Chương 60: Thăm mộ
Độ dài 6,579 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:07
Trans: Kentarou (Ken-tà-râm)
Katsu: lâu rồi mới có chương khiến cho tinh thần edit của tôi sục sôi đến vậy!
Gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến các sĩ tử 2k!
----------------------------------------------------
Chúng tôi đang hướng tới Almest, thị trấn nơi chúng tôi chia tay với Noel và Dee.
Cũng nhờ có khả năng của Hokuto. Nếu cỗ xe chạy gấp hai lần tốc độ bình thường thì sẽ bị rung lắc dữ dội. Tuy nhiên, sự rung lắc đã giảm đi nhờ bộ giảm xóc, và chúng tôi có thể qua đêm một cách thoải mái.
“Thật tuyệt vời, dù chạy với tốc độ này cũng không bị ê mông chút nào.” (Emilia)
"Phần này cũng rất mềm mại nữa, cứ như loại xe mà quý tộc thường dùng vậy." (Reese)
Bên trong xe ngựa không rộng lắm nhưng tấm thảm làm bằng vật liệu mềm vẫn được trải ra, và cũng hợp lý để ngủ cùng nhau trong một cuộc trò chuyện khi chen chúc thế này.
Khoảng cách từ Elysion đến Almest là năm ngày đường bằng xe ngựa nhưng với tốc độ này, chắc sẽ chỉ mất một nửa thời gian.
Emilia và Reese đang nhàn nhã bên trong xe ngựa còn Reus và tôi trèo lên nóc xe và đứng trên một chân với tư thế giữ thăng bằng. Mặc dù sự rung lắc đã bị giảm đi, nhưng nó không hề biến mất, vì vậy chúng tôi đứng đây để rèn luyện cảm giác thăng bằng.
“Cảm giác thăng bằng rất quan trọng. Nếu được huấn luyện, cậu có thể thực hiện ngay cả trong điều kiện như thế này, và cũng có thể làm điều đó bằng một tay. ”(Sirius)
“Được, em nữa… hmm… uwaa!” (Reus)
Cố bắt chước tôi bằng cách chồng cây chuối, Reus nhấc một tay lên khỏi cỗ xe, chiếc xe ngựa đâm vào đá hay thứ gì đó và xốc mạnh, thằng bé ngã xuống vì cú sốc.
Cậu nhóc lăn người trong khi la hét nhưng đã bình tĩnh và lập tức đứng trên trong tư thế phòng thủ. Tôi ra lệnh cho Hokuto dừng xe.
Với những điều kiện như vậy, chiếc xe tiếp tục chạy suôn sẻ mà không bị tấn công bởi quái vật hay cướp dù chỉ một lần. Ngay cả khi chạm trán, những con quái vật vẫn sợ Hokuto và không tấn công chúng tôi còn bọn cướp không thể theo kịp tốc độ của chiếc xe, vì vậy đó là điều dễ hiểu.
—
Cuối cùng chúng tôi đến Almest sau ba ngày, sau đó đến dinh thự bị bỏ hoang nơi tôi sinh ra và lớn lên. Nguồn cung cấp thực phẩm vẫn đủ, nên thay vì đến thị trấn thì đến đó nhanh hơn. Vì nơi mẹ nằm không thể đến được bằng xe ngựa, chúng tôi nên để xe ở biệt thự và đi bộ tới đó.
Chúng tôi đã đi qua con đường này khi rời khỏi nhà, và vẫn nhớ rõ nó. Vậy là, tôi đã trở lại dinh thự nơi mình được sinh ra sau năm năm.
Xuống khỏi xe và nhìn lên dinh thự, nó khiến tôi nhớ đến những kỷ niệm tốt đẹp cùng với mẹ và những người hầu. Dù đã năm năm trôi qua, tôi vẫn nhớ nó nhiều đến vậy sao? Nhưng, nơi đây chẳng có gì tôi cần, dù là con người hay thứ gì cả. Nơi tôi nên quay trở lại là…
“Mặc dù Reus và em đã không ở đây sau hai năm, chúng ta đã trở về nhà rồi.” (Emilia)
"Đúng vậy. Đây cũng là nơi em gặp Aniki.” (Reus)
Đó là vì Reus đã ngất xỉu khi tôi tìm thấy cậu nhóc, và khi tỉnh dậy, nó trở thành lần gặp đầu tiên tại dinh thự này. Trong những ngày đó, thằng bé là một đứa trẻ vô lễ, nhưng gờ nó yêu mến tôi như một Aniki. Cậu ta là một kiếm sĩ cường tráng có thể vung trọng kiếm một cách dễ dàng. Trong số chúng tôi, người trưởng thành nhất có lẽ là cậu ta. [note8335]
“Nhắc mới nhớ, lúc đó, Reus đã cắn tay Sirius-sama. Giờ em nghĩ lại, thằng bé đã làm một điều thật khủng khiếp.” (Emilia)
“Có chuyện đó sao!? Thật khó tin khi nhìn vào Reus bây giờ.” (Reese)
“Dừng lại đi, hai chị! Đó là… đó là… sai lầm lớn nhất của em.” (Reus)
"Đúng vậy. Lúc đó, em đã cố gắng bảo vệ Emilia phải không?” (Reese)
“Ừ, đúng vậy. Đó là một chút phức tạp nhưng, cảm ơn vì lúc đó nhé, Reus.” (Emilia)
Emilia kẹp đầu Reus dưới tay và đập nó còn Reese cố gắng can ngăn em ấy.
Tôi nhận thấy một cảm giác không đúng khi nhìn vào lâu đài trong khi làm lơ họ. Mặc dù chúng tôi đã bỏ đi trong năm năm, dinh thự không bị bỏ hoang chút nào. Nếu chỉ còn lại như thế, nó phải bị phủ kín bởi cỏ dại và cây cối chứ, nhưng nó được duy trì hoàn toàn giống như khi chúng tôi đang sống ở đây. Không lẽ ai đó đang sống ở đây?
