Chương 008: Mặt Trời
Độ dài 2,158 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-15 00:30:06
Một con búp bê, một con rối hình người tinh xảo đến sinh động như thật, để Duncan mới nhìn cũng suýt nữa không phân biệt ra nổi… lẳng lặng nằm trong chiếc rương gỗ hoa lệ, phảng phất một quý cô ngủ say trong quan tài, chờ đợi có người đánh thức.
Duncan thật sự cảm thấy chỉ một giây sau đối phương sẽ tỉnh lại.
Nhưng đây chỉ là ảo giác, con rối kia chỉ lẳng lặng nằm yên trong rương, hoàn toàn không có phản ứng gì với cảnh vật xung quanh.
Duncan giữ cảnh giác, cẩn thận quan sát “Sự vật” quỷ dị ấy: Bản thân một con búp bê vốn không có gì kỳ quái, nhưng đối phương sở hữu bề ngoài quá gần với con người cùng với chiếc rương gỗ tương tự quan tài kia, khiến bản năng hắn cảm thấy một loại nguy hiểm, lại liên tưởng đến quá trình chiếc rương vô duyên vô cớ đột ngột xuất hiện trên Tàu Mất Quê, không thể trách được hắn lại sinh lòng cảnh giác.
Sau khi quan sát hồi lâu, Duncan cuối cùng cũng xác định được cô búp bê Gothic hoa lệ trong rương sẽ không đột ngột nhảy dựng lên tặng cho mình một niềm vui kinh hãi, sau đó mới nhẹ nhàng thở một hơi ra, rồi hắn cau mày hỏi thăm đầu dê rừng: “Ngươi cho rằng tình huống này là thế nào?”
“Đây là hàng hóa quan trọng mà chiếc thuyền kia hộ tống,” đầu dê rừng trả lời ngay lập tức, dù trước trước đó nó có thể hiện rằng không nhận ra cái hòm gỗ quỷ dị đột nhiên xuất hiện trên boong thuyền, nhưng kinh nghiệm liên quan đến biển cả của nó hiển nhiên là phong phú hơn nhiều so với vị thuyền trưởng nửa mùa Duncan đây, “Bề ngoài hòm gỗ có ký hiệu chỉ hướng thần minh, xung quanh còn có đinh ghim để cố định xiềng xích, có lẽ chỉ ra rằng nó từng ở trong trạng thái bị phong ấn nào đó… vận chuyển vật bị phong ấn trên Biển Vô Biên là một hành vi cực kỳ nguy hiểm, xem ra chiếc thuyền kia cũng có chút địa vị.”
“Phong ấn?” mí mắt Duncan vô thức giật một cái, ngay sau đó nhìn về phía chiếc rương đã bị mình mở nắp, cái nắp đó vốn đã hỏng khi nó xuất hiện trên Tàu Mất Quê rồi nên mới có thể bị nhấc lên tùy tiện như vậy, mặc dù hắn không hiểu biết gì về các loại phong ấn, nhưng hắn tin tưởng rằng phong ấn được đặt lên cái thứ này chắc chắn đã mất hiệu lực, “Cho nên cái thứ này là vật nguy hiểm?”
“Rất nguy hiểm nếu là đối với những người bình thường yếu ớt kia, nhưng ta không cho rằng thứ này sẽ có uy hiếp gì đối với ngài… cái thứ “Dị Thường” có thể bị người ta phong ấn lại bằng kỹ xảo đặc thù, không thể chống cự nổi uy năng của thuyền trưởng Duncan.”
Duncan lặng yên không nói, biểu cảm đầy nghiêm túc, nhưng trong lòng tràn đầy suy nghĩ mông lung.
Nghe lời tâng bốc từ đầu dê rừng đúng là khiến cho người ta rất thoải mái… có lẽ hắn đã tin nếu như hắn thật sự là “Thuyền trưởng Duncan”, vấn đề là hắn không phải, cho nên bây giờ trong nội tâm hắn cuộn trào lo lắng.
Bởi vì đầu dê rừng đã xác định rõ ràng rằng con rối hình người nằm ở trong quan tài này là “Vật nguy hiểm”! Chẳng qua là không có sức uy hiếp với vị thuyền trưởng chân chính kia mà thôi!
Mặc dù hiện tại hắn đang mang trên mình tên tuổi của thuyền trưởng Duncan, thậm chí hình như còn chiếm cứ cả thân thể đối phương, nắm giữ được một chút sức mạnh, nhưng “Chu Minh” vẫn có tự hiểu biết về chính mình… hắn không cho rằng chỉ như vậy là đủ để mình sánh ngang được với vị “Thuyền trưởng Duncan chân chính” ấy.
Hắn hiểu biết quá ít về thế giới này, về chiếc thuyền này, thậm chí là về chính thân thể mà bây giờ hắn đang sở hữu.
