Chương 03 - Part 2 : Kẻ Tìm Kiếm Những Bí Ẩn
Độ dài 6,693 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:36:39
~ Translator : RaiW ~
~ Edit : K ~
_____________________________________________________________________
“Fuu…”
Suimei thở hổn hển. Giống như cậu đã chuẩn bị kế hoạch sẵn, Felmenia Stingray đã hoàn toàn bị cậu dẫn dụ vào vòng chắn. Cậu đã kích họat nguồn ma lực của mình. Là một phù thủy cậu đã chuẩn bị để thể hiện sức mạnh tối đa của mình. Trước mặt cậu, Felmenia đã bị dọa cho sợ khi cô chứng kiến sự chênh lệch sức mạnh giữa họ. Nếu có ai chứng kiến khung cảnh này, họ có thể dễ dàng nói rằng việc sử dụng sức mạnh tối đa của Suimei thì quá dư thừa rồi.
Felmenia Stringray, không, tất cả phù thủy trên thế giới này thì kém xa những phù thủy ở thế giới của cậu. Cho nên, sẽ tốt hơn nếu kìm nén sức mạnh của cậu lại. Không cần phải lãng phí ma lực. Cậu có thể áp đảo cô một cách thông minh và hiệu quả chỉ bằng cách sử dụng một lượng năng lượng cần thiết.Tuy vậy, đó không phải là ý định của Suimei. Kể cả khi những phù thủy từ thế giới này không thông hiểu nhiều thứ về hệ thống ma thuật. Kể cả khi họ không hiểu làm cách nào sử dụng vòng ma thuật một cách hiệu quả. Kể cả khi họ tin rằng việc niệm phép là cần thiết. Kể cả khi họ không biết cách xây dựng một nền tảng của một phù thủy bên trong mình, lò ma lực. Với Suimei, pháp sư thì cũng là phù thủy.
Cậu đã chuẩn bị một sân đấu. Miễn cậu là người chủ trì, thì cậu có thể mời những tổ đội đến để đánh nhau, không cần biết đẳng cấp họ thấp thế nào, đó chỉ là một nghi thức đúng phép tắc để chứng minh sức mạnh của cậu như là một phù thủy của Society. Một phù thủy nên dồn toàn bộ sức mạnh của bản thân để uy hiếp đối thủ đến mức họ chỉ còn biết đầu hàng. Đó chính là niềm kiêu hãnh của Yakagi Suimei với tư cách là một phù thủy. Hai phù thủy nhìn chằm vào nhau. Không có dấu hiệu nào về việc cuộc chiến sẽ bắt đầu. Mà thực chất trận chiến nó đã bắt đầu rồi. Vấn đề chỉ là ai sẽ là người mở màn trước. Felmenia di động trước như thể cô không còn chịu được bầu không khí căng thẳng lúc này.
“… Tch! —Hỡi Lửa. Ban xuống đây một ngọn lửa chân lý, thoát ra khỏi logic của ngọn lửa. Đốt cháy mọi thứ và đưa chúng trở về tro tàn, với cái chết trắng chân lý! Truth Flare!” – Felmenia
Giống với ma thuật mà cô đã sử dụng trước đó, chân lý của ngọn lửa trắng. Tuy nhiên nó là một ma thuật tạo ra một ngọn lửa với nhiệt độ lớn hơn thông thường, không có chân lý nào nằm trong nó cả. Suimei cảm thấy đầy thất vọng khi tất cả chỉ có thế ngay cả khi nó có một màn giới thiệu khá ngầu lòi. Lượng ma lực tuôn trào từ ma thuật thì lớn hơn trước rất nhiều lần. Ma thuật lửa bắt đầu xoay như một cơn lốc. Sau khi tụ lại thành một điểm ngọn lửa chúng bay thẳng tới cậu như muốn đâm xuyên qua cậu… Suimei hành động ngay lập tức. Ngọn lửa xông vào cậu như muốn thiêu cháy cậu đến chết. Cậu không hề thích thú với những ngọn lửa đang xông đến mình, nhưng cậu cũng không thể đứng im đó và để chúng giết mình. Suimei hít một hơi thật nhanh và tập trung chú ý. Cậu tập hợp ma lực của bản thân, và thực hiện ma thuật của mình.
