Regressor Instruction Manual
흙수저이유 / eu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 41. Thực lực thật sự của chúng ta (1)

Độ dài 2,891 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-03 21:00:30

Trans: Misty

Mình tìm thấy một source khác chính xác hơn nên bản dịch từ chap này sẽ được cải thiện, một vài từ ngữ hay xưng hô có thể thay đổi (có thêm chú thích người nói chuyện), nếu thấy khác so với những chap cũ thì bỏ qua cho mình nhé.

Dù sao thì chap mới đây, đọc vui vẻ.

---------------------------------------------------------------

Những gì Lam hội đã thỏa thuận với chúng tôi thực ra là một khoản đầu tư dài hạn. Quyền lợi và lương bổng họ đề nghị cho bọn tôi đều nhiều hơn mức trung bình của những tân binh khác. Tôi khá chắc họ cũng không ngờ được mình lại vớ phải vàng ngay lúc này khi một tổ đội vỏn vẹn có bốn người đã phá kỷ lục thời gian chinh phạt hầm ngục nhanh nhất xuất hiện trước họ. Dù sao thì cách mấy lão già đó trong Lam hội phản ứng và nhanh tay đưa ra những thỏa thuận hấp dẫn như này đã khiến tôi phải suy nghĩ lại về họ.

‘Họ không hề ngốc chút nào.’

Trái lại, họ rất nhạy bén khi đã đánh hơi thấy những nhân tài như này. Tôi nhìn sang bên cạnh và trông thấy Park Deokgu đang chú tâm đọc thứ gì đó, tôi cất tiếng hỏi.

“Em đang đọc báo cáo à?” (Kiyoung)

“Vâng, vì chúng ta có thể sẽ quyết định sống ở đây nên em muốn tìm hiểu đôi chút… ở đây nó nói là ẩm thực tại đây trên cả tuyệt vời!” (Deokgu)

“Hửm?” (Kiyoung)

“Anh biết đấy, hồi còn trên Trái Đất em có nghe tới một đầu bếp năm sao tên Raymon Park gì gì đó và ông ấy có lập một chuỗi cửa hàng riêng… chỉ cần nhìn món ăn trong cửa hàng của ông ấy thôi đã đủ làm em nhỏ dãi rồi.” (Deokgu)

“Ồ…” (Kiyoung)

“Khu dân cư tại đây cũng đáng sống nữa… ừm… Sẽ ra sao nếu như em có thể sống tốt ở một nơi xa lạ như thế này? Ước gì ông của em cũng thấy được điều này…” (Deokgu)

Tôi không rõ em ấy đang nghiêm túc hay nói đùa, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng ông của Park Deokgu sẽ không muốn em ấy phải sống ở một nơi như thế này đâu.

“Coi chừng nơi này cũng thoải mái đấy chứ… Thế chính xác thì những công hội khác sẽ như thế nào?” (Deokgu)

“Anh nghĩ là cũng không khác mấy đâu. Cứ cho rằng Lam hội hiện tại không còn được như trước nữa, nhưng họ vẫn đang làm khá tốt đấy thôi. Dù sao thì đây vẫn là một hội có tiếng. Nếu như họ tiết kiệm được một khoản dự trù hồi còn ở đỉnh cao thì họ vẫn có thể sống sót và duy trì thêm một lúc nữa. Có thể họ đang cố gắng chiêu mộ chúng ta để quay về thời kì phong độ đỉnh cao như trước đây…” (Kiyoung)

“Chà, dù sao thì ở đây tuyệt thật đấy, hyung-nim. Em cảm thấy như một ông hoàng vậy.” (Deokgu)

“Từ giờ chúng ta sẽ còn được đối đãi tốt hơn thế nữa cơ.” (Kiyoung)

“Thật sao?” (Deokgu)

“Tất nhiên.” (Kiyoung)

Giả sử trước mặt bạn là một tờ vé số giải độc đắc, bạn sẽ phải nâng niu nó cẩn thận và giữ cho riêng mình. Chúng tôi chính là tờ vé đó, và họ chỉ cần cạo nó là sẽ có cơ hội trúng thưởng lớn. Đội của tôi bây giờ đã được tiếp đãi nồng hậu và đề nghị béo bở rồi, nhưng một khi họ nhận ra được khả năng thực sự của chúng tôi, giá trị đó sẽ tăng vọt hơn cả tưởng tượng.