Ngoài ra, hắn còn nhạy bèn chú ý tới trong lời mà đầu dê rừng mới nói ra vừa rồi xuất hiện một từ ngữ cổ quái mới mới: “Dị Thường” .
Không phù hợp với thông thường thì chính là dị thường, nghe qua thì đây là một từ rất bình thường, nhưng thông qua âm sắc được cường điệu của đầu dê rừng lại khiến cho hắn âm thầm ý thức được rằng ở đây từ đó có mang một hàm nghĩa đặc thù.
Có lẽ ở thế giới này, “Dị thường” không chỉ mang một tầng hàm nghĩa “Vượt quá sự bình thường”, nó đặc biệt còn là một loại sự vật nào đó? Ví dụ như… Một con rối hình người nằm trong quan tài.
Đáng tiếc, hắn không có lý do thích hợp để hỏi thăm loại kiến thức vốn phải là “Thường thức” này.
Âm thầm than thở trong lòng vẫn phải cẩn thận thu thập tin tức, tích lũy tri thức, sau đó Duncan cau mày, nhìn liếc mắt sang con rối một lần cuối cùng, rồi như đã hạ quyết tâm: “Ta nên ném về lại biển.”
Lúc nói lời này, một tia do dự trỗi dậy trong lòng hắn, nhất là khi nhìn vào con rối kia, loại cảm xúc do dự đó lại càng thêm rõ ràng.
Đương nhiên không phải đơn giản bởi vì “Búp bê rất xinh đẹp”, mà là vì… “Nàng” thật sự rất giống một người sống ngủ say trong quan tài.
Nhất là khi nghĩ đến sẽ ném nó về trong biển, Duncan thậm chí cảm thấy liệu có phải mình đang ném một người sống sờ sờ ra khỏi thuyền.
Nhưng chính loại cảm xúc do dự này ngược lại khiến quyết tâm của hắn càng thêm kiên định.
Bởi vì hắn đã biết rõ từ lâu rằng, thế giới này tồn tại rất nhiều vật quỷ dị ly kỳ… dù cho đến trước mắt ở thế giới này hắn mới chỉ tiếp xúc với một chiếc Tàu Mất Quê, nhưng chỉ mới vẻn vẹn ở trên chiếc thuyền này thôi, hắn đã gặp được đầu dê rừng biết nói chuyện, cột buồm biết tự giương buồm, ngọn đèn vĩnh viễn không bao giờ tắt, cùng với mảnh biển cả quái dị nguy hiểm, Linh Giới và sương mù Biển Vô Biên khiến người ta sợ hãi…
Mà vừa mới ngay khi nãy, hắn còn đụng phải một chiếc thuyền máy móc dám vận chuyển vật bị phong ấn trên đại dương bao la quỷ dị này, thứ mà chiếc thuyền kia “Vận chuyển” lại xuất hiện đầy kỳ quái trên boong Tàu Mất Quê.
Làm một người lý trí và cẩn thận, hắn không thể giữ một thứ nguy hiểm rất có khả năng ẩn chứa thứ sức mạnh quỷ dị nào đó bên người chỉ vì cô nàng búp bê nhìn xinh đẹp.
Tiếc nuối thì tiếc nuối, cuối cùng Duncan vẫn kiên định đóng nắp “Quan tài” lại, bởi vì còn chưa yên tâm nên hắn lại tìm đinh với búa từ trong khoang thuyền, nghiêm túc bổ sung thêm một vòng đinh sắt cho cỗ quan tài.
Sau hết, hắn đẩy cỗ “Quan tài”chứa búp bê ra rìa boong tàu.
Tiếng từ đầu dê rừng truyền vào trong tai: “Ngài có thể tùy ý xử lý chiến lợi phẩm của mình, nhưng ta vẫn xin được kính cẩn và hèn mọn đưa ra kiến nghị, ngài không cần phải cẩn thận như vậy, đã rất lâu rồi Tàu Mất Quê không có thêm chiến lợi phẩm…”
“Ngậm miệng.” Duncan đơn giản cắt ngang đầu dê rừng.
Đầu dê rừng yên lặng, Duncan thì dùng sức đá một cú vào chiếc “Quan tài”, trực tiếp đạp nó rơi xuống biển.
Rương gỗ nặng nề rơi thẳng tắp xuống từ rìa boong tàu, trực tiếp rơi vào mặt biển đã khôi phục lại màu sắc bình thường, phát ra một tiếng vang trầm đục, rồi lại nổi lên khỏi mặt nước, từ từ trôi về phía đuôi Tàu Mất Quê.
Duncan nhìn chăm chú vào chiếc rương đang trôi xa dần theo sóng, cho đến khi thứ đó bị đuôi thuyền che khuất hoàn toàn mới nhẹ nhàng hời hợt thở ra, sau đó hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, nhìn thấy sương mù trên mặt biển đã tiêu tan hoàn toàn, đại dương xanh thẳm bập bềnh trập trùng chậm rãi xung quanh Tàu Mất Quê.
