Chương 07
Độ dài 7,409 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-03 11:00:10
Tôi chạy lên cầu thang.
Những bức tường trắng của hành lang dài lướt qua tôi khi tôi mở cửa phòng bệnh trong tình trạng tắt thở, để lộ Nitou bất tỉnh đang nằm trên giường và Mayu ngạc nhiên bên cạnh.
“Haruto…!”
Mayu có vẻ mặt nhẹ nhõm khi nhìn thấy tôi, nhưng nó nhanh chóng cứng lại. Con bé cũng đã bị tấn công một lần bởi tôi khác. Đó là điều tự nhiên khi em ấy đề cao cảnh giác xung quanh tôi.
Tôi lấy điện thoại ra và cho em ấy xem tin nhắn.
“Đừng lo lắng, anh là hàng thật. Thấy nó xong là anh lập tức đến đây ngay ”.
Mayu là người đã bó cho tôi về chuyện xảy ra với Nitou.
Sau khi nhìn vào tin nhắn mình gửi, khuôn mặt con bé cũng dịu đi phần nào.
Có một chút mệt mỏi trên khuôn mặt con bé. Tôi nghe nói rằng nó đã chia sẻ ma lực của mình với Yamamoto và Yuzuru và đã ở lại với họ cho đến sáng. Hiện tạ em ấy đang bị hao ma lực trầm trọng.
Tôi vỗ vai em ấy cảm kích và sau đó một lần nữa hướng mắt về phía Nitou đang nằm liệt giường.
"Nitou sao rồi?"
“Tình trạng giống với Yamamoto và Yuzuru. Anh ấy có thể đang ở trong trạng thái hôn mê tạm thời do bị hút một lượng lớn ma lực ra khỏi người. "
“Chừng đó chưa đủ để tên này qua thế giới bên kia đâu nhỉ…?”
“Vâng. Miễn là anh ấy được nghỉ ngơi đầy đủ, rất có thể cuối cùng anh ấy sẽ thức dậy giống như hai người kia …”
Sau khi dừng lại một chút, tôi hỏi một câu hỏi khác.
"Cậu ta ... đã bị tên giống anh tấn công sao?"
"Đó là những gì chị Rinko đã nói."
Cảm xúc của tôi trở nên phức tạp. Một nạn nhân khác đã xuất hiện. Nếu người đó thực sự là tôi, thì điều đó có nghĩa là toàn bộ chuỗi sự kiện này đều là lỗi của tôi.
Mayu từ từ lấy chiếc nhẫn Please ra.
"Em làm gì vậy?"
“Em đang nghĩ đến việc chia sẻ một ít ma lực với Nitou. Có lẽ anh ta sẽ hồi phục nhanh hơn theo cách đó. "
"Đợi đã."
Tôi đã ngăn Mayu lại.
“Em đã chia sẻ ma lực cho những người khác rồi. Đừng nên thúc ép bản thân thêm nữa. "
“Nhưng mà…”
“Anh sẽ làm. Dù sao thì… Đây cũng là lỗi của anh.”
Đây là điều ít nhất tôi có thể làm để bù đắp tội lỗi của mình.
Sau khi bắt Mayu cất chiếc nhẫn của mình, tôi lấy chiếc nhẫn Please của mình ra.
"Xin lỗi. Tôi biết cậu từng nói rằng không thích ý tưởng để người đàn ông khác đeo nhẫn cho mình, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp. "
Tôi luồn chiếc nhẫn vào ngón tay Nitou đang bất tỉnh và sau đó giữ bàn tay đó trên chiếc thắt lưng ma thuật của mình.
Ma lực của tôi bắt đầu chảy vào cơ thể Nitou. Tôi có thể chỉ đang cố gắng làm cho bản thân cảm thấy tốt hơn, nhưng có vẻ như điều đó đang giúp cậu ấy phần napf. Tôi đặt tay cậu ta xuống và tháo chiếc nhẫn Có lẽ là do tôi đã hơi đánh giá cao bản thân, sau cùng tôi đã hơi loạng choạng.
“Anh không sao chứ?”
Mayu vợ đỡ lấy tôi.
Tôi không loạng choạng vì bj mất ma lực. Đúng hơn, có lẽ là vì tôi đã không ngủ một giấc nào kể từ đêm qua. Tôi chỉ đáp lại bản thân vẫn ổn và nhẹ nhàng đẩy tay em ấy ra trước khi hỏi một câu hỏi khác.
“Mà quan trọng hơn, Rinko đâu…?”
Theo tin nhắn của Mayu, Rinko đã cõng cơ thể của Nitou tới đây. Tôi tự hỏi tại sao tôi không thấy cô ấy ở đâu cả. Hay đúng hơn, sự thật là tôi đã rất lo cho cô ấy kể từ những gì đã xảy ra đêm qua.
“Ngay khi nhận được điện thoại từ Đội 0 thì chị ấy đã lập tức rời đi. Chắc chị ấy cũng sẽ sớm trở lại thôi.”
“Ra thế…”
Nói xong tôi liền rời khỏi phòng
“Anh không tính đợi chị ấy sao??”
“Anh chỉ cần biết cô ấy vẫn ổn là yên tâm rồi.”
Quay lưng lại với Mayu, tôi ra khỏi phòng bệnh như thể chạy trốn.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải gặp Rinko. Tôi biết hơi mâu thuẫn khi lo lắng cho cô ấy và miễn cưỡng gặp cô ấy cùng lúc, nhưng tôi không tự tin rằng mình có thể nói chuyện với cô ấy một cách đàng hoàng. Thậm chí sau khi dành cả đêm qua để suy nghĩ về nó, tôi vẫn không hình dung ra được mình nên làm gì. Đó chính là cú sốc lớn mà tôi đã phải nhận từ người khác.
Dụi đôi mắt thiếu ngủ, tôi quyết định tìm đến một chiếc máy bán cà phê tự động có thể giúp tôi tỉnh táo. Đi dọc theo hành lang dài, tôi rẽ vào một góc có bảng chỉ dẫn máy bán hàng tự động, dẫn tôi đến một căn phòng giống như phòng khách.
“…Haruto?!”
Rinko lẫn Kizaki đều ở đây.
Trống ngực tôi bỗng dưng đập liên hồi.
Có vẻ như không biết gì về tình trạng đó của tôi, Kizaki nói.
“Cậu có phải Soma Haruto thật không đó?”
“Ờ.”
