Yuusha-sama No Oshishou-sama
Pichi & Meru/ピチ&メル; Sanoka Nada/三丘 洋こずみっく
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1: Cậu bé khao khát trở thành một Hiệp sĩ

Độ dài 4,899 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:08

Trans:Yo, cuối tuần làm bộ mới, ahihi

---

Ở khu vực phía tây của lục địa Alfana, tồn tại một quốc gia lớn gọi là Đế quốc Remulshil.

Ở vị trí đối mặt với con phố chính của Đế Đô, Simurgh, là một quán trọ nhỏ được gọi là Tổ Chim Di Trú thường xuyên được ghé qua bởi những khách hàng huyên náo, như là những người bán rong và những mạo hiểm giả.

Với tầng đầu tiên cũng phục vụ như một quán bar, đó chỉ là một quán trọ bình thường có thể thấy ở bất cứ đâu.

Nơi đây có một cậu bé 5 tuổi tên là Wynn Bard, cậu bé hào hứng nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ đối diện với con phố chính.

“Wow~, Ngầu ghê!”

Áo giáp trắng bạc. Một thanh gươm thép bên hông. Một lá chắn thép trên lưng.

Được khắc trên ngực là Huy hiệu của Lệnh Hiệp Sĩ Đế Quốc, một biểu tượng mang hình Song Đầu Sư.

Vì Wynn vẫn còn là một đứa trẻ, cậu không hiểu lắm, nhưng những hiệp sĩ đã trở lại từ một nhiệm vụ chinh phục ở một khu rừng gần biên giới đế quốc chứa đầy quái vật.

Để có thể chiêm ngưỡng hình ảnh dũng cảm của họ trở về Đế Đô, vô số công dân đã tụ tập ở cả hai bên đường phố chính.

Tất nhiên, phía trước Tổ Chim Di Trú cũng chẳng ngoại lệ, có rất nhiều người xếp hàng bên kia cửa sổ. Và Wynn chỉ có thể thấy thấy từ khoảng trống giữa những người xếp hàng, nhưng-

“Wynn! Đừng có lơ đễnh.”

Người hét lên là Hanna, chủ của quán trọ.

Bà quay lại và dừng lại cái tay đang dùng để viết trên sổ, rồi nhìn chằm chằm vào Wynn.

“C-con rất xin lỗi.”

Wynn xuống khỏi bàn, thứ đủ vững chắc để leo lên, và trở lại làm việc, đang dọn dẹp chén đĩa, chẳng hạn như những cái nĩa và muỗng, nằm xung quanh.

Cậu lau sạch những thứ đã được dùng, cho tới khi khăn hoàn toàn bẩn.

“Chừng nào làm xong thì đi xách nước đi! Hôm nay rất bận đó, nên đừng có ngưng tay. Thằng ăn bám vô dụng.”

Wynn đã mất cha mẹ.

Cha mẹ cậu, những người bán rong, đã trao Wynn cho chủ quán trọ này, người bạn thân của họ, trước khi họ mất mạng bởi một vụ cướp xảy ra trong chuyến đi của họ.

Đó không phải là một điều bất thường trong thời đại này.

Mặc dù cậu đã trở thành một đứa trẻ mồ côi, với số tiền lớn mà cha mẹ cậu trả trước khi đi, chủ nhà không thể ném đứa trẻ, lúc này chỉ mới 5 tuổi, do đó Wynn được phép làm việc.

Tuy nhiên, cậu chưa từng hư hỏng.

Hanna, vợ của chủ quán trọ, sẽ để Wynn giúp bà quản lý khách hàng, Wynn làm việc chăm chỉ.

Đối với một người keo kiệt như Hanna, một đứa trẻ 5 tuổi vẫn không thể làm việc hữu ích, sẽ chỉ là một gánh nặng tài chính, do chi phí ăn uống và những thứ khác, và thế là, cậu trở thành một tên ăn bám.

Tuy nhiên, có lẽ tốt hơn là bị ném ra ngoài.

Có rất nhiều trẻ em trở thành trẻ mồ côi và chết. Hoặc, chúng có thể bị bán đi bởi các thương nhân nô lệ.

Tình hình hiện nay có thể làm cho cậu trông như một nô lệ trong đôi mắt của người khác, nhưng ít nhất là người chủ nhà cũng trả Wynn một mức lương. Tuy nhiên, nó chẳng đáng là bao.

“Nee, Hanna-obasan.”

