Suuji de Sukuu! Jakushou Kokka
Nobuori NagataBenio
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Mở đầu: Công thức ước nguyện

Độ dài 3,165 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-03 22:00:24

“Không được mấy người thật sự đam mê toán cả......”

Đó là những lời ông nội tôi-một nhà toán học đã càm ràm vào ngày hôm ấy. Mang bên mình tấm bằng tiến sĩ, ông đồng thời là giáo sư của một trường đại học nọ và thậm chí những bài viết của ông còn được xuất hiện trong những báo khoa học nước ngoài. Có lẽ vì thế nên cảnh tượng ông buồn bã nói ra những lời đó mới làm tôi xót xa đến vậy. Chuyện đó rất khó chịu, khi một người ông như thế lại đang phải lo về thực trạng hiện tại.

Nói cho dễ thì toán học nó cũng na ná với khoa học, đều có thể quy về kỹ thuật. Miễn là ta xác định được chính xác mục đích, toán học(hay kỹ thuật) sẽ dẫn lối cho ta đến nó. Thế nên với tiền đề “Làm mọi người yêu thích toán học”, ta hoàn toàn có thể viết ra một phương trình để hiện thực nó. Chỉ vậy thôi thì mọi thứ sẽ vô cùng đơn giản.

Hơn nữa, nhìn thấy hình bóng cô đơn của ông ngày ấy khiến tôi có chút buồn, nhưng chỉ là một chút thôi.

Thế nên tôi đã đề nghị với ông nội.

“Cứ để cháu lo chuyện đó, chỉ cần làm đúng một phương trình thôi ông.”

Với khuôn mặt còn mang vẻ ngỡ ngàng, ông nội quay đầu nhìn tôi.

“Thế cơ à, dùng toán để giải quyết vấn đề của ngành toán học,…… cháu nói nghe thì hay đấy, thế có làm nổi không đây, Naoki?”

“Đã nói được là làm được, dù gì cháu cũng chán phải đọc mãi một cuốn sách giáo khoa sơ trung rồi.”

Với tâm thế tự tin, bản thân liền bắt tay vào cuộc.

Dù rằng nó không hề dễ dàng.

Đương nhiên, nó không thể dễ thế được. Bởi đến cả một tiến sĩ hẳn hoi như ông tôi cũng đang gặp khó khăn với nó. Nhưng còn lâu tôi mới chịu bỏ cuộc.

Trằn trọc bao đêm, vắt óc ngày qua ngày, thậm chí đã tham khảo những cuốn sách có trong phòng ông. Để rồi cuối cùng phương trình của tôi đã hoàn thành.

1eb42788-0adc-414a-ac0c-b8dc926672ce.jpg

Một phương trình khiến người tạo ra nó - tôi phải sợ hãi… trước tài năng của mình.  Lúc đó tôi đã bẩm nghĩ, một nửa thế dân số giới, tức khoảng 3,5 tỷ người sẽ thích toán học hơn nhờ vào phương trình này.

Bản thân liền vội mang tới cho ông nhìn nó, một phương trình đỉnh cao do chính tay tôi tạo ra, tiện mang theo luôn nụ cười trên khuôn mặt đang hớn hở của mình.

“Cháu làm được rồi! Đáp án là đây!”

Với niềm tự hào dâng cao, bản thân đã nói vậy khi thấy ông. Nhưng trái ngược với kỳ vọng của tôi, ông không hề ồ lên vì bất ngờ - ông chỉ nhìn, và rồi bình thản lắc đầu.

“Chỉ thế thôi thì người ta không thích toán hơn đâu.”

Những lời đó đã khiến tôi phải nghi ngờ tai mình.

“Không thể nào, sao lại thế được! Ông chứng minh đi, nói cho cháu vì sao phương trình này lại thất bại? Với phương trình này, ta có thể vẽ…… vếu cơ mà!

f7efaa45-8f17-431f-a261-0aae8c851393.jpg

Chỉ cần áp dụng công thức bên trên để vẽ một vòng cung, cặp núm sẽ xuất hiện ở giữa. Đơn giản thế thôi mà người ta lại không thích nó ư?

Đột nhiên một bàn tay đặt lên bờ vai đang rụng rời của tôi, ngước lên thì mới thấy, ông nội với dáng vóc chững chạc của một người trưởng thành đang nhìn tôi bằng ánh mắt điềm tĩnh.

