Cậu ta có cặp mắt to tròn, và vẻ ngoài của cậu ta toát ra vẻ cuốn hút đặc trưng của bọn con gái… đầu đất – cái kiểu con gái hay làm mấy tiếng kỳ lạ lúc chơi thể thao ấy.
Bảo làm gì thì cậu ta cũng chiều; nếu bảo cậu ấy làm một cú backflip, thì cậu ta sẽ vui vẻ làm thử ngay ở đó, tại thời điểm đó. Thú vui chính của cậu ta là câu cá, và tôi thường phải nghe cậu ta than phiền rằng chả có mấy ai trong lớp chúng tôi có tâm hồn câu cá… mà tôi lạc đề rồi.
“Vậy, sao tự dưng gái lại hứng thú với bóng bàn? Mới xem chương trình gì đó trên Tivi à?”
“Không, tớ chả phải xem cái gì rồi hứng thú cả. Đơn giản là tự dưng thích, vậy thôi.” – tôi đánh trống lảng. Để giải thích thì rối lắm… Được rồi, nó không hề rối rắm. Tôi chỉ đơn giản là không muốn phải giải thích. Tôi trả cuốn sách về vị trí cũ, chả hề liếc qua một trang nào bên trong. Chắc là tôi cũng sẽ đi dò trên mạng như Adachi. Nhưng cũng vì thế, tôi có thể mường tượng ra cảnh cậu ấy chọc ghẹo tôi là đồ đi “copy”, và suy nghĩ đó làm tôi thấy cáu. Tôi cáu đến mức, nếu cậu ta không mang chuyện đó ra đùa cợt, tôi sẽ cảm thấy nó thật kỳ lạ.
“Nè! Đừng có cho tớ ra rìa!” – tiếng đó là của Nagafuji, nói bằng giọng phẳng lì, thiếu thuyết phục, cố thu hút sự chú ý của bọn tôi trong lúc cậu ta tiến lại gần.
Ngực to và kính cận. Với Nagafuji thì chỉ cần nhớ hai từ đó là đủ. Cậu ta có mái tóc dài, và mượt như nhung – nghịch tóc cậu ta rất vui. Mỗi khi không mặc đồng phục, cậu ta sẽ thường xõa nó xuống, để những sợi tóc nằm yên trên ngực cậu ấy. Đi cùng với sự trưởng thành của cơ thể, thì tính cách cậu ta có phần tương tự… chỉ có điều cậu ta có hơi ngu.
“Hai cậu đang nói chuyện gì thế?”
“Gái không cần để ý đâu,” – Hino đáp, đưa tay lên tát ngực Nagafuji.
“Được rồi, tớ sẽ không để ý đâu.” – Nagafuji đáp, đánh Hino một cú thẳng vào đầu.
Nhớ không lầm thì, Hino và Nagafuji đã chơi với nhau từ thời còn ngồi ghế trung học. Song tôi lại chỉ mới gặp họ khi lên cao trung, nên quan hệ giữa tôi với họ về mức độ thân thiết thì kém xa. Dẫu vậy, tình bạn không phải một thứ gì đó có thể ép buộc được. Cố gắng làm thân quá mức, và đối phương sẽ biến thành xa cách. Và rồi mọi thứ sẽ chỉ trở nên rối rắm.
“Đó là quấy rối tình dục đấy, cậu biết mà. Giải thích cho hành động của mình đi.”
“Tui thấy gái có vẻ hơi cảnh giác với cơ thể mình, nên tui chỉ giúp gái thoải mái hơn thôi,” – Hino vui vẻ trả lời, cứ như chưa từng gây nên tội tình gì. Thực tế, tôi chưa từng thấy cậu ta xin lỗi ai về mấy trò đùa của mình. Có vẻ cậu ta biết rõ mình là ai. Hoặc chỉ đơn giản cậu ta là một con bé cà trớn.
“Cậu bị cảnh giác với cơ thể?” – tôi hỏi Nagafuji.
Ngại ngùng, cậu ta quay mặt đi, rồi gật đầu. “Bọn con trai thường dòm ngó khi ngực cậu to. Nên là… đúng đó, tớ không thể không cảm giác.” Rồi cậu gập trước ngực, cố che đậy, nhưng tất nhiên, việc đó hoàn toàn vô dụng.
“Tớ nghĩ lũ con trai trong lớp, tên nào cũng từng mơ tưởng được chạm chúng nhỉ?” – tôi đáp.
“Èo… nghe thấy ghê quá,” – Nagafuji giễu, giật lùi về phía sau.
Thật lòng mà nói, mấy tên đó hẳn còn tưởng tượng đi xa hơn thế nhiều. Tôi không muốn trở thành kẻ vô duyên trong hiệu sách, nên tôi chỉ dừng ở mức đó. Ngoái lại nhìn quyển sách, tôi buông tiếng thở dài.
“Gái được nổi tiếng thì đành phải chấp nhận chuyện đấy thôi,” Hino đùa, vỗ ngực Nagafuji thêm lần nữa, hệt như cái cách người ta vỗ lưng bạn bè. “Ấy, tui lỡ ta… Oái!”
Đổi lại, Nagafuji giáng một đòn bạo lực xuống đầu cậu ta.
Vì tôi không quen biết gì hai người này, nên tôi từ từ bước ra xa.
***
Đến cuối cùng, là cả ba người chúng tôi rời khỏi hiệu sách. Tin tôi đi, không bao giờ tôi có thể trốn được họ.
“Mà gái nghỉ học nhiều thiệt ha, Shimamura. Rồi thời gian đó gái làm gì?” – Hino hỏi khi chúng ta đang bước ngang hàng, trên tay cậu ấy là một cái túi nilon đựng quyển tạp chí cậu ta vừa mua. Nagafuji cũng quay sang nhìn tôi. Vì cả hai đều là gái hiền lành nết na, nên họ cực kỳ tò mò về cuộc sống của một con bé lưu ban như tôi.
Xui cho họ là, tôi chả có gì để kể. Lối sống của tôi chả phải là cái gì đó hay ho để có thể mê hoặc hai cô nữ sinh mẫu mực khỏi lối sống nghiêm chỉnh, vượt qua sự mệt mỏi trong lớp học của họ. Mà nếu vậy, thì cái gì làm tôi bị cuốn vào lối sống đó? Tôi chịu.
“Ờ, tớ chỉ suốt ngày nằm dài. Đôi lúc thì tớ sẽ ngủ, hoặc đưa mắt nhìn vào khoảng không, hoặc là nghịch điện thoại…” Hoặc là chơi bóng bàn. Nhưng tôi giữ chuyện đó cho riêng mình.
“Nghe thích ha,” – Hino bình luận, mặc dù cậu ta không có tí vẻ gì là ganh tỵ.
“Và cậu vẫn ở trong khuôn viên trường nhỉ? Tớ nghĩ sớm muộn gì cũng bị giáo viên bắt gặp,” Nagafuji thêm vào, vẻ khó hiểu. Cậu ấy là một cô gái ngoan chỉ đến những nơi được phép đến, nên lẽ thường tình là cậu ấy sẽ không hiểu về một nơi ẩn náo. Và tôi cũng không có mong muốn làm vấy ai bất kỳ ai trong hai người họ.
“À! Tui nghĩ tui biết gái trốn ở đâu rồi!” – Hino bất ngờ tuyên bố.
“Hả?” – tôi mở to mắt ra nhìn. Tôi biết là cậu ta có thể chỉ đang nói xạo, nhưng tôi vẫn bất ngờ.
“Vậy lần sau cậu ấy cúp học chúng ta sẽ đi tìm nhé?” – Nagafuji đề nghị với Hino, vẻ rạng rỡ.
“Làm ơn đừng,” – tôi đáp, nửa đùa, nửa bực dọc. Tôi thật sự không muốn họ tìm ra mình. Và cụ thể hơn, tôi không chắc là Adachi sẽ thích người khác thấy hai đứa ở cùng nhau.
“À, nhắc mới nhớ. Chủ nhật tuần trước, tui đến hồ để câu cá, và rồi tui gặp một đứa rất kỳ lạ!” – vì lí do nào đó Hino nói giọng khá tự hào.
“Rồi sao? Lúc nào cậu chả gặp mấy tên kì lạ.” Và tại sao cậu ta lại coi mấy thứ đó như thành tích vậy?
Lúc nào cũng vậy, những người Hino giới thiệu cho tôi sau cùng cũng đều là những tên lập dị. Nó thật sự, rất kỳ lạ.
Trên người cậu ta có một cái nam châm hút mấy kẻ lập dị à? Mà nếu vậy, thì có phải tôi cũng là một con bé lập dị không?
“Lập dị vẫn tốt hơn là biến thái mà,” – Nagafuji thêm. Này, không phải chỉ vì có tồn tại thứ xấu xa hơn không có nghĩa là nó tốt.
