Chương 06
Độ dài 2,612 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-01-24 09:45:05
*39*
Độ nổi tiếng của tôi thuở trước – à thì, nó cũng là của tôi – thật sự đáng nể.
Vào khoảng cuối tháng Mười một, tôi nhớ rằng có một đứa con gái luôn kiên định bám theo tôi đi xung quanh, dù rằng chúng ta không nói về bám đuôi ở đây.
Không, không phải một đứa đâu – tùy thuộc vào thời điểm, có thể là một vài đứa. Nói gì thì nói, tôi không thể nhớ họ trông thế nào nữa.
Nhưng như thường lệ, một thứ phi thường khi xem xét đến cuộc đời thứ hai của tôi. Tôi ước gì tôi được một nửa như vậy.
Tại sao tôi tự nhiên nhớ đến điều này? Ừ, lại là một chuyện mắc cười.
Tôi đang ngồi gần cửa sổ trên tầng hai một cửa hàng ham bơ gơ trong thành phố, đọc một quyển sách, và đôi lúc ngắm đường phố bên dưới.
Không hẳn là một tín đồ của ham bơ gơ ở đây, nhưng thói quen của tôi là ở chỗ ngồi bên cửa sổ này.
Lý do bởi chín trong mười lần vào cuối tuần, tôi thấy Tokiwa dạo qua vào buổi chiều.
Nên đây là một chỗ ngồi hay để nhìn hắn đi ngang.
Tôi nhấm nháp một chút cà phê nóng và thưởng thức dòng người bên dưới.
Một thứ bảy, và tôi nhận ra một lượng đáng báo động các cặp đôi lướt qua. Khá ít ai đi một mình mà không ra dáng đang bộn bề công việc.
Có khi bởi Giáng sinh đang đến gần, hoặc bởi nó luôn như vậy.
Cùng lúc, những bài hát Giáng sinh thường xuyên vang lên ở khắp các cửa hàng. Và ngay lúc này, đó là bài “Ông già Nô en đang đến với thị trấn”. (Santa Claus Is Coming To Town)
Nó luôn như vậy bất kể nơi nào bạn đặt chân đến vào thời điểm này của năm. Bạn cũng có thể cân nhắc đây như một mối đe dọa.
Với ánh đèn trang trí những cây bên đường, Giáng sang đang xâm chiếm thị trấn.
Nói thật thì, chúng làm tôi không vui. Nó giống như một lời khiêu khích đối với tôi, một con sói đơn độc và không ưa lễ hội.
Tất nhiên thì không phải vậy. Nói đơn giản đây như một thứ tội lỗi đem lại hạnh phúc cho những người hạnh phúc.
Nhưng ví dụ bạn có một người quen mất mẹ, và mỗi khi họ bật TV lên hoặc đi ra ngoài hoặc làm bất cứ gì, họ bị nhắc “Ngày của Mẹ đang tới gần!”
Bạn biết điều này sẽ gây tổn thương. Không phải khuyên bạn nên bắt đầu và hủy bỏ Ngày của Mẹ vì điều này, chỉ là ê, những người này cũng tồn tại đó.
Cuốn sách tôi đang đọc là một cuốn tôi mượn được từ thư viện do cô em tôi giới thiệu.
Ừ thì, nhin thấy cô em luôn thích đọc sách đến nỗi tôi cũng bị thu hút theo. Và từ khi tôi có quá thời gian rảnh, tôi kêu “Có quyển nào hay ho không?”
Khá kì là, nhưng cho dù tôi đến thư viện vào mọi lúc ở trường cấp ba, tôi chưa bao giờ có hứng thú với sách vở lúc đó.
Là một người đọc, cho dù họ thích gì, luôn sẽ có một câu trả lời nghiêm túc cho câu hỏi đó.
Có lẽ bởi họ có cơ hội trình diễn vốn đọc cho người khác.
Nó giới thiệu cho tôi một số cuốn sách kèm với lời dặn dò dành “người mới bắt đầu.” Và một trong số chúng - ừ bạn có thể đoán được nó rồi – là “Bắt Trẻ Đồng Xanh”.
Tôi vật lộn với cách diễn đạt của bản dịch tiếng Nhật, và bởi tôi luôn dáo dác xung quanh khi tôi đọc, tôi nhận thấy tôi không đi qua trang sách nhanh như tôi muốn.
Nhân đây, tôi không nhạy trong việc nhớ những tên ngoại quốc. Ừ, nghĩ tới đây mới nhớ, “Holden Caulfield” không phải một cái tên tệ.
