Chương 15. Chủ nhà
Độ dài 1,308 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 18:46:59
Ấn tượng đầu về Vương Kỳ của Trần Ca là 'nhớn nhác, mệt mỏi và yếu đuối'. Khi đi ngang, Trần Ca trả ông tờ thông báo mình đã nhặt khi nãy, Vương Kỳ cám ơn anh bằng giọng rung rung. Đây là lần đầu tiên Trần Ca nghe giọng ông. Giọng khàn của ông làm Trần Ca khó khăn trong việc hiểu lời ông.
「Không có gì.」Trần Ca đáp lại bằng nụ cười trước khi đi theo ông khập khiễng lên lầu.
Lầu hai còn tồi tàn hơn lầu một. Nó tối và ẩm ướt, trong góc đầy mạng nhện, tường thì đầy vết như dao rạch. Ông dẫn Trần Ca tới tận cùng hành lang dài. Ông đi vào phòng cuối và bước ra với chùm chìa khóa dài.「Năm mươi một đêm, chọn bất cứ phòng nào cậu muốn ở lầu này.」
「Năm mươi có hơi quá đắt không?!」
「Căn hộ của tôi là chỗ duy nhất cho trọ trong bán kính vài km; cậu nên biết ơn tôi chỉ lấy năm mươi.」Trong lúc ông nói, mắt ông liên tục vô thức nhìn sau lưng như đang tìm thứ gì đó.
「Được rồi, nhưng tại sao tôi phải ở trên tầng hai, phòng ở tầng trệt hay tầng ba không được à?」
「Sao cậu hỏi lắm thế? Không được là không được, thế thôi!」Người đàn ông què chộp tiền từ Trần Ca và nhét chìa khóa ngẫu nhiên vào tay anh.「Số phòng được viết trên chìa khóa, tự đi tìm đi.」
Nói xong, ông vội vã vào phòng. Ngay lúc cửa đóng, Trần Ca nghe tiếng cằn nhằn nhỏ của người già phát ra từ sau cửa, nghe giống như âm thanh phát ra khi ai đó bị nghẹn cổ. Cảm thấy nghi ngờ, Trần Ca đặt tay lên cửa,「Đợi một chút.」
「Gì nữa!?」Người đàn ông què khó chịu hỏi.
Trần Ca liếc qua hé cửa. Không gian bên trong khá nhỏ. Ngoài người đàn ông đứng ở cửa, có một ông cụ ngồi trên ghế xe lăn, lưng đối diện với cửa. Ông cụ có lẽ là người phát ra âm thanh khi nãy.
「Tôi hơi khát, chỗ của ông có máy bán hàng tự động hay gì đó tương tự không?」
「Không!」
「Đây là cách ông đối xử với khách hàng...」
Cửa đóng sầm trước mặt anh, khiến Trần Ca nghi ngờ hơn.
Đối với căn hộ nhà trọ bình thường, quầy tiếp tân thường ở trước cửa, nhưng ở đây, quầy tiếp tân không những ở tầng hai lại còn ở tận cuối hành lang. Nhìn chìa khóa trong tay, nhiều câu hỏi hiện lên tâm trí anh. Tại sao tầng một với tầng ba không cho trọ? Ông cụ sống với chủ nhà là ai?
Viết trên chìa khóa là số 208, trùng hợp thay, căn phòng chỉ bên cạnh chủ nhà.
Dù sao thì, mình nên bỏ đồ đạc xuống trước. Sau hai giờ đi lại, Trần Ca có hơi chút mệt mỏi. Khi anh mở cửa, mùi nấm mốc tấn công mũi anh. Căn phòng có lẽ đã bị bỏ trống thời gian dài bởi khắp nơi được phủ bởi bụi, trên giường thì mọc lên những cây nấm bí ẩn. Cảm giác hơi lạ khi chạm vào.
Cái giường này còn sài được không? Trước khi Trần Ca đặt ba lô xuống, anh nghe tiếng động lớn bên phòng kế. Nghe như tiếng dĩa bị đổ bể. Trần Ca đóng cửa và áp tai lên tường, cố nghe lén. Một chốc sau, tiếng chữi rủa của phát ra từ người đàn ông què. Trong cơn giận, ông văng tục vài từ ngoại quốc, dựa trên chất giọng của ông, ông có vẻ không phải người bản địa.[note17279]
Cụ già nhỏ nhẹ lẩm bẩm đáp lại. Người đàn ông què tiếp tục mắng chữi thêm vài phút rồi dừng, nhưng hành động sau đó làm Trần Ca khó hiểu. Âm lượng của TV được tăng lên.
