Tenchi muyo GXP
Kajishima MasakiKajishima Masaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 Niềm vui và nỗi buồn

Độ dài 9,524 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-29 03:30:29

Sau bữa tối Seina nhanh chóng trở về phòng. Có rất nhiều lý do để cậu cảm thấy mệt mỏi và cậu phải đi mua sắm vào ngày hôm sau. Airi định tổ chức tiệc thâu đêm suốt sáng trong phòng Seina, nhưng may mắn thay, đây là ký túc xá GP nên việc uống rượu trong phòng có nam sinh chưa đủ tuổi bị cấm. Ngay cả Airi, chủ tịch học viện cũng không được vào phòng của Seina nếu không có sự cho phép đặc biệt.

Sự bất mãn của Airi cuối cùng cũng hướng đến những người khác và tất cả mọi người trừ Seina bị buộc phải tham gia vào bữa tiệc của Airi. Bữa tiệc diễn ra trong phòng của Kiriko,  khi Seina dậy đi vệ sinh lúc nửa đêm, đèn từ phòng Kiriko vẫn sáng.

----------------------

Sáng hôm sau, Seina dậy sớm một chút để không phải gặp mặt Kiriko, cậu định ăn sáng trong căng tin. Cậu chuẩn bị đi đến đó rồi...

"Em đi đâu vậy?"

c4768d27-9de6-48e4-affe-dd6d046b9124.jpg

"Ahk !?"

Giọng nói bất ngờ sau lưng khiến cậu giật mình. Không chỉ có Amane và Kiriko mà cả Airi và Hakuren cũng ngồi trên ghế sofa cạnh đó.

"Mọi người đã dậy rồi sao?"

"Làm gì có ai ngủ chứ."

"Seina-chan, sao em mang theo hộp cơm vậy? Em định đi đâu?"

"Uhm... Em nhận được cuộc gọi từ Kenneth."

"Có phải vì em vừa được tiền lương không, Seina-chan?" Kiriko nói với giọng căng thẳng lạ lùng.

"Uhm, đúng thế! Chỉ vậy thôi ạ."

"Quên chúng đi! Cậu không muốn đi chơi đâu đó với tôi sao?"

"Nơi duy nhất cô nên đến là giường của mình, Amane! Em ấy nên đi với tôi và ..."

"Xin lỗi, em đã có hẹn mất rồi... vậy thì em xin phép!"

Seina lao đến lối ra giữa khoảng trống nơi Amane và Kiriko đang đánh nhau. Những người khác không đuổi theo.

"Hehe, cậu ấy dường như bỏ qua cả hai người đó." Gyokuren mỉm cười

"Cậu ấy đi đâu vậy?"

"Em ấy với NB, chúng ta hãy dùng nó để theo dõi em ấy!"

"Kiriko! Đây không phải là lúc để quan sát cậu ấy từ phía sau màn hình! Hãy cùng theo dõi cậu ấy!"

"Nhưng em ấy đi mất rồi."

"Điều đó sẽ không ngăn cản tôi! Tôi là thám tử hạng nhất mà!"

"Hạng hai ... và cô đã bị giáng chức."

"Im đi!! Làm như tôi quan tâm ấy. Nghe này, chúng ta phải đi nhanh nếu không tôi sẽ mất dấu cậu ấy!" Amane chạy đi trước Kiriko, Kiriko đuổi theo.

Hakuren nhìn Airi với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Ồ Airi-sama, cô không định theo họ sao?"

"Fuhh, tôi tin tưởng ở Seina-kun... không giống như những cô gái đó, tôi là người lớn."

"Vậy tại sao cô lại xâm nhập vào camera của NB thế?"

Karen nhìn vào màn hình với chiếu hình ảnh trên vai Seina.

"Tôi muốn xem Amane-chan và Kiriko-chan tự làm những trò ngu ngốc. Ăn sáng xong rồi xem nào."

Airi tắt màn hình và đứng dậy nhìn quanh.

"Khoan! Erma-san đâu?"

"Chắc cô ấy đã lẻn ra ngoài..."

"Ồ, thật tệ cho cô ấy." Airi đi đến nhà ăn.

Khi Airi và Hakuren đi đến nhà ăn, Erma đi xuống từ thang máy. Cô im lặng và nhanh chóng đi về phía lối ra.

--------

Gần ký túc xá nơi Seina ở có khu giải trí thương mại lớn nhất với quy mô một nghìn km. Chỉ mất khoảng mười phút đi tàu, nó có kích thước của một thành phố nhỏ.

Seina đã tải xuống một tập tài liệu đặc biệt vào đêm qua và đánh dấu những nơi cậu muốn đến nhưng việc tìm kiếm chúng khó hơn cậu nghĩ.

"Hmmm đây có vẻ là nơi mà NB đã đặt hàng." Cậu kiểm tra lại vị trí của mình.

Cậu đi vòng qua một góc qua một hàng rào đến vị trí và dừng lại

"Nghiêm túc hả?"

Đó là một cửa hàng đồ lót. Cậu đã không thể nhận ra cho đến khi đọc tên của cửa hàng.

"NB mua gì ở một nơi như vậy chứ?" Cậu bước vào.

"Chào mừng quý khách."

Seina nhanh chóng đi đến quầy, nơi một cô nhân viên trẻ tuổi nhẹ nhàng chào đón cậu.

"Uhm, tôi được thông báo là tôi có một món đồ cần lấy ở đây..."

"Vâng, vui lòng cho tôi ID của ngài để chúng tôi xác nhận nó."

Seina đưa ID của mình lên quầy. Dữ liệu nhận được chuyển sang màu xanh lam.

"Vâng, là NB-sama... xin vui lòng đợi một chút."

Seina ngồi ở một góc để những khách hàng đang chọn đồ ở đó không thể nhìn thấy khuôn mặt mình.

"Cái gì ...? ...Đó là Amane-san...?"

66cb48fd-ea42-4fbc-bab1-104fa75a0e5e.jpg

Amane xuất hiện trên màn hình, đang lắc lư nhẹ và nhảy múa. Cô ấy trẻ hơn và gầy hơn một chút, nhưng vẫn là cô ấy. Những người mẫu thay phiên nhau đi cùng cô ấy cũng là những phụ nữ xinh đẹp, nhưng Amane có sự hiện diện nổi bật hơn họ.

"Wow!"

Cậu đã quên mất cảm giác xấu hổ khi ở trong cửa hàng và nhìn vào màn hình một cách si mê.

Kiriko đang quan sát Seina từ phòng thử đồ ở phía sau cửa hàng. Gương mặt của Kiriko bị che khuất bằng kính râm ngụy trang quang học khiến cô ấy có khuôn mặt giống một người khác.

"Vậy, cô nghĩ như thế nào?" Kiriko nói với Amane bên cạnh cô ấy.

"Cảm giác thật tuyệt."

"Tôi không nói về đồ lót!"

Kiriko đưa cho Amane chiếc kính râm và kéo tai Amane một cách thô bạo để hướng cô ấy về phía Seina.

"Ouch!"

"Tập trung vào."

"Thôi nào, cô có vẻ cũng rất vui mà... Trông cô không tệ lắm đâu."

Kiriko giấu một số chiếc áo lót màu đỏ tươi mà cô ấy đang mặc bằng cả hai tay để che chắn tầm nhìn của Amane.

"Bất cứ thứ gì cô mặc đều rất đẹp. Rất khó để lựa chọn."

"Amane!" Kirko cố gắng túm lấy Amane nhưng cô bị trượt và Amane lại đi vào phòng thử đồ.

Kiriko không chú ý đến Amane và tập trung vào Seina một lần nữa.

15 phút sau, nhân viên cửa hàng quay lại chỗ Seina.

"Xin lỗi đã để ngài phải chờ."

Tuy nhiên, cậu không để ý đến giọng nói của cô nhân viên, Seina vẫn đang nhìn vào quảng cáo. Nhân viên bán hàng nhìn Seina với một nụ cười.

"Ngài thích nó sao?" Người bán hàng hỏi sau khi nó kết thúc.

"Oh ... oh, xin lỗi, tôi bị phân tâm."

"Lối này! Làm ơn đi với tôi."

Nhân viên đưa cậu đi qua một cánh cửa đến một nơi được bao quanh bởi một vách ngăn cửa sổ dạng lưới.

"Cậu có vẻ thích video đó, Yamada Seina-sama."

"Một người quen của tôi đã ở trong đó. Tôi hơi ngạc nhiên."

"Video đó ban đầu là để quảng cáo chốt đơn trực tiếp, đây là phiên bản mở rộng đặc biệt không được phát trên TV. Nó không dùng để phân phối nhưng tôi có thể đưa video đó cho ngài nếu ngài thích, vì ngài là bạn của Amane. Đây là dữ liệu của tất cả dữ liệu quảng cáo và thương mại mà chúng tôi có, xin hãy lấy chúng."

