Zaregoto series
Nisio IsinTake
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương mở đầu

Độ dài 580 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:18

Khi tôi làm hỏng, tất cả để ý.

Khi tôi nói dối, không ai để ý.

-Goethe

default.png

Aikawa Jun, khế ước nhân.

----

"Cho dù một xác suất được rút ra từ quá trình loại trừ tất cả những khả năng có thể, nếu nó không thể xảy ra, thì không thể nào mà nó xảy ra."

----

Mặc dù ngày hôm ấy có lớp, nhưng tôi không đến trường đại học, thay vào đó, nằm sõng xoài trên tấm sàn tatami trong căn nhà trọ và đọc Tsumakagami của Mujuu Ichien. Nó là một quyển sách trông khá cũ tôi đã mượn từ Miiko-san phòng bên, không, không đúng, nó rõ ràng là một quyển sách cũ. Và do đó, tôi nâng niu nó một cách cẩn trọng, dù tôi chỉ đang đọc lướt qua. Đọc sách, với tôi, thường là để giết thời gian, hoặc là nghiên cứu, và vào ngay hôm ấy, nó là cái đầu tiên. Và do đó, cũng không phiền hà gì mấy khi có người gõ cửa phòng tôi và tay tôi phải ngưng cầm sách.

"La la la la. Lâu rồi không gặp--."

Điều bất ngờ, vị khách ở đây là Aikawa-san. Không phải vị khách là Aikawa-san khiến cho tình huống này bất ngờ, mà thực ra, Aikawa-san đã thực hiện được một phép tắc sử xự thông thường như là gõ cửa -- đó mới là điều bất ngờ. Nhưng hỏi vì sao cô ta lại bận tâm đến việc gõ cửa, sẽ chỉ thêm phần vô nghĩa, nên tôi trả lời đơn giản, "Thực vậy, đã lâu rồi."

Aikawa Jun -- nghề nghiệp: contractor -- khế ước nhân, giới tính: nữ, chiều cao: cực kỳ cao; phần thân ngắn và đôi chân dài. Phong cách của cô ta, hình thể của cô ta, tất cả mọi thứ, đều suất xắc vượt trội. Cô ta chọn màu đỏ làm màu sắc chủ đạo cho mọi ngóc ngách và xỏ xỉnh trên cơ thể mình, và đây là một điểm có thể gây tranh cãi, nhưng dù sao đi nữa, ít ra cô ta cũng mặc quần áo. Kiểu tóc của cô ta -- lần cuối tôi gặp cô ta, phần tóc mái đã được cắt đi, nhưng có vẻ như nó đã mọc dài trở lại, bóng loáng, đỏ chót kéo dài đến ngang vai. Cô ta là kiểu người mà trăm người như một, sẽ bảo rằng cô ta đẹp -- miễn là họ lờ đi cái đôi mắt xấu xa nham hiểm bất thường kia.

"Mmhmm. Ồ, ngón tay cậu lành rồi."

"Nhờ có chị. Hôm nay chị làm gì ở đây? À, xin cứ vào tự nhiên."

"A, đừng lo về chuyện đó..."

Aikawa-san nói, rồi nở với tôi một nụ cười chói lóa. Thật hiếm khi được thấy một biểu cảm như vậy từ Aikawa-san -- nụ cười Aikawa Jun từ trước đến giờ luôn mỉa mai và cay độc -- nên tôi ngây người ra một thoáng. Không hề để tâm, Aikawa-san vẫn giữ lấy nụ cười ấy, đặt một tay lên vai tôi, kéo tôi lại gần, và vẫn với nụ cười ấy, có một vật thể hình vuông màu đen, nặng -- dù khá nhỏ -- trông giống một khẩu súng điện trong tay cô ta, rồi sau đó cô ta nhấn đầu súng vào bụng tôi.

Roẹt, một âm thanh khô khốc vang lên.

"Ah! Guh..."

"...vì đằng nào chúng ta cũng sẽ ra ngoài."

Khi mắt tôi gần khép lại, tôi thấy Aikawa Jun, người đang không hề cười.

Bình luận (0)Facebook