• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 46: Yui vs Mizuna

Độ dài 1,631 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-10-17 22:49:33

"N-Này, cậu gần qu—"

Cơ thể Yui cứng lại, hơi ngả về phía sau.

Tuy nhiên, tôi không quan tâm và tiếp tục thu hẹp khoảng cách. Tôi ghé sát vào tai cô ấy.

"Nếu được thì, tôi muốn ôm cậu, siết chặt lồng ngực của hai chúng ta."

"... Yuki-kun là một đứa trẻ thành thật với ham muốn của mình nhỉ?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt Yui.

"Cứ trả lời đi. Nếu cậu "gật đầu" thì đó hẳn là diễm phúc của tôi."

"Không có nhiều đứa trẻ may mắn như vậy đâu~"

Yui nắm lấy tai tôi và dùng sức véo.

Khuôn mặt chúng tôi dần tách nhau ra, cuối cùng trở lại vị trí an toàn.

"Quả nhiên là không được."

"K-Không phải, ý tớ là... Nếu hai chúng ta thật sự đang hẹn hò, thì mấy chuyện đó mới..."

Yui ngập ngừng sau khi nói vậy. Cô ấy ngước lên và chớp mắt vài lần trong khi hai má đã ửng hồng.

Cả tôi cũng cảm thấy hơi do dự rồi.

Ngay từ đầu, nếu các bạn đang thực sự là một đôi, các bạn sẽ không nghĩ ngợi nhiều đến thế.

Khi tôi đứng lên và định bảo rằng "Thôi vậy. Cũng tốn kha khá thời gian rồi.", tôi thấy Mizuna vẫn đang khua tay múa chân. Không cần nói cũng hiểu là "Làm ngay đi! Không phải bây giờ thì bao giờ!?".

"V-Vậy thì... Chỉ một chút thôi đấy!"

Có lẽ cuối cùng cũng phát hiện ra Mizuna và hiểu được tình thế khó xử này, Yui bất chợt nói.

Tuy nhiên, tôi không rõ thật lòng cô cảm thấy ra sao.

Tôi lặng lẽ đợi Yui. Một lát sau, Yui bước đến bên tôi, cô ấy lúng túng giơ hai tay lên như thể một con rô bốt đang cử động, rồi đưa cơ thể mình lại gần hơn.

Và khi cô ấy vòng tay qua hông tôi, tôi cũng theo sau và dang tay ra.

Bên dưới khuôn mặt tôi, là tiếng Yui đang thủ thỉ.

"... Không như tưởng tượng lắm nhỉ, cảm giác thật lạ. Tớ bắt đầu thấy giống một đô vật Sumo rồi. Ah, tớ đang mặc khố~"

Trong thoáng chốc, tôi nhớ đến Sumo giấy. Nếu diễn biến với tốc độ này, sẽ không có cách nào để dành chiến thắng trừ khi một trận động đất xảy ra.

Thay vào đó, một quả bóng— đầu của Yui bất ngờ ở ngay trước mũi tôi.

*Hít* *Hít*

"... Này, cậu có đang nghe không đấy!? Đừng ngửi nó nữa!"

Yui đẩy tôi ra bằng cả hai tay. Cô ấy thắng rồi, đó là một đòn Kimarite thì phải.

Tôi loạng choạng và ngã xuống ghế sofa, trong khi Mizuha ngoài kia đang rồ lên và sắp hoá thành zombie.

"Vâng vâng, tôi biết. Tôi biết rồi mà."

Chắc vừa thương xót cho tình cảnh khốn khổ của người anh có em gái này, Yui lại ngồi xuống sofa và nghiêng người về phía trước, trong khi hơi nâng hông lên.

Sau đó, cô quay mặt về phía tôi,

"Thẳng lưng lên, đừng cử động. Cứ giữ như thế."

Một loạt những chỉ thị được đưa ra.

/Chuyện gì vậy nhỉ/ Khi tôi làm theo và đang thắc mắc, Yui nghiêng đầu và nhẹ nhàng tựa vào vai tôi.

"Ồ, cảm giác thật tốt."

"P-Phải chứ?"

Mặc dù cổ của cô ấy hơi cứng và đang run nhẹ.