“Cái gì cũng có lý do của nó cả Naoki. Cứ cuồng cuồng lên như vậy không phải phong thái của một nhà toán học. Đáng ra khi bị chỉ ra lỗi sai, việc đầu tiên cháu phải làm là biết vì sao nó sai trước.”

Sau khi nghe những lời đó, tôi bắt đầu hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần. Quả thực thái độ ban nãy của tôi hoàn toàn không đúng.

“Tại sao vậy ông? Vì sao ‘phương trình vếu’ của cháu không làm mọi người thích toán hơn.”

Chỉ nhìn vào mắt ông cũng khiến tôi phải chùn bước. Cặp mắt như thông tuệ mọi thứ, đủ sức soi thấu cả vực thẳm, không chút dao động ấy lại đang nhìn cháu ông chằm chằm. Cũng bằng đôi mắt đó, ông đáp:

“Vếu thật thì tốt hơn chứ sao.”

“Ơ là…! Cái gì cơ ạ,……!”

Lời ông nói quả thực đúng, suy luật rất hợp lý, hoàn toàn không có chỗ cho tranh biện ở đây. Đồng nghĩa với nó là công trình bản thân đã dày công nghiên cứu bao ngày đều đã đi vào dĩ vãng, tất cả chỉ bằng một câu nói duy nhất. Nó rất khó chịu, nhưng đồng thời cũng không thể chối cãi. Đó chính là thực lực của một nhà toán học hẳn hoi có bằng tiến sĩ, so với một đứa nhóc sơ trung có chút nhanh nhạy hơn người thì nó quá áp đảo. Dù có thông minh thế nào, cũng vẫn có những cảnh giới tôi vẫn chưa chạm đến được!

“Chết tiệt……!”

Nhìn thấy cháu mình nghiến răng khó chịu, ông tôi chỉ mỉm cười và nói:

“Để khiến người khác thích toán học, cháu phải cố làm sao để cho họ cảm giác như một nhà toán học. Cùng chia sẻ một góc nhìn như nhau, và cùng nhau thấy nó thật tuyệt vời…… Trước tiên chỉ cần một người là đủ, xong đã rồi mới tính đến chuyện làm nó phổ biến hơn. Hãy để một công thức cho phép những người xa lạ cùng thấu hiểu lẫn nhau, cùng chiêm ngưỡng chung một thế giới là ưu tiên hàng đầu của cháu.”

“Cùng nhau thấu hiểu, cùng nhau chiêm ngưỡng…?”

“Đúng, thế rồi cháu đã hiểu vì sao … phương trình kia lại là một thất bại chưa?”

“……Vếu chỉ tuyệt nhất khi ta bí mật thưởng thức một mình ạ.”

“Cháu nói đúng rồi đấy.”

“Phương trình vốn dĩ không sai, cái sai là cách tiếp cận của cháu… người ta sẽ không hiểu nó đâu, chỉ có mình cháu thôi.”

Vậy ra tôi đã sai từ lúc bắt đầu - thất bại toàn tập luôn, thế này thì còn mặt mũi nào nữa.

“Naoki, cháu vẫn còn trẻ, thế nên thất bại là thứ không thể tránh khỏi. Chỉ cần luôn nhớ rằng quan trọng nhất là không được từ bỏ. Với mỗi nhà khoa học, một hai lần sai sót là không thể tránh khỏi, nhưng nghĩa vụ của họ là kiên trì không ngừng tới khi thành công.”

Cũng chính ông là người đã an ủi tôi.

“Nhưng mà…ông nội…”

Bản thân đã thất bại…

Những lời đó cứ vang vảng bên tai tôi.

Công sức bao ngày đêm, quên ăn quên ngủ, vắt từng tý chất xám để tạo ra của tôi, cuối cùng lại là một thứ vô dụng không ai cần đến. Cảm giác nhục nhã này, bản thân còn phải trải qua bao nhiêu lần nữa chứ!?

Nhận thấy cháu mình đang tỏ vẻ hèn nhát, ông tôi chỉ nhún vai và cười khổ.

“Cháu cứ bám víu nó để làm gì hả Naoki? Một vấn đề luôn có nhiều cách để giải quyết mà.”

“Chưa đâu, ông cứ chờ đó mà xem! Rồi cháu sẽ cho ông thấy một phương trình đỉnh của chóp đủ sức khiến ông phải bổ nhào ra và giãy giụa! Đến lúc đó nếu ông không đứng dậy nổi nữa thì phần thắng sẽ thuộc về cháu!?”