"...Ồ, cảm ơn!"

"Vui lòng xác nhận các mục trong đơn đặt hàng của ngài."

Cô nhân viên lấy từng chiếc quần lót từ trong hộp ra và bắt đầu đưa cho Seina xem.

"Không được! Không được! Seina-chan sẽ không bao giờ một mình đến một cửa hàng như vậy."

"Cậu ấy là đàn ông, cô có thể ngăn cản cậu ấy sao?"

Amane đến bên cạnh Kiriko mặc bộ đồ lót màu xanh da trời.

"Quan tâm đến quần lót phụ nữ và đến mua chúng là hai việc khác nhau!"

"Có lẽ cậu ấy chỉ muốn một số thứ để chơi cùng."

"Đừng nói những điều ngu ngốc như vậy!"

"Cậu ấy có thể hỏi Gyokuren, tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ cởi đồ của cô ấy ngay tại chỗ nếu cậu ấy làm vậy, ha ha ha."

Kiriko có thể thấy điều đó trong đầu và điều đó khiến cô ấy tức giận.

"Gaaaaaaaaah!" Kiriko đỏ mặt, nhưng cô sớm rũ bỏ ảo tưởng trong đầu.

"...Nó có thể là một món quà cho ai đó ...!"

"Đồ lót sao?"

"Ồ!"

"Dù là vì mục đích gì, tôi vẫn khó chịu khi nhìn thấy những gì em ấy đang làm ở đây."

Amane và Kiriko cố gắng di chuyển đến đó nhưng một người phụ nữ đã đẩy hai người trở lại phòng thử đồ.

"Amane-san, Kiriko-sama! Xin đừng đi ra khỏi phòng thay đồ trong trang phục như vậy."

"Oops, xin lỗi Nanami."

Trùng hợp là Amane và Kiriko lại quen biết với Nanami, chủ cửa hàng này. Amane biết cô ấy từ những ngày còn là người mẫu, Kiriko thì là từ Minaho.

"Chúng tôi không cho phép hành đôngk khiếm nhã trong cửa hàng của mình."

"Ha ha ha ... Xin lỗi, lỗi tôi... Nhân tiện Nanami... Seina đã mua gì vậy?"

"Chúng tôi không bán những mặt hàng gì khác ngoài những thứ cô thấy ở đây."

"Đó là những gì Seina mua sao hay là đơn đặt hàng của người khác sao?"

"Tôi không thể nói vì lý do lý do bảo mật thông tin khách hàng."

"Nanami-san, Seina-chan có ... đến đây thường xuyên không?"

"Tôi không thể nói vì lý do lý do bảo mật thông tin khách hàng." Nanami trả lời một cách thanh minh.

"Seina là một trẻ vị thành niên, chúng tôi là người giám hộ của cậu ấy ..."

"Không có giới hạn độ tuổi đối với việc mua đồ lót."

"Nhưng nó là dành cho phụ nữ mà."

"À không, Kiriko-sama, có khá nhiều đàn ông thích mặc nó." Nanami nói.

Kiriko và Amane bị bất động.

"Lẽ nào!!" Họ tự hỏi liệu đó có phải là lý do mà cậu mua nó.

------

"…Check, check..."

Người bán hàng cho Seina xem từng cặp... cô ấy đang tận hưởng phản ứng của trên khuôn mặt đỏ của Seina. Khi món đồ cuối cùng được xác nhận, Seina cảm thấy khá mệt mỏi về tinh thần, cậu lau mồ hôi trên đầu và thở dài. Nhân viên bán hàng chuyển đồ đến địa điểm do NB chỉ định.

"Chúng tôi cần xác thực sinh trắc học của ngài, vui lòng đặt lòng bàn tay của ngài ở đây."

Người bán hàng chỉ vào màn hình trên bàn. Khi Seina đặt tay vào đó, màn hình đã biến mất.

"Thủ tục đã hoàn thành. Cảm ơn ngài ♡"

"Yamada-sama vui lòng liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào nếu ngài muốn có thêm bất kỳ món quà nào."

Cô nhân viên mỉm cười và đưa danh thiếp cho Seina. Seina chạy ra ngoài ngay sau khi cậu nhận được nó.

"Này! Này! Kiriko! Seina vừa đi khỏi rồi!"

"Không được!" Nanami bắt lấy tay của cả hai khi họ cố gắng chạy theo Seina.

"Cả hai người, vui lòng thay quần áo trước khi đi! Các cô có thích những món đồ mình đã thử không?"

"Ah!"

Kiriko và Amane nhớ ra rằng họ đang mặc đồ lót và đỏ bừng cả lên và quay trở lại phòng thử đồ. Trong vòng mười giây, cả hai đã mặc quần áo và đi ra.

"Nanami, chúng tôi sẽ lấy những bộ trang phục đó! Vui lòng gửi hóa đơn cho chúng tôi."

"Cảm ơn! Chúc may mắn. Xin hãy cẩn thận."

Cả hai chạy đi và Nanami đóng gói những bộ mà họ đã chọn.

"Ồ, cả hai người đều hơi lớn một chút ... Mình phải cập nhật hồ sơ của họ."

"Thưa quản lý!" Nhân viên bán hàng đã phục vụ Seina gọi Nanami.

"Mọi việc với Yamada-sama thế nào?"

"Tốt. Ngài ấy rất xấu hổ đến đỏ cả mặt."

"Tôi ghét phải mang tiếng xấu cho cửa hàng của chúng ta nhưng, được rồi, hãy lấy đoạn phim về nó và gửi nó đến Seto-sama cho tôi."

"Tôi làm ngay!"

"À ... và gửi một bản sao cho Ringo-sama nữa." Nanami cười tinh quái.

-------------

Tiếp theo, Seina đến một tòa nhà hình em bé.

"Đây là gì? Một cửa hàng đồ chơi sao?"

Seina cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu bước vào quán.

"Này! Cậu ấy vào cửa hàng đó thật sao!" Amane nói với Kiriko như thể rất ngạc nhiên.

"Một cửa hàng đồ chơi? Tại sao cô lại ngạc nhiên như vậy chứ?"

"Nhìn lên đi..."

Kiriko nhìn lên .... phía trên đứa bé là đôi chân mang tất lưới dang rộng. Đây rõ ràng là một cửa hàng đồ chơi tình d*c.

"Aaaaaaaaaah! Đó là ..."

"Đúng, nó là một cửa hàng đồ chơi .... một cửa hàng đồ chơi cho người lớn."

"Seiiiiinaaa-chan! Em ấy mua sắm những thứ như vậy làm gì chứ!?”

"Bình tĩnh đi. Chúng ta cần tiếp cận cậu ấy về vấn đề này một cách cẩn thận. "

"Được." Kiriko hít thở sâu

"Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Seina-chan đang mua một thứ gì đó để uhm .... loại bỏ ham muốn của mình trong cửa hàng đó ...?"

"... Cô nghĩ đó là cái gì?"

Seina lại ra khỏi cửa hàng. Khi cậu bước đi, phần môi của biển hiệu cửa hàng đã rơi ra, may mắn là nó mắc vào cây.

Amane và Kiriko tiếp tục nói mà không chú ý.

"Tại sao em ấy lại đến những nơi như vậy?!"

"Có lẽ ai đó đã bảo cậu ấy đến ..."

"Nhưng ai mới được?"

"Tôi cá đó là Airi-sama ..."

"Tôi cá đó là Gyokuren...."

"Dù bằng cách nào thì chúng ta cũng cần thận trọng với việc này và hỏi cậu ấy trước khi đưa ra kêt luận vội vàng."

Họ vội vã đuổi theo Seina.

"Có chuyện gì với NB vậy, tại sao nó lại làm vậy chứ? Có lẽ đó là phần mềm nhân vật mà Amane-san đã cài đặt. Mình biết tại sao NB lại nghĩ Kiriko-san thích những thứ này."

Seina đã bị chặn trên đường điểm đến tiếp theo của mình.

"Chắc cậu không định vào đây đâu nhỉ, nhóc ..."

Một cảnh sát trẻ chặn Seina lại bằng một giọng lịch sự nhưng đầy đe dọa.

Seina vội vàng xác nhận vị trí của mình trên bản đồ nhưng nó hiển thị đây là nơi cần đến.

"Đúng chỗ này mà nhỉ."

"Cậu quá nhỏ để có một sở thích như thế này. A!"

Viên cảnh sát nhận ra cấp bậc của Seina từ bộ đồng phục của cậu.

