Orc Eiyuu Monogatari-Sontaku Retsuden
Rifujin na MagonoteAsanagi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 20.3: Nỗi nhục của thiếu nữ

Độ dài 2,103 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-13 11:30:24

‘Ch-chờ đã!’

Bash dừng lại.

Anh chẳng dám nuôi hi vọng nữa.

Bash có thể không thông minh, nhưng anh có kinh nghiệm của một chiến binh lão luyện. Và một chiến binh lão luyện sẽ không đi vào vết xe đổ của chính mình.

‘Tôi sẽ hỏi anh thêm một lần nữa. Anh sẽ làm chiến binh của tôi chứ?’

Khuôn mặt Bash lộ rõ vẻ bối rối.

Anh đi đến một kết luận: “chiến binh” và “hôn thê” là hai thứ khác hẳn nhau.

“Chiến binh” mà cô gái nói đến ban đầu là cái gì?

‘Vậy lúc trước… trở thành chiến binh của cô, nghĩa là sao?’

Zell lên tiếng.

Cô nàng đã nói hộ tiếng lòng của Bash.

Đồng hành cùng Anh hùng Orc nhiều năm liền, Zell đã sớm thấu hiểu Bash. Nhờ trực giác nhạy bén của Fairy, cô là một trợ thủ đắc lực đã cứu Bash khỏi hàng tá những tình huống oái oắm và những pha xử lý đi vào lòng đất.

‘Ah, đáng lẽ tôi phải giải thích từ đầu, xin thứ lỗi…’

Cô nàng khẽ gật đầu mình như chợt nhớ ra một điều quan trọng. Nhận ra Bash vẫn đang dán mắt vào cơ thể mình, cô quay người vớ lấy chiếc áo choàng và khoác vội lên người, che đi đôi bờ vai trần trụi.

‘Được rồi, mọi chuyện là như thế này...’

Và cô bắt đầu giải thích.

Tại vực Dobanga, vương quốc Người lùn, Lễ hội chiến thần được tổ chức hàng năm nhằm mục đích vinh danh những chiến binh quả cảm và thể hiện sự tri ân đến các loại vũ khí và áo giáp – những trang bị không thể thiếu trong mọi cuộc chiến. Bản chất lễ hội  này cũng giống như những lễ hội khác được tổ chức trong quân đội, tuy nhiên cũng có vài điểm khác biệt.

Lễ hội chiến thần được tổ chức dưới hình thức một giải đấu.

Những đấu sĩ sẽ đấu tay đôi qua nhiều vòng đấu liên tiếp, và người cuối cùng còn đứng vững sẽ đăng quang ngôi vô địch.

Một điểm đáng chú ý ở giải đấu này đó chính là yếu tố “thể hiện sự tri ân đối với những công cụ chiến tranh” được ưu tiên hàng đầu.

Tất cả mọi chiến binh đều được vũ trang đầy đủ trước khi tham chiến – gồm vũ khí và áo giáp.

Trang bị của từng chiến binh được chế tạo bởi chỉ một thợ rèn duy nhất.

Nếu một chiến binh bị giết hoặc không thể tiếp tục chiến đấu, cả chiến binh và người thợ rèn sẽ bị xử thua, đương nhiên rồi. Nhưng có một điều cần lưu ý so với những giải đấu khác: nếu trang bị của chiến binh bị hỏng hoặc bị phá hủy trong khi trận chiến đang diễn ra, họ cũng sẽ bị truất quyền thi đấu.

Vào những năm đầu tiên khi Lễ hội mới được tổ chức, Người lùn tự mình chiến đấu, sử dụng chính bộ giáp và thanh kiếm do mình rèn nên. Nhưng về sau, họ nhận ra nên để người có chuyên môn làm việc của mình thì tốt hơn: những người thợ rèn chế tạo trang bị, và những chiến binh sẽ sử dụng chúng.

Dần dần, hình thức thi đấu đội hai người gồm một thợ rèn và một chiến binh đã trở thành thông lệ của giải.

Một số Người lùn vẫn giữ truyền thống cũ và đảm nhiệm cả hai vai trò: rèn kiếm và dùng kiếm cùng lúc.

Chiến thần Doradora Dobanga là một trong số đó.

Đơn thương độc mã là phong cách của ông. Sau khi chiến thắng mười giải đấu liên tiếp, tên của ông đã được vinh danh trong Đại sảnh Danh vọng.

Tuy nhiên, tình hình đã thay đổi. Xu thế hiện nay là một thợ rèn – một chiến binh.

Thợ rèn tạo nên những bộ áo giáp và những món vũ khí không thể phá hủy, còn chiến binh sẽ dùng chúng để mang về chiến thắng.

Lễ hội Chiến thần trở thành nơi để người ta chiêm ngưỡng tài năng xuất chúng của những người thợ rèn cùng sức mạnh áp đảo của những chiến binh lão luyện.

