Starting Over
Sugaru MiakiE9L
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 05

Độ dài 2,367 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-01-23 17:30:30

*36*

Kí ức của tôi không hoàn toàn rõ ràng về việc này, nhưng tôi từng có rất nhiều người bạn mà tôi có thể giao lưu ở cuộc đời đầu tiên mà nó trở nên khó tin với tôi bây giờ.

Ít nhất thì, tôi nghĩ là tôi thân thiện với hầu hết mọi người trong chuyên ngành của mình và các câu lạc bộ. Và tại thời điểm đó, tôi thấy mọi người đều có điểm mạnh riêng.

Nhưng bây giờ, nhìn họ từ một khoảng cách, họ đều có vẻ vô dụng. Đa số bọn này khá khó gần.

Tất nhiên bạn sẽ nhìn những người bạn có quan hệ là người tốt, những người bạn không có quan hệ là người xấu.

Kì lạ thay, ý tưởng này làm hài lòng tôi. Hê. Thế là sau cùng thì tôi trước kia không hẳn là quá hạnh phúc trong mọi thứ, tôi nghĩ.

Dù đau lòng như vậy, tôi tìm thấy niềm vui trong điều đó.

Tôi kiếp trước tin chắc rằng tất cả những người bạn đại học của hắn đều là bạn chơi tốt. Hắn thật sự nghĩ “Tôi quá may mắn khi được bao quanh bởi những người tốt như này ở đại học.”

Nhưng từ góc nhìn của tôi, họ đều là kẻ tồi từ góc này hay góc khác.

Người với tôi là hảo tâm hóa ra lại có cái tôi to như quả bóng. Người tôi từng nghĩ là khiêm tốn hóa ra lại là kẻ thích sự chú ý.

Tuy nhiên, tôi chỉ suy đoán, nhưng tôi nghĩ nó không nhất thiết là sai với tôi khi cảm nhận họ là người tôi ở cuộc đời trước.

Khi cuộc đời của bạn không trôi chảy, bạn có một cái nhìn tiêu cực lên mọi thứ, nên thứ xấu sẽ nổi bật hơn – tất nhiên, nó thật sự luôn ở đó. Nhưng đó không phải là điều duy nhất.

Tôi thắc mắc, nếu bạn đưa ai đó lên trước một người thực sự xuất sắc, liệu họ tức thời có thể trở thành một người tốt hơn bởi một ảnh hưởng vô thức?

Có lẽ khi họ đứng trước tôi ở cuộc đời trước, họ thực sự là người tốt.

Nhưng ở trước những người như tôi hiện tại, họ cảm thấy ít áp lực hơn và trở lại là rác.

Tôi không chắc tôi muốn chứng minh điều gì nữa, nhưng vậy đấy.

Không chừng nếu bạn cảm thấy ai đó không phải người tốt, bạn mang theo một mức độ trách nhiệm nào đó cho cảm nhận này.

Tuy có người có khi càng quyến rũ nhiều hơn bất kể các mối quan hệ xã hội… Đương nhiên, tôi đang nghĩ tới Tsugumi.

Điều gì mà càng khó đạt được, thì bạn càng muốn nó hơn. Tôi tin rằng trong cuộc đời thứ hai, tôi trở nên say đắm em hơn cuộc đời đầu tiên.

Đúng, tôn thờ cũng không phải phóng đại việc tôi đang làm.

Tôi không chắc rằng tôi có thể nói rằng điều gì rực rỡ nhất về em. Tôi có thể cân nhắc mọi thứ nhỏ làm em quyến rũ, nhưng tôi đang nhìn với một lăng kính nhuộm hồng.

Tôi có thể nói về “nụ cười tươi như hoa nở,” nhưng đó là tâm trí tôi nở hoa khi tôi thấy nụ cười ấy.

Bởi tâm trí tôi luôn như một vườn hoa ở trước em, tôi không thể nào so sánh điều gì nổi bật hơn.

