Chương 59: Vua Murloc, Murdudun (2)
Độ dài 2,737 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-14 20:00:47
Tại một hoang mạc xa xôi.
Có công trình kiến trúc đang được xây dựng ngay sau vách đá.
‘Kim tự tháp à?’
Trước mặt hắn là một kim tự tháp cao khoảng 10m.
Hàng chục người lụi mụi cắt đá thành hình rồi di chuyển chúng lên trên đỉnh.
‘Vậy ra đây là thứ biểu tượng mà hắn định sử dụng để tuyên bố lãnh thổ của bản thân sao.’
Để sử dụng Lãnh Địa Chi Thạch, bạn cần có một biểu tượng để xác định nó.
Thứ biểu tượng này sẽ trở thành một loại vật tổ nào đó và thay đổi khu vực xung quanh nó.
Đây là điều được bố trí từ trước để con người có thể sinh tồn được trong thế giới này.
Và kim tự tháp đó…
‘Là lăng mộ của một vị vua.’
Không ngạc nhiên gì khi Heidegger lại dùng kim tự tháp làm biểu tượng.
Trong quá trình Heidegger tham gia thử thách nhằm tìm kiếm di tích của Vua Murdudun thì đám người chỉ còn da bọc xương này sẽ phải làm việc quần quật cùng với đống đá ngổn ngang để hoàn thành kim tự tháp kia.
“Ngài, ngài về rồi ạ.”
Khi Muyoung và Heidegger bước vào ngôi làng nhỏ thì một lão già đến gần và quỳ xuống trước hai người.
Phải gọi đây là tư thế chào dốc lòng hết sức khi ông dán chặt cái trán xuống mặt đất.
Muyoung có thể thấy được ông lão đang vô cùng sợ hãi.
Giờ hắn đã hiểu được cách mà Heidegger cai trị nơi này bằng việc nhìn vào tất cả vết thương của mấy người làm việc như nô lệ kia.
Vì nơi đây không có thứ gì được gọi là ngôi nhà nên việc được nghỉ ngơi hay ăn uống đầy đủ sau khi bị bốc lột sức lao động là điều viển vông.
Nhìn quanh chỉ có một cái lều lớn.
Dường như đó là nơi dành cho Heidegger.
Muyoung di chuyển ánh mắt của mình.
Chát! Chátt!
Có khoảng 5 người đang hì hục đánh người.
“Gaaa.”
Bọt trào ra từ miệng người thanh niên khi anh ngã xuống.
Những những đòn roi không hề dừng lại cho tới khi anh không còn dấu hiệu động đậy nữa để rồi bị vứt sang một bên như rác rưởi.
Tuy nhiên, cứ như chuyện thường ngày ở huyện, chả ai buồn quan tâm.
“Tôi sẽ lau nó cho ngài.”
Ông già quỳ xuống, lấy ra một miếng vải và bắt đầu chà giày cho Heidegger.
Trong lúc cặm cụi kì giày, ông lão không quên liếc nhìn Muyoung với ánh mắt nghi ngờ.
Dường như ông không biết phải cư xử như thế với Muyoung cả.
Nếu đây là một vị khách mà Heidegger mang đến thì ông cần phải phục vụ người này cho thật tốt nhưng nếu đoán sai thì điều chờ đợi ông lão là trận đòn đau đớn.
Tuy nhiên, Muyoung chả hứng thú gì với mấy cái này.
Hắn dửng dưng bước vào lều sau khi ngắm nghía xung quanh một lúc.
Heidegger còn hơn cả một vị vua khi ở đây.
Mọi việc phải được thực hiện dưới lời nói của hắn.
Nếu hắn bảo người nào chết thì họ thực sự cần phải chết.
Dùng nỗi sợ để thống trị hoàn toàn người nơi này, nó làm tê liệt đi lý trí vốn có và biến họ thành những con rối vô hồn.
“Bao lâu thì xong?’
“Nó sẽ hoàn thành trong vòng hai tuần nữa.”
Heidegger trả lời khi Muyoung hỏi ở trong lều.
Trong lều chỉ có hai người. Dường như đây là nơi mà chỉ có Heidegger mới vào được.
Mọi người đều rung động khi Muyoung bước vào nơi đó.
Cũng vì Heidegger không thể hiện thêm bất cứ điều gì nên ai cũng thừa nhận Muyoung là một ‘vị khách quan trọng’.
Dù sao thì hai tuần là vừa đẹp.
‘Thế là đủ thời gian rồi.’
Muyoung ngồi trên ghế, tựa cằm vào tay và lên kế hoạch cho lịch trình của mình trong giây lát.
Nếu lấy được thánh tích của vua Murdudun, thì việc di chuyển trong lãnh địa của Quỷ Thần sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.