“Cơ mà, chị Hayan dạo đây trông hơi thất thần… Có vẻ như chị ấy không muốn rời xa anh. Anh ý tứ vào đi chứ.” (Deokgu)

“Kệ đi Deokgu, anh đã chăm sóc em ấy đủ tốt rồi. Dù sao thì đây cũng là một việc quan trọng nên anh không giúp được gì đâu.” (Kiyoung)

“Kể cả vậy…” (Deokgu)

‘Em không cần phải nhắc anh đâu…’

Tôi không cần Park Deokgu phải làm những chuyện thừa thãi này cũng biết nhiều hơn ai hết tầm quan trọng của Jung Hayan. Em ấy chính là một trong những lí do tại sao đội của Kim Hyunsung lại có giá trị cao tới vậy. Tất cả là nhờ có hai người này – Jung Hayan, một pháp sư tối thượng trong tương lai sở hữu chỉ số ma pháp cấp huyền thoại – và Kim Hyunsung, một kiếm sĩ tài ba đồng thời là người hồi quy duy nhất.

Tiềm năng của người chơi không chỉ nằm ở giới hạn của họ. Một người chơi với tiềm năng phát triển cao sẽ tiến bộ nhanh hơn nhiều so với những người bình thường. Chỉ số trí lực và may mắn của tôi cũng giống như vậy. Đối với Jung Hayan, chỉ số mana của em ấy tăng với một tốc độ chóng mặt. Hơn nữa, em ấy chưa gì đã thăng cấp chức nghiệp của mình tới lần hai rồi.

‘Pháp sư nguyên tố.’

Đây chính là chức nghiệp thứ hai em ấy chọn sau khi nghe lời khuyên của Kim Hyunsung và tôi. Khác với tôi, người chỉ có thể chọn hỏa pháp sư, Jung Hayan lại có tương thích với tất cả các nguyên tố khác nhau. Tôi cũng không tìm thấy nhà giả kim trong danh sách chức nghiệp của em ấy. Ngay từ đầu, năng lực mà em ấy sở hữu chính là ‘Làm sao để trở thành một pháp sư’ nên rõ ràng hệ thống đã khuyến khích em ấy trở thành một pháp sư.

Suýt nữa thì quên, nếu tôi tính cả phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ lần trước - tăng thêm 2 điểm chỉ số tùy ý, thì em ấy chắc hẳn đã nắm lấy cơ hội đó và vươn xa hơn nữa. Bây giờ em ấy chỉ cần một cơ hội phù hợp để phá vỡ giới hạn của mình thôi. Tôi không chắc liệu những sự kiện xảy ra trong hầm ngục có để lại vết sẹo trong lòng em ấy hay không, nhưng bây giờ em ấy phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Tôi cũng tạo ra một luật bất thành văn cho mối quan hệ giữa chúng tôi. Mỗi lần Jung Hayan đạt được thành tựu nào đó, tôi sẽ có một phần thưởng tương xứng cho em ấy, giống như một học sinh được điểm cao khi làm bài tốt vậy.