Chiếc thuyền này đã hoàn toàn thoát khỏi “Linh Giới”, một lần nữa quay trở lại chiều không gian hiện thực.
Trên mặt biển lân cận, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng con tàu máy móc trước đó đã giao thoa ngắn ngủi với Tàu Mất Quê.
Duncan nhíu mày, tính toán đơn giản một chút khoảng thời gian đã trôi qua sau khi hai con tàu giao thoa và cả tốc độ của riêng mỗi con tàu.
Căn cứ vào tình hình mặt biển trước mắt, con tàu kia không thể biến mất khỏi tầm nhìn nhanh đến vậy.
“... Đây là vì vùng biển quỷ dị này sao? Hay là có liên quan đến cái gọi là “Di chuyển trong Linh Giới”?”
Nội tâm Duncan âm thầm tự nhủ, nhưng rất nhanh, sự chú ý của hắn đã bị hấp dẫn bởi một vấn đề khác…
Hắn nhìn thấy một vệt sáng vàng kim đột nhiên nổi lên từ sâu trong tầng mây đen vẫn chưa hề ta đi trên mặt biển.
Ánh mặt trời vàng chói dần dần ngập tràn, tầng mây nặng nề tựa một lớp màn che dần dần tiêu tán như bị một bàn tay vô hình nào đó nhẹ nhàng phủi đi, mặt biển đã chìm trong tăm tối không biết bao lâu nay đang dần dần được ánh mặt trời chiếu sáng… Duncan đứng trên đầu Tàu Mất Quê, mở to hai mắt nhìn chăm chú vào phong cảnh mây đen tiêu tan đó, trong nháy mắt ấy hắn đột nhiên cảm nhận được một sự xúc động vô hình.
Từ khi biết được sự tồn tại của “Phía bên này” nhiều ngày về trước, từ lần đầu tiên thử thăm dò con tàu quỷ quái này, mây đen ấy vẫn luôn luôn bao trùm toàn bộ đại dương, đến nỗi hắn gần như đã cho rằng thế giới này vốn không hề có ánh nắng, cho rằng bầu trời ở đây vốn vĩnh viễn u ám.
Hắn đã phải xa cách ánh nắng quá lâu, cho dù là ở phía bên kia “cửa”, trong căn chung cư độc thân của Chu Minh, mặt trời đã bị sương mù nồng nặc ngoài cửa sổ che khuất từ lâu.
Nhưng bây giờ, Biển Vô Biên đã tạnh rồi.
Sau quãng thời gian đằng đẵng phải xa cách ánh nắng, cuối cùng hắn có cảm giác lại thấy ánh mặt trời ở thế giới “Phía bên này”.
Trong vô thức, Duncan hít một hơi thật sâu, dang rộng hai tay hướng về phía ánh mặt trời chiếu sáng, tầng mây nặng nề cũng tiêu tan nhanh chóng như đáp lại mong muốn đó, trong cái khoảnh khắc trời quang chói mắt nhất, khối cầu cực lớn bị bao phủ trong vô số dải sáng vàng kim vặn vẹo ánh vào trong mắt Duncan.
Tất cả biểu cảm của Duncan ngưng kết tại khoảnh khắc giang hai tay ra nghênh đón ánh mặt trời.
Hắn trợn trừng tròng mắt, nhìn thẳng lên bầu trời, ánh nắng rất chói mắt, nhưng rất không giống như hắn sự chói chang mà hắn đã từng quen thuộc, hắn có thể nhìn thấy rõ vật thể treo lơ lửng trên bầu trời, nhìn thấy lớp vỏ hình cầu với vô số đường vân lít nha lít nhít, nhìn thấy từng dải sáng huy hoàng tỏa rộng bốn phía xung quanh nó, cùng với hai kết cấu hình tròn đồng tâm với vật thể hình cầu, đang xoay chậm rãi trên nền ánh sáng rạng ngời.
Duncan híp mắt lại, hắn phận biệt lờ mờ ra được, hai vòng tròn kia phảng phất được kết nối thành từ vô số phù văn tỉ mỉ phức tạp, dường như có một sức mạnh lớn lao vô thượng nào đó khắc họa lên trói buộc vĩnh hằng dưới vòm trời, giam cầm “Mặt Trời” vào bầu trời.
Duncan không thể ôm ấp được ánh nắng mà hắn chờ đợi đã lâu.
Thế giới này vốn không có ánh nắng.
“Đó là cái gì?” Hắn nhẹ nói, trong giọng nói trầm thấp pha chút lạnh lùng băng giá.
“Đó, đương nhiên là Mặt Trời, thưa thuyền trưởng.” Giọng điệu đầu dê rừng vẫn hoàn toàn tỉnh táo y như trước.