Chương 06 : Em cũng muốn được nhìn như một nữ chính
Độ dài 1,308 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-24 00:45:16
Sau hôm tôi trao đổi thông tin liên lạc với Akari.
Khi lên chuyến tàu vừa mới vào ga.
“……..A”
Hôm nay, do tôi ngủ dậy và đi học sớm hơn mọi ngày, nên tình cờ gặp được Akari trên tàu.
Chưa kịp nghĩ ngợi gì thì tôi đã bị người khác đẩy vào từ phía sau. Lúc nhận ra thì bên trong toa đã chật ních hành khách, khiến tôi và Akari bị ép vào nhau.
“…Xin lỗi em.”
“Không sao ạ.”
Tôi có cảm giác mình đã làm sai chuyện gì đó khi va vào em ấy, nên mới buột miệng xin lỗi. Có vẻ Akari cũng chẳng để ý mà chỉ tủm tỉm cười.
Ba ga nữa là tới gần trường rồi. Không gian ngượng ngùng này chỉ cần kiên nhẫn một chút là được.
Nghĩ bụng vậy, tôi liền đá mắt khỏi Akari và cố gắng lờ em ấy đi hết sức có thể. Thì đúng lúc đó, điện thoại trong túi quần tôi reo lên tiếng thông báo.
Tình hình như thế này khiến tôi không thể kiểm tra điện thoại được, định bơ đi thì đột nhiên Akari thúc vào hông tôi.
Tưởng có gì xảy ra, tôi nhanh chóng ngó xuống nhìn em ấy, thì thấy Akari đang che miệng với cái điện thoại, rồi nhìn tôi với ánh mắt như thể muốn nói “Anh không định xem nó à…?”
Cặp mắt đáng yêu của em ấy làm tôi xiêu lòng, nên tôi đành lấy điện thoại ra kiểm tra.
Hình như Akari đã gửi ảnh cho tôi, nếu chỉ nhìn qua thông báo đẩy thì không xem được nội dung, cuối cùng tôi đã phải mở nó ra…
Rốt cuộc em ấy đã gửi…
“Phụt!!!??????”
Vừa mở tin nhắn, tấm hình trong đó khiến tôi sặc cả nước bọt. Những hành khách xung quanh thấy thế liền quanh sang lườm, làm tôi phải vội vàng xin lỗi.
Con bé này ……!!
“Oi...Em làm gì thế hả....”
“...........”
Thấy tôi cố thì thào hỏi, Akari chẳng chịu trả lời, đã thế giờ còn quay mặt đi. Nhưng nhìn khóe miệng để hờ của Akari là tôi biết, em ấy không hề gửi nhầm.
Đến khi tàu vào ga gần trường, cả hai bước ra rồi đợi không còn ai xung quanh, tôi mới quay sang hỏi chuyện Akari.
“Em… Anh đã nói là em đừng làm thế nữa rồi mà?”
“……….Em xin lỗi.”
Tấm ảnh Akari gửi tôi đơn giản là…
Ảnh selfie lúc em ấy mặc đồng phục trong khi lấy tay vén váy để khoe đồ lót.
Bị tôi mắng, Akari trông vừa hối lỗi, lại vừa tỏ ra hài lòng vì cái gì đấy.
“Nếu có gửi... đáng số cũng phải gửi cho Miyano chứ.”
“Gửi cho anh ấy em sợ bị coi là biến thái lắm... Với cả bọn em đang khó xử với nhau nữa.”
“Rốt cuộc em lại làm gì rồi?”
“Thì lúc anh rời đi em có nói chuyện với Kaede-senpai.”
-----------------------
(Đoạn này là hồi tưởng của Sera Akari)...
...
...
“Thật sự hắn không làm gì em chứ!?”
Tôi biết Kaede-senpai đang lo lắng cho mình, tôi vui chứ, nhưng mà...
“Anh không biết đã xảy ra chuyện gì... nhưng em đừng đi theo hắn nữa nhé? Gã đó nguy hiểm lắm.”
“.....Anh ấy không phải người như vậy đâu ạ!”
Kaede-senpai có vẻ đang hiểu nhầm về Ibuse-senpai, tôi cũng nghe rất nhiều lời đồn tương tự về anh ấy.
Nhưng tôi không tin, và cuối cùng hai chúng tôi đã có lời qua tiếng lại...
...
...
“Em mà xảy ra chuyện gì, Sakura sẽ buồn lắm đó!!”
...Anh ấy nói tôi như vậy. Không hiểu sao, nó làm tôi cảm thấy bực bội.
“......!!!”
*Chát!!!*
------------------------
(Trở lại góc nhìn của Ibuse Reo)
------------------------
“Em đã... tát vào mặt anh ấy.”
“Chịu em luôn đấy....”
Những lời đồn mà nam chính kể về tôi hầu hết là sự thật. Thường xuyên đánh nhau, lăng nhăng với phụ nữ, thậm chí còn chẳng mấy khi đến trường.