Không biết "bên thứ ba" kia đã hài lòng chưa, nhưng trước khi tôi để ý đến, Mizuna đã cầm điện thoại di động của mình và hướng ống kính về phía chúng tôi.

"Này, đợi, đợi đã!!"

Yui đột nhiên đứng dậy và lao về phía Mizuna. Sự nhẫn nhịn của cô ấy đã đến giới hạn.

Mizuna nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng.

"Em, vừa chụp ảnh sao, em đã chụp rồi đúng không?"

"Có máy thì em chụp thôi."

"Khoan đã nào, em tính làm gì thế hà?"

"Em chỉ định chụp một vài bức ảnh hai anh chị đang âu yếm nhau..."

"C-Chà, nếu vậy thì được... Nhưng Mizuna-chan cũng nên học bài đi!"

"Ể~ Bây giờ cũng muộn rồi... Không hợp phong thuỷ tẹo nào~..."

Rốt cuộc, có vẻ như Yui cũng bó tay trước đứa em láu cá của tôi.

"Vậy thì nếu Yui-chan chơi game thắng, em sẽ đi học bài~"

"Game á?"

Nói rồi Mizuna lui về phòng và quay lại với một chiếc máy chơi game cầm tay.

Em ấy kết nối nó với TV trong phòng khách, hình ảnh trò chơi được xuất ra màn hình.

"Chơi trò này thôi nào!" Mizuna chỉ tay vào TV trong khi cầm điều khiển, còn Yui thì cười một cách nhăn nhó.

Trên màn hình là một trò chơi hành động kiểu đối kháng, nơi bạn điều khiển các nhân vật để chiến đấu.

Tôi từng bị bón hành bởi Mizuna một lần trước đó, nhưng trái với vẻ ngoài thú vị, trò chơi khá phức tạp và sâu sắc. Mà, tôi cũng chẳng để ý lắm.

"Cậu nên dừng lại thì hơn, Yui. Mizuna thông thạo 7 trò này rồi đấy."

"Cậu ám chỉ ai gà hả!? Cả nhà cậu mới gà!! Cậu chơi thua cả em gái và nữ sinh cao trung!!!"

Sau khi nói xong, Yui thở hổn hển, rồi ngồi xuống trước TV.

Khi Mizuna đưa cho cô ấy chiếc tay cầm, ngón tay của cô ấy lướt trên phím bấm như thể đã quen thuộc với chúng.

Rõ ràng, cô ấy đang bừng bừng khí thế, và dường như cũng có một chút kỹ năng.

"Hể, ở nhà Yui có chơi game hay gì không?"

"Tớ phải dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng và làm nhiều việc nữa. Không có chuyện tớ lười biếng để cho cậu phàn nàn đâu~!"

Yui nói một cách tự hào vì lý do nào đó.

Cô ấy bắt đầu lựa chọn nhân vật để điều khiển, bất chấp ánh nhìn hơi thiếu tin tưởng của tôi.

"Em có cần chị nương tay không~?"

"Ái chà, Yui-chan gáy ác thiệt. Em sẽ cho chị biết thế nào là lễ hội!"

"Mizuna-chan, đừng khóc ngay cả khi em thua cuộc, nha~?"

Trong khi thách thức lẫn nhau, trận đấu đã đến lúc bắt đầu.

Nhìn đối thủ một lúc, hai nhân vật dần dần đụng độ nhau, và cuối cùng Mizuna quyết định ra chiêu trước.

"Hể~ Mizuna-chan, cũng ghê phết nhờ~"

Yui có vẻ khá điềm tĩnh.

Thế nhưng, "Oái!", trước các đợt tấn công liên tục của Mizuna, Yui không thể nào im lặng được nữa. Cô ấy bắt đầu lẩm bẩm "Không, không...".

"Chì!", Yui tặc lưỡi do phải chịu trận. Và rồi một tiếng "Ahhhhh" thất thanh vang lên, tôi thấy trên màn hình đã chạy dòng chữ "K.O".

"Thắng rồi~~!! Thật là yếu quá đi~ Yui-chan còn ổn không ta~"

"C-Chà, tất cả là do nhân vật... Không hợp với chị chút nào."

Thay đổi nhân vật và làm ván mới thôi nào.