Khi tôi dấy lên sự nghi ngờ, lối vào dinh thự mở ra và một quản gia già xuất hiện. Ông ta có vẻ là một quản gia hơn 60 tuổi và cực kỳ trang nghiêm, tôi cảm thấy một nầu không khí chuyên nghiệp tương tự như mẹ.
“Các người có việc gì ở đây sao? Một chuyến viếng thăm khi biết đây là ngôi nhà thuộc sở hữu của các quý tộc trong gia tộc Dorianus sao?” (Quản gia)
“Aah… vâng, tôi biết điều đó. Chúng tôi chỉ tình cờ đi qua đây thôi.” (Sirius)
“Tôi không nghĩ rằng cậu tình cờ đi qua nơi này. Tôi cũng không nghĩ cậu là một tên trộm, vì vậy tôi khuyên cậu nên rời đi ngay lập tức.” (Quản gia)
Ông ta nở một nụ cười dịu dàng nhưng nếu có chuyện xảy ra, chúng tôi hẳn sẽ bị đuổi đi bằng vũ lực. Tuy nhiên, tôi sẽ giải thích rõ ràng vì tôi không đến để đánh nhau.
"Chúng tôi có việc trên ngọn núi phía sau, nhưng xe của chúng tôi không thể đi vào núi được, vì vậy chúng tôi muốn để lại nó ở đây." (Sirius)
“Núi… sao? Tôi không nhớ là có nghe về thứ gì ở đó cả.” (Quản gia)
“Chúng tôi sẽ trở lại ngay, chỉ là chút công việc thôi. Chúng tôi muốn để nó ở đây cho đến trước hoàng hôn, liệu có được không?” (Sirius)
Sau đó người quản gia già nhìn lên bầu trời trong khoảnh khắc, ông gật đầu sau khi cho thấy đã suy nghĩ về nó một chút. Vẫn còn sớm dựa trên độ sáng của bầu trời, nếu chúng tôi tiếp tục đi với chiếc xe ngựa sau khi viếng thăm ngôi mộ, chúng tôi sẽ đến Almest vào buổi tối.
“… Để xe ngựa ở đây cũng không có vấn đề gì. Vì vẫn còn nơi trống, cậu có thể sử dụng nó theo ý muốn. Tuy nhiên, cậu nhất định phải rời đi vào chiều tối.” (Quản gia)
Người quản gia lạnh lùng tuyên bố và đóng cổng. Tôi không thể bước vào nơi này nữa vì tôi đã từ bỏ cái tên đó. Tôi nở một nụ cười cay đắng, nhưng hai chị em thất vọng vì chúng tôi không thể thuyết phục họ.
“Em hiểu lý do, nhưng thật đáng buồn khi Sirius-sama không thể vào ngôi nhà mà cậu đã sống.” (Emilia)
“Mặc dù đó là ngôi nhà chứa những kỷ niệm quý giá của chúng ta…” (Reus)
“Đành chịu thôi. Ngôi nhà đúng là quan trọng nhưng tôi đã cắt đứt mối quan hệ với người đàn ông đó, kẻ đã làm những điều xấu với mẹ và những người khác rồi.” (Sirius)
Nói về tên Bardomyl đó, có lẽ tôi đã không được sinh ra bởi người cha có quan hệ máu mủ đó nhưng mối tương tác sau đó thật tàn nhẫn, vì vậy tôi nhất định sẽ không gọi ông ta là cha. Hiểu cảm giác đó, hai chị em, đứng bên trái và bên phải tôi, không nói gì thêm nữa.
Trong khi vuốt ve đầu chúng, tôi ra lệnh cho Hokuto đặt xe ngựa tại không gian phía trước lối vào do người quản gia già chỉ dẫn. Emilia hỏi tôi đã sẵn sàng lên núi trong khi giữ những thứ cần thiết trên tay.
“Sirius-sama, để xe lại đây có ổn không ạ?” (Emilia)
"Đúng vậy. Có khả năng kẻ xấu sẽ trộm xe ngựa trong khi chúng ta không có ở đây.” (Reese)
“Tôi đã nghiêm túc nghĩ về điều đó. Khi đổ mana vào xe ngựa, chức năng chống trộm sẽ được kích hoạt.” (Sirius)
Trận pháp sẽ hủy bỏ cơ chế giảm trọng, và có một công tắc đồng thời kích hoạt phanh bên làm cho bánh xe không thể chạy. Hơn nữa, sẽ ổn thôi bởi vì cửa trập gắn trên mọi hướng của toa xe sẽ được hạ xuống và khóa lại. Vì cửa trập được làm từ Gravilite, nó sẽ không bị phá vỡ dễ dàng và cần phải có đủ sức mạnh phá hủy chiếc xe để vào được bên trong.
Nó sẽ phát ra một làn sóng mana đặc biệt có thể được tìm thấy bởi [Tìm kiếm] của tôi, vì vậy tôi có thể tìm thấy nó ngay lập tức dù có bị đánh cắp.
Không có xe tải hay máy móc hạng nặng nào trên thế giới này, tôi không nghĩ rằng việc di chuyển cỗ xe vài tấn mà bánh không thể xoay dễ dàng được đâu. Sau khi hoàn thành việc thiết lập, tôi yêu cầu Reus thử nghiệm nó.
