• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1 (4)

Độ dài 4,281 từ - Lần cập nhật cuối: 2025-03-02 00:15:18

6.

Một ‘trò đùa’ thì thường bao gồm yếu tố chơi đùa và chọc ghẹo, với một thái độ không nghiêm túc. Tôi đã nghĩ tới maid cafe như một trò đùa thôi, nhưng khung cảnh trước mắt tôi đây chẳng có chút nào giống trò đùa.

“Uầy, đúng thật, ở đây có hầu gái kìa.”

“Thấy chưa? Tôi bảo là có mà, tôi bịp ông làm gì.”

“Cô hầu gái ơi, ở đây món gì ngon nhỉ?”

“Cô hầu gái ơi, cô làm cho nhà nào vậy?”

Mấy cô hầu được yêu thích vượt xa mức mà trí tưởng tượng yếu ớt của tôi có thể nghĩ tới.

Bình thường, chỉ có nhà giàu hay quý tộc mới có hầu gái, thế nên trông thấy họ làm việc ở một quán ăn như thế này là điều hiếm hoi.

Đúng giờ ăn tối, khách khứa kéo đến đông nghẹt để ngắm mấy cô hầu, xếp hàng dài dằng dặc ngoài cửa quán.

Linaria tự tin bưng bê đồ ăn cho khách chỉ với chiếc tạp dề trên người, nhưng Aina diện bộ đồng phục hầu gái thì liên tục được khách hỏi han, hết bên này đến bên kia vẫy gọi.

Điều làm tôi bất ngờ là Aina vẫn tươi cười với khách hàng, xử lý mọi chuyện đâu ra đấy, chẳng hề bối rối mặc cho mấy ông khách nam trêu chọc.

“Wow, nhỏ này đỉnh thật.”

Tôi thực sự khâm phục. Tôi đã tính để cho Aina và Toto nghỉ một chút nếu đám đông trở nên quá lố, nhưng hai người họ chẳng làm tôi lo chút nào, vẫn cứ tỉnh bơ mà làm việc.

“Cô chủ tham gia mấy buổi gặp mặt giao lưu nhiều rồi, nên biết cách đối phó với những người kiểu như vậy.”

Toto giải thích.

“Ý cậu nói gặp mặt giao lưu là mấy buổi tiệc của quý tộc ấy hả?”

“Đúng vậy, ông bà chủ dẫn cô chủ đi dự tiệc từ hồi còn bé xíu. Nhìn cách cư xử và nói năng là cổ biết ngay ai có chức tước, có địa vị. Cô chủ đã học được kỹ năng này nhờ trực tiếp thực hành, lại còn có gia sư huấn luyện khắt khe ở nhà nữa.”

Cái kỹ năng đỉnh cao đó đem ra dùng ở đây có ổn không vậy? Đây chỉ là một quán cà phê ở ngoại ô thôi mà, đã thế cổ lại còn đang mặc đồ hầu gái nữa.

Cô hầu gái đang đứng cạnh tôi đây cũng cực kỳ tháo vát.

Thao tác nấu nướng của Toto nhuần nhuyễn, chính xác đến nỗi tôi có thể đủng đỉnh làm việc. Khác hẳn với cái lần tôi và Linaria bị ngập đầu ngập cổ, lần này dù khách đông kín mà mọi thứ vẫn trơn tru.

Tôi thư thả chuẩn bị các món ăn, cà phê và đồ uống, còn Linaria và Aina thì bê món ra rồi lại mang đơn gọi món mới vào.

Những vị khách từ nơi khác đến ồn ào thưởng thức bữa ăn, rồi nhăn mặt khi uống thử cà phê. Họ bảo ‘cũng không tệ lắm’ rồi lại vui vẻ tán gẫu.

Quán sáng trưng, ánh đèn hắt ra con ngõ bên ngoài qua cửa sổ. Tiếng cười nói rộn rã thu hút ánh nhìn của người đi đường, ai nấy mở to mắt khi thấy mấy cô hầu gái rồi cũng nhảy vào xếp hàng theo.