Nhưng khi chúng ta bàn về “Avdotya Romanovna Raskolnikova”, tôi sẽ bắt đầu sùi bọt mép.
Khi tôi đọc được khoảng ba mươi trang, tôi nhòm ra ngoài và thấy một khuôn mặt quen thuộc. Tôi đứng dậy và tiến tới gần để nhìn rõ hơn.
Nhưng không, đó không phải là gã tôi đang kiếm, còn không phải đàn ông.
Lúc đầu tôi nghĩ tôi nhầm người, bởi cô ấy có điệu bộ rất lạ, nhuộm tóc màu nâu hạt dẻ,, và diện quần áo không phù hợp với ý niệm của tôi về cô ấy tí nào.
Nếu không vì đôi mắt được huấn luyện tốt của mình, tôi có thể đã bỏ sót cô ấy. Đương nhiên, đôi mắt và tai của tôi được trui rèn nhạy bén do việc bám đuôi.
Dù tôi không có lý do nào để đuổi theo cô, tôi cất khay cà phê và nhanh chân ra khỏi nhà hàng.
Tôi ra ngoài đúng lúc Hiiragi khuất sau một góc. Đánh mất cô ta trong đường tơ kẽ tóc.
*40*
Tôi theo sau Hiiragi tương tự như cách tôi theo Tokiwa.
Không phải do tôi có ý định nói chuyện, bởi tôi có gì để nói? “Nè đằng ấy, nhìn thì có vẻ chúng ta vẫn đang cô đơn. Bạn nghĩ về số phận này ra sao?
Điều tôi muốn biết từ việc theo đuôi cô ấy là cách mà cô, một người độc hành tương tự, sử dụng một ngày vào việc gì.
Tôi cảm thấy là sẽ có một gợi ý cho việc cải thiện cuộc đời chính mình trong đó, bằng cách này hay cách khác. Tôi muốn biết cách mà những con sói đơn độc như chúng tôi vượt qua mùa đông lãnh lẽo.
Tôi đoán là bằng cách biến việc bám Tokiwa thành thường nhật, tôi không còn né tránh việc bám đuôi người khác nữa.
Có vẻ bình thường cho tôi khi nhìn thấy một cô gái tôi quen và bình tĩnh quyết định rằng mình sẽ bí mật theo dõi cô.
Quá trình suy nghĩ của tôi thật giống y như một phạm nhân. Ai da, điều này khiến tôi rùng mình, và không phải từ cái lạnh.
À mà, tôi cũng phải tiết lộ điều mà tôi giữ im lặng trước đây. Bạn có nhớ lúc tôi kể về Hiiragi không?
Ừ, vì mục đích cho phù hợp với ngữ cảnh, tôi kể kiểu như Hiiragi và tôi không bao giờ gặp lại nhau sau đó.
Nhưng thật ra, chúng tôi học chung trường đại học. Và có lẽ bởi chúng tôi đều biết điều đó nên đã không nói với nhau câu nòa vào ngày cuối ở trường cấp ba.
Nếu ngày đó thực sự là lần cuối chúng tôi nhìn thấy nhau, tôi có thể muốn ít nhất một cái bắt tay.
Như tiên đoán, sự cô quạnh của Hiiragi trở nên tệ hơn khi cô bước vào đại học.
Đúng, đó là Hiiragi. Thật nhẹ nhõm khi thấy con người không thay đổi. Nhìn lại mình thì tất nhiên tôi có thể nói vậy.
Có rất ít người ngay lập tức có thể biết bạn đang kể về ai khi bạn nhắc “Hiiragi” ngay cả trong chuyên ngành của cô. Cô ấy mờ nhạt đến như vậy.
Thường thì những người cô đơn thường nổi bật theo một cách tồi tệ. Nhưng cô ta rất giỏi trong việc trà trộn, từ cách canh giờ để bước vào lớp học, tới cách cô chọn ghế ngồi, tới cách để lẻn vào đám đông trong giờ hoạt động nhóm.
Tôi cố gắng để làm điều tương tự, nhưng tôi biết là cô ấy giỏi hơn tôi nhiều ở những kĩ năng này.
Tôi không biết chi tiết, nhưng có vẻ như Hiiragi sống đâu đó không xa so với căn hộ của tôi.
Một vài lần tôi thấy cô ấy đi mua đồ khi tôi đi mua bia ở cửa hàng tiện lợi gần nhà. Mà, có vẻ cô ấy cũng mua bia luôn.