“Mày định bắt ông già này chờ tới đãng trí hả? Thằng cháu cố chấp này.”

Thời gian là đồng minh của tôi, chiến thuật chỉ có thế.

“Thôi cũng được, thà vậy đi còn hơn cứ ủ rũ mãi. Không cần biết cháu cháu sẽ thất bại bao nhiêu lần, bởi vì không thành công cũng chẳng sao. Naoki, chỉ cần cháu trở thành một người đàn ông không biết bỏ cuộc.”

“Cháu hiểu rồi.”

Thấy tôi gật đầu đáp lại, ông nội nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi và nói:

“Lần này có thể là một thất bại, nhưng ít nhất… Naoki của ông đã cố gắng hết sức.”

Một nụ cười đang hiện ra trên mặt nội tôi, xem ra bản thân đã đạt được mục đích ban đầu của mình khi đưa phương trình này đến đây. Đồng thời cũng là lúc tôi học được tầm quan trọng của việc không bỏ cuộc.

***

“Hả? Đương nhiên là không thể rồi”

“Còn chưa thử thì đừng bày đặt từ bỏ chứ!”

“Há miệng tự mắc quai đi. Từ điển của tôi không có chữ từ bỏ nhé.”

Giữ lấy lời hứa năm xưa với ông nội, đứa cháu ngày nào của ông giờ đây đã có thể dõng dạc nhận mình là người không biết bỏ cuộc.

“Thế sao cậu lại nói không thể sớm thế? SSR của phiên gacha này không thể nào tạch được đâu! Nhìn cho kỹ vào, tỉ lệ nổ ra lên đến 5% đó! Tính toán đơn giản thôi, 20 lượt là nó ra rồi! Không tạch được đâu, thế nên xin đấy, cho tớ xin ít tiền đi mà.”

Một chàng trai vạm vỡ trạc tuổi tôi, mặc bộ đồng phục chuyển phát đang gào thét đến độ nổi cả gân mặt ra, ai nhìn vào cũng có thể thấy vậy. Cậu ta là một nhân viên bán thời gian kỳ cựu tại một công ty vận chuyển. Còn tôi chỉ là nhân viên tạm thời nên công ty đã hết đồng phục, đành phải kiếm cho mình một chiếc nón tương tự để đội. Nói cho dễ hiểu, cả hai chúng tôi đều đang chịu trong cảnh nghèo khó.

“Tớ đã không nhận được gì từ 10 lần quay đầu, nhưng nếu có đủ tiền để thử thêm một lần nữa thì đảm bảo SSR sẽ về luôn. Hứa là sau ca làm hôm nay là tớ sẽ dùng lương để trả lại tiền cho cậu mà.”

Chờ trời sập mới có chuyện tôi lại thản nhiên đi nói “được thôi” khi có người yêu cầu tôi như thế. Bản thân đáng ra có thể từ chối thẳng thừng bằng một câu “không muốn”, bởi lẽ sau cùng tôi đến đây để làm việc, dẫu chỉ là tạm thời. Nhưng giờ giả sử tôi bỏ ra 5 phút giải thích hiệu quả, tôi sẽ có được sự bình yên và tĩnh lặng trong 8 tiếng tiếp theo của ngày hôm nay. Tóm lại là lời hơn gấp 96 lần thời gian bỏ ra. Thế là quá đủ so với kỳ vọng.

“Nói cho cậu biết, để đạt được tỉ lệ 100% khi chơi gacha là điều không tưởng dù có liên tục quay 20 lần với cái tỉ lệ 5% đâu.”

“Ủa là sao? 5x20=100% mà?”

“Đó là khi game có bảo hiểm lượt quay. Nếu chỉ có 20 lần và 1 lần trúng thì mới buộc phải quay hết 20 lần. Tới đây là hiểu rồi nhỉ?”

“... Ra là vậy”

Cậu ta liền gật đầu, rồi tôi lấy bút và sổ ghi chú từ trong túi ra.

“Tuy nhiên, tỉ lệ của gacha là bất biến và khả năng thắng thua là vô hạn. Quay 20 lần với 5% tỉ lệ xuất hiện, tức là 95% tỉ lệ tạch. Đưa về số thực ta có 0.95”

Tôi viết xuống các ký hiệu theo cách dễ hiểu nhất.

Tạch → 95% → 0.95

“Từ giờ khi cậu quay gacha, hãy nghĩ đến khả năng thua tất. 95% được lặp lại 20 lần nên sẽ mũ 20. Cậu sẽ tìm ra tỉ lệ thành công nếu lấy 100% trừ cho tỉ lệ thất bại.”