Trong khi lau muỗng, Wynn rụt rè gọi Hanna.

“Con phải làm sao để trở thành một hiệp sĩ?”

“Ah? Mày muốn trở thành một hiệp sĩ?”

Mặc dù Wynn sợ Hanna, nhưng cậu không thể ngăn sự quan tâm của mình trở thành một hiệp sĩ sau khi nhìn thấy những hình ảnh dũng cảm của họ qua kẽ hở giữa đám đông.

“Nếu mày muốn trở thành một hiệp sĩ, mày phải vào Trường Hiệp Sĩ Đế Quốc. Mày cần kiến thức và giáo dục, và mày cần phải học võ thuật với phép thuật.”

“Làm sao để nhập học?”

“Mày cần phải học và phải trả phí tuyển sinh.”

“Hmmm... Trường à?”

Khi tay bà ta đang viết trên sổ dừng lại, Hanna nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Wynn.

Bởi vì cậu thường làm việc im lặng và ngoan ngoãn, nên thật không bình thường cho Wynn, người được gọi là một đứa trẻ khó gần, giờ có một nụ cười phù hợp với lứa tuổi của mình.

Tuy nhiên, chuyện đó không quan trọng với Hanna.

“Này, mày không được ngưng tay. Mày còn phải xách nước sau khi xong nữa.”

“Ah, u...”

“Ngoài ra, vì lệ phí nhập học cao, dù mày đang làm việc ở đây, mày cũng không có đủ tiền để đi học đâu.”

Khi cậu lau muỗng xong, Wynn đi đến giếng, đồng thời mang một cái xô.

Xách nước là công việc khó khăn cho một đứa trẻ 5 tuổi.

Để lấp đầy thùng nước ở sau quán trọ, cậu  phải đi nhiều lượt.

“Không phải lý do mày không đủ thời gian là vì mày lơ là sao? Nếu mày không xách nước xong trước bữa tối thì mày sẽ không được ăn!”

Wynn đi ra ngoài, từ cửa sau quán trọ, trong im lặng.

Bởi vì Tổ Chim Di Trú không chỉ cung cấp rượu và bữa ăn cho khách hàng, quầy bar ở tầng một đã đầy người trong suốt chiều tối.

Wynn vẫn nghĩ về các hiệp sĩ khi cậu rửa đĩa trong bếp.

(Trường học... Mình phải tiết kiệm bao nhiêu tiền để có thể vào đây...?)

*Choang!*

“Ah ...!”

Trượt từ tay cậu, cái đĩa vỡ thành hai mãnh-Nếu một đứa trẻ 5 tuổi nghĩ về chuyện khác khi đang rửa chén, nó sẽ kết thúc như thế này.

“Mày làm gì đó?! Tiền cái đĩa đó sẽ trừ vào lương của mày, biết chưa hả!”

Cơ thể nhỏ của Wynn co giật khi phản ứng với giọng nói giận dữ của Hanna. Cậu ngồi xổm xuống và bắt đầu lượm mảnh vỡ.

“Sao thế, Wynn? Con bị thương sao?”

Người chủ quán trọ, Rendell, nhận ra rằng Wynn đã vắng mặt được một lúc.

Cậu bé này, là đứa trẻ mồ côi của người bạn thân ông, cậu không ích kỷ, ngay cả khi còn nhỏ và có thể được cho là một đứa trẻ thông minh.

Nhưng, thật tiếc là cậu bé bị đối xử tàn nhẫn bởi Hanna. Tuy nhiên, theo quan điểm của Rendell, là một đứa trẻ mất cha mẹ chưa đầy ba tháng, và mặc dù thực tế cậu bé muốn được chiều chuộng và chơi đùa như những đứa trẻ đồng trang lứa, cậu bé vẫn phải làm việc cay đắng mỗi ngày.

Thật đau đớn khi đối xử với đứa con người bạn thân mình thế này. Mặc dù [Tổ Chim Di Trú] có thể được gọi là thịnh vượng, nó không có nghĩa là tài chính của họ dư dả.

Trước hết, Hanna không hài lòng với quyết định tùy tiện của Rendell là chăm sóc đứa trẻ, nên ông quyết định để Wynn làm việc.

Đó là lý do mà Rendell quan tâm đến công việc hàng ngày của Wynn. Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, Wynn luôn tập trung vào công việc của mình, nhưng hôm nay, ông nhận ra rằng Wynn bị phân tâm một cách bất thường.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Vâng, con hôm nay thấy những hiệp sĩ. Và, con nghe Hanna-obasan bảo rằng để trở thành một hiệp sĩ, tiền là cần thiết...... Con muốn trở thành một hiệp sĩ.”

