• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 - Sức mạnh của kẻ gánh vác.

Độ dài 9,859 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:06

Phần 1

"Saionji! Nè! Nghe tớ không? Dậy đi, Saionji!"

Sau khi đẩy đóng đổ nát sang bên. Ouka lôi cơ thể Usagi đang nằm dài trên đất ra ngoài, rồi vả vào mặt cô.

Cô vẫn còn thở, cũng không có vấn đề gì với tim và phổi.

Còn về thương tích, thì chân trái bị gãy, và có một vết cắt gần mắt trái. Đây không thể gọi là bị thương nhẹ được, nhưng chỉ phải chịu nhiêu đây chấn thương cũng đủ gọi là kỳ tích rồi. Thật may là Ouka cũng chỉ bị trật khớp vai.

“Usagi sao rồi? Cậu ấy tỉnh chưa?”

Ikaruga ngồi trên trường kỷ đang tiến đến chỗ Ouka với hộp đựng súng trong tay. Mới nãy còn ngồi trên trường kỷ với vẻ đau khổ, nhưng cô chỉ thấy khổ sở vì đám mây bụi mà thôi.

“Không ổn. Dù tớ gọi cỡ nào thì cũng không có phản ứng. Có lẽ nào… đầu cậu ấy bị chấn thương.”

Viễn cảnh tệ nhất vụt qua tâm trí, Ouka cắn môi tỏ vẻ phiền não.

“Tránh ra chút nào.”

Ikaruga đẩy Ouka sang bên, rồi ghé vào tai Usagi.

Và khi đôi môi cô nằm sát tai Usagi, cô thầm thì.

"Không——, tên xạ thủ vô dụng——. Xạ thủ gì mà khi hy vọng vào thì toàn mắc sai lầm ngớ ngẩn. Dậy đi củ khoai lang ngực bự này. Cái đồ con thỏ chỉ có mỗi bộ ngực ngon lành. Phải không? Phải không? Hay là không phải?"

"Nè Suginami... giờ không phải là lúc giỡn——"

Khi thấy cảnh đó Ouka cố ngăn Ikaruga lại, nhưng,

"Ai là xạ thủ vô dụng———!!!!"

Đột nhiên, kèm theo âm thanh lớn là Usagi bật dậy trông hoàn toàn khỏe mạnh.

“Đ-đau quá, đâu thật!! Ch-chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Usagi thấy đau khi nhấc cái chân gãy của mình và bắt đầu quan sát xung quanh, cất giọng nhuốm màu đau đớn.

Cậu ta chắc không sao rồi. Ouka thở phào, và rồi ngay lập tức thay đổi thái độ.

“Giải thích thì để sau. Ngoài ra, từ lúc này trở đi các cậu hãy để cuộc chiến này tớ lo.”

Ngay sau khi cô bảo họ vậy thì cô nghe thấy âm thanh từ điện đàm, rồi cô nhấn vào nút trên đó. Sau khi nhấn nó vài lần, thì vài giây sau có kết nối.

《"Này này Ouka, có vẻ con vẫn an toàn. Daddy thật vui khi nghe thấy giọng con."》

Người kết nối là Sougetsu.

《"Bên phía con sao rồi? Kusanagi-kun đang làm việc vất vả hả? Tên Phù Thủy còn sống chứ?"》

“Chủ tịch.”

《"Ta cũng muốn thấy lắm. Không biết là cậu ta có hoàn thành nhiệm vụ cùng Lapis hay không, ta lo về chuyện đó lắm. Con có thể nói với cậu ta hãy vô hiệu hóa Phù Thủy-kun mà không hủy hoại thân thể hắn ta không? Tín hiệu không truyền đến chỗ cậu ta được."》

"Chủ tịch——Có thể là hơi bất ngờ, nhưng tôi sẽ truy tố ông."

Nghe thấy tuyên bố bất ngờ của Ouka, Sougetsu im lặng.

《"...truy tố? Ta sao, Ouka con làm thế ư?"》

“Vâng. Tối qua tôi đã điều tra về việc bắt giữ Nikaido Mari.”

《"Điều tra? Nhưng chẳng phải vụ đó kết thúc rồi ư? Không hay đâu, học viên như con không nên đến chỗ hiện trường tội ác. Ta không nhớ là đã cho phép chuyện đó."》

Ouka lời đi bài giảng đó và tiếp tục lãnh đạm nói.

"Tôi đã dùng bộ lọc phân tích kiểm tra mọi thứ tại hiện trường, việc khám nghiệm vết tích ma thuật chỉ phát hiện một vài dấu vết ma thuật. Dùng đồ nghề của Thợ RènRegin tôi đã phân tích một lượng nhỏ bụi bẩn bị ảnh hưởng, chỉ số kết quả của các hạt đó...nhìn kiểu gì cũng thấy lạ."

《"......hmm."》

"Ma lực của Nikaido Mari có thuộc tính cổ đại 『Cực Quang』. Thế nhưng, thuộc tính cổ đại nằm trong các mẫu trước đó lại là 『Tuyệt Vọng』."

Ouka nheo mắt, và tiếp tục tiết lộ các chứng cứ chống lại Sougetsu.

"Ông chắc cũng biết, những thuộc tính đó không tương thích. Những người sở hữu thuộc tính kép tuy có tồn tại, nhưng vừa có『Cực Quang』 vừa có 『Tuyệt Vọng』 theo góc độ khoa học mà nói là không thể. Giờ ông tính bào chữa thế nào đây?"

《"......"》

“Hay nói cách khác, người giết học viên thuộc tiểu đội 15 xông vào đó không phải là Nikaido Mari. Đó là bằng chứng nói lên rằng đây là vụ bắt giữ vô cớ.”

《"Cô ta là phù thủy, và là thành viên của Ảo Mộng GiáoValhalla... vậy là chưa đủ để bắt ư?"》

“Áp đặt một lời buộc tội sai lầm vào người khác là đủ để phán xét rồi ư?”

《"Vậy thì nghe đây. Con định truy tố ai đây hả? Ta là Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị Ban Thanh Trừng Dị Giáo, là cơ quan đứng đầu khi nói đến luật lệ liên quan đến ma thuật. Ai sẽ phán xét người như ta chứ?"》

“Vậy thì tôi sẽ gửi báo cáo đến Ủy Ban Đạo Đức.”

Nghe thấy lời Ouka, Sougetsu lại một lần nữa im lặng.

“Ông để cho Anh Hùng tự do thoải mái ngày hôm đó và còn khiến các học viên tham gia cuộc chiến chống lại hắn, giờ ông áp đặt phán quyết sai lầm lên một phù thủy. Tôi cho rằng Ủy Ban Đạo Đức sẽ không để yên đâu.”

Dù bị đe dọa, nhưng ông ta vẫn cười vui vẻ.

Như thể ông đã đoán trước được, ông tiếp tục dùng cái giọng nói nhẹ nhàng từ đầu tới giờ.

“Ra vậy... Ouka muốn đàm phán với ta? Con gái ta có phiền muộn nhỉ? Rồi, nói nghe nào, con gái đáng yêu của ta muốn ân huệ gì nào."

Với kiểu nói chuyện quanh co khó hiểu, Sougetsu hỏi Ouka.

Cô nhắm mắt, và trả lời.

“...tôi chỉ muốn có một thứ.”

Yêu cầu của cô khiến Sougetsu có chút ngạc nhiên.

Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, ông ta cười phá lên.

Đòn đọ kiếm đầu tiên của cả hai hòa nhau.

Đường kiếm Takeru cắt chéo xuống bả vai hắn và cú đâm của Haunted triệt tiêu nhau.

Một đợt sóng xung kích sinh ra và mặt đất bị băm nhỏ tạo ra âm thanh ầm ầm. Chấn động của các đòn đánh vô hiệu hóa lẫn nhau.

Takeru xoay lưỡi kiếm lại và theo đà cố chém chéo từ dưới lên.

——Nhận lấy!

Dù không tin rằng có hiệu quả gì, cậu vẫn toàn lực vẽ một đường kiếm hình bán nguyệt vào cổ Haunted.

Tuy thế, kiếm của cậu lại gặp phải lưỡi kiếm đưa lên phòng thủ của kẻ địch.

*Kishhiiiiiiiiiiiiiii*

m thanh độc nhất của kim loại khi va chạm nhau vang lên.

Kiếm của Haunted cong lại hết mức khi hắn dùng nó bảo vệ cổ.

Hình dáng thanh kiếm Haunted đang sử dụng gần giống một thanh Rapier[note629]. Nó là một loại kiếm Tây phương mảnh mai chuyên dùng để đâm xuyên. Rapier vốn dĩ được dùng trong các thách đấu tay đôi và để phòng thân, chúng không được tạo ra để chiến đấu.

Vì lưỡi kiếm khá mỏng nên dễ uốn nắn. Nói về sự thích hợp thì nó là loại tệ nhất khi dùng để đấu với hình dạng hiện tại của Mistilteinn, một thanh kiếm chuyên dùng để chém. Nó không thể đỡ gạt đòn đánh hoàn toàn được.

Nếu thử làm thế, thanh kiếm đó chắc chắn sẽ gãy.

