Chương 50: Iria ②
Độ dài 2,657 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 08:21:53
trans: Spikie
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Với Iria, cậu thanh niên có tên Sora là một tồn tại xa vời… hoặc là một kẻ đáng quên.
Cô không hề thân thiết với cậu như Lunamaria và Larz, cả trên cương vị là đồng đội lẫn bè bạn, nhưng cùng lúc, cô cũng không cảm thấy thù hằn cậu như Miroslav, một người căm ghét đàn ông.
Dĩ nhiên, vì cùng ở chung trong một tổ đội nên họ đã nhiều lần chuyện trò với nhau. Thế nhưng, nếu cô được hỏi là hai người có bất kì khoảnh khắc đáng nhớ nào cùng nhau hay không, thì Iria chắc chắn sẽ lắc đầu.
Mối quan hệ ôn hòa giữa họ đã thay đổi khi Sora thú nhận về việc tài năng của mình bị giới hạn.
Ngay lập tức, cán cân đánh giá tốt xấu về cậu bên trong thâm tâm cô nghiễm nhiên đã nghiêng hẳn về phía “xấu”.
Miroslav đã gọi những hành động của cậu là “ăn bám”.
Để đáp lại, Sora giải thích rằng cậu chưa bao giờ có ý định trở thành một “kí sinh trùng ”.
Iria không nghĩ rằng là cậu đã nói dối.
Sora không hề có ý định trở thành một tên kí sinh trùng… Cô nghĩ, cậu ta hẳn là muốn chứng minh bản thân mình trong sạch trước những lời cáo buộc rằng cậu là một tên ăn bám.
Tuy nhiên, việc cậu có là kẻ ăn bám hay không còn dựa vào việc từng người có suy nghĩ như thế nào về cậu ta.
Với luận điệu mà Sora nêu ra: “Tôi còn chưa hề làm gì lợi dụng bọn họ cả”, thì Miroslav có thể hiểu rằng ý cậu ta là “Không làm gì ngoài ăn bám.”
Và cảm giác của Iria về chuyện này nghiêng về ý kiến của Miroslav hơn.
Với cô, chuyện tài năng của Sora bị giới hạn chỉ là “chuyện của người ta” mà thôi. Nếu Sora thú nhận mọi chuyện ngay từ đầu với bọn họ và bọn họ cảm thấy ổn với chuyện này, thì họ có thể cùng nhau đối mặt với nó như thể đó là một “vấn đề chung” của nhóm, nhưng Sora lại không hề làm như thế.
Cậu ta gia nhập vào nhóm 『Falcon Sword』trong nửa năm trời. Cho dù đã có rất nhiều cơ hội để có thể nói ra chuyện đó, nhưng cậu ta lại không hề hé răng nửa lời.
Sự mất cân bằng trong chiến lực của một tổ đội có thể dẫn đến các sự cố bất trắc. Nó có thể khiến cho thành viên trong tổ đội mất mạng. Iria không thể thông cảm cho một người cứ giữ im lặng suốt như thế chỉ vì đó là một vấn đề cá nhân, mặc dù biết rõ rằng cậu có thể đẩy mọi người trong tổ đội vào vòng nguy hiểm.
Lúc đó, cô cảm giác Sora như là một tên “phá hoại”.
Iria mồ côi cha từ sớm, nên cô đã sống một tuổi thơ luôn tự khắt khe với chính bản thân mình trong khi mẹ cô một mình nuôi cô khôn lớn.
Từ góc nhìn của cô, Sora không hề đối mặt với sự thật rằng cậu đã chạm tới mốc giới hạn tài năng của bản thân, đã thế còn luôn cư xử như một đứa trẻ hư hỏng.
Việc cậu không hề nói ra sự thật cho những người đồng đội của mình là vì cậu không muốn bị ghét bỏ hay khinh thường.
Kể cả khi cậu cuối cùng cũng đã thú nhận sự giới hạn tài năng của bản thân, cảm giác như cậu ta đang nói kiểu như: “Bởi vì tôi như thế, nên tôi muốn mọi người sẽ vẫn tiếp tục đồng hành cùng với tôi và tha lỗi cho tôi vì đã giữ yên lặng trong suốt thời gian qua” vậy… Cô thực sự cảm thấy ghê tởm cậu.