Tôi rút lại những gì mình vừa nói.
Có vẻ như Kizaki cũng biết tôi kia.
“Tiiu nghe nói là Soma Haruto kia cũng nói mình là hàng thật. Cậu có bằng chứng gì để chứng minh danh tnhs của mình không?”
Thề là tôi không thể nào thiện cảm nổi với cái kiểu nói chuyện của thằng cha này nhưng việc tôi cần làm bây gờ là sao để chừng minh bản thân mình.
“Thật không may, tôi không tình cờ mang theo bất cứ thứ gì chứng minh danh tính của mình, có lẽ tôi đành phải để anh phán đoán bằng trực giác của mình vậy”.
Có vẻ như sự mệt mỏi và cáu kỉnh tích lũy của tôi đã bắt đầu đạt đến đỉnh điểm. Những lời nói ra khỏi miệng tôi không phải là một lời giải thích mà nhiều hơn là một lời nói tục tĩu.
Tôi không thể biết liệu ông anh này có thể chấp nhận điều đó hay không, nhưng anh ta vẫn tiếp tục câu hỏi của mình mà không có bất kỳ thay đổi nào trong biểu cảm.
"Cậu đã ở đâu suốt thời gian qua?"
"Không phải việc của anh."
"Xem xét tất cả những sự cố này bởi một kẻ gọi là Soma Haruto khác, tôi tin rằng cậu có nghĩa vụ phải nói cho chúng tôi."
Anh ta rõ là đang cố tình chọc tức tôi. Tôi thở dài một hơi và liếc về phía Rinko.
Cô ấy đang nhìn tôi im lặng, có lẽ đang nghi ngờ liệu tôi có phải là người thật giống như Kizaki đã nói hay không. Cảm xúc của cô ấy về vấn đề này rất phức tạp.
Tôi đã không liên lạc với Rinko kể từ đêm qua. Tôi quyết định trả lời Kizaki như một cách giải thích bản thân với Rinko.
“Tôi đã ở bến tàu đêm qua, một mình”.
"Kể từ khi cậu rời khỏi Daimon Rinko?"
“Ừ…”
Tôi dõng dạc đáp lại
Đánh giá từ cách anh ta nói, có vẻ như anh ta biết về những gì đã xảy ra đêm qua. Tôi không biết cô ấy có thể đã nói với sếp của mình bao nhiêu, nhưng nếu cô ấy thực sự nói với toàn bộ mọi thứ, thì…
"Cậu đã làm gì lúc ở một mình ...?"
Kizaki tiếp tục chất vấn tôi.
Vè cơ bản thì tôi chỉ đơn giản ngồi ngắm biển một cách vô định.
Nếu anh ấy thực sự là một cái bóng như anh ấy nói, thì có lẽ lúc này anh ấy đang ẩn mình trong tôi, chờ cơ hội lần nữa vụt ra. Tôi rất chú ý đến bất kỳ thay đổi nào có thể xảy ra về bản thân khi tôi nghĩ về người khác.
Tên đó nói rằng mình mới là Soma Haruto thực sự, là bản chất thật sự của con người tôi. Lúc đầu, tôi không tin hắn chút nào, nhưng sau tất cả những điều hắn nói và làm, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận đó là sự thật. Lý do duy nhất khiến tôi chối bỏ hắn một cách mạnh mẽ là vì đâu đó tôi nhận ra rằng hắn thực sự là tôi.
Giống như hắn ta nói, tôi đã khao khát Rinko ở đâu đó sâu thẳm trong trái tim mình. Tôi muốn ôm cô ấy…
Nhưng tôi đã cố gắng đẩy những cảm xúc đó vào sâu bên trong một cách tuyệt vọng. Chừng nào tôi còn có Phantom bên trong, tôi không thể được coi là một con người bình thường. Nó sẽ chỉ gây rắc rối cho bất cứ ai yêu tôi. Tôi không có quyền yêu ai. Đó là cách tôi luôn cảm thấy.
Và ngoài ra, tôi còn có Koyomi. Bảo vệ Koyomi có ý nghĩa hơn bất cứ điều gì đối với tôi.
Chúng tôi có cùng chung số phận, cả hai đều là nạn nhân của chứng điên cuồng của Fueki. Koyomi không thể sống thiếu ma lực, vì vậy tôi phải ở bên cạnh em ấy. Hay đúng hơn, tôi muốn ở bên cạnh em ấy.
Sau khi mất đi ký ức em ấy vô cùng cô đơn. Tôi muốn xoa dịu nỗi cô đơn đó bằng cách ở bên như một người cha hay một người anh trai.
Nhưng có lẽ tôi mới là người được xoa dịu. Nó giống như sự cô đơn của chính tôi đang được chữa khỏi khi Koyomi ở đó.
Khi Koyomi rời đi, một lỗ hổng lớn đã mở ra trong trái tim tôi.
Và chính Rinko là người đã lấp đầy lỗ hổng đó trong tôi.
Trong suốt những trận chiến cam go đó, tôi đã được cứu bởi nghị lực và lòng tốt của Rinko không biết bao nhiêu lần. Tôi đã luôn coi cô ấy là một người bạn đáng đáng tin cậy.
Nhưng phải đến khi mất Koyomi, tôi mới nhận ra sự thật. Tôi đã cố thuyết phục bản thân rằng cô ấy chỉ là một “người bạn tốt”… và tôi đã dành tình cảm cho cô ấy trong suốt thời gian qua chỉ là bạn bè.
Tôi tự nhủ một lần nữa.
Rằng những cảm xúc này cần phải được giữ kín trong trái tim tôi. Và rằng tôi chỉ nên nghĩ đến việc bảo vệ cô ấy bằng tất cả những gì tôi có. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm với tư cách là một pháp sư, cách duy nhất tôi có thể bày tỏ tình yêu của mình với cô ấy…
Nhưng có lẽ đó không phải là sự lựa chọn đúng đắn… Những cảm xúc mà tôi đã gạt đi cuối cùng lại thể hiện thành một tôi khác, người đã tiếp tục làm tổn thương cô ấy…
Tôi cố gắng nghĩ cách đánh bại tên đó trong tuyệt vọng. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm để chuộc lỗi vì đã làm tổn thương Rinko như vậy. Và sau khi đánh bại hắn, tôi sẽ biến mất khỏi cô ấy. Đó là kế hoạch của tôi.