Ngay cả trong danh bạ của Reo, cũng đầy người giống như thế có quen biết với hắn. Tôi còn không biết mình có thể giấu những kẻ đó được bao lâu nữa đây... Mà thôi, giờ cũng chưa phải lúc để bận tâm tới chuyện này.
Vấn đề ở đây nằm ở cách nói của nam chính.
Cái gì mà Sakura buồn? Hắn bị ngu à? Chưa chơi gal game bao giờ à? Bảo sao thằng siscon này không bảo vệ được các nữ chính.
“...Em bắt đầu ngộ ra rồi, Kaede-senpai... chỉ xem em như em gái, chứ chưa bao giờ coi em là phụ nữ cả.”
“Không... không có chuyện đó đâu?!”
Con bé lại bắt đầu giở chứng rồi đó! Dừng lại đi mà! Đừng dựng mấy cái flag mà anh mày không lường trước như thế! Không biết thì làm sao đối phó được!
“...Đúng là, Ibuse-senpai tốt bụng thật đấy. Em như thế này mà anh vẫn động viên.”
“Đã bảo đừng tự cho mình như thế rồi mà.”
“.......Vậy, anh thấy sao?”
“.....Thấy gì?”
Khi ga tàu đã vắng tanh, Akari đặt tay lên váy rồi mỉm cười tinh nghịch.
“Em á... Dễ thương không?”
“........Dĩ nhiên là dễ thương rồi.”
“Bức ảnh lúc nãy... Có làm anh phấn khích không?”
“.....Có, em hư quá đấy”
Tại sao tôi lại phải nghe những lời này từ đàn em của mình chứ? Quê chết đi được.
“...Anh có muốn...nhìn tận mắt không?”
“Cái....... cái gì!!?”
Akari bắt đầu vén chiếc váy ngắn của mình lên từng chút một.
“................Này”
“Sao thế, tất nhiên là em có mặc quần trong mà?”
Dưới lớp váy mỏng của em ấy, không phải chiếc quần lót đỏ như trong hình, mà là quần thể dục của trường tôi
“Không lẽ... Anh chưa từng nhìn vào trong váy con gái bao giờ à? Phản ứng mạnh như thế... chính ra senpai cũng dễ thương đấy chứ.”
“Con nhỏ này...”
Dù em ấy là nữ chính trong game eroge, thì cũng đâu cần phải hành xử y như thật thế.
Ừ thì, được em ấy làm thật tôi cũng sướng, cơ mà...!
“Không giống lời đồn nhỉ. Nếu anh là một kẻ lăng nhăng, làm sao có chuyện dễ dàng bối rối như thế được.”
“Đừng trêu người khác như vậy Sera...”
Nhớ không nhầm, tính cách của Akari cũng như thế này sau khi đi theo route của em ấy ở trong game. Bề ngoài em ấy luôn tỏ ra không quan tâm tới tình dục, nhưng thực ra rất tò mò và hay trêu chọc nam chính về việc này.
Thực ra, em ấy mới là kiểu người sẽ đăng mấy cái nhạy cảm lên mạng mà.
Chính tôi mới là đứa bề ngoài tỏ ra không quan tâm mới đúng.
“....Cuối cùng anh cũng gọi tên em rồi nhỉ.”
“A?..... anh có hả?”
“Chứ sao. Vậy mà cứ làm em nghĩ tới chuyện này mãi.”
“.........Thế à, xin lỗi em.”
Không ổn rồi.
Đây là lần đâu tiên, tôi được nói chuyện với một em gái dễ thương tới mức này, vừa vui lại vừa ngại nữa, chẳng biết phải nói gì với em ấy cả. Thậm chí, tôi còn chẳng nhìn thẳng được vào mặt Akari nữa, thế mà lúc nãy còn đi chê thằng nam chính, tôi thảm hại thật mà.
“Senpai dễ thương như vậy, để em thưởng cho nè.”
“Lần này lại gì nữa..........Ể.....”
Akari lại chủ động gọi tôi, lần này tôi quay lại nhìn em ấy với lòng quyết tâm không để nao núng trước bất cứ thứ gì.
“Em…. Cái đó…….”
Một tay Akari đang giữ váy, tay còn lại thì vạch quần trong xuống một chút, đủ để lộ ít lớp vải màu đỏ.
“Em vẫn chưa tự tin lắm. Nên… hãy nhìn em, khen em cho đến khi em đủ tự tin, anh nhé.”
Tôi không hiểu, rốt cuộc tại sao em ấy lại cư xử như vậy. Do tôi đã phá bỏ định mệnh của em ấy một cách cưỡng ép, hay đây là một sự kiện mới của Akari đang diễn ra?
Không hiểu, không tài nào hiểu nổi….
“Được không, Reo-senpai?”
Chỉ một điều duy nhất tôi hiểu, đó là hướng đi này tôi đã chọn sai.