Chương 02 - 1 (Chương 341 chính truyện
Độ dài 1,919 từ - Lần cập nhật cuối: 2025-02-22 14:15:23
Sau khi cùng Lâm Hữu Hề quyết tâm phát triển một tựa game về cuộc sống ở huyện Bạch Mai, cuộc sống công sở của Mai Phương bắt đầu có chút thay đổi nhỏ.
- Anh trở nên bận rộn hơn trước nhiều.
Sao lúc đó mình lại nóng vội đồng ý chuyện này nhỉ...
Mai Phương ngồi trước màn hình máy tính, hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào ngày Valentine cách đây một tháng -
Như thường lệ, anh làm thêm giờ đến cuối cùng mới về, ghé vào cửa hàng tiện lợi dưới công ty mua chút đồ ăn, và tình cờ gặp một người đồng hương ở huyện Bạch Mai.
Người đồng hương này vừa khéo là bạn cùng trường cấp ba, bạn cùng lớp mẫu giáo, lại còn trùng hợp làm cùng ngành game như anh. Một người là trưởng nhóm lập trình, một người là trưởng ban thiết kế.
Duyên phận trùng hợp này khiến Mai Phương quyết định trò chuyện với cô ấy nhiều hơn.
Lẽ ra cuộc gặp gỡ tình cờ như vậy đã đủ, nhưng sau đó không hiểu sao Mai Phương lại lên xe với cô ấy, không hiểu sao lại đến nhà cô ấy, không hiểu sao lại bắt đầu nói chuyện về ý tưởng thiết kế game, nói đến tận rạng sáng mới lê tấm thân mệt mỏi về nhà.
Trong cuộc trò chuyện thâu đêm đó, Mai Phương và Lâm Hữu Hề đã xác định tên và thể loại của game. Họ dự định phát triển một game mô phỏng nuôi dưỡng có tên "Thời gian ở huyện Bạch Mai", người chơi sẽ vào vai một cậu bé sinh ra và lớn lên ở huyện Bạch Mai, trải qua quá trình từ ngây thơ vô tri đến trưởng thành.
Thực ra loại game này đã từng có những ý tưởng tương tự trên Steam từ nhiều năm trước, như《Chinese Parents》hay《A Perfect Day》[note] đều có thể xếp vào thể loại game hoài niệm tuổi thơ này.
Tuy nhiên Lâm Hữu Hề cho rằng việc bị giới hạn ở tương tác chạm [note] sẽ không tạo được cảm giác chân thực. Cô muốn phát triển một game kiểu RPG có bản đồ lớn để khám phá theo phong cách pixel [note], vì cô muốn tái hiện lại toàn bộ khung cảnh trong ký ức.
Mặc dù Mai Phương tham gia vào kế hoạch phát triển của Lâm Hữu Hề với tư cách là nhà thiết kế, nhưng thực tế vị trí nhà sản xuất vẫn thuộc về Lâm Hữu Hề. Sau nhiều lần thảo luận và xác nhận tính khả thi, dự án game này sẽ được triển khai theo hướng đi của Lâm Hữu Hề.
Tất nhiên hợp tác phát triển là hợp tác phát triển, nhưng việc phân chia lợi ích thì Lâm Hữu Hề cũng phải nói rõ với Mai Phương:
"Anh là đang giúp tôi hoàn thành kế hoạch phát triển, nên thực ra coi như là làm thuê cho tôi. Mỗi tháng tôi có thể trả cho anh một ít tiền, nhưng vì tôi còn phải để dành tiền thuê họa sĩ ngoài nên không thể trả cho anh nhiều được..."
"Không sao không sao, tôi cũng làm vì thấy hứng thú với dự án này thôi... với lại vốn dĩ cũng chỉ là làm thêm. Nếu cô nhất định cảm thấy tôi phải nhận thù lao mới yên tâm thì tôi lấy 10% lợi nhuận ròng."
"Game này làm ra nói không chừng sẽ lỗ đấy. Khéo lúc đó anh còn chẳng được đồng nào."
Lâm Hữu Hề cười nói với Mai Phương, "Mỗi tháng nhận ổn định 10000 tệ không phải rất tốt sao?"