“Một hiệp sĩ, huh....”

Đối với một cậu bé, có khoảng thời gian họ ước mơ trở thành một hiệp sĩ.

Rendell cũng bí mật trải qua giai đoạn như vậy..

“Ta không biết bao nhiêu tiền là cần thiết nữa......?”

“Etto....... Phải chăng đó là bốn xu vàng?”

Mặc dù Wynn trẻ không biết tính toán làm sao, cậu vẫn biết chút ít về tiền vàng.

Hiện nay, Wynn được nhận 1 bạc hàng tháng. Một xu tiền vàng có thể đổi ra một trăm xu bạc.

“Vậy sao? Đã có lúc ta cũng khao khát trở thành một hiệp sĩ.”

“Rendell-ojisan cũng vậy sao?”

“Ừ, vì nó thật tuyệt. Nắm một thành kiếm trong tay, ta sẽ giả vờ là hiệp sĩ.”

Biết rằng Rendell cũng khao khát được làm hiệp sĩ, Wynn nở một nụ cười.

Sau khi mất cha mẹ, đó là một biểu hiện hiếm khi gặp, Rendell vô thức cũng nở nụ cười.

“Nè! Lơ tay nữa à? Hôm nay tao không cho mày ăn đâu biết chưa hả?”

Nhìn từ trong bếp, Hanna hét lên.

“Ông nữa! Đơn gọi món đang chất đầy kìa! Không được để khác chờ đợi đâu đó!”

“Vâng!”

Cả hai trở lại làm việc một lần nữa, với những vẻ mặt xấu hổ.

Đằng sau quán trọ là một nhà kho nhỏ.

Vì nó không thường được dùng nên nó được chỉnh sửa thành một phòng ngủ. Đây là căn nhà mới của Wynn trong ba tháng qua.

Khi màn đêm buông xuống, quá nửa khuya, ngày dài của Wynn cuối cùng cũng kết thúc sau khi cậu làm xong và dọn dẹp quán.

Một đứa trẻ 5 tuổi thường cảm thấy sợ hãi ở một mình trong bóng tối khi đóng cửa, nhưng Wynn mệt mỏi từ những việc vặt hàng ngày, sẽ ngay lập tức ngủ thiếp đi khi cậu trượt vào chăn.

Tuy nhiên, có lẽ bởi vì vẫn còn chút phấn khích kéo dài từ việc thấy nhữnghiệp sĩ trước đó, cậu không thể ngủ được.

‘Kiến thức và giáo dục là gì? Nhưng Rendell-ojisan đã nói rằng sẽ rất tốt cho việc đào tạo cơ thể.’

Cậu không hiểu những từ khó, nhưng Wynn nhớ rằng sẽ rất tốt khi tru rèn cơ thể mình.

'Mình muốn trở thành một hiệp sĩ. Nhưng trước hết, mình sẽ rèn luyện cơ thể mình.’

Những mạo hiểm giả thường trú tại quán trọ.

Wynn quan sát thấy rằng họ sẽ chạy vào buổi sáng sớm, và thấy hình ảnh họ luyện tập bằng cách vung kiếm.

‘Mình sẽ cố hết sức vào sáng mai.’

Ngay cả khi cậu phấn khởi, Wynn cũng không thể dối lừa cơ thể mệt mỏi của mình.

Wynn, người bị lấn áp bởi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

Kể từ đó, trước cả những con gà trống được nuôi ở quán trọ dậy, trong khi bầu trời bình minh vẫn bị che phủ bởi bóng tối, Wynn sẽ thức dậy và chạy quanh khu phố, mỗi ngày.

Cậu xem việc xách nước từ giếng là rèn luyện cơ bắp. Cậu làm một chuyến đi vòng với một cái xô lớn và chạy vòng quanh, ngay cả khi cái xô trống rỗng.

Khi Rendell và Hanna thức dậy, họ rất ngạc nhiên khi thấy những thùng nước đã được đổ đầy. Bởi vì điều này không gây bất tiện cho họ, họ thay vào đó lại vui mừng vì Wynn đã có thể làm những công việc khác.

Từ lột vỏ khoai tây và cà rốt, cậu cũng học được cách sử dụng dao nhà bếp và một dao găm.

Khối lượng công việc của cậu tăng lên, nhưng lương thì không.