Nay là một đêm mùa hè như vậy đó.

Cái quán này chưa bao giờ đông đúc và sáng sủa như vậy kể từ lần sinh nhật Linaria.

Ngày nào cũng tưng bừng như thế này thì tốt biết bao.

Tôi không kìm được mà nghĩ vậy.

… Dù sao thì bọn tôi cũng có hầu gái ở đây mà.

Khách du lịch sẽ không nán lại quán cho tới khuya, bởi vì thành phố có đầy rẫy những trò vui cho họ tận hưởng vào ban đêm.

Được nửa buổi tối thì tôi lật tấm bảng ‘Đóng cửa’ để chặn bớt đám đông rồi từ từ thu dọn. Khi vị khách cuối cùng rời đi, chúng tôi bắt đầu lau chùi. Với bốn người ở đây, mọi việc hoàn thành sớm hơn bình thường nhiều.

Cuối cùng tôi đã biết cảm giác khi thuê thêm người là thế nào.

Bọn tôi có thể nấu nhiều hơn, phục vụ lượng khách hàng lớn hơn, mà dọn dẹp thì nhanh như chớp. Tôi được thư thả hơn mọi ngày, mà doanh thu lại nhiều hơn. Cảm giác cứ như vừa mới phát hiện bí kíp luyện vàng vậy.

Tôi kéo rèm cửa sổ, dọn dẹp nốt, và chính thức đóng cửa quán.

Một hương thơm lạ bay ra từ trong bếp, Toto đang nấu món gì đó.

Bọn tôi không ăn trong lúc làm việc nên bây giờ là lúc dùng bữa. Toto bảo muốn làm bữa tối cho mọi người, và tôi đã vui vẻ nhận lời ngay.

Tôi và Aina dọn bàn cho bốn người, đặt bình nước ép xuống rồi ngồi vào chỗ. Xong xuôi thì Toto và Linaria liền bưng dĩa ra.

“Ôi, Pieta à, lâu lắm rồi mình chưa ăn.”

Aina mừng rỡ khi thấy món ăn trước mặt.

Tôi cũng ngó xuống món Pieta của mình. Đó là một món mì ống sốt kem trắng, với thứ gì đó nhìn như rau bina và tôm lột vỏ. Chắc đây là món tương tự spaghetti carbonara.

Còn có cả một ổ bánh mì baguette phết tỏi nướng vàng giòn, cùng một nồi thịt hầm với rau củ. Nhìn không hề giống thứ có thể làm ra trong một thời gian ngắn, và trông ngon tới mức tôi muốn thêm vào thực đơn luôn.

“Toto nấu ăn đỉnh quá.”

Tôi trầm trồ, còn Toto đứng đó gật gù.

“Chuyện thường đối với hầu gái thôi mà.”

“Toto làm việc bằng hai người khác luôn á.”

Aina át đi câu khiêm tốn của Toto một cách đầy tự hào. Toto thì không xác nhận cũng chẳng phủ nhận, đứng chếch phía sau Aina.

“... Cậu không định ngồi xuống hả?”

Nghe tôi hỏi thế, Toto liền đặt bàn tay lên bụng như mọi khi, đứng thẳng lưng và nói.

“Bởi vì tôi là hầu gái.”

Vì là hầu gái nên cô ấy phải đứng hầu bọn tôi.

“Không sao, cứ ngồi xuống đi. Chỉ có mình cậu đứng thì bọn tớ làm sao ăn ngon miệng.”

Linaria vui vẻ nói, tôi cũng đồng tình.

“Đúng vậy, bọn mình đều làm việc vất vả như nhau mà.”

Toto hơi có vẻ lúng túng, nhìn sang Aina.

“Cứ nhận lời đi. Vả lại giờ tớ cũng là hầu gái mà, ăn chung bàn đâu có sao.”