“Secandum ex Quartum Excipio” (Number 2, Number 3, Number 4 Rampart, Local Deployment) – Suimei
Đó là ma thuật phòng vệ của Suimei. Nó là ma thuật cậu đã chuẩn bị sử dụng lúc trước khi họ đến đây lần đầu tại phòng nghi thức triệu hồi, một bức tường đầy rực rỡ. Bức tường được dụng lên như thể có ai đằng sau dựng nó lên sau khi Suimei đẩy cánh tay mình lên phía trước. Ba chiếc vòng ma thuật vàng tạo thành một chiếc khiên trước người cậu. Không có cách nào ngọn lửa nóng đơn giản ấy có thể ảnh hưởng được đến nó. Các bức tường đầy vững chắc. Nó sẽ không bị đánh sập chỉ bởi mỗi ngọn lửa. Ngọn lửa bị biến mất khi va chạm với ba chiếc vòng được xếp chồng lên nhau.
Ngọn lửa trắng bị triệt tiêu trước vòng ma thuật kèm với một nổ. Ngọn lửa trắng không còn có thể tiếng lên thêm chút nào và bắn các tia lửa trắng ra mọi phía. Ngọn lửa ấy va vào bức tường như thể muốn đánh sập nó. Khi tiếng nổ vang khắp không khí, toàn bộ không gian xung quanh bị chìm trong ánh sáng của ngọn lửa khi nó va vào chiếc khiên vàng.
Một giây, hai giây, ba giây, rồi bốn giây trôi qua. Tuy vậy ngọn lửa trắng không cách nào xuyên qua được. Bức tường thứ hai của Suimei đã hoàn toàn ngăn chặn ngọn lửa. Đằng sau là là bức tường thứ ba đang xoay vòng và đang thực hiện một phép thuật khác. Ngọn lửa trắng tinh ấy bắt đầu mất đi màu sắc vốn có của mình rồi dần chuyển thành màu đỏ. Cuối cùng, bức tường thứ tư dội lại toàn bộ sức mạnh tấn công, và tạo ra một vụ nổ ra mọi phía.
“Chưa xong đâu!” – Felmenia
Felmenia hét lên cho sự nỗ lực của cô để rồi thực hiện một phép thuật khác. Những bức tường chắn đánh bại những ngọn lửa trắng khi nãy giờ đây vẫn còn đứng sừng sững.
“—Hỡi Lửa!” – Felmenia
Felmenia kêu gọi những ngọn lửa xung quanh cô. Thay vì tiến thẳng vào Suimei, cô đã bẻ hướng tấn công của ngọn lửa vào hai hướng bên cạnh của cậu. Ngọn lửa trắng như đang nhún nhảy trên không khi chúng thực hiện đòn tấn công uốn cong nhằm Suimei. Có vẻ như cái mác Pháp sư Hoàng gia của cô cũng không phải để trưng. Sự khai triển ma lực của cô, sự kiểm soát ngọn lửa và tốc độ mà cô thực hiện là hoàn hảo. Cô thực sự đáng được khen ngợi về kĩ năng sử dụng ma thuật của mình.
Tuy vậy đến cuối cùng, không cần biết cô giỏi cỡ nào thì cũng không che lấp được chất lượng ma thuật yếu kém. Ma thuật của cô không chứa đủ lực lượng để đâm xuyên bức tường của Suimei hay là ma thuật phòng vệ tự nhiên của cậu . Mặc dù ngọn lửa đã ảnh hưởng lên toàn bộ khu vực, nhưng lại không có một vết cháy nhỏ nhất trên chiếc áo khoác của Suimei. Ngọn lửa trắng tấn công Suimei từ hai bên, nhưng con đường trước người cậu thì đầy trống trải. Có một khoảng ngắn để chống đỡ, và lúc đó Suimei bắt đầu niệm phép gia tăng tốc độ.
