Chương 08.1
Độ dài 2,507 từ - Lần cập nhật cuối: 2025-03-23 03:16:05
Từ trước đến nay, Mai Phương luôn mang trong lòng một cảm xúc rất phức tạp khi nghĩ về quê hương.
Thỉnh thoảng, anh cũng nhớ đến những món ăn ngon từ thuở nhỏ, nhưng đồng thời cũng sợ hãi trước những chuyện thị phi, đàm tiếu nơi quê nhà.
Chẳng hạn như việc anh sẽ bị hỏi về chuyện kiếm được bao nhiêu tiền một tháng ở Bành Thành, đã có người yêu chưa, có ý định mua nhà không, v.v.
Rồi sau đó là những câu đại loại như: "Ở thành phố lớn làm việc vất vả lắm, chi bằng về quê sớm ổn định đi."
"Con nhà dì hai tôi, ở nhà làm ăn tùy tiện cũng kiếm được mấy chục triệu, chẳng kém gì cậu ở Bành Thành đâu."
Những lời so sánh, ám chỉ kiểu này luôn văng vẳng bên tai anh.
Còn về những kỷ niệm xưa, điều duy nhất đáng nhớ có lẽ là người bạn thân tên Trương Minh.
Nhưng kể từ khi anh ta trở thành nhân viên của Hoa Hưng và bị điều chuyển xa đến Ukraina, anh ấy đã biệt vô âm tín, chẳng biết giờ ra sao.
Chỉ mong rằng vẫn còn cơ hội gặp lại người bạn ấy khi còn sống...
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Người ngồi cạnh Mai Phương trên tàu cao tốc là Lâm Hữu Hề, cô đang chống cằm nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt đẹp như ngọc của cô đang tò mò nhìn người bạn cùng phòng của mình, "Có phải cậu đang nghĩ xem về quê rồi sẽ giới thiệu tớ với bố mẹ thế nào không?"
"Trước đó tớ đã nhắn tin nói rồi, bảo là bạn bè thôi." [note]
"Nhưng bố mẹ cậu chắc chắn sẽ nghĩ nhiều đấy, phải không?"
"Chắc chắn rồi... Làm gì có chuyện bạn khác giới tùy tiện ngủ lại nhà mình chứ."
Mai Phương nhắc nhở Lâm Hữu Hề, "Tớ nói trước nhé, nhà tớ ở quê rất cũ và nhỏ đấy. Ngoại trừ việc thuộc khu vực trung tâm thành phố thì chẳng có gì đặc biệt cả. Nếu cậu không quen thì tốt nhất nên ở khách sạn."
"Sao, không muốn bố mẹ hiểu lầm chuyện của bọn mình à? Không được đâu."
Lâm Hữu Hề lắc đầu, "Tớ còn cần cậu nhắc tớ uống thuốc nữa."
Mai Phương hơi bất lực: "Không có tớ thì trước giờ cậu vẫn tự nhớ uống thuốc đúng giờ mà?"
"Trước kia sống một mình cũng vui đấy, nhưng bây giờ thì không được rồi."
Lâm Hữu Hề chọc vào mũi Mai Phương và nhắc nhở, "Hừ, kể từ khi cái tên đáng ghét nào đó bám vào cửa kính xe tớ, tớ đã không thể sống một mình yên ổn được nữa rồi!"
Đáng lẽ đây phải là một cảnh tình tứ ngọt ngào giữa đôi tình nhân, nhưng Mai Phương lại cảm thấy có chút gì đó hơi không thực tế. Sau khi bị Lâm Hữu Hề chọc ghẹo một hồi, anh cũng không nhịn được mà lẩm bẩm:
"Lúc mới gặp cậu rõ ràng còn thấy cậu là một chị đại lạnh lùng đầy bí ẩn mà, sao giờ lại biến thành một cô bé con thế này nhỉ?"
"Cậu đã hiểu gì về tớ đâu mà dám bảo tớ thay đổi chứ?"
Lâm Hữu Hề chống cằm nhìn Mai Phương. Hai người cứ thế nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Mai Phương không nhịn được mà đảo mắt đi chỗ khác.
"Ngon, tớ thắng nhá!" Lâm Hữu Hề cười tít mắt.