“Oo… oooo !? Không di chuyển chút nào cả, Aniki!” (Reus)
“Khi được cài đặt với thắng xe chuyên dụng, nó sẽ không dễ dàng di chuyển. Chà, trừ khi có một con quái vật có thể nâng được cỗ xe vài tấn này.” (Sirius)
Vì cài đặt chức năng chống trộm cho hành vi như vậy, tôi nghĩ rằng mình sẽ ca ngợi những tên trộm đó thay vào đó, nếu chúng có thể ăn cắp nó. Mà, chắc chắn tôi sẽ đuổi theo và sau khi ca ngợi, tôi sẽ trừng phạt chúng.
Cuối cùng, chúng tôi hạ cửa trập xuống, hoàn thành việc chuẩn bị và lên núi.
—
Với tôi, vùng núi này không khác gì sân nhà và tôi có thể nắm rõ hướng đi. Điều đó là hiển nhiên vì tôi đã luôn khám phá và chạy trong núi nhiều năm trời.
Mặc dù hai chị em chỉ theo học trong thời gian ngắn, chúng cũng xem nó như sân nhà vậy. Tiến về phía mộ của mẹ, chúng tôi hồi tưởng lại quá khứ trong khi đi dọc theo con đường đầy hoa nở.
"Em thực sự thấy hoài niệm đấy, em thường bị đau bụng do ăn những thứ nhặt quanh đây." (Reus)
“Reese, đừng ăn trái đó. Nó có độc và gây đau nhức khi ăn vào đấy.” (Emilia)
Hai đứa đã nhặt mọi thứ dù không có kiến thức về chúng, và bị đói trong thời gian dài. Chúng đã bị ngộ độc vì ăn nấm và các loại hạt mà không xác nhận trước. Thật khó khăn khi chúng làm quá lên mỗi khi phải uống thuốc. Tôi có thể nói rằng kỹ năng sinh tồn của chúng đã tăng lên rất nhiều nhờ trải nghiệm đó.
Khi tôi nhớ lại những khó khăn lúc đầu với đôi mắt xa xăm, Reese nhận ra và chạm vào vai tôi với một nụ cười cay đắng, và Hokuto cũng đến gần hơn, xoa xoa mặt để an ủi.
“… Rất khó khăn, phải không?” (Reese)
“Gâu…” (Hokuto)
"Phải ... đúng vậy." (Sirius)
Vì hai chị em đã luôn liều lĩnh, cậu nhóc hiểu một chút và cố gắng hợp sức với Reese. Thật tuyệt khi có một người bạn.
“Hơn nữa, chúng ta cũng đã tiêu diệt goblin rất nhiều lần. Chúng ta đã luyện tập rất nhiều kỹ năng.” (Reus)
“Cảnh đám goblin bị thổi bay như lá rụng bởi phép thuật của Sirius-sama thật lộng lẫy.” (Emilia)
“Lúc đó tôi đang ở trong tình trạng tốt mà.” (Sirius)
Chúng tôi chạy quanh khu rừng tìm kiếm goblin thông qua [Tìm kiếm] và khi tìm thấy, hai chị em sẽ luyện tập chiến đấu với chúng, và đó là sự hủy diệt hoàn toàn khi thử nghiệm một phép thuật mới.
Khi đã đi quá xa, tôi nghe từ Dee về yêu cầu [Điều tra nguyên nhân goblin ít đi trên núi] từ guild thị trấn.
"Mọi người đều hiểu rõ khi nghe được bọn nhóc tuyệt vời như thế nào." (Sirius)
Trong khi chỉ cho Reese, chúng tôi đi qua một con đường quen thuộc.
“Uwaah… tuyệt quá.” (Reese)
Và khi chúng tôi đến vườn hoa nơi mẹ đang nghỉ ngơi, Reese bị cuốn hút trong khi phát ra giọng ngạc nhiên.
Tôi nghĩ sẽ rất kỳ lạ nếu không có gì thay đổi sau năm năm, nhưng vườn hoa đã nở rộ trên toàn bộ khu vực của đại thụ, đứng ở trung tâm, nó vẫn như xưa.
“Tốt quá, nơi này vẫn như xưa. Mặc dù không được như nơi chúng ta gặp Hokuto, nhưng vẫn là rất đẹp, phải không?” (Sirius)
"Vâng. Nếu ở đó là thiên đường của đêm tối thì đây là thiên đường của ánh dương. Có thật nhiều điều kỳ diệu trên thế giới này.” (Reese)
“Mộ của Erina-san nằm dưới gốc cây đằng kia.” (Reus)
“Chúng ta phải giới thiệu Reese, đúng không? Nhanh lên nào.” (Emilia)
Hai chị em nắm lấy tay Reese và bắt đầu chạy. Đây là nơi chúng tôi chơi ném đĩa lần đầu tiên, và có lẽ đó là lý do tại sao chúng bắt đầu chạy trong vô thức khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Reese có hơi bối rối nhưng vẫn mỉm cười để hai người kéo đi.
“Chà, chúng ta cũng đi chứ? Ta cũng phải giới thiệu ngươi nữa.” (Sirius)
"Gâu!" (Hokuto)
Cùng với Hokuto, tôi đuổi theo ba người họ.
—
Bia mộ bị dây leo cuốn lấy và phủ đầy bụi sau năm năm nhưng vẫn còn nổi bật. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu làm sạch nó trước tiên. Việc lau chùi cũng khá dễ dàng, chúng tôi dọn sạch đám dây leo và đánh bóng ngôi mộ bằng vải.
Và với chỗ rượu đã mua, chúng tôi ngồi trước bia mộ và báo cáo với mẹ.
“Đã lâu không gặp… Kaa-san. Năm năm trôi qua kể từ ngày đó và con đã lớn lên rất nhiều rồi. Con đã từ bỏ gia tộc nhưng cũng đã kết bạn mới, con vẫn sống tốt lắm.” (Sirius)
Tôi đứng dậy và dang tay ra phô bày bản thân.