“Lần này thì, đúng hơn đó là một đứa bé mặc… ờ… một cái bộ đồ gì trông như phi hành gia!” – Hino vui tươi đáp. Chắc miễn là cậu ta vui, thì sao cũng được.
Trong lúc cả ba chúng tôi quay trở về trường, Hino kể lại câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa cậu ta và nhân vật mới được thêm vào bộ sưu tập những người bạn lập dị. Từ cổng trường, chúng tôi sẽ tách ra và mỗi người ai về nhà nấy. Hino và Nagafuji thì sẽ bắt xe buýt, nên tôi sẽ tiễn họ đến trạm, và rồi sẽ đi bộ hết quãng đường còn lại.
Gia đình tôi có một chiếc xe đạp, nhưng hiếm khi tôi có cơ hội được dùng đến, vì mẹ tôi luôn dùng nó để đi làm. Bà là một dạng nghiện-thể-thao-mức-độ-cao, và đạp xe với tốc độ kinh hoàng đến mức, có ít nhất một truyền thuyết đô thị ở khu vực này lấy cảm hứng từ việc đó.
Khi vừa đi qua trạm xăng, Hino chỉ tay về phía trước chúng tôi. “Nhìn kìa!”
Khi chúng tôi đưa mắt nhìn về hướng cậu ta đang chỉ, thì cậu cũng hạ ta xuống. Và rồi tôi đã thấy.
“Ồ.”
Adachi ở đó.
Lan can phân cách làn xe hơi là làn người đi đường không phải là chỗ nên ngồi. Nhưng cậu ấy đang ngồi đúng chỗ đó, không mặc áo khoác ngoài và sơ mi thì cũng kéo ra ngoài lưng váy, hệt như phong cách lôi thôi thường ngày của cậu ta, và cậu ấy đang cầm gương để chải lại phần tóc mái. Riêng trong tình huống này, thì tính mạng của cậu ta đáng quan ngại hơn là lối ăn mặc. Lỡ như cậu ấy mất thăng bằng và ngã ngược về sau, thì vị trí tiếp đất của cậu ấy sẽ là giữa lòng đường.
Bên cạnh cậu ấy có một chiếc xe đạp màu xanh. Và đó là lúc tôi nhận ra Adachi dùng xe đạp để đến trường
Và rồi cậu ấy nhận thấy chúng tôi.
“Gah!” – Hino kêu lên, có chút vẻ lo sợ. Tôi không nghĩ là bất kỳ ai, cả Hino hay Nagafuji từng nói chuyện với Adachi, và họ cũng không hề biết rằng tôi là bạn cậu ấy. Nên đối với họ, họ chỉ thấy một đứa ngổ ngáo trong trường đang lườm mình khó chịu. Tôi phải cân nhắc luôn chuyện đó để suy nghĩ hành động tiếp theo của mình.
Vậy rồi… giờ tôi làm gì đây? Phải nói là tôi chưa từng cân nhắc đến tình huống chạm mặt Adachi bên ngoài nhà vận động. Tôi nên phản ứng thế nào? Tôi thấy rằng cậu ấy đang nhìn mình, nhưng tôi do dự không biết có nên tương tác gần gũi hơn. Và, trông cậu ấy cũng có vẻ do dự.
Dù vậy, hai chúng tôi không thể cứ thế nhìn nhau khó xử, nên… tôi quay mặt đi. Tôi chọn cách giả vờ không quen biết. Lúc ba người chúng tôi đi ngang qua Adachi, tôi cố gắng tưởng tượng hết mức có thể rằng cậu ấy không hề ở đó – một lời chào cũng không.
Liệu chuyện này có làm cậu ấy giận tôi không? Tôi quay lại nhìn dò xét, và ánh mắt chúng tôi một lần nữa chạm nhau, nên tôi lại nhìn đi nơi khác. Ôi trời ạ, sao lại khó xử thế chứ? Cảm tưởng như chúng tôi là lũ nhóc mười hai tuổi, cố gắng che giấu mối quan hệ của mình với mọi người trong trường… Nhưng mà nghĩ lại, tôi cho rằng, theo một hướng nào đó, đúng là chúng tôi có đang làm thế thật.
“Người đó là ai vậy? Chẳng phải cậu ta ở cùng lớp với chúng ta hồi, cỡ, tháng Tư sao?” – Nagafuji hỏi tôi, vuốt một loạt góc ra sau tai. Ôi trời ơi là trời.
”Lần nào nhìn thấy cậu ta gái cũng hỏi câu đó,” – Hino thở dài.
“Tớ có hỏi à?” – cậu ta nghiêng đầu, vẻ nghi ngại. Tôi đã nói rồi, Nagafuji có vẻ khá đần độn.
“Cậu ta tên là Adachi.” – tôi giải thích lần thứ một chục. “Cậu ấy cùng năm với chúng ta.”
“Và cậu ta là một một học cá biệt-hơn-chữ-biệt. Ít nhất thì, là giáo viên nói thế.” – Hino thêm vào, nói chuyện hiển nhiên. Không phải giáo viên thì còn ai vào đây nữa?
“Học sinh cá biệt ha? Bạn cậu hả, Shimamura?”
“Tớ miễn bình luận.”
Trong mắt Nagafuji, tôi được xếp vào cùng hàng với Adachi. Rằng với cậu ta, khác biệt duy nhất giữa tôi và Adachi là tôi có đôi khi đến lớp, còn người kia thì không. Chả có gì gọi là “học sinh cá biệt tốt” cả. Không có vùng xám đạo đức nào ở đây.
Nhưng, tôi và Adachi có một điểm khác biệt rất quan trọng. Trong khi cậu ấy là một học sinh cá biệt toàn tập. Tôi chỉ đơn giản là học hành yếu kém. Tôi như một con cự đà, lãng phí cả ngày để ngủ dưới ánh mặt trời. Lười biếng đơn thuần.
Vậy, một học sinh cá biệt như Adachi đang ở đó… ngồi đó làm gì?
Tôi ngoái lại nhìn một lần thứ hai, nhưng vào lúc đó, cậu ấy đã trèo lên xe và phóng đi mất hút.
***
Ngày hôm sau là thứ tư – thật đáng buồn, tuần này chỉ mới trôi qua một nửa. Cơ mà, sáng hôm đó Adachi không đến căn gác lửng. Tiết một bắt đầu, và các học sinh lớp khác tràn vào nhà vận động cho tiết dục. Và rồi chuông reo, và bọn họ rời đi. Vẫn không thấy bóng dáng Adachi.
Thời tiết trời nhiều mây làm mất đi ánh sáng (và sức nóng) lan đến căn gác ở tầng hai, tạo nên một không gian hoàn hảo để ngồi thẩn thơ. Như mặc cho tình yêu của tôi với việc ngồi nhìn vào hư không, vào khoảng chừng tiết ba tôi đã bắt đầu thấy chán.
Nhờ chắc chắn rằng từ tiết ba, sẽ chẳng có ai vào nhà vận động nữa, tôi cầm lấy cái vợt bóng bàn và đi nhặt lại quả bóng nằm ở trong góc suốt từ hôm qua. Và rồi tôi đánh nó vào bức tường, và khi nó nảy lại, tôi lại đánh nó lần nữa – giống như chơi bóng tường… hoặc bất kỳ tên gọi nào khác.
Tôi định luyện tập để có thể vượt mặt Adachi. Không hẳn là tôi thật sự cần phải cố luyện tập, bởi từ cái lần tự học cái “tuyệt kĩ” đó cậu ta càng chơi càng tệ. Nhưng, trong lúc tôi chơi, tôi cứ liên tục liếc mắt nhìn về phía cầu thang ở đằng xa. Bao giờ cậu ấy mới chịu xuất hiện? Tôi đã quen với việc ngày nào cũng thấy cậu ấy, nên sự vắng mặt lần này làm tôi thấy bất an.
Sau sự việc ngày hôm qua, tôi có phần hơi lo lắng. Ý tôi là, tôi chỉ đang làm quá lên, nhưng không thể không nghĩ đến. Nhỡ đâu cậu ấy sau lần chạm mặt đó không mò đến căn gác này nữa thì sao? Tôi sẽ hối hận cho đến cuối… chắc không hẳn phải là cuối đời, nhưng ít nhất, là suốt học kỳ. Đến học kỳ tiếp theo, tôi sẽ ở trong một lớp hoàn toàn khác, và ký ức cũ rồi sẽ nhạt nhòa đi.
Tôi đã chào tạm biệt rất nhiều người khác nhau trong suốt quãng đời từ khi sinh ra đến bây gi, nhưng tất cả là thuộc về quá khứ. Hiện tại, tôi có Adachi và Hino, và Nagafuji.