"Trẻ con quá đấy." Mai Phương tỏ vẻ chê bai.
Lâm Hữu Hề mỉm cười nói, "Hồi nhỏ Duyên Duyên thích chơi trò này với cậu nhất. Bây giờ cậu vẫn trả lời y như đúc. Thần kỳ thật."
"Cậu nói toàn chuyện hồi mẫu giáo mà sao cậu nhớ rõ thế? Ít nhất cũng 20 năm trước rồi còn gì."
Lâm Hữu Hề nhẹ nhàng đáp, "Tối qua tớ nằm mơ thấy cô ấy."
"Trong mơ chưa chắc đã thật, có khi chỉ là ký ức lộn xộn thôi."
"Dù là hư cấu nhưng vẫn rất đẹp."
Lâm Hữu Hề nhắc Mai Phương, "À, đoạn này cũng có thể làm thành một tình tiết này, rồi đưa vào tác phẩm《Bạch Mai Thời Quang》của chúng ta, có được không?"
"Chuyện này thì không vấn đề gì..." Mai Phương cảm thấy đây cũng là một ý tưởng hay.
"Nói đến đây mới nhớ. Lần này về quê chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng là đi sưu tầm tư liệu nữa đấy!"
"Sưu tầm tư liệu?"
"Đúng vậy. Chúng ta làm《Bạch Mai Thời Quang》, cần phải thu thập thêm nhiều tư liệu về phong cảnh quê hương. Đến lúc đó phải khảo sát kỹ một số bản đồ và tài liệu, mấy khu phố chính ở huyện BR, cùng với bố cục và thiết kế kiến trúc của một số trường học. Hiện tại khung sườn tổng thể đã làm gần xong rồi, giờ cần tìm thêm một họa sĩ giỏi để thực hiện nữa thôi."
"Nói thêm nữa, thuê họa sĩ là một khoản chi phí lớn đấy..."
Mai Phương hỏi Lâm Hữu Hề, "Bên cậu ngân sách có đủ không?"
Lâm Hữu Hề lắc đầu, "Chuyện tiền bạc cậu không cần lo, tớ vẫn kiếm được. Cậu chỉ cần đóng góp sức lực thôi."
"Đừng xem thường tớ ở công ty nhỏ chứ. Tạm thời cũng để dành được một khoản rồi, muốn làm game tốt thì phải chi tiêu đúng chỗ."
"Úi chà, cậu cứ để tiền đó dành cưới vợ đi. Cậu biết con gái bây giờ đòi bao nhiêu sính lễ không?"
Lâm Hữu Hề vỗ nhẹ đầu Mai Phương, "Xác suất kiếm được tiền từ game của chúng ta thấp thế nào cơ chứ. Cậu là trưởng ban kế hoạch, từng trải nhiều, chắc còn rõ hơn tớ nữa đúng không?"
"Chuyện này không phải là kiếm được tiền hay không nữa... Dù chỉ là danh tiếng cũng được, quan trọng là chất lượng càng cao càng tốt. Nhỡ sau này có nhảy việc thì tìm việc cũng dễ hơn..."
"Cũng đúng, haha..."
Chủ đề đột nhiên rơi vào không khí im lặng kỳ lạ, Lâm Hữu Hề và Mai Phương cúi đầu không nói gì một lúc, rồi Mai Phương ngẩng lên hỏi, "Vậy giờ... con gái bây giờ thường đòi bao nhiêu sính lễ nhỉ?"
"Hỏi làm gì? Sao tớ biết được chứ... Tớ cũng không có bố mẹ dạy." Lâm Hữu Hề cười.
"Thế cậu muốn bao nhiêu?"
Lâm Hữu Hề nhìn Mai Phương một lúc, "Cậu không đủ khả năng đâu."
"Hỏi thôi mà, không được sao?"
"Không được. Nói rồi đấy, đừng có nhắm vào tớ."
"Tớ không được nhắm, vậy người khác thì được à?"
Mai Phương nhìn thẳng vào mắt Lâm Hữu Hề. Lần này cả hai đều không ai chịu né tránh ánh mắt của đối phương.
"Cậu ghen à?"