"Tôi đã không nhận ra ngài là một thuyền trưởng! Mời đi tiếp."

Viên cảnh sát hành lễ và mở đường.

"Uhm, cảm ơn."

Seina bước vào con hẻm và đi lên cầu thang lên một tòa nhà. Seina đứng trước cửa và xác nhận một lần nữa đó là điểm đến. Ở cửa không có bảng tên nên cậu không biết đó là gì.

Cậu ấn chuông. Cánh cửa mở ra và một người đàn ông lạ mặt xuất hiện.

"Shop chúng tôi chỉ dành cho thành viên thôi. Cậu có thư giới thiệu không?"

"NB."

"Ồ, là NB-sama sao, tôi đang đợi ngài, vào đi!"

Cửa chớp bọc thép trước mặt cậu mở ra và đóng lại sau lưng cậu với một âm thanh nặng nề. Nhưng có một ngõ cụt trước mặt Seina, cậu đột nhiên cảm thấy một cú sốc nhẹ.

(Ồ, đó là máy dịch chuyển!)

Cậu cảm thấy đó là một máy dịch chuyển giá rẻ. Cậu đã trải nghiệm nó vài lần ở nhiều khu thương mại. Seina đến nơi trông giống như một phòng chờ khách sạn rẻ tiền.

"Xin chờ ở đây."

Trên chiếc ghế sofa mà người đàn ông chỉ có một người phụ nữ mặc đồ dạ hội, cô ta trang điểm những hoa văn của hổ và khá xinh đẹp.

"Này, cậu ta là khách hàng à?"

"Đúng vậy."

Hai người phụ nữ mặc áo nịt ngực đi ra.

" ~~~ Vậy thì, đi với chúng tôi nào chàng trai." Hai người họ kéo cậu đến cổng dịch chuyển.

" ....M ...M ...M ... "Kiriko tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Seina bước vào.

"Mơ... Đây là một giác mơ...Nó không phải là thật... chỉ là một giấc mơ."

"Chúng tôi có thể biến nó thành một giấc mơ nếu cô thích... " Một giọng nữ cất lên.

"Đó là !?"

Amane nhìn và thấy ba người phụ nữ đang mỉm cười với những chiếc roi. Ba người đứng chắn đường, một âm thanh rung động nhỏ vang lên từ những chiếc roi mà họ cầm. Người phụ nữ đã ngồi cạnh Seina tiến lên trước.

"Ồ, là cô sao, Amane?"

"Yumino!"

"Chà! Đã lâu không gặp Amane." Một người phụ nữ được gọi là Yumino nhảy đến chỗ Amane và ôm cô.

"Chờ đã, đó là Amane Kaunaq sao, cô có biết cô ấy sao, Yumi-chan?" Hai người kia hạ cây roi.

"Tôi rất vui, cuối cùng cô cũng đến thăm. Tôi đợi cô mãi mà cô không hề đến!"

54b988eb-e363-412a-82bf-535d81148b36.jpg

"Tôi không đến để chơi đâu!"

"Hừ ~ ~! Tệ quá ... Bởi vì cô sẽ không thể thoát được."

Yumino không chỉ bám chặt lấy Amane mà còn bám chặt vào tay Kiriko. Hai người phụ nữ khác cũng nhanh chóng vây quanh họ.

"Hãy thư giãn, cô sẽ trông rất đẹp khi mặc đồ da đấy. Nó có thể phù hợp với cô, Giáo viên ác ma."

Họ bắt đầu lôi Kiriko và Amane đển cổng dịch chuyển.

------------

"Xin lỗi vì đã để cậu đợi, đây là dữ liệu mà NB-sensei yêu cầu."

Người đàn ông mãnh liệt chỉ vào một khối đen dày 2 cm trong lòng bàn tay.

"Đặt tay lên khối lập phương."

Seina đặt lòng bàn tay lên khối lập phương. Và khối lập phương đó nằm gọn trong lòng bàn tay của Seina.

"Cái gì!?"

"Ồ, đây là lần đầu tiên cậu làm điều này sao? Không sao, nó không hợp nhất với cơ thể cậu, nó bám vào bề mặt và lan rộng ra cho đến khi mỏng còn một nano mét, không cần phải hoảng sợ."

"Uhm..."

Cậu nhìn và sờ vào lòng bàn tay mình nhưng không thấy dấu vết của nó.

"Sau này nếu cậu chạm vào chương trình chìa khóa để mở khóa, nó sẽ được xây dựng lại."

"Được thôi... nhưng dữ liệu này nó..." Seina lo lắng về tính hợp pháp của nội dung dữ liệu.

"Ồ, cậu không cần phải lo lắng - đó là dữ liệu sở thích cá nhân, không có gì bất hợp pháp." Người đàn ông cường tráng cười nói.

"Vậy... Cậu có muốn dùng nó ở đây luôn không?"

Người phụ nữ đặt tay lên Seina.

"Này bình tĩnh đi... đây không phải là loại khách hàng đó, cậu ấy không cố định tuổi tác, cậu ấy là một trẻ vị thành niên chính hiệu đó."

Người đàn ông mãnh mẽ kéo tay người phụ nữ ra giống như đang hất cẳng một con mèo con.

"Hãy đi qua cánh cổng ở đó, hãy cẩn thận để không bị lạc vì điểm dịch chuyển ra sẽ khác với nơi cậu vào."

"Tạm biệt.... hãy đến và gặp tôi khi đã trưởng thành nhé."

"Uhm... cảm ơn..." Seina đi vào cánh cổng mà người đàn ông chỉ vào.

"Hmm ... thật xấu hổ, tôi có thể cho cậu ta thấy một cô gái thực sự là như thế nào!"

"Thực ra, tôi nghe nói cậu ta sống với một số người phụ nữ đẹp nhất ở đây, cô có lẽ là người thứ 5 với cậu ta ..."

"Kinh khủng quá đấy... Ông là quản lý của tôi mà!"

"Ha ha ha ha, nhưng đó là sự thật... Này Yumino đi đâu rồi?"

Người đàn ông đưa ra một màn hình.

"Cái quái?"

Trước màn hình, những người phụ nữ đã kéo Kiriko và Amane bị trói bằng roi của chính họ.

-----------------

"Whew... cuối cùng thì mình cũng đã xong ..."

Seina thấy mọi thứ đã được đánh dấu vào danh sách. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế dài.

"... Cái quái gì xảy ra với NB vậy?... Mình sẽ cho Erma-san kiểm tra lại nó một cách nghiêm túc."

"Ồ, nó bị sao thế?"

"Huh?" Seina nghe thấy một giọng nói và nhìn lên.

---------

"Wow nguy hiểm quá."

Kiriko và Amane ngồi trên băng ghế nơi Seina đã ngồi trước đó.

"Tôi không ngỡ cô biết những kỹ thuật tuyệt vời như vậy."

"Đó chỉ là những kỹ thuật bắt giữ và lẩn trốn của GP cơ bản. Làm cách nào mà cô quen biết cô gái đó vậy?"

"Cô ta đã từng làm mẫu với tôi... A nhìn đằng kia."

Amane chỉ ra phía xa. Kiriko nhìn và thấy Seina với Erma đang đi cạnh nhau.

"Không... không thể nào! Seina-chan đã mua tất cả những thứ đó để đi hẹn hò với Erma sao?"

"Chà, tôi không nghĩ là vậy. Các nhà khoa học nổi tiếng về mấy chuyện này và Erma là thư ký của Airi-sama."

" Vì vậy, có lẽ đó là Airi-sama... Đó là lý do tại sao Airi-sama đột nhiên đến vào đêm qua ...?"

"Để nói sau đi... chúng ta sẽ mất họ mất."

--------------

"Ồ vậy cậu đang tìm quà à?"

"Tôi không nghĩ mình sẽ gặp cô ở đây, Erma-san."

"Đừng lo, tôi sẽ giữ bí mật. Tại sao cậu không để tôi giúp nhỉ?"

"Ha ha ha... thực ra ... không có áp lực hay gì cả..."

Phía sau họ là Amane và Kiriko theo sau.

"Này Seina-san, tôi biết một nơi tuyệt vời, một lối nhỏ trên tường mà Airi-sama đã chỉ cho tôi trước đây. Đi thôi."

"Ồ... tôi đã kiểm tra mọi nơi trực tuyến nên..."

"À không. Nó không được liệt kê trực tuyến."

"Ồ... tôi đoán là không thể kiểm tra được ...."

"Được rồi ... chúng ta hãy đi bàn dịch chuyển ở ngay đằng kia."

Erma kéo Seina vào một bàn dịch chuyển ở bên đường.

"Họ đi đâu rồi !!"