Tuy nhiên, thanh kiếm của kẻ thù, thanh Dáinsleif, lại không nứt cũng không gãy.

Bị đập vào rồi phát ra âm thanh lớn hết lần này tới lần khác, thanh Rapier của Haunted vẫn cứ cong lại sau mỗi lần như thế mà không cho thấy dấu hiệu nứt gãy nào.

"——Thật cạn nghĩ. Đòn tấn công của ngươi quá dễ thấy."

Tiếp theo, Haunted xoay tay và gạt đòn tấn công của Takeru.

Nhưng nó lại quá dữ dội so với một đòn gạt bình thường.

Lúc Haunted gạt ngược đòn tấn công, toàn bộ cơ thể Takeru bị đẩy bay về phía sau.

Takeru bị thổi bay đằng sau Haunted, đà lao đi khiến cậu đâm sầm vào đống đổ nát của tháp điều hành.

Tạo khoảng cách bằng cách gạt đòn và dùng sức kẻ địch để chống lại chính chúng là điều cơ bản của kiếm thuật. Tuy vậy, đòn gạt của Haunted lại được tăng thêm lực đẩy đi nhờ thanh kiếm của hắn bật lại.

Kiếm pháp của kẻ địch lợi hại hơn những gì Takeru suy đoán.

《"Chuyển từ kiếm mềm sang loại kiếm cứng khiến cho lực đẩy càng khủng hơn. Chủ thể, khi phải chống lại Thánh Bảo Ma Thuật, xin hãy bỏ đi những suy nghĩ thường thức về những loại kiếm thông thường đi."》

"H-hiểu rồi... mà kiếm pháp của hắn ta cũng không tệ."

Takeru vừa nôn ra máu vừa đứng dậy khỏi đống đổ nát.

Haunted chẳng thể hiện sự quý phái của kiếm pháp Tây phương cần phải có, thủ thế đâm tới một cách kỳ quái.

Đồng thời, lưỡi kiếm Dáinsleif lóe sáng lên.

Không phải là nó phản chiếu ánh sáng, chính nó tự phát sáng.

《"Xin hãy cảnh giác. Nó dường như đang kích hoạt công năng đặc thù."》

Haunted tay phải thì nắm chặt thanh kiếm, tay trái thì giơ lên mặt mình và dùng những móng tay để cào da thịt ra. Những chiếc răng nanh của hắn lòi ra khỏi cái miệng đang hé mở và răng hắn thì đánh lập cập vào nhau.

"Annnn.... dnhnhh...graaaaaaaah...!"

Hắn giải phóng cú đâm với tốc độ cường đại.

Trực giác Takeru mách bảo rằng không thể nhận ra nó bằng mắt thường được.

Cậu kích hoạt Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao và cả thế giới chậm lại.

Dù đã thế này rồi——nó vẫn nhanh quá!

Ngay sau khi cậu lăn ra chỗ khác, cú đâm của Haunted bùng nổ.

Đống đổ nát của tháp điều hành bị thổi bay đi, để lại một cái lỗ to lớn.

"Lapis, em hãy chặn cái lỗ trên phổi anh bằng áo giáp hay gì đó đi!"

《"Tuy có thể đấy, nhưng sẽ khiến anh đau đớn vô cùng. Liệu anh có chịu đự——"》

"Anh có thể chịu đựng cơn đau đó...! Thiếu không khí mới là vấn đề quan trọng...!"

《"Đã hiểu."》

Ngay sau khi Lapis đồng ý, cái lỗ trên ngực Takeru được chữa lành kèm theo tiếng *pikipiki*, nhìn cứ thể áo giáp ăn sâu vào cơ thể vậy.

"Ugh...gah"

Takeru hứng chịu cơn đau dữ dội.

Cậu đã có thể hít thở trở lại, nhưng giờ không phải lúc nghỉ ngơi.

Haunted sắp sửa thực hiện cú đâm khác.

"Guh..."

"Ihi... ihihihihi! Kishishishishi!!"

Hắn liên tục thực hiện các cú đâm trong khi cười vang.

Dù cho đã kích hoạt Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao, thế nhưng tốc độ đó vẫn quá phi thường. Trong khi Takeru xoay sở sao đó mà tránh được những cú đâm, cậu càng lúc càng bị đẩy lùi về sau.

“Hình như át chủ bài của ngươi là đẩy nhanh tốc độ xử lý của não bộ, nhưng cái kiểu đó thì quá dễ cho ta rồi, ta biết mọi thứ về cơ thể con người mà! Thật đáng xấu hổ, Thợ Săn Phù Thủy!”

“Tên Phù Thủy nhà ngươi dám…!”

“Đừng có tự đánh giá mình quá cao vì có thể gia tốc mà không cần dùng ma thuật! Nếu ngươi nghĩ ngươi có thể ngang cơ với một phù thủy khi chỉ dựa vào đó thì sai lầm rồi, nực cười!”

Bị xúc phạm như vậy, dù cho cậu cũng cố ngăn không cho máu tràn về não, nhưng vẫn thấy được sự giận dữ trên nét mặt Takeru.

Nhưng vẫn có ý đúng trong lời của hắn. Kiếm pháp của hắn không phải là thứ để lòe người khác. Sự chính xác và tốc độ những cú đâm của hắn hơn hẳn Takeru.

"Raahh——!"

Takeru chịu đau tiến tới, và cậu vung kiếm sang bên.

Haunted nhảy về sau tránh đòn.

Tóm được hắn rồi. Cậu có thể làm được. Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu có thể phản đòn trúng hắn.

Takeru lao tới thật nhanh nhằm vào ngực Haunted.

Khi đó.

Khoảng không mà Takeru đâm tới lại trống rỗng. Lúc mà Takeru đang nhảy tới.

Đột nhiên, vai phải Takeru rách toạc ra và chảy máu.

"Guahh!!"

Chẳng rõ có chuyện gì xảy ra, cậu loạng choạng nghiêng về bên trái.

Và rồi, khuỷu tay trái của Takeru rách toạc ra, và máu bắt đầu chảy hệt như vết thương trên vai phải.

"Ch-chuyện gì vậy... nghh!"

Cứ mỗi khi loạng choạng, là cơ thể Takeru lại bị chém một cái.

Takeru nhanh chóng lùi lại, và hình dạng Haunted lại đột nhiên hiện ra.

Cậu tạo khoảng cách giữa cả hai, và cứ đứng yên như thế một lúc.

"Gì vậy? Chẳng phải ngươi muốn nhào vô ta ư? Đến đây, dùng hết sức mà lao vào ta này."

Haunted đứng từ xa nhìn Takeru.

Ở khoảng cách này, đây là lần đầu tiên Takeru cảm thấy khó chịu.

《"...không thể nào."》

"Có chuyện gì...!"

《"Chủ thể. Em sẽ chiếu kết quả phân tích lên võng mạc của anh."》

Sau khi nghe Lapis bảo, tầm nhìn của Takeru chuyển hơi xanh.

Những thứ cho tới lúc nãy vẫn chưa nhìn rõ, giờ đã rõ ràng.

Ở giữa Takeru và Haunted, có thứ gì đó, trông như những cây kim châm màu đỏ đang trôi nổi giữa không trung với số lượng lớn.

“Có vẻ như công năng đặc thù của Dáinsleif là duy trì dư lực của cú đâm trong không khí sau khi thực hiện nó.”

Takeru hiểu ra và chậc lưỡi.

Rõ ràng cái nơi Takeru vừa nhảy vào trước đó chính là nơi mà Haunted đã thực hiện cú đâm.

Nhận lấy nhiều đòn khuyến mãi, khả năng phục hồi lại không có tác dụng. Vết thương trên khuỷu tay và vai vẫn đang chảy máu.

"Oho! Bị phát hiện rồi! Quả là một Relic Eater khá tuyệt vời! Ta lại càng muốn có nó hơn nữa!"

《"............"》

"Ghen tị hả, Nacht?"

《"Tôi giết anh."》

Nghe thấy Haunted giữa cuộc đấu mà lại nói chuyện nực cười như vậy. Takeru nổi điên với hắn.

Cứ như thể hắn ta coi Takeru quá yếu so với hắn, và hắn chẳng thấy hứng thú.

《"...quả là một Thánh Bảo Ma Thuật tuyệt vời. Cố hữu ma pháp của nó đủ sức trở thành mối đe dọa tới em."》

Đột nhiên Lapis nói thế trong đầu cậu.

Lapis vẫn dùng giọng nói đều đều lúc thường ấy, nhưng sao nghe ra có chút khác thường.

"...Lapis?"

《"Em ghét nó. Em xứng đáng phải chết vì đã để cho chủ thể bị dư trảm đánh trúng."》

Có lẽ nào, tâm trạng cô đang xấu.

Lapis là loại bạn không thể đoán được cô đang nghĩ gì, giờ đang thực sự tức giận.

《"Chủ thể, anh đã quên công năng của em?"》

"...công năng?"