Aina dịu dàng nói, như thể đang dỗ dành một em bé vậy. Toto hơi đỏ mặt và gật đầu.

“... Vậy thì tôi xin phép.”

“Không cần xin phép đâu.”

Linaria đáp tỉnh bơ, đứng dậy mang mấy món Toto làm ra bàn ăn, rồi ngồi xuống cùng với chúng tôi.

Món Pieta của Toto làm ngon thật sự luôn.

Lớp kem trắng có chứa khoai tây bên trong, mang lại một vị ngọt đậm đà. Tuy nhiên, hương vị thơm ngon không phải lý do duy nhất khiến bữa nay tuyệt vời đến vậy.

Không khí xung quanh bàn ăn thật vui vẻ. Aina lôi đủ thứ chuyện ra kể, tôi với Linaria đáp lại. Toto thì thẳng lưng ngồi đúng chuẩn quý phái, thi thoảng lại tiết lộ một bí mật gì đó của Aina để chọc ghẹo cổ.

Chỉ cần mọi người trò chuyện ăn uống cùng nhau là đã thấy ngon miệng hơn rồi. Hương vị tuyệt hảo lại càng khiến bữa ăn thêm đầm ấm.

Tôi ước gì bữa tối vui vẻ này sẽ kéo dài mãi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy không muốn ăn hết phần của mình.

Ăn uống xong xuôi, thì đến lúc chuẩn bị đi ngủ.

Trong lúc Linaria đang tắm, tôi dẫn Aina và Toto lên phòng của họ. Bốn người bọn tôi đều ở phòng riêng, nên cả bốn phòng trên tầng hai đều được trưng dụng.

Đây không phải quán trọ thực thụ nên phòng không rộng, đồ đạc cũng chỉ tối thiểu. Đối với quý tộc giàu có thì nơi này đúng là xập xệ.

Tôi cứ nghĩ Aina sẽ chê bai, nhưng trái với kỳ vọng của tôi, mắt cổ đang lấp la lấp lánh.

“Ôi cha… Vậy ra đây là phòng mà mấy tay mạo hiểm giả từng ở sao.”

“Cậu nói cũng không sai.”

Do từng là một quán bar, nên chắc cũng có lúc một tay mạo hiểm giả say xỉn nào đó qua đêm ở đây.

“Mà nhân tiện, phòng này có gì vui mà trông cậu hớn hở thế?”

“À không, có gì đâu. Hừm, tôi cũng không kỳ vọng gì nhiều, nhưng mà cái phòng này đúng là bé thật.”

Aina hất tóc qua vai như đang muốn che giấu điều gì đó.

“Cậu có ra vẻ quý tộc giờ này cũng vô ích thôi.”

Nhân tiện thì Toto từng nói là…

“Cậu thích mấy chuyện phiêu lưu, đúng không?”

“Pyaaaah!”

Pyaaah là cái gì?

“K-Không đời nào, làm sao tôi lại có thể thích mấy câu chuyện phiêu lưu được chứ, hohoho.”

Aina che miệng cố tình cười lớn, nhưng hai má đỏ lựng. Cổ muốn che giấu chuyện này, nhưng tôi thì chẳng thấy nó có gì đáng xấu hổ.

“A-À mà…”

Cổ lớn tiếng cất lời để đổi chủ đề. Nghĩ một hồi xong, mắt cứ đảo qua đảo lại.

“Đúng rồi! Ở đây có phòng tắm nhỉ.”

Tuy đổi sang chuyện này có hơi gượng, nhưng tôi cũng không để ý.

“Hồi xưa từng có lúc chỗ này là quán trọ, nên có làm cái phòng tắm.”

“Ra vậy… “

“Thấy tiếc hả? Muốn đi tắm ở phòng tắm công cộng như mấy tay mạo hiểm giả chứ gì?”

“T-Tôi chẳng biết cậu đang nói cái gì hết á, hohoho.”