Nhưng cuối cùng, tôi không thể nghĩ ra cách để đánh bại tôi kia. Hắn ta không có dấu hiệu xuất hiện từ bên trong tôi và tôi đã trải qua phần còn lại của đêm với cảm giác tội lỗi về những gì tôi đã làm với cô ấy ngày càng mạnh mẽ hơn.
"…Trả lời tôi."
Kizaki nói trong khi tôi im lặng.
"Tôi đã nghĩ về tôi kia suốt cả đêm."
"Chỉ thế thôi à?"
"Ừ."
Sau cuộc trao đổi ngắn đó, tôi lại chìm vào im lặng. Tôi không có tâm trạng để nói thêm nữa.
“Đúng là phí thời gian”
Kizaki lạnh lùng nói.
“Trong khi tên có ngoại hình giống cậu rất có thể đang tiến hành các giai đoạn tiếp theo của kế hoạch của anh ta. Vậy mà cậu chỉ loanh quanh một cách vô ích."
Anh ấy đã đúng. Tôi không có gì để nói lại.
"Cậu có nghĩ rằng bản thân nên ý thức hơn về nghĩa vụ của mình để bảo vệ những người thân thiết xung quanh mình với tư cách là một pháp sư không?"
Kizaki trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
"Tôi xin lỗi!"
Rinko đột nhiên đứng dậy và cúi chào Kizaki.
"Tất cả là lỗi của tôi ... ."
"Ý cô là sao?"
“Ừm, tôi phải nói thế nào đây ta…”
Kizaki lạnh lùng nói khi Rinko cố gắng tìm lời.
“Cô chỉ là một nạn nhân khác của Soma Haruto khác. Cô không làm gì sai cả."
“Ý tôi là… nhưng…”
"Cô đã quên những gì tôi nói à?"
Rinko im lặng khi nghe những lời của Kizaki.
Anh ta đã đúng. Rinko không làm gì sai. Đó là lỗi của tôi.
Kizaki nói với Rinko.
“Còng hắn lại đi. Chúng ta có một phần trách nhiệm về những sự cố đêm qua và sáng nay vì đã không giam giữ Soma Haruto như một mối nguy cơ tiềm ẩn sớm hơn."
"Anh vẫn không tin tưởng anh ấy?"
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác miễn là những sự cố này vẫn tiếp tục xảy ra.”
“Nhưng mà mọi thứ đều do Haruto kia-”
"Chính cậu ta đã tạo ra hắn!"
Kizaki hét lên trước khi trừng mắt nhìn tôi.
"Cậu cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này."
"Đợi đã! Tôi thực sự không nghĩ rằng việc bắt anh ấy là quyết định đúng đắn! ”
Rinko không chịu lùi bước.
"Anh ấy là người duy nhất có cơ hội đánh bại Haruto kia."
“Vậy cô có bằng chứng nào chứng minh người trước mặt đây là Soma Haruto thật không?”
"Chưa nhưng chắc chắn sẽ có!"
Cô ấy nói với một giọng mạnh mẽ.
“Phải rồi. Khi Haruto kia rời đi, hắn ta nói rằng bản thân sẽ sửa chữa sai lầm của mình… và bắt đầu lại cuộc sống mới. Chắc chắn hắn phải đang âm mưu điều gì đó. Không thể nào tên đó lãng phí thời gian trò chuyện với chúng ta như thế này."
Rinko liếc về hướng tôi.
Có vẻ như cô ấy đang thông báo cho tôi về những hành động tiếp theo của tôi kia dưới chiêu bài phàn nàn với Kizaki. Không phụ công sức của cô ấy, não tôi hoạt động tối đa và bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau những lời nói đó.
Tên dó nói rằng tôi đã luôn kiềm chế hắn từ bên trong. Việc hắn đặc biệt sử dụng từ "cuộc sống mới” nghĩa là tên đó không hài lòng không chỉ với Rinko, mà còn với toàn bộ cách sống của tôi. Còn về sai lầm thì… Tôi đã phạm phải rất nhiều. Nếu là tôi thì sẽ bắt đầu từ đâu khi muốn làm lại từ đầu…?
Khi tôi nghĩ về những điều đó, một dòng diện đột nhiên chạy qua tôi. Hắn ta có sức mạnh tương tự như tôi. Nếu thế thì… Ôi trời, chết tiệt. Tôi cần phải ngăn hắn lại càng sớm càng tốt. Chưa cần nghĩ nhiều, tôi lập tức bỏ chạy.
"Đứng yên!"
Tôi lập tức quay đầu lại khi nghe thấy lời đe dọa, Kizaki đã ở đó với khẩu súng chĩa vào tôi.
“Tôi không cho cậu tự tung tự tác đâu. Còn di chuyển nữa thì đừng trách tôi vô tình.”
Những lời nói đó cũng chẳng phải phức tạp, nhưng sức mạnh đằng sau chúng nói với tôi rằng anh ta thực sự sẽ bắn nếu tôi di chuyển.
“Xin lỗi, nhưng tôi cần phải đi. Không còn nhiều thời gian nữa!"
“Bạn không thể tự mình quyết định tất cả.”
Kizaki lườm tôi.
Ngay lúc đó, Rinko nhảy vào giữ chặt cánh tay cầm súng của Kizaki.
“Đi đi, Haruto!”
Tôi không thể để lãng phí cơ hội mà cô ấy đã cho tôi. Để bày tỏ sự cảm ơn đến cô ấy, tôi nhanh chóng lấy chiếc nhẫn của mình ra và đeo vào.
Một vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện sau lưng tôi.
“Cảm ơn, Rinko!”
Sau đó tôi đã nhảy vào vòng tròn ma thuật đó.
Một khung cảnh quen thuộc trải dài trước mắt tôi.
Tôi một lần nữa nhìn vào chiếc nhẫn đã đưa tôi đến nơi này.
Đó là nhẫn Time. Một chiếc nhẫn với sức mạnh bị cấm cho phép tôi du hành giữa quá khứ và tương lai.
Tôi đã sử dụng chiếc nhẫn này một lần trước đây. Hồi đó, tôi vừa đưa một người từ tương lai trở về khoảng thời gian ban đầu của họ, nhưng tôi luôn nhận ra sức mạnh đó thực sự to lớn như thế nào. Rốt cuộc, tôi có thể quay trở lại quá khứ và viết lại lịch sử bằng một thứ như thế này.