Với tôi, xã giao cứ như là chìm xuống một đại dương sâu, rất sâu… cho đến khi bạn không còn có thể chịu được, và phải ngoi lên để tìm lấy chút hơi thở.
“Ồ!”
Tôi nghe tiếng có người bước lên trên cầu thang, nên tôi chụp lấy quả bóng và chờ đợi xem người đó là ai. Hẳn là bạn đang nghĩ tôi đang căng thẳng vì sợ rằng đó là một giáo viên, nhưng tôi chỉ cần nghe biết bước chân là đoán được rằng đó là tiếng giày đi trong nhà của học sinh.
Tất nhiên là, người hiện ra ở chân cầu thang, không ai khác chính là Adachi. Cậu ấy nhìn tôi, rồi cười nhẹ nhõm. Điều duy nhất kỳ lạ ở cậu ấy là cậu không mang theo balo.
“Chào đằng ấy. Hôm nay đi học muộn hay là sao thế?” – tôi hỏi.
“À, không. Thực ra thì, tớ đang dự định bỏ về, nhưng tớ nghĩ nên mình nên ghé qua một chút.” – cậu ấy trả lời, vén những sợi tóc đang che mặt sang hai bên.
Về sớm thế? Còn chưa đến giờ ăn mà… Mà khoan, vậy là cậu ấy đã ở trong trường suốt từ đầu đến bây giờ ư?
“Với lại, tớ nghe thấy tiếng cậu chơi bóng bàn.” – cậu ấy tiếp tục, liếc nhìn quả bóng và cái vợt trên tay tôi, cùng lúc đó cậu ấy ngồi xuống chỗ thường ngày của mình.
Cậu ấy nghe thấy ư? Từ đâu cơ? Âm thanh thật sự lớn đến thế ư?
Tôi bỏ lại mớ dụng cụ lên trên bàn, và cùng ngồi xuống với cậu ấy. “Mà, hôm qua tớ có thấy cậu đó.”
“Đúng rồi.” – cậu ấy gật đầu.
Giữa tôi và cậu ấy có chút gì đó gượng gạo. Nó giống như khi bạn còn nhỏ, và vô tình gặp giáo viên của mình trong nhà hàng hay gì đó, và bạn nhận ra họ không hề chỉ sống ở trong trường.
Vì lý do nào đó, các khoảng lặng là thứ xuất hiện nhiều đến kỳ lạ trong tương tác giữa tôi và Adachi. Có lẽ vì, tôi chưa biết được mình nên đầu tư bao nhiêu tình cảm vào mối quan hệ này. Dù thế nào đi nữa, dù tôi có thể thoải mái nói với người khác rằng Adachi là bạn mình, thì cũng không có nghĩa là cậu ấy cũng cảm thấy điều tương tự.
“Balo của cậu đâu rồi?”
“Ở trên xe tớ. Tớ không muốn mang nó theo.”
Trông cậu ấy có vẻ cũng không mang theo ví hay điện thoại. Rõ ràng rằng, cậu ấy không có ý định ở lại lâu. Tôi đã định cảnh báo cậu ấy rằng có khả năng bị trộm đồ, nhưng tôi cũng đã biết trước câu trả lời của cậu: “Cậu là ai thế, mẹ tớ à?”
“Mà vậy là cậu đạp xe đến trường nhỉ? Đến giờ tớ mới biết đấy.”
“Thật hả? Cậu chưa từng thấy tớ cầm theo chìa khóa xe à?” Cậu ấy lôi từ túi, lấy ra chìa khóa xe cho tôi xem. Liền với xâu chìa khóa là một cái móc khóa hình một con… chó màu tím? Hay là bò? Thôi thì là một loài thú bốn chân nào đó.
“Ồ, giờ thì nhớ rồi. Chắc vì tớ không suy nghĩ nhiều về nó lắm.”
Có một khoảng im lặng giữa cuộc nói chuyện. Chúng tôi hoàn toàn vẫn còn nhiều thứ để nói, nhưng lại chẳng nghĩ ra được thứ gì. Adachi hẳn cũng cảm thấy điều tương tự; Cậu ấy ngước lên nhìn tấm kính phía bên kia căn gác và cười nhẹ. “Mà… chắc tớ đi đây.” Cậu ấy đứng dậy.
“Ờ… okay,” tôi gật đầu, ngước lên nhìn cậu ấy. Cậu ấy giũ bụi ở đằng sau váy và tiến về phía cầu thang, tay lại xoay xâu chìa khóa. Về rồi ư? Sớm thật đấy. Vậy ban đầu cậu ấy đến đây làm gì? Tôi đoán là, để chào hỏi thôi nhỉ?
“Nè, hmm… Adachi?” – tôi gọi từ dưới sàn.
“Hửm?” – Adachi ngoảnh lại, tò mò.
“Nếu buộc phải chọn giữa cùng tớ vào lớp hoặc cùng tớ về nhà. Cậu sẽ chọn cái nào?”
Sao tôi lại hỏi thế chứ? Tôi không biết nữa.
Tận sâu bên trong con người tôi, chứa đầy những lỗ hỏng. Những lỗ hỏng nơi đáng lẽ trái tim của tôi phải lấp đầy. Có thể là tôi chỉ bất giác nói ra như thế, nhưng tại thời điểm đó, những lỗ hỏng đó đang gào thét, nói với tôi rằng vẫn còn đang thiếu đi một điều gì đó.
Ban đầu, Adachi nhìn tôi với khuôn mặt khá bất ngờ… nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian đến lúc cậu ấy đưa ra câu trả lời.
“Ừm, vậy thì… chắc là tớ sẽ giết thời gian ở đâu đó đợi đến giờ tan học.”
Cậu ấy chọn phương án thứ hai như một lẽ tự nhiên. Tôi phải thừa biết trước đó là cậu ấy sẽ không lựa chọn lớp học chứ. Hỏi gì ngốc thật. Tôi cười toe toét.
“Vậy gặp mặt ở cùng chỗ hôm qua được không?” – cậu ấy hỏi.
“Được chứ.” – tôi trả lời.
Cậu ấy vẫy chào, nên tôi cũng vẫy chào tạm biệt, có ít nhiệt tình hơn một chút.
Viễn cảnh cậu ấy phải quay ngược lại trường chỉ để đi bộ về cùng tôi có hơi điên khùng – được rồi, nó rất điên khùng – nhưng đồng thời cũng vui nữa. Nên cùng với sự hào hứng đang sinh sôi, tôi tiễn Adachi rời đi bằng một nụ cười.
Mong chờ đến giờ tan học là chuyện thường ngày với tôi. Nhưng hôm nay, cảm giác đó tăng vọt thêm 20 phần trăm.
Bởi Nagafuji phải tham gia hoạt động câu lạc bộ, hai người không hội thuyền như Hino và tôi thường cùng nhau về nhà. Nhưng hôm nay tôi có “việc về trước”, nên tôi chào Hino và rời đi, để cậu ta lại một mình ở tủ giày.
“Khônggggg! Tớ sẽ chết vì cô đơn, như một con thỏ!” cậu ấy kêu oai oán… và tôi thì chả hiểu nổi ý cậu ấy nói gì.
Điều tuyệt vời nhất ở Hino và Nagafuji ư? Đó là họ không cố “uốn nắn” hoặc đâm sâu vào cuộc sống của tôi. Cùng lắm, họ cũng sẽ chỉ nói rằng họ không tán thành. Còn lại, họ vui vẻ để tôi yên.
Tôi đeo giày đi bên ngoài ngoài chân, rồi bước ra bên ngoài dưới trời mưa lâm râm. Ôi, chết thật. Tôi quên mang theo dù rồi. Tôi bắt đầu bước đi nhanh hơn, và khi đến cổng trường, tôi bắt đầu chạy nhanh. Có phải Adachi từ nãy đến giờ đứng ở ngoài đợi tôi không? Nói thật là, tôi thấy khá tội lỗi, tôi đáng nhẽ nên chạy từ đầu mặc cho thời tiết. Không phải do háo hứng hay gì cả. Chỉ là phép lịch sự thôi.
Tôi vụt qua một đám con trai mặc đồng phục. Vừa chạy qua trặm xăng, tôi nhìn thấy Adachi. Cảm giác tội lỗi vẫn còn đó, nhưng giờ tôi cũng cảm giác nhẹ nhõm lạ. Cậu ấy ở đó, bình tĩnh đợi tôi với một cái ô trên đầu. Tôi khá bất ngờ là cậu ấy có mua một cái dù.
“Cậu đâu cần phải ngồi vào đúng chỗ cũ chứ!” – tôi cười bảo, vừa tiến lại gần vừa thở dốc. Cậu ấy lại đậu vào phía trên lan can lần nữa; khi trông thấy tôi, cậu ấy phóng xuống đất và giữ lấy tay nắm xe. Tôi dừng lại ngay bên cạnh.