Tuy nhiên, Wynn không phàn nàn, dù chỉ một lời, nhưng đúng hơn, cậu tìm cách để rèn luyện khi làm việc.

Và như vậy, ngày tháng trôi nhanh.

---

Wynn lên tám.

Nhiệm vụ hàng ngày của cậu tăng lên nhiều hơn.

Tuy nhiên, mức lương vẫn không đổi.

Nhưng, khi bạn so sánh sự nhanh nhẹn của Wynn với những đứa trẻ cùng lứa, cậu rõ ràng là vượt trội.

Bởi vì không có ai để so sánh, Wynn không nhận thấy điều này.

Rendell và Hanna có hai cậu con trai, hai đứa vừa lên 9 và 10 tuổi. Không giống như Wynn, chúng được Hanna nuông chiều hư hỏng. Thời gian chơi của Wynn được thay bằng công việc- hoặc chính xác hơn, nếu cậu có thời gian rảnh rỗi, Wynn sẽ dùng nó để luyện tập- nên cậu không có cơ hội để gặp hai đứa kia.

Ngày hôm đó, cậu lại thức dậy sớm. Cậu chạy vòng các tòa nhà vì không cần phải xách nước. Không giống như lúc Wynn 5 tuổi, bây giờ cậu có thể giữ hai cái xô.

Ngay cả thế, cậu đã vượt qua cảm giác thông thường của một đứa trẻ 8 tuổi bình thường.

Vì Wynn có thể hoàn thành việc xách nước trong nửa thời gian, cậu sẽ vung kiếm gỗ cho đến khi Rendell và Hanna thức dậy.

Wynn nhận thanh kiếm gỗ này từ một mạo hiểm giả ở quán trọ một tháng, khi cậu mới 7 tuổi.

Mạo hiểm giả, người tỉnh dậy sớm để tập luyện, đã rất ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ chạy quanh thị trấn ngay trước bình minh. Khi anh ta nghe ước mơ của Wynn trở thành một hiệp sĩ, mạo hiểm giả không chỉ cho Wynn thanh kiếm gỗ, anh ta cũng dạy Wynn cách cầm và cách vung kiếm.

Việc được dạy về kiếm bởi mạo hiểm giả trong một tháng trước khi anh ta đi là một điều kỳ diệu mà chưa từng mong đợi.

Vào lúc mặt trời mọc, cậu đã hoàn thành việc dọn dẹp và tập luyện buổi sáng, do đó, thời gian rảnh của cậu trong ngày tăng lên.

Khi hiệu quả công việc của cậu tăng lên, độ bền cơ bản của Wynn nhiều hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Cũng vào ngày đó, Wynn dành thời gian rảnh rỗi để vung kiếm gỗ của mình

Đột nhiên, cậu cảm thấy ánh nhìn của ai đó từ phía sau.

Một cô gái nhỏ đang theo dõi cậu, trong khi trốn ẩn sau một tòa nhà bên cạnh quán trọ.

Không giống như Wynn, cô bé mặc quần áo đáng yêu được làm từ vải trắng cao cấp.

Đôi mắt cô ấy đang nói gì đó như: ‘cậu bé, lớn hơn mình một chút, đang làm gì thế?’ ‘Có vui không?’ Ánh sáng tò mò ngập trong mắt cô bé.

Khi Wynn dừng tay vung kiếm và quay mắt nhìn cô gái, cô bé chạy ra khỏi bóng tối.

“Anh làm gì thế?”

“Anh đang luyện tập.”

“Có vui không?”

“Anh không biết có vui hay là không, nhưng thật dễ chịu.”

“Liệu Leti cũng làm được chứ?”

‘Leti hẳn là tên em ấy.’

Cô bé nhặt cây gậy nằm trên đất gần đó và bắt đầu vung cùng với Wynn.

Wynn vung thanh kiếm gỗ của mình, nghĩ rằng cũng ổn thôi, vì cô bé không đặc biệt làm phiền cậu.

Từ ngày đó, Leti sẽ đến vung kiếm bên cạnh Wynn.

Cô bé hỏi Wynn thời gian cậu thường dậy, để cô bé có thể đến gặp cậu vào lúc đó.

Quần áo của Leti luôn khác nhau.

Tuy nhiên, bởi vì cậu nhận thấy rằng trang phục mà cô bé mặc được làm từ vải cao cấp, Wynn nghĩ rằng Leti có thể là con gái của một gia đình giàu có.