"Ừ," Mai Phương gật đầu, "Không được sao?"
Lâm Hữu Hề cười lắc đầu, chưa đợi Mai Phương nói thêm, cô đã ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh.
Hành động bất chấp của hai người lập tức thu hút sự cảnh báo từ nhân viên trên tàu cao tốc.
"Ê ê, hai người kia! Trên tàu cao tốc cũng phải biết quy củ chứ! Đây là nơi công cộng đấy!"
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Mai Phương và Lâm Hữu Hề xuống ga tàu cao tốc. Sau một hồi kiểm tra an ninh bận rộn, cuối cùng cũng đặt chân lên đất huyện Bạch Mai.
"Oh woahh! Ga tàu cao tốc mới xây này đẹp thật, tốt hơn cái ga cũ nát kia nhiều."
Lâm Hữu Hề và Mai Phương bước ra khỏi ga, hít thở không khí huyện Bạch Mai một cách say mê đắm đuối, rồi cô nghiêng đầu nhìn Mai Phương hỏi:
"Đã lâu lắm rồi tớ không về đây đấy. Không biết tiệm mì bò Phan Ký còn mở không nhỉ? Tớ muốn đi ăn."
"Còn mở đấy."
Mai Phương vừa đẩy vali vừa nói, "Muốn ăn sao không về sớm?"
"Ăn một mình chán chết. Trước đây tớ toàn đi ăn với Duyên Duyên và bố thôi, nhưng giờ có cậu đi cùng là được rồi."
Lâm Hữu Hề vừa đi vừa hỏi, "A Phương này, bố mẹ cậu là người thế nào ấy?"
"Người thế nào à..."
Mai Phương suy nghĩ một chút, "Bố tớ tính tình khá hoạt bát, nhưng có chút không đáng tin cậy... Mẹ tớ hơi có tính kiểm soát, nhưng cũng biết điều. Thỉnh thoảng hơi thích đánh đập, mấy năm nay chắc đỡ hơn rồi. Nhưng nhìn chung bố mẹ mình đều là người hiền lành, chất phác, dễ gần."
"Nhân tiện thì, cậu là trai tân mà nhỉ? Có phải lâu rồi không đưa con gái về nhà không?"
"Lâu gì cơ chứ..."
Mai Phương sửa lại lời Lâm Hữu Hề, "Là chưa từng có, hiểu chưa!"
"Được rồi, chưa từng có!"
Lâm Hữu Hề và Mai Phương đang nói cười vui vẻ thì đột nhiên Mai Phương bị ai đó vỗ mạnh vào đầu từ phía sau:
"Thằng nhóc kia! Mày không thấy bố à? Bố chào mà mày không thèm để ý gì cả!"
"Cái đệt [note]... Bố làm con hết hồn đấy..."
Người đàn ông tóc thưa xuất hiện trước mặt Mai Phương và Lâm Hữu Hề chính là Mai Lợi Quân. Ông có làn da ngăm đen, khuôn mặt in hằn nhiều nếp nhăn vì vất vả, nhưng tinh thần vẫn rất hăng hái. "Nào, để bố xách hành lý cho."
"Con bảo không cần đón mà."
"Lâu quá không về còn gì. Bố muốn cho con một bất ngờ mà."
"Con cần quái gì bất ngờ kiểu này chứ."
Mai Phương và bố anh cãi nhau như thường lệ, quên mất việc giới thiệu Lâm Hữu Hề với bố. Lâm Hữu Hề chờ mãi mới có cơ hội chen lời hai bố con, liền chào hỏi:
"... Cháu, cháu chào chú ạ."
"À chào chào! Cháu là bạn của thằng Phương phải không?"
Mai Lợi Quân thật sự không ngờ con trai mình lại dẫn về một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, đứng ngẩn ra một lúc rồi mới gãi đầu trả lời bằng giọng phổ thông, "Chào mừng cháu đến huyện Bạch Mai chơi!"
"Bố! Con đã nói rồi mà. Hữu Hề vốn là người huyện Bạch Mai, không cần phải chào đón đâu!"
"À ừ, căng thẳng quá nên bố quên bén mất."
"Bố mà cũng biết căng thẳng à..."