‘…’

Hình thức này đã được chứng minh là vô cùng hiệu quả, vượt xa cả mong đợi của tôi. Ban đầu tôi chỉ khen ngợi em ấy như thường thôi, nhưng rồi từng chút một tôi bắt đầu chủ động hơn, đặc biệt trong việc tiếp xúc cơ thể. Thoạt đầu, tất cả những gì tôi làm chỉ đơn giản là những cử chỉ như xoa đầu em ấy hoặc nắm tay nhau, nhưng mỗi lần tôi tiến xa hơn nữa, em ấy trở nên ám ảnh hơn với việc đó. Bây giờ em ấy chỉ khao khát những lời khen ngợi của tôi, sự quan tâm của tôi và phần thưởng từ tôi chứ không phải là rèn luyện bản thân để trở nên khỏe hơn. Khi em ấy không làm được điều gì, tôi thử cư xử lạnh lùng và kết quả là em ấy trở nên khá tuyệt vọng.

Park Deokgu chắc đang nói về sự việc vừa nãy. Chuyện là tôi không đi gặp em ấy cho dù thời gian bắt đầu cuộc trình diễn đã tới gần. Jung Hayan là loại mà chỉ việc ăn cái gì vào người thôi chỉ số mana đã tăng lên rồi, nên kiểu gì chỉ số em ấy cũng tăng đáng kể nếu như kết hợp cả luyện tập nữa. Trong cả bốn người bọn tôi, Jung Hayan là người dành nhiều nỗ lực và thời gian nhất để luyện tập.

Tôi gật đầu và tiếp tục cuộc trò chuyện dang dở ban nãy. “Nếu như anh ở bên cạnh Hayan suốt thì em ấy sẽ không thể nào tập trung luyện tập được, vậy nên việc này chỉ là tạm thời thôi.” (Kiyoung)

“Ư… anh nói cũng đúng, nhưng mà…” (Deokgu)

“Đây là một sự kiện quan trọng, nơi Lam hội và tất cả những công hội lớn khác tụ họp… Anh không muốn phá hỏng cơ hội hiếm có này. Đằng nào thì em ấy cũng sẽ có thời gian bên anh và quay trở về bình thường như trước đây, nhưng cơ hội này chỉ có một lần, chúng ta phải vượt qua chuyện này trước đã.” (Kiyoung)

“Nhưng dạo đây cứ tối đến là em nghe thấy tiếng chị ấy khóc nức nở…” (Deokgu)

“Em ấy cần phải học cách tự lập, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em ấy được. Trùng hợp thay đây là một thời điểm thích hợp vì nó kéo dài có một tuần thôi, em ấy chỉ cần chịu đựng trong khoảng thời gian này là được.” (Kiyoung)

“Agh… chả hiểu sao họ lại mất công đi tổ chức mấy thứ như này…” (Deokgu)

“Cứ nghĩ rằng chúng ta là những vận động viên ấy, ta phải chơi hết mình để cho người khác thấy bản thân có đáng giá hay không để họ đưa ra giá cả phù hợp. Nghe thì hơi buồn nhưng… nếu như tất cả chúng ta trượt vì anh thì điều đó cũng sẽ ảnh hưởng tới cả Hayan nữa.” (Kiyoung)

“Càng nghĩ thì em càng thấy chị ấy thích anh khá nhiều đấy, hyung-nim.” (Deokgu)

Nếu như em ấy chỉ đơn giản là thích tôi thì đã phúc lắm rồi, nhưng than ôi, em ấy đã vượt qua ranh giới đó lâu lắm rồi, và tất cả là tại thằng Park Deokgu… Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng cu cậu này chỉ đang giả vờ không biết hay là thực sự không biết tí gì nhở?

Tôi liền đứng dậy và nói với Park Deokgu. “Đi thôi”

“Á, đợi em với, hyung-nim.” (Deokgu)

“Nhanh lên.” (Kiyoung)

“Đâyy.” (Deokgu)

Khi tôi bắt đầu sải bước dọc hành lang, nhiều cảnh tượng thoáng qua đập vào mắt tôi, hoàn toàn khác với không khí u ám của hầm ngục. Trong lòng tôi có gì đó khó tả, nhưng đa phần là an toàn và nhẹ nhõm. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và trông thấy bóng dáng của nhiều người sống sót từ hầm ngục tụ tập và làm gì đó. Có vẻ họ đang học những kỹ năng cơ bản và trải qua những bài tập rèn luyện cần thiết trong thế giới này. Hình ảnh Lee Jihye có thoáng qua trong tâm trí tôi một lúc, nhưng tôi gạt bỏ nó và tiếp tục bước đi cho đến khi trông thấy sảnh đường chính.