Dù cô nhận ra tôi, cô không tới nói chuyện với tôi. Nhưng cô không lơ tôi, mà ném cho tôi ánh với ẩn ý “À, cậu đấy à.”
Tôi có thể đưa Hiiragi nhiều ánh mắt như vậy trong vô thức. Những cái liếc phán xét và cũng đồng cảm.
Ở trường cấp ba, tôi nghĩ người u ám như tôi gắn chặt với bia bởi số phận, nhưng tôi không nghĩ nó đúng.
Hơn hết, người như chúng tôi thường chìm đắm trong men say. Bởi khi có nhiều thứ bạn muốn quên và nhiều thứ lặp đi lặp đi lặp lại hàng ngày, men say trở thành một người bạn đáng tin cậy.
*41*
Mặt trời sắp chiếu những tia nắng cuối cùng, nên việc theo đuôi Hiiragi trở nên dễ dàng hơn. Thường thì sẽ khó hơn khi vắng người, nhưng thị trấn chỉ ở mức độ đám đông vừa phải; một ngày tốt để bám đuôi. Hiiragi nhanh chóng lướt qua khu phố mờ ảo. Cô ta là một người đi nhanh.
Người ta quen với việc một mình thường quên cách sóng bước với người khác, và họ luôn khó chịu với nơi họ ở, dù đó là đâu, nên họ đi bộ rất nhanh – một giả thuyết của tôi thôi.
Và điều ngược lại cũng đúng luôn; những người vui vẻ họ hài lòng với hiện tại và nơi họ ở nên họ đi chậm. Tokiwa và Tsugumi đi cực kì chậm rãi.
Họ bước đi quá đỗi chậm chạp, nhẹ nhàng đẩy nhau, âu yếm nhau, chim chuột với nhau, khiến việc bám đuôi họ trở thành một nỗi tổn thương lòng.
Họ đã thỏa mãn với việc ở bên nhau nên họ không vội vã để tới bất kỳ đâu.
Tốc độ đi bộ khi mà không có điều gì gấp gáp phải hoàn thành là một chỉ báo tuyệt vời cho độ hạnh phúc. Tôi nói thật đó.
Nên tôi nghĩ về tất cả điều đó khi tôi đi theo Hiiragi. Ngoài việc đi nhanh, cô ấy còn có một cảm giác phương hướng không chuẩn.
Nhỏ đang bước thẳng về trước, đột nhiên lặn vào một con hẻm, và đi ra ngoài mười giây sau như chưa có gì xảy ra.
Nhỏ đột nhiên dừng lại, bước qua đường, và lại bước qua đường lần nữa ở đoạn mà nãy cô ấy đứng.
Cô ta đang cố gắng làm gì thế? Tôi biết cô ta không giỏi trong việc tìm đường, nhưng tôi chưa từng thấy nó tệ như vậy.
Có lẽ cô ta đang say? Có lẽ cô ta đang mất trí?
Nhưng lý do thật sự khá rõ ràng. Nếu bạn dõi theo ánh mắt Hiiragi, thật hiển nhiên mục tiêu cô là gì.
Tuy nhiên, thời gian nắm bắt được vấn đề tốn mất ba mươi phút đồng hồ. Tôi thừa nhận mình là một thằng đần.
Hiiragi dừng hẳn lại và nấp sau bóng của một cột gần đó. Sau một thời gian, cô rón rén nhìn ra ngoài từ phía sau, rồi lại bước đi nhanh trở lại.
Ngay cả tôi cũng có thể nhận ra lúc này.
Cô ta đang theo dõi ai đó.
Tôi dõi theo hướng Hiiragi đang nhìn. Tôi phát hiện ra hắn chỉ trong vài giây, vài mét phía trước.
Đúng, bạn có khi đã đoán được rồi – là Tokiwa mà Hiiragi đang theo dõi.
Tôi biết Hiiragi và tôi giống nhau, nhưng chúng tôi cũng đâu cần giống nhau đến thế, tôi nghĩ.
*42*
Có nhiều điều tôi có thể giả định từ việc này. Như tôi đã kể phía trước, Hiiragi không cư xử giống như mọi ngày.
Tôi thắc mắc về điều này suốt thời gian mà tôi theo dõi cô ta. Cô ấy mặc một áo khoác denim, một chiếc váy ngắn, và một cái nón khá lạ mắt, không món nào hợp với người cô cả. Không chỉ một chút.