Sau khi cái biệt danh “Kí sinh trùng” bị gán cho cậu, Iria không hề muốn lan truyền cái tên đó ra ngoài chút nào, nhưng cô cũng không hề phản đối cái tên đó. Đấy là kết quả của những dư vị xấu mà cậu ta đã để lại trong lòng cô.
Và vụ Ruồi vương cũng vậy.
Hành động mà Miroslav đã làm lần đó quả thực là không thể tha thứ. Và trên hết, bản thân cô vì đã mù quáng mà hùa theo họ cũng là lỗi lầm không thể tha thứ được.
Cô lúc đó không còn lựa chọn nào khác bởi vì cô đang cõng theo Larz đang bị bất tỉnh ở trên lưng, nhưng cô hiểu, với người đã bị họ mang ra làm mồi nhử, thì đấy không thể xem là một lý do để xin lỗi được.
Cô hiểu điều đó chứ… nhưng cô lại có vẻ như không muốn bị Sora chửi mắng vì điều đó.
Việc chính Sora là người đã lừa dối bọn họ trước là sự thật không sao có thể đổi thay được.
Một người đã giấu đi sự giới hạn của bản thân mình và đặt những người đồng đội của cậu ta vào tình thế nguy hiểm mà lại dám lớn tiếng đi chỉ trích cô như thế bởi vì chính bản thân đã bị lôi vào nguy hiểm.
Tại sao cô lại phải cúi đầu trước một người như thế chứ?
Đó là những cảm nghĩ thật lòng của Iria.
◆◆◆
Tiếng hò reo của dân làng có thể nghe thấy được từ đằng xa.
Ngôi làng Melte hiện tại đang ăn mừng như thể họ đang trong dịp lễ hội mùa vụ hằng năm vậy.
Thường thì, cả ngôi làng sẽ không ai bảo ai, bất kể có là người lớn hay con trẻ, tất cả đều sẽ lên giường đi ngủ ngay khi mặt trời khuất bóng. Nhưng hiện tại thì, bọn họ đang vui vẻ nhảy múa hát hò tại khu đất lớn được thắp sáng bằng đuốc của ngôi làng. Thậm chí lũ trẻ đêm nay cũng được cho phép vui chơi thỏa thích, chúng đang rủ nhau nô đùa xung quanh trong sự hào hứng.
Không chỉ có người trong làng tham gia vào dịp hội này, mà còn có cả người từ những ngôi làng xung quanh cũng đến để chung vui nữa. Trên hết, đó còn là những người nắm giữ chức vụ quan trọng như trưởng làng hay cố vấn (giống một người trung gian chuyên đứng ra giải quyết các vấn đề của người trong làng ấy).
「Nghiêm túc à, chuyện quái gì thế này…..?」
Iria đang nằm dài trong phòng của cô tại nhà thờ.
Tay chân cô thả lỏng tạo thành hình chữ “大”.
Cô được hay tin rằng làng của cô đang bị dịch bệnh tấn công, nhưng sau nhiều ngày đêm đi không nghỉ quay về đây, thì căn bệnh tại làng cứ như thể thể đã được chữa khỏi từ lâu. Thứ đặc dược mà Miroslav đã phải trải qua nhiều chuyện rắc rối mới có thể lấy được cho cô gần như vô nghĩa vì thứ quả kia có năng lực giải độc vượt trội hơn nhiều. “Ở đây đúng là chẳng còn gì để mình có thể làm ngoài nghỉ ngơi cả sao?” là những gì mà cô đang suy nghĩ ngay lúc này.
Không chỉ thế. Vào cái ngày mà Iria trở về, đến cả bầy Orc vốn đang đe dọa những ngôi làng xung quanh đây cũng đã được diệt trừ chỉ bởi một kị sĩ rồng duy nhất.
Và chính vì sự kiện đó mà làng hiện tại đang tổ chức lễ hội để ăn mừng.
「Ừ thì, dĩ nhiên là mình cảm thấy vui vì thứ bệnh dịch đó đã biến mất và đám Orc cũng đã bị tiêu diệt, nhưng…」
Cô cảm thấy chán nản vì đã không thể đóng góp được bất kì điều gì.