Sau sảnh đường là một khán đài khá đông người, tôi nhìn lướt qua bằng Tâm nhãn. Trước khi tôi kiểm tra chỉ số của họ, tôi để ý thấy họ cũng đang diện nhiều loại trang phục sang trọng khác nhau. Ở đây không chỉ có mỗi người của Lam hội mà còn có nhiều người từ nơi khác đến, họ giương cao những lá cờ khác nhau và ráo riết nhìn xung quanh. Có vẻ họ là những người chiếm giữ một vai trò nào đó trong hội.

‘Nhà tuyển dụng à?’

Ừm, chắc là vậy đấy. Họ đang nhìn hướng về Jung Hayan đang đứng ở giữa sân. Thoạt nhìn thì em ấy trông rất bồn chồn và lo lắng. Phải một thời gian rồi tôi mới trông thấy dáng vẻ đó của em ấy. Khi cuộc thương lượng đầu tiên của Lam hội kết thúc, họ đã quyết định là một tuần sau sẽ mở cuộc trình diễn phô trương thực lực của những đội tân binh. Ngoại trừ mấy lần tôi kiểm tra em ấy thì đã trải qua ba ngày rồi tôi chưa được gặp Jung Hayan. Cá nhân tôi thì không làm sao, nhưng đối với Hayan thì có vẻ ba ngày đó là một khoảng thời gian đau khổ dài đằng đẵng.

“Anh có thấy chị ấy trông hơi ốm yếu không?” (Deokgu)

“Hơi hơi.” (Kiyoung)

Em ấy nhìn mệt mỏi hơn là sụt cân. Chắc Park Deokgu nói đúng về việc em ấy khóc mỗi đêm vì đôi mắt em ấy sưng đỏ cả lên. Tôi đã bảo với em ấy là sẽ đến xem buổi trình diễn nên chắc hẳn em ấy cũng phải sửa soạn bản thân nhìn cho vừa mắt chút, nhưng có vẻ như nó vẫn không đủ để che đi tình trạng ốm yếu của em ấy. Em ấy có vẻ như đang tìm kiếm tôi vì em ấy cứ loay hoay nhìn xung quanh. Mọi người xung quanh bắt đầu thì thầm. [note46459]

“Hừm… không biết sẽ có chuyện gì thú vị xảy ra đây…”

“Cổ trông không được ổn cho lắm nhỉ?”

“Có vẻ như cô ấy chưa quen. Với cả… cô ấy cũng vừa mới thoát khỏi hầm ngục thôi mà, chắc phải thông cảm một chút.”

“Hình như đợt này có nhân tài đấy, họ là những người đã chinh phục hầm ngục trong thời gian kỷ lục… Nhưng tâm lý của cô ta có chút vấn đề thì phải…”

Tôi không biết ai đã nói những lời như thế về em ấy nhưng họ đều đúng.

‘Tệ rồi đây…’

Nhìn kiểu nào thì cũng thấy em ấy không ổn chút nào. Tôi tưởng là Jung Hayan đã tìm ra chúng tôi đang ngồi trên dàn ghế thứ hai, nhưng trông em ấy còn hoang mang thế kia thì chắc là chưa rồi. Tôi giơ cao tay lên cho em ấy thấy, em ấy cuối cùng cũng bắt gặp được ánh mắt tôi và mỉm cười rạng rỡ.

‘Cố lên nha.’

Thời khắc quan trọng tới rồi.