Chiến thắng giải đấu… chỉ những nghệ nhân Người lùn giỏi nhất mới có cơ hội đạt được vinh dự cao quý này.

Một lần vô địch, chỉ vậy là đủ để chấm dứt mọi nghi ngờ và những tin đồn vô căn cứ, nếu có, về khả năng của người thợ rèn đó.

‘Vậy nên tôi muốn đăng ký tham dự… chỉ có một vấn đề nhỏ thôi…’

‘Huh?’

‘Những người chị em của tôi. Họ làm đủ mọi cách để ngăn cản, thậm chí còn tung tin đồn thất thiệt để ngăn những chiến binh quanh đây tham gia vào đội của tôi nữa chứ!’

‘…Sao họ lại làm vậy?’

‘Họ sợ tôi sẽ đánh bại họ.’

Cô nàng vừa nói vừa giang rộng vòng tay.

Bộ ngực, vốn chiếm một tỉ lệ khá lớn so với cơ thể cô, rung rinh, và trái tim của Bash cũng rung rinh theo đó.

Từ bỏ vào lúc này ư? Sẽ là một tổn thất tinh thần to lớn dành cho Anh hùng Orc.

‘Họ đã luôn coi thường tôi. Họ thường xuyên gọi tôi là đồ con lai nửa mùa.’

‘Con lai… sao?’

‘Ừm… anh thấy đấy, mẹ tôi là con người. Nên tôi là nửa con người nửa Người lùn.’

Nghe vậy, Bash một lần nữa ngắm cô gái thật kỹ từ đầu đến chân.

Đúng thế, cô nàng quá đẹp so với một Người lùn thuần chủng. Cơ thể của cô cũng có những nét mềm mại hơn họ. Cả mái tóc cũng vậy, nhưng màu tóc thì đúng chuẩn Người lùn rồi.

Thật thú vị. Vậy ra cô gái này là kết tinh của tình yêu giữa một phụ nữ con người và  một đàn ông Người lùn. Hèn gì cô nàng lại hợp gu của Bash đến như vậy.

‘Anh biết họ vẫn hay nói thế nào về tôi không? Họ nói rằng đứa con được sinh ra từ một cặp vợ chồng Người lùn - con người sẽ không bao giờ trở thành một thợ rèn giỏi được.’

‘Có đúng thật vậy không?’

Bash thật thà hỏi.

Phần lớn loài Orc đều lớn lên mà chẳng biết mẹ chúng là ai.

Nếu người phụ nữ đó có lượng ma lực cao, cô ta sẽ sinh ra một Orc “dị sắc” – là những Orc có màu da khác lạ.

Những Orc dị sắc thường bộc lộ tài năng thiên bẩm và năng lực vượt trội hơn hẳn so với những Orc có màu da xanh bình thường. Vì vậy tộc Orc thường chọn phụ nữ khá cẩn thận để di truyền những đặc tính tốt cho thế hệ sau.

Mặt khác, Bash chưa từng nghe ai nói rằng nếu một Orc được sinh ra từ một người phụ nữ yếu đuối, hắn sẽ trở thành một chiến binh kém cỏi cả.

‘Đương nhiên là không rồi! Anh không thấy mục đích thực sự của họ sao? Họ chỉ muốn chế nhạo tôi và mẹ tôi mà thôi!’

Cô gái dộng nắm đấm xuống mặt bàn.

ẦM!

Chiếc bàn rung lên làm cho đồ đạc rơi tứ tung xuống đất.

Bash dần hiểu được cảm xúc của cô.

Cô chỉ đơn thuần muốn trả thù những kẻ đã dám coi thường mình.

Trong xã hội Orc, khi có kẻ dám xúc phạm mình, bạn chỉ có 2 cách đáp trả: bằng miệng, hoặc bằng nắm đấm.

Một Orc không dám đối mặt với kẻ khiêu khích thì không phải Orc, chỉ là một gã chết nhát mà thôi.

‘Nếu vậy, cô phải chứng mình họ đã sai.’

‘Đúng, đúng thế! Đó chính là lý do tôi tham gia Giải đấu! Nếu tôi thắng, tôi sẽ… không, chỉ cần đánh bại chiến binh của họ là đủ! Họ sẽ buộc phải thừa nhận khả năng của tôi! Nếu tôi thắng, tôi sẽ cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của đám người ấy!... Nhưng giờ tôi còn chẳng thể tham gia giải đấu, chỉ bời vì họ đã làm mọi cách để cản tôi lại!’

Những giọt lệ ứa ra từ khóe mắt của cô. Cô nàng đã bị sỉ nhục bởi chính gia đình của mình.

‘Vậy thì cô nên tham gia và tự mình chiến đấu.’

‘Ha! Với cánh tay còm nhom này ư?’

Vừa nói, cô vừa giơ nắm đấm lên minh họa.

So với một con người, cánh tay cô nàng khá đầy đặn, nhưng nếu so với tiêu chuẩn Người lùn thì nhìn chúng chẳng khác nào một đôi que củi.