《"Trước đây em đã từng đề cập rằng em là loại hàng tốt nhất khi cần chống lại ma thuật. Những cú đâm đó, hay nói là dư lực ma pháp cũng được. Anh có thể quét sạch chúng."》

Lapis tiếp tục cho Takeru lời khuyên.

《"Ngoài ra, có một giải pháp hoàn hảo để chống lại những đòn gạt của hắn. Chủ thể, em có thể chuyển thành bất cứ dạng kiếm nào. Điều đó sẽ khiến cho cái thứ bại hoại đó không thể mềm nhũn ra thêm được nữa"》

Sau tất cả thì cô đang không hài lòng. Cậu cũng hiểu ra ý lời khuyên của Lapis.

“Một thanh kiếm chịu đòn…? Anh hiểu ra rồi!”

Takeru đứng dậy và nhìn Lapis với vẻ hối lỗi.

"Xin lỗi... vì anh là Chủ thể ngu ngốc như vậy."

《"Người chọn Chủ thể là em. Người duy nhất có thể dùng em chỉ có Chủ thể. Em bù đắp những thứ mà Chủ thể thiếu, và Chủ thể cũng bù đắp những phần mà em không có. Vũ khí và chủ sở hữu phải như thế, em nghĩ vậy."》

"............"

《"Xin hãy tin tưởng công năng của em hơn nữa."》

Cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cậu không ngờ rằng sẽ được nghe những lời đó từ Lapis. Cậu vui vẻ gãi má mình và siết chặt cô ấy.

"Nếu là vậy——anh trông cậy cả vào em!"

Nói lên sự tín nhiệm của mình rồi, cậu lao đến Haunted.

Trong khi tiến thẳng về phía hắn, cậu rẽ những dư trảm.

Haunted với nụ cười trên mặt thủ thế đánh chặn.

Takeru dùng kiếm của cậu thực hiện một cú chém.

"Không còn trò mèo nào nữa đâu."

Haunted một lần nữa đón lấy đòn đó bằng kiếm của mình.

*gigigigigi*, thanh rapier sau khi lãnh đòn đánh của cậu thì lại bị bẻ cong, và bằng cách sử dụng lực đẩy từ đó, Haunted cố gắng phản công——ngay lúc đó.

"——Lapis! Kodachi!"

Thanh nodachi của Takeru thay hình đổi dạng ngay lập tức.

Lưỡi của thanh nodachi làm cong kiếm của Haunted đột nhiên biến mất.

"?!"

Thân kiếm thay đổi hình dạng, ngắn lại rồi biến mất. Lưỡi nodachi dài 150cm, còn lưỡi của thanh kodachi dài 60cm. Sau khi 90cm chiều dài lưỡi kiếm biến mất, lưỡi kiếm của Haunted bị mất đi thứ lực đẩy nó và điểm tựa để đánh vào, rồi quạt thẳng vào không khí.

Và——âm vang của một cú chém vang lên.

"Gu...geh..."

Ngực bị chém trúng, Haunted lùi lại.

Mặc dù dính đòn, nụ cười vẫn hiện trên mặt hắn.

"Ufu, ufufufu... ra vậy, ngươi cũng biết suy nghĩ đấy."

《"Dùng cách thay hình đổi dạng... để vô hiệu hóa cú gạt... cái thứ thiên thanh đó, thật phiền phức."》

Haunted đang cười, và Nacht thì ngạc nhiên.

Takeru không dừng lại. Cậu đã thủ sẵn kiếm.

“Tiếp theo! Song thủ kiếm!”

Thanh kiếm thay hình đổi dạng lần nữa, trở thành một thanh song thủ kiếm to lớn.

Haunted không phải một tên ngốc. Hắn ngay lập tức chuẩn bị những dư trảm tiếp theo.

Tuy nhiên, dư trảm là vô dụng khi phải chống lại lưỡi kiếm của Lapis. Một khi bị nhìn thấu thì chúng cũng không đáng sợ cho lắm.

Sau khi chém hết chúng, cậu vung lưỡi kiếm vào Haunted.

Haunted hạ sự phòng hộ trước đó xuống, sẵn sàng thích ứng với sự thay hình đổi dạng.

Tuy nhiên, đòn chém của Takeru lại lao thẳng vào và xẻ từ vai xuống ngực Haunted mà không thay hình đổi dạng.

Cố tình trảm một cú mà không cần thay đổi hình dạng. Mặc dù chỉ là đòn mồi nhử đơn giản, đây vẫn là cú đánh nói lên gần như đặc tính của Lapis.

Một lượng máu lớn phun ra khỏi người Haunted.

"Gebohh...kuha...hahahahaha! Không tệ! Vui hơn rồi đó!"

Trong khi kẻ thù vẫn đang cười lớn, Takeru cảm thấy rùng mình.

Tại sao hắn lại tạo khoảng cách. Lý do cho chuyện đó, vừa xuất hiện trên người Haunted.

《"Chủ thể, kẻ thù đang phục hồi với tốc độ cực kỳ nhanh. Hãy nhanh tay tiếp tục."》

“Ta không để ngươi phục hồi đâu!”

Từ đó trở đi đây trở thành cuộc chiến một chiều của Takeru.

Cậu thay hình đổi dạng của thanh kiếm sau mỗi đòn tấn công, và liên tục chém vào kẻ thù.

Uchigatana. Claymore. Gladius. Falchion. Kunai. Flamberge. Seiryuutou. Shotel. Kukri. Ring Dagger. Warabitetou.[note630]

Cũng có cả những loại kiếm không được Kusanagi phái chỉ dạy. Ngay từ khi đứa trẻ ấy được sinh ra, nghệ thuật dụng kiếm đã được khắc vào bên trong cơ thể nó.

Xoay cơ thể mình, thanh kiếm trong tay cậu nhảy múa điên cuồng mà không mất đà. Liên tục gia tốc, cậu lấn át Haunted như một cơn bão.

Trông như một vũ điệu tuyệt đẹp.

Cơ thể Haunted liên tục bị cắt thành từng mảnh, và tốc độ hồi phục không thể theo kịp.

"Zweihander!"

Thanh kiếm lớn nhất, song thủ kiếm siêu lớn, zweihander.

Takeru giơ nó lên cao, và tiếp theo là bổ nó xuống não Haunted.

Chuyện này sẽ kết thúc với thứ này. Và nó sẽ là bước tiếp theo để cứu rỗi Mari.

Bằng tất cả con tim và linh hồn, Takeru tung ra đòn mạnh nhất được phủ đầy bởi sự giận dữ của cậu.

——Vào lúc đó.

"——Hihihii."

*zugyuru*......

Dưới chân Haunted, một cái bóng xuất hiện.

Từ cái bóng đó, có thứ gì đó cùng với đám gai bị bắn về phía Takeru.

"——Cái..."

Đó là Yoshimizu Akira, người được cho là đã chết.

Cơ thể Yoshimizu bị phóng ra từ cái bóng lao đến Takeru. Khuôn mặt cô ngơ ngác không biết có chuyện gì xảy ra. Tại sao cô ở đây, tại sao Takeru ở trước mặt cô, không biết vì sao.

Takeru một thoáng buông lỏng thanh kiếm, và ôm lấy ngực Yoshimizu. (?)

"Gyahaha, gyahahahaha! Ngươi thực sự là gì thế, đi cảm thông cho một nhân bản!"

Tiếng cười lớn của Haunted vang lên.

Giờ mới biết thì đã quá trễ. Điều duy nhất mà cậu có thể làm trong khi ôm lấy Yoshimizu là quay mặt khỏi Haunted.

Khi đó cậu bị chém.

Lưng Takeru bị xé toạc, và cậu bị thổi bay đi thật xa.

"...mẹ...kiếp......tên...khốn..."

Trong khi chửi rủa, một lượng máu lớn chảy từ lưng cậu.

Takeru không di chuyển được nữa. Cậu kiểm tra sự an toàn của… bản sao Yoshimizu, và chìm vào đống đổ nát.

“Nhóc con, cái này người ta gọi là chiến đấu đấy. Không phải là nơi để chơi công bằng thẳng thắng đâu. Người ta tận dụng tâm lý và cảm xúc của đối thủ, và khéo léo dẫn dắt nhịp tấn công của hắn. Ngươi quá mềm lòng. Dù rằng nguyên bản của người con gái đó đã rời thế giới này rồi, và ngươi chỉ đang ôm lấy một con búp bê ngu ngốc. Thật là, chính vì vậy mà con người thật thú vị. Chính vì vậy mà ta yêu chúng, haha, uhi...uhiihihihihihihihihi."

Haunted hất mái tóc trong khi lớn tiếng cười.

Takeru trong khi nghe tràng cười của hắn thì cố gắng đứng dậy.

《"Chủ thể, anh đã chạm mức giới hạn rồi. Nếu thêm nữa..."》

"......làm những vết thương...đông lại đi..."

《"......chuyện đó quá liều lĩnh."》

“Nếu nơi đây anh không... liều lĩnh... thì tất cả sẽ... mất hết... anh sẽ không... cứu được gì..."

Con tim Takeru đã chạm được đến cô, và Lapis lặng lẽ dùng áo giáp thấm vào các vết thương.