"Erma hẳn đã để ý đến chúng ta... Cô ấy sẽ không thể thoát khỏi một thám tử hạng nhất như tôi!"

"Cựu và hạng hai!"

"Ai quan tâm chứ! Đi thôi! Chúng ta phải tìm họ!"

"Chờ một chút!" Kiriko truy cập vào hệ thống quản lý cổng dịch chuyển và cố gắng tìm xem họ đã đi đâu nhưng không thể truy ra.

--------

"Seina-san, nó ở đằng này." Cô chỉ vào một khu chợ lớn trong công viên đối diện đường cao tốc.

"Đi thôi."

Erma nắm tay và dẫn cậu đi.

"Ở đây có rất nhiều món rẻ. Chủ yếu là đồ cũ và đã qua sử dụng, nhưng có một số thợ thủ công và kỹ thuật viên đã nghỉ hưu bán đồ thủ công của họ cho công chúng. Sản phẩm của họ đều rất tốt."

"Ồ, nó thực sự tốt vậy sao?"

"Đủ tốt để những người chuyên nghiệp đến đây mua hàng của họ, vì vậy tôi chắc chắn cậu sẽ tìm thấy thứ gì đó tốt."

"Nhưng có rất nhiều cửa hàng, tôi cảm thấy mình sẽ bị lạc."

"Ít nhất chúng ta có thời gian." Họ đến một gian hàng với đồ chơi nhồi bông

"Hmm, một con búp bê nhồi bông. Cái này sẽ hoàn hảo cho Mitoto-san nhưng có lẽ không hợp cho Seto-sama."

Tất nhiên là những con thú nhồi bông ở đó không phải bắt chước các động vật trên trái đất. Có một số mà cậu đã thấy trên tàu của Seto và một số cậu đã nhìn thấy từ hình ảnh, nhưng cậu không biết hầu hết chúng là loài nào.

"Có chuyện gì sao?" Erma nhận thấy seina đang bị phân tâm.

"Ồ, không có gì ... Chỗ này có một số công nghệ khá hay..."

"Cậu đã tìm thấy món đồ mình ưng chưa?"

"Hơi khó để chọn..."

"Vậy thì cứ tiếp tục đi. Chúng ta luôn có thể quay lại. Không cần quyết định bây giờ." Erma mỉm cười

Họ đi tìm một cửa hàng tốt khác.

"Ồ!"

Seina dừng lại ở một lều. Những thứ từ trái đất đã được bày bán ở đó.

"Này cậu em, muốn mua gì không?"

Một cô gái với chiếc khăn quàng cổ lớn quấn quanh đầu, đeo kính râm to và chiếc quần jean xanh khoác ngoài là chiếc áo sơ mi màu ô liu.

"Ồ, cái này có vẻ thú vị." Erma nói khi kiểm tra thứ gì đó.

"Này Seina-san, cái này có phải thứ tuyệt vời để uống trà hay rượu đúng không? Đó là một hình dạng rất tốt để đặt trong tủ lạnh rượu và làm mát nó."

"Cái gì ?!... Cái đó!" Seina nói trong vô thức.

Cậu rất quen thuộc với món đồ Erma cầm. Là một người đến bệnh viện thường xuyên... nó khiến cho cậu có cảm giác nhớ nhung. (Ca tiểu cho bệnh nhân)

"Uhm ... Erma-san... đó là ..."

"Ba ha ha ha ha ha ha. Đúng, đó chắc chắn là một cách sử dụng thú vị cho nó đấy." Cô gái cười ngặt nghẽo.

"Vậy sao? Nó rất hiếm à? Tôi có nên mua không?"

Seina kìm lại sự thôi thúc muốn giải thích về tác dụng của nó.

"Không, Erma-san .... Nó rất bình thường, Kiriko-san và tôi là người Trái Đất, Amane-san và Airi-san cũng quen thuộc với việc sử dụng nó trên trái đất và điều đó hơi khó nói..."

"Ồ, vậy sao, tôi nên đặt nó lại nhỉ...?"

"Này cậu em, đừng cản trở công việc kinh doanh của tôi chứ."

"Vậy thì đừng bán những thứ này! Nhân tiện, nó là đồ mới đúng không?"

"Ừ ... đại loại vậy..."

"Cô không định cho ai đó dùng nó để uống trà phải không?"

"... Chết tiệt ... có lẽ..." Cô gái nghĩ về nó một lúc

"Tại sao cậu lại vội vàngb phải phá hỏng cuộc vui của tôi thế chứ Seina-dono?"

"Ý của cô là sao... Tại sao cô lại biết tên tôi?"

"Cô ấy đã gọi tên cậu trước đó, chúng tôi kiếm những thứ này từ trái đất, và không ai không biết tên của cậu cả, Seina-dono."

"Ồ, hiểu rồi."

"Fuhuh, nhưng cậu có thể sử dụng nó cho việc đó... Cậu không bao giờ hiểu được đâu, nó có thể trở thành công dụng chính của nó ở đây. "

"Làm ơn đừng làm vậy." Seina cầu xin cô gái.

"Eh ~~~"

"Tôi không định làm phiền công việc kinh doanh của cô, nhưng làm ơn đừng bán những thứ đó để dùng để đựng đồ uống..."

"Được thôi nhưng... Nhưng việc của tôi không phải là xem họ sử dụng mấy món đồ này như thế nào! Hãy nói cho cậu này ... Tôi sẽ cho cậu thứ gì đó nếu cậu rời đi lúc này... "

"Vậy là cô đang cố ý làm điều này sao?"

Seina nghĩ rằng việc thuyết phục thêm nữa dường như là vô ích. Cậu nhìn vào bên trong cửa hàng và thấy một chiếc chuông với một dải ruy băng nhỏ. Cậu chỉ vào nó.

"Tôi sẽ lấy nó."

"Hmm ... được thôi ... rất vui được làm ăn với cậu, cậu em." Cô gái mỉm cười.

-------------

"Ồ, là Seina-kun và Erma-san." Airi đến gần họ và đeo một ba lô lớn.

"Airi-san!"

"Chào hỏi kiểu gì vậy?"

"Uh, em không ngờ lại được gặp cô ở một nơi như vậy. Mặc dù Erma-san đã nói là cô đã nói với cô ấy về nơi này."

"Airi-sama, cô đến đây mua sắm à?" Erma hỏi.

"Tôi đang mua đồ cho nhà hàng."

Từ trong ba lô của Airi, một con vật giống như một con chim với chiếc cổ dài thò ra và nhìn chằm chằm vào Seina. Và từ trong ba lô, một số tiếng sủa nhỏ bị bóp nghẹt vang lên.

(Eh... có lẽ cô ấy đang nhận nuôi một vài con vật cưng... Mình chắc rằng những con đó không phải dành cho cửa hàng đâu nhỉ...)

Seina vội vàng lắc đầu để ngừng suy nghĩ về điều đó.

"Đừng bận tâm đến ta ... hai người có vẻ rất hợp nhau đấy..."

"Ồ, không, không phải như vậy... Cô ấy đang giúp em chọn quà cho bạn bè thôi."

"Hả, quà à? Thật hả Erma? Chà ~ ~ Chà, đây là nơi tốt nhất cho việc đó."

Đột nhiên Airi mở màn hình, Airi chỉ vào một chiếc vòng cổ.

"Mua cho ta cái này."

"... Uhm ... Cái gì?"

"Vậy tối nay ta sẽ đợi cậu mang nó tới." Airi bỏ đi.

"Chuyện đó là sao vậy ..."

"Airi-sama là vậy đấy... Nhưng cô ấy có một điểm tốt. Phụ nữ rất thích trang sức."

Seina nhìn vào hình ảnh mà Airi chuyển qua. Tuy nhiên, chiếc vòng cổ mà Airi chỉ đắt đến khó tin.

(Không đời nào mình lại mua cái đó...)

Seina nhìn vào một cửa hàng.

"Theo tôi!" Seina nhận ra điều gì đó, nắm tay Erma và chạy vào cửa hàng.

"A!!"

Erma đỏ mặt khi cô nhận thấy Seina đang nắm tay cô.

"Này, Seina-san, chậm lại chút!"

Họ đi vào cửa hàng trang sức sành điệu, được xây dựng cách tân trong một chiếc xe buýt lớn hai tầng.

"Wow, thật dễ thương ..." Erma nhìn thấy một chiếc vòng cổ mà cô ấy thích.

"Nó đẹp thật."

"Tôi hiếm khi mua phụ kiện, nhưng nếu đó là phụ kiện cho tôi ... tôi biết tôi sẽ ... oops, tôi ở đây để giúp cậu mua sắm ... Tôi lại quên mất nhiệm vụ mất rồi."