Nhưng hợp lí khi tôi nhận ra rằng cô ấy mặc để khiến không lộ thân phận. Và kết quả, bộ đồ này thành công trong việc đánh lừa mọi người rằng cô không phải Hiiragi.
Tôi ở cùng với cô suốt thời cấp ba, nên tôi có thể nhận ra cô. Nhưng Tokiwa, tôi nghi ngờ khả năng hắn có thể đoán ra được ngay lập tức.
Hiiragi là một người rình mò Tokiwa. Không giống tôi, cô ta là một kẻ rình rập thật vì tình cảm dành cho hắn.
Ừ, khá là kì khi tả về điều khiến một người thành kẻ rình mò “thật”…
Tôi thành công trong việc theo dõi hai mang mà không cần lên kế hoạch.
Tiếp tục dõi theo khoảng mười hay hai mươi phút để chắc chắn rằng Hiiragi đúng là đang bám đuôi Tokiwa, rồi tôi dừng lại.
Tôi tới một bãi đậu xe của một trung tâm thương mại gần đó, ngồi lên một băng ghế, và bắt đầu hút thuốc.
Giờ khi tôi không đi bộ nữa, đột nhiên tôi thấy lành lạnh, bàn tay cầm điếu thuốc run rẩy.
Tôi đút bàn tay còn lại vào túi áo khoác và chịu đựng cái lạnh.
Những người tiến tới gần xe của họ có một niềm hạnh phúc không ngừng trên khuôn mặt, nó khiến tôi cảm thấy mình không hợp với khung cảnh.
Mỗi khi cánh cửa tự động mở ra, tôi nghe bài “Sleigh ride” từ phía trong. Kiểu như bên kia cánh cửa đó là một vùng đất ngập tràn hạnh phúc.
Nghĩ về cách mà Hiiragi (người tôi từng nghĩ là đồng minh) bị ám ảnh với Tokiwa (kẻ thù không đội trời chung với tôi) khiến tâm trạng tôi chùng xuống.
Bởi điều này nghĩa là cả Tsugumi người tôi say đắm, và cả đồng minh Hiiragi, đều yêu Tokiwa.
Vâng, cuối cùng, ngay cả (à thì, có lẽ không phải “ngay cả”) một cô gái như Hiiragi, người mà khuôn mặt cứng lại thành một biểu cảm của “Tôi thật ghét loài người nói chung”, cũng đổ đứ đừ người trước một chàng trai đẹp mã như Tokiwa – tất cả chỉ vì hắn cho cô một chút lòng thương.
Tôi có thể cá cược tiền luôn. Bởi bản thân tôi có xu hướng như vậy ở cuộc đời thứ hai.
Khi bạn có một mặc cảm tự ti quá lớn như thế, và một người tinh hoa hơn bạn tỏ ra tốt bụng, bạn sẽ thấy “Ồ, thật người này phải tuyệt vời đến nhường nào để thể hiện sự tốt bụng cho một người vô dụng như tôi!”. Thật thuần khiết, thật thơ ngây.
Dù chúng tôi có động cơ đối lập nhau, sự thật là Hiiragi và tôi đang bám đuôi cùng một người khá là thú vị theo một góc nào đó.
Mục tiêu của Hiiragi là Tokiwa, còn mục tiêu của tôi là Tsugumi. Và Tokiwa thích Tsugumi, và Tsugumi thích Tokiwa.
Nếu ai cũng đành lòng hạ tiêu chuẩn xuống, thế giới sẽ thành một nơi thật hòa bình, tôi nghĩ.
Nếu tôi không mê mẩn một người không thể vươn tới như Tsugumi, và Hiiragi không cố gắng để đến với Tokiwa khi mà họ cách nhau cả chân trời, thì chúng tôi có thể giải quyết điều này với ít đau buồn hơn.
Nếu tôi giết Tokiwa, điều này làm Hiiragi mất ăn mất ngủ, tôi nghĩ.
Nhưng tôi cân nhắc rằng, sau đó sớm thôi, cô ấy có lẽ sẽ vui vẻ đến ngạc nhiên vì hắn chết.
Cân nhắc đến tính tình Hiiragi, khả năng đó là có thể xảy ra.
Dù cho xảy ra gì đi nữa, Tokiwa sẽ luôn là của Tsugumi.
Nên nếu Hiiragi không thể có được hắn, cô ấy sẽ thích hơn nếu không ai có hắn – không ngạc nhiên lắm, tôi nghĩ, không biết Hiiragi có tình cảm méo mó vậy không.