Tuy nhiên, bất kể có làm gì đi nữa, Takeru có vẻ đã thua cuộc rồi.

Phần 2

Mari nhìn thấy tất cả.

Cô thấy Takeru chiến đấu một cách vô vọng. Dáng hình của cậu vật vã. Sức mạnh của cậu. Cô thấy tất cả.

Ngay bây giờ, Takeru đang giữa đống đổ nát vẫn cố đứng dậy lần nữa.

Mari cũng thế, cô gạt đi nước mắt và đứng dậy khỏi mặt đất.

『"Nếu cậu muốn chuộc tội... thay vì tiếp tục đổ lỗi cho bản thân, thì hãy dùng ma thuật để cứu người ta."』

Cô nhớ lại những lời nói của Takeru, những lời nói đã khắc sâu trong tim cô.

Ý thức cô đã trở về, cô không còn bàng hoàng nữa. Đôi đồng tử từng mất đi ánh sáng, lại một lần nữa được thắp lên.

...chuyện mà mình....có thể làm...

Điều mà cô có thể làm, chỉ có một.

Đó là——ma thuật.

Không còn sự lựa chọn nào khác cho Mari. Ma thuật mà cô học được từ cô hiệu trưởng là tất cả những gì Mari có.

Ma thuật chữa thương, ma thuật phục hồi tâm trí, ma thuật giảm đau, ma thuật phòng hộ.

Đó là những ma thuật Mari không giỏi và cũng không muốn học, những thứ ma thuật mà hiệu trưởng, cũng là mẹ nuôi của cô dạy cho chứ không bỏ qua.

Và thứ ma thuật mà đến tận sau cùng cô mới được học, ma thuật công kích.

『"Nghe đây Mari. Chỉ sử dụng ma thuật này khi con cần bảo vệ người quan trọng với con."』

Mari đã phụ lại những lời đó, cô đã làm tổn thương người khác. Cô đã không thể bảo vệ được lời hứa của mình, tận 2 lần.

“Nhưng, mình sẽ không sai lầm thêm lần nào nữa.”

Cô nâng cánh tay mình lên, và chĩa những đầu ngón tay của mình về phía tên Haunted đang lớn tiếng cười vang.

“Lần này… mình sẽ cứu cậu ấy.”

Để hoàn trả cho những người cô không thể cứu, thì đây là bước đầu tiên.

Để bảo vệ người quan trọng với mình, cô sẽ dùng thứ ma thuật này.

Để cứu lấy người nguyện gánh vác nửa phần tội lỗi của mình, cô sẽ dùng nó.

Thứ thiết bị gắn trên cổ Mari không phải Gleipnir thông thường. Cái này đáng ra ngay từ đầu đã không được phép đem vào sử dụng, một loại vòng cổ có thể phát nổ. Hay nói cách khác, nó sẽ phát nổ khi ma thuật được kích hoạt. Sougetsu, phòng hờ trường hợp Mari sử dụng phép thuật hoặc bị Ảo Mộng GiáoValhalla mang đi, đã đặt cái vòng này lên người cô. Trí nhớ đã mất của cô cũng nói với cô rằng chế tạo một chiếc Gleipnir bình thường để phong ấn ma lực của một phù thủy mạnh mẽ như cô là rất tốn kém. Trong trường hợp đó thì thật không tưởng nếu người ta dùng một cái vòng bình thường.

Đây là một canh bạc, nhưng nếu trả giá bằng mạng sống của mình mà giúp Takeru sống thêm được một khắc nữa thì cô sẵn lòng làm thế.

Nhằm để không làm liên lụy đến Takeru, cô không được sử dụng ma thuật quá mạnh. Cô nhắm vào một điểm duy nhất, tạo thành một đường thẳng hoàn hảo.

Có đủ ma lực. Cô nhớ lại giai đoạn thực hiện. Ma pháp trận nhanh chóng nổi lên một cách hoàn hảo.

Cô xây dựng quá trình thực hiện trong đầu, hình dung ra ma thuật trong đầu, và hoàn thành niệm chú trong não.

Cô hoãn việc kích hoạt lại. Và cuối cùng, sau khi đã có được tất cả những thứ mình cần.

Trước khi cái vòng cổ phát nổ, cô sẽ chứng tỏ rằng mình có thể hạ Haunted.

“Đây sẽ là ma pháp cuối cùng của mình…!!”

Cô mở mắt ra để bắn ma pháp cuối cùng của mình.

Cô khép những ngón tay lại, tạo thành một khẩu súng.

“Xuyên qua hắn đi!! Hào Quang Sao Sư Tử『Cực Quang Chi Đạn』!”

Ngay lúc đó, một viên đạn tối thượng như thể chứa đựng toàn bộ ánh sáng của thế giới được giải phóng.

Tập hợp ánh sáng bảy màu.

Ma thuật cổ, Hào Quang Sao Sư Tử『Cực Quang Chi Đạn』

Mũi tên hủy diệt không thể cản phá ấy bổ thẳng đến đầu Haunted——

——Ngay trước khi bị xuyên thủng, Haunted phát sáng và tránh nó.

“Một sự ngạc nhiên kinh khủng nhỉ Mari-san? Chắc chắn rằng em sẽ bị đặt vào tình thế nguy hiểm nếu bộc phát nhiều sát khí như vậy đấy.”

Haunted mỉm cười dịu dàng.

Ý của hắn, chính là kinh nghiệm giao chiến. Đó chính là sự khác biệt then chốt giữa Mari và Haunted. Với cả hắn ta cũng có những khả năng tương tự như Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao của Takeru. Tránh được đòn tấn công của Mari là chuyện dễ dàng với hắn.

Kẻ thù của cô là một kẻ như thế.

Thấy hắn tránh được đòn đó, Mari không thể thốt nên lời, cô nghiến răng, cảm thấy chán nản.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng kết thúc mà cô dự đoán đã không xảy ra.

"............................................................?"

Cô sờ vào chiếc vòng cổ để kiểm tra. Nó vẫn đang gắn vào cổ cô một cách chắc chắn, nhưng không có gì đặc biệt xảy ra.

Một dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu cô, không hiểu vì sao kết thúc lại không xảy ra.

“Đừng lo——cái vòng đó sẽ không nổ đâu.”

Một giọng nói trẻ trung phát ra từ sau lưng.

Sau khi quay lại nhìn, cô thấy hình dáng một người đang đứng trên đỉnh của đống đổ nát.

Trên đỉnh của những bức tường đã sụp đổ của tháp điều hành, đứng đó là một cô gái có mái tóc hoàng đang đang cầm một khẩu súng và một cái khiên được tạo từ pha lê xanh.

Cô gái đó chính là——Ootori Ouka, khi đôi mắt họ chạm nhau, Ouka nhảy khỏi đống đổ nát và đáp xuống gần Mari.

“Cô… tại sao…”

“Tôi đã đe dọa Chủ tịch để ông ta giải trừ cái vòng Gleipnir loại phát nổ. Tôi đã dùng đến những chứng cứ sai phạm trong việc buộc tội cô.”

Ouka sau khi đột nhiên xuất hiện thì lại nói những lời không thể tin nổi khiến Mari đứng ngây ra đó. Tại sao người phụ nữ này lại làm chuyện đó cho cô? Mặc dù cô ta ghét cô rất nhiều…

“Không phải là vì cô đâu. Tôi làm thế để giúp Kusanagi.”

Ouka trừng mắt nhìn Haunted và nâng tấm khiên lên.

“Cô đã nói với tôi trước đây, rằng ma thuật cũng có thể cứu người.”

"............"

“Nếu là thế thì hãy cho tôi thấy. Chứng minh rằng ma thuật không chỉ để hại người.”

"............"

“Nếu cô không làm thì tôi sẽ không bao giờ thừa nhận đâu.”

“Hmhp.” Ouka nói chuyện như thể cô đang chán ghét lắm.

Mari mở to mắt lắng nghe những lời hống hách của Ouka, và thầm nghĩ.

Ừ... nhỏ này thật là——phiền phức.

Cô ta đang nghĩ gì vậy? Cô ta nghĩ cô ta là ai cơ chứ? Đột nhiên xuất hiện, và đòi hỏi sử dụng ma thuật trị thương? Cô ta là đứa quái nào mà bắt mình phải làm thế? Không thể làm gì khác ngoài việc làm tổn thương người ta? Thật là sự sỉ nhục kinh khủng! Cô ta nghĩ mình là ai mà nhảy vào không cần phải giải thích gì? Cái quái gì vậy? Bộ cô ta nghĩ rằng xuất hiện bằng cách đứng trên đống đổ nát là trông ngầu lắm chắc? Cô ta bị ngốc à!? Chẳng ngầu chút nào! Ít ra thì mình nghĩ làm vậy không ngầu. Tôi sẽ không nịnh bợ cô chỉ vì cô cứu tôi kịp lúc đâu!

Cũng nhờ vào những cảm xúc kỳ lạ đang dấy lên bên trong, Mari nhận ra rằng những cảm xúc tiêu cực kiểu như buồn bã đã thổi bay đi mất.

“Cái quái gì, ra lệnh tôi này nọ. Cô không thể tự mình làm lấy và muốn dựa vào tôi chứ gì?”