Trong thời gian giao chiến, Yui thậm chí không nhìn Mizuna, ánh mắt của cô ấy dán vào màn hình.

Còn ở bên kia chiến tuyến, Mizuna đang thể hiện sự tập trung và khéo léo một cách bí ẩn.

Nếu nhìn qua thì chuyển động của hai nhân vật là tương tự nhau, nhưng cách ngón tay của Mizuna thao tác lại rất khác biệt.

Ngay cả những người chơi nghiệp dư cũng có thể nhận ra rằng em gái tôi giỏi hơn đáng kể.

"Hảaa!? Vừa rồi! Là ăn gian, ĂN GIAN!!"

Cuối cùng Yui cũng hét lên khi một lần nữa bị đè đánh.

Trái lại, khuôn mặt của Mizuna vẫn lạnh lùng,

"Fuu, "Chó cùng rứt dậu" rồi sao?" 

Không những thế, nhân vật của Mizuna bắt đầu làm những động tác khiến Yui khó chịu.

Thật không có ý tứ... Tôi nhìn sang phía Yui,

"GỪ..."

Nó có hiệu quả, hiệu quả rất được là đằng khác.

Nhân vật của Yui, đang di chuyển không thể ngu ngơ hơn do người điều khiển bị kích động, đã bị đánh bại. Cô ấy lại thua nữa rồi.

Tuy vậy, ngay khi vừa thở được, Yui đã âm thầm chọn một nhân vật mới và lập tức yêu cầu tái đấu.

Trước lúc trận đấu bắt đầu, bình tĩnh, bình tĩnh... Yui hít thở sâu vài lần, nhưng,

"Uwa, sao vẫn dính chưởng!? Không~ Không muốn nữa đâuuuu~!"

#################

Nhìn từ bên cạnh, trông Yui giống như một học sinh tiểu học... Tôi cảm thấy rằng cô ấy hơi thiếu khiêm tốn đối với một nữ sinh cao trung, vì vậy,

"Yui"

"Gì!?"

"Cậu hơi lớn tiếng rồi."

"Hứ!"

Tôi bị một chặt vào vai.

Và khi một tay của cô ấy rời khỏi tay cầm, bùm, "K.O"———

Yui chỉ thẳng vào tôi,

"Ahh~ Tại Yuki-kun quá ồn ào nên tớ mới thua đó!!"

"Là lỗi tại tôi?"

"Yuki-kun! Đổi chỗ một tí!"

"Ế... Thôi, tôi không giỏi việc này. Dù có cố hết sức, tôi vẫn không thể thắng được Mizuna..."

"Sai rồi! Mizuna-chan!"

"Ế? Tại sao?"

"Cứ làm đi!"

Không biết tại sao, nhưng tôi buộc phải thay thế Mizuna, và trận chiến cứ thế khởi đầu mà không cần sự chấp thuận của tôi.

Tất nhiên, một thằng ít khi chơi game và cũng không hiểu rõ về cách điều khiển như tôi, đã bị Yui gõ đầu. Màn solo chấm dứt trong nháy mắt.

"Yay~ Thắng rồi thắng rồi~!"

Yui buông cái tay cầm ra và giơ tay lên tạo động tác ăn mừng.

Tôi lặng lẽ nhìn Mizuna ở đằng sau, người vừa chăm chú theo dõi toàn bộ câu chuyện, không lên tiếng lấy một lần.

Sau đó, em ấy nhìn Yui, với ánh mắt thật dịu dàng mà tôi chưa từng thấy trước đây.

"Yui-chan... Em xin lỗi?"

"... Sao thế?"

Yui quay người lại, miệng của cô ấy đang nhếch lên cười, và đôi mắt thì đang đảo xung quanh.

"Tốt, tốt rồi. Yui cũng giỏi lắm."

Tôi xoa đầu Yui sau khi nói vậy, vai cô ấy hơi giật giật. Yui trừng mắt nhìn tôi và ngậm chặt miệng một cách đầy hờn dỗi, trong khi mặt đã đỏ bừng lên từ bao giờ.

Mizuna cũng bắt chước tôi nói "Tốt rồi, tốt rồi.", sau đó cúi đầu và yên lặng nhìn.

Bình luận (0)Facebook