Ai cũng có quá khứ. Có những thứ bạn muốn thay đổi, những thứ bạn muốn quên đi... Tất nhiên tôi cũng có những thứ như thế. Nhưng nếu tôi thay đổi quá khứ đó một cách vô trách nhiệm hoặc để quyền lực này rơi vào tay kẻ xấu, thì có khả năng thế giới này sẽ trở nên biến dạng không thể sửa chữa được…
Đó là lý do tại sao, để tránh điều đó xảy ra, tôi đã niêm phong chiếc nhẫn để nó không bao giờ được sử dụng nữa.
Tuy nhiên, tôi kia chắc chắn sẽ sử dụng chiếc nhẫn đó. Và “nơi này” có khả năng là…
Tôi một lần nữa nhìn xung quanh khung cảnh trước mắt.
Đó là một cái hồ lớn, với những con sóng lặng lẽ đánh vào bãi biển dài bao quanh nó.
Ở lối vào khu rừng đối diện với hồ nước là một chiếc xích đu thủ công màu trắng đã sờn cũ quen thuộc.
“…Koyomi.”
Cái tên đó vô tình vuột khỏi miệng tôi.
Đây là thời gian mà cuộc đời ngắn ngủi của Koyomi đã kết thúc…
Hồi đó, Koyomi sống trong nhà đã trốn khỏi Fueki đến đây.
Khi tôi tìm thấy em ấy thì cơ thể đã ở trong tình trạng nguy hiểm. Là một vật chứa Hòn đá Triết gia với mục đích hồi sinh con gái của Fueki, cơ thể của Koyomi cần được cung cấp ma lực để có thể sống sót. Nếu không được cung cấp ma lực thì em ấy sẽ không thể làm được gì.
Mặc dù vậy, tôi muốn cứu em ấy, tôi đã nắm lấy tay em ấy để nạp ma lực.
Nhưng em ấy đã từ chối bàn tay của tôi.
“Đừng bận tâm… Cứ để em như thế này đi…”
"Em nói gì vậy ?!"
“Em cũng sợ lắm chứ, nhưng… nếu em biến mất, thì không ai phải hy sinh. Đó là cách duy nhất để kết thúc tất cả mọi chuyện. "
“Em sai rồi, đó không thể là cách duy nhất. Chúng ta vẫn có cách mà không cần phải làm chuyện này! "
Sự thật là tôi không thể nghĩ ra cách nào khác, nhưng dù có thế nào đi nữa tôi chỉ muốn Koyomi sống tiếp.
Tuy nhiên, Koyomi vẫn quyết tâm. Em ấy đã giao cho tôi chiếc nhẫn Infinity cùng với những lời cuối cùng.
“Dù em có biến mất, Hòn đá Triết gia vẫn còn đó. Hứa với em, đừng để bất cứ ai lấy nó đi. Chỉ cần hòn đá đó ở ngoài kia, không ai có thể đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra. Vậy nên làm ơn…"
Nước mắt chảy ra từ mắt Koyomi.
“Koyomi…”
Tôi không thể nói bất cứ điều gì khác. Em ấy đã phải cố gắng hết sức để có thể nói ra những lời cuối cùng đó. Ngực tôi đau nhói khi nghĩ về nỗi đau không thể tưởng tượng được mà em ấy phải trải qua.
Koyomi nói với một nụ cười như thể đã chấp nhận số phận của mình.
“Hãy cho em được yên nghỉ. Đây là… hy vọng cuối cùng của em.”
Ngọn gió từ hồ thổi qua mang theo bao nỗi nhớ, nỗi buồn của những kỉ niệm ấy.
Ngay sau đó, một cái gì đó di chuyển trong rừng.
Tôi nhanh chóng trốn trong một bụi cây gần đó.
Ra khỏi rừng là Koyomi hồi đó.
Tôi lúc đó có lẽ vẫn chưa tìm thấy em ấy. Nó đau khổ nhìn em ấy đau đớn lê người từng bước một về phía hồ.
Tôi cố gắng kìm chế mong muốn của mình toan nhảy ra ngoài và giúp đỡ.
Tôi không phải là tôi ngày xưa. Nếu làm điều này, thì tôi sẽ thay đổi lịch sử. Và ngoài ra, tôi có một lý do khác để ở đây…
(… Anh xin lỗi, Koyomi.)
Tôi thầm xin lỗi Koyomi khi nhìn em ấy yếu đuối lao đầu xuống hồ từ phía sau.
Sau đó tôi lại nhìn thấy một cái gì đó di chuyển theo hướng của khu rừng.
Sau khi xác định đó là gì, tôi chuyển đến một nơi mà Koyomi không thể nhìn thấy tôi và chặn con đường phía trước.
“Vậy ra ngươi cũng cở đây.”
Người đó nhin tôi với vẻ cay đắng.
“Sửa chữa những sai lầm của chính bản thân mình… và bắt đầu lại cuộc sống mới, đúng chứ? Rinko đã kể cho ta tất cả”.
“Có vẻ chỉ chừng đó thôi mà ngươi có thể nhận ra nhỉ?”
“Sau cùng thì hai chúng ta là một.”
Tôi nói một cách vô tư.
“Ta biết ngươi sẽ có mặt ở đây nếu ngươi là ta. Có rất nhiều điều ta muốn sửa lại trong cuộc đời mình, nhưng nếu có điều gì khiến ta dẵn vặt nhất, đó là điều đã xảy ra với Koyomi. "
Tôi kia kêu một tiếng “Hừm” và lại bắt đầu đi về phía trước.
Tôi cũng bước tới và chặn hắn ta. Tên đó cũng đưa mắt nhìn tôi.
“Tránh ra.”
“Ngươi định làm gì?”
“Ta sẽ đưa cho Koyomi ma lực và giúp em ấy có thể tiếp tục sống.”
“Đừng, nếu ngươi làm vậy thì lịch sử sẽ thay đổi.”
“Koyomi sẽ sống tiếp. Đó sẽ là một lịch sử mới… không, lịch sử thực sự. ”
Hắn ta nắm lấy vai tôi và đảy qua một bên. Tôi giữ chặt và đẩy hắn qua chổ khác. Tên đó trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt đầy tức giận.
"Đừng có cản đường!"
“Không có chuyện đó đâu! Ta sẽ ngăn cản không cho ngươi thay đổi dòng lịch sử được! ”
"Ngươi sẵn sàng chấp nhận để Koyomi biến mất sao?!"