Cô bé có lẽ đến bằng cách lẻn ra ngoài, bởi vì đầu gối của Leti luôn bẩn mỗi khi tới

‘Gia đình em ấy có lo lắng không?’

Cậu nghĩ, nhưng không có thư giãn trong đào tạo. Bởi vì Wynn có một mục tiêu, và không ghét cảm giác mệt mỏi sau khi tập luyện, cậu có thể kiên trì mỗi ngày, nhưng nếu là một đứa trẻ bình thường, chúng sẽ mất hứng thú.

Thực tế thì, hai đứa con trai của chủ quán trọ bắt đầu bắt chước hành động của đứa trẻ lao động nhỏ hơn mình. Chúng lấy thanh kiếm gỗ từ Wynn, và cố tập luyện, nhưng sớm cảm thấy mệt mỏi trước ngày thứ ba, và như vậy, bỏ thanh kiếm gỗ, chúng chạy đi chơi.

Cô gái tự giới thiệu mình là Leti cuối cùng sẽ dừng lại, và Wynn chắc chắn rằng cậu sẽ tiếp tục luyện tập một mình.

Wynn đi bộ trong khi mang theo hai cái xô đầy nước và nhìn lại Leti, người cũng mang một cái xô trong khi đi theo cậu với những bước chân loạng choạng.

“Onii-chan... Nặng...”

“Nếu nặng, thì em có thể để lại, biết chứ? Bởi vì anh sẽ quay lại và lấy nó sau.”

“…Em sẽ cố hết sức.”

Leti nói, thở rất nhiều khi đi, mặt trắng chuyển thành màu đỏ.

Cô bé nhỏ hơn Wynn 2 tuổi, nhưng cậu thích thời gian với Leti vì cậu hầu như chưa từng chơi với những đứa trẻ khác cùng tuổi.

‘Mặc dù vậy, một ngày nào đó, Leti sẽ cảm thấy mệt mỏi chuyện này và bỏ mình lại.’

Khi Wynn nghĩ thế, cậu cảm thấy cô đơn.

Đáng ngạc nhiên, Leti tiếp tục đến chỗ của Wynn thêm tận nửa năm.

Trước khi cậu nhận ra, cô bé sớm bắt đầu vung một thanh kiếm gỗ cao khớp với cơ thể mình.

Bất cứ khi nào tới lúc cậu tập luyện để khởi động và bắt đầu chạy, thì Leti sẽ xuất hiện.

Sau khi hai người làm nóng xong, họ sẽ chạy vòng quanh thị trấn.

Khi cậu mới 5 tuổi, Wynn chỉ chạy quanh quán trọ, nhưng cậu đã 8 tuổi, nên tốc độ chạy của cậu tăng lên và Wynn có thể chạy khắp cả thành phố khi cậu muốn.

Khi Leti đi cùng, để khớp với tốc độ cô bé, cậu sẽ lại chạy quanh khu vực gần quán trọ, nhưng sau vài tháng, Leti đã có thể sánh được tốc độ của Wynn.

Nói thật thì không bình thường chút nào.

Sức mạnh thể chất và khả năng chạy của Wynn đã vượt trội những đứa trẻ cùng lứa và sẽ vượt qua sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành bình thường.

Tuy nhiên, cô bé có thể theo kịp cậu chỉ sau vài tháng.

Leti là một sự tồn tại có thể được gọi là thiên tài.

Tuy nhiên, Wynn không nhận thấy điều đó.

Đầu tiên, không có ai để cậu so sánh.

Wynn nghĩ rằng Leti, mặc dù nhỏ hơn 2 tuổi, thật tuyệt vời vì cô bé có thể bắt kịp cậu, nhưng Wynn nghĩ đó là bình thường.

Sau khi chạy và sau khi xách nước xong, cả hai đều cầm kiếm gỗ của mình và đánh với nhau.

Họ học bằng cách bắt chước những trận đấu của mạo hiểm giả.

Lúc đầu, Wynn sẽ chủ yếu nhận vai trỏ phòng thủ, nhưng ngày nay, họ sẽ chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ với nhau.

Gagagagagagagagagaa

Họ nhanh chóng đánh kiếm nhau.

Tốc độ kiếm đã vượt ra khỏi khuôn khổ của một đứa trẻ bình thường.

“Thật là, sao lại ồn ào vào lúc sáng thế này?”

Hanna vừa tỉnh dậy, nói thế khi càu nhàu và phàn nàn, trong khi nhìn ra ngoài.