Tiếp đến, hắn sẽ sử dụng Điều Ước Nhỏ để tìm ra vị trí của Hedley’s Kow.
Tất nhiên, ngay cả khi đó là Điều Ước Nhỏ, nó cũng không thể liên tục cho hắn biết vị trí cụ thể của Hedley’s Kow được.
Tốt nhất là sử dụng điều ước ngay vào đúng lúc bắt đầu công cuộc tìm kiếm nó.
Muyoung đứng dậy và lấy Đồng Hồ Trạng Thái của Heidegger rồi nhìn qua ‘lịch sử’ của hắn.
Nhờ đó, Muyoung có thể tìm ra được những thử thách nào Heidegger đã làm xong hoặc vẫn đang trong quá trình hoàn thành.
Dù sao vẫn có cơ chế rằng ta sẽ cướp được thử thách chưa hoàn thiện miễn là bạn sở hữu đủ khả năng để đọc nó từ Đồng Hồ Trạng Thái từ tay người khác.
<’Di Tích của Vua Murdudun (3)’>
-Trong quá khứ, loài Murloc kiểm soát thủy hệ và cai trị từ các ao hồ đến những đại dương mênh mông. Chúng thực hiện đủ loại phép lạ bằng cách sử dụng giáo và gậy phép làm từ ngọc trai quý hiếm. Thậm chí vô số cá thể xuất thân từ loài này còn được mệnh danh là ‘Hiền Nhân của đại dương.’. Tuy nhiên, sau cái chết của vua Murdudun, giống loài này nhanh chóng suy thoái, kích thước dần trở nên nhỏ hơn và trí thông minh thì giảm sút. Liệu rằng loài Murloc có thể quay trở lại thời kỳ hoàng kim khi có người tìm thấy được di vật của Vua Murdudun không? ‘Trích từ kỷ nguyên Murloc’.
-Nơi được mệnh danh là ‘Trái Tim của Murloc’. Bạn đã tìm thấy bản đồ tiết lộ vị trí di tích của vua Murdudun.
-Bạn đã đến được vị trí trên bản đồ. Bạn có thể trở thành ‘hậu duệ của Murloc’ nếu tuyên bố lãnh thổ và xây dựng lăng mộ để tưởng nhớ vua Murdudun.
Các nhiệm vụ liên quan đến thánh tích của vua Murdudun được trình bày ngay ngắn theo thứ tự nhưng chi tiết cụ thể thì chẳng có gì.
“Làm sao để ta tìm được thánh tích vậy?”
“Là kim tự tháp, nó tự động trở thành một hầm ngục. Mọi thứ đang ở bên trong đó.”
Ra là thế.
Kiến trúc dùng để xác định lãnh thổ không chỉ được dùng để mang tính biểu tượng mà chính nó đã biến thành hầm ngục nhằm thử thách kẻ đi vào.
Cũng thú đấy.
‘Hầm ngục còn mới toanh. Lần này phải bội thu rồi.’
Đã được gọi là hầm ngục rồi thì đó không phải là nơi bạn có thể giải quyết chỉ trong vài ba ngày được.
Đây là nơi cần cả kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm cùng quy trình, kế hoạch tiêu chuẩn để tấn công đến màn cuối cùng.
Tất nhiên, phi vụ này sẽ hoàn toàn đáng giá với công sức bỏ ra.
Hắn cần phải thường xuyên quay lại để chuẩn bị và sắp xếp mọi thứ, nên để làm được điều này, nơi đây cần vài sự thay đổi đáng kể đấy.
‘Tạo một lãnh thổ bên trong lãnh địa của Quỷ Thần cũng không tệ chút nào.’
Đây sẽ lần đầu tiên hắn tuyên bố chủ quyền cho một lãnh thổ.
Dù sao cũng hơi lãng phí nếu chỉ lấy đi thánh vật rồi rời đi khi Lãnh Địa Chi Thạch đang ở trước mắt, thứ vô cùng khó để sở hữu được một cái.
Tới cũng đã tới rồi, nhân lực vật lực đâu phải không có, tùy thuộc vào suy nghĩ của Muyoung mà việc phát triển nơi này thành một ‘lãnh thổ’ không phải là không thể xảy ra đâu.
Theo dự tính ban đầu hắn sẽ chỉ sự dụng nơi đây làm căn cứ tạm thời, nhưng nếu có thể trở thành lãnh chúa của một lãnh thổ đồng thời duy trì được việc khai thác hầm ngục thì vẫn kiếm chác được kha khá đấy.
Hầm ngục luôn là nguồn cung cấp những lá bùa đặc biệt cùng dược liệu quý hiếm!
Trên thực tế mà nói, vẫn có vài thành phố được xây dựng gần hầm ngục.