Phù… Đến rồi, tôi nghĩ, mặc dù thậm chí còn chưa đến một phần mười quãng đường về đến nhà.
“Nè! Xin lỗi vì trời mưa nhé.”
“Nah, không có gì đâu. Cậu cũng đâu phải là có thể điều khiển thời tiết hay gì chứ,” – cậu ấy cười toe toét. “Nè, cầm lấy.”
Theo lời cậu ấy, tôi cầm lấy chiếc dù. Không còn bị vướng tay, cậu ấy phóng lên xe, gạt chân chống, và ngoái nhìn về phía tôi.
“Nhà cậu ở hướng nào?”
Tôi chỉ về con đường phía trước.
“À, ra vậy.”
Cảm xúc của cậu lịm đi, cứ như là cậu ấy thấy thất vọng. Tôi nhìn cậu ấy bằng cặp mắt dò xét.
“À, chỉ là một đường vòng rất xa so với nhà tớ thôi.” Cậu ấy chỉ ngón tay về một hướng lệch 70 độ so với hướng gốc mà tôi chỉ. Tôi không bất ngờ với việc cậu ấy sống xa nhà tôi, bởi nếu không, chúng tôi đã học chung trường cấp hai. Khoan, vậy thì… tại sao hôm qua cậu ta lại lượn lờ ở khu vực này, chả phải nó ở khá xa nhà cậu ta hay sao? Thật sự có quá nhiều điều về cậu ấy mà tôi chưa hề biết.
“Vậy chúng ta đi hướng nào trước?”
“Cậu hỏi khó thật đấy. Uhhh… sao chúng ta không đến nhà cậu nhỉ? – tôi trả lời. Không quan trọng là chúng tôi ghé nhà ai, thì người còn lại cũng phải đi ngược về một quãng rất xa, và tôi thì không muốn phiền Adachi hơn nữa.
Cậu ấy không phản đối. Thay vào đó, cậu ấy phóng lên xe. “Cậu muốn ngồi phía sau không?” – cậu ấy mời gọi, dùng chân gõ nhẹ vào bánh xe sau. “Cậu có thể đứng sau cầm dù.”
Lời đề nghị đó với tôi nghe thật sự rất hợp lý, nhưng tôi vẫn quyết định nên chọc ghẹo cậu ấy một chút. “Chúng ta không được phép chở đèo, cậu biết chứ.”
“Chúng ta là học sinh cá biệt mà, cậu biết chứ? Chúng ta làm đủ thứ chúng ta không được phép làm.”
“Ồ, nhỉ. Chà, may mắn là chúng ta không phải con ngoan trò giỏi!”
“Chuẩn luôn.”
Không chần chừ thêm nữa, tôi trèo lên, đặt bàn chân lên cốt bánh và gác tay lên vai Adachi. Tay còn lại, tôi cầm giơ chiếc dù lên cao. “Tớ xong rồi.”
Khi thấy tôi đã vào vị trí, cậu ấy bắt đầu đạp đi. Ban đầu, cậu ấy có hơi lúng túng trước sức nặng thêm vào, nhưng khi xe đã vào trớn, cậu ấy cũng có vẻ bắt đầu giữ được thăng bằng.
Tôi nhìn xuống đỉnh đầu cậu ấy. Thường thì tôi chỉ nhìn thấy tóc cậu ấy đi cùng với gương mặt, nên góc nhìn từ trên này khá là bất thường. Tóc cậu ấy trông giống như một con vật nhỏ và xù xì. Tôi suy nghĩ không biết tóc mình có trông giống thế này nếu nhìn từ cùng góc độ hay không.
Nếu một trong hai đứa chúng tôi là gái ngoan, đây sẽ là tình huống hoàn hảo để gái hư dẫn dắt cô gái kia về con đường “đúng đắn”. Song vì cả hai đều hư hỏng, nên nó không được tính. Nếu phải nói, thì trông giống cả hai chúng tôi đang cùng nhau lún sâu hơn vào vũng bùn tội lỗi.
Hơn nữa, cây dù ở quá cao nên chẳng thể che chắn cho bất kỳ ai khỏi cơn mưa.
“Tớ không biết là cậu có bạn khác đấy, Shimamura.” – Adachi bình luận, mắt nhìn về con đường mà tôi dùng để đến. Giọng cậu ấy nghe bình thường, có hơi khô khốc một chút, hoặc nó thành như thế do nghe thấy từ trên này. Cơ mà, vì lí do nào đó, tôi có cảm giác mọi thứ có trở nên gượng gạo hay không phụ thuộc vào câu trả lời của tôi.
“Ừm, cậu biết đó… trời sinh ra Shimamura cũng sinh ra Uniqlo và H&M nữa.” – tôi đùa, mặc dù tôi ghét cái họ ngu ngốc của mình. Và rồi tôi cảm nhận được vai Adachi rung lên, và nhận ra rằng cậu ấy đang cười.
“Tớ tưởng đâu cậu trốn học vì cảm thấy cô đơn cơ.”
Cậu ấy không thường hỏi những câu hỏi về tôi. Nhưng suy nghĩ đó nói lên nhiều điều về bản thân tôi hơn là về cậu ấy… nên tôi quyết định cũng hỏi lại cái gì đó.
“Còn cậu thì sao? Có bạn bè gì không?”
“Hmm… có mỗi cậu thôi, thật đấy.”
“Chà, nghe buồn nhỉ.” Nhưng, thật ra, tôi có chút thấy vui khi nghe điều đó… ít nhất thì, không phải là vui cho Adachi.
Chúng tôi bẻ một cua thặt gắt qua một ngã rẽ, và vì lý do nào đó – có lẽ là sức nặng của tôi thêm vào – hành động đó khiến cho chiếc xe mất thăng bằng và suýt đâm sầm vào cạnh một tòa nhà. Khi Adachi kiểm soát lại được tay lái, cậu ấy rời mắt khỏi mặt đường và ngước thẳng lên nhìn tôi.
“G-Gì thế?”
Cậu ấy không trả lời ngay – vẫn tiếp tục đạp, nhưng phần trên cơ thể thì hướng về phía tôi. Ý thức bảo tôi rằng phải có ít nhất một trong hai phải tập trung quan sát, nhưng tôi không thể đảo mắt khỏi cậu ta.
“Cậu biết đó, lúc cậu chạy bộ lại gần tớ, thì tớ có để ý một chuyện.”
“Ờ hớ…?”
“Cậu có cái gì đó giống mèo, phỏng?”
Tôi có thể nghe thấy âm thanh nhỏ của bánh xe ma sát với mặt đường.
“Giống mèo?”
“Ừ thì, kiểu không giống như người.”
Chà, bất lịch sự chưa. Dáng chạy của tôi kỳ lạ lắm hay sao? Hay là mặt tôi? Trông mặt tôi giống mặt mèo ư?
“Sao lại thế?”
“Cậu có vẻ giữ khoảng cách với con người.”
“Tớ có á…?”
“Tớ nghĩ vậy.” Bởi vì cậu chả bao giờ tiếp xúc với ai ở mức độ thân thiết cả. Ánh mắt cậu ta nói lên điều đó. Ngón tay tôi bấu mạnh hơn vào vai cậu ta.
Tôi đồng ý rằng mình không phải hoàn toàn là một quyển sách mở, nhưng tôi chắc rằng bất kỳ ai cũng có một phần như thế, đúng chứ? Hoặc… chính việc tôi cho rằng mình là bình thường, ngay từ đầu chính là cái thể hiện rằng tôi “tạo khoảng cách”. Nhưng mà, chẳng phải cậu ấy cũng như thế sao?
Song, tôi chưa bao giờ nuôi mèo, nên tôi không thật sự biết thế nào là đúng.
“Nếu như tớ ‘giữ khoảng cách với loài người đến thế’, thì việc tớ đang ở trên xe đạp cùng cậu là thế nào hở?”
“Có thể cậu xem tớ như một người bạn mèo,” – cậu ấy trả lời, cuối cùng cũng chịu quay mặt về phía đường đi.
Nhẽ ra tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm vì rằng hai chúng tôi đã quay lại tình trạng an toàn, nhưng tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là cảm giác không yên. Tôi thật sự không thích phải nói về mình. Tâm trí tôi né tránh chủ đề ấy bằng cách đá sang chủ đề về Adachi. Cậu ấy cũng “giống mèo” ư? Chúng tôi có phải là một đôi mèo, nằm dài trong ánh nắng chiếu lên căn gác lửng?
Với cái cách mà chúng tôi thích thú trước những quả bóng bàn, có thể cũng đã chứng minh một chút.