Quý cô này quả là dễ đoán.

Thế giới này không giống như Nhật Bản, nơi mà nhà nào cũng có bồn tắm riêng. Ở đây người ta thường ra phòng tắm công cộng. Chỗ nào cũng có, rẻ mà còn rộng rãi. Tôi cũng thỉnh thoảng đi vì lười dọn cái bồn tắm ở nhà.

“Chưa cần nhà tắm công cộng, chỉ cần được ngâm mình trong nước tắm của Linaria…”

Aina nhìn vào hư không, má đỏ ửng, miệng ngoác ra. Đây không phải cái biểu cảm mà một thiếu nữ nên có, thậm chí nói ra thôi cũng thấy kỳ kỳ. Tôi bèn lùi ra xa nhỏ một chút.

Đột nhiên Aina nghiêm mặt lại, hai tay run run ôm lấy ngực, như thể vừa nhận ra chuyện gì rất khủng khiếp.

“Sao vậy?”

Tôi lo lắng hỏi, nhưng Aina chỉ đáp lại tôi bằng khuôn mặt vô hồn.

“... Tôi có chút việc phải làm, tôi đi đây.”

Rồi cổ chạy xuống lầu.

Chuyện gì vậy trời? Hiếm khi nào thấy Aina nghiêm túc đến vậy.

Cảm thấy bất an, tôi liền chạy theo sau.

Tôi lục lọi tầng một nhưng chẳng thấy Aina đâu, thậm chí còn kiểm tra cả cái kho nhỏ dưới gầm cầu thang. Đang nghi nhỏ chạy ra bên ngoài thì tôi nhớ ra…

“Không… không thể nào…”

Chuyện đó quá khủng khiếp.

Tôi tự nhủ ‘nhỏ không dám làm thế đâu’ và đi tới phòng thay đồ. Đó là một căn phòng nhỏ nối với phòng tắm.

Tôi thấy Aina đang ngồi thụp trước cửa phòng tắm.

“Thế này là phạm tội đấy…”

“Kyaa! Im nào! Linaria nghe thấy bây giờ!”

Aina quay lại, ngón trỏ đặt lên môi, rồi lại tiếp tục áp tai lên cửa trong khi từ từ với tay tới nắm cửa.

“Mà nhân tiện, không phải hai người dùng chung phòng tắm ở ký túc xá sao?”

“Có chứ, nhưng mà cái này khác.”

Sao nhỏ này lại phải làm đến thế chỉ để nhìn trộm nhỉ? Tôi nghĩ một lúc và nhớ ra Aina có tính thích rình rập, chắc là cổ thấy kích thích khi làm điều cấm kỵ này.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Aina ghé mắt nhìn qua khe.

“Ughh, còn một cánh cửa nữa bên trong…!”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi cảm giác sóng gió sắp xảy ra. Có nên ngăn cổ lại không đây?

“A! Quần áo của Linaria kìa! Nếu tôi lấy một cái…”

“Thì cổ sẽ phát hiện ra, đúng không?”

Nhưng rồi tim tôi bắt đầu đập thình thịch khi nghe Aina báo cáo.

Biết nói sao nhỉ, nhìn trộm con gái tắm vốn là ước mơ của mọi thằng con trai, một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Aina là con gái nên có thể làm điều đó dễ ợt, khiến tôi có chút ghen tị.

“Ôi, tôi nghe thấy tiếng nước lạch bạch… Bạn ấy đang thích thú lắm đây.”

Aina quay sang tôi phấn khích nói. Nhỏ cười ranh mãnh.

“Sao hả? Ghen tị lắm đúng không, bởi vì cậu không thể làm chuyện như này.”

“Nhìn cái mặt cậu làm tôi tức điên rồi đây.”

“Hãy hối hận vì không sinh ra là con gái đi.”

Nhỏ còn cười nhạo tôi nữa kìa.