“Mass Gravitas Reductio.” (Gravity Reduction, Decrease Mass) – Suimei
Khi cậu nói ra những từ đó, Suimei được giải thoát thỏi gông cùm của trọng lực và thân thể của cậu trở nên nhẹ hơn. Nó như thể cậu không còn chút cân nặng nào nữa vậy. Cậu nhảy vọt lên trước. Không, nó trông như là cậu đang bay vậy. Chiếc áo khoác của Suimei đung đưa đằng sau khi cậu tránh những ngọn lửa trắng.
“K-không thể n…!?” – Felmenia
Felmenia thốt lên đầy bất ngờ. Cậu tiếp cận cô quá nhanh đến nổi cô nhầm nó như là dịch chuyển vậy. Trước khi cô kịp nhận ra chuyển động của cậu thì cậu đã cách cô còn ba mét. Trước khi lời than thở của cô hoàn tất thì, Suimei búng ngón tay của mình. Chỉ một động tác duy nhất đó, cậu nhìn chằm vào Felmenia với ánh mắt lạnh lùng. Đó là một trong những ma thuật tấn công của Suimei. Nó nén lại rồi giải phóng không khí thành một vụ nổ và nó không yêu cầu niệm chú để kích hoạt. Chỉ đơn giản là búng tay ma thuật sẽ được phát động. Đơn giản, mà nhanh chóng. Hiệu quả, chất lượng có thể được dễ nhàng nhận thấy. Một quả bom trong suốt đã để lộ ra một vụ nổ trong suốt, sóng xung kích lan đến phía dưới chân Felmenia. Vụ nổ đã đến rất gần ngay cô, nhưng Felmenia đã xoay xở để tránh trong gang tấc.
“Ugu, a…!” – Felmenia
Như muốn chặn lối thoát của cô, Suimei lại một lần nữa búng tay mình . Felmenia đang “nhảy múa” trong làn bom nổ vì mạng sống của mình trong lúc miệng không ngừng la hét tên kẻ tấn công cô.
“K-không thể nào! Làm thế nào ngươi có thể bắn hết đợt này đến đợt khác một cách dễ dàng như vậy cơ chứ!” – Felmenia
“Ha… Nếu như cô không thể nào làm được như vậy thì cô chỉ là một kẻ hạng ba mà thôi. Cô hi vọng rằng chúng ta đang chơi trò tấn công theo lượt à? Chúng ta không có đang chơi RPG đâu cô biết chứ?” – Suimei
Đúng vậy, đây không phải là trò chơi. Nó là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Nó là thế giới mà chỉ cần lãng phí chỉ một giây thôi thì ngắm gà khỏa thân ngay. Nó hoàn toàn khác với cách dùng ma thuật của Felmenia. Suimei rút ra một chiếc lọ từ túi trong khi Felmenia vẫn còn đang bận bịu với việc né những đòn tấn công và nhanh chóng mở nó ra. Bên trong chiếc lọ là thủy ngân. Nó là kim loại duy nhất trên thế giới giữ trạng thái trong lỏng trong nhiệt độ phòng. Các nhà giả kim đã đặt cho nó một cái tên: con quái vật lưỡng tính. Suimei bắt đầu niệm phép khi cậu bắt đầu đổ chất lỏng trong chiếc lọ ra ngoài. Cậu vung tay sang một bên, vẽ một đường thẳng với chiếc lọ trong không khí. Thủy ngân lơ lửng trên không như thể nó đang chờ đợi mệnh lệnh của Suimei.
“Permutatio Coagulatio vis Lamina!” (Transform, Solidify, Achieve Power) – Suimei
Suimei giữ lấy thủy ngân vẫn đang trong trạng thái lỏng và vẩy nó xuống như động tác quét máu ra khỏi kiếm vậy. Thứ mà Suimei đang cầm ngay lúc này trông như một thanh kiếm. Một thanh katana thủy ngân. Sử dụng ma thuật cậu có thể tự do điều khiển hình dạng của thủy ngân. Một vũ khí vô định hình. Một vũ khí thủy ngân có khả năng biến đổi.