Tất nhiên nguy cơ lũ quái vật tràn ra từ đó là không thể tránh khỏi nhưng lợi nhuận trước mắt thì mấy ai có thể bỏ qua.
‘Những con quái hoạt động quanh đây đều có thứ hạng thấp. Không tệ chút nào khi nghĩ đến việc xây dựng cơ ngơi ở đây.’
Lãnh Địa của Quỷ Thần.
Nếu bạn xây dựng một thành phố gần Đại Thành, việc tranh chấp, kiểm soát và cướp đoạt quyền cai trị xảy ra như cơm bữa nhưng nếu hắn tuyên bố chủ quyền lãnh thổ tại nơi này thì người nào dám rớ tới?
Chuyện này nghĩ cũng không cần nghĩ nếu có mấy con quái vật mạnh đi loanh quanh nơi đây.
Dù sao hắn vẫn có thể điều chỉnh và sắp xếp lại địa bàn, lãnh thổ và ảnh hưởng đến phạm vị hoạt động của những quái vật khác bằng cách thả vài con xác sống và sử dụng chúng đúng cách.
Mặc dù nhân số còn chưa vượt quá 100 người nhưng làm người thì phải biết nhìn đến tương lai.
Mà hắn cũng chẳng mất gì khi thử cả.
“Hãy bảo vệ nơi này. Ta sẽ quay lại sau khi thám thính chút.”
“Đã rõ.”
Heidegger gật đầu cứng ngắc.
Muyoung đi ra ngoài lều.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về nhưng nào ai dám ngăn cản Muyoung bước đi trên con đường của mình.
Khi Muyoung quay lại làng, trời đã chập tối.
Phía sau hắn là hàng đống xác sống đang vận chuyển xác của những con bọ cạp khổng lồ và cáo lửa.
Hắn xếp chúng lên giữa nơi mọi người đang tụ tập.
Khi ai nấy đều ngơ ngác nhìn núi xác thì Muyoung lên tiếng.
“Hãy ăn chúng rồi làm quần áo và nhà cửa với mấy thứ còn lại.”
Không thêm không bớt, ngắn gọn súc tích.
Muyoung dửng dưng bước vào lều một lần nữa.
Tuy nhiên, không một ai dám hồ đồ di chuyển.
Ở nơi này, phải có sự cho phép mới được nói chuyện.
Còn Heidegger thì không thể hiện bất kỳ phản ứng nào ngoài đi theo Muyoung.
Điều này khá tự nhiên thôi khi nhóm người này về cơ bản đã bị tước đoạt hết ý chí tự do của bản thân rồi.
Tình hình cứ tiếp diễn như vậy cho đến ngày mai, rồi cả ngày mốt nữa, còn Muyoung thì vẫn tiếp tục vẫn chuyển xác quái vật chất đống một chỗ.
Sau ngày thứ 4, lần đầu tiên đã có người dám tiến lại gần.
Một thanh niên chịu thua cơn đói giày vò suốt bấy lâu nay đã tham lam ngấu nghiến xác con cáo lửa.
Lúc cái bụng đang dần được lấp đầy, đôi mắt anh trở nên thanh tịnh chút ít với tâm thế chờ đợi sự trừng phạt chuẩn bị giáng xuống.
Từ trước đến giờ, không một ai có thể sống sót khi họ đã hành động như thế này. Bất cứ ai dám phạm phải đều bị Heidegger hoặc lũ đệ của hắn giết chết một cách khủng khiếp.
Tuy nhiên…có chờ bao lâu thì vẫn không có hình phạt nào đến cả.
Dần dà mọi người quan sát khuôn mặt của nhau và bạo gan di chuyển.
Nhóm người bắt đầu ăn thịt lũ quái và may quần áo bằng lông của chúng.
Họ đã xây dựng nơi để ở bằng xác của mấy con bọ cạp khổng lồ.
Điều này không có nghĩa rằng họ không còn xây dựng kim tự tháp nữa.
Thay vào đó, những con người kia còn làm việc chăm chỉ hơn trước.
‘Mình không cần những con rối vô tri trong lãnh thổ này.’
Hắn vừa nghĩ vừa nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đám xác sống là quá đủ rồi.
Ngay cả khi có nói rằng Muyoung sẽ tuyên bố vùng đất này là lãnh thổ của mình thì hắn cũng chẳng định làm gì nhiều để phát triển nó cả.
Hắn cần những cư dân thực sự tự lực cánh sinh và phát triển lãnh thổ.
Để làm được điều này, trước hết hắn cần phải vực dậy lại ý chí tự do của họ đã.
Và mọi chuyện khá ổn đấy chứ.
Khi nhu cầu cơ bản được thỏa mãn, đám người bắt đầu suy nghĩ.
Người đàn ông đó là ai thế?
Người mà đã sai khiến Heidegger như ra lệnh cho một chú chó trung thành.