Cô nói một ít tiền mà là 10000 tệ luôn à?
Đúng là trưởng nhóm lập trình của Tencent!
Mai Phương rất hối hận vì đã không đồng ý ngay. Dù sao anh ấy tuy là trưởng nhóm thiết kế nhưng cũng chỉ là công ty nhỏ, lương cũng chỉ hơn 20.000 một chút [note]. Việc làm thêm mà được nhiều tiền như vậy thật sự rất hấp dẫn.
Nhưng nếu để số tiền này thuê ngoài thì cũng không tệ...
Mai Phương suy nghĩ rồi gật đầu: "Đến tuổi này rồi, cũng phải nghĩ đến việc làm những điều lý tưởng một chút chứ!"
Vì hai công ty ở gần nhau nên Lâm Hữu Hề thường hẹn Mai Phương ra ăn cùng vào buổi trưa và tối. Chủ yếu là để thảo luận về cách thực hiện phương án thiết kế hệ thống ngày hôm trước.
Trải nghiệm game của Lâm Hữu Hề thực ra không phong phú như Mai Phương tưởng tượng, nghe nói cô ấy mãi đến đại học mới bắt đầu tiếp xúc với game. Điều này khiến Mai Phương khá vất vả khi giới thiệu game cho Lâm Hữu Hề.
Nhưng những game mà Mai Phương đề cập đến, ngay ngày hôm sau Lâm Hữu Hề đều sắp xếp thời gian để chơi, rồi cùng Mai Phương phân tích những thiết kế hay ho và logic tương tác của những game đó.
Hai người nói chuyện rất sôi nổi, vì họ ăn ở căng tin công cộng dưới tòa nhà văn phòng. Thời gian lâu dần cũng tự nhiên cũng gây ra những bàn tán của đồng nghiệp.
"Sao vậy, dạo này anh Phương không còn ăn cùng chúng ta nữa... có chuyện gì à?"
"Tiểu Tào, đến giờ cậu vẫn chưa để ý sao? Anh Phương giờ ngày nào cũng ăn cơm với cô gái xinh đẹp của công ty Tencent đấy!"
"Ối trời, thật không vậy, cây sắt nở hoa rồi. Tôi cứ tưởng anh Phương là người không có hứng thú với phụ nữ chứ."
"Anh ấy không có hứng thú với phụ nữ thì có hứng thú với cậu à? Người ta chỉ là có tiêu chuẩn cao thôi... Ôi, bạn gái mới của anh Phương đẹp thật."
"Nhưng cảm giác dạo này sắc mặt anh Phương không được tốt lắm, có phải là mệt quá không."
"Có bạn gái xinh đẹp như vậy, công việc lại căng thẳng, tối về chắc chắn sẽ mệt mỏi rồi! Ha ha..."
Thời gian này Mai Phương không có thời gian để ý đến những lời bàn tán của bạn bè. Tiến độ phát triển của Lâm Hữu Hề rất nhanh, phương án thiết kế của Mai Phương thường là vừa nộp qua, cô ấy đã có thể thực hiện chức năng ban đầu, sau đó còn phải thảo luận với Mai Phương về các phương án thực hiện chi tiết. [note]
"À... cái này... là như thế này..."
Cường độ một hai tuần Mai Phương thấy còn ổn, nhưng công việc chính của cậu cũng có rất nhiều việc phải xử lý. Cứ quay qua quay lại như vậy, Mai Phương có phần choáng váng, làm việc trong giờ làm suýt thì ngủ gật.
"Anh Phương, anh xem nếu sửa theo phương án này thì chúng ta - Anh Phương?"
Mai Phương được cấp dưới đánh thức, xoa xoa mắt.
"Dạo này anh Phương có phải nghỉ ngơi không tốt không, thấy anh có vẻ buồn ngủ lắm."
"Ừm... hơi mất ngủ một chút."
"Làm việc căng thẳng liên tục cũng không tốt, dễ đột tử lắm. Hay là mấy ngày nay anh xin nghỉ phép rồi về nghỉ ngơi đi."