“—Hỡi đất! Củng cố thân thể và trở thành đá nghiền nát kẻ thù của ta! Stone Raid!” – Felmenia
Trước khi vũ khí thủy ngân kịp tạo hình, Felmenia đã hoàn thành ma thuật của mình. Cô tập hợp đất đá trước cô và tạo thành những hòn đá nhỏ rồi bắt đầu bắn chúng theo đường thẳng.
“Nhận lấy này…!” – Felmenia
“Quá ngây thơ!” Suimei
Những hòn đá đang bay bị chặn ngay lại bởi thanh kiếm. Với con mắt của một phù thủy, việc chặn một viên đạn trên đường bay của nó chả có gì là đáng ngại. Do đó, một hòn đá bay thì càng không thành vấn đề. Đầu thanh kiếm thủy ngân được bọc một lớp ma lực đập vỡ các hòn đá thành từng mảnh. Những đợt tấn công sau càng dồn dập hơn nhưng tất cả chúng đều bị đập nát bởi kiếm thuật đầy tao nhã của Suimei.
“Ngươi là một pháp sư mà vẫn có thể biết dùng kiếm ư!?” – Felmenia
“Biết dùng kiếm thì có gì sai sao? Đối với một phù thủy ở thế giới của tôi kĩ thuật cận chiến là điều thiết yếu cô biết chứ? Ừm thì, đối với tôi thì không có bất kì trở ngại nào khi sử dụng ma thuật dù gần hay xa…” – Suimei
“DKMMMMMMMMMM!” – Felmenia
Felmenia bắt đầu mù quáng bắn điên cuồng những viên đá trong tuyệt vọng. Thế nhưng, những viên đá không có cách nào chạm được vào cậu ta. Chúng còn không để lại một tí bụi nào trên quần áo của cậu ấy. Những mảnh đá vụn rơi xuống khắp nơi.
“—Hỡi Lửa. Trở thành ngọn thương và đa…—” – Felmenia
“Permutatio Coagulation vis Flagellum!” (Transform, Flow, Sharpen) – Suimei
Họ niệm phép cùng một lúc, tuy nhiên lời niệm của Suimei ngắn hơn. Một lối suy nghĩ lạc hậu khi cho rằng lời niệm dài sẽ tốt hơn. Với Suimei sự tối ưu hóa là quan trọng nhất. Mấu chốt chính là kĩ năng tận dụng được tối đa sức mạnh của bản thân nhằm đạt được hiệu quả mong muốn. Những thứ khác là thừa thãi. Cậu sẽ tìm tòi từng từ từng chữ một. Cậu muốn nhắm vào việc rút ngắn niệm phép xuống thành một từ hay một câu duy nhất. Một khi nó thành công thì tốc độ thi triển ma thuật sẽ được cải thiện đáng kể.
Khi Suimei đang hồi tưởng, một chiếc vòng ma thuật xuất hiện trước mũi kiếm thủy ngân. Suimei vung cây kiếm xuống nhanh nhất có thể. Sau khi làm vậy, từ một thanh kiếm nó biến thành một chiếc roi kim loại mảnh như là từ da thuộc vậy. Chiếc roi kim loại đánh xuống ngay bên cạnh Felmenia, làm ngắt lời niệm chú của cô.
“—A!?” – Felmenia
Đầu của chiếc roi da đã được vung với vận tốc vượt qua cả vận tốc âm thanh. Một tiếng nổ dữ dội vang trong không khí. Chiếc roi đã để lại một chiếc hố sâu sâu khoắm trên mặt đất. Chiếc roi kim loại có trong mình một sức mạnh hủy diệt mà một chiếc roi da thông thường không thể sánh được. Suimei có thể tự do điều chỉnh khối lượng, độ cứng, độ sắc nhọn và chiều dài của nó một cách tùy ý. Thậm chí có là một thân thể sắt đá đi nữa, thì cậu vẫn có thể dễ dàng cắt ra thành nhiều mảnh.