“Tớ không biết đường từ đây quay lại trường.” – tôi nói. “Vẽ cho tớ cái bản đồ với.”
“Ồ, được rồi. Duh.”
Rõ ràng là tôi chưa lên kế hoạch thấu đáo. Dẫu sao, Adachi vẫn dễ dàng chấp thuận yêu cầu của tôi; cậu ấy mò từ trong cặp và lấy ra sổ và bút. Tôi nửa ngờ rằng chúng sẽ bám đầy bụi, dựa vào số lần điểm danh của cậu ấy. Thật ra, việc cậu ấy mang theo cặp đã là phép màu.
Khi chúng tôi đã đến nhà Adachi được chừng ba mươi đến bốn mươi phút, tôi nhận ra rằng nó thật sự rất trắng. Ý tôi là tường ấy. Có một khu vực để xe có mái che nằm bên trái, nhưng hiện không có chiếc xe nào đậu ở đó. Tôi cũng liếc thấy một cái cột sào phơi đồ màu xanh lá nằm bên hông ngôi nhà.
Bên kia của mặt tiền ngôi nhà là một mảng dài đất trồng trọt – đến chừng ba hoặc bốn mẫu, tất cả nằm đều nằm trên một hàng. Xa khỏi chúng có độc một tòa nhà rất to… nếu phải đoán thì chắc là một cái cối xoay. Khu vực xung quanh nhà tôi cũng trông như thế này. Mọi thứ về nó đều gợi lên hình ảnh vùng quê sông nước.
Trong quá khứ, các mảnh đất trồng cây thậm chí còn phủ đầy hơn, và nhà cửa thì càng thưa thớt. Và bất kỳ đâu bạn đi cũng nghe thấy mùi cây cỏ. Nhưng hiện tại, với số lượng các khu dân cư tăng dần, các khu đất trồng trọt cũng biến mất dần đi. Thời còn tiểu học, tôi từng vẽ một bức tranh về cảnh tượng một mẫuu đất mà tôi đi ngang qua trên đường đến trường và từ trường về nhà; bây giờ, mẩu đất đó không còn nữa.
“Okay, xong rồi.” – Adachi nói. “Đây là đường tớ đi để đến trường, nên theo lý thuyết, cậu sẽ không lo bị lạc.”
“Theo lý thuyết? Ý cậu là gì vậy? Cậu sợ tớ đi ko vừa đường xe đạp à?”
“Chà, ý tớ là, nếu dạng đưa tay sang hai bên!” – Adachi cười.
Cậu ấy xé mảnh bản đồ ra khỏi quyển sổ, rồi đưa nó cho tôi.
Sao tớ phải dang tay sang hai bên suốt đoạn đường quay lại trường chứ, đồ ngốc?
Tôi nhìn xuống tấm bản đồ và dò đường đi bằng ngón tay.
Tôi lặng lẽ nhận ra, rằng tấm bản đồ “đi đến trường” này ngược lại cũng là tấm bản đồ dẫn đến nhà Adachi. Không hẳn là tôi có ý định sắp tới sẽ đến thăm, tất nhiên rồi. Lỡ đâu tôi mò đến, và rồi cậu ấy không có nhà? Thật sự là rất ngượng.
“Cậu bị ướt cỡ nào vậy?” Adachi chạm vào vai tôi, rồi đến tóc. “Èo, cậu ướt sũng rồi.”
“Yeah, giữa đường đi trời mưa có nặng hơn.”
Tóc cũng Adachi cũng ướt đến mức tóc mái cậu ấy dính cả vào phần trán. Cậu ấy nhận thấy ánh nhìn của tôi và dùng ngón tay vuốt tóc về phía sau, làm lộ ra phần trán. “Kiểu tóc” mới này làm cậu ấy trông có tí cảm giác trưởng thành hơn.
“Muốn vào trong nhà rồi lau người không?”
“Hừm… tớ ổn mà. Cậu không muốn nước mưa rơi đầy khắp nhà, nhỉ?”
Cảm tưởng như tôi đang nhờ cậu ấy cho mình một lý do để từ chối. Cậu ấy thở dài và ngước mắt lên cao. “Cậu lại thế đó, giữ mọi người cách xa khỏi tầm với.”
Việc cậu ấy đoán bừa thế làm tôi bực mình, và nó làm tôi muốn đáp trả. Không tốt lắm, tôi biết.
“Được rồi, vậy tớ đoán là tớ sẽ vào trong.”
“Cậu đoán á? Ugh, thôi về đi.”
Đúng vào lúc mà tôi chấp nhận, thì cậu lại đổi ý? Wow, thô lỗ. Kệ, sao cũng được. Tôi vốn cũng
chẳng thích thú gì.
Nhưng, cũng đúng vào lúc tôi quay đi, cậu ấy giữ tôi lại.
“Đợi đã, Shimamura. Cầm lấy này.” Cậu ấy đưa cho tôi cái dù gấp mà chúng tôi dùng trên đoạn
đường đến nhà cậu ấy. “Chắc là cậu sẽ cần thứ này, nhỉ?”
“Ừm, chắc vậy. Tớ hứa, mai tớ sẽ trả lại.”
“Cũng được thôi, nếu mai tớ có đến trường.”
Chuẩn Adachi. Vì cả hai tay đều bận, tôi vẫy chào cậu ấy bằng tay cầm dù, rồi bắt đầu bước đi.
Chúng tôi mất chừng ba mươi phút để đạp xe đến đây; giả dụ rằng sức nặng của tôi làm chậm Adachi lại, thì tôi dự đoán bình thường cậu ấy sẽ mất tầm hai mươi phút. Vận tốc đi bộ của tôi bằng khoảng chừng một nửa con số đó. Nên trước mắt tôi là quãng đường dài bốn mươi phút đi bộ. Và đó chỉ là để quay về đến trường. Từ trường, tôi sẽ mất thêm hai mươi phút để về đến nhà. Tổng thời
gian: một tiếng.
“Èo… sẽ thảm lắm đây.”
“Shimamura!”
Tôi nghe thấy tiếng Adachi từ đâu đó phía trên và nhìn hướng lên và nhìn thấy cậu ấy đang ló ra
từ cửa sổ tầng hai. Có vẻ như, cậu ấy đã chạy lên tận đó. Đúng là kỳ lạ, Tôi nghĩ và cười thầm.
“Gì đấy?”
“Ờ, ừm… đầu tiên thì, cầm lấy cái khăn này!”
Nói xong, cậu ấy hết cái khăn xuống từ cửa sổ. Tôi cố sức bắt lấy trước khi nó rơi xuống dưới
nền đất ẩm, tôi buông cái dù trên tay và giơ hai tay ra phía trước.
“Sao cậu lại làm thế…?” Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy lẩm bẩm với vẻ không hiểu. Sao cũng được. Ít
nhất thì theo cách này, tôi đã bắt được nó. Tôi nhặt lại cái dù lăn nằm trên đất và lau mặt.
Miếng khăn tay có màu vàng chanh. Và có vẻ là nó cũng mới được giặt sạch, vì tôi không ngửi thấy mùi Adachi trên đó. Cũng không hẳn là tôi muốn nó phải có.
“Cảm ơn nhé!”
“Không có gì.”
Có một khoảng lặng dài. Adachi đã nói về chuyện cái khăn là “đầu tiên”, nên tôi ngước lên nhìn cậu ấy, chờ đợi thứ tiếp theo mà cậu ta muốn nói. Nhưng cậu ấy chỉ nhìn lại, tựa cùi chỏ lên thành cửa sổ và dùng tay gác cầm. Âm thanh duy nhất tồn tại là tiếng mưa rơi.
Trong khi đó, vừa thấm khô tóc, tôi vừa suy nghĩ chắc ngày mai sẽ trả lại khăn cho cậu ấy.
Rồi cuối cùng thì, cậu ấy cũng nói, “Xin lỗi.”
“Hả? Vì cái gì cơ?”
“Vì bắt cậu phải đi bộ hết quãng đường. Tớ thấy tội lỗi.” – cậu ấy giải thích, mặc dù cảm xúc đó không thể hiện lên mặt cậu ấy. “Tớ có nên đưa cậu về không?”
“Hả? Không, không, không. Thế thì cậu sẽ phải chạy về lần nữa.”
Lý do tại sao tôi lại đến đây? Tôi thật sự cũng không biết nữa.
“Ừ nhỉ. Tớ nghe thấy cũng hợp lý,” – Adachi gật đầu, mặt cứng như thép.
Lại thêm một quãng lặng.
Khoảng trống giữa tôi và cậu ấy khiến tôi phát điên. Tôi bị kẹp giữa cảm giác muốn nói cái gì đó – bất kì cái gì – và cảm giác muốn chạy thoát thân. Vì tôi chẳng thể nghĩ ra phải nói gì, nên tôi chọn vế thứ hai.
