Chương 01: Nơi người hạ cánh (1)
Độ dài 2,660 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-26 14:20:43
“JUNG EUNSE!”
Tôi giật mình tỉnh giấc khi hét lên cái tên đó.
Tôi không thường nói mớ khi ngủ, nên cũng chẳng hiểu sao lại gọi tên em gái mình như thế.
Tỉnh dậy theo cách kỳ lạ là vậy, nhưng thân thể tôi lại thấy thoải mái vô cùng.
Dường như tôi chẳng gặp ác mộng hay ngủ sai tư thế gì hết.
“Thưa Điện hạ.”
‘Thánh thần ơi, hết cả hồn.’
Tôi rùng mình và quay về phía giọng nói ấy, chỉ để thấy một khuôn mặt lạ lẫm.
“Tôi xin lỗi, nhưng ông là ai và sao lại ở nhà của tôi……”
“Người ngủ ngon không ạ?”[note37562]
“Dạ?”[note37563]
Và không chỉ có một người duy nhất.
Nhiều người xa lạ với màu da, màu tóc và màu mắt khác nhau đang đứng đó nhìn tôi chằm chằm.
Ai đó đang cầm một thứ trông như chậu rửa sáng bóng, người khác đứng cạnh đang giữ một chiếc khăn trắng, và một người nữa...
“Một tiếng nữa sẽ đến bữa sáng ạ, thưa Điện hạ. Chúng ta đánh răng rửa mặt nhé?”
“Dạ?”
‘Dạ?’ là điều duy nhất người ta có thể nói khi họ đang thực sự sốc.
‘Dạ?’ cũng đang là điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Tôi chẳng biết chuyện quái gì đang diễn ra nữa.
‘Đây là show camera ẩn à? Eunse liên hệ đài truyền hình để chơi tôi chăng?’
Não tôi đang chạy hết công suất để tìm hiểu xem tình huống hiện tại là thế nào.
“Thần đoán là người vẫn chưa tỉnh táo hẳn ạ.”
“Chắc là thế ạ…”
“Có vẻ như người vẫn còn mệt mỏi sau chuyến đi. Đó là lẽ thường tình sau một hành trình dài thôi ạ.”
‘Chuyến đi? Ông ấy đang nói gì thế? Gần đây mấy show camera ẩn đùa dai đến mức này à?’
Có quá nhiều chi tiết để xâu chuỗi với một người chỉ quanh quẩn giữa gia đình và công việc như tôi.
‘Eunse đâu rồi? Con nhóc đang ở phòng khác theo dõi tôi à?’
“Ừm, đây là nơi nào thế ạ?”
Tôi từ từ mở miệng một cách bình tĩnh nhất có thể.
Không có quá nhiều điều tôi có thể hỏi. Tôi nhìn xung quanh, và đó không phải là phòng tôi hay phòng khách ở nhà.
Tôi đang ở trong một căn phòng với kích thước bằng cả ngôi nhà của chúng tôi, trên một chiếc giường lớn bằng phòng studio của bạn tôi, với hàng loạt đồ nội thất xa xỉ xung quanh.
‘Cái gì trên giấy dán tường thế kia? Đừng nói đó là vàng thật nhé?’
“Chắc hẳn người thật sự mệt mỏi ạ.”
Người đàn ông trung niên bắt chuyện với tôi lúc đầu trả lời bằng giọng trịnh trọng.
Ông ra hiệu cho ai đó đứng cạnh, và một cậu nhóc nhanh chóng rót nước đưa cho tôi.
“Người có muốn uống một cốc nước giúp tỉnh táo hơn không ạ?”
“Ồ, cảm ơn nhiều ạ.”
Tôi không nghĩ nhiều và uống gần nửa cốc.
Và rồi tôi nhận ra mình ngốc cỡ nào.
‘Tại sao mình lại uống nó? Lỡ nó không phải nước thì sao? Tôi có bị bắt cóc không?’