“Uu, guu… Cái này, thật không thể nào mà…” – Felmenia
Cậu có thể dễ dàng cắt bỏ đi mạng sống của cô, chỉ đơn giản là một cú vung thôi. Felmenia giờ đã không còn có thể di chuyển nổi lấy một bước khi cô nhận ra sự thật ớn lạnh đó. Cô thậm chí không còn nặn ra nổi một phép gì nữa. Thậm chí chỉ một chữ. Khuôn mặt cô tràn ngập vẻ tuyệt vọng. Mọi sắc thái trên mặt cô đầu bị rút đi hết. Trận đấu đã kết thúc rồi ư? Không, cô ấy vẫn còn chưa bỏ cuộc. Miễn khi nào cô ấy chưa tự nguyện quỳ gối trước cậu ta, cô vẫn sẽ chưa hoàn toàn gục ngã. Cậu cần phải khắc sâu vào trái tim cô đến mức mà chỉ đơn giản là ý muốn chống đối thôi cũng không hiện nổi trong tâm trí cô nữa.
Với những ý định đó trong đầu, nguồn ma lực bùng nổ khi Suimei kích hoạt lò ma lực. Không chỉ mặt đất, cả khu vực lâu đài dường như bị rung chuyển bởi sức mạnh của cậu. Dòng ma lực chảy cuồn cuộn bắt đầu va chạm với chính nó, tựa như không có nơi để thoát ra nữa, một tia chớp xanh bắt đầu phóng ra như một con rồng. Trước một sức mạnh không thể chống cự, cô khuỵu chân mình xuống và tiếp tục nhìn Suimei trong sợ hãi. Suimei bắt đầu niệm phép của mình.
“Velam Nox. Lacrima Potestas.” (Within the Curtains. The Majesty of the Tears Flowing in the Night.) – Suimei
Một chiếc vòng ma thuật khổng lồ đủ để bao trọn cả khu vườn bắt đầu mở rộng ra từ bàn chân của Suimei. Chiếc vòng bắn ra những ánh sáng xanh của ma lực và sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời. Nó rực rỡ đến mức dường như nó đến từ một thế giới giả tưởng vậy.
“Olympus Quod Terra Misceo Misucui Mixtim” (Decorate Heaven and Earth with its Symbol) – Suimei
Với mỗi câu chú được đọc lên, càng có nhiều hiện tượng hơn xuất hiện. Phép không chỉ đơn giản là một câu chú. Với mỗi câu chú được nói ra thì một hiện tượng mới xuất hiện trong thế giới, chúng sẽ gắn kết với nhau thành một hiện tượng đầy hùng vĩ. Không giống như ma thuật ở thế giới này, việc niệm chú là hiện thân của sức mạnh. Thế giới từ từ thay đổi, với mỗi câu chú. Giống như những chú đom đóm tô điểm vẻ đẹp cho bầu trời đêm, những hạt vàng nhỏ trồi lên từ mặt đất và hướng thẳng lên bầu trời. Chúng chạy lên bầu trời như thể dang đuổi theo các tinh tú vậy.
“Infestant Malitia” (Infest Towards the Present Irrationality) – Suimei
Và rồi, ở trên đỉnh cao, một vòng tròn ma thuật xuất hiện. Nó bao trùm toàn bộ bầu trời và che mờ đi các vì sao. Bên trong chiếc vòng, có hằng sa số chiếc vòng nhỏ hơn được hình thành.
“Dezzmor or Pluviain Cessanter” (Dazzle and Rain Incessantly) – Suimei
Chiếc vòng ma thuật lớn nằm trên họ là một loại ma thuật khu vực được nhiều loại ma pháp khác liên kết với nhau. Thành phần chính là Ether và Void. Khởi nguyên của chúng là từ Số thần Kabblah và chiêm tinh học. Nó là một ma thuật hiện đại được dung hợp với nhau từ nhiều hệ thống ma thuật. Chỉ còn một câu còn lại. Mà trước khi tiếp tục, Suimei trưng ra một nụ cười như thể cậu coi trọng với lời nói nghiêm túc mới nãy của Felmenia.