"Không, sự giúp đỡ của cô rất có ích."

Seina đặc biệt bắt đầu nghĩ xem cậu sẽ tặng ai những món đồ trang sức có giá hợp lý khác nhau trong phòng trưng bày.

[Erma.]

"Huh!"

Đột nhiên, Elma thay đổi biểu cảm đang cười của cô ấy thành một biểu cảm kỳ quặc. Cô ấy nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

Họ đang sử dụng một giao tiếp sinh trắc học khó bị chặn, nhưng chỉ hoạt động trong khoảng cách ngắn. Erma cố gắng nhìn xung quanh và phát hiện ra chúng.

[Tại sao anh lại theo dõi tôi?]

[Chúng tôi ở đây để giúp cô trốn thoát.]

[Ồ, hay là mấy người ở đây chỉ để ngăn tôi bỏ trốn?]

[Đừng tự mãn.]

[Tôi không cần mấy người giúp.]

[Tốt hơn là cô không nên hy vọng. Rất nhiều người đang trông đợi cô đấy.]

Chúng cắt đứt liên lạc và biến mất.

"............"

"Erma-san, Erma-san...."

"...... Hả?"

Erma quay lại với thực tế và nhận thấy Seina đang lo lắng nhìn cô.

"Tôi chưa ăn gì từ tối hôm qua... Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút được không?"

"Ồ ... Ok, tôi chỉ đang bận suy nghĩ xem nên mua gì."

"Tại sao cô không nghĩ về nó trong khi chúng ta nghỉ ngơi ... uhm ... Tôi không biết nên mua gì cho mình .... nhưng tôi có một số ý tưởng... Nhưng tôi thấy hơi đói."

"Chà... vậy chúng ta nghỉ chút nhỉ?"

Erma chuyển mắt khỏi Seina và bước ra khỏi cửa hàng.

-------------

"Không có dấu hiệu của Erma ở đây!"

Amane và Kiriko đang theo đuổi Seina và Erma, bằng cách thử các điểm đến khác nhau ở cổng dịch chuyển và tìm kiếm manh mối.

May mắn thay, những Wau trắng rất hiếm, vì vậy tương đối dễ dàng tìm thấy một cá thể như vậy.

"...Họ đã đi đường nào chứ?"

"Nếu Seina đem theo NB, có lẽ sẽ dễ dàng tìm thấy cậu ấy hơn nhưng ..."

"Chờ đã… NB đã đi đâu rồi? Có lẽ chúng ta nên thử truy cập nó?"

"Không có thời gian. Chúng ta phải tìm cậu ấy."

Amane chọn điểm đến khả dĩ nhất và ngay sau đó họ lại dịch chuyển tiếp.

-------------

Seina và Erma mua một ít đồ ăn nhẹ từ chợ. và đi đến một công viên gần đó có những cây to. Đó là một nơi yên tĩnh, nơi không thể nghe thấy tiếng xe chạy trên đường cao tốc hoặc tiếng ồn ào của những người xung quanh.

Họ ngồi trên băng ghế, Seina và Erma đang ngắm cảnh với một ít trà đóng chai trên tay. Khoảng 30 phút sau, Seina ăn xong, cậu uống cạn nước và hít một hơi dài trước khi nhanh chóng nhìn vào bộ dạng của Erma.

"Cô có ổn không?"

"... Ừ, tôi không sao." Có điều gì đó không ổn về Erma khi cô ấy mỉm cười.

"Này, Seina-san, cậu có thể tiếp tục mua sắm mà không có tôi được không?"

"Nhưng còn cô thì sao?"

"Tôi hơi mệt. Tôi cần nghỉ ngơi một chút. Airi-sama đã giữ chúng tôi cả đêm qua nên hãy để tôi nghỉ ngơi ở đây."

"À, tôi quên mất... Được. Hẹn gặp lại."

"......Gặp cô sau." Seina chạy đến cổng dịch chuyển gần đó.

Erma lấy trong túi áo khoác ra một khẩu súng lục nhỏ và nhìn chằm chằm vào nó một cách buồn bã.

------------------------

"Được rồi, cảm ơn."

Amane và Kiriko cuối cùng cũng đến được cổng nơi Seina và Erma bước ra cuối cùng. Ai đó đã phát hiện ra cậu và Erma trong một công viên gần tạm biệt.

"Đi nào!"

-------

Khi Seina quay lại, có khá nhiều hàng trong cửa hàng phụ kiện. Tuy nhiên, có vẻ đối tượng khách hàng đã chuyển sang nhóm bình dân.

(Mình tự hỏi liệu họ có còn chúng không.)

"Xin lỗi, nếu cậu muốn vào cửa hàng đó hãy đi đường đó."

Một người đàn ông có vẻ phụ trách việc xếp hàng cho khách hàng nói với Seina với giọng lịch sự.

"Có vẻ như tình hình ở đây khá khác so với lúc tôi đến trước đó..."

"Bởi vì chủ nhân của cửa hàng này đang xuất hiện ở đây."

Seina nhìn qua người đàn ông. Có một phụ nữ đứng tuổi đang nói chuyện gần gũi với khách hàng và một thư ký bên cạnh. Thật trùng hợp, cô thư ký nhìn Seina và mỉm cười.

"!"

Seina ngạc nhiên, theo phản xạ cúi đầu chào cô và quay lưng bỏ đi.

"Xin hãy đợi chút, Yamada Seina-sama."

Cô thư ký đang ở trong cửa hàng đi về phía cậu.

"Cậu là Yamada Seina-sama phải không?"

"Vâng, rất hân hạnh được gặp cô."

"Cậu muốn một cái gì đó ở đây sao?"

"Đúng, đúng vậy ... nhưng ..."

"Tôi thấy cậu nhìn nó lúc nãy... Tôi dã giữ nó cho cậu"

"Thực ra ... nhưng ..."

Người phụ nữ mời Seina vào trong cửa hàng, tất cả mọi người xếp hàng bên ngoài ngạc nhiên nhìn vào cậu.

"Ồ, cậu là khách hàng à?"

Người chủ đứng tuổi mỉm cười với người thư ký tên Koyuki và Seina, Seina cúi đầu.

"Vâng, cảm ơn vì đã cho tôi vào."

Cô thư ký cúi chào người chủ cũ và những vị khách của cô ấy, rồi đưa Seina ra sau cửa hàng.

---------------

"Của cậu đây."

Mặt sau của cửa hàng dường như là một không gian nén lớn hơn ở bên trong, một không gian giống như một phòng triển lãm nhỏ dường như quá lớn để có thể chứa vừa chiếc xe buýt hai tầng lớn. Ở đây có rất nhiều phụ kiện và đồ trang trí lấp lánh trong hộp trụ kính. Đó là những món đồ tốt, được làm công phu và đắt tiền hơn nhiều so với những thứ mà NB và Airi yêu cầu.

"Nếu cậu muốn chúng, chúng tôi sẽ bán chúng cho cậu với giá rẻ hơn những thứ cậu đã xem trước đó."

Người phụ nữ mỉm cười. Mặt Seina đầy lo lắng.

"Không, không, tôi không thể!"

Không có gì là miễn phí và có lẽ không hợp lý khi cậu mua được những thứ rẻ như vậy.

"Tôi xin lỗi, tôi đã quên giới thiệu bản thân, tôi là Tatsuki Koyuki. Tôi là thành viên của Hoàng gia Tastuki thuộc Jurai."

"Ồ, cô là ...? Whew ..."

"Các mặt hàng được xếp ở đây và các mặt hàng trong cửa hàng là sản phẩm mà người thợ thủ công muốn làm, nhưng chúng là nguyên mẫu mà người thợ thủ công tạo ra trước khi được bày bán cuối cùng. Vật liệu rẻ hơn và đồ trang sức đều là vật liệu tổng hợp."

Koyuki nhận thấy sự lo lắng của Seina và giải thích kỹ càng.

"Nhưng chúng khá đẹp và được gia công tốt. Và chúng rất hiếm..."

"Mời cậu ngồi xuống, tôi muốn cho cậu xem vài thứ."

Koyuki chỉ vào một chiếc ghế cao giống như một chiếc ghế được sử dụng trong quán bar. Khi Seina ngồi xuống ghế, một tủ kính lớn hiện ra từ trần nhà.

"...... Wow, thật đẹp."

Những viên ngọc trai có kích thước từ 1 cm đến 10 cm trôi nổi trong cây tủ kính. Nó giống như một loạt các viên bi.

"Chúng được làm bằng Hổ phách chỉ có trên Jurai."

cc278262-8548-4023-87b2-20d2a23ff1eb.jpg

"Hổ phách?"