"Thế còn ngươi?! Ngươi vẫn muốn kéo dài sự đau khổ của em ấy sao ?! ”
Suy nghĩ của chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau.
Ngay sau đó, một "Koyomi!" có thể nghe thấy ở hướng của hồ.
Từ trong bụi cây, tôi có thể nhìn thấy tôi hồi đó chạy đến Koyomi.
“Nhờ ơn ngươi cản đường mà hắn ta cuối cùng cũng đã đến, chết tiệt.”
Tôi kia nhìn tôi với vẻ mặt cay đắng.
"Xem ta cũng đánh phả đánh bại mình vào thời điểm này."
Có vẻ như tên này vẫn đang cố gắng thực hiện kế hoạch dù có thế nào đi nữa.
Từ góc nhìn của tôi, tôi có thể thấy Koyomi không muốn tôi cố gắng nạp ma lực.
“Đừng bận tâm… Cứ để em như thế này đi…”
Tôi có thể nghe thấy những lời của Koyomi hồi đó.
"Ngươi đã nghe thấy rồi chứ?”
Tôi nói với tôi kia, người ngay lập tức quay lại.
“Ngươi có thật sự nghĩ rằng đó là điều em ấy thật sự muốn…?”
Giọng của Koyomi tiếp tục.
“Em cũng sợ lắm chứ …”
“Đó mới chính là cảm xúc thật sự của Koyomi,”
Hắn vừa nói vừa nhìn Koyomi.
“Và ngươi đã cố tình không quan tâm đến những điều đó.”
“Ngươi sai rồi! Ta không bao giờ quên những gì em ấy đã phải chịu đựng-”
“Như nhau thôi, sau cùng ngươi chẳng làm gì để giải quyết chuyện này!”
Hắn ta ngắt lời tôi.
“Nếu là ta, ta sẽ ép em ấy nhận ma lực của mình bất kể em ấy có muốn hay không. Ngay cả khi không biết phải làm gì tiếp theo, ta sẽ mang em ấy về bên mình. Ngày xưa ta đã bị ngươi đàn áp từ bên trong. Ngươi đã nuốt lời mà không một chút suy nghĩ và chỉ ngồi đó khóc ... Ta chưa bao giờ trách ngươi hay đúng hơn là chính ta về sự yếu đuối lúc đó. "
Lời nói của hắn xuyên qua tìm tôi. Hắn nói đúng… Hồi đó, tôi không thể làm gì được.
“Ngươi lúc nào cũng thế.”
Hắn ta tiếp tục với giọng khó chịu.
“Ngươi chỉ nghĩ về cảm giác của người khác, không bao giờ để ý đến cái ‘tôi’ thực sự đang mắc kẹt bên trong chính mình. Nhân ái, từ bi chỉ là thứ vớ vẫn… Ngươi cố gắng biện minh cho hành động của mình bằng tất cả những lời lẽ đẹp đẽ nhưng cuối cùng, tất cả những gì ngươi làm được là đánh mất những gì thực sự quan trọng đối với bản thân ”.
Những lời nói của tôi kia thật tàn nhẫn, nhưng tôi không thể phủ nhận bản thân đã mất tất cả.
Những gì hắn nói là sự thật, hắn hiểu tôi rất rõ.
Sau khi thấy tôi không còn gì để nói lại, tên đó lại bắt đầu đi về phía Koyomi. Tôi không thể tìm thấy bất kỳ lời nào để phản biện, tôi không thể làm gì khi nhìn hắn lướt qua mình.
Đó là lúc tôi có thể nghe thấy Koyomi nói về quá khứ với tôi từ phía sau tôi.
“Hãy cho em được yên nghỉ. Đây là… hy vọng cuối cùng của em.”
Tôi quay lại và nhìn Koyomi.
Nụ cười cô đơn ấy. Và cái cách tôi nhìn nụ cười đó hồi đó.
Cảm xúc hồi đó bỗng trỗi dậy trong tôi.
Tôi đuổi theo tôi kia và cản hắn lại
“Lần này ngươi sai rồi, ta chắc chắn.”
"Ta không muốn nghe điều đó từ một người không thể làm gì ngoài việc khóc."
"Không."
Tôi nhìn về tôi quá khứ, người đang nhìn Koyomi.
“Người không thể làm gì khác ngoài việc khóc là… ngươi.”
Tôi quá khứ vẫn im lặng, nhưng không có giọt nước mắt nào cả.
“Hồi đó… ta đã quyết định sẽ tự mình vượt qua. Ta có thể cảm nhận được sự quyết tâm của Koyomi khi em ấy cố gắng giữ nụ cười trên môi đến phút cuối cùng. Đó là lý do tại sao ta cũng chọn cách tự vượt qua… Ta sẽ chấp nhận mọi thứ. Và những cảm giác đó vẫn không thay đổi ngay cả bây giờ. "
Tôi kia lại nhìn tôi đầy khó chịu.
"Ngươi biết điều gì sắp xảy ra với Koyomi chứ?"
"Ta biết, nhưng đó là ... hy vọng cuối cùng của em ấy."
Khi tôi đáp lại điều đó, một bóng người mới xuất hiện ở hướng hồ. Đó là Phù thủy áo trắng Fueki-người đã đến để mang Koyomi trở lại.
Fueki và tôi quá khứ sẽ chiến đấu vì Koyomi. Và sau đó…
"Chúng ta không còn thời gian để nói chuyện nữa."
Hắn nhanh chóng mang chiếc nhẫn của mình vào thắt lưng và biến thành Wizard.
Vẻ ngoài hiện tại cảu tên này khác xa với đêm qua. Một chiếc mặt nạ được trang trí bằng những viên đá quý màu đỏ lấp lánh và một chiếc áo khoác đen có lớp lót bạc… Đó chính là diện mạo mà tôi có khi biến thân thành Wizard.
Một cơn rùng mình chạy qua tôi khi tôi bất giác nhận ra rằng hắn đang tiến rất gần đến việc thực sự trở thành tôi. Tuy nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác.
“Henshin…!”
Tôi cùng nhanh chóng biến thân thành Wizard vào lao đến.
Thật trùng hợp, tôi đã biến đổi cùng lúc trong tôi quá khứ đã sử dụng chiếc nhẫn Infinity để biến thành hình dạng tối thượng để chiến đấu chống lại Phù thủy áo trắng.