"...đừng có tự mà đề cao bản thân. Người giải trừ cái vòng cổ đó vốn dĩ là tôi này."

“T-tôi không có nhờ cô. Với cả cô đã nói rằng chuyện này không phải là vì tôi.”

“Miệng mồm láo toét… cô không muốn giúp Kusanagi à?”

“Tôi muốn giúp, và tôi sẽ giúp cậu ta. Nhưng thái độ của cô khiến tôi bực mình!”

Vì lý do gì đó mà hai người họ bắt đầu tranh cãi.

Mặc dù có chung mục tiêu, nhưng bọn họ bài trừ lẫn nhau như hai cực nam châm.

"Oh-ho! Lần này vị khách lại khá xinh đẹp. Khiến tôi thật sự vui quá. Cô có mái tóc đẹp thật... Tôi muốn dùng nó trang trí phòng mình."

Haunted vừa tiến về phía họ vừa tuyên bố những lời lẽ kỳ quái.

Mari ngưng cãi cọ, rồi cúi người xuống một tay chống đất.

"Giết hắn không phải là chuyện dễ dàng. Dù mất đầu, hay tim bị đâm thủng thì hắn vẫn tái sinh. Cô cần phải có sức mạnh đủ để khiến hắn tan thành tro bụi."

"Hmph. Cô có thể làm được không?"

“Đừng có đánh giá thấp tôi. Nếu là về sức mạnh thì ma thuật của tôi không thua ai hết. Tôi thậm chí có thể hủy diệt cả linh hồn hắn.”

Lúc Mari nhắm mắt lại, một ma pháp trận khổng lồ xuất hiện trên mặt đất.

Bảy sắc màu tuôn chảy, những màu sắc tượng trưng cho ma pháp cổ đại 『Cực Quang』.

"Vấn đề chính là cần phải mất một lúc mới kích hoạt được. Công việc của cô, là câu giờ cho đến khi tôi hoàn thành nó... cô sẽ không nói rằng mình không thể làm được nhỉ?"

"Phải câu giờ cho con mắm nhà cô để cô thi triển cái ma pháp chậm rì đó thật là vô cùng khó chịu, nhưng không phải là tôi không làm được. Cũng chẳng sao nếu cô thực hiện ma thuật đó một cách chậm chạp."

Họ đã đạt được sự thỏa thuận giữa cuộc chiến phụ nữ, Ouka thủ khiên đứng chắn trước Mari.

Cả hai đã sẵn sàng chiến đấu, và quên mình vì nhiệm vụ.

“Để tôi nói cô nghe cái này, chúng ta hợp tác chỉ vì có chung mục đích.”

“Tất nhiên. Làm thế này tất cả là vì Takeru, người đã cứu tôi.”

“Oh, đúng thế. Tất cả là lỗi của cô, Kusanagi bị thương cũng tại cô.”

"Tất nhiên chính vì thế mà——"

"Chính vì thế mà tôi hoàn toàn——"

Ma pháp của Mari càng lúc càng tỏa sáng, Ouka với một tay cầm khiên lôi chốt 3 quả lựu đạn cô đeo bên hông.

Và,

"——tôi không làm chuyện gì vì cô!”

"——không làm vì cô!!

Đó là cách mà sự thống nhất giữa hai cô nàng không hợp nhau đến mức tệ lậu này bắt đầu.

Đồng thời với việc Ouka tháo chốt an toàn của 3 quả lựu đạn, cô ném chúng lên trời.

Những quả lựu đạn vẽ nên một vòng cung, rồi phát nổ trong không trung.

Nó không dùng để gây sát thương cho kẻ địch. Lúc chúng phát nổ, một đám bụi màu đỏ tươi tỏa ra sân đấu.

“...Bụi Nhiễu Ma PhápMagic Chaff”

Haunted lẩm bẩm khi nhìn thấy đám bụi lơ lửng trong không khí.

Nó đúng nghĩa đen là thứ bụi làm giảm ma pháp. Rất nhiều loại vật liệu kháng ma thuật được sử dụng làm thành phần trong đó, tất nhiên là có Adamantium và Mithril, ngoài ra còn có nhiều vật liệu khác chẳng hạn như Thép Damacus và Orichalcum.

Và những quả lựu đạn Ouka ném đi chính là do Ikaruga chế tạo. Vật liệu kháng ma thuật được dùng là——

《"! ...Vàng Hồng Sắc[note631]!! Nó là loại vật liệu kháng ma thuật đáng ghét gây ô nhiễm thuộc tính các dạng sống một cách mạnh nhất!! Dùng thứ quý hiếm như vậy để làm thành bụi… cái thể loại ngu xuẩn gì vậy...!!?"》

Nacht phát hoảng. Tất nhiên người chế tạo ra cái này chính là Thợ RènRegin của Tiểu Đội Trẻ Trâu rồi.

Haunted thử mở rộng 『Khu Vườn Tuyệt VọngBelladone Garden』 ra từ đầu ngón tay mình, nhưng đám gai mọc ra lại ré lên rồi chạy về ngón tay của hắn.

"Ra vậy. Trong trường hợp này——thì thế nào đây?!"

*swish*, Ouka nghe thấy tiếng xé gió, rồi mất dấu Haunted.

Biến mất——không, không phải. Ouka ngay lập tức dạng chân ra.

———*diiiiiiiiiinggg!*

Đồng thời với tiếng kim loại ngân trong không khí, cơ thể Ouka chấn động.

Haunted ngay trước mặt cô đâm mũi kiếm Dáinsleif tới. Tuy nhiên, nó không chạm tới Ouka.

Cái khiên Ouka trang bị trông giống như loại khiên chống bạo động mà lực lượng bảo an sử dụng. Chiếc khiên màu xanh bán trong suốt đó đã chặn được đòn tấn công.

《"Tch——lần này là pha lê xanh! Có đùa không vậy! Vật liệu này, đáng lẽ không được sử dụng ngoài các cuộc thí nghiệm giả kim!"》

Nacht bắt đầu thấy băn khoăn hơn.

Pha lê xanh, trong số các vật liệu phòng ngự kháng ma pháp quý giá thì nó là loại hiếm nhất. Khả năng phòng ngự kháng ma pháp của nó là mạnh nhất, và có khả năng hấp thụ chấn động không kim loại nào so sánh được.

Thứ kim loại quý hiếm này thường thì khó có.

Dù bạn có tiếp xúc với các cấp cao hơn thì cũng gần như không thể.

Khiên chắn và bụi nhiễu ma pháp, đó là những thứ Ouka yêu cầu Ikaruga chuẩn bị.

Ikaruga đã cho cô mượn những thứ này mà chẳng cần phải hỏi dùng cho chuyện gì.

Nhỏ Suginami này... làm thế quái nào mà có những thứ này. Kiếm vàng thì còn khả dĩ, nhưng mà...

Cô vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng đây đúng là thiết bị tuyệt vời cho tình huống này. Chịu một đòn tấn công của Dáinsleif, ngoài Thánh Bảo Ma Thuật ra, thì thứ duy nhất có thể làm được chính là pha lê xanh.

Tuy nhiên, dù là thế. Ngay cả như vậy——cũng sẽ không chịu được lâu.

《"Đem bọn ta ra làm trò hề...! Haunted, nghiêm túc đi! Tâm trạng tôi đang cực kỳ tệ!"》

"Đừng có khóc lóc chỉ bởi vì một cái khiên không phải là Thánh Bảo Ma Thuật chặn được cô chứ, Nacht."

《"T-tôi không có khóc lóc!"》

"Hãy tự tin lên. Cô là Thánh Bảo Ma Thuật tốt nhất với tôi."

Nói thế rồi, Haunted liên tục tung đòn tấn công Ouka đang đứng trước mặt.

"——Guhh!"

Mặc dù cái khiên có khả năng hấp thụ chấn động rất tuyệt, nhưng chấn động mà Ouka nhận lấy vẫn sánh ngang với chấn động gây ra bởi một vụ tai nạn giao thông. Cơ thể cô bị chấn bay đi nhiều lần, khiến cô lảo đảo.

Nếu không có khiên, chỉ cần một đòn thôi là Ouka đã bay mất tiêu rồi. Chắc hẳn những đòn tấn công của Haunted phải sánh ngang với xe tăng. Sức mạnh của hắn giống như khi Takeru chuyển dạng Thợ Săn Phù Thủy vậy, Ouka thầm nghĩ.

Cô không thể né tránh cho đến khi thao tác ma pháp của Mari hoàn thành.

“Hmm, chuyện này làm tôi có chút mệt mỏi. Phản xạ của cô khá tốt, nhưng chẳng thú vị gì khi cô chỉ phòng hộ bản thân như vậy.”

Trong khi liên tục đâm kiếm, Haunted phàn nàn.

"Vậy thì, đã đến lúc——"

Ouka không thể di chuyển nữa. Đôi cánh tay cô tê dại và đã gần tới giới hạn.

"——chúng ta nghe tiếng thét của cô.”

Chuyện tiếp tục ngay sau đó.

Giọng nói của Haunted——vang lên ở đằng sau.