Khi bà nhìn thấy cô bé, ban đầu, Hanna nghĩ rằng chúng đang lười nhát và chơi đùa, nên bà ta hét mắng chúng.

Tuy nhiên, công việc đã hoàn thành và Hanan nhận thấy chất lượng cao cảu trang phục cô bé.

Rõ ràng, cô bé là một công chúa của một quý tộc nào đó, hoặc con gái của một thương gia giàu có.

Những trận chiến leo thang hàng ngày, nhưng Hanna không hiểu gì về kiếm thuật.

Những những mạo hiểm giả chú ý tới trận đấu của hai đứa trẻ, rõ ràng xảy ra ở một tốc độ bất thường, nhưng niềm tự hào của họ có lẽ ngăn cản họ thừa nhận thực tế là hai đứa trẻ đó đã vượt qua họ. Không thể làm phiền chúng, Rendell và Hanna sẽ để chúng yên.

Cô bé là một cô gái đáng yêu với đôi mắt xanh và mái tóc vàng.

‘Nhỏ đó chắc chắn sẽ lớn lên thành một cô nàng xinh đẹp, mình phải giữ hai đứa trẻ của mình gần nó,’ Hanna nghĩ một cách ích kỷ.

Bà ta biết rằng hai con trai mình, đứa lớn tuổi nhất là Mark và thứ hai là Abel, chú ý khá nhiều tới cô bé.

Dường như chúng đã cố nói chuyện với con bé...

Tuy nhiên, vì sao đó mà Leti luôn luôn bám lấy Wynn, giúp cậu làm việc, làm cho cả hai khó mà làm bạn với cô bé.

“Nè, nè! Em nên lơ thằng đó và đi chơi với tụi anh đi.”

“Hôm nay, tôi sẽ đọc sách với Onii-chan.”

Mark và những đứa trẻ trong khu phố khác gọi Leti, nhưng cô bé chỉ đứng sau Wynn, cầm một cuốn sách sau lưng mình.

Gần đây, Leti sẽ đến hơn hai lần một ngày: Một lần trước buổi trưa, và một lần nữa trước buổi tối.

Đó là vì cô bé biết rằng phần đầu tiên công việc của Wynn sẽ kết thúc vào giờ ăn trưa, nên cậu được tự do.

Cô bé luôn mang theo một cuốn sách và đọc cùng với Wynn với một vẻ mặt chăm chú.

Leti giấu cuốn sách đằng sau lưng, bởi vì cô bé đã từng trải qua chuyện cuốn sách của mình bị lấy trước đây và không muốn điều đó xảy ra lần nữa.

Tuy nhiên, vì sức mạnh của Leti vượt quá bọn con trai hơn tuổi, cô bé sẽ ngay lập tức chạy sau khi chúng khóc.

Leti đang ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh Wynn, người sẽ nghỉ ngơi một chút sau khi hoàn thành công việc, chờ cậungồi xuống và mở cuốn sách.

Hanna, lúc đầu xem như là phiền toái, không phản đối nữa.

Do đó, Leti sẽ đường hoàng ở lại căn phòng này.

Cô bé lên sáu tuổi và chỉ mới bắt đầu học bảng chữ cái từ một gia sư cá nhân dùng bởi gia đình mình.

Mặt khác, Wynn không đi học. Thay vào đó, cậu chỉ được dạy bằng bảng chữ cái và toán học từ Hanna nên cậu có thể học cách kế toán.

Do đó, mặc dù Wynn đọc sách. Cậu sẽ đọc cùng với Leti.

default.jpg

挿 絵 (By み て み ん) (minh họa bởi Mitemin)(Hàng từ WebNovel, k phải từ LightNovel nhé)

Nội dung dường như là một ngôn ngữ không thể hiểu được khi gia sư riêng dạy cô bé, nhưng chúng ngoan ngoãn bước vào đầu Leti khi đọc với Wynn.

“-Nơi chúng ta sống trong thế giới này, được gọi là lục địa Alfana...”

Những cuốn sách mà Leti mang đến là về lịch sử hay huyền thoại, hoặc đôi khi đó là một cuốn sách phép thuật có giá trị, hay cái gì đó khác. Wynn chân thành hoan nghênh chuyến thăm buổi chiều của cô bé.

Đối với Wynn không bạn, cậu nghĩ rằng Leti là bạn thân của mình.