(Tỉ lệ thành công) = 1-0,95^20 

“Hồー”

“Làm được tới bước này thì phần còn lại cũng đơn giản. Chỉ cần nhập vào máy tính chính xác như thế.”

Vừa nói, tôi rút ra chiếc máy tính mà bản thân luôn mang theo bên mình và nhập số.

1-0.95^20=0.6415140・・・・

Thế là kết quả được trả về.

“Vậy tỉ lệ thành công là khoảng 64%.”

“64%.... Chẳng biết là cao hay thấp nữa.”

Thấy khoang mũi cậu ta nhăn lại vì lo lắng, tôi vỗ nhẹ lên vai và cố gắng thuyết phục.

“Ông nội tôi từng bảo chỉ nên cho người khác mượn tiền nếu họ đảm bảo sẽ đạt được hạnh phúc. Đó là lý do tôi sẽ không cho cậu mượn rồi tuyệt vọng khóc với cái tỉ lệ 36% thất bại đâu.”

“Tự dưng ra vẻ người tốt thế nhỉ ...?”

Có vẻ như cậu ta đã thông suốt. May quá.

“Cậu mà đã thất vọng thì tâm trạng làm việc cũng không còn. Thế rồi ai sẽ vác chiếc tủ lạnh nặng cỡ này đây. Cánh tay ốm yếu của tôi có trong mơ cũng không nhấc nổi nó dù chỉ 1cm đâu.”

“Lần đầu tiên tớ nghe một thứ thảm hại đến vậy đấy, tên khốn yếu đuối này!”

“Phải biết được điểm yếu của bản thân thì con người ta mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn được. Kinh nghiệm còn ít ỏi thì bắt đầu tích lũy thêm từ giờ vẫn chưa quá muộn đâu.”

“Mặc kệ cậu chứ! Tại sao tớ đây lại phải giúp tên yếu đuối như cậu! Ahーmà thôi kệ đi. Cậu cứ cầm hộp các tông kia xuống tầng dưới, tớ sẽ gọi người giúp một tay khiêng tủ lạnh.”

“Đã rõ~”

Tôi ôm hộp các tông lên và ấn nút gọi thang máy, khu chung cư này cũng bẩn như nơi tồi tàn mà tôi đang ở vậy. Kỳ cựu-kun lấy ra một điếu thuốc rồi châm, vừa phì phèo vừa hỏi.

“Này, nếu đã thông minh như vậy sao cậu không kiếm việc ngon ăn hơn mà làm?

“Nếu làm được thì tôi đã làm rồi. Tôi cũng có hoàn cảnh của riêng mình.”

“Hoàn cảnh gì?”

“... Đây là việc phức tạp mà tôi không muốn bàn tới.”

Bản thân đã quá mải mê thực hiện đồ án tốt nghiệp, khiến cho quá trình xin việc của tôi đã bị đình trệ mãi tới khi nó hoàn thành, và rồi cùng lúc đó ông nộiーngười tôi coi như cha ruột vừa qua đời. Thế nên tôi đã phải chật vật tranh chấp với người thân của mình để giành quyền thừa kế, đó là một quãng thời gian kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, để rồi tôi chợt nhận ra rằng mình đã ra trường và thất nghiệp lúc nào chẳng hay.

….Nhưng đó không phải điều tôi sẽ kể với người hôm nay mới gặp lần đầu.

Thấy tôi miễn cưỡng tỏ vẻ cay đắng, Kỳ cựu-kun dường như không mấy hứng thú với việc đó mà chỉ đáp “Hừm” và cứ thế làm ngơ.

Đáng ra đã dễ thở hơn cho tôi nếu đấy là câu nói cuối cùng. Nhưng...

“Vậy tớ sẽ không tò mò chuyện gì đã xảy ra nữa, thế nên cho tớ mượn tiền đi.”

Lại câu đó nữa.

“Này này. Tôi vừa giải thích cho cậu xong mà mới đó đã quên sạch rồi sao?”

"Cậu thật sự chỉ muốn trốn việc thôi nhỉ.”

Ôi trời, tôi lắc đầu ngán ngẩm. Năm phút nãy giờ chỉ tổ làm lãng phí thời gian.

“Giờ không giải thích gì nữa, tôi sẽ nói thẳng luôn. ──Tôi không muốn.”

“Cái đồ keo kiệt!”