"Nhựa của cây cối ở đó đông đặc lại trong lòng đất và trở thành hóa thạch. Khi hổ phách được chế tạo thành đồ trang sức, nó được đánh bóng như những loại đá quý khác, nhưng những thứ này đều  có hình dạng tự nhiên như thế này ..."

"Tôi không biết nhiều về hổ phách, vì vậy tôi không chắc lắm, nhưng điều đó không hiếm phải không? "

"Đúng vậy, mặc dù nó có các sắc thái màu khác nhau, hầu hết hổ phách ở đây là một loại màu caramel, nhưng như cậu có thể thấy ở đây, chúng tôi có nhiều màu sắc khác nhau và một số là màu duy nhất của Jurai. Đặc biệt là hổ phách có hình cầu tự nhiên. Thường thì chúng được tặng cho hoàng gia như một món quà. "

"Thật sao?...Chúng hẳn phải rất đắt ..."

"Đừng nói đến giá. Chúng thường không được bán. Chúng đều là một phần trong bộ sưu tập tư nhân của tôi, vì vậy tất cả những gì tôi sẽ tính là phí đặt đồ trang sức cơ bản và chi phí của hộp đựng."

Seina tự nhiên thấy khó chịu

"Có thể là công việc kinh doanh không tốt nhưng tôi có thể dư ra một ít để tặng người quen của mình."

"Cho dù là người quen, hôm nay chỉ là lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta, chẳng phải là hơi sớm sao...?"

"Tôi xin lỗi, Minaho-sama và Ringo-sama thường nói về cậu... và tôi cá rằng những món quà của cậu có lẽ là quà cho họ, tôi nghĩ họ sẽ thích nó."

"Ồ!" Seina nhận ra điều gì đó.

"Đúng vậy, những người muốn ngọc hổ phách của riêng họ. Bất cứ khi nào chủ cửa hàng ra ngoài, họ sẽ luôn kéo đến để làm quen với bà ấy."

Nói cách khác, những người không biết rằng chủ nhân thực sự là Koyuki đã bị lừa chỗ một người bán khác.

"Vậy tôi nói đúng phải không? Cậu đang tặng quà cho những người đã giúp đỡ cậu bằng đồng lương đầu tiên của mình?"

"Tại sao cô lại nghĩ như vậy?"

"Có rất nhiều khách hàng như vậy vào thời điểm này trong năm, một nửa số khách hàng mà cậu thấy sáng nay đang làm điều đó và họ là một nửa doanh số kinh doanh của chúng tôi. Đó là cách chúng tôi quản lý để trở nên nổi tiếng ở một nơi không nổi bật này. Tất cả chỉ là qua truyền miệng."

"Ồ, tôi hiểu rồi. "

"Vì vậy, tôi chắc chắn muốn để cậu mua những thứ này, Seina-sama."

"Cảm ơn... ừm, nhưng một món đồ giá trị như vậy, có ổn không nếu họ đeo những thứ này?"

Seina lo lắng rằng nếu họ đeo nó, họ sẽ nhận ra đây là đồ giả và cậu biết rằng với may mắn của mình, khả năng này sẽ tăng lên.

"Rất nhiều người cũng đeo đồ giả ... Tôi nghĩ họ sẽ ổn thôi."

"Vậy sao?"

"Một người bình thường không thể nhìn thoáng qua sự khác biệt nhưng tất nhiên, đồ thật có số sê-ri cỡ nano và nhiều tính năng nhỏ được lưu giữ trong một sổ cái bí mật nhưng nó không được công khai."

"Ồ, vậy tôi đoán không sao... được rồi."

"Seina-sama, nếu cậu không phiền, hãy cho tôi biết cậu tặng quà cho ai, để tôi có thể giúp cậu quyết định phù hợp với sở thích của họ và chọn một màu sắc phù hợp cho họ."

Koyuki sau đó bắt đầu đưa danh sách khách hàng của mình cho tất cả các cửa hàng của cô ấy.

----------------------

"Chắc họ dừng lại ở đây."

"Này cô gái xinh đẹp kia. Mua gì đó không!" Kiriko mở to mắt khi thấy ai đang gọi mình

"Wa, Wa Wa Washu-sama ..." Kiriko thốt lên sau khi nhìn thấy nhưng Washu đặt ngón trỏ lên môi và che miệng Kiriko.

"Cô đang tìm Seina-dono à?"

"Ngài có thấy em ấy không?"

Kiriko lớn giọng hỏi.

"Cậu ấy đã ở đây với một cô gái Wau da trắng khoảng một giờ trước, nhưng tôi đã thấy cậu ấy ở đây một mình lúc nãy nên cậu ấy chắc hẳn vẫn ở đây."

"Được rồi, cảm ơn ngài."

"Ồ, Kiriko" Amane tóm lấy Kiriko khi cô ấy cố gắng chạy trốn.

"Cái này trông được không?" Amane cầm chiếc lọ mà Erma đã muốn trước đó.

"Uhmm Amane ..." Cũng như Seina, Kiriko cũng biết đó là gì.

"Sẽ rất tuyệt nếu để đồ uống vào!"

"Đừng nói những điều ngu ngốc như vậy! Cái này là ..."

"Da ha ha ha ha! Nhân tiện, đó không phải là đồ mới đâu, nó được dùng qua rồi!"

Cô gái bật cười. Kiriko tái xanh và hoảng sợ.

"Làm sao ngài có thể bán những thứ như vậy!"

"Uhm, Ít nhất nó đã được rửa sạch và tiệt trùng đúng cách chưa vậy?"

"Cô không muốn uống rượu trên đó đâu Amane…"

"Uhuhuhuhu, đó là phản ứng của Seina-dono, Wau trắng đó cũng đang cố gắng sử dụng nó theo cách tương tự."

"Xin đừng bán những thứ như vậy, làm ơn."

"Nhưng tôi lấy nó từ thùng rác ở bệnh viện gần đó, hoàn toàn có thể Seina-dono là người đã sử dụng nó... Cô có chắc chắn cô không muốn mua nó."

"KHÔNG! Tôi không có một sở thích như vậy."

"Ể ~~~ được thôi. Mọi thứ đang trở nên buồn tẻ ở nhà Masaki. Cả Tenchi-dono và Ayeka-dono đều không làm bất cứ điều gì thú vị cả... nên tôi nghĩ mình sẽ có một chút vui vẻ ở đây."

"Amane, bỏ nó xuống!"

Kiriko lấy cái ca từ tay Amane, phớt lờ cô gái, đặt nó xuống và kéo Amane rời khỏi cửa hàng.

"Chúng ta phải tìm Seina-chan."

Khi Kiriko rời đi, một người đàn ông trẻ tuổi và phụ nữ cầm cái ca. Cặp đôi này đã thấy Amane nghịch với nó trước đó và điều đó khiến họ muốn mua nó.

"Cái này bao nhiêu tiền?"

Người phụ nữ cầm cái ca lên. Nhân tiện, họ nghĩ nó được sử dụng theo cách giống như Amane đã nói.

"Lần nào cũng có tác dụng ~~~. Nha haha ~~"

Washu không có ý ác ý. Cô chỉ quan tâm đến việc những người trong không gian sẽ sử dụng những thứ từ trái đất như thế nào.

---------------------

Amane, Kiriko phát hiện Seina đang bước vào cổng dịch chuyển. Họ chạy thật nhanh để bắt kịp cậu nhưng không kịp. Họ đi vào để đuổi theo cậu nhưng nó phát ra tiếng bíp và không có cú dịch chuyển nào được thực hiện.

"Tại sao!?"

"Cổng dịch chuyển bị phong tỏa !!"

"Vậy chúng ta đến cổng gần nhất!"

"Nó cũng bị chặn!"

"Vậy thì chúng ta sẽ chạy!"

Amane, nhảy ra khỏi cổng và bắt đầu chạy. Kiriko theo sau cô ấy.

-------------------

Erma tiếp tục ngồi trên băng ghế nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục cô ấy có đôi mắt lạnh lùng. Những con chim nhỏ xung quanh cô ấy bay đi

"!"

"Xin lỗi vì để cô đợi lâu!"

Seina đến gặp cô ấy với một chiếc hộp đựng đầy những thứ có giá trị. Erma vô cảm đứng dậy chào cậu.

"Có rất nhiều cửa hàng. Tôi đã bị lạc, Ahahaha."

"............"

"Nhưng chủ cửa hàng đã cho tôi một lời khuyên..."

"Seina-san... những món quà đó ... Chúng dành cho ai?"

"Uhm thì...."

"Nói cho tôi biết… Tôi sẽ... Tôi sẽ đảm bảo rằng họ sẽ nhận được chúng."

Erma từ từ lấy khẩu súng trong túi ra và nhắm vào Seina.