“Hừm, chắc là tớ đi đây. Gặp sau nhé.”
“Ừm, hẹn mai gặp lại… chắc vậy.”
Nếu. Chắc vậy. Cậu ấy từ chối quyết định, đến tận phút cuối cùng.
Khi cậu ấy đã đóng cửa sổ, tôi quay đi và rời khỏi đó, quàng khăn lên cổ cứ như tôi là một ông lão trung niên.
“Một ngày kỳ lạ.”
Tôi vừa cẩn thận đi theo con đường vẽ trên bản đồ, vừa nghĩ về Adachi. Sao cậu ấy lại chịu khó đạp xe hai mươi phút để đến trường nếu cô ấy không muốn vào lớp?
Hôm nay hai chúng tôi đã nói về bạn bè. Chắc là, lần sau, tôi nên hỏi cậu ấy về trường lớp.
***
“Và rồi, Adachi-san đến trường ngày hôm sau, cứ như đó là chuyện bình thường nhất thế gian.”
“Chuẩn rồi, nhỉ? Tầm này chắc tớ sẽ nhận được bằng khen đấy.”
Thôi cho tôi xin, tôi nghĩ, nhìn Adachi bằng một cái nhìn lạnh lẽo trong lúc đánh quả bóng về sân cậu ấy.
Với hai chúng tôi, hôm nay lại là một ngày thứ tư bình thường. Lớp học buổi sáng đã kết thúc, và khi chuông reo lên, tôi cân nhắc việc mua đồ ăn cho cả hai sau khi ván này kết thúc. Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân, theo đó là hai giọng nói vui tươi tiến vào nhà vận động.
Bọn họ đang hướng lên căn gác lửng.
“Tui đã bảo với gái rồi, thường có âm thanh phát ra từ trên này,” một giọng nói quen thuộc đến đáng sợ giải trình, trong khi có hai tiếng bước chân dậm lên từng bậc thang. Và họ đã bước lên đến chân cầu thang, tôi nhăn mặt lại, khó chịu.
“Ugh…”
“Cậu kia? Bạn thân ghé ngang thăm hỏi, và phản ứng đầu tiên của gái là ugh?”
Cầm theo túi nilon từ cửa hàng trong trường, Hino và Nagafuji bước lại gần… nhưng khi trông thấy Adachi, họ bỗng đóng băng tại chỗ.
“Nngh…” Hino nhìn qua lại giữa tôi và Adachi. Sau đó, Adachi lại nhìn tôi. Tất cả mọi người đều nhìn tôi. Trời ạ, ước gì bây giờ tôi có thể biến mất.
Nhưng tất nhiên, tôi không thể. Nên, tôi thay vào đó, tôi đặt cái vợt xuống bàn và ngồi xuống chỗ thường lệ.
“Gái có vẻ bình tĩnh quá ha,” – Hino chỉ trích. Dẫu vậy, cậu ấy ngồi huỵt xuống ngay bên cạnh tôi, và Nagafuji thì ngồi ở phía đối diện. Trong khi đó, Adachi vẫn đứng yên ở vị trí cũ, đùa nghịch với một đoạt tóc. Tôi ta hiệu cho cậu ấy lại gần, nhưng cậu ấy chỉ gãi đầu và nhăn mặt.
“Thôi nè, Adachi.” – tôi nài nỉ.
Cuối cùng, Adachi mới chịu đồng ý. Nhăn mặt vẻ không hài lòng, cậu ấy đi đến gần nhưng lại ngồi xuống ở một chỗ cách xa tất cả mọi người, bởi Nagafuji đang chiếm chỗ ngồi thường lệ của cậu ấy.
“Sao cậu lại tìm được tớ?” – tôi hỏi Hino.
“Tui nhớ là gái đang tìm sách bóng bàn trong cửa hiệu, nên tui cứ thế một với một là hai.”
“Oops.” Vậy, nó là lỗi của tôi nhỉ. Cảm giác tội lỗi, qua khóe mắt, tôi nhìn sang Adachi. Cậu ấy quan sát chúng tôi với vẻ mặt lạnh lẽo thường thấy, và tôi có cảm giác rằng cậu ấy không hề có ý định cùng trò chuyện.
Hino giật tay áo của tôi, hỏi, “Đấy là Adachi-san à?”
Cậu ta đang ở ngay kia đấy. Cậu có thể hỏi thẳng mà.
“Ồ, đúng rồi! Adachi-san!” Nagafuji gật đầu. Gì chứ, cậu lại quên tên cậu ta lần nữa à?
“Vậy rồi, hai người là bạn ha!”
“Ừm, chắc thế.” Lần này thì không giấu được nữa.
Hino nghiêng đầu trong sự bối rối. “Nhưng nếu vậy, tại sao – à, okay.” Giữa lúc nói ra câu hỏi, có vẻ cậu ta đã đổi ý.
Nagafuji nhìn sang phía cô, rồi sang phía Adachi. “Tớ tên là Nagafuji.”
“Và tui là Hino. Hân hạnh được làm quen nhé chị gái.” – Hino nối đuôi.
Chị gái? Này, cậu ta bằng tuổi cậu đấy, và cậu BIẾT điều đó mà.
Adachi lần lượt chỉ vào từng người một. “Nagafuji và Hino. Tôi nhớ rồi.”
Nghe thế, Hino có đưa người về phía sau. Sau vậy phải nói nghe đáng sợ vậy?
“Hân hạnh làm quen,” Adachi nói cộc lốc, rồi lại tựa lưng vào vách và im lặng nhìn về phía bức tường đối diện. Cậu ta phát ra một luồng sóng “tránh xa ra” làm Hino lẫn Nagafuji chẳng ai dám bắt chuyện thêm với cậu ấy.
Thay vào đó, họ đều nhìn sang phía tôi.
“À, bọn tớ có mua chút đồ ăn, mọi người cùng nhau ăn ha.”
“Mà, giáo viên không bao giờ lên trên này nhỉ? Kể cả lớp thể dục ư? Tuyệt thật.”
Tôi chỉ ước gì họ thôi mở miệng cùng một lúc. Rồi làm sao tôi biết được mình nên trả lời ai trước? Thôi thì tôi sẽ trả lời đồ ăn.
Tôi thò tay vào trong túi nilon Hino cầm, lôi ra cái sandwich đầu tiên tôi chạm tay vào. “Cảm ơn.” Tôi bảo cậu ấy, và cắn một vài miếng. Và, cuối cùng, tôi trả lời câu hỏi của Nagafuji. “Khi có lớp thể dục, hai chúng tớ thường sẽ ngồi giữ im lặng để không bị phát hiện.”
“Tuyệt vời! Hoặc họ là một lũ mù ngu ngốc, hoặc là họ không thèm quan tâm!” Nagafuji thể hiện sự kinh ngạc. Cá nhân mình, tôi thấy ấn tượng cách cậu ấy xỉ nhục người khác bằng giọng vui tươi – sự tương phản là quá lớn, như hai cạnh của một góc vuông. Không giống ngực cậu ấy, nó giống một đường hình cong hơn. Tôi lạc đề rồi.
“Cậu muốn ăn loại nào, Adachi?” Tôi hỏi, hướng cuộc nói chuyện về phía cậu ta.
“Loại nào cậu thích là được,” – cậu ấy trả lời mà không hề cử động dù chỉ một chút.
“Hmm… được thôi, vậy thì, đây này.” – tôi nhẹ nhàng ném sang một cái sandwich trứng.
“Cảm ơn,” cậu ấy trả lời bâng quơ không chỉ ai cụ thể.
Trong khi đó, Hino và Nagafuji mỗi người lấy một mẫu sandwich và đồ uống rồi bắt đầu nhập tiệc. Họ chủ yếu nói chuyện cùng nhau, và đôi lúc cũng hướng về phía tôi, nhưng không hề nói chuyện với Adachi. Adachi cũng không hề có vẻ gì là muốn nói chuyện với họ. Bầu không khí giữa ba người cảm giác thật căng thẳng và khó chịu, mẩu bánh mì trong miệng mình mà tôi tưởng như giấy nhám. Đây là một trò chơi kéo co, và chính tôi là sợi dây. Quả thật là nuốt không trôi.
Khi mà Hino đã ăn xong, cậu ta sớm bị cơn buồn chán lấn át. “Chúng ta không bóng bàn không? Thôi nào, chơi nha!” – kêu lên, kéo mạnh tay tôi.
Tôi nhìn sang Adachi và chần chừ. “Chúng ta vẫn đang ăn mà. Chắc là khi ăn xong đã.”
Nhưng, khi tôi trông sang, tôi nhận thấy Nagafuji cũng đã ăn xong phần mình. Tôi và Adachi là những kẻ ăn chậm hay sao?