Mai Phương thấy bố mình làm mất mặt quá, liền bước lại gần Lâm Hữu Hề xin lỗi:
"Xin lỗi nhé, bố tớ là người như vậy đấy."
"Cậu xin lỗi làm gì chứ..."
Lâm Hữu Hề khẽ nói với Mai Phương, "Tớ thấy bố cậu rất đáng yêu."
Mai Phương biết Lâm Hữu Hề là một cô gái thích trêu chọc mình, nhưng trước mặt người lớn lại tỏ ra rất kín đáo. Điều này thực sự khiến anh khá bất ngờ.
Mai Lợi Quân dẫn Mai Phương đến trước chiếc xe máy của mình, Mai Phương nhìn thấy liền ngớ người, "Bố không định chở cả hai đứa con về bằng xe máy đấy chứ?"
"Có sao đâu chứ? Ngồi vừa mà." Mai Lợi Quân vỗ vỗ xe máy, "Xe của bố công suất lớn lắm, đi mười mấy năm rồi vẫn chưa hỏng đâu!"
"Trời ơi, người ngồi thì được chứ còn hành lí sao đây! Không lẽ cứ cầm tay về sao! Bố tự đi xe về đi, nhiều lắm thì giúp con mang hành lí là được rồi. Bọn con sẽ bắt taxi về sau."
"Bố mất công đến đây rồi mà, phải để bố chở con chứ!"
"Con đã nói là bất tiện rồi mà..."
"Không sao đâu A Phương! Cứ đi xe máy đi."
Lâm Hữu Hề đột nhiên trở nên dễ tính, rất ôn hòa, "Bọn mình cầm vali, ngồi chen chúc một tí là được."
"Ừ... vậy thôi cũng được..."
Mai Phương và Lâm Hữu Hề lần lượt lên xe của Mai Lợi Quân, tay cầm vali treo lủng lẳng một bên.
Mai Phương cảm thấy rất ngại ngùng. Mời Lâm Hữu Hề về nhà mà nhà mình lại chẳng có nổi một chiếc ô tô.
"Hữu Hề, cậu lên xe cẩn thận đấy, kẻo đụng trúng ống pô. Trước đây tớ bị ống pô làm bỏng mấy lần rồi, da còn bị tróc cả mảng."
"Tớ biết rồi. Hồi trước tớ ngồi xe máy của bố tớ, ông ấy cũng luôn nhắc nhở tớ như vậy."
Lâm Hữu Hề áp sát sau lưng Mai Phương, một tay cầm vali lủng lẳng, trông có vẻ hơi khó khăn.
Mai Phương thấy vậy liền nhận lấy vali từ tay cô, "Để tớ cầm, để tớ cầm."
"Ừm... vậy tớ sẽ..."
Lâm Hữu Hề từ phía sau ôm lấy Mai Phương, siết chặt anh. Cảm giác ngực áp vào lưng khiến Mai Phương hơi xao xuyến, Lâm Hữu Hề còn dựa sát vào tai Mai Phương.
"Hồi trước, khi tớ còn học cấp hai, bố tớ cũng thường chở tớ đi học như thế này."
"Ờ... ừ."
"Ngồi chắc nhé. Hình như thời tiết không tốt lắm, chúng ta đi nhanh thôi!"
Mai Lợi Quân đạp máy khởi động xe, phát ra tiếng nổ ầm ầm đáng sợ.
Xe máy lăn bánh, Lâm Hữu Hề ôm lấy Mai Phương đang cầm vali, tay áp vào cánh tay anh, giúp anh đỡ bớt chút sức nặng.
"Như này có đỡ hơn không?"
"Ừm..."
Lâm Hữu Hề dựa vào vai Mai Phương, lim dim mắt ngắm nhìn cảnh đường phố thị trấn.
Gió chiều thổi ào ào, ánh hoàng hôn kéo dài vô tận bóng chiếc xe máy, từ xa vọng lại tiếng rao quen thuộc của người bán hàng, tất cả như xa xăm và mờ ảo.
Mình thực sự đã từng sống mười tám năm trên mảnh đất này sao?
Lâm Hữu Hề rời nhà cũng chỉ mười năm, nhưng mười tám năm đầu đời với cô, tựa như một giấc mộng.