*
Rốt cuộc nó chỉ là nước bình thường.
Và đây cũng không phải là một vụ bắt cóc hay chương trình truyền hình nào hết.
Nó là chiếm hữu thân xác.
“À.”
Khuôn mặt tôi nhìn thấy trong nước khi rửa mặt là của một người khác. Thực tế rằng tôi đã chấp nhận việc này chỉ với một chữ ‘à’ cũng là một phép màu.
Thâm tâm tôi đang la hét điên cuồng. Lòng bàn tay này cũng ướt đẫm mồ hôi.
“Chúng ta thay trang phục nhé, thưa Điện hạ?”
“……Vâng thưa ngài.”
Tôi trả lời sau khi đánh răng rửa mặt xong.
Ngay cả một học sinh tiểu học cũng sẽ không làm gì kỳ lạ để tạo hoài nghi, hay làm ầm lên muốn về nhà trong tình huống này.
Trước đó, tôi có thể lấy lý do chưa tỉnh hẳn để làm cái cớ. Nhưng bây giờ thì không.
Điều quan trọng nhất là tìm hiểu tình huống hiện tại của tôi và lập một kế hoạch.
“Chúng em xin phép ạ.”
Hai hầu cận trẻ bước đến và bắt đầu thay quần áo cho tôi.
Bình thường, tôi sẽ không để người lạ đụng chạm mình thế này. Nhưng tôi của hiện tại đã quá sốc đến nỗi chỉ lặng lẽ để họ làm vậy.
Trong tiểu thuyết xuyên không, những nhân vật chính có hoàn cảnh giống tôi bây giờ thường nói về cách ‘nó quá thực tế so với một giấc mơ.’
Thật sự là vậy.
Tôi không cần phải nhéo má mình để biết rằng đây là thực tế.
Cảm giác quần áo chạm vào da thịt và tiếng sột soạt của chúng khi tôi di chuyển đều vô cùng sống động.
“Có điều gì bất tiện không, thưa Điện hạ? Các thợ may hoàng gia đã thiết kế chúng dựa trên trang phục thường ngày ở cung điện Thánh Quốc ạ.”
“Nó thật vừa vặn ạ. Cảm ơn ngài.”
Tôi chạm vào vai và ngực mình một lần nữa trước khi thu thập các manh mối trong đầu.
Dựa vào cách bố trí căn phòng và trang phục của mọi người, đây chắc hẳn là một thế giới ‘trung cổ kỳ ảo’.
Tôi loại trừ quyển tiểu thuyết mạng < Tưởng đã đi đời, tôi lại trở thành vị Vua Chinh Phục > vừa đọc hôm qua khỏi danh sách khả thi. Đó là quyển tiểu thuyết kể về cách nhân vật chính tỉnh dậy trong cơ thể của một Hoàng đế La Mã cổ đại.
“Gương đây ạ.”
Người đàn ông trung niên gọi một số hầu cận mang đến gương soi toàn thân để tôi có thể nhìn qua.
Tôi lặng lẽ thở hắt.
Lúc rửa mặt, tôi chỉ lờ mờ nhận ra đây không phải là cơ thể của mình.
Liệu tôi có thể đoán được mình đang ở đâu nếu trông thấy bản thân rõ ràng hơn không?
“……Ừm.”
“Người có vừa ý không ạ?”
Thân hình cao lớn, mái tóc vàng hoe cùng đôi mắt ánh tím. Tôi mỉm cười và nhìn thấy khóe miệng mình đang nhếch lên trong gương.
Một thanh niên trẻ trung mà mọi người sẽ đều nhất trí là điển trai đang nhìn lại tôi.
‘Gì thế này……?’
“Vô cùng vừa vặn, cảm ơn ngài nhiều ạ.”
Tôi chỉ nói bất kỳ điều gì vừa nhảy ra trong đầu.