Bỏ ngoài tai tiếng chửi bới dồn dập sau lưng, tôi bước vào cánh cửa thang máy đã mở, bên trong rất chật chội khiến tôi dù đi một mình vẫn phải cố đứng khép nép vào.

Đặt chiếc hộp các tông đang cầm xuống sàn chật hẹp, tôi thở dài một hơi nặng trĩu.

Ngày mai tôi sẽ cần phải tìm một công việc bán thời gian để làm tạm thời khác.

“Thiệt tình, đúng chuẩn trong cái rủi còn có cái xui. Bây giờ thang máy mà đột nhiên bị hỏng thì mình cũng chẳng bất ngờ gì mấy.”

Gạt bỏ ngay suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tôi liền ấn nút xuống tầng một. 

“.... Gì vậy nè?”

Nút dù đã ấn nhưng không sáng. Thang máy cũng không có vẻ gì là hoạt động.

Ấn thêm một lần nữa xem sao.

Không hề có phản hồi.

Ấn liên tục.

Phản hồi biệt tăm luôn. ──Hệ thống này bị hỏng nặng rồi.

“Thứ phế thải vô dụng!”

Rầm

Nắm đấm tôi đập mạnh vào khung bấm──Và ngay tại khoảnh khắc đó, toàn bộ thang máy đột ngột rung chuyển.

“Ây da?! Đau──!?”

Đùng Đùng Đùng! Một tiếng va chạm chói tai vang lên. Rung chấn quá mạnh và đột ngột khiến tôi ngã ra rồi đập đầu vào tường.

Đau quá đi mất. Mà hơn nữa, rung chấn này là sao?

“Ơ nào nào nào…..!”

Tôi vội vã ấn nút “mở cửa” liên tục nhưng vô ích, các nút khác cũng không mấy tín hiệu khả quan.

Một âm thanh tiếng kim loại kêu cót két khá quan ngại có thể được nghe thấy từ phía trên thang máy. Là bức tường? Hay đúng hơn là trần nhà? Ở trên kia là dây treo thang máy mà nhỉ? Lẽ nào nó sắp rơi? Rơi thật sao──Đừng nói là rơi thật chứ!?

Ngay khi vừa nói thế, một âm thanh đứt dây tuyệt vọng phát ra. Các mảnh vỡ kim loại xô xát tạo ra thứ âm thanh như truyển thẳng đến não bộ, cùng lúc đó cảm giác như bản thân đang lơ lửng dần bao bọc khắp cơ quan nội tạng của tôi──Nó đang rơi thật!!

“Đừng bỏ cuộc! Đừng bỏ cuộc nào tôi ơi!”

Lấy h so với mặt đất là 20m, theo công thức "V=V0+gs" và "g=9.8" vậy nghĩa là nếu tôi nhảy với tốc độ 70km/giờ sau 2 giây thì tôi sẽ sống! Sao mà làm được chứ! Chạm đất với tốc độ 70km/giờ ấy hả!? Sắp chết thật rồi!! Nhảy được thì tôi là thánh chắc!?

Dòng suy nghĩ thoáng qua bỗng ngưng lại, giác quan của tôi đang dần mất đi.

Pong

Thế rồi một âm thanh điện tử ngu ngốc lọt vào tai tôi.

“Hể…. Mình được cứu rồi sao?”

Không thể nào? Tuy nhiên, toàn thân tôi không hề mang cảm giác đau đớn và bản thân vẫn có thể cảm nhận được sàn nhà dưới chân mình. Vậy nghĩa là tôi đã trở lại một thế giới có trọng lực như bình thường thay vì ở rơi tự do trên không trung? Nhưng dù tôi đã mở mắt ra, thế giới này vẫn sáng quá. Sáng tới nỗi tôi không thể nhìn thấy gì cả.

Tự chế giệu đôi chân yếu ớt vì sợ hãi của mình, tôi cố mò mẫm tìm đường thoát ra.

“Thế mà cứ tưởng là chết rồi chứ….”

Nhưng rồi dù miệng vẫn mở, chẳng có lời nào thốt ra cả.

Lẽ nào tôi thật sự đã chết và nơi này chính là thế giới bên kia.

Bởi khi tôi bước chân ra ngoài thì thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt tôi là...

“.... Nơi này là đâu vậy nè?”

Một vùng đất hoang vu bạt ngàn được bao quanh bởi những con sông và rừng rậm rộng lớn── Thứ khung cảnh mà tôi hoàn toàn xa lạ. 

Bình luận (0)Facebook