Cùng lúc hai người đó lao về phía nhau, cả hai chúng tôi cũng bắt đầu trận chiến.
Cả hai cuộc chiến đều xoay quanh Koyomi, một trận chiến giữa tôi và Phù thủy áo trắng trong quá khứ, một trận chiến giữa tôi và tôi.
Lửa, nước, gió, đất… Hắn ta khéo léo biến đổi thành các dạng khác nhau sử dụng lần lượt các nguyên tố đó khi tấn công. Mang hình dáng giống như tôi nhưng hắn thật sự mạnh mẽ hơn. Đó có thể là do ma lực mà hắn đã đánh cắp từ Nitou. Các đòn tấn công của hắn ở một cấp độ hoàn toàn khác so với ngày hôm qua, sức mạnh cả về thể chất lẫn sức mạnh phép thuật đều tăng vọt. Trên hết, tên này có lẽ bị kich động do thảm kịch của Koyomi sắp diễn ra. Hắn muốn kết thúc tôi sớm để ngăn nó xảy ra.
Nhưng đó không phải là tất cả những gì hắn ta có thể làm. Đối với tên đó, khái niệm dành thời gian để đổi nhẫn không tồn tại.
Tôi được biết đến với cái tên Pháp sư đeo nhẫn bởi vì tất cả phép thuật của tôi phụ thuộc vào từng chiếc nhẫn. Tôi trang bị tất cả những chiếc nhẫn khác nhau của mình trên giá đỡ ở hông, chuyển đổi giữa chúng và đặt chúng qua thắt lưng để kích hoạt phép thuật của chúng tùy theo tình huống.
Tuy nhiên, chiếc nhẫn Hope của hắn ta dường như ngay lập tức thay đổi hình dạng bất cứ khi nào hắn muốn. Đó là chiếc nhẫn tối thượng và toàn diện.
“Tại sao chiếc nhẫn đó có thể thay đổi hình dạng… ?!”
“Ngươi biết tên của chiếc nhẫn này, phải không? Nó cho ta sức mạnh bất cứ khi nào ta muốn… Chiếc nhẫn của Hy vọng! ”
Khi hắn hét lên, chiếc nhẫn Hope phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ và ngay lập tức biến thành chiếc nhẫn Flame.
Để chống lại đòn tấn công của hắn ta, tôi vươn tay ra chiếc nhẫn Flame.
Nhưng hắn đã quét chiếc nhẫn qua thắt lưng của mình, biến thành Flame Wizard. Vào thời điểm tôi đeo được chiếc nhẫn vào ngón tay, tôi đã chìm trong ngọn lửa mà hắn đã phát ra.
“Uwaaah!”
Tôi quằn quại trong đau đớn khi những ngọn lửa bùng cháy đó quấn lấy tôi. Cuối cùng tôi đã biến thành Flame Wizard trong khi vẫn còn đang bốc cháy và hủy bỏ ngọn lửa bằng ngọn lửa của chính mình. Tuy nhiên, thiệt hại mà tôi phải gánh chịu vẫn rất lớn, và cuối cùng tôi đã khuỵu xuống.
“Đến lúc kết thúc rồi.”
Chiếc nhẫn của tên đó đã biến thành nhẫn Kick Strike qua thắt lưng và nhảy cao lên không trung.
(Hắn định giết mình à…!)
Tôi cố gắng lê cơ thể bị tổn thương của mình và quét chiếc nhẫn Defend trên thắt lưng của mình. Chiếc khiên lửa hiện ra đã chặn được cú đá lửa của đối phương vào giây cuối cùng. Những ngọn lửa cạnh tranh phát ra một làn sóng xung kích khiến cả hai chúng tôi bay ra xa.
“Tch… Lần này sẽ không có chuyện trượt nữa đâu.”
Sau khi đáp xuống đất, hắn tặc lưỡi và một lần nữa và lại nhanh chóng vào thế chiến đấu.
Khi tôi thở hồng hộc không còn sức để đấu thì bỗng nhiên nhận thấy sự kỳ lạ của hắn.
(Chờ đã, đừng nói là…)
Tên đó nhảy lên để giáng một cú đá nữa vào tôi.
Tôi quyết định đặt cược vào bản năng của mình và nhanh chóng đặt một chiếc nhẫn mới lên thắt lưng.
Nhưng ngay lúc đó, đón tấn công của hắn tiến thẳng vào người tôi.
… Ít nhất, đó là những gì người thường có thể thấy.
Đòn đánh được cho là đã kết liễu tôi thay vào đó đã chệch hướng khỏi vòng tròn ma thuật đang quấn quanh tôi, khiến tôi kia ngã nhào xuống đất.
"…Cá gì?!"
Hắn ta ngẩng mặt lên khỏi mặt đất nhìn tôi.
Tôi đã tiến hóa thành phiên bản nâng cấp của dạng Flame của mình. Wizard Flame Dragon.
"Ngươi đỏ thật đấy."
Cơ thể tôi nhuộm một màu đỏ thẫm do sức mạnh phép thuật tăng cao của tôi, và cặp sừng sắc nhọn chứa đầy sức mạnh của con rồng vươn ra từ đầu tôi. Sau khi chuyển thành dạng nâng cấp của mình, tôi có thể cảm thấy sức mạnh to lớn đang len lỏi trong huyết quản của mình.
"Ngươi không thể nào thắng được ta đâu."
"Vô lý. Đừng có tưởng thay hình đổi dạng thì có thể dễ dàng đánh bại được ta. ”
“Đừng có ngụy biện nữa. Ta biết ngươi không thể biến đổi thành dạng này. "
Tôi thấy hắn giật mình vì những lời nói của tôi.
“Việc ngươi không chuyển sang dạng này trong lần tung đòn tất sát thứ hai là bằng chứng cho điều đó. Việc sử dụng đòn tấn công mạnh hơn là điều đương nhiên nếu đòn trước đó không thể kết liễu được đối thủ. Tuy nhiên, ngươi đã không làm điều đó. Hay đúng hơn là không thể làm điều đó. "
Hắn ta vẫn im lặng không nói gì.
“Hình dạng của ngươi ngày hôm qua và ngươi bây giờ… Chúng rất có thể phụ thuộc vào lượng ma lực mà ngươi tích trữ. Nói cách khác, ngươi không thể biến đổi thành một dạng mạnh hơn có nghĩa là ngươi không có đủ lượng ma lực để đạt được điều đó. "
Tôi không biết khuôn mặt hắn lúc nàynhư thế nào đằng sau chiếc mặt nạ của mình, nhưng chắc chắn hắn rất run sợ khi bị tôi phát hiện ra điểm yếu của mình.