Quên chuyện vừa ý với quần áo đi, một tên điển trai thế này có lẽ là nhân vật chính rồi.
Nhưng hầu hết tiểu thuyết tôi từng đọc đều có nhân vật chính tóc đen; tôi chưa từng thấy ai có tóc vàng hoe bao giờ cả.
Vậy nên ‘tôi’ có thể là một nhân vật phụ, như bạn thân của nhân vật chính, thành viên trong tổ đội, hoặc thậm chí là một con boss cấp trung mà nhân vật chính đánh bại trên hành trình.
‘Chậc, tôi còn chẳng biết làm cách nào để trở về nhà. Mong rằng tôi sẽ không đóng vai trò quan trọng gì.’
“Vậy chúng ta đến dùng bữa sáng nhé, thưa Điện hạ? Thần sẽ dẫn đường cho người.”
Tôi chỉ biết gật đầu, rồi nhìn ‘bản thân’ trong gương một lần nữa trước khi rời đi.
‘Anh ta cao bằng mình à……? Hả?’
“……Hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.”
“Thưa Điện hạ?”
“À, tôi xin lỗi ạ. Không có chuyện gì đâu ạ.”
Tôi gạt chuyện này qua một bên và theo sau người đàn ông trung niên. Các hầu cận cũng theo sau tôi.
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình trong khi đi ngang qua khung cửa sổ lớn vô cùng, nơi có thể phóng tầm mắt ra một khu vườn mênh mông.
‘Đầu tiên, cơ thể này là một vị ‘hoàng tử’ đến từ Thánh Quốc.’
‘Anh ta trông rất quen mắt, nhưng tôi không thể nhận ra đây là ai.’
‘Tôi chưa từng nghe thấy tên của vị hoàng tử này hay quốc hiệu của Thánh Quốc.’
‘Tôi cũng không biết vì sao mình lại đến thăm nơi đây.’
‘Nơi này có ‘hoàng cung’, nên nó hẳn là một Đế Chế có Hoàng đế, nhưng tôi cũng không biết quốc hiệu của nó.’
“Lối này ạ.”
Người đàn ông trung niên mở cửa phòng ăn và dẫn tôi đến một chiếc bàn lớn, sau đó kéo ghế cho tôi.
“Ngày muốn uống gì ạ? Chúng thần có có các loại hạt cà phê từ phía nam và lá trà từ phương bắc ạ.”
Người đàn ông trung niên này, người đã dẫn dắt cuộc trò chuyện kể từ khi tôi tỉnh dậy, tự giới thiệu mình là 'Benjamin Girardin.'
‘Dù không xứng đáng, nhưng thần phụ trách các hầu cận tại Cung Juliette này ạ.’
Ông ấy nói như thế, nhưng cả tên ông ấy và tên cung điện này cũng đều mới lạ với tôi.
‘Chết tiệt.'
“Cho tôi xin loại trà thảo mộc nào đó được không ạ?”
Sau khi nói ra, nói chợt nhớ rằng mình đang ở trong cơ thể của người khác.
Vốn dĩ cơ thể tôi bị viêm dạ dày nghiêm trọng, nên tôi chẳng thể uống được caffeine, cồn hay thậm chí nước có ga.
Đó là lý do tôi vô thức nói ra lựa chọn duy nhất này mỗi lần đến quán cà phê, nhưng……
‘Liệu cơ thể này có ổn không?’
Suy nghĩ về việc có nên gọi một ly rượu hay không thoáng qua trong tôi.
“……Thần đã bất cẩn ạ. Thần hiểu rồi ạ.”
Câu trả lời của tôi khiến khuôn mặt không cảm xúc nãy giờ của Benjamin động đậy một xíu.
Tôi liếc nhìn những hầu cận khác để xem liệu tôi có mắc lỗi gì không, nhưng nét mặt họ lại khác thường theo cách khác.