Sao tôi lại phải chịu bị con nhỏ này trêu chọc cơ chứ? Cho nhỏ một cái cốc vào đầu chắc là không sao đâu nhỉ? Đó là điều nên làm trong tình huống này mà nhỉ?

Trong khi tôi đang rối tung với đủ thứ suy nghĩ trong đầu, cánh cửa đột nhiên mở ra và đập trúng đầu Aina.

“Đau quá!”

“Aina, cậu ồn ào thật đấy.”

Linaria thò mặt ra ngoài, nghiêng nửa thân trên qua cánh cửa.

Cổ nhìn tôi với khuôn mặt sững sờ.

Mái tóc đỏ của Linaria còn ướt do vừa bước ra từ bồn tắm, chảy thẳng xuống từ vai. Tôi thấy rõ mấy sợi tóc dính trên má và trán cổ.

Cái cổ mảnh khảnh tạo thành một đường cong mượt mà tới xương quai xanh. Những giọt nước trên da chảy xuống vùng ngực được che bởi chiếc khăn tắm.

Làn da trắng tuyết, cùng hai má và bờ vai tròn trĩnh của cô ấy sáng lộng lẫy.

Tôi mê mẩn trước cảnh này, chẳng nói được câu nào.

Linaria cũng chết lặng, cả người đỏ rực như bạch tuộc luộc.

Cổ lặng lẽ lui ra sau cửa, rồi đóng sầm lại.

Có tiếng đồ đạc đổ xuống trong phòng tắm, và tiếng thứ gì đập vào cửa nhỏ dần đi.

“Ugh, xui quá đi… Đầu tôi nứt toác ra mất… Hả, sao vậy? Sao mặt cậu đỏ thế?”

“Không, không có gì.”

Aina đứng dậy từ góc hành lang, tò mò nhìn mặt tôi. Thế rồi cổ quay sang cánh cửa đóng chặt và nói như vừa nhận ra điều gì.

“Không thể nào. Có phải cậu nhìn thấy Linaria…”

“Tôi không thấy, không thấy. Bạn ấy che lại rồi nên không sao hết!”

“Đùa tôi hả trời!? Không, cho dù chỉ thấy một chút xíu cũng không thể tha thứ được! Quên ngay đi! Đáng lẽ phải là tôi chứ! Tôi mới là người muốn thấy cơ mà!”

Nhỏ tóm lấy cổ áo tôi lắc qua lắc lại, nhưng cảnh đó làm sao tôi quên nổi. Hình ảnh màu da ấy cứ lướt qua đầu tôi không ngừng.

7.

“Ờm.”

“Im đi.”

“Vâng.”

Tôi không nói gì thêm, chỉ cầm tờ ghi chú trên tay tiếp tục kiểm kê kho thực phẩm.

Linaria đang sắp xếp lại tủ dao nĩa, mái tóc dài ướt át rủ xuống trước ngực.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Linaria mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thay vì đồng phục như thường ngày, bên ngoài bộ đồ ngủ liền thân là một chiếc áo khoác mỏng.

Sau khi Linaria tắm xong, đến lượt Aina đi vào cùng với Toto tháp tùng. Tôi không rõ cụ thể công việc của Toto là gì, nhưng chắc là kiểu kỳ cọ cho Aina hay giặt quần áo cho cổ.

Cơ mà thế này khó xử thật.

Tôi mừng vì Linaria giúp tôi chuẩn bị đồ cho ngày mai, nhưng chắc là cổ làm vì tinh thần trách nhiệm thôi.

Linaria vẫn không chịu nhìn sang tôi hay mở lời nói chuyện.

Sắc mặt cổ hơi bị quá đỏ so với một người vừa tắm xong, đầu cúi xuống vẻ xấu hổ rõ ràng. Khi tôi để ý thấy thái độ của cổ, chính tôi cũng trở nên ngượng ngùng.

“Ừm, không sao đâu. Tớ không thấy gì bên dưới hai vai cậu hết đâu mà.”