‘Gương mặt và cơ thể tôi thừa kế quá nhiều đặc điểm từ mẹ. Với cơ thể này, tôi không thể chiến đấu như một chiến binh được.’

‘Tôi thấy rồi.’

‘Nhưng việc rèn thì khác! Tôi có tài năng, và tôi cũng luyện tập vô cùng chăm chỉ. Ảnh hưởng từ những người chị em của tôi vẫn chưa vượt ra ngoài lãnh thổ quốc gia này, cho nên kế hoạch của tôi là tìm một chiến binh ngoại quốc. Vấn đề duy nhất là, họ sẽ không đời nào để tôi làm được điều ấy. Chị tôi đuổi theo đến tận biên giới chỉ để bắt tôi về… còn nói rằng sẽ không bao giờ cho tôi đi đâu nữa chứ!... và đó là lúc anh xuất hiện.’

‘Tôi hiểu rồi.’

Cô nàng nhìn chằm chằm vào Bash.

‘Hãy cho tôi mượn sức mạnh của anh. Tôi sẽ chứng minh cho tất cả bọn họ thấy rằng mình không phải đồ con lai vô dụng! Tôi sẽ dạy cho họ một bài học! Huyết thống của mẹ tôi không phải thứ để cho họ sỉ nhục!’

Bash đã hiểu.

Thứ cô gái này muốn, là báo thù.

Cô muốn chứng tỏ bản thân là một thợ rèn tài năng.

Để làm được, cô cần tìm một chiến binh để chiến đấu cho mình, người mà chưa bị ảnh hưởng bởi những người chị em của cô và những tin đồn từ họ.

Nếu vậy, chẳng phải Bash là một ứng viên hoàn hảo hay sao?

Tuy nhiên, Bash vốn chẳng mặn mà gì.

Ban đầu, anh đồng ý vì tưởng sẽ được ngủ với cô.

Nhưng hóa ra sẽ chẳng có “hành động liên quan đến sinh sản” nào cả, tức đây chỉ là một lời đề nghị vô nghĩa.

‘Tôi xin lỗi, những tôi sẽ không giúp cô. Tôi có một thứ cần phải tìm kiếm.’

Bash đến đây không phải để đi du lịch.

Nếu cuộc hành trình của Anh hùng chỉ đơn thuần là một cuộc dạo chơi không mục đích, anh sẽ sẵn lòng hào hiệp giúp đỡ cô.

Nhưng không.

Anh hùng Orc có công chuyện cần phải giải quyết, và thời gian của anh cũng không còn nhiều nữa.

Dù sao đi nữa, Bash đã bị cô gái này từ chối.

Cứ tiếp tục tiêu tốn thời gian cho cô rõ ràng không phải một lựa chọn khôn ngoan.

Nếu như cô nàng không từ chối anh sớm như thế, Bash có thể đã giúp cô một chút, sẽ lợi cả đôi bên. Cô gái có được thứ mình muốn, và tỉ lệ thành công khi anh cầu hôn cô sẽ tăng lên đáng kể.

Nhưng giờ thì muộn mất rồi.

‘Tôi… tôi hiểu. C-cũng đúng thôi nhỉ…’

Cô nàng không giấu nổi sự thất vọng.

Bash chẳng thể làm gì khác. Thời gian của anh lúc này quý như vàng vậy.

‘Vậy thì, xin thứ lỗi.’

Bash rời đi, bỏ lại phía sau cô gái đứng bơ vơ trong căn nhà trống vắng.

Anh tiến thẳng xuống con phố chính, không ngoái đầu nhìn lấy một lần.

Cô ấy quả là đẹp. Một người quá phù hợp.

Tuy nhiên, cô đã từ chối.

Lịch sự rời đi và tìm một cô gái khác là điều tối thiểu mà Bash có thể làm.

Cứ tiếp tục kiên trì theo đuổi mục tiêu cũ sẽ không mang anh đến gần hơn với chiến thắng.

Cô nàng đã nói “không”, Anh hùng còn lựa chọn nào khác ngoài từ bỏ chứ?

Thời gian không còn nhiều để phung phí.

Danh hiệu “chiến binh” sẽ không chờ đợi Bash nếu anh cứ tiếp tục nấn ná ở đây và đưa ra những quyết định sai lầm.

‘Buồn thật đấy nhỉ, ngài Bash.’

‘Có lẽ vậy.’

‘Dù sao Breeze đã nói Vương quốc Người lùn là nơi chúng ta cần đến. Em tin chắc anh ta hiểu rõ mình đã nói gì mà! Hãy tiếp tục cố gắng nào, ngài Bash, rồi ngài sẽ được nếm vị ngọt của thành công! Giờ hãy làm như chúng ta vẫn luôn làm – tìm một nhà trọ, và họp bàn chiến thuật thôi!’

‘Được.’

Bash và Zell nhìn nhau và khẽ gật đầu, trước khi cả hai cùng tiến về hướng con phố chính.

Bình luận (0)Facebook