Giờ tôi 14 tuổi, và đã cao hơn năm năm trước, mặt tôi trông nam tính hơn. Tôi trở thành một mạo hiểm giả và tôi nghĩ mình đã sống theo những gì mẹ đã dặn.
“Ngoài ra, hãy nhìn con này. Con nhận được cái này từ nữ hoàng kế nhiệm của Elysion. Con đã được hoàng tộc nhìn nhận.” (Sirius)
Hiện tại, tôi đang mặc chiếc áo nhận từ Công chúa Lifell, bằng chứng của một Cận vệ Hoàng gia. Tôi thường không mặc nó nhưng vẫn mang nó từ xe ngựa để mẹ được thấy.
Nhân tiện, tôi đang mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối bên dưới lớp áo choàng và cả trang phục chiến đấu thông thường bên dưới. Tôi không mặc trang bị giống như áo giáp nhưng chiếc áo khoác dài này khá mạnh nhờ may từ chỉ ma thuật, và vì có một chiếc thắt lưng được gắn chặt vào phần eo từ phía trên, cử động của tôi hơi chút hạn chế.
Sau đó, tôi kể về những ngày tháng trải qua ở trường. Vì thấy lo lắng, có những thứ tôi không thông báo nhưng hai chị em và Reese tiếp tục nói chuyện trong khi xen vào giữa.
“…Rất nhiều đã xảy ra, nhưng tụi con tốt nghiệp rồi. Con sẽ đi phiêu lưu vòng quanh thế giới từ bây giờ, vì vậy con sẽ không thể gặp mẹ trong một thời gian.” (Sirius)
Tôi sẽ không thể đến thăm ít nhất vài năm, nhưng tôi tự hỏi mình sẽ thế nào vào thời điểm đó. Ừm, chẳng thể tưởng tượng được vì tương lai bất biến mà. Tôi một mình kể về mọi thứ và khi giao lại cho các học trò, đang đứng sau tôi, họ đứng trước mộ và cúi đầu.
“Đã lâu không gặp, Erina-san. Sirius-sama đã kể cho cô khá chi tiết, con chỉ có một điều để nói. Con đang làm việc chăm chỉ theo những gì cô đã dạy. Vì vậy ... xin hãy dõi theo con.” (Emilia)
Với Emilia, mẹ đã dạy em ấy cách trở thành một người hầu và rõ ràng em ấy là một người đáng tin cậy đối với tôi. Cảnh tượng đáng nhớ trước khi Erina qua đời khiến tôi nghĩ rằng nó hoàn toàn giống như một phụ huynh và những đứa con.
Em ấy quay một vòng tại chỗ để thể hiện bản thân, giống như tôi đã làm. Nhân tiện, Emilia mặc quần áo dày từ trên xuống dưới, tương tự như những gì các nữ mạo hiểm giả mặc, với chiếc áo ngực làm bằng quặng nhẹ và một chiếc váy nhẹ. Vì phong cách của em ấy, tương tự như tôi, nhấn mạnh vào tốc độ và tránh né, áo giáp cá nhân của em ấy được tạo ra ở mức độ có thể bảo vệ những điểm quan trọng.
“Erina-san. Con vẫn ăn uống tốt, nhai đúng cách, như cô đã dạy. Con hơi bối rối về kính ngữ nhưng con đã chú ý hơn khi ra ngoài.” (Reus)
Với Reus, mẹ thực sự là người cậu ấy quý mến. Người đầu tiên cậu nhóc xem như là mẹ và cậu nhóc bị cốc đầu rất nhiều. Reus có thể bị xem là một người vô tâm, đã quên đi người mẹ trước của mình, nhưng có lẽ vì cậu nhóc có lối suy nghĩ tự nhiên và hoang dã, nhưng cậu nhanh chóng thay đổi vì sự sống và cái chết của con người. Tôi biết thằng bé đã suy nghĩ rất nhiều về cha mẹ mình từ tận đáy lòng.
Cậu ta có hợp với chúng tôi không? Trong khi nói vậy, Reus thể hiện bản thân. Trong số chúng tôi, cậu ta là người tiên phong nhưng vì tránh né được cuộc tấn công của kẻ địch hoặc gạt nó bằng thanh kiếm của mình, cậu ta mặc áo giáp nhẹ để bảo vệ những điểm quan trọng. Đây cũng là phong cách của "Trọng Phá – Đơn thủ kiếm phái", giết trước khi bị giết.
“Hân hạnh được gặp cô, Erina-san. Cháu là Faeris, bạn của Sirius-san. Cháu đã trở thành học trò của anh ấy. Cháu đã luôn được họ giúp đỡ.” (Reese)
Trang phục của Reese là chiếc áo choàng một mảnh nhuộm màu xanh nhạt phù hợp với màu tóc của cô ấy. Trang phục đặc biệt này được gửi từ Công chúa Lifell, nó là chiếc áo choàng có cùng cấp độ với chiếc áo mà hiệu trưởng mặc trong trận đấu với tôi. Senia đã bí mật nói với Reese rằng dường như trang phục này tốn rất nhiều tiền, một cái nhìn thoáng qua về sự sâu sắc của tình yêu dành cho em gái cô.
Mặc dù áo choàng nhấn mạnh chức năng với trang trí nhẹ nhàng, có một điểm bình thường trên tay áo và cổ áo, và nó rất hợp với cô ấy. Nhân tiện, cô ấy nhận được một mặt dây chuyền được tạo ra với ma pháp phòng thủ từ cha mình, nó sáng lấp lánh từ bên trong trang phục của cô ấy.
Ba người họ mặc những chiếc áo choàng nhận được trong buổi lễ tốt nghiệp bên ngoài áo giáp và trang phục, và trải nó ra cho mẹ xem.
