Chương 33: Thương lượng
Độ dài 2,485 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:11
"Không cần biết chuyện gì xảy ra, nếu như người đó có ích cho con, hãy biến họ thành đồng minh trước khi quá muộn".
"Đừng bao giờ chống đối kẻ có quyền lực hơn mình. Phải sống dưới sự che chở của họ bằng bất cứ giá nào, nếu có thể, cấp bậc của con sẽ thăng lên và con sẽ có quyền lực".
Trong khi đang xem nhưng dụng cụ kì lạ trước mắt, người phụ tá nhớ lại những điều mà cha mình đã răn dạy khi anh còn nhỏ.
Vị trưởng làng vừa thốt ra điều gì đó một cách vô ý, nhưng người đàn ông tên Kazura này, anh ta đang cho Isaac xem những dụng cụ lạ lẫm, liệu anh ta có phải là Greysior-sama trong truyền thuyết hay không?
Nếu như anh ta đúng là Greysior thì.... Điều này không còn là giả dụ nữa, Ngài ấy đang đứng ngay đây, định mệnh đang mỉm cười với anh.
Để biến Greysior thành đồng minh, anh phải làm tất cả mọi thứ để tạo ấn tượng tốt với Greysior, sau đó anh sẽ có cơ hội nhận được những món quà trời ban.
"Cái này gọi là đồ ăn đóng hộp, vì nó đựng đồ ăn ở bên trong. Kể cả chúng ta không dùng thì chúng vẫn được bảo quản trong vài năm".
Trong khi đang không hiểu người đàn ông đứng đằng sau kia đang nghĩ gì, Kazura lấy ra một hộp đồ ăn từ chiếc túi du lịch và giải thích cho Isaac.
"Đồ ăn ở trong sẽ không bị hỏng sao?"
"Nếu như dùng trong hạn sử dụng thì không sao cả. Nhưng mỗi loại lại có hạn sử dụng khác nhau.... Chúng ta mở nó ra nhé".
"...Đừng. Ta sẽ thử khi đến Isteria sau".
Kazura cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Dựa vào câu trả lời đó của Isaac. Có vẻ như anh ta đã tin Kazura.
... Nhưng vẫn không thể thay đổi được việc Kazura phải đến Isteria.
"À... Phải rồi, dù chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn phải đến Isteria phải không?"
".... Ta xin lỗi, nhưng đến thời điểm bây giờ ta vẫn không thể kết luận rằng ngươi là Greysior-sama được. Dù là đã nhìn thấy nhiều dụng cụ lạ, những vẫn chưa đủ để xác minh rõ".
Isaac căng thẳng trả lời, trán anh đang đổ mồ hôi lạnh.
Trong thâm tâm anh, sau khi nhìn những dụng cụ lạ lẫm đó, anh đã nghĩ rằng rất có thể Kazura chính là Greysior, nhưng anh vẫn chưa thấy bằng chứng xác thực điều đó.
Kazura đang nghĩ điều gì đó để chứng minh cho vị chỉ huy ngoan cố này xem.
"(Bằng chứng cho Greysior à.... Chỉ có thể là nó...)"
Kazura nhìn Isaac một hồi lâu để đánh giá phản ứng của anh ta. Anh suy nghĩ một vài giây trước khi trả lời rồi chống tay vào đầu gối để đứng lên.
"Vậy là tôi phải cho anh xem bằng chứng chứng minh rằng tôi là Greysior? Mọi người theo tôi".
"Ê. Ngươi định dẫn mọi người đi đâu?"
Isaac đứng dậy nhanh chóng, Kazura chỉ cười toe toét.
"Đến lối vào Thánh Địa chứ đâu".
✦✧✦✧
10 phút trôi qua kể từ khi họ rời khỏi nhà của trưởng làng.
Kazura và 4 người khác đã đứng trước những bụi cây gần ngôi làng.
Hai người lính canh trước cửa vẫn đang làm nhiệm vụ của mình
"Kia chính là địa phận của thánh thần. Ngoại trừ tôi ra không một ai có thể đặt chân vào đó".
Kazura xác định điểm đánh dấu trên thân cây, nơi mà Valletta đã bị dịch chuyển, anh bước vào đó.
"Valletta-san".
"Vâng".
Kazura gọi Valletta bước theo anh.
Sau đó, Valletta bị dịch chuyển về chỗ cũ, Valleta đã biến mất.
"Valletta?!"