“T…! Đã bảo cậu đừng có nhắc đến chuyện đó nữa! Tớ đã muốn quên đi rồi!”

Tôi đã cố tìm một cái cớ để giúp Linaria vượt qua chuyện này, nhưng liền bị cổ nhướn mày lườm cho cái. Thế nhưng khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cổ liền lập tức quay đi.

“Tóm lại là quên nó đi.”

“Không, tớ có nhìn thấy gì-”

“Quên đi.”

Giọng cổ đanh lại khiến tôi chỉ còn biết gật đầu lia lịa.

Từ Linaria tỏa ra một áp lực nặng nề khiến tôi lạnh cả sống lưng. Cảm giác ấy khó tả lắm, có khi là do một thứ bí ẩn gì đó như ma lực của cô ấy gây ra.

Khổ nỗi, con người đâu thể cứ bảo quên là quên được đâu.

Tôi không kìm được mà nhìn Linaria khi cổ đang đặt đống dao nĩa vào trong tủ.

Bộ đồ ngủ hơi rộng, che đến nửa cánh tay. Tôi nhìn thấy mái tóc rối của cô ấy được vén ra sau tai, chảy dọc theo cổ rồi chui vào trong áo. Vị trí nơi đuôi tóc được áo che đi, nhưng hồi nãy tôi đã thấy chỗ đó trần trụi rồi.

“... Gì thế?”

“À, không có gì.”

Linaria nhận ra tôi đang nhìn cái gì, liền túm cổ áo lại và phụng phịu lườm tôi. Cử chỉ nữ tính ấy làm tôi thấy rạo rực.

Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, tim đập thình thịch.

“... Nếu cậu cứ thế thì lại càng làm tớ xấu hổ thêm đấy.”

Linaria lên tiếng. Lạ thật, từ bao giờ mà bọn tôi lại trở nên lúng túng thế này.

Bộ đồ ngủ của cô ấy kín đáo hơn áo tắm, mấy cô mẫu trên bìa tạp chí hay chương trình đêm khuya còn hở hang hơn nhiều. Thế mà chẳng hiểu sao nó lại kích thích tôi đến thế.

Tai tôi cảm thấy còn nóng hơn cả mặt. Kỳ lạ ghê, hồi nãy tôi vẫn còn bình thường, sao giờ lại thế này nhỉ?

“...”

“...”

Cả hai chẳng ai nói gì.

Tôi có nên pha trò để khiến chuyện trôi đi không? Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, chẳng đủ can đảm phá vỡ sự im lặng này.

Tôi liếc sang, thấy Linaria tay nắm chặt cổ áo, đầu cúi, má đỏ bừng. Mặt tôi chắc cũng đang đỏ không kém, chẳng còn tâm trạng đâu mà đùa rằng ‘Bộ bọn mình là một cặp mới yêu nhau hay gì?’

Thế nên tôi đã thấy nhẹ nhõm và biết ơn khi tiếng chuông cửa vang lên giữa đêm khuya.

Ai mà lại tới vào cái giờ này chứ. Cảm ơn nhiều nhé.

Tôi nhìn lên với suy nghĩ ấy trong đầu và thấy ông giám đốc. Mới gặp nhau vài ngày trước mà trông ông đã có vẻ gầy đi.

“Chào buổi tối, xin lỗi vì muộn thế này còn làm phiền cậu.”

“Không sao đâu ạ, ông giám đốc đến lúc nào cháu cũng mừng.”

Ổng khiêm tốn nói, còn Linaria vội vàng chạy vòng qua quầy ra chào ông. Cổ cũng rất mừng khi thấy ông tới.

“Đúng đấy ạ! Ông tới đúng lúc lắm.”

“... Hả?”

“Đây, giám đốc, ông ngồi đây đi ạ!”

Linaria kéo ông giám đốc đang ngơ ngác lại rồi ấn ông xuống ghế.