“Hãy nhìn chúng con đi. Chúng con đã nhận được sự chỉ dạy của Sirius-sama, và còn nhận được chiếc áo choàng lộng lẫy này từ trường học.” (Emilia)
“Trong số hàng trăm người, chỉ những học viên xuất sắc được chọn mới có thể đạt được nó. Chẳng phải đó là kết quả của việc làm người hầu của Aniki sao ạ?” (Reus)
“Cháu cũng được chọn nhờ có Sirius-san. Người mà cô nuôi dưỡng đã giúp cho rất nhiều người được hạnh phúc.” (Reese)
Khi họ gần xong, cuối cùng chúng tôi giới thiệu Hokuto. Hokuto đến trước mộ, cúi đầu chậm rãi chào. Mặc dù điều đó là chuyện thường tình, nhưng thật tuyệt đối với một con sói có thể hiểu được phép lịch sự.
“Kaa-san, anh chàng này là Hokuto, cậu ấy là bạn của tụi con.” (Sirius)
"Gâu!" (Hokuto)
Tôi tự hỏi phản ứng của mẹ nếu gặp Hokuto khi còn sống. Có lẽ mẹ sẽ thấy bất ngờ như bình thường. Mẹ không nhường nhịn với bất cứ ai gây hại cho tôi nhưng sẽ tử tế nếu biết rằng họ là bạn của tôi.
Và, chúng tôi đã hoàn thành báo cáo với mẹ. Cuối cùng, tất cả chúng tôi đều thầm cầu nguyện với nhau, rót đầy rượu lên mộ và, chúng tôi rời ngôi mộ của mẹ.
Con sẽ trở lại…
—
“Tụi em đã chơi ném đĩa ở đó…” (Reus)
Trên đường trở về, Reus lẩm bẩm một cách tiếc nuối với đôi tai và đuôi rũ xuống. Như để góp thêm, Emilia và Hokuto cũng rũ đuôi như hiệu ứng dây chuyền.
"Chà. Người quản gia đó bảo chúng ta phải đi sớm, nên đành chịu thôi, mọi người biết đấy.” (Sirius)
"Gâu ..." (Hokuto)
“Tôi không biết khi nào thì được, nhưng tôi sẽ mang Noel và Dee đến vào lần tới. Hãy mang theo bento và chơi ném đĩa nhé.” (Sirius)
Hai chị em và Hokuto hài lòng vẫy đuôi. Ôi trời, tôi không nên quên con của Noel chứ. Thật sự, sẽ giống như một đại gia đình khi chúng tôi đến lần sau đấy.
Chúng tôi quay trở lại dinh thự với chút vội vàng nhưng vẫn vẫn còn chưa tối hẳn từ vị trí của mặt trời.
Không chắc lý do là gì, nhưng chúng tôi nên rời đi sớm vì người quản gia của biệt thự đã bảo rời đi vào buổi chiều.
Tôi cởi áo choàng cận vệ hoàng gia và đặt nó lên xe ngựa. Khi chuẩn bị tắt thiết bị an toàn… Tôi nhận thấy một số dấu hiệu đang tiến về phía này.
Tôi dùng [Tìm kiếm] ngay lập tức để thu thập thông tin về một người đang tiếp cận.
“Có bốn… không, năm người. Dường như họ đang đến đây bằng một chiếc xe ngựa.” (Sirius)
“Sao đây, Aniki? Chúng ta có cần chuẩn bị chiến đấu không?” (Reus)
“Không, họ không đến chỗ chúng ta. Chắc họ có việc ở dinh thự. Vậy ... lý do mà quản gia đã cố bắt chúng ta rời đi là vì điều này?” (Sirius)
“Cậu nhận ra gì sao ạ?” (Emilia?)
“Nghĩ đi, ai là chủ nhân của dinh thự?” (Sirius)
““Hả!?”” (Emilia / Reus?)
Không nhầm được, phản ứng mana mà tôi cảm thấy qua [Tìm kiếm] đến từ một người mà tôi biết trong quá khứ. Thời điểm thực sự tồi tệ khi đến đây rồi.
Dù cố rời đi mà không gây chú ý, chỉ có một lối đi cho một chiếc xe ngựa đi qua và không có chỗ để giấu một thứ lớn như xe ngựa của chúng tôi. Không còn cách nào khác, phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất và đối mặt với họ thôi.
Tôi ra lệnh cho Hokuto không cản đường, và khi chúng tôi di chuyển xe ngựa, các học trò thì thầm ở phía sau.
“Này, mọi người biết ai sẽ đến sao?” (Reese)
“Đó là chủ nhân của dinh thự. Đó là tên xấu xa đã khinh thường Aniki và Erina-san.” (Reus)
"Sirius-sama ... kẻ đó..." (Emilia)
Trong khi Emilia tự hỏi phải nói gì, một chiếc xe ngựa xuất hiện trên đường và dừng lại trước cửa. Dù gì thì nó cũng là một chiếc xe ngựa lớn. Dường như chiếc xe đủ chứa được năm người, phần mái đã vươn ra khỏi những cành cây trải dài trên đường.
Người đàn ông ngồi trên ghế đánh xe có vẻ nghi ngờ chúng tôi nhưng vẫn chạy đến mở cửa xe mà không nói gì.
“Con đường vẫn còn hẹp hơn bao giờ hết, thưa cha. Cha nên nghĩ về nó sớm hơn chứ ạ?” (??) [note8336]
"Đúng thế. Chúng ta cần phải làm cho nó rộng hơn.” (Bardomyl)
Đúng như tôi dự đoán, người xuống khỏi xe ngựa chính là cha tôi, Bardomyl Dorianus. Có vẻ cái bụng của ông ta thậm chí còn lớn hơn so với thứ tôi thấy năm năm trước, nhưng không có nhiều thay đổi về ngoại hình.