“- Phần phía bắc của lục địa là một vùng đất mà con người không thể đặt chân vào, và đang tràn ngập quái vật và quỷ, chúng bị kiểu soát bởi Ma Vương-- Onii-chan Ma Vương là gì?”

“Trong tất cả quái vật, hắn là kẻ mạnh nhất.”

“Mạnh hơn cả Onii-chan?”

“Sao lại không hơn?”

“Hơn cả những hiệp sĩ?”

“Hmm... Thế thì hiệp sĩ mạnh hơn rồi!”

Đối với Wynn khao khát được trở thành một hiệp sĩ, sức mạnh của họ là tuyệt đối.

Hôm nay, Leti mang theo một cuốn sách để đọc giải trí, ngoài các cuốn sách giáo dục của mình.

“Nhưng, nếu những hiệp sĩ mạnh hơn, tại sao họ không tấn công Ma Vương?”

“Nghĩ xem nào... huh?”

"Huhh?"

Bỏ Ma Vương qua một bên, ngay cả khi là một con quỷ bậc cao xuất hiện, một thứ như Lệnh Hiệp Sĩ sẽ dễ dàng bị tiêu diệt-

Mặc dù họ đọc sách có nội dung khó khăn, nhưng họ vẫn có được sự ngây thơ hợp với độ tuổi.

“Ta, kẻ thấu hiểu con đường của lửa, thắp sáng”

“Onii-chan, anh làm được rồi!”

Một ngọn lửa nhỏ kích thước một ngọn nến được thắp sáng trên đầu ngón tay của Wynn.

Cậu luyện tập phép thuật từ cuốn sách phép thuật mà Leti mang.

“Em cũng sẽ làm nữa!”

“Tập trung vào đầu ngón tay.”

“Tập trung, tập trung...”

Leti nhìn chằm chằm vào ngón tay mình bất động--

“Ta, kẻ thấu hiểu con đường của lửa, thắp sáng-”

Fwoosh!

“Wow!”

Ngọn lửa bùng lên xuất hiện từ ngón tay Leti, tạo thành một cột lửa, như Wynn quan sát.

“Ah, Onii-chan, anh ổn chứ!?”

Vẫy, cô bé vẫy tay để tắt lửa, và hcúi người về phía cậu để nhìn vào mặt của Wynn, người ngã ngửa do sốc.

“Ah, thật bất ngờ!”

Bên cạnh thực tế là mái tóc của cậu bị cháy xém, Wynn vẫn ổn.

“Leti dường như có sức mạnh phép thuật nhiều hơn anh. Chắc chắn, em sẽ trở thành pháp sư tuyệt vời!”

Mặc dù một tài năng cao hơn chính cậu xuất hiện trước mặt, Wynn ngượng ngùng nhìn Leti, không ghen tị, nhưng với sự ngưỡng mộ.

“Nhưng, nếu em muốn trở thành một pháp sư, tôi phải học thật chăm chỉ, đúng không? Em ghét học...”

“Anh nghĩ Leti thông minh mà. Em đã đọc được nhiều từ khó phải không?”

“Thậm chí thế, khi em học cùng gia sư, ông ta luôn giân...”

Wynn bắt đầu vỗ vào đầu Leti đang ngẩng đầu lên.

“Khi tôi đọc sách cùng Onii-chan, em có thể hiểu rõ lắm.”

“Vậy sao? Rồi chúng ta hãy cùng nhau đọc lại nhé.”

“Vâng!”

Leti vui vẻ gật đầu.

Do đó hai người tiếp tục dành cả ngày để tập luyện và học tập cùng nhau- mà, để Wynn sang một bên, Leti dành thời gian chơi và học tập.

Thế là, thời gian lại trôi, và Wynn đã tròn 12 tuổi, còn Leti lên 10.

Ngày đó bắt đầu như thường lệ, Wynn đợi Leti đến.

“Uu, Onii-chan...”

Leti chạy đến hết mình, trong khi khóc nức nở, rồi lao vào Wynn.

“C-chuyện gì thế, Leti?”

Wynn 12 tuổi suy nghĩ về cảm giác được ôm bởi người khác phái, người đó gần tuổi của cậu, giống như em gái của cậu, và run lên theo bản năng.

Leti không chú ý đến trạng thái của Wynn, tiếp tục ôm chặt lấy cậu.

“Sẽ thế nào nếu em đột ngột rời khỏi và đi thật xa?”