"Cái gì!!" Khoảnh khắc nhìn thấy họng súng màu đen, thân thể cậu cứng đờ.

Cậu cố gắng nói điều gì đó, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Tai cậu rung lên.

"Tôi hiểu rồi... cậu vẫn còn bị tổn thương từ lần cuối cùng điều này xảy ra."

Giọng điệu và ánh mắt lạnh lùng của Erma trùng lặp với Tarrant trong tâm trí cậu.

"A... a..."

Cậu muốn nghĩ đó là một giấc mơ hay một trò đùa. Nhưng trớ trêu thay, trực giác của Seina lại cho cậu biết cuộc khủng hoảng trước mặt cậu là thật. Tiếng chuông bên tai cậu ngừng lại. Cậu đã bình tĩnh lại. Chỉ có hai người ở đó là Erma và Seina. Nói cách khác, nạn nhân chỉ có Seina. Trên Rinamiku, Mitoto và phi hành đoàn đã ở đó. Cậu tê liệt vì sợ rằng họ sẽ bị giết.

(Nhưng lần này chỉ có mình...)

"Làm ơn ... đừng cố chạy."

Erma buồn bã thở dài nhìn Seina. Khi cậu có được thứ gì đó, cậu sẽ mất nó rất sớm... Cậu đã quá quen với nó. Erma nhớ lại những gì cô ấy đã nói về cậu khi Miki chết. Erma nhớ lại cách cậu hành động khi cô ấy đưa cậu về ký túc xá. Hình như cậu cũng đang có tâm trạng như vậy. Erma đã làm trống một lỗ hổng trong Seina mà cô ấy đã giúp lấp đầy trong nhiều lần gặp gỡ của họ.

(Bây giờ mình là nguyên nhân.)

Erma, người muốn lấp đầy những lỗ trống đó cảm thấy bị chôn vùi bởi cảm giác tội lỗi khi tạo ra nó.

"Nếu cậu chỉ là một thành viên phi hành đoàn GP khác... Tôi đã không phải làm điều này." Erma nói

"Nếu tôi không đi vào không gian, tôi sẽ không bao giờ gặp Erma-san hoặc mọi người khác. Tôi không có gì hối tiếc."

"Nhưng ... sau đó tôi sẽ không bao giờ phải chĩa súng vào cậu!"

"Tôi xin lỗi vì cô phải làm điều này Erma-san, tôi không biết tại sao cô lại làm điều đó nhưng ... tôi xin lỗi..." Seina nói một cách buồn bã.

Cậu không lo lắng về vận may của bản thân mà chỉ lo lắng cho Erma.

"Seina-san ... Tại sao lại phải là cậu chứ..."

"Nhưng tôi rất vui vì tôi đã đến đây, tuy có chuyện buồn nhưng thực sự rất vui ... tôi cảm thấy mình còn sống .... Tôi thực sự nghĩ ... "

"Đồ ngốc !! " Erma hét lên và ngay sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra với cơ thể của Erma.

"Sao cậu có thể nói những điều như vậy ... dừng lại đi." Giọng cô ấy thay đổi khi đang nói.

"...... Hả? Ryoko-san ??"

Trước mặt Seina, Erma biến thành Ryoko Balta.

"Tôi cũng là Erma... Seina ... Cuộc sống với cậu ... thật sự rất vui, tôi muốn ở lại đó chừng nào tôi có thể... Nếu tôi có thể ... " Từ đôi mắt của Ryoko, những giọt nước mắt đã tràn ra.

d2c8c1d5-4737-4993-abbb-60045fc24282.jpg

"Đối với tôi, đây là nơi mà tôi có thể sống là chính mình ..."

Ryoko đã nhận ra điều này vào đêm trong căn phòng của mình trên tàu khi cô ấy nhìn vào bức ảnh chụp với Seina.

"......Tuy nhiên!" Ryoko cầm khẩu súng ngắn bằng cả hai tay.

"Tuy nhiên ......"

Nếu cô ấy không bắn Seina, thủy thủ đoàn và gia đình của Ryoko sẽ gặp nguy hiểm.

"Tuy nhiên ......"

"Tại sao! Tại sao cậu không chạy trốn!" Ryoko hét lên, cô tin Seina sẽ không bỏ chạy.

Seina nhìn thẳng vào Ryoko không chút cảm xúc, giống như lúc Miki chết. Seina đã sẵn sàng giành lấy chút hạnh phúc mà cậu có được và kết thúc cuộc đời mình vì cô ấy.

Lúc đó, điều mà Ryoko cảm thấy không phải là tội lỗi, mà chính là sự than thở.

[Ryoko Balta! nhanh lên!]

Kẻ giám sát cô ấy đã gửi một thông báo liên lạc sinh học rằng thời gian sắp hết. Nếu cô ấy lãng phí thời gian thêm nữa, nó sẽ bị coi là phản bội, và thủy thủ đoàn của cô ấy và gia đình của họ có thể sẽ bị xử tử. Ryoko mất đi sức mạnh và tay cô lỏng lẻo.

"Tôi bỏ cuộc." Ryoko lặng lẽ mỉm cười, cô ấy chọn Seina thay vì băng của mình.

"Ryoko-san!" Cô ấy cách Seina một khoảng cách ngắn và Ryoko tự dí súng vào đầu mình.

[Cô đang làm gì vậy!?]

Tên giám sát cảm thấy bối rối trước hành vi của Ryoko.

"Xin lỗi ......"

Khi Ryoko bóp cò, một tiếng còi lớn vang lên.

"Seina! Tìm được cậu rồi!"

Một chiếc xe tuần tra nhỏ lao tới giữa Seina và Ryoko!

"Tại sao cậu lại hẹn hò với Erma mà không phải tôi, chờ đã ..." Amane hét lên

Cô ấy nhảy ra khỏi xe, cô ấy và Kiriko đã rất ngạc nhiên khi họ nhìn thấy Ryoko.

"Ryoko Balta!"

Pew! Ryoko ngay lập tức bắn súng ngắn vào Kiriko. Trước đó, Amane đã di chuyển đến trước mặt họ để bảo vệ cô ấy và Seina để dùng hộ vệ của mình chặn đạn.

Một trung đội Lực lượng Đặc biệt GP đã nhảy ra khỏi cánh cổng gần đó và chĩa súng vào Ryoko.

"Ryoko Balta! Đầu hàng ngay lập tức!"

Bỏ qua lời nói của đội trưởng, Ryoko bắn vào lực lượng đặc biệt trong khi kích hoạt hộ vệ của chính mình.

"Cẩn thận một chút, đó là hộ vệ cấp S!"

Vì hộ vệ của Ryoko được cung cấp bởi Airi, mặc dù nó đang chống lại Lực lượng Đặc biệt, nhưng đó sẽ là một thách thức đối với họ. Tuy nhiên, kết cục đến đột ngột.

Hộ vệ của Ryoko đã tấn công một người trong Lực lượng Đặc biệt. Một trong những thành viên của lực lượng đặc biệt đã bắn một quả bom năng lượng vào Ryoko.

Boom! Quả bom năng lượng đã vượt qua hộ vệ của cô ấy và bốc hơi phần thân trên của Ryoko ngay lập tức.

"Đừng nhìn!” Kiriko đã che chắn mắt của Seina.

" ... Ryoko-san!" Những gì Seina nghe thấy chỉ có thể là âm thanh thân dưới của Ryoko ngã xuống đất.

----------

Amane đã báo cáo những gì xảy ra với Airi, người đã đến hiện trường.

"Cậu ấy thế nào?"

Amane dựa vào Kiriko, người đang chăm sóc Seina đang bị choáng váng.

"Kiriko-chan, Seina-kun, hai người ổn chứ?"

Airi bước vào chiếc xe kéo bọc thép đã đến để giữ an toàn cho họ.

Một chiếc túi đựng thi thể của Ryoko được mang trên cáng qua mặt Seina đang ngồi xuống một chiếc ghế dài nhỏ gắn trên thành xe tải.

"Airi-sama!"

Kiriko tức giận vì sự vô cảm của Airi khi đặt xác vào mà bỏ qua Seina, nhưng Airi ra lệnh cho chiếc xe nổ máy mà không nói gì. Chiếc xe bọc thép bắt đầu di chuyển, Seina vẫn im lặng, lấy từ trong túi ra một gói quà.

"Đó là gì vậy?" Kiriko hỏi.

Seina từ từ mở miệng.

"Em muốn cảm ơn những người đã chăm sóc mình bằng đồng lương đầu tiên của em ..."

"Đó là lý do tại sao em đến khu chợ đó ...?"

"Erma-san đã giúp tìm nó và giúp em mua đồ."