Và người bước ra từ phía sau là một chàng trai trẻ, cao và đẹp trai. Xét về khía cạnh nào đó, vẻ ngoài của anh ta trông giống như Bardomyl, và anh ta gọi ông là cha. Có lẽ là…
Thêm vào đó, một người đàn ông và một người phụ nữ bước ra từ xe ngựa. Họ hẳn là người hộ tống vì ăn mặc như mạo hiểm giả đang trang bị vũ khí.
Những người hộ tống nhận thấy chúng tôi và chuẩn bị vũ khí, nhưng Baldomyl dừng họ lại.
"Ngươi... tại sao ngươi ở đây?" (Bardomyl)
“Cha, cha biết chúng sao?” (??)
“Hmmm. Một tên nhóc ngu xuẩn đã vứt bỏ cái tên gia tộc của chúng ta sau khi trả tiền. Nó đã từng là thằng em trai mang nửa dòng máu của con đấy.” (Bardomyl)
“Ông mới là kẻ ngu ngốc…” (Emilia)
Họ dường như không nghe thấy những gì Emilia lẩm bẩm, nhưng tôi cũng đồng ý với em ấy. Reese cũng đã nhận ra tình hình hay là không, cô ấy chạm vào lưng tôi với một khuôn mặt hơi buồn bã.
“Ngươi đang làm gì ở nơi này? Giờ ngươi lại thấy muốn về nhà ư?” (Bardomyl)
"Không đời nào. Tôi đến đây vì chút công việc, nhưng tôi sẽ rời đi ngay đây.” (Sirius)
“Hmm, không rõ ngươi muốn gì, nhưng ta sẽ không để ngươi cứ vậy mà đi đâu. Có vài chuyện ta muốn nghe từ ngươi.” (Bardomyl)
“Tôi không còn gì để làm ở đây cả, thứ lỗi.” (Sirius)
Chỉ nói chuyện thôi mà đã làm tôi thấy đau đầu. Dù cho ông ta từng là cha, tôi không muốn đối đầu với phiền phức. Vì vậy, tôi cố gắng đến xe ngựa để rời đi ngay lập tức, nhưng cảm thấy những mạo hiểm giả đã rút vũ khí ra, tôi nâng mức phòng thủ của mình lên. Các học trò cũng đặt tay lên vũ khí, nó trở thành tình huống nguy kịch, một trận chiến có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
“… Ông muốn gì?” (Sirius)
“Ngươi không nghe ta nói sao? Ta nói là có chuyện muốn nghe từ ngươi. Ta sẽ không để ngươi biến mất mà chưa có sự cho phép của ta đâu.” (Bardomyl)
“Phải! Ngươi định đi đâu mà không nghe lệnh của Cha hả?” (??)
Ôi trời ... tôi không muốn đối phó với điều này, nhưng thôi quên đi. Thở dài, tôi ra lệnh cho các học trò ngừng cảnh giác với ám hiệu tay.
"Được rồi. Vậy, ông muốn nói về chuyện gì?” (Sirius)
“Tại sao ta phải nói ngoài này chứ? Ta sẽ cho phép ngươi vào dinh thự, vì vậy chúng ta sẽ nói chuyện ở đó.” (Bardomyl)
Cách nói chuyện quan trọng hóa vấn đề đó… không hề thay đổi. Trong khi thế nào đó cảm thấy tức cười, tôi theo Bardomyl và con trai của ông ta vào dinh thự, nhưng các mạo hiểm giả hộ tống và các học trò của tôi được bảo phải đợi bên ngoài.
“Chúng tôi là người hầu Sirius-sama! Chúng tôi có quyền tham gia!” (Emilia)
“Đúng! Tôi đã nắm được tác phong của quý tộc rồi!” (Reus)
“Câm miệng, lũ bán nhân! Đừng có gây trở ngại!” (Bardomyl)
“Lũ bán nhân ở ngoài là đủ rồi. Hộ tống, hãy theo dõi và đừng để chúng trốn thoát!” (??)
Mặc dù những người hộ tống được trang bị vũ khí và áo giáp tốt, đánh giá từ chân và cơ bắp, Emilia hẳn là mạnh hơn. Tôi đã gửi một cuộc [Gọi] nhỏ giọng với một nụ cười để bảo các học trò tự vệ nếu bị tấn công.
"Tôi chỉ nói chuyện một lúc thôi, nên hãy yên lặng chờ nhé." (Sirius)
“… Vâng.” (Emilia)
Tôi đến chỗ lối vào biệt thự trong khi hai chị em nghiến chặt răng, cánh cửa được mở từ bên trong và người quản gia già xuất hiện. Rồi, ông ta cúi chào và mời chủ nhân, Bardomyl, vào dinh thự.
“Chào mừng về nhà, Bardomyl-sama, thiếu chủ. Ồ… và người này là?” (Quản gia)
“Hmm, nó là khách. Hãy tiếp đãi nó vì ta có chút chuyện với nó.” (Bardomyl)
“Đi xe làm ta khát qua. Chuẩn bị trà ngay đi, Valio.” (??)
"Vâng. Tôi sẽ chuẩn bị ngay. Cậu có yêu cầu nào không?” (Valio)
Trong khi hai người họ nhanh chóng di chuyển vào trong, lão quản gia gọi là Valio cũng hỏi tôi có muốn gì không, nhưng tôi nói với ông ta bằng một giọng nhỏ mà họ không thể nghe được.
“Có vẻ ông chủ đến sớm hơn tôi nghĩ…” (Sirius)
Khi ông ta bảo chúng tôi rời đi ngay lập tức khi đến đây, có phải vì ông ta không muốn để tôi gặp Bardomyl? Tôi không chắc tại sao ông ta nghiêng đầu, nhưng Valio dãn môi trong khoảnh khắc và lẩm bẩm.