“Vậy thì… Nagafuji! Chơi với tui!”
“Cũng được thôi. Chúng ta cá cược gì đây?”
“Hả? Phải cá cược gì đó á?”
Hino và Nagafuji tiến lại gần cái bàn và cầm lấy vợt bóng mà trước đó tôi và Adachi đang sử dụng. Tôi vừa xem họ, vừa cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi không chắc nó là cái gì.
“Nè, Shimamura, thứ bảy gái có rảnh không?” – Hino vừa chơi vừa hỏi.
“Thứ bảy tuần này á?”
“Đúng, thứ bảy – tuần này -!” – Hino rặn, tay với ra đón bóng. Cậu ta đánh mạnh về phía Nagafuji, người đáp trả lại bằng một cú tát thậm chí còn mạnh hơn.
“Không, tớ không bận gì.”
“Nếu vậy, gái nên đi gặp người bạn phi hành gia bé nhỏ luôn nhé! Tên đó thú vị đấy!”
“Vậy, ý cậu muốn nói là, cậu muốn tớ cùng đi câu cá với cậu?”
“Không! Mặc dù là vậy, nhưng đó chỉ là phụ thôi! Ý là, tui có kể về gái cho tên đó nghe, và có vẻ là nó rất có hứng thú muốn gặp gái.”
Trời ơi, cậu đã kể cái gì vậy? Cuộc sống của tôi hoàn toàn chả có gì nổi bật, vậy cái gì làm cho tên kỳ lạ kia hứng thú? Hay chỉ là Hino đang đùa? Cậu ta thì lại đang quá tập trung vào trò chơi, nên rất khó để nhìn mà đoán được.
“Sao cậu không rủ Nagafuji?”
“Tớ phải làm ở câu lạc bộ,” – Nagafuji trả lời, với một tông giọng như muốn chỉ rằng “Không như lũ thất bại chúng mày, ta thật sự có một CUỘC SỐNG.” Theo như tôi nghĩ, thì việc câu lạc bộ chẳng mấy quan trọng hơn là đi câu cá, nhưng sao cũng được.
“Chuyện là vậy đấy! Đi câu cá nhé, Shimamura!”
“Hmm… ừ, okay. Thứ bảy nhỉ.”
“Quẩy lên nào!” – Hino hét cùng lúc quơ cái gậy thật mạnh – và đánh hụt.
Mỗi khi có một khoảng trống trong cuộc trò chuyện, tôi liếc nhìn sang Adachi. Cậu ấy nhìn vào khoảng không, tay cầm lấy mẫu sandwich đang ăn dở. Chúng tôi đều là kiểu thích yên lặng, nên khi có ai đó khác nói, chúng cần ngồi nghe thôi với chúng tôi là đủ. Nhưng Adachi hiện đang không nhìn cả tôi lẫn Hino, nên tôi biết là đang có chuyện.
Và dù là chuyện gì, thì có lẽ nó đều là chuyện không tốt.
***
Này tiếp theo là thứ sáu – ngày ưa thích của tôi trong một tuần, bởi nó đồng nghĩa với cuối tuần đang đến rất gần rồi, giống như hôm thứ tư, Adachi không đến nhà vận động. Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi hoàn toàn có thể đoán được. Bằng cách nào đó, tôi biết được rằng sự hiện diện của Hino và Nagafuji sẽ làm Adachi không muốn quay trở lại.
Tôi có cảm giác rằng hôm nay dù có chờ đợi đến khi nào cũng vô ích. Có lẽ Adachi sẽ không bao giờ quay trở về căn gác lửng này nữa. Và nếu cậu ấy không còn ở đây, đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ hoàn toàn cắt đứt liên hệ. Tình huống xấu nhất, là lần kế tiếp mà tôi nhìn thấy cậu ấy sẽ là vào lễ tốt nghiệp.
“Tình huống xấu nhất nhỉ…?”
Vậy nghĩa là, tình huống lý tưởng của tôi là tiếp tục chơi cùng cậu ấy. Tôi muốn gặp cậu ấy. Chẳng có gì kỳ lạ cả, tất nhiên rồi, bởi chúng tôi gì thì gì cũng là bạn. Nếu tôi không muốn ở cùng cậu ấy thì còn kỳ lạ hơn. Nhất là khi căn cứ vào việc hai chúng tôi gặp nhau thường xuyên như thế nào ở trên này. Rõ ràng, là chúng tôi cảm thấy thoải mái về sự có mặt của nhau. Chẳng có gì kỳ lạ cả.
Nhưng mối liên hệ của chúng tôi dù là gì đi nữa cũng vừa tan biến khi có thêm Hino và Nagafuji.
Bởi vì Adachi quá nắng mưa – không, không phải thế. Có một từ giải thích hợp lý hơn, nhưng hiện tại tôi không thể nghĩ ra. Đúng, đó là lý do cậu ta tránh mặt tôi quá nhanh.
Tôi hoàn toàn kiểu được cách suy nghĩ đó, nhưng tôi không thể diễn tả bằng lời. Cảm giác thật là ức chế.
Đôi lúc, tôi rất, rất khó chịu cái việc mình biết quá ít về cậu ấy. Thay vào đó, tất cả mọi thứ mà tôi hiểu là bản thân, và thậm chí, cũng không được bao nhiêu.
Hôm qua, khi tôi đang xem Hino và Nagafuji chơi bóng bàn, tôi nhận ra: Đây không phải thứ mà tôi muốn. Tôi không muốn cả bốn người đều tụ họp lại và lập một đội bóng bàn vui vẻ. Không đồ bộ, không luyện tập gì cả. Tất cả những gì mà tôi muốn – toàn bộ lý do mà tôi tìm đến căn gác lửng – là để ngồi lười trong bộ đồng phục và tận hưởng không khí, cảm giác lười biếng thoải mái chỉ có thể tồn tại giữa tôi và Adachi.
Ít nhất, đó là thứ TÔI NGHĨ là tôi muốn.
Tất nhiên, tôi chưa thể đào sâu đến được gốc rễ của vấn đề.
Đến bây giờ, tất cả những gì tôi biết là theo cảm giác, tôi phản đối việc Hino và Nagafuji đến nơi này.
***
“Chúng ta gặp nhau đúng mười giờ sáng mai nhé, nhớ chưa? Nếu gái mà tới trễ, tui sẽ không giúp gái ghim mồi đâu!”
“Nghe rồi, nghe rồi.”
Tôi không chắc là tôi muốn đi câu cá để làm cớ đi gặp một tên phi hành gia lập dị nào đó, nhưng sao cũng được. Cho qua lời cảnh cáo của Hino, tôi rời khỏi lớp học. Hôm nay tôi không về cùng cậu ta và Nagafuji vì tôi muốn về một mình.
Trong lúc tôi đi dọc hành lang, bước xuống cầu thang, và đi đến tủ giày, tôi chăm chú nhìn vào tấm bản đồ dẫn đến nhà Adachi và cân nhắc đến thăm cậu ấy. Cuối cùng thì, tôi lại gạt ý định đó đi. Vì lí do nào đó, tôi không nghĩ là sẽ tìm thấy cậu ấy ở nhà.
Bước ra khỏi cổng trường, tôi quay người và hướng về phía con đường, Và khi đi ngang qua trạm xăng, một phần nhỏ trong tôi mong đợi rằng Adachi sẽ lại đang đợi tôi ở trên lan can, và tôi bất giác đi nhanh hơn. Đáng buồn thay, không có chuyện may mắn như thế. Tất cả những gì hiện ra chỉ là một dãy lan can trơ trọi.
Vì mục đích khoa học, tôi ngồi thử lên lan can hệt như cái cách mà Adachi ngồi. Tôi suýt chút nữa ngã ngửa về phía giao thông. Được rồi, không bắt chước nữa.
Cần hồi phục cái tôi vừa mới bị tổn thương, tôi đi chậm lại. Trong một thoáng, tôi nghĩ đến việc ghé ngang cửa hàng tiện lợi ở trạm xăng, nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, tôi cắt ngang bãi đậu xe trống không của hiệu mắt kính. Tôi rẽ trái tại trường luyện thi trong một tòa nhà hình trục màu xanh, và ngay lúc tôi đi qua trạm xe buýt nơi tôi, Hino và Nagafuji thường tách nhau ra.
“BAM!”
“Gah!”
Có ai đó đâm sầm vào tôi từ phía sau, và tôi chúi người về phía trước. Ban đầu tôi gồng người lại, cho gần có một tên học sinh cá biệt dị hợm nào đó định trấn tiền mình. Nhưng rồi tôi quay người lại và nhận thấy mình đã đúng một nửa. Cụ thể, là phần học sinh cá biệt.