Một số trông như thể bị sốc, số còn lại thì tỏ vẻ kinh ngạc.
Gọi một cốc trà có gì bất thường lắm à?
“Trà hoa cúc đây ạ.”
“Cảm ơn ngài nhiều ạ.”
Các hầu cận nhanh chóng mang đến cho tôi một ấm trà nghi ngút khói và một tách trà.
“Bữa ăn có hợp khẩu vị của người không, thưa Điện hạ?”
“Vâng, món ăn ngon miệng lắm ạ. Mọi thứ được nêm nếm hoàn hảo ạ.”
Tôi không nói dối.
Bánh mì mới ra lò, súp kem béo ngậy, loại nước sốt tôi chưa từng nếm thử trước đây, và một món thịt thơm phức với trái cây tươi rói.
Bữa sáng này khiến các giác quan của tôi như ở trên mây.
Tôi đã có thể tận hưởng hết nấc vì tôi không nghĩ rằng những người đánh thức mình dậy, tắm rửa và thay đồ cho mình lại có thể bỏ độc vào thức ăn.
Tôi cần phải ăn no căng bụng để đầu óc hoạt động tốt và tạo động lực tìm đường về nhà.
“Ngài đã ăn sạch sành sanh ạ.”
Benjamin nói như thể đó là điều bất ngờ.
Quay trở lại thực tại, tôi thấy mình đang dùng nĩa vét sạch đĩa salad.
Tôi nhanh buông nĩa vì dù đến từ thế giới khác, tôi cũng tự biết rằng hành động này không hợp phép lịch sự chút nào.
“Haha, tôi hẳn đã rất mệt mỏi sau một quãng đường dài nên đã ăn nhiều hơn thường ngày ạ. Cảm ơn rất nhiều vì bữa ăn ạ.”
Tôi dùng lại những thông tin đã nghe được từ Benjamin để tạo lợi thế cho mình.
Tôi không biết nơi này cách xa Thánh Quốc thế nào, nhưng một người từ thế giới này nói rằng đó là chuyến đi dài nên hẳn sẽ khá xa.
“Vậy thần có nên bảo họ ngừng đem món tráng miệng ra không ạ?”
“Đừng mà, vẫn còn một dạ dày riêng cho chúng đấy.”
*
Món tráng miệng là trà Rooibos ấm và vài chiếc bánh tart trứng ngập sữa trứng.
Những hầu cận chắc hẳn cũng muốn thưởng thức chúng. Khi tôi cắn chiếc bánh thứ ba, họ ‘wow’ lên và há hốc miệng.
“Thật no quá……”
Khi tôi trở lại phòng, thả mình xuống ghế sô pha và vùi trong chiếc chăn mà Benjamin đưa qua, tôi có thể nghe thấy những hầu cận khẽ cười.
Tôi chưa từng mong đợi gì, nhưng có vẻ như tôi đã không tạo được ấn tượng đầu tiên thật lôi cuốn.
“Thưa Điện hạ, thần có thể mang cho người một quyển sách để đọc được không ạ?”
“Vâng, cảm ơn em nhiều.”
Tôi vui vẻ đồng ý lời đề nghị của một đứa trẻ hầu cận. Có sách đọc sẽ tuyệt biết bao.
Thứ gì cũng ổn, miễn là nó giúp tôi thu thập thêm manh mối về nơi này.
Tôi tự hỏi liệu bản thân có rơi vào thể loại khác mà không phải là tiểu thuyết mạng hay không, nhưng linh cảm lại mách bảo rằng không phải thế.
Tôi hiếm khi đọc webtoon hay truyện tranh kể từ khi tốt nghiệp trung học.
Tôi thường xem phim chiếu rạp và phim truyền hình cùng gia đình, nhưng gần đây chúng tôi cũng không xem bộ nào có bối cảnh thế này.
Tôi cũng chưa từng đọc lại bất kỳ quyển sách văn học nào từ khi bước vào tuổi 20, và nhạc kịch còn xa vời hơn thế.