“Tôi là một đồng nghiệp cũ của Erina và ít nhiều tôi cũng biết cậu. Vì vậy, tôi đã cảnh báo cậu để tránh rắc rối nhưng họ đến sớm hơn tôi tưởng. Thật hổ thẹn vì đã khiến chủ nhân buồn rầu.” (Valio)
“Chuyện đã xảy ra thì đành chịu. Dù sao thì, tôi sẽ cố gắng để vượt qua bằng cách nào đó.” (Sirius)
“Tôi không thể giúp gì vì tôi là quản gia của chủ nhân. Tôi sẽ chuẩn bị trà, nên nếu vậy ... ” (Valio)
“Oi, mau lên đi!?” (Bardomyl)
Mặc dù Valio dường như không phải là kẻ thù, ông ta cũng không phải là bạn. Tôi đi theo Baldomyl, người đang quay đầu lại la hét.
Nơi này là… phòng của Erina. Những thứ Erina đã sử dụng để điều chế, chiếc bàn dạy dỗ Emilia và những người khác trở thành người hầu, chẳng còn chút vết tích nào, chỉ có một cái bàn và ghế sofa tuyệt đẹp hoang phí được đặt ở giữa. Aah… tất cả những ký ức về căn phòng đã hoàn toàn bị chiếm đoạt.
Hai người ngồi trên sofa với vẻ chán nản, vì vậy khi tôi ngồi ở phía đối diện, Bardomyl cười với khuôn mặt tự hào.
"Ngươi nghĩ sao? Đây là một chiếc sofa lộng lẫy và chiếc bàn ngoài tầm với của thường dân đúng không?” (Bardomyl)
"Đúng thế. Dường như nó cực kỳ nổi tiếng đấy.” (??)
Nếu là vậy, tôi đã có một cái ở Diamond Cottage rồi, và ghế sofa trong phòng của hiệu trưởng cũng thoải mái hơn nhiều. Mà, đây là một khu vực nông thôn nếu phải so sánh với Elysion, vì vậy tôi sẽ không nói bất cứ điều gì.
“Aah, ít ra thì cũng tốt. Đứa con trai tuyệt vời này, Karios, đã phát minh ra một thứ công cụ mới, bán nó cho một công ty trong thị trấn và kiếm được rất nhiều tiền.” (Bardomyl)
“Bởi vì con là con của Cha mà.” (Karios)
Anh ta làm những điều tương tự như tôi à? Tôi không chắc anh ta kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng tự mãn như vậy cũng ổn sao?
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Valio gõ cửa và bước vào, và ông ta chuẩn bị trà cho nhiều người trên bàn. Đánh giá từ mùi, nó dường như không chứa độc.
“Hmmm, trà của Valio vẫn ngon như ta mong đợi. Thưởng trà ở nơi yên tĩnh như này cũng tuyệt đấy.” (Bardomyl)
“Cảm ơn ông chủ.” (Valio)
“Ông cũng quản lý dinh thự này hoàn hảo đấy, nên quay lại dinh thự của chúng ta đi, Valio.” (Karios)
“Cảm ơn vì những lời tốt đẹp của ngài, nhưng tôi dự định sẽ dành phần còn lại của đời mình một cách yên bình. Xin hãy hiểu cho tôi.” (Valio)
“Không còn cách nào khác. Vợ ta và những người khác cũng sẽ đến vào ngày mai, lần này ta sẽ ở lại trong khoảng ba ngày.” (Bardomyl)
“Xin cứ giao cho tôi. Tôi sẽ chuẩn bị kỳ nghỉ tuyệt nhất.” (Valio)
Dinh thự luôn trong tình trạng tốt vì nó được quản lý bởi Valio ngay cả sau năm năm sao? Đối với cặp cha con này, đây giống như là dinh thự để nghỉ mát vậy.
Nhìn Bardomyl, người nói chuyện vui vẻ để tránh xa sự bận rộn của cuộc sống trần tục, tôi đột nhiên nhớ những gì cần hỏi.
"Nhắc mới nhớ, điều gì đã xảy ra với số tiền mà tôi đưa cho ông?" (Sirius)
"Thật đấy hả!? Ta cũng muốn hỏi điều đó đây, tên nhóc khốn kiếp. Ngươi đã làm gì với những đồng tiền vàng đó hả?” (Bardomyl)
Khi Bardomyl nhớ về điều đó, biểu hiện của ông ta thay đổi thành tức giận. Hoặc có lẽ tôi nên nói, đó là vấn đề chính ở đây chăng?
"Cái đó… thì sao chứ? Tôi chỉ bàn giao đồng tiền vàng, không phải sao?” (Sirius)
“Đừng có giỡn mặt! Bởi vì những đồng tiền vàng, ta… ” (Bardomyl)
Có vẻ nhiều chuyện khiến ông ta tức giận, nhưng điều đó đã tóm tắt lại.
Năm năm trước, tôi đã giao hàng chục đồng tiền vàng như một khoản tiền đề để vứt bỏ tên gia tộc của tôi. Nói thật, vì cũng muốn chơi khăm ông ta, tôi niệm cú [Xung kích] hẹn giờ lên đống tiền vàng trước đó, nhưng có vẻ lại là một cú trúng lớn.
Khi ông ta vào một cửa hàng để sử dụng chúng ngay sau khi đến thị trấn gần đó, [Xung kích] đã được kích hoạt kịp thời, và có vẻ như những đồng tiền vàng đã bay rải rác xung quanh.
Điều đó khiến cho một số hàng hóa trong cửa hàng bị hỏng, và vô số vết bầm tím trên mặt cùng cơ thể ông ta. Hơn nữa, vài đồng tiền vàng bay ra ngoài cửa hàng. Kết quả là, có vẻ ông ta đã ở trong tình trạng khó khăn, vì không có đủ tiền để hoàn trả hàng hóa thiệt hại và phí y tế.