Dù khách quan mà nói, Tsugumi thật xinh đẹp. Nhưng nếu bạn hỏi tôi để giải thích vì sao “không ai như vậy” cho dù ngoài kia có nhiều cô gái như vậy, tôi không thể nói rõ.

Sự thật là, khó để nói về điều gì khiên bạn mê mẩn một người. Dễ hơn nhiều khi kể về ai đó bạn không có cảm tình.

Hơi biến thái, nhưng tôi không nói dối: tôi sao chép những bức ảnh của Tsugumi hồi chụp kỷ yếu thời trung học và đem chúng theo ở bên mình mọi lúc.

Và tôi ngắm chúng và tưởng tượng rằng mọi thứ sẽ như thế nào nếu em ở bên tôi lúc này.

Bạn sẽ nghĩ điều này làm tôi cô đơn hơn, nhưng với tôi cô gái trong những bức ảnh là một người khác so với người đang thực sự tồn tại.

Kiểu như một biểu tượng của hạnh phúc ở cuộc đời trước kia.

Lần này – Lần NÀY, tôi muốn có một cơ hội để làm lại cuộc đời.

Đó là những gì tôi nghĩ. Lần này tôi sẽ làm đúng.

Tôi trở về căn hộ, thả mình lên giường, nhắm đôi mắt, và cầu nguyện một đêm nữa. Cầu nguyện rằng khi tôi thức dậy, tôi sẽ có cơ hội thứ ba.

*37*

Tất nhiên, không có vòng lặp thứ ba. Đây là điều thần kỳ chỉ xảy đến một lần trong đời.

Thế nên tôi thức dậy vào sáng tiếp theo, và sáng sau đó nữa, để lặp lại nỗi thất vọng.

Đã năm ngày từ khi em gái tôi bỏ nhà ra đi. Tời lúc này, nó bắt đầu trở thành một gánh nặng.

Lúc nó ở cạnh, đó là một chuỗi ngày tới và lui từ thư viện về căn hộ, và tôi phải chuẩn bị thức ăn cho cả hai.

Chưa nhắc đến việc tôi có ham muốn thời gian ở một mình gấp khoảng mười lần so với một người bình thường.

Xin lỗi em gái nhưng tôi muốn ở một mình rồi.

Đêm ấy khi tôi gom đủ can đảm để hỏi “Khi nào mày sẽ ra khỏi đây?”, nhưng nhận về một cú đá và “Anh hai ra ngoài thì có.”

Xì, lỗi tôi.

Nhưng không lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi. Nó đến từ mẹ chúng tôi, và tất nhiên, nó là về em gái tôi với một giọng tức giận: “Honoka có ở đó không con?”.

Tôi lưỡng lự trong một giây nhưng trước đứa em nghe được, tôi đáp “Nó đang ở đây trong năm ngày qua mẹ.”

Và thế là tôi được chỉ đạo để đưa em gái tôi về. Mẹ nói là đưa em ít tiền để về nếu em cần, tôi nói được và cúp máy.

Khi tôi bỏ điện thoại xuống, em gái tôi quay đi và giả bộ như nó chưa nghe gì.

Nhưng khoảng hai mươi phút sau, nó chậm chạp đứng dậy. Và nó bắt đầu thu dọn hành lý, với một vẻ mặt kiểu “Em phải về rồi đúng không?”

Tôi nhẹ nhõm. Nó thật ra luôn là một đứa hiểu chuyện

“Mày có đủ tiền để về nhà không?”, tôi hỏi.

Nó không trả lời. Chắc giận rồi, về việc tôi nói với mẹ rằng nó ở đâu.

Dù nó có vẻ không muốn tôi ở cạnh, tôi đi chung với nó tới tận trạm xe buýt.

Tuyết rơi khá dày, đèn đường cũng không nhiều, nên tôi lo lắng khi đứa em đi một mình.

Khoảng cách lạ lùng mà chúng tôi duy trì cách nhau khiến tôi do dự khi tả nó là “cùng nhau”.

Như thường lệ, chúng tôi chẳng nói câu nào với nhau khi cả hai bước trên con đường phủ đầy lá rụng.