Tôi không kìm được mồ hôi lạnh túa ra. Tuy không phải là cố ý, nhưng nếu ông ấy biết tôi nhìn trộm Linaria đi tắm, chắc ổng cho tôi đi gặp tổ tiên mất.

“Ủa? Giám đốc, ông bị thương à.”

Nghe Linaria nói vậy, ông giám đốc khẽ vẫy bàn tay trái. Cổ nói tôi mới để ý, lòng bàn tay ổng có một vết cắt đang rỉ máu.

“À, hồi nãy ta bị đám đông đẩy ngã ấy mà. Trên thành phố đúng là đông đúc thật.”

“Ông nhớ cẩn thận nhé, ở đây nhiều kẻ móc túi lắm.”

“Con bé này nói cứ như là người giám hộ của ta vậy.”

Linaria mỉm cười trước câu bông đùa của ông giám đốc và ngồi xuống ghế bên cạnh, nắm lấy bàn tay trái của ông.

Và cũng giống như lần trước, tay ông được bao phủ bởi một luồng sáng mờ như sương. Linaria từng làm vậy cho tôi khi tôi bị dao cứa đứt tay. Nghe khó tin, nhưng cổ thực sự có khả năng chữa lành vết thương.

“... Phù.”

Linaria thở phào, vết thương của ông giám đốc đã biến mất. Thấy vậy, ông ngừng cử động và nhìn chằm chằm vào tay mình. 

“Ông bất ngờ không? Cháu cũng mới làm được gần đây thôi.”

Linaria nói với điệu bộ của một đứa trẻ đang khoe với cha mẹ, nhưng ông giám đốc vẫn im lặng nhìn vào chỗ từng là vết thương.

“.. Ông ơi?”

“Linaria, cháu…”

Ổng cúi đầu và lẩm bẩm.

“Không, cũng đúng thôi. Cổ từng nói phép chữa thương có thể di truyền mà.”

“Ờm, ông đang nói gì thế?”

Nghe giọng ngơ ngác của Linaria, ông giám đốc ngẩng đầu lên.

“Thực ra, chuyện gây quỹ chỉ là một phần lý do ta lên thành phố thôi, ta còn có chuyện quan trọng này muốn nói với cháu.”

“Chuyện gì vậy ạ? Sao tự nhiên ông nghiêm túc thế?”

Linaria cười xòa, nhưng ông giám đốc vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.

“Nghe này Linaria, ta muốn kể cho cháu chuyện về cha mẹ cháu.”

Không ai nói gì thêm, quán chìm vào im lặng.

Linaria nín thở, bất động, còn ông giám đốc lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cổ.

“Nhưng mà…”

Linaria gắng gượng lên tiếng.

“Nhưng giám đốc, ông từng bảo ông không biết gì mà.”

Giám đốc nhắm mắt một lúc rồi chậm rãi nói.

“Xin lỗi, ta đã giấu không cho cháu biết vì lời hứa với cha mẹ cháu.”

“Nếu thế!”

Linaria hét lên, đứng bật dậy làm ghế đổ nhào.

“Vậy là từ trước tới giờ ông vẫn biết?! Và ông nói dối cháu suốt bao năm qua?! Cháu hỏi ông bao nhiêu lần, và lần nào ông cũng…!”

Tiếng hét của Linaria khiến người ngoài nghe cũng thấy đau.

Chuyện này quá đột ngột, tôi chẳng thể hiểu được cảm xúc của cổ. Tôi không biết nói gì, chỉ biết đừng đờ ra tại chỗ.

Ông giám đốc hứng chịu những lời gay gắt của Linaria với vẻ mặt khổ sở, định nói gì đó nhưng lại thôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, chẳng biết bao nhiêu cảm xúc đã chạy qua tâm trí ông nữa. Cuối cùng, ông chỉ nói:

“... Ta xin lỗi.”

Một lời xin lỗi.

