Chương 1: Lâm vào ngõ cụt
Độ dài 1,647 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 02:38:37
Có lời đồn về một ngôi làng bị phá hủy.
“Chuyện đó cũng chẳng hiếm lắm”, Loren nghĩ trong lúc anh đang uống rượu trong một quán bar ở Hội Thám hiểm giả.
Thật không may cho những người trong làng, nhưng đối với một ngôi làng tiên phong được lập ra để mở rộng đất đai thì âu cũng là điều dễ hiểu.
Đó là một ngôi làng được xây dựng trên vùng đất mà không ai dám cả gan tới gần.
Dù vùng đất đó thuộc sở hữu của thứ gì đi chăng nữa, con người vẫn là kẻ xâm phạm.
Nếu là mâu thuẫn giữa người với người, chỉ cần đàm phán về nơi cư trú là xong. Nhưng vì đây là vùng đất nơi chưa có bàn tay con người động vào, mâu thuẫn với cư dân trước đó sẽ không thể giải quyết bằng cách nói chuyện suông được. Nếu cư dân ban đầu không thích cư dân mới đến, tàn phá sẽ là lựa chọn cuối cùng.
Loren hướng đôi mắt đã ngà ngà say về phía quầy tiếp tân của Hội.
Anh thấy một cái bảng giao công việc dưới hình thức các nhiệm vụ cho thám hiểm giả, những người làm những việc mà người thường không muốn làm để kiếm ăn.
“Ghê thật, càng ngày càng nhiều.”
Tấm bảng bị che kín bởi những mảnh giấy giao nhiệm vụ, đến nỗi chẳng thể thấy chính tấm bảng đâu nữa. Loren nghe được những thám hiểm giả đứng phía trước loay hoay quyết định xem nên làm nhiệm vụ nào.
“Ngôi làng nằm ở phía Nam Vesta. Chà, ở gần Rừng Hỗn loạn."
“Nhưng có nằm sâu trong rừng lắm đâu. Chẳng lẽ một con quái vật có thể phá hủy cả ngôi làng đó?”
“Có khi là cả đàn. Như vậy đúng là thảm họa với nông dân.”
Tuy nghe họ nói chuyện, nhưng Loren không hề để tâm đến sự ồn ào gây chú ý từ nhóm thám hiểm giả vừa rồi hay về nguyên nhân đằng sau sự phá hủy của ngôi làng nọ. Vấn đề anh đang phải đối mặt là,
“Mình hết tiền rồi……”
Loren vốn không phải một thám hiểm giả.
Anh từng là thành viên của một nhóm lính đánh thuê, và anh là một lính đánh thuê sẵn sàng chiến đấu cho khách hàng của mình.
Anh đã ở đó từ trước khi có thể nhớ được gì, và đã luôn ở đó, cho tới gần đây cả nhóm bị tan rã trong một cuộc chiến. Hậu quả là Loren đang ngồi trong bar, chỉ có một ly rượu làm bạn.
Với thân phận từng làm lính đánh thuê, Loren đã trải qua vô số chiến thắng và thất bại.
Trong suốt một thời gian dài, cả nhóm có thể trụ được qua những trận thua. Nhưng trong trận chiến gần nhất họ tham gia, vận may của họ đã đến hồi kết. Một trận chiến tưởng chừng đã cầm chắc phần thắng trong tay đột nhiên đảo lộn tình thế hoàn toàn, và Loren chứng kiến cảnh cả nhóm tan rã và rất nhiều đồng đội của mình bị giết, nhưng anh đã cố gắng sống sót và chạy trốn được.
Sau tất cả những chuyện đó, cũng chẳng ngạc nhiên khi biết anh đã gần rỗng túi.
Hai từ ‘lính đánh thuê’ và ‘tiết kiệm’ không đi đôi với nhau, và điều này cũng đúng với Loren. Anh chẳng có chút tiền tiết kiệm nào hay nghĩ tới chuyện dành dụm tiền. Thậm chí anh còn phải bỏ hết mọi tư trang lại chiến trường.
Thứ duy nhất Loren có là bộ giáp da anh đang mặc, thanh cự kiếm của anh và vài xu bạc trong túi.
Đó là toàn bộ tài sản của Loren.
Có còn hơn không, nhưng rõ ràng là nếu anh không tìm được công việc nào, anh sẽ phải ra đê sớm. Trong khi đang mân mê thẻ tên kim loại trên cổ, anh cố nghĩ ra cách để kiếm tiền.
Vật kim loại trên cổ anh là thẻ nhận diện, minh chứng cho việc anh là một thám hiểm giả.
Nguyên liệu dùng làm thẻ tên thể hiện cấp bậc của thám hiểm giả, và thẻ của Loren được làm từ đồng rẻ tiền.
Mỗi lần tăng cấp bậc, thẻ tên sẽ được làm từ kim loại tốt hơn, quý hiếm hơn, nhưng với Loren đó không phải chuyện đáng bận tâm.
Lấp đầy tâm trí anh chỉ có làm thế nào để kiếm được tiền thông qua các nhiệm vụ mà thám hiểm giả cỡ anh có thể nhận.
Nhưng còn một vấn đề khác.
“Không có ai làm nhiệm vụ cùng mình cả……”
Đồng đội của anh đều đã bị giết hoặc mất tích.
Trong mắt người khác, lính đánh thuê chỉ là những kẻ kiếm ăn bằng cách giết người, họ chẳng bao giờ được nhìn nhận cho tử tế.
Hiển nhiên thì ai nấy cũng chỉ quen thân với những đồng đội trong cùng nhóm lính đánh thuê, bạn bè hay người quen từ bên ngoài thì không có nổi một mống.