Em gái trông rất cay cú. Ừ, nó đã ghét tôi từ rất lâu, nên ổn.

Bên cạnh đó, là một người đang lên kế hoạch để giết người, tôi không thể lo lắng về điều mà người nào đó nghĩ về tôi được.

Trạm xe buýt hoàn toàn rệu rã.

Tường và sàn có những vệt đen loang lổ, đèn bị ố vàng, nệm ngồi bị xé rách và màn trập bị kéo xuống ở mọi cửa hàng.

Một vài người đợi xe buýt thì yên lặng đến đáng sợ.

Với mọi sự u ám, cảm giác như mọi người ở đây đều đang lê bước về nhà sau chạy trốn.

“Một nơi bẩn thỉu,” em gái nói nhỏ. “Giống căn hộ của anh vậy.”

“Ê, nó có cảm giác á,” Tôi bảo vệ cho căn hộ của mình.

Em gái và tôi ngồi lên một sô pha, cách nhau khoảng 40 centimeters, và uống cà phê từ một máy bán tự động khi chúng tôi đợi.

Một nơi tệ hại. Tôi thắc mắc liệu một chuyến buýt ở đây có thể đưa ta về quá khứ hàng thập kỷ không.

Ý tôi là, nếu chúng thực sự có thể, tôi sẽ vui lòng ngồi lên. Mọi thời điểm không phải bây giờ đều nghe hấp dẫn.

Khi tôi uống xong cà phê, em gái với lấy và lấy nó, chồng cốc của tôi lên của nó, và đi vứt chúng.

Tôi nhìn nó đi nhanh từ phía sau. Nó có vẻ không đáng tin cậy hơn em gái đầu tiên của tôi.

Kiểu tôi có thể cho nó một cú hích và nó sẽ ngã sụp xuống.

Cô quay lại và ngồi cạnh tôi một lần nữa. Lần này, khoảng cách gần với 20 centimeters hơn.

Đột nhiên, tôi cảm thấy tôi đã làm một điều tồi tệ với em gái mình.

Liệu tôi có cân nhác việc nó là một cô gái mười sáu tuổi chạy trốn khỏi nhà?

Liệu tôi có nên nói dối mẹ?

Từ đầu thì nó không có vẻ là một kiểu sẽ chạy trốn khỏi nhà.

Và nó có thể là một giả thiết to lớn – nhưng nó đã tìm đến tôi, đúng không?

Có lẽ tôi nên chăm lo cho nó tới khi nó thấy thỏa mãn?

Tôi lén nhìn nó, và chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau, khiến nó quay đi khó chịu.

Tôi do dự khi đưa nó về căn hộ của mình lúc này, sau khi hứa với mẹ.

Nên tôi ít ra muốn nói gì đó trước khi nó rời đi.

Nhưng tôi không biết nói gì. “Hãy vui lên” sẽ nực cười khi đến từ tôi. Và tôi thà chết còn hơn để ai nói với tôi câu này.

Và “đừng nghĩ ngợi nhiều quá” không mang nhiều ý nghĩa khi đến từ một thằng khờ như tôi.

Tôi dành ra nhiều thời gian nghĩ về nó.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, và em gái tôi đứng dậy để đón xe buýt. Tôi đứng dậy luôn và đi theo nó.

Có một ít tuyết ngoài trời. Tôi bị lóa trong nháy mắt bởi đèn pha của xe buýt trong bóng tối.

Ngay khi em gái tôi lên xe, tôi gọi với theo, đủ để át tiếng động cơ cho nó nghe, “Ê”

“Nếu mày muốn chạy trốn lần nữa, cứ tự nhiên ghé qua.”

Chỉ vậy thôi cũng cần nhiều động lực để tôi thốt lên.

Tôi là thằng hèn ngay cả trước mặt gia đình mình ở lần thứ hai này.

Em gái tôi quay lại, và chỉ một lần, mở mắt lớn hơn.

Nó đứng im và nhìn tôi một giây. “Em sẽ làm,” nó cười, và leo lên xe.