Vào thời điểm đó, tôi đã đến Elysion để trốn, nhưng điều đó khiến tôi thấy thỏa mãn hơn cả mong đợi.
“Ông đã có một khoảng thời gian khó khăn đấy nhỉ? Nhân tiện, ông không thấy kỳ lạ khi đi phàn nàn với tôi, người không có ở đó sao?” (Sirius)
“Câm miệng! Chính ngươi là kẻ đã đưa tiền cho ta! Và vì lý do đó, ta phải gặp những phiền phức không cần thiết!” (Bardomyl)
"Dù ông nói thế, tôi đã cho ông số tiền ấy, và tôi không thể chịu trách nhiệm về những gì sẽ xảy ra sau đó, ông biết đấy." (Sirius)
“Ngươi, đồ khốn kiếp, chính là nguyên nhân! Vì thế, ngươi phải trả tiền cho ta.” (Bardomyl)
Mặc dù tôi rất thích nghe kết quả, vấn đề chính của cuộc thảo luận thật là ngớ ngẩn. Tôi không nhận ra ánh mắt của mình đã lạnh lẽo hơn rất nhiều. Rồi, Bardomyl trút cơn giận và nhìn ra ngoài cười toe toét.
“Đánh giá từ chiếc xe ngựa bên ngoài và chiếc áo, dường như ngươi có thành tích ở đâu đó. Mặc dù là con của ả đàn bà đó, dòng máu của ta vẫn chảy trong ngươi đấy.” (Bardomyl)
“Nếu tôi nói là tôi đã thành công, thì đúng vậy, nhưng dòng máu của ông chẳng liên quan gì hết, dù chỉ là một chút. Xin đừng hiểu lầm.” (Sirius)
“Ngươi đang nói rằng mình có tài chắc? Bất kể nó là gì, ta vẫn yêu cầu bồi thường. Cho dù đã bị từ bỏ, ngươi vẫn bị ràng buộc bởi mệnh lệnh từ cha ngươi với dòng máu của ngươi, vì vậy hãy trả tiền ngay lập tức.” (Bardomyl)
“Không cần phải nghĩ nhiều, người em cùng cha khác mẹ của ta. Chẳng quan trọng đúng hay sai, đó chỉ là vấn đề của lòng hiếu thảo đối với cha mà thôi.” (Karios)
Đáng tiếc, tôi cảm thấy ớn lạnh vì họ hành động giống nhau đấy, như một người cha và con trai của ông ta. Tôi không chắc ông ta muốn đi bao xa nhưng, tại sao ông ta lại đầy tự tin như vậy? Aah, trước đó ông ta khoe rằng anh ta đã tạo ra công nghệ mới và bán nó. Tóm lại, tất cả họ đều giống nhau.
Mặc dù là cha con cùng dòng máu, tôi sẽ không trả tiền dù chỉ một xu.
“Tôi không có tiền. Tôi đã gần như hết tiền vì cỗ xe đó rồi.” (Sirius)
“Nếu là vậy, chắc ta sẽ lấy chiếc xe ở bên ngoài nhỉ? Đó là một chiếc xe ngựa bình thường nhưng ta có thể kiếm được một số tiền nếu bán nó đấy.” (Bardomyl)
“Cha, con nghĩ tốt hơn hết cha nên bắt luôn cô gái và những tên bán nhân ngoài kia nữa.” (Karios)
Đã đến lúc phải giận dữ chưa… và khi đang nghĩ về điều đó, tôi nghe được những từ mình không thể bỏ ngoài tai.
"Karios, con thích con bé ngay cả khi nó là một bán nhân sao?" (Bardomyl)
"Vâng, thưa cha. Đúng thật cô ta là một bán nhân nhưng sẽ là hàng ngon với cái vẻ ngoài đó, và nếu con giới thiệu cho những quý tộc thích bán nhân, ả có thể trở thành một nguyên liệu thương lượng tốt. Và còn, cho thằng ranh kia phục vụ như một hộ vệ cũng được.” (Karios)
Thằng này đang sủa cái chó gì thế?
"Hoho, sử dụng một bán nhân rất tốt ... Như ta mong đợi về con, Karios." (Bardomyl)
"Con bé tóc xanh đó vẫn còn trẻ, nhưng khuôn mặt cũng không quá tệ, chắc con sẽ huấn luyện nó theo ý thích của mình." (Karios)
"Các người ... có hiểu mình đang nói gì không hả?" (Sirius)
Lời cảnh cáo cuối cùng.
Nhưng, hai kẻ này không nhận ra được… những kẻ yếu đuối này, bị kích động bởi lời tôi nói, dộng nắm đấm lên bàn thể hiện sự tức giận.
"Ngươi nghĩ là mình đang tiếp chuyện với ai hả, bọn ta là quý tộc đấy!" (Bardomyl)
“Đó là những gì xảy ra khi ngươi không trả tiền đấy. Nhân tiện, nó còn mang theo một con quái vật lộng lẫy khác thường nữa, thưa Cha. Thứ đó có vẻ sẽ bán được với giá tốt.” (Karios)
“…” (Sirius)
… Không đáng để xem xét.
Ngay từ đầu, tôi không nghĩ đây sẽ là một cuộc thảo luận yên bình, nhưng vậy là đủ rồi.
Tôi thì chẳng sao, nhưng dám động tay lên học trò của tôi ..... Ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận. [note8343]
Ngừng dựa lưng vào sofa, tôi thượng đẳng bắt chéo chân và phát ngôn với một nụ cười kéo dài trên cả khuôn mặt.
“Câm miệng lại, lũ hạ đẳng.” (Sirius)
------------------------------
Extra/Bonus
“Con sẽ… trở lại.” (Sirius)
[Ừ, bảo trọng nhé, con trai.] (Erina)