Di chuyển với tốc độ cường đại, hệt như khi Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao của Takeru. Quả nhiên Ouka không thể theo kịp.

Cô cố gắng bảo vệ lưng mình, nhưng Haunted đã đâm kiếm tới rồi.

Lưỡi kiếm đã kề sát ngực Ouka.

Không ổn, không thể tránh được.

Khi Ouka buông xui và nhắm mắt lại.

Thái dương Haunted bị một viên đạn có màu sắc của cực quang bắn trúng.

Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng Ouka vẫn không bỏ lỡ cơ hội. Cô lôi khẩu súng trên hông mình ra và dội đạn vào tên Haunted đang loạng choạng.

Đó là một khẩu súng lục dùng đạn cỡ lớn. Sự cải tiến của loại súng Desert Eagle từng được chế tạo trước chiến tranh. Khẩu súng này Ikaruga chắc là làm cho vui, độ giật đủ mạnh để thổi tung luôn cánh tay.

Sức mạnh của nó quả đáng kinh ngạc. Mặc dù chưa đủ để xuyên qua áo giáp của Haunted, nhưng cũng đủ thổi bay hắn.

Haunted vô thức vô thanh bị thổi bay đi và rồi lăn tròn trên đất.

Viên đạn ánh sáng va vào hắn hồi lúc đầu, giờ đang lơ lửng xung quanh Ouka và phát ra tiếng động nho nhỏ. Và không chỉ có một, mà tận bốn viên đạn bí ẩn đang ở đó, như thể đang bảo vệ Ouka.

"Geez... thật là một đứa con gái gây phiền phức cho người khác."

Mari, người đang xây dựng ma pháp trận, thốt ra tiếng mệt mỏi.

Nhìn kỹ hơn, có thể thấy trước mặt Mari là 4 ma pháp trận ba chiều nhỏ. Ouka cuối cùng cũng hiểu ra những viên đạn ánh sáng đó là do Mari tạo ra.

Mari trong khi đổ mồ hôi hột thì mỉm cười không chút sợ sệt với Haunted.

"『Ngọn Lửa MaWill-o'-Wisp』... một ma thuật triệu hồi theo khế ước. Thường thì chúng chỉ là loại ánh sáng ma quỷ di chuyển thật nhanh. Nhưng sau khi chúng kết nối với người kết ước… chúng chuyển sang thuộc tính giống như người sở hữu chúng."

Thái dương Haunted lõm vào, sọ hắn bị vỡ và móp méo không đồng đều.

"Ma thuật của ta… hơi bị đau đó!"

Mari cười vang sau khi tung được một đòn tấn công dữ dội.

Tuy nhiên, da dẻ cô lại dần trắng bệch, và có máu nhỏ giọt từ mũi cô.

Sử dụng ma pháp đồng thời, là một kỹ thuật ma pháp rất cao cấp với phù thủy. Và Mari đã triển khai 『Ngọn Lửa MaWill-o'-Wisp』 đồng thời với một ma thuật lớn khác. Điều này là không thể nếu cô không duy trì khả năng tập trung ở mức cao nhất, đây là hành động có mức khó cao nhất. Một phù thủy bình thường có thể sẽ thất bại trong việc thiết lập trình tự ma pháp và chết do bị nó dội ngược lại.

Mari đã liều lĩnh kết hợp 『Ngọn Lửa MaWill-o'-Wisp』 với phép thuật lớn của cô.

“...đi làm chuyện không cần thiết…”

Ouka biểu lộ vẻ mặt như thể đang khó chịu, và đứng giữa Mari và Haunted.

“Tôi đã nói… tôi không làm việc này vì cô…!”

Mari trả lời Ouka với giọng điệu mỉa mai.

Kẻ thù của họ, đã đứng vững lại, phục hồi cái đầu như thường và mỉm cười vui vẻ. Đáng lẽ đó phải là vết thương chí tử, bất k�� bạn nhìn thế nào, hắn ta quả thật là một con quái vật.

“Thật là không chịu nổi 2 cô em mà. Hình như tôi thích rồi đó. Hai em quả là sự kết hợp rất tuyệt vời, ufufuhihihihi.”

Nghe Haunted khen ngợi, gò má của hai người giật giật.

Và rồi cả hai cùng nhau,

“”Chuyện đó chẳng khiến ta vui chút nào cả!””

Cả hai người họ đồng thời trả lời một cách chán ghét.

Haunted lại bắt đầu tấn công còn Ouka lại bắt đầu phòng thủ.

.Mari dùng 『Ngọn Lửa MaWill-o'-Wisp』 hỗ trợ Ouka, giúp cho cô vừa đủ duy trì thế cân bằng.

"...ngh."

Cần có thời gian để khởi động thứ ma pháp quy mô lớn và phức tạp mà Mari đang tạo ra, do đó ma lực của nó hẳn rất to lớn…

Liệu có thể dùng nó đánh trúng Haunted?

Đó là mối bận tâm duy nhất của Mari. Tốc độ phản ứng gia tăng cho phép hắn tránh được ngay cả 『Hào Quang Sư TửCực Quang Đạn』, thứ di chuyển với tốc độ ánh sáng.

Liệu cô có thể dùng ma thuật quy mô lớn lên một mục tiêu di chuyển nhanh như vậy.

Mari không tự mình điều khiển『Ngọn Lửa MaWill-o'-Wisp』. Những sinh linh ma thuật này tự động phản ứng.

Và chúng chỉ vừa đủ theo kịp tốc độ của kẻ thủ ác.

Ma thuật lớn mà Mari đang cố gắng khai triển có đánh trúng hay không, tất cả dựa vào khả năng nhắm bắn và căn thời gian của Mari.

Nếu cô trượt, tất cả kết thúc.

Cảm thấy hơi chút bất an, khả năng tập trung của cô liền bị xáo trộn.

《"—...Mari, cậu có nghe thấy tôi không?"》

Khi đó cô nghe thấy một giọng nói trong đầu mình. Là liên lạc thông qua ma pháp cộng hưởng.

Cô nhìn về phía xa xa tận cuối trường đấu.

Và cô trông thấy Takeru máu me đầy người đang cố gắng đứng dậy.

《"...Takeru?"》

《"Ừ. Tôi đã nhờ Lapis để tôi nói chuyện với cậu."》

《"Cậu không nên cử động! Có chịu đựng đi! Tôi-tôi vẫn chưa..."》

《"Không còn thời gian đâu. Cứ nghe những gì tôi nói."》

Sau khi cắt ngang câu nói của Mari, Takeru nói gì đó nghe thật táo bạo.

《"Khi hắn ta đứng tại vị trí thẳng hàng với tôi, thì bắn ma pháp đó vào tôi."》

《"Cậu.... cậu nói cái gì vậy?!"》

《"Tôi muốn cậu đặt tất cả ma lực vào đó, và bắn nó vào tôi."》

《"Tôi không hiểu! Ý cậu là gì——"》

《"Cứ tin tôi. Tôi nhất định tôn trọng tình cảm của cậu."》

Nghe thấy cậu ta với tất cả vẻ nghiêm túc nói vậy, mặt Mari đỏ bừng.

Cô đỏ mặt vì hiểu những gì cậu ta nói theo một nghĩa khác[note632]

Cô đã bị thuyết phục rằng Takeru vẫn còn ý định chiến đấu. Có vẻ như cậu không định từ bỏ cơ hội chiến thắng.

《"...Tôi hiểu rồi. Tôi không biết cậu định làm gì, nhưng nếu cậu chết thì tôi không tha cho cậu đâu!"》 . Takeru cười khổ, có lẽ là vì cái cách cư xử mâu thuẫn của cô, và rồi liên lạc bị cắt đứt.

Được yêu cầu như vậy rồi, Mari quyết định đặt toàn bộ ma lực vào đó.

Trước mặt cô, hàng phòng tuyến của Ouka và 『Ngọn Lửa MaWill-o'-Wisp』 vẫn tiếp tục trụ vững.

Tuy vậy, số lượng 『Ngọn Lửa MaWill-o'-Wisp』 đã bị giảm xuống còn hai.

Chúng hẳn là bị Dáinsleif chém phải. Sinh linh ma thuật không hẳn chết đi, nhưng hiện tại cô không thể tái triệu hồi chúng được.

Cái khiên chắn của Ouka cũng đã đi đến giới hạn của nó. Có nhiều vết nứt vỡ trông như lỗ đạn trên đó, đánh vỡ nó chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Chỉ cần thêm chút nữa…!”

Mari, đang mất bình tĩnh, vẫn vững vàng xây dụng thuật thức.

Chỉ cần một bước nữa. Chỉ cần một tí nữa.

Chỉ cần 10 giây nữa cho đến lúc nó kích hoạt.

———*binnnnnnnngg*

Khiên chắn của Ouka bị vỡ.

"———!!"

Mari và Ouka run lên. Haunted nở nụ cười điên loạn thực hiện một cú đâm.

Hoàn thành kịp lúc đi! Hoàn thành kịp lúc đi!

Hai người họ đồng thời hét lên trong suy nghĩ của họ.