Đột ngột, Wynn đang ngạc nhiên bởi hương thơm ngọt ngào của Leti và thực tế cô bé mềm mại hơn cậu nghĩ, tách khỏi cô bé, và nhìn vào mắt Leti.

“Xa tới đâu, tận Klenad?”

Klenad là thành phố bên cạnh thủ đô. Đối với Wynn, đó là xa.

“Không. Xa hơn thế.”

“Vậy sao? Bao lâu em mới trở lại?”

“Em không biết.”

Leti nói, rồi lại ôm lấy Wynn và bắt đầu khóc.

Wynn vỗ nhẹ vào đầu Leti, cho đến khi cô bé khóc xong.

“Em xin lỗi. Chúng ta không thể tập luyện với nhau nữa.”

“Được rồi. Anh sẽ sớm có đủ tiền tiết kiệm cho lệ phí tuyển sinh vào trường, và sẽ đến đó để trở thành một hiệp sĩ. Do anh sẽ đến trường, chúng ta sẽ không thể luyện tập cùng nhau được nữa.”

“Uh-huh.”

Rất có thể, Leti sẽ cưới một người ở nước ngoài.

Địa vị mà cô bé mang khi còn trẻ là khả năng mà một thường dân, như cậu, không có.

Trong năm vừa qua, Wynn đoán Leti có thể là con gái của một quý tộc.

Mà, cậu không hiểu tại sao họ lại để một đứa trẻ, như cô ấy, trốn khỏi nhà.

Nếu đó là con gái của một quý tộc, họ sẽ kết hôn khi còn trẻ.

Mà, một cô gái 10 tuổi vẫn còn quá sớm.

“Càng nhiều càng tốt, em sẽ làm hết sức và nhanh chóng trở lại.”

“Này, này. Sẽ không tốt nếu em trở lại nhanh đâu.”

Wynn đã kết luận rằng cô bé sẽ kết hôn với một ai đó.

Từ cách hiểu của cậu về những lời của Leti, cô bé sẽ trở lại nhanh chóng, có lẽ sẽ ngay lập tức ly dị bên kia.

Chắc chắn, chuyện đó không tốt với gia tộc cô bé.

“K hông tốt sao?”

Leti trông như thể lại bật khóc lần nữa.

“Chuyện đó... anh vui, mà...”

“Thế thì, em sẽ quay lại sớm!”

Leti nắm chặt tay để quyết tâm.

“Sau buổi tập luyện khởi động ngày hôm nay, liệu chúng ta có nên đánh ngay không?”

“À, được rồi.”

Wynn gật đầu. Khi cậu nhìn Leti, cô bé quyết tâm nhiều hơn bình thường, chẳng hiểu vì sao.

Chuyện này khác với kế hoạch đào tạo bình thường, nhưng Leti tự mình tung nhiều nỗ lực.

Dường như có lẽ là tích tụ căng thẳng khi mà cô bé đến một nơi mình không muốn.

Nghĩ rằng Leti muốn quên đi chuyện đó, Wynn quyết định hợp với tốc độ cô bé.

Ngày hôm đó, tốc độ kiếm của Leti không giống như từ trước tới nay.

Wynn, trong khi bảo vệ, có cơ hội để tấn công, nhưng Leti, cho tận cùng, không cho thấy bất kỳ sơ hở. Cuối cùng, Wynn bị lôi kéo bởi cách đánh của Leti, và lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu tập luyện, Leti vượt qua Wynn.

Ngày hôm sau, Leti không nhìn thấy nữa. Ngay cả vào ngày hôm sau, cả hôm qua nữa cũng không.

Ngày đó là ngày cuối cùng, trước khi khởi hành.

Được nhiều năm kể từ khi Wynn tập luyện một mình.

Thật lòng thì, quả rất cô đơn. Nhưng, Wynn không có thời gian để khóc.

Leti bắt đầu đi trên con đường của mình.

Để trở thành một hiệp sĩ, đó là ước mơ của cậu, cần phải có thêm nhiều sức mạnh hơn bây giờ.

Cậu chỉ cần tiết kiệm một khoản tiền nhỏ cho lệ phí tuyển sinh, đây là mục tiêu tiếp theo của Wynn.

Như để làm sao lãng khỏi cô đơn bởi sự ra đi của Leti, Wynn tiếp tục bắt nạt cơ thể mình nhiều hơn.

---

Trans: bộ này phụ thôi, nên lâu lâu hứng lên mới dịch, khỏi hóng chi cho cực ha.

Bình luận (0)Facebook