Buýt đi mất, và tôi lên đường về nhà, làm ấm người bằng ca cao một lần nữa.

Tôi quá nhẹ lòng khi nhìn thấy em gái tôi mỉm cười.

*38*

Em gái tôi có vẻ tin tưởng lời tôi nói, khi ba ngày sau, nó lại đến thăm tôi.

Và những điều nó làm ở nơi tôi là học, đọc và mỗi khi nó thích thì nó lại xả một tràng những lời xỉ vả kết thúc với “Không còn hi vọng gì vào anh nữa.”

Sau đó nó ăn ngon lành bữa tối của tôi, chiếm dụng giường tôi, và ngủ ngon lành.

Ngày tiếp theo, bố tôi tới và đưa em gái tôi về nhà.

Tôi không biết ổng làm gì với nó, nhưng ông không thể hiện ý sẽ mắng hay chiều nó; ông chỉ đưa em về nhà trong im lặng. Ừa thì, việc này thật khó xử.

Điều này củng cố lòng tin của tôi rằng nó sẽ quay lại ngay. Và y như rằng, nó gõ cửa tôi năm ngày sau.

Nhưng tôi không để tâm. Có một em gái bên cạnh đem đến một thường lệ cho cuộc đời tôi, và có vẻ giảm bớt đi sự cô quạnh của việc sống một mình.

Nó có vẻ đang học độc lập, nên thà để nó đọc những gì mình trong một thời gian, còn hơn bắt nó đến trường trong khi nó không muốn?

Sự căm ghét loài người không dễ dàng gì để sửa chữa.

“Anh hai, anh không đi học đại học, đúng không?”, nó hỏi tôi vào một đêm. Và không phải giọng điệu hà khắc hay trêu chọc.

“…Không,” Tôi đáp.

“Thế à,” nó trả lời với một nụ cười thỏa mãn. “Bố sẽ giết anh nếu ông phát hiện ra.”

“Khả năng cao.”

“Ổng sẽ giết anh!”

Tôi gãi đầu. Sau khi uống một ngụm ca cao, nó để cốc xuống và nói “Em sẽ giữ bí mật. Nhưng đổi lại, anh phải lịch sự hơn với em.”

“…Mày có lòng biết ơn của anh.”

Tôi cúi đầu. “Ông sẽ giết anh” là một phóng đại của em gái tôi, nhưng “ổng sẽ đánh tôi” là một chắc chắn.

Việc trốn học của em gái tôi trôi qua càng lâu, ngay đến ba mẹ cứng đầu của tôi cũng cảm thấy họ mang một phần trách nhiệm, nên họ không đề cập nhiều đến nó.

Nhưng tôi không đi học đại học, điều này sẽ đem cho một nỗi giận tày trời. Họ có nhiều năng lượng tồn đọng khi không thể mắng em gái tôi.

Khi tôi kéo chắn qua người nó, người đã ngủ ngang trên giường với quyển sách mở một nửa trên tay, tôi có một ý nghĩ.

Nếu tôi bị bắt vì tội giết Tokiwa, cô bé này sẽ phản ứng thế nào?

Nói cách khác, có khi tôi thất bại trong việc giết hắn, hay bỏ cuộc, hay tự tử?

Tôi không có ý định thực hiện cái nào hiện tại, nhưng tôi không ngăn bản thân khỏi tưởng tượng những khả năng.

Và khách quan mà nói, nếu tôi tự tử, nó có thể rất thuyết phục.

Ít nhất thì, có vẻ dễ hơn khi nghĩ về cái chết hơn là tưởng tượng về cuộc sống sẽ ra sao từ nay về sau.

Translator note:

Ra trường đi làm rồi nhớ lại hồi học sinh nên quay lại dịch típ, mấy bác ném gạch nhẹ tay. À có nhóm dịch kia cũng hay hơn nhiều nên dịch này vì hoài niệm là chủ yếu, do fan ruột của ông Miaki.

Donate nếu ai mún: Vietinbank STK: 107868677431. :))

Bình luận (0)Facebook