Tôi không muốn chết sau khi đã đi xa tới mức này. Tôi không muốn chuyện kết thúc ở đây.

Dù có khó coi cũng không thành vấn đề. Dù có khó coi cũng không sao. Tôi không muốn chuyện kết thúc tại đây.

Ouka và Mari cầu Chúa.

——Nguyện ước đó, hẳn là đã chạm tới Người.

"Gah——?!!"

Không phải là ma thuật đó hoàn thành kịp lúc.

Một pha oanh tạc khủng khiếp từ xa bắn trúng bụng Haunted.

Pha oanh tạc ấy——không, là một phát súng bắn tỉa uy lực đủ để làm vỡ thứ giáp được tạo ra từ ma lực của Anh Hùng.

"Saionji, là cậu?!"

Cô thốt ra cái tên đó trong điện đàm.

Và rồi cô nghe thấy tiếng Usagi hít một hơi thật sâu.

《"...một mắt của tớ đã bị thương. Nên tớ sợ quá mãi tới giờ mới bắn... Tớ xin lỗi."》

"Không, tớ vẫn ổn là nhờ có cậu! Thật sự nợ cậu rồi!"

Ouka rất vui vẻ cám ơn Usagi.

Cùi chỏ Haunted bị thổi tung, mặc dù bị xạ thủ bắn trúng nhưng hắn vẫn điều chỉnh lại tư thế trong khi run lên kích động.

"Các em thật sự tuyệt quá! Tôi rất yêu các em! Bằng mọi giá, tôi phải giết các em và biến các em thành của tôi!"

Với một nụ cười kỳ quái khùng điên, Haunted hét lên mộng tưởng của hắn.

Tuy nhiên.

“Ta sợ rằng chuyện đó là không thể nào đâu. Ngươi đã đánh giá bọn ta quá thấp——chuyện đó sẽ kết thúc với thứ này!”

Ngay khi giọng nói lạnh lùng vang lên, Ouka đang phòng thủ liền nhảy ra chỗ khác.

【"Với lời chúc phúc của Nữ Thần Rạng Đông, hỡi người là hiện thân của ý chí thần thánh. Kết thúc của kiến thức và sáng tạo, mang đến sự tiêu vong bùng sáng. Ánh sáng tối thượng mở ra cánh cổng thiên đàng——và cám dỗ người đó bước vào hư vô!”】

Kim hỏa kích hoạt ma thuật, chính là câu thần chú vừa đọc lúc nãy.

Với những xúc cảm không thể kiềm chế, Mari hai tay đan vào nhau tiến về phía Haunted.

Tiến về phía kẻ thù đáng hận. Tiến về phía kẻ đầu sỏ đứng sau tất cả.

Đỉnh điểm của sức mạnh hủy diệt, ma pháp mạnh nhất, giờ đây——

"Đây là tất cả những gì ta có! Nhận lấyyyyyyyyyyyyyyy!!"

——Cô giải phóng nó.

Mặt đất vụn vỡ, không khí thét gào, sóng ma pháp cày nát sân đấu.

Đột nhiên, trước mặt Mari, một cánh cổng lộng lẫy xuất hiện.

Cánh cổng đó, theo những lời nói mãnh liệt của Mari đã mở ra, và như thể một khẩu pháo ánh sáng, một cột sáng cực quang sắc từ đó phóng ra.

『Ánh Sáng Định MệnhCánh Cổng Cực Quang』, thứ ma thuật đã tàn phá thế giới trong suốt Đại Chiến Săn Phù Thủy, đã phá hủy nhiều hàng không mẫu hạm, chiến hạm, thứ ma thuật với sức mạnh của máy bay ném bom chỉ cần một đòn là nhấn chìm mọi thứ.

Ánh sáng đó bay thẳng về phía——

“Hahaha, trông thì hoành tráng đó, nhưng không trúng thì chẳng là gì cả!"

Haunted né khẩu pháo ánh sáng, và vừa di chuyển xung quanh Mari vài vòng vừa chế giễu cô.

“Suýt nữa nhỉ? Chỉ chút xíu nữa thôi là trúng rồi đó. Nếu chỉ để nó sượt qua một tí thôi thì nửa cơ thể tôi bị thổi tung rồi. Thật là một ma thuật tuyệt vời, từ giờ cùng nhau tập luyện ở Ảo Mộng GiáoValhalla nhé!”

Giả điếc trước những lời trêu ghẹo của Haunted, Mari tiếp tục bắn ma pháp một mạch cho đến khi kiệt sức.

Và sau khi ma lực can kiệt, cô ngã xuống đất.

Sau khi giải phóng mọi thứ, cô chẳng còn chút sức lực nào cả.

“Không hay đâu, Mari-san. Cạn ma lực trong khi chiến đấu là tự sát đó.”

"Ha... ha...."

"Giờ thì, sau khi chúng ta trở về từ biên giới thì cùng nhau học nhé! Đừng lo! Tôi sẽ không làm gì bậy bạ với học sinh đâu! Đơn thuần tra tấn là phương châm của tôi!"

"Ufu, ufufufufu."

Haunted đứng trước mặt Mari cười vang.

Hắn giơ tay về phía Mari, người đã phóng thích mọi thứ.

Ngay khi hắn định sờ vào má cô, thì lúc đó.

"——Tôi đã nhận hết mọi thứ từ cậu rồi.”

Có giọng phát ra từ đằng sau.

Lần đầu tiên Haunted cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đột nhiên, sau khi quay lại, hắn thấy Takeru với đầy vết thương khắp người đang giơ cao thanh kiếm.

Takeru hạ thấp cơ thể về bên phải, tạo tư thế đâm.

Haunted với vẻ mặt thất vọng thở dài.

“Không biết từ bỏ thì không tốt đâu. Thật tình là ta chán ngươi rồi. Chơi với trai không phải sở thích của ta.”

Haunted cũng hạ người về phía bên phải, và chĩa kiếm tạo thế đâm.

“Nacht——Cố Hữu Ma Pháp.”

Một ma pháp trận màu đen xuất hiện dưới chân Haunted sau chỉ thị.

“Hãy vui lên đi, Thợ Săn Phù Thủy. Được ăn đòn này, ngươi là người thứ hai.”

Tạo thế quen thuộc, Haunted cười nhạo Takeru.

【"Giờ có van xin cũng vô ích——Ta đã được phóng thích. Đã quá trễ để giảng hòa với ta——vì bây giờ ta đã rút ra thanh kiếm Dáinsleif."】

Một giọng nói kỳ lạ, ngây thơ thốt lên những từ ngữ xa xăm bằng ngôn ngữ linh hồn.

"Kusanagi Song Nhận Phái——"

Takeru phía bên kia thủ thế.

Cậu thu gọn cả cơ thể mình lại như một cái lò xo một cách có hệ thống. Dây chằng, bắp chân, đùi, eo, cánh tay, vai, cổ. Rồi cậu ta dồn sức mạnh vào mỗi nhóm cơ, ngay cả xương cậu ta cũng vặn lại để tạo ra sức mạnh trong chớp nhoáng. Cậu xoắn hai cổ tay đang cầm thanh kiếm của mình lại nhìn như cái vỏ ốc.

Xương cốt khắp cơ thể kêu cót két, cơ bắp trong cơ thể gào thét.

Và rồi cả kỹ năng và ma pháp đồng loạt khai triển.

"——— Kỳ Lân Diệt Tuyệt Thương!!"

【"——— Bể Máu HjaðningavígBerserk Enchantment."】

Cả hai tung ra đòn đâm.

Takeru trong khi giải phóng sức mạnh cơ thể thì đồng thời kích hoạt Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao, bỏ lại cả thế giới phía sau.

Gia tốc, gia tốc, gia tốc——

Với cả cơ thể tăng tốc, nhanh hơn——

Cú đâm của Takeru đạt tới giới hạn tốc độ và va vào cú đâm của Haunted.

Vốn dĩ những cú đâm sẽ không đụng nhau, đáng lẽ không có tương tác nào.

Tuy nhiên, cả hai thanh kiếm lại đâm vào mũi nhau, rõ là muốn đụng nhau.

Thời điểm chúng va chạm, tác dụng Cố Hữu Ma Pháp của Dáinsleif xuất hiện.

Từ lưỡi kiếm, thứ ma pháp biến dạng kỳ lạ có màu đen lẫn đỏ trộn lại đột nhiên tràn ra.

Đó chính là Cố Hữu Ma Pháp của Dáinsleif, 【"Bể Máu HjaðningavígBerserk Enchantment."】.

Bùa ếm quyền lực đó không chỉ dẫn đến sự hủy diệt, ma thuật đen đó ô nhiễm tâm hồn của chủ sở hữu và gia cường cơ thể hắn tới mức siêu việt. Khi ma thuật đó được gọi lên, cơ thể của người sở hữu, với cái giá là cả ma lực và sinh lực, được đề thăng lên nhằm tung ra một đòn duy nhất. Tâm tính của người sở hữu sẽ biến thành một con thú khát máu, mất hết lý trí và khả năng suy nghĩ.