Đó là Adachi. Có vẻ như, cậu ấy trườn ra khỏi phía trước xe đạp và đẩy tôi. Tôi cảm thấy như được ban phước khi cậu ta không đâm cả chiếc xe đạp vào tôi.
“Xin lỗi nhé. Tớ không kịp bóp phanh.”
“Nhưng rồi cậu vừa đến cố phanh vừa hét lên ‘BAM!’”
Cậu ta bước xuống xe và bước lại bên cạnh tôi, kéo xe chiếc xe. Tôi không hề nhìn thấy cậu ấy trong trường suốt cả ngày hôm nay, nhưng cậu lại đang mặc đồng phục, và cặp của cậu ấy thì đang nằm trên giỏ xe đạp. Bên cạnh đó là một túi nilon từ đâu thì có-trời-mà-biết.
Tôi lại tiếp tục đi, và cậu ấy theo sau.
“Cậu chắc chứ?”
“Sao cơ?”
“Đi bộ cùng tớ ấy. Nó đi ngược rất xa với nhà cậu mà, nhớ không?”
“Ừm… hình như thế.”
Cậu ấy cúi mặt xuống đường, nhưng vẫn tiếp tục đi. Có lẽ cậu ấy muốn đến nhà tôi, vì lần trước chúng tôi đã đến nhà cậu ấy rồi. Hoặc có thể cậu ấy chỉ đang muốn giết thời gian.
Vừa im lặng bước đi, tôi vừa vài lần đưa mắt trông sang. Tóc cậu ấy rũ xuống, tựa hoàn hảo vào phần xương gò má cao của cậu ấy, cứ như cậu ấy là một bức tượng tạc. Sau một quãng, cậu ấy nháy mắt, và tôi nhẹ nhõm nhận ra cậu ấy là một con người đang còn sống. Và rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi nhận ra nhìn đã trừng mắt nhìn cậu ấy quá lâu.
Cậu ấy lôi cái túi nilon ra khỏi giỏ xe và đưa nó cho tôi.
“Nè. Này là của cậu đó.”
“Hả? Cái gì vậy?”
Tôi nhìn vào trong và thấy hai cái bánh sữa, một cái trong đó là hình dạng bánh mì kem. Cái còn lại là một cái bánh tartlet với nhân trên là một thứ màu trắng – cá ngừ hoặc cà chua nghiền, tôi không biết là gì. Cửa hàng trong trường bán cả hai thứ. Trong túi còn một chai nước lọc nằm ở dưới đáy, nhưng nó có vẻ nằm trong đó đã lâu, vì không còn lạnh nữa. Trông có vẻ như là quá nhiều cho một bữa sáng, nhưng cho bữa trưa vì có vẻ không đủ.
“Tớ đã định đưa cho cậu vào buổi trưa,” – cậu ấy nói.
“Buổi trưa?”
Tôi cố tưởng tượng ra cảnh Adachi đứng xếp hàng giữa căn tin đông đúc, nhưng không thể được. Không đời nào. Và rồi tôi nhận ra ý cậu ấy.
“Ồôôôô, vậy hôm là cái ‘lần sau tớ sẽ đi’ nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên trong ngày mà tôi có thể làm cho cậu ấy cười. Nắng ánh nhẹ của mặt trời làm ánh nhìn cậu ta bớt đi phần nào buốt giá.
“Hết bao nhiêu thế? Để tớ trả lại.”
Tôi loay hoay mò tìm ví.
“Đừng để tâm chuyện đó,” – cậu ấy trả lời, né tránh.
Nếu cậu ấy không chịu tự mình nói cho tôi giá tiền, thì tôi sẽ phải tự tính theo trí nhớ. Về phần chai nước dễ thôi, nếu cậu ấy mua nó từ máy bán hàng tự động. Tôi chỉ cần nhớ lại giá của cái bánh tartlet.
“Rrgh…” – tôi cau mày, tập trung nhớ lại.
“Cậu bị cái gì thế?” – Adachi hỏi vẻ nghi ngờ.
Tôi mặc kệ cậu ta và tập trung toàn năng lượng não bộ vào việc đào bới trí nhớ. Đúng vào lúc trước khi tôi ngất xỉu, tôi nhớ ra được. Tôi lấy ví ra và kiểm tra số tiền đang có. Tuyệt vời. Tôi lấy đúng số tiền và đưa cho cậu ấy.
“Đây là tiền của cái tartlet và chai nước. Tớ nhớ chuẩn từng đồng, đúng chứ?” – tôi hồ hởi hỏi.
Adachi lại chỉ đơn giản nghiêng đầu vẻ phân vân. “Thật sự thì, tớ không chắc. Tớ không nhớ được là tốn bao nhiêu tiền cả.”
“Ugh. Cậu làm mất hứng thật.”
Thất vọng, tôi mở nắp chai nước lọc và tu một ngụm. Những giọt nước ấm ấp có vị như tàn dư còn sót lại của mùa hè đã qua rồi. Cá nhân tôi thì, tôi đã phí cả mùa hè chỉ để nằm dài cả ngày.
Khi đã thỏa cơn khát, tôi mời cậu ấy một ngụm,
”Uống tí không?”
Cậu ấy cầm lấy chai nước và nốc hết một phần ba số nước bên trong. Khi cậu ấy đưa ra khỏi miệng, cậu ấy thở một hơi dài vẻ nhẹ nhõm, dõi mắt về phía con đường phía trước chúng tôi.
“Tớ mừng là cậu không về cùng với mấy người bạn khác. Không thì tớ chả có cơ hội mà đưa cho cậu nữa.”
Sao chuyện đó lại ngăn cản cậu chứ? Tôi tự hỏi. Tôi cũng suýt chút đã nói ra thành tiếng. Nhưng vào lúc đó, tôi nhìn thấy gì đó trên vẻ mặt cậu ấy, và nhận ra từ hợp lý nhất để miêu tả cậu ấy là trẻ con. Với việc quay mặt đi và phụng phịu, cậu ấy trông giống hệt như một đứa trẻ âm thầm hờn dỗi. Cậu ấy không phải là “nắng mưa” – cậu ấy là hờn dỗi. Tôi đã lầm lẫn hai từ với nhau thì chúng nghe có vẻ rất giống.
Khoan đã, chúng có thật sự giống? Hay chỉ là tôi nghĩ thế?
Thôi kệ.
Nếu tôi là người bạn duy nhất của Adachi – và theo lời cô ấy, thì tôi đúng là thế - thì lúc đó cậu ấy rõ ràng là ghen tuông. Tất nhiên là tôi không thể nói thẳng điều đó ra; cậu ra sẽ nổi điên lên và thẳng thừng bác bỏ. Có lẽ cậu ấy còn bỏ tôi lại mà về trước nữa.
Nói thẳng thế, tôi cũng ngại hệt như cậu ấy vậy. Và phải cố gắng lắm tôi mới nhìn cậu ấy được. Nhưng mặt cho nỗi sợ trong lòng, tôi lấn tới. Đã đến lúc phải làm rõ – ít nhất, là một thứ.
“Adachi này?”
Cậu ấy nhìn tôi. Mắt không lay động, tôi nhìn xuống mặt đường.
“Cậu sẽ cùng tôi về nhà tôi, đúng chứ?”
Đó là điều xa nhất tôi có thể hỏi… và, nếu phải đoán, thì là điều thoải mái nhất mà cậu ấy có thể trả lời. Ít nhất là, hiện tại. Tôi cần phải cố gắng nhiều hơn nếu tôi muốn quả bóng bàn tiếp tục nảy qua lại giữa hai đứa chúng tôi.
“Ừm, theo dự định là thế,” – cậu ấy trả lời.
“Ừm.” – tôi mỉm cười.
Quơ tới lui cái túi nilon đang cầm trên tay, tôi nhận ra mình cũng nên vẽ cho cậu ấy một cái bản đồ.
***
Và thế là, bốn người chúng tôi tập ra một mối liên kết đầy kỳ lạ. Nó không phải một vòng tròn vui vẻ, hạnh phúc; nó mang hình dạng là một cục bướu, với tôi nằm ở chính giữa.
Liệu rằng Adachi có thể vui vẻ đi câu cá với Hino? Tôi không biết điều gì đang chờ đợi ở tương lai. Tuyên đoán tốt nhất tôi đưa ra là “chắc là không”, nhưng dù thế nào, một phần trong tôi vẫn giữ hy vọng… và hy vọng đó, ngược lại, thắp sáng cho một chút hào hứng nhỏ.
“Nhìn tớ nè! Tớ là máy bay! Vrrrrmmm!”
Tôi dang tay sang hai bên và tự hỏi mình có thể giữ tư thế đó bao nhiêu bước chân trước khi con người tôi bị nỗi nhục lấp đầy.