Chắc Linaria cũng đang rất đau lòng.

Khi có người xin lỗi cổ với khuôn mặt đau đớn thế kia, cổ không thể nào truy hỏi thêm. Dù thế nào đi nữa, cổ vẫn luôn quan tâm tới ông giám đốc cho dù đang xúc động.

Không thể nổi cơn tam bành, cũng chẳng thể chấp nhận sự thật này. Linaria cắn môi, tay nắm chặt, rồi quay người bỏ đi.

Cổ bước ngang qua tôi. Tôi định nói gì đó để giữ cổ lại, nhưng chẳng tìm ra lời nào.

Tiếng bước chân lên cầu thang dần trôi xa, và rồi sau một tiếng đóng cửa, quán lại chìm vào yên tĩnh.

“Ta vẫn luôn nghĩ là một ngày nào đó phải cho con bé biết.”

Ông giám đốc lẩm bẩm với vẻ ăn năn, giống như đang tự nói với chính mình hơn là nói với tôi.

“Nếu được, ta cũng chẳng muốn nói ra. Nếu nó có thể không biết gì mà vẫn sống vui vẻ, ta định bụng sẽ mang chuyện này theo xuống mồ. Ta đến đây chỉ là để xem tình hình con bé thế nào thôi.”

“Linaria...”

Tôi lên tiếng, vì muốn trò chuyện với ông thay vì nghe ông độc thoại.

“... đang muốn trở thành một pháp sư y thuật.”

Giám đốc nhìn lên trần nhà như thể đang cầu nguyện. 

“Chắc là nó nhớ tới mẹ nó đấy, cổ cũng là một pháp sư y thuật.”

Tôi không bất ngờ, chỉ cảm thấy điều đó hợp lý. Đây chắc hẳn là một trong những nỗi niềm trong lòng Linaria. Đối mặt với một vấn đề không thể giải quyết, cô ấy hẳn đã quyết định chọn mục tiêu này cho sự nghiệp của mình.

Sau đó chúng tôi không nói gì thêm.

Giữa tôi và ông giám đốc có một khoảng cách, và nó khiến cả hai không thể trò chuyện với nhau. Tôi không hiểu tâm sự của ông, và cũng chẳng có quyền hỏi về quá khứ của Linaria, bởi vì tôi chỉ là người ngoài.

Sau một khúc im lặng, giám đốc nói.

“... Lần sau tôi lại tới có được không?”

“Tất nhiên là được ạ.”

Tôi gật đầu. Ông giám đốc chậm rãi đứng dậy. Ổng trông tầm bốn mươi, nhưng mọi cử chỉ của ông đều nặng nề như của một cụ già ốm yếu.

Rồi ông nhìn quanh quán, như thể muốn tìm Linaria đang trốn ở góc nào đó.

“Ta hy vọng con bé sẽ chịu nghe ta nói trước khi ta rời khỏi nơi này… Ta đã làm tổn thương nó, nên cũng không thể mong nó tha thứ.”

Giám đốc cúi thật sâu chào tôi và nói.

“Ta giao con bé cho cậu đấy.”

Nói xong, ông chậm rãi bước ra khỏi quán.

Tôi quay lại nhìn lên tầng hai.

Vấn đề này của Linaria đã ăn sâu vào tâm trí cổ tới mức người ngoài khó mà chạm tới được.

Tôi không thể cứ lỗ mãng mà lật mở ra một chuyện đã được cẩn thận gói ghém.

Ông giám đốc đã có lời nhờ vả, nhưng tôi không thể dễ dàng hứa với ổng được.

Tôi có thể làm gì đây?

Tôi nhận ra rằng giữa tôi và Linaria, những điều bọn tôi không biết về nhau còn nhiều hơn những gì đã biết. Cả hai đều có những góc khuất riêng, những ranh giới mà chúng tôi không thể và cũng không muốn để người khác bước vào.

Bình luận (0)Facebook
Đang tải bình luận