"ASEIQRNZXCASDGSDCVZXcQWEASDAGCSUIREQ"

Haunted đã trở thành một con quái vật chỉ muốn được đâm thủng ai đó. Takeru trong thế giới gia tốc căng người ra để đẩy lùi đòn tấn công ấy.

《"Thật tuyệt diệu. Chống đỡ Cố Hữu Ma Pháp chỉ bằng một kiếm kỹ. Ta nghĩ rằng không có bất kỳ kiếm sĩ nào như ngươi trong thời đại ngày nay. Chắc trong quá khứ cũng không có."》

Cùng với việc bị sóng xung kích và ma thuật đánh vào, cậu nghe thấy giọng Nacht vang vọng trong đầu mình.

《"Nhưng vô dụng thôi. Ngươi không thể thắng ta chỉ bằng cách sử dụng một thứ thô cùn như vậy được."》

Takeru phản đối kết luận một chiều của Nacht.

Cậu thoáng để lộ răng nanh——và cười vang không sợ hãi.

《"—Hoàng Hôn Buông PhủTwilight Enchantment——Enchantment nghịc đảo, giải phóng vật chất lưu động."》

Ngoài giọng của Nacht, giọng của Lapis vang đến cậu.

Lúc đó, ma pháp cực quang sắc nổi sóng trên lưỡi kiếm Lapis. Dịu dàng như ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, cũng dữ dội như cái chết của một vì sao, và đẹp như ảo ảnh phản chiếu trên bầu trời phương bắc, các hạt ánh sáng phát ra va vào lưỡi kiếm Dáinsleif.

Nó trông hệt như thứ sức mạnh Mari vừa giải phóng và hằng tự hào,『Ánh Sáng Định MệnhCánh Cổng Cực Quang』.

《"Đó… là ma pháp của Mari!?"》

《"Cố Hữu Ma Pháp của ta khắc hẳn cái thứ bùa chú man rợ của ngươi, ta đây hấp thụ ma thuật. Chủ nhân của ngươi không thực sự sử dụng ma thuật, vì thế ta được phép mượn ma thuật từ một trong những người bạn của Chủ thể."》

《"...không thể nào! Ma pháp mạnh mẽ như thế với sức hủy diệt như thế! Không thể nào có chuyện hấp thụ được nó!"》

《"Có lẽ là không thể với ngươi, nhưng lại có thể với ta. Ta có thể giải phóng nó mà không cần chuyển đổi ma lực của mình. Bằng cách đó ta có thể chiếm lấy nguồn ma lực lớn hơn."》

《"...!! Con khốnnnnnnnnn!!"》

Cú đâm của Takeru bắt đầu đẩy lùi được cú đâm của Haunted.

《"Ta sẽ đáp trả lại toàn bộ những lời ngươi đã nói lúc trước mà không sót từ nào. Một tên biến thái và một thứ đồ vật ngu xuẩn như ngươi không thể nào đánh bại được ta và Chủ thể của ta."》

Với giọng điệu thờ ơ và ra vẻ chiếu cố, như thể đang đứng từ trên cao nhìn xuống, Lapis tuyên bố.

Tự tin, kiêu hãnh.

Lapis nói những lời cuối với kẻ bại trận.

《”Đó là điều đương nhiên. Vì ta và Chủ thể của ta là mạnh nhất."》

Đáp lại tuyên bố của cô, Takeru gào lên.

"Đúngggggggggggggg!!"

Không có ai có thể chống lại đòn đánh này.

Ngay cả khi có 2 Nacht——không, ngay cả khi cô ta có sức mạnh nhân ba thì cũng bị đẩy lùi và bị thổi bay đi mà thôi.

Cú đâm chứa đựng mọi thứ để trả thù cho những người không may là nạn nhân của hắn, giờ đâm xuyên qua tim hắn.

Phần 3

Takeru đã sử dụng gần như toàn bộ sức mạnh thể chất của mình, và giờ đang đứng với trạng thái vượt quá sức chịu đựng từ lâu.

Vì nhận thức của cậu đang mờ nhạt, cậu kiểm tra lại tình hình.

Cậu nhìn thanh kiếm đã xuyên qua tim của Haunted, chắc như bắp.

"Haa... haa... Ta-ta thắng rồi."

Cậu cũng muốn tạo vẻ mặt thích hợp để ăn mừng chiến thắng, nhưng cơ mặt cậu lại không hoạt động như mong muốn.

Haunted bị cháy thành than ngay tại nơi hắn bị đâm, toàn bộ cơ thể hắn hóa thành tro dưới tác dụng ma pháp của Mari.

Hắn đã chết. Không thể nào hắn sống sót sau chuyện đó.

Nghĩ như thế, vào lúc cậu muốn ngã lưng ra.

Haunted đột nhiên bắt đầu động đậy, cùng với thanh kiếm đâm xuyên qua tim, hắn nhìn mặt Takeru.

“Đ-đùa... chắc…?!”

Takeru nhìn thấy cảnh này liền á khẩu. Mặc dù tim hắn bị đâm thủng. Mặc dù hắn không thể hoạt động như người thường được nữa. Mặc dù hắn đang vỡ vụn ra và tan thành tro.

Tại sao, tại sao hắn vẫn còn sống.

Gương mặt cháy đen của Haunted nở nụ cười khác với cái điệu cười khùng điên trước đó và nói.

"——Thằng nhóc, tên ngươi?”

Giọng hắn, không giống lúc nãy, nghe thật nghiêm túc.

Takeru trừng mắt đầy chán ghét với tên Haunted vẫn còn sống.

"Kusanagi... Takeru."

"Kusanagi...? Ra vậy. Là từ gia tộc săn quỷ đó.”

“...! Tên khốn kiếp, ngươi biết gì về nhà ta?”

Tiếng cười vang phát ra từ cổ họng Haunted, răng hắn lòi ra.

“Ta sẽ nhớ đến ngươi, Kusanagi Takeru-kun. Ta sẽ không quên trận đấu tuyệt vời này.”

Ngay sau đó Takeru thở hổn hển, hai chânkhông vững.

《"Chủ thể, hãy tránh ra."》

Ngay khi được khuyên, cậu rút kiếm ra và giữ khoảng cách với Haunted.

Tại nơi họ vừa đứng lúc nãy, có thứ gì đó như một cái đầm lầy màu đen, giống thứ xuất hiện từ cơ thể Yoshimizu, nổi lên.

Với tiếng nước chảy thật kêu, Haunted chìm vào cái đầm.

Cùng với lúc hắn hoàn toàn biến mất, “fuhh”, cơ thể Takeru mất sức và té nhào về phía trước.

Takeru trong lúc sắp sửa mất đi ý thức liên tục lặp lại những lời của Haunted trong đầu.

Gia tộc săn quỷ… Kusanagi.

Đó là chuyện gần như không ai biết đến ở thời này, một kiểu chuyện cổ tích được kể thoáng qua.

"Takeru... Takeru..."

Khi ý thức trở lại nhờ vào giọng nói đó, bầu trời đã nhuộm màu hoàng hôn rồi.

Takeru nhìn về nơi phát ra giọng nói.

"...Ma...ri."

Hầu như không thể nói nổi, Takeru rên rỉ.

Mari không tỏ vẻ lo lắng, mỉm cười dịu dàng với cậu.

"Takeru... cám ơn cậu."

"............"

"Nhờ có cậu ở đó... Tôi sẽ không phạm thêm sai lầm nữa."

Hình bóng Mari nhuộm màu hoàng hôn, sao trông vội vàng.

Như thể cô sẽ đi xa bất cứ lúc nào…

“Chuyện Takeru đã nói với tôi trước đó… tôi sẽ không bao giờ quên.”

"...Ma......ri."

“Bất kể tôi ở đâu… ngay cả trong bóng đêm sâu thẳm… tôi sẽ không quên.”

Takeru cố chạm vào Mari.

Cậu cố nhấc cánh tay run rẩy của mình, nhưng cậu chẳng có sức.

Chạy đến từ đằng sau, một bóng người khác xuất hiện phía sau Mari.

"——Nikaido Mari. Tôi bắt cô vì đã sử dụng ma thuật trái phép."

Cậu nghe thấy tiếng nói của một Thanh Tra.

Mari bị bọn họ đặt đủ thứ cùm tay vòng cổ vào người.

......không......

Takeru giơ tay ra một cách vô vọng.

...đừng đưa cô ấy đi...

Cậu vô vọng giơ tay, không cảm thấy chút đau đớn nào.

"...Mari...!"

Cậu gồng sức hét lên, Mari một lần nữa quay đầu lại.

Mari nước mắt lưng tròng, cười buồn với cậu.

Và,

“Tôi, tôi thực sự hạnh phúc khi gặp được cậu!”

Với niềm vui và nước mắt, cô nói lời từ biệt Takeru. Bị các Thanh Tra đẩy sau lưng, cô lại bước đi.

Takeru bằng tầm mắt nhạt nhòa nhìn theo hình bóng cô bước đi xa.

Tầm nhìn mờ dần, rồi tay cậu rơi xuống đất.

Ý thức của Takeru tiêu biến, nhưng tàn niệm vẫn gọi tên Mari.

Bình luận (0)Facebook