Hơn nữa, người đã làm tất cả mọi chuyện lại chính là Sora, người mà cô đã từng miệt thị khinh thường. Điều đó còn khiến cô cảm thấy chán nản hơn nữa.
「… Mình chẳng khác gì một con hề cả… sao?」
Cô khẽ lầm bầm một mình
Ngay khi đó, Iria nghe thấy tiếng hò hét reo mừng vang vọng từ bên ngoài và bất giác cau mày mà không hề nhận ra.
Thứ mà Sora vừa mới thảo phạt là cả một bầy Orc có đến hơn ba mươi con và được dẫn dắt bởi một con High Orc.
Đấy là một quân số có thể dễ dàng càn quét xóa sổ cả một ngôi làng. Không ai là không cảm thấy an tâm và vui mừng sau khi đã biết được rằng bầy Orc đã bị tiêu diệt.
Và đó vẫn chưa phải là lí do duy nhất khiến họ vui mừng hò reo như thế.
Sora đã quyên tặng tất cả số xác của đám Orc vừa bị tiêu diệt cho làng Melte.
Xác của lũ quái vật tấn công gây hại cho con người như Goblin và Orc có thể mang đi dổi thành tiền thưởng.
Và cũng vì thế, mà xác của lũ quái vật là cũng được xem là kho báu nguyên liệu.
Vì thịt của Orc có mùi nồng và vị rất tệ, chúng không thể ăn được. Tuy nhiên, nếu ta nấu chúng lên để khử vị đó đi rồi phơi khô, ta có thể lấy số thịt đó trộn chung với cám và sử dụng chúng như một loại thức ăn dành cho thú nuôi. Xương và da của chúng có thể được sử dụng để làm công cụ, và những thứ như tinh hoàn và tim của chúng có thể dùng làm thuốc tăng cường sinh lực.
Nếu cộng lại tất cả số tiền thưởng có được từ việc bán đi những vật liệu đó, nó còn hơn cả đủ để có thể bù lại những gì mà ngôi làng đã thiệt hại trong cơn dịch bệnh lần này.
Mấy người đến từ những ngôi làng kế bên nói rằng họ tới để chúc mừng việc thảo phạt đám Orc thành công, nhưng cái họ thực sự muốn là được chia một phần “kho báu” mà làng Melte đã bất ngờ có được.
Nếu như làng Melte một mình chiếm hết tất cả số chiến lợi phẩm đó thì họ sẽ bị thù ghét. Trưởng làng Melte chắc hẳn sẽ chia một phần chiến lợi phẩm cho những ngôi làng xung quanh, nhưng nó sẽ ở dạng là những ngôi làng đó sẽ mắc nợ làng Melte, và họ sẽ chia sẻ lợi ích mà mình có được cho làng Melte nhưng một cách để đáp lại, một dạng lợi ích khác ngoài tiền bạc.
Đó là lí do tại sao mà mọi người lại hào hứng với dịp hội này đến vậy.
「Nghiêm túc mà nói, mọi chuyền đều diễn ra quá hoàn hảo. Sẽ không có ai lắng nghe mình dù cho mình có nói gì đi chăng nữa.」
Không chỉ có dân làng, đến cả mẹ của Iria, Sarah và những người anh chị em không cùng huyết thống của cô cũng đều rất yêu mến Sora.
Thậm chí giờ có nói với họ rằng Sora đã nô lệ hóa một người đồng đội cũ và đeo vòng cổ nô lệ cho cô ấy, chắc chắn rằng sẽ chẳng có ai tin cô cả.
Không, mặt khác, cậu ta còn có thể mang câu chuyện của Ruồi vương ra kết tội ngược lại cô và Larz nữa.
Nếu lúc này mà Sora mất hứng, cậu có thể sẽ rút lại việc quyên tặng đám xác của Orc nữa. Đa số mọi người đều sẽ chọn về phe của cậu ta mà thôi.
Ngay từ đầu, chính Sora đã giải quyết cuộc khủng hoàng này và đã dẹp bỏ gọn ghẽ hết rào cản này đến rào cản khác. So với cậu, thì Iria, người đã chạy thục mạng về đây hay Larz, người thậm chí còn không thèm trở về, thì chẳng là cái thá gì cả.