Chuyện gì đang xảy ra? Ông ta đang làm gì vậy? Tại sao ông ta lại tăng âm lượng TV? Trần Ca cố gắng tìm thêm vài manh mối, nhưng anh chỉ nghe được tiếng TV. Anh sớm bỏ cuộc. Vậy đi, dù sao thì, mình nên lo cho bản thân trước; mình không chắc tối nay mình có thể ngủ được.
Trần Ca đặt ba lô lên bàn rồi móc ra dao bỏ túi, nhét vào trong túi. Trên mạng có nhắc tới vệt máu đằng sau lớp sơn với mùi thối rửa vào ban đêm. Mình đã tìm hết mọi thông tin về căn hộ Bình An trên mạng, nhưng không có gì nhắc tới giết người ở đây.
Đây là địa điểm được chọn bởi điện thoại đen, chắc hẳn phải có bí mật nào đó ẩn giấu ở căn hộ này. Anh lôi ra búa đa dụng và gõ mọi ngóc ngách trong phòng; không có gì đáng ngờ hết. Đây chỉ là phòng khách bình thường; ngoài sự tồi tàn đáng thương của nó, không có gì bất thường cả.
Chủ nhà cho mình chọn bất kì phòng trên tầng hai, vậy nghĩa là hầu hết phòng ở đây đều bình thường, nếu không thì ông ta sẽ không cho thuê. Thế nên, mình phải tìm đến tầng trệt hay tầng ba nếu muốn giải mã bí ẩn này. Nhiệm vụ Thử Thách bắt đầu lúc 11 giờ tối. Vẫn còn ba tiếng nữa. Trần Ca không muốn lãng phí thời gian, anh cất búa đi và lén lút đi tới cửa.
Với tay trên nắm cửa, anh mở cửa ra. Tuy nhiên, anh dừng nửa đường. Tay đổ mồ hôi hột, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.
Người đàn ông què chỉ đứng sau cửa anh; có chúa mới biết ông đứng bao lâu rồi!
Ông cũng không nghĩ rằng Trần Ca lại đột nhiên mở cửa. Cả hai đều sốc như nhau.
「Chủ nhà, tại sao ông lại đứng ngay cửa tôi?」Trần Ca nheo mắt nhìn ông; ở bên ông càng lâu anh càng thấy không yên.
「Không phải nãy cậu nói khát nước à? Tôi tới đưa cho cậu đây.」Người đàn ông què đặt chai nước ấm trên tay lên cửa Trần Ca, biểu cảm ông thiếu tự nhiên hết mức có thể.
「Cám ơn.」Trần Ca không chỉ ra ông cư sử kì lạ như thế nào, đem chai nước vô phòng.「Có gì nữa không?」
「Không, chỉ thế thôi. Nghỉ ngơi sớm đi.」Người đàn ông què liếc vô phòng, như đang nói với bản thân.「Hành lang không được lắp đèn, nên ban đêm rất tối; tốt nhất cậu nên ở trong phòng vào ban đêm.」
Nói xong ông rời đi, đợi ông đóng cửa lại. Trần Ca mới thở dài nhẹ nhõm.
Chủ nhà khá cục cằn và kém giao tiếp. Mặc dù ông bị què, thế không có nghĩa là ông yếu. Ông dễ dàng xô ngã người đàn ông kia xuống sàn chỉ với một cước.
Trần Ca không phải là một thám tử tài ba; thứ duy nhất anh có thể làm là suy diễn tình huống dựa trên những bộ phim trinh thám mà anh đã từng xem. Dị tật bẩm sinh có thể làm ông bị bắt nạt từ bé, từ đó làm ông biến chất. Như thế có thể dễ dàng biến thành bệnh tâm lý. Đậu xanh, nghe như ông ta là ứng cử viên hoàn hảo cho sát nhân điên ấy!
Trần Ca cất chai nước đi, một câu hỏi hiện lên đầu anh. Nếu ông chủ nhà là sát nhân, vậy có nghĩa là mình sẽ ở qua đêm bên cạnh tên sát nhân?
Suy nghĩ ấy làm Trần Ca nổi da gà. Biết đâu, có thể ông ta sẽ dành nguyên đêm đứng ở ngoài cửa bẫy mình! Còn tệ hơn, vì ông ta là chủ nhà, ông có toàn bộ chìa khóa dự phòng, làm ông có thể ra vào bất cứ phòng nào ông muốn!