Người đã săn quái vật, điều khiển xác sống và mang bóng tối đến bất cứ nơi nào hắn cất bước!
“Ngài là ai thế?”
Đám người chỉ có thể rụt rè hỏi sau một tuần trôi qua.
Ai nấy đều lo lắng không yên đứng trước căn lều mà Muyoung đang ở.
Vào ngày hôm đó, Muyoung đã cởi bỏ mũ trụ ra.
Thứ hiện lên trước mắt mọi người là mái tóc trắng bạch như tro cốt, đôi mắt đen thăm thẳm như vực sâu và chiếc sừng nhọn hoắc ở trên đầu người đàn ông.
Đám đông đều bị mê hoặc trước khí chất kỳ dị ấy mà không nói lên được lời nào.
“Cứ nghĩ theo cách các ngươi muốn.”
Chờ lấy cho nỗi nghi hoặc của đám người lại là câu nói đó.
Ai cũng nghĩ rằng một người cai trị mới đã xuất hiện để thay thế Heidegger nhưng ngay cả chính chủ cũng nói rằng hãy nghĩ theo cách họ muốn.
Có thể coi đây là hành vi vô trách nhiệm nhưng Muyoung đết quan tâm.
“Ta biết Heidegger đã đối xử với các ngươi như thế nào. Nhưng giờ đây, ta sẽ đảm bảo sự tự do của các ngươi miễn là không ai dám giơ kiếm chống lại ta.”
Muyoung không phải là loại người nói chuyện hùng hồn dâng trào theo cảm xúc.
Tất cả những gì hắn nói chỉ đơn giản là sự thật.
“Nếu các ngươi muốn sống, hãy vươn lên. Xây dựng nơi này, kiến thiến cơ ngơi, phát triển môi trường xung quanh. Nếu cứ dậm chân tại chỗ, các ngươi sẽ không hơn gì đám thức ăn dự trũ cho lũ quái ngoài kia.”
Hắn không thương tiếc đóng chiếc đinh sự thật vào ngực họ.
Từng lời hắn nói đều là sự thật không thể chối cãi.
Nếu Muyoung không xuất hiện thì trời mới biết kết cục họ sẽ bị thảm như thế nào.
Tuy nhiên, bây giờ mọi chuyện đã khác. Cơ hội để đổi thay đã đến.
Niềm hy vọng duy nhất mà Muyoung có thể trao cho họ.
Tất nhiên việc đám người đó có chấp nhận cơ hội này hay không hoàn toàn là quyết định của bản thân họ.
“Ta không quan tâm các ngươi nghĩ gì về ta. Hãy chọn bất cứ điều mình muốn, thế là đủ.”
Như thường lệ, hắn đết để ý gì đến suy nghĩ của người khác về bản thân mình.
Thú thật thì đám người đó còn lựa chọn nào khác sao, có ai dám rời khỏi nơi này mà đảm bảo mình sống nổi qua vài phút đâu, vực dậy đấu tranh sinh tồn là lựa chọn duy nhất rồi.
Hắn nào thèm giữ cái danh hão lãnh chúa khi tất cả những gì hắn cần là gặt hái được phần thưởng từ quá trình này.
Việc hành động như một lãnh chúa nhân từ chả đi tới đâu ngoài việc lãng phí khoảng thời gian quý giá của hắn cả.
Dại gì phải thế khi hắn đang trong tình thế chạy quần quật khắp nơi cũng chưa chắc kịp.
Muyoung quay lưng lại và đi ra khỏi làng một lần nữa.
***
Kim tự tháp được hoàn thành vào 11 ngày sau.
Nhanh hơn dự kiến 3 ngày.
Ngay lập tức, Muyoung leo lên đỉnh kim tự tháp và đặt Lãnh Địa Chi Thạch lên tế đàn đã được chuẩn bị sẵn.
“Ta, Muyoung, tuyên bố lãnh thổ này là của mình.”
Vài buổi lễ hoành tráng chỉ để tuyên bố dăm điều à.
Chỉ cần những lời này là đủ rồi.
Phừng phực!
Viên đá cẩm thạch phát ra ánh sáng màu tím lan đến mọi hướng.
Vào lúc đó.
<Kỹ năng ‘Lãnh chúa(F)’ đã được tạo.>
Kim tự tháp rung chuyển khi nó từ từ thay đổi.
Hắn cần phải rời đi trước khi quá trình thực sự bắt đầu xảy ra.
Bằng không có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nơi này.
Khi Muyoung đang có ý định di chuyển.
<’Quỷ Vương của Quân Đoàn 27 (2)’ đã được ghi vào lịch sử của bạn.>
‘…!’
Đôi mắt Muyoung mở to khi đọc những dòng tin nhắn liên tục xuất hiện.