“E hèm, nếu như cô Jung Hayan đã sẵn sàng thì xin hãy ra hiệu…” (Người chủ trì)

Jung Hayan gật đầu. Em ấy đã ra hiệu cho cuộc thi bắt đầu. Em ấy liền chậm rãi đọc chần thú nhưng trong mắt người khác thì họ chỉ thấy em ấy cúi gằm xuống lẩm bẩm điều gì đó như cầu nguyện. Khi tôi để ý thấy nhiều người tặc lưỡi tỏ vẻ thất vọng, tôi bắt đầu lo rằng kế hoạch của tôi sẽ đổ sông đổ bể. Vào khoảnh khắc tôi bắt đầu hối hận và nghĩ rằng, ‘Có phải mình đã quá tay với em ấy không nhỉ?’, một dòng chảy ma pháp khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng bất chợt lọt vào cảm quan của tôi.

“H-Hử?”

“Hơ…?”

Một bức tường gió bao quanh Jung Hayan thổi tung những hạt bụi dưới đất lên, khiến chúng trôi nổi xung quanh em ấy. Chỉ bằng việc lưu thông mana quanh cơ thể, em ấy đã tạo ra một hiện tượng khó tin như vậy. Liệu điều này có khả thi hay không?

Tôi không biết em ấy đang niệm phép gì nhưng câu thần chú này khá dài. Những người ban nãy còn tặc lưỡi giờ đang há hốc mồm dán mắt vào Jung Hayan. Dần dần tôi bắt đầu nghe thấy những câu thốt lên ngỡ ngàng của họ.

“Báo cáo lại chuyện này ngay lập tức! Nhanh lên!”

“Này! Đưa cho tôi hồ sơ của cô ta!”

Đúng là tôi có chút ngạc nhiên, nhưng mọi thứ đã nằm trong dự tính của tôi. Ngay từ đầu tôi đã đặt kỳ vọng ở Hayan rất cao và mong đợi một chiến công phi thường từ em ấy, nhưng tôi chưa hề nghĩ rằng nó sẽ lớn tới như vậy.

Hayan niệm phép càng lâu khán đài lại càng trở nên ồn ào và hoang mang. Tôi nhìn lên Lee Sanghee của Lam hội đang ngồi xem ở phía đối diện và biểu cảm của cô ấy khi xem Jung Hayan như thể cô ấy không tin được vào mắt mình, căn bản là do một tuần trước đây, Hayan không hề biểu hiện một sức mạnh to lớn như này.

‘Em ấy tính làm gì…’

“N-Nguyên tố Bộc phá.” (Hayan)

Bùnggg!

Một tiếng nổ lớn vang lên, rung chấn tỏa ra từ người của Jung Hayan bắn lên phía trước. Âm thanh điếng tai tới nỗi tôi phải che tai lại. Tôi cảm giác như màng nhĩ của mình sắp nổ tung tới nơi rồi, nên tôi nhanh chóng dùng thêm ma pháp đậy lại để bảo vệ tai.

Loại ma pháp không rõ nguồn gốc trông như một vệt sao chổi bay thẳng về phía bia mục tiêu nằm giữa sân tập. Nó xuyên thủng mục tiêu và phá hủy mọi thứ trên đường đi kể cả mảnh đất phía dưới, mặt đất nằm giữa Hayan và mục tiêu bị giày xéo lên và biến thành một đống hổ lốn.

“Cái quái gì…”

Bùnggggg!

Một tiếng nổ lớn thứ hai vang lên và mục tiêu biến mất không để lại dấu vết. Rung chấn từ mặt đất cũng ngưng lại. Tiếng hò reo đã bị dập tắt. Bầu không khí im lặng trùm xuống toàn bộ khán đài.

“Cô ta… là cái thứ gì…”

Park Deokgu chậm rãi mở miệng.

“Hyung-nim.” (Deokgu)

“…” (Kiyoung)

“Anh có nhìn thấy thứ em đang thấy không?” (Deokgu)

Deokgu nói ra cả tiếng lòng của tôi nữa. Tôi không tài nào biết được tôi nên thưởng cho em ấy cái gì sau vụ việc này.

Bình luận (0)Facebook