"Cô-cô ấy bị-biến mất rồi!?"
"..."
Nhìn thấy Valletta biến mất ngay trước mặt họ, ông Valin và người phụ tá rất kinh ngạc.
Chỉ có Isaac là đang xem với khuôn mặt ảm đạm.
"Phải rồi. Cô ấy chỉ bị dịch chuyển đến lối vào thôi".
Nghe thấy những lời Kazura nói, ông Valin thở phào.
Nhìn thấy con gái mình bị biến mất, tất nhiên người cha nào cũng lo lắng.
"Isaac-san cũng có thể đi vào. Nhưng cũng sẽ bị dịch chuyển về lối vào giống như Valletta-san thôi".
Kazura nói với điệu bộ khinh khỉnh, Isaac ngay lập tức quỳ xuống và cúi đầu.
".... Xin Ngài hãy tha thứ cho sự vô lễ của tôi. Tất cả lỗi lầm đều do tôi gây ra, những người lính và người phụ tá của tôi không có tội gì cả. Vì vậy làm ơn hãy trừng phạt tôi và tha thứ cho những người còn lại".
"Ể?... Đ-Đợi đã!"
"C-Chỉ huy? Anh làm gì vậy?"
Sau khi nói xong Isaac rúi thanh kiếm tự kề vào cổ mình, Kazura và người phụ tá ngay lập tức lao lên để giữ thanh kiếm.
"Nào dừng lại đi! Tôi sẽ gặp rắc rối nếu như lấy mạng anh đấy!"
"Nhưng làm sao để tôi có thể chuộc lỗi với Greysior-sama....."
Khi vết chém nhỏ trên cổ mình đang rỉ máu, Isaac cố phản kháng lại.
Có vẻ như anh ta rất nghiêm túc khi tự chém vào cổ mình.
".... Không có gì phải xin lỗi cả. Anh chỉ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thôi mà... Hơn nữa, hành động bảo vệ cấp dưới của anh rất đáng khen ngợi. Anh là một người tốt, làm sao mà tôi có thể trừng phạt anh cơ chứ".
Kazura quỳ một chân xuống và đặt tay lên vai Isaac. Kazura vừa nghĩ những điều mà một vị thần nhân từ hay nói vừa giảng giải cho Isaac nhẹ nhàng.
Isaac ngẩng lên nhìn Kazura vì những lời nói sâu sắc đó, nhưng một lần nữa anh lại buồn bã.
"Nhưng tôi đã không chỉ xem thường Greysior-sama mà còn trói tay Ngài nữa. Những kẻ dám làm những hành động đó với thần thánh thì không thể chấp nhận được..."
Trông thấy Isaac như thế này,
"(Sao lại thành ra thế này nhỉ...)"
Kazura suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn không quên cười và vỗ vào đầu Isaac.
"Chuyện đó làm sao mà tránh được. Tôi đang ở trong hình dạng một con người, thậm chí kể cả là người khác thì họ cũng hành động giống anh mà thôi".
"Nhưng..."
"Tôi tha thứ cho anh vì những gì anh đã làm cho ngôi làng này. Và vì thế, chuyện này chấm dứt tại đây".
"Ể!?"
Kazura tha lỗi cho Isaac và ngừng nói.
"Tôi tha thứ cho anh", sau khi nghe nhưng lời đó, 3 người còn lại cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, vì đó là lẽ tự nhiên.
Sau đó, Isaac nhận ơn xá tội của vị thần.
"Tôi nghĩ rằng đây là bằng chứng xác thực nhất, Ngài chính là Greysior-sama thực sự. Vì vậy tôi nghĩ rằng Ngài không cần phải đi cùng tôi tới Isteria nữa, Ngài đồng ý chứ?"
"....Greysior-sama. Với tất cả lòng kính trọng, xin Ngài hãy cho tôi nói".
"Trời đất", Kazura lầm bẩm như vậy vì người phụ tá đứng bên cạnh Isaac đang quỳ xuống.
"Hiện nay, tại vùng này của Arcadia, nạn đói đã bùng nổ với quy mô lớn và rất nhiều người đã phải bỏ mạng mỗi ngày. Với của quyền lực Greysior-sama, vị thần của lòng nhân từ và mùa màng, xin Ngài hãy cứu rỗi chúng tôi".
"....À...Phải rồi..."
Người phụ tá cầu xin như một người cùng đường không lối thoát, Kazura cũng chỉ có thể thở dài trong tâm trí "Quả đúng là vậy...."