“Ngay cả khi chiếc nhẫn đó có khả năng biến đổi thành bất cứ thứ gì ngươi muốn, nó sẽ không có ý nghĩa gì nếu ngươi không có đủ ma lực để sử dụng đầy đủ những khả năng đó.”
"Vậy thì sao?!"
Hắn lao về phía tôi trong cơn thịnh nộ.
“Xin lỗi, nhưng đã đến lúc kết thúc rồi.”
Tôi lặng lẽ lấy thanh kiếm của mình ra và thực hiện một cú vung kiếm mạnh mẽ. Hai ngọn lửa tôi phát ra cuốn vào nhau tạo thành một con rồng mạnh mẽ nuốt chửng hắn ta.
“Ugaaah!”
Bây giờ đến lượt tên đó quằn quại đau đớn trong ngọn lửa bùng cháy.
Hắn ta không thể làm gì để chống lại con rồng lửa. Cuối cùng, thì biến thân đã bị giải và hắn ngã quỵ xuống đất.
Cùng lúc đó, trận chiến trên bờ hồ cũng đã kết thúc.
Các đòn kết liễu mà cả tôi và Phù thủy áo trắng tung ra triệt tiêu lẫn nhau, dẫn đến việc cả hai gục ngã và biến lại dạng người.
Tôi lặng lẽ nhìn cảnh đó diễn ra.
Tôi quá khứ đã đứng dậy và lê mình về phía Koyomi. Ngay sau đó, Fueki, người đã đứng dậy với chút sức lực cuối cùng của mình, nắm lấy tôi quá khức bằng cánh tay yếu ớt của mình.
Ngay sau đó, một bóng đen nhảy ra và chém ngang vào cơ thể Fueki. Và bóng đen đó không ai khác chính là Gremlin… Sora.
Sora là một Phantom đã giữ lại trái tim con người của mình. Tuy nhiên, vốn hắn cũng chả phải hạng tốt lành gì khi vốn là một kẻ giết người hàng loạt biến thái. Bị biến thành Phantom do ngày Sabbath, hắn đã theo đuổi Hòn đá Triết gia để có thể sử dụng nó để biến mình trở lại thành người.
Sau khi ra đòn kết liễu Fueki, Gremlin đi về phía Koyomi.
"Chạy đi, Koyomi!"
Tôi quá khứ đã bị thương đến mức không thể gượng dậy đã hét vào mặt Koyomi một cách tuyệt vọng.
(Mình có thể cứu Koyomi quá khứ ngay bây giờ…)
Trái tim tôi rung động dữ dội, thôi thúc tôi nhảy ra khỏi đó và cứu em ấy.
Đúng lúc đó, cái tên doppelganger tưởng như gục ngã đột nhiên đứng dậy.
“Uooooooh!”
Hắn ta lao ra phía trước.
Tôi nhanh chóng ngăn lại, chấm dứt nỗ lực cuối cùng của hắn ta.
"Dừng lại! Bỏ ra! ”
Tên đó đánh tôi một cách thô bạo bằng nắm đấm tròn và đôi mắt đỏ ngầu. Nỗi đau mà hắn gây ra giống như nỗi đau trong tim tôi vì tôi không cho phép mình làm bất cứ điều gì bất chấp mọi thứ trước mặt.
Chịu đựng nỗi đau đó, tôi đeo chiếc nhẫn Time và quét nó qua thắt lưng.
Một vòng tròn ma thuật lớn hiện ra sau lưng tôi.
Và ngay sau đó…
Thanh kiếm của Gremlin cắt xuyên qua cơ thể của Koyomi một cách không thương tiếc.
"Koyomi!"
Tôi quá khứ và tôi kia đều hét lên cùng một lúc.
Cố gắng hết sức để rũ bỏ cảm xúc của mình, tôi nắm lấy tôi kia và nhảy vào vòng tròn ma thuật.
Không một linh hồn nào có thể được nhìn thấy trên bờ hồ trải dài trước mặt chúng tôi.
Sau khi nhảy ra khỏi vòng tròn ma thuật đó, hiện tại chúng tôi đang ở bờ hồ. Chúng tôi đã trở lại thời điểm ban đầu của chúng tôi.
Tôi cùng giải biến thân của mình.
Làn gió từ hồ khẽ mơn man trên má tôi.
Bờ biển vắng lặng đến vô cùng, khiến cảm giác như cảnh tượng ban nãy chỉ là một giấc mơ. Nhưng tôi biết rằng đó không phải là một giấc mơ. Tôi đã chứng kiến thảm kịch đó không phải một lần mà là hai lần…
“Auuuugh!”
Tôi kia quỳ gối đấm vào cát và khóc lóc thảm thiết.
Tôi cũng buồn. Tôi cũng muốn khóc để giải tỏa. Tuy nhiên, vì tôi không để mình làm bất cứ điều gì cho Koyomi, nên tôi không có quyền khóc.
(Có lẽ hắn chính là phản chiếu nội tâm của mình…)
Tôi không thể không nghĩ như vậy khi nhìn người có ngoại hình giống mình.
Khi ngẩng mặt lên, hắn trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt sưng đỏ.
“… Nhờ ơn ngươi mà ta đã không thể cứu Koyomi một lần nữa.”
"Ngươi không thể cứu Koyomi."
Tôi lặng lẽ nói lại điều đó với hắn ta và nhìn vào chiếc nhẫn Hope sáng lấp lánh trên ngón tay.
“Ta không biết ngươi đã lấy chiếc nhẫn đó từ ta bằng cách nào, nhưng nếu đó thực sự là chiếc nhẫn mà ta đã cất vào trái tim mình… thì thực tế là nó ở đây có nghĩa là ngươi đã không thể cứu Koyomi khi đó.”
Chiếc nhẫn Hope được tạo ra không lâu sau khi tôi thách đấu với Sora trong trận chiến cuối cùng.
Khi đó, Sora đã giết Koyomi ngay trước mắt tôi và lấy Hòn đá Triết gia. Hoàn toàn mất cách duy trì phép thuật của mình, Koyomi tan biến thành ánh sáng trong vòng tay tôi.
Để bảo vệ hy vọng cuối cùng của Koyomi, tôi đã thách đấu với Sora để lấy lại Hòn đá Triết gia.