「Đây là một cơ hội cực kì tốt để cho hắn ta để có thể hạ thấp danh dự của chúng ta xuống. Mình nghĩ cậu ta sẽ sử dụng điều đó làm lá chắn và yêu cầu gì đó từ mình, nhưng cậu ta cũng chẳng hề làm như thế…..」
Có lẽ cậu ta sẽ đi nói bô bô cho tất thảy mọi người biết về chuyện của con Ruồi vương trong dịp lễ hội ngày hôm nay, cô nghĩ.
Tuy nhiên, kẻ đã dánh bại được cả một bầy Orc một mình có vẻ như đã chán ngán những cuộc nói chuyện dài bất tận kể từ khi lễ hội bắt đầu khi mà mọi người cứ hết mình khen ngợi cậu ta suốt.
Nếu như cậu ta muốn phơi bày chuyện đó ra trước toàn dân thiên hạ, cậu ta hẳn đã làm thế từ lâu rồi.
Cô tự hỏi rằng Liệu Sora có ý định nói chuyện đó ra cho mọi người biết hay không. Tuy nhiên, nếu chuyện là như thế thật, vậy mục đích mà cậu ta tới ngôi làng Melte này để làm gì? Câu hỏi đó cứ vương vấn trong đầu cô mãi không thôi.
Trái giải độc, pháp dược hồi phục thể trạng, và cả thánh thủy nữa. Những thứ mà cậu đã mang cho, chừng đó thứ sẽ tiêu tốn của Sora không ít tiền của. Cô không thể nghĩ ra được mục đích của cậu ta là gì sau khi đã tiêu cả tấn tiền như thế.
Cậu ta hẳn là đã có sẵn mục đích rõ ràng trong đầu khi ghé đến ngôi làng Melte này. Tuy nhiên, Iria lại không có bất kì manh mối nào để đoán ra được đó là gì.
Thật ồn ào mà. Cô cứ nghĩ và nghĩ về chuyện đó mãi, và bầu không khí ngoài kia thật ồn ào khiến cô dần cảm thấy mệt mỏi với việc suy nghĩ và quay trở về phòng của mình.
「…Nói mới nhớ, khi cậu ta đồng ý đấu tay đôi với Larz, mình cũng đã vò đầu bứt tai suy nghĩ y hệt như lúc này.」
Lúc đó, cô đã không thể hiểu được tại sao cậu ta lại đồng ý một trận đấu vô nghĩa như thế, khi mà chênh lệch cấp độ là 1 vs 16.
Miroslav nói rằng “Cậu ta hẳn là sau khi đã mua được cho mình một vũ khí đắt tiền thì đã trở nên kiêu ngạo rồi”, nhưng giờ thì cô đã biết chuyện không phải như thế.
Cô không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa. Có điều, chắc chắc là cấp độ của Sora đã tăng lên rất nhiều. Cậu ta đủ mạnh để có thể lấn lướt Larz, thuần hóa một con Wyvern, và một thân một mình tiêu diệt cả một bầy Orc.
Bằng chuyện này, những câu chuyện kể rằng cậu ta đã đánh bại vô số quái vật mà cô nghĩ là nhảm nhí càng trở nên đáng tin hơn.
「…….Chỉ là….chuyện gì đã….ah…..」
Trong khi suy nghĩ về điều đó, mí mắt của cô dần dần trở nên nặng nề hơn.
Có lẽ vài ngụm rượu mà cô đã bị ép uống bởi mọi người đang tham gia lễ hội khi nãy đã bắt đầu khiến cô ngà ngà say rồi.
Iria khẽ khàng ngáp và chầm chậm đóng mắt lại.
Không lâu sau, cô đã thiếp đi và bắt đầu thở một cách đều dặn nhẹ nhàng. Cô khẽ cau mày như thể trong giấc mơ của mình cô cũng không thể giải quyết được bí ẩn này.
…Với Iria, cậu thanh niên tên Sora là một tồn tại xa vời… hoặc là một kẻ đáng quên.
Tuy nhiên, đó đã là quá khứ rồi.
Sora giờ không còn xa vời hay đáng bị cho rơi vào quên lãng nữa.
Như là một tồn tại không thể nào quên kể cả trong giấc mơ của chính cô, cậu đã được khắc vào trong sâu thẳm trái tim và tâm trí của cô rồi.