Anh đã nghe được điều này từ ông Valin và Valletta, đất nước này đã bị hành hạ bởi hạn hán và nạn đói.
Và khi vị thần của lòng nhân từ và mùa màng đứng trước mặt mình, không thể tránh được việc người phụ tá sẽ cầu xin anh như vậy.
Kazura chẳng biết nói gì cả, anh đang suy nghĩ. Isaac cũng tra gươm vào bao rồi cúi đầu.
"Tôi cũng cầu xin Ngài. Hoàng gia cùng với các Lãnh chúa của các vùng khác cũng đang tính toán để bảo vệ người dân, thế nhưng thiệt hại cứ càng ngày càng lớn. Làm ơn hay cứu những người dân khốn khổ của đất nước này".
"Phải rồi.... Nhưng có một điều tôi muốn biết, dân số của đất nước này là bao nhiêu?"
"Tôi nghĩ là khoảng 2.5 triệu người".
"..."
Nghe thấy con số đó, Kazura ngay lập tức kinh ngạc.
Tất nhiên đó không phải là số người khổ sở đói kém, nhưng thậm chí chỉ 1% số người bị đói thì cũng rơi vào khoảng 25 nghìn người.
Hơn nữa, theo như lời họ nói, có vẻ gần như cả nước đang mắc phải nạn đói.
Vậy nên không có gì làm lạ khi số người bị đói gấp hai gấp ba con số kể trên.
"2.5 triệu người à.... Vậy dân số của vùng Estelle thì sao?"
"Khoảng 450.000 người... Mà con số ấy lớn quá sao?"
"Tất nhiên rồi! Thế là quá nhiều ý chứ!"
Anh rất muốn nói như thế nhưng cái gì đó đã chặn anh lại, trán của anh đang đổ mồ hôi, Kazura bắt đầu nói.
"Không, tất nhiên là không rồi. Tuy nhiên, nếu như chỉ mình tôi giúp thì khá là phiền phức. Vấn đề của nhân loại phải được giải quyết bằng sức mạnh của chính nhân loại".
Thành thật mà nói, để làm cho 10 nghìn người no bụng là điều Kazura có thể làm được.
Mặc dù vẫn đề tài chính của anh có thể làm được điều đó, nhưng vấn đề ở đây là khả năng vận chuyển và thời gian nữa.
Nếu như anh sử dụng xe bò như trước đây, anh không thể chuyển chúng qua hết đây được.
Nếu anh ấy tháo dỡ cửa nhà, chiếc xe ô tô của anh có thể đi qua, tuy nhiên không thể liên tục vận chuyển lương thực cho hàng ngàn người như thế được.
"N-Như vậy có nghĩa là...."
Nghe những lời nói đó của Kazura, người phụ tá tỏ ra vẻ không hài lòng.
Khi vị thần của lòng nhân từ và mùa màng đang đứng trước mặt và sau đó từ chối “Anh phải tự thân mình giải quyết”, tất nhiên là sẽ phản đối rồi.
“Havel! Để ý miệng lưỡi của mình đó! Anh đang đứng trước mặt thần đó”.
“Nhưng nếu cứ tiếp tục thì có thể một ngàn người hoặc mười ngàn người sẽ chết đói mất....”
Người phụ tá tên là Havel vừa bị Isaac khiển trách. Nhưng Havel vẫn cố gắng nói thẳng ra, nên Kazura cười.
“Tôi không nó là sẽ bỏ rơi mọi người. Nên mọi người không cần phải hoảng loạn, tôi sẽ giúp đỡ mọi người một chút”.
Thành thật mà nói anh không muốn nói thêm về chuyện này tí nào, nhưng nếu anh từ chối lời thỉnh cầu vào lúc này, rất có thể một tình huống bất lợi xảy ra cho người làng Grisea.
“Tại sao chỉ có làng Grisea được hưởng phúc lợi của thần thánh?”, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ như vậy.
“T-Thật ạ?”
“Greysior-sama....”
Sau khi nghe thấy từ “Giúp”, khuôn mặt của Havel như bừng sáng lên.
Bên cạnh Havel, khóe mắt của Isaac cũng hơi ướt.
“Tôi sẽ dạy cho mọi người phương pháp để nâng cao sản lượng thu hoạch và tạo ra những công cụ hiệu quả như bánh xe nước. Sau đó, tôi có thể cung cấp thêm cho mọi người đồ ăn.... Tuy nhiên, với một điều kiện”.