Khi tôi lấy lại Hòn đá Triết gia trong trận chiến, tôi có thể nói rằng nó đã nắm giữ trái tim của Koyomi. Hòn đá Triết gia tương tự như trái tim của em ấy đã biến thành chiếc nhẫn Hope, cho tôi sức mạnh để đánh bại Sora.
“Nếu ngươi cứu Koyomi lúc đó, thì chiếc nhẫn đó sẽ không bao giờ tồn tại. Chiếc nhẫn Hope là sức mạnh duy nhất của ngươi. Không có nó, ngươi không thể sử dụng phép thuật. Ngươi sẽ không thể biến đổi hoặc quay trở lại quá khứ… ”
Tên đó vẫn đang lườm tôi một cách im lặng, vì vậy tôi tiếp tục.
“Những gì đã xảy ra là không thể thay đổi.”
Cảm giác như tôi đang nói điều đó với chính mình.
“Những lời cuối cùng của Koyomi… Ngươi còn nhớ chúng mà, phải không?”
Khi cô ấy bị lấy đi Hòn đá Triết gia và sắp trút hơi thở cuối cùng, Koyomi đã nói trong vòng tay tôi.
“Em đã chết rồi, đó là sự thật không thể thay đổi. Mạng sống đã mất đi là không thể lấy lại… Anh không cần phải làm gì cả…”
Sau đó, em ấy nói về việc mình hạnh phúc như thế nào khi mọi người coi em ấy như một con người, và giao cho tôi hy vọng cuối cùng của mình.
“Hãy lấy lại Hòn đá Triết gia… Haruto, anh là… hy vọng cuối cùng…”
Koyomi hóa thành ánh sáng và biến mất.
“Đó là lý do tại sao…”
Tôi nói với tôi kia một cách nhẹ nhàng nhưng đầy sức lực.
“… Ta tin rằng chúng ta nên bảo vệ ước muốn của cô ấy cho dù thế nào đi nữa.”
Hắn ta cúi gằm mặt im lặng trước những lời nói của tôi.
“Thật khó để chấp nhận mọi thứ và bước tiếp… Đôi khi phải từ bỏ mọi thứ. Nhưng để chắc chắn rằng chúng ta có thể tin rằng đó là điều đúng đắn phải làm, chúng ta phải sống trong hiện tại với tất cả những gì chúng ta có. ”
Đôi vai của tôi kia hơi run lên và tiếp tục nhìn xuống.
Hắn không thể làm được gì ngoài việc khóc.
“… Ngươi đúng là vẫn không bao giờ chịu thay đổi nhỉ?”
Hắn ta nói những lời đó và ngẩng mặt lên, nhếch mép chế nhạo tôi.
"Vậy giờ thì đã chịu từ bỏ chưa?"
Đôi mắt của hắn như thách thức tôi.
"Ta được sinh ra ... thực sự là ý muốn của em ấy."
"Gì cơ?"
“Ngươi nghĩ tại sao ta lại có nhẫn Hope…?”
Một nụ cười tự tin nở trên khuôn mặt tên đó.
"Bởi vì Koyomi đã chọn ta."
Những lời đó khiến tôi sửng sốt.
Koyomi… đã chọn hắ…?
Hắn ta đang nói rằng Koyomi muốn hắn được sinh ra? Nhưng tại sao…?
“Ta sẽ cho ngươi biết chính xác cách ta được sinh ra.”
Tôi kia từ từ đứng dậy và bắt đầu nói.
“Như ta từng nói trước đây, ta là ngươi. Nói cách khác, từ trước đến giờ ta đã luôn là một phần của ngươi. Tuy nhiên, một ngày nọ, ta nghe thấy ai đó gọi mình. Ta không thể biết đó là ai hoặc giọng nói phát ra từ đâu. Tìm kiếm chủ nhân vô hình của giọng nói đó, ta quằn quại trong đau đớn trong bóng tối. Nhưng cuối cùng… Koyomi đã xuất hiện. ”
Khi nói vậy, tên đó tung nắm đấm mang chiếc nhẫn Hope ra.
“Koyomi đã đưa cho ta chiếc nhẫn này mà không nói một lời nào và ta cũng đành phải nhận lấy nó. Và ngay lúc đó, giọng nói đang gọi ta biến mất, và ta thấy ngươi đang nằm trên giường với cơn sốt cao… Tôi đã bước vào thế giới bên ngoài. ”
Câu chuyện thật khó tin. Nhưng nếu những gì hắn nói thực sự là sự thật, thì sẽ có lý tại sao hắn lại có chiếc nhẫn Hope.
Chiếc nhẫn Hope mà tôi đã đóng chặt trong trái tim mình sẽ không thể lấy ra trừ khi có ai đó thực sự bước vào bên trong tôi. Nhưng nếu chiếc nhẫn với ý chí của Koyomi đã vượt ra ngoài ý muốn của chính nó, thì đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác…
“Giờ thì ngươi hiểu rồi, phải không? Sự tồn tại của ta là ý nguyện và hy vọng của em ấy ”.
Hắn ta nhìn tôi với vẻ khoe khoang.
“Chấp nhận mọi thứ và tiến về phía trước…? Đừng có mà chọc ta cười. Ngươi chỉ là một người quan sát không thể làm gì khác ngoài việc đứng đó mà không cam thiệp. Và bất cứ khi nào có ai đó mà ngươi không thể cứu, ngươi cố gắng làm cho mình cảm thấy tốt hơn bằng cách nói với bản thân rằng đó là một loại hy vọng. Rõ là giả tạo. Koyomi cuối cùng cũng hết tình cảm để dành cho một kẻ thất bại như ngươi ”.
Tôi không có lời nào để phản bác. Tôi có thể nói gì đó để hắn câm miệng lại nếu muốn, nhưng điều đó sẽ không thể thay đổi sự thật không thể lay chuyển rằng chiếc nhẫn Hope đang trong tay hắn.
“… Nhưng ta thì khác. Ta cảm thấy mệt mỏi khi phải sống một cuộc sống tự đánh lừa bản thân. "
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ta không thể nào từ bỏ được. Ta sẽ cứu Koyomi, ta sẽ giải quyết mọi thứ với Rinko… Ta mới là ‘hy vọng cuối cùng’ thực sự. ”
Sau đó hắn quay gót bỏ đi.
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc nhìn hắn ta rời đi…