"Phiên bản còn chưa cập nhật xong, đâu có thời gian nghỉ ngơi. Nhiều lắm là xin nghỉ buổi sáng chợp mắt một chút thôi."
"Anh Phương đừng cố gắng quá, thế này thì bạn gái anh cũng thấy xót lắm đấy"
"Đi đi đi, anh làm gì có bạn gái nào đâu."
"Anh Phương lớn thế này rồi mà vẫn còn ngại à, hahahahaha!"
Mai Phương làm sao không biết họ đang nói về Lâm Hữu Hề chứ?
Tuy cô ấy thực sự là một cô gái luôn tỏa sáng dù quá khứ khiến người khác không khỏi cảm thấy xót xa. Nhưng hiện giờ Mai Phương chỉ muốn cùng cô ấy làm ra game này thôi.
Mai Phương vừa xử lý xong công việc trước mắt thì nhận được tin nhắn từ【Sơn Hữu Lâm Hề】.
Lâm:【Hôm nay có thể kiểm tra module [note] chức năng hệ thống cửa hàng không, đến nhà tôi làm luôn đi? Tôi mời anh ăn cơm.】
Cô ấy tỏ ra rất nhiệt tình.
Mai Phương nghĩ đến hôm nay còn phải release [note], cắn răng nhắn tin cho Lâm Hữu Hề:
Mai:【Xin lỗi, hôm nay chắc không được...】
Lâm:【Lại phải tăng ca à?】
Mai:【Đúng rồi, hôm nay phải release, code còn nhiều bug chưa sửa xong】[note]
Lâm:【Bug gì, đưa tôi xem, để tôi giúp anh sửa code】
Mai:【E là không hợp lý lắm...】
Lâm:【Anh không tin tưởng năng lực của tôi à?】
Mai:【Không phải vậy đâu!】
Lâm:【Vậy là anh không còn hứng thú như lúc đầu nữa, không muốn làm game này nữa】
Mai:【Không có chuyện đó! Chỉ là tôi dạo này hơi mệt...】
Lâm:【Được rồi, hôm nay anh nghỉ ngơi cho khỏe. Không cần ăn cơm cùng nữa】
Cô ấy đang giận ư?
Chắc chắn là đang giận rồi!
Con gái giận thì phải dỗ thế nào đây?
Đây là nữ học bá siêu cấp của trường trung học Bạch Mai ngày xưa nha, không thể tùy tiện dỗ dành qua loa được...
Mai Phương không có kinh nghiệm yêu đương, gặp tình huống này hoàn toàn không biết xử lý thế nào cho phải, nhưng hiện tại công việc quá nhiều, anh cũng không có cách nào để ý đến tâm trạng của Lâm Hữu Hề. Chỉ có thể làm tốt công việc công ty trước đã.
Làm việc xong, sửa bug xong đã là 3 giờ rưỡi, Mai Phương đi taxi mất một tiếng mới về đến nhà. Trong thời gian này anh cũng nghĩ đến việc nhắn tin cho Lâm Hữu Hề, nhưng cuối cùng vẫn đắn đo mãi không gửi.
Về đến nhà Mai Phương cố gắng tắm rửa xong rồi ngã đầu vào giường ngủ luôn, đến khi tỉnh dậy đã là 11 giờ ngày hôm sau.
Buổi sáng vốn không phải đi làm, Mai Phương vệ sinh sơ qua rồi nấu mì ăn. Sau đó cầm điện thoại lên xem WeChat của Lâm Hữu Hề, gửi cho cô ấy một tin nhắn.
【Tăng ca xong mới dậy... trưa nay còn ăn cơm cùng không? Chúng ta nói chuyện về hệ thống hôm qua nhé】
...
Sau đó, Mai Phương thấy một dấu chấm than đỏ.
【Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận】
【???】
【Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận】
Mai Phương đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, không lẽ vì hôm qua mình xem nhẹ mối quan hệ với Lâm Hữu Hề, nên bị cô ấy chặn luôn đấy chứ?
Chỉ là vì tăng ca thôi mà... bản thân mình cũng có nhiều việc phải làm chứ.