“Điều kiện?”
Cả hai người họ đang rất vui mừng khi nhận được sự giúp đỡ của thần, nhưng sau đó họ lại nhìn nhau vì từ “điều kiện”.
Như thể họ không biết nói gì khi nghe thấy điều đó vậy.
Kazura không nở nụ cười như ban nãy nữa mà nghiêm túc.
“Tôi không muốn mọi người can thiệp vào những việc mà tôi sẽ làm ở làng Grisea này nữa kể từ bây giờ. Hơn nữa, nếu như có điều gì đó xảy ra bất lợi cho ngôi làng hay dân làng, tôi sẽ ngay lập tức không hỗ trợ nữa...”
“Greysior-sama, ý của Ngài là chúng tôi phải đối xử đặc biệt với làng Grisea?”
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Isaac, Kazura lắc đầu.
“Không, điều đó không đúng. Ý tôi là anh không được bắt dân làng và làm trái ý họ với mục đích bòn rút những kiến thức mà họ nhận được từ tôi. Còn về thuế và các nghĩa vụ khác, đó không phải là vấn đề vì đó là pháp luật. Tất nhiên là khi luật thay đổi hay lách luật cũng không được".
Kazura tuyên bố như vậy. Isaac và Havel rất ngạc nhiên.
Họ không nghĩ rằng Kazura lại lo lắng cho làng Grisea đến vậy.
Tuy mục đích của Kazura không phải là đối xử đặc biệt với làng Grisea, nhưng anh nói rằng “Đừng can thiệp vào những việc mà anh sẽ làm với làng Grisea”, đó cũng là đối xử đặc biệt rồi.
Tuy nhiên, bây giờ Kazura đang là Greysior.
Isaac và Havel chắc chắn sẽ không làm trái ý.
“.... Chúng tôi hiểu rồi. Những điều mà Greysior-sama đã đề cập, chúng tôi sẽ nói lại với Thống đốc Nelson-sama. Chúng tôi sẽ làm theo những gì Greysior-sama nói”.
Nghe thấy những lời đó, Kazura thở phào.
Điều này có vẻ như là đòi hỏi hơi cao, nhưng anh cần chắc chắn rằng họ sẽ không can thiệp vào những gì anh làm ở ngôi làng này.
Vì anh đã đảm bảo được rằng dân làng không gặp rắc rối, anh có thể yên tâm để hỗ trợ cho quốc gia này.
Mặc dù có thể nhiều chuyện sẽ xảy ra, nhưng Kazura vẫn chấp nhận điều này. Anh nghĩ rằng mình đã làm tốt nhất có thể rồi.
Tuy không phải phóng đại nhưng sự tự do của Kazura ở thế giới này, ngoại trừ làng Grisea ra thì đã biến mất hoàn toàn, những vẫn tốt hơn là anh bị bắt và cả làng bị kết án.
“Vậy thì tôi cũng sẽ đến Isteria nhé?” (Kazura)
Kazura nói và đứng dậy, Isaac và Havel rất ngạc nhiên.
“Ngài muốn đến Isteria sao?”
“Phải, tôi nghĩ như vậy sẽ tiện hơn”.
Nếu như chỉ có nhóm của Isaac trở về Isteria thì có thể báo cáo sẽ bị sai lệch, vậy nên tốt hơn là anh nên đến để trực tiếp giải thích.
Mặc dù khá là phiền, nhưng điều đó là cần thiết.
“Vây thì chúng ta có thể khởi hành ngay bây giờ... Đơn vị đã có sẵn Rata rồi, Greysior-sama có thể cưỡi chúng”.
“Kazura-san”.
Khi nhóm Isaac và Kazura còn đang thảo luận, Valletta chạy tới và thấy Isaac đang quỳ, và cô nghĩ mọi chuyện đã thành công tốt đẹp.
“Valletta-san, tôi phải rời khỏi đây một thời gian. Tôi cần phải đến Isteria để bàn bạc”.
Nghe thấy những lời đó, Valletta siết chặt hai tay của mình và cúi gằm mặt xuống đất.
Thấy vậy, Kazura ngay lập tức nói tiếp.
“Sẽ không sao đâu, tôi chỉ đi vài ngày thôi...”
“Tôi sẽ trở lại”, khi anh định nói vậy thì Valletta ngẩng mặt lên và nói.
“Tôi sẽ đi cùng nữa”.