Loren không phải ngoại lệ, và là một người đã từng phải chạy tháo thân khỏi chiến trường, anh không thể tin một ai.
Đấy cũng là lý do anh quyết định trở thành thám hiểm giả.
Không khó để trở thành một thám hiểm giả, ngoài tiền án tiền sự ra thì không cần kiểm tra thêm lý lịch gì khác.
Chỉ cần trả tiền đăng ký là anh có thể tham gia vào giới thám hiểm giả.
Nhưng rắc rối ở chỗ anh không có đồng đội để làm nhiệm vụ cùng.
Dù nhiệm vụ có là săn quái vật, thu thập thảo dược hay đá quý, hoặc tìm kiếm người hay đồ vật thất lạc, làm việc một mình vẫn quá nguy hiểm.
Không phải vì anh không tự tin vào năng lực chiến đấu và tự vệ của bản thân, mà là vì nếu có chuyện xảy ra khi anh ở một mình, gần như chắc chắn anh sẽ phải đối mặt với cái chết.
“Thôi mình đi vét mương cũng được.”
Đấy không phải công việc anh muốn làm.
Loren bất ngờ vì có nhiều nhiệm vụ nghe có vẻ chẳng liên quan gì đến công việc của một thám hiểm giả, như vét mương hay móc cống.
Song nó lại đỡ nguy hiểm hơn những nhiệm vụ khác, và phần thưởng thì lại cao đến không ngờ.
Để sống sót và có thức ăn vào bụng, có bị bao phủ dưới bùn lầy và rác thải cũng anh cũng không nề hà.
Không phải vì anh muốn tắm bùn và nước cống, nhưng là một chiến binh kỳ cựu, nếu có người cho lựa chọn anh giữa chiến hào và cống rãnh, anh sẽ chọn cống rãnh. Anh sẵn lòng nhắm mắt làm ngơ mùi hôi thối và điều kiện làm việc khắc nghiệt miễn là kiếm ra tiền.
Cộng thêm nữa, mương và cống rãnh đều nằm trong khu vực sinh hoạt của con người khiến cho công việc an toàn hơn hẳn, dù có làm một mình.
Sau khi quyết rằng như vậy cũng không quá tệ, anh đứng dậy đi tới chỗ bảng kiếm nhiệm vụ, rồi bỗng dưng nghe thấy một giọng nói,
“Này anh bạn. Anh đang tìm nhiệm vụ phải không?”
Loren nhìn sang và thấy một chàng trai trẻ có mái tóc vàng đang mặc một bộ giáp da mới cứng và một thanh kiếm giắt bên hông.
Chàng trai ngồi xuống đối diện với Loren dù chưa xin phép, rướn người qua và tiếp tục nói.
“Theo như tôi thấy thì anh là một kiếm sĩ, và đơn độc nữa. Có vẻ anh muốn tìm một nhiệm vụ nhưng không có ai đi cùng. Anh có muốn tham gia vào nhóm bọn tôi và giúp bọn tôi làm nhiệm vụ không?”
“Nếu đây là hồi mình còn làm lính đánh thuê, nhất định mình sẽ từ chối,” Loren nghĩ khi quan sát chàng trai trẻ ngồi trước mặt mình.
Nếu anh chấp nhận mọi yêu cầu, anh sẽ không thể sống lâu với tư cách lính đánh thuê được.
Thu thập thông tin và lai lịch của khách hàng, cũng như vị trí tấn công là chuyện bình thường với Loren.
Nhưng đây là ngoại lệ.
Nói đơn giản là vì anh không còn tiền.
Xã hội là thế, sẽ chẳng ai coi bạn ra gì nếu không xu dính túi.
Chàng trai tiếp tục.
“Nhóm bọn tôi đã có đủ người để lập đội rồi, nhưng chúng tôi không có đủ người đảm nhận hàng tiền tuyến. Tôi thấy anh là một kiếm sĩ giàu kinh nghiệm đó. Anh nên vào nhóm giúp bọn tôi làm nhiệm vụ. Anh sẽ không thất vọng đâu!”
Dọn mương an toàn hơn nhiều, nhưng nếu còn phương án nào khác, anh sẽ vui lòng chấp thuận. Trong khi chàng trai trẻ tiếp tục lôi kéo Loren vào nhóm mình, Loren đang tự nhủ xem bàn tay đang chìa ra kia sẽ cứu rỗi anh hay lôi anh đến cảnh diệt vong.
“Cậu chọn loại nhiệm vụ nào rồi?”
Loren hỏi, nghĩ rằng chàng trai đang tìm người lo phần tiền tuyến này đã chọn sẵn nhiệm vụ từ trước.
Anh tính sẽ từ chối nếu tên này nói là chưa chọn nhiệm vụ nào, nhưng chàng trai trẻ cho rằng Loren đã cắn câu, bảo,
“Một nhiệm vụ khá dễ thôi. Nhóm tôi có một đạo chích, pháp sư và một tu sĩ, nhưng lần này sẽ có rất nhiều kẻ địch. Tôi hơi lo về việc chỉ có mình mình trên hàng tiền tuyến.”
“Nói chi tiết hơn đi, vì tôi không hữu dụng lắm đâu. Như cậu thấy đấy, tôi là hạng đồng,”
Loren nói, giơ tấm thẻ trên cổ ra.
“Tôi nói rồi, đây là một nhiệm vụ dễ như trở bàn tay. Chúng ta chỉ cần săn vài con goblin xuất hiện trong rừng ấy mà.”
Chàng trai cười lớn, còn Loren chẳng biết làm gì ngoài gật đầu.