"Ồ, đó là những gì đã xảy ra. Vậy đây là gì?"

"Đây là của Erma-san, và ... đây là của Ryoko-san." Seina nói, nhìn chằm chằm vào hai gói.

"Seina-chan ...?"

"... Ryoko-san... Sau khi gặp Seto-sama, cô đã mời em tham gia băng hải tặc. Tất nhiên, em sẽ không đồng ý nhưng...." Seina dừng lại khi cậu và hít thở sâu và tiếp tục nói.

"... Kiriko-san chị nói rằng tỷ lệ tái phạm sau khi hải tặc bị bắt là rất nhỏ."

"Đó là lý do tại sao?"

"...Tôi nghĩ rằng nếu chúng tôi bắt được cô, cô sẽ không còn là Ngân tặc nữa, tôi đã nghĩ tôi có thể tặng cho cô."

"Seina-chan..."

"Tại sao em lại làm vậy? ... Chị không hiểu lắm."

Seina từ từ đứng dậy và cố gắng đặt hai gói quà lên người Ryoko.

Túi xác đột nhiên chuyển động!

"Waaaaaaaaaaaa!"

Kyaaaaaaaaaaaaaaaaa." Seina và những người khác ngã xuống sàn.

"Cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì? cái gì?" Amane hét lớn, chỉ vào túi xác đang di chuyển.

"À... Về chuyện đó ..." Airi dường như biết chuyện gì đang xảy ra

"Ahh! Đưa tôi ra khỏi đây ngay!" Giọng NB hét lên từ trong chiếc túi.

"Ừ ừ ừ!"

Airi tháo con dấu trên chiếc túi ra. Phần thân dưới của Ryoko từ bên trong đứng lên và đổi thành một quả cầu màu ngọc trai.

"Hả, NB? Sao ngươi lại ở đây ???" Seina đứng dậy.

"Chủ nhân, khi Kiriko-san lái chiếc xe giữa hai người, tôi đang ẩn nấp trong không gian con. Tôi tự ngụy trang và thế chỗ Ryoko-san."

"Vậy còn Ryoko-san?"

"Cô ấy ổn."

"Vậy sao, tốt quá..." Seina thở phào nhẹ nhõm.

"Ngài có thể giải thích điều đó có nghĩa là sao không?" Amane lườm Airi

"Ơ ~ ~ ~, ta không biết phải giải thích từ đâu ..." Airi nói với một giọng dễ thương.

"Ngay từ đầu, Airi-sama, ngài đã biết Erma là Ryoko, ngài phát hiện ra khi nào vậy?"

"Khi ta thuê cô ấy, cô ấy rõ ràng là một gián điệp, bọn ta đã lợi dụng cô ấy để cố tình tiết lộ thông tin này cho ngân tặc."

"Vậy là ngài đang sử dụng Erma hả ..."

"Ahahahaha, đại loại là vậy." Airi nói

Kiriko có một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt mình.

"Này Kiriko-chan, đã có kế hoạch là NB sẽ thế chỗ Seina-kun nếu chuyện này xảy ra sớm hơn... Bình tĩnh đi ...."

"Ngài đã lên kế hoạch cho tình huống này từ lúc đó?"

"Đúng ♡"

"Tuy nhiên, tôi không lo lắng lắm, từ góc độ của Hội Daruma, Seina-kun vào thời điểm đó không phải là mối đe dọa lớn đến vậy, chúng chỉ gửi gián điệp thôi, không có lý do gì cả... nhưng Hội phải thực sự khó khăn và ‘xác suất’ của Seina-kun trên thực tế là điều huyền bí nên bọn ta biết cuối cùng điều này sẽ xảy ra. Bọn ta đã có người theo dõi chúng suốt thời gian qua."

"Tại sao lần này ngài lại không thế chỗ của Seina-chan?"

"Có phải Ryoko quan trọng hơn Seina-chan không?" Kiriko liếc nhìn Airi với ánh mắt ác ý.

Những gì Airi đã làm ngụ ý rằng việc cứu Ryoko Balta là rất quan trọng, nên Seina được sử dụng như một công cụ để làm điều đó.

"Ryoko Balta là một Ngân tặc nổi tiếng trong GP, vì vậy điều này là cần thiết..." Amane nói.

"................"

"Và ngài thậm chí còn đi xa tới mức có được dữ liệu cá nhân của Ryoko Balta!"

"Chà ... tôi đã làm nó từ nhiều nguồn khác nhau ..."

"Được rồi ..."

Chắc chắn rằng cá nhân của Ryoko Balta không phải do Airi tạo ra từ biểu hiện của cô ấy.

"Chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn tôi nghĩ." Amane nói Kiriko gật đầu.

Cả hai đánh giá rằng Airi việc theo đuổi xa hơn về Ryoko Balta là một sự lãng phí.

"Airi-sama, bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra với Ryoko?"

"Mọi thứ phụ thuộc vào cô ấy, nhưng Seina-kun đã quyết định những gì cậu ấy muốn ... phải không?"

Airi đưa tay ra.

"Tôi có thể..."

Seina bối rối một lúc, nhưng cậu đưa hai gói quà có cho Airi.

"À, ta vừa nhớ rằng bọn ta đã nhận được một liên lạc từ Seiryo cho Seina-kun thông qua Komachi Kyo."

"Cho tôi sao?"

"TA SẼ ĐÁNH BẠI NGƯƠI!"

"Điều đó có nghĩa là gì?"

"Có vẻ như cậu ta đã gia nhập hội Daruma... Cha của Seiryo đã ký hợp đồng kinh doanh với chúng...."

"Ồ ..."

"... Chà, đúng như Amane dự đoán ..."

"Airi-sama, nếu tôi gặp phải tên ngốc đó, tôi có thể cho hắn ta nổ tung mà không cần thắc mắc phải không?"

"Ahahahaha ~~~"

"Chà, sao ngài lại cười vậy?" Airi ngồi xuống cạnh Seina và dựa vào cậu.

"Chúng ta không thể làm gì khác. Con người có quyền tự do ở đây ... Ngay cả khi cậu ta là một tên ngốc, chúng ta nên tôn trọng điều đó. Và ngay cả khi cậu ta là Ngân tặc, các quy tắc đặc biệt của Tennan vẫn được áp dụng, điều đó có nghĩa là nếu cậu ta làm gì như đi cượp đừng ngần ngại bắn trả."

"Ể!? "

"Bây giờ Seina-kun... còn ta thì sao... món quà lương đầu tiên của ta đâu rồi ♡"

"Chà ... uhm ... Tôi có cái đó trong túi của mình... Kiriko-san cũng vậy." Cậu tránh ánh mắt khỏi Airi.

"Ồ, em không cần phải mua cho chị bất cứ thứ gì cả..." Kiriko nói.

"Chờ một chút! Món quà đó ... nó không phải là thứ cậu đã mua trước khi đến khu chợ đó, phải không?" Amane hỏi

"Ahh !!" Kiriko cũng nhớ Seina đi mua sắm.

"Trước khi đến khu chợ...Không thể nào!"

"Seina-chan! Tại sao em lại đi mua đồ lót, và đồ chơi người lớn, cái đó cho ai, và cả nơi đáng ngờ khác nữa ..."

"Đó là do NB...."

"NB?"

"Chủ nhân, cậu đã hứa sẽ giữ bí mật mà!"

"Không, ta đã hứa là sẽ đi nhận nó. Tại sao ngươi lại bắt ta đến những nơi xa lạ như vậy! Ta đã rất xấu hổ!"

"NB... ngươi ... "

Kiriko tiến lại với khuôn mặt của một Giáo viên ác ma.

"Aaaah! Tôi đã bị người khác điều khiển! Đó là Airi-san."

"Tôi không thể ngăn được cô ấy kiểm soát NB!"

Chính Kirche là người đang thao túng NB khi nó nói phần cuối.

"Airi-samaaaaaaaaa ..."

" Uhm .... Ta có thể giải thích." Airi cố gắng thoát ra khỏi xe.

"Bắt lấy bà ấy!" Kiriko tóm lấy Airi và nhìn cô ấy với vẻ mặt tức giận.

"Aaaahh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~'

Airi đáng thương đã bị Kiriko bắt và kéo từ chiếc xe kéo bọc thép đến phòng thẩm vấn bên trong con tàu GP nơi chiếc xe kéo đã được đưa lên. Cô ấy trông giống như con mồi bị bắt bởi một con thú ăn thịt.

"Giúp ta !!" Airi tuyệt vọng hét lên, nhưng tất cả lực lượng đặc biệt trên tàu đều đứng về phía Kiriko, vì vậy không ai cố gắng giúp Airi.

--------------------------

Bình luận (0)Facebook