Tôi thậm chí không muốn cân nhắc đến chuyện đã rơi vào ‘dị giới’ chứ không phải một sản phẩm do ai đó tạo ra.
Điều đó có nghĩa lựa chọn duy nhất còn lại chỉ là tiểu thuyết mạng, nhưng tôi không thể đoán được đó là bộ nào vì đã đọc chúng quá nhiều trên đường đi làm và về nhà.
“Lịch trình kế tiếp là gì vậy ạ?”
Tôi hỏi Benjamin về kế hoạch hôm nay.
Lúc nãy, tôi đã kiểm tra đồ trang trí và bất kỳ biểu tượng nào tôi nhìn thấy trên các hành lang đến và đi từ khu vực ăn uống, nhưng chẳng có gì hữu ích.
Quốc huy được khắc trên đầu thìa và dao cũng trông thật lạ lẫm.
Tôi đoán từ giờ mình cần chủ động hơn một chút.
“……Không còn kế hoạch nào ạ.”
‘Chờ đã, ông ấy vừa có vẻ hơi khó xử à?’
“Vì người chỉ vừa đến vào đêm muộn tối qua nên Nữ hoàng Bệ hạ[note37564] đã lệnh cho chúng thần để người nghỉ ngơi trong hôm nay ạ.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy lịch trình ngày mai sẽ thế nào ạ?”
Bầu không khí im lặng đến khó xử.
‘Chắc chắn có gì đó khác lạ.’
Hình tượng quản gia hoàn hảo này đã có một thoáng lung lay.
Ngược lại, tâm trí tôi đang dần sáng tỏ.
“Tôi được nghỉ cả tuần ạ?”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
“Tôi nghĩ sẽ thật buồn chán nếu chỉ ở trong cung ạ. Tôi có thể tham quan nơi khác được không?”
Câu hỏi cuối cùng thốt ra theo phản xạ.
Thật đáng ngờ khi một hoàng tử ngoại quốc đang ở trong cung điện lại không có lịch trình ngoại giao nào.
Khuôn mặt của Benjamin trông khá quẫn bách khi trả lời câu hỏi của tôi.
“Thần xin lỗi Điện hạ, nhưng điều đó là không thể.”
“Sao lại không ạ?”
Không lâu sau khi chúng tôi chạm mắt, ông ấy cúi đầu xuống.
“Nếu người thực sự thấy buồn chán, một chuyến đi dạo trong vườn có thể được cho phép ạ.”
“Đó quả là tin vui ạ. Vậy ngài có biết khi nào tôi sẽ được trở về nhà không ạ?”
“……”
‘Tôi hiểu rồi, vị hoàng tử này đang bị cầm tù ở đây.’
Anh ấy bị đưa đến một nơi xa quê nhà và bị giam trong cung điện trống trải này.
Họ chiêu đãi anh ấy không tồi, nhưng anh ấy cần phải hỏi ý kiến hầu cận ngay cả khi đó là một chuyến đi dạo.
Vậy thì chỉ có một câu trả lời.
“Tôi muốn đi dạo ngay bây giờ để tiêu hóa bữa ăn ạ. Trước đó tôi đã thấy khu vườn qua cửa sổ và trông nó thật xinh đẹp.”
Tôi là một con tin ngoại giao.
“……Thần sẽ chuyển yêu cầu của người đến cấp trên ạ.”
Tôi gật đầu và Benjamin khẽ thông báo với một trong những hầu cận.
“Hãy tìm Capuson-nim ở Cung Romero và báo ngài ấy rằng Hoàng tử Jesse yêu cầu được đi dạo trong vườn.”
Tôi bật dậy khỏi ghế sô pha.
Tôi không thể tin vào điều vừa nghe được.
Cơn sốc làm tôi ngạt thở.
‘Jesse’ là tên tôi.