“Giờ thì quý cô pháp sư hoàng gia bé nhỏ ạ, cô chuẩn bị tinh thần cho thật tốt đi nhé?” – Suimei
Felmenia không còn biết nói gì. Cô chỉ có thể nâng cao ma thuật phòng ngự của mình một cách điên cuồng. Và rồi…
“Enth, Astrarle―” (Oh Starry Sky, Fall―) – Suimei
Đó là từ khóa của Suimei. Cùng với những từ đó, từ hàng ngàn chiếc vòng ma thuật bao quanh bầu trời đầy sao, chúng rọi xuống những cột ánh sáng. Những tia sáng ấy hòa lẫn với ma lực và hạ xuống mặt đất như thể đó là những giọt nước mắt từ thiên đường, tạo nên một khung cảnh như một cơn mưa sao băng vậy. Mọi tiếng động đều bị rút hết bởi tiếng vang rền của những cột sáng đâm xuống. Kể cả một con quái vật to lớn khi bị tia sáng đập trúng cũng sẽ chết bất đắc kì tử, cứ thế những cột sáng rơi như mưa từ những chiếc vòng ma thuật. Felmenia không có cách nào để chống cự lại sự huỷ diệt xảy ra xung quanh cô và chỉ có thể để cho các chùm sáng nhấn chìm.
Nó là ma thuật tinh tú, Star Fall. Nó mượn nhờ sức mạnh của các vì sao và các huyền thoại được con người khắc họa lên chúng. Ma thuật hiện ra như đúng tên gọi của nó Pericles – Enth Astrarle. Nó là một trong những phép đỉnh nhất của cậu.
Và cuối cùng, cơn mưa tinh tú cũng giảm đi. Những gì chúng để lại, như thể sự tàn phá chỉ là một giấc mơ vậy, chỉ còn lại một cảnh quan đầy bình yên của khu Vườn Thượng Uyển, thân hình của Yakagi Suimei trong bộ đồ đen của mình và thân hình của Felmenia, trong bộ áo choàng đầy rách rưới.
“Không thể nào…” – Felmenia
Felmenia chỉ còn biết thốt ra những lời đó khi cô đang ngồi bất động trên sàn. Suimei cầm cây katana thủy ngân hướng thẳng vào cổ họng của cô.
“Chiến thắng là của tôi. Có phản đối gì không?” – Suimei
Felmenia run rẩy nói đáp lại lời tuyên bố chiến thắng của Suimei.
“Ngươi là tên quái vật nào thế…? Với kĩ năng đó mà ngươi còn không có dũng cảm để ra chiến đấu ư…? Tại sao ngươi lại từ chối việc tiêu diệt Ma Vương? Nếu là ngươi, thì ngay cả Ma Vương cũng sẽ bị…” – Felmenia
“Đánh bại ư? Đó là lời khẳng định đầy ngu ngốc. Tôi đã nói ở phòng tiếp kiến ngay từ đầu rồi, rằng cuộc chiến này quyết định bằng số lượng. Lịch sử đã chứng minh hết lần này đến lần khác. Không cần biết người đó mạnh thế nào, họ cũng không thể thắng được quân địch với số lượng vượt trội hơn. Không có tiền lệ nào xảy ra cả. Không cần biết bạn mạnh cỡ nào, thì một kẻ đơn độc chỉ là một tồn tại nhỏ bé trước sự bạo lực và cảm xúc.” – Suimei
Suimei đã nói lên quan điểm của mình, nhưng cậu còn nhiều điều muốn nói hơn để thuyết phục Felmenia.
“Kẻ thù mà cô nhờ chúng tôi tiêu diệt thì không chỉ là Ma Vương Nakshatra phải không? Nó còn là những tay sai của ma vương, cả một đội quân quái vật và những sinh vật kì dị khác nữa. Ngài thừa tướng cũng đã nói rằng quân đội quái vật đã tiêu diệt vương quốc Noshias lúc đó là một triệu. Nếu cô nghĩ thấu đáo về nó, thì nó có thể còn lớn hơn thế, không có lý nào ai lại đem hết cả đội quân đi cả. Sẽ ra sao nếu nó gấp đôi? Gấp ba? Ngay cả khi chỉ có một triệu đi chăng nữa thì cô tính để tôi ngu ngốc đối đầu với số lượng đó à? Kể cả khi cô tập hợp được những chiến binh ưu tú với kế hoạch tuyệt vời, không có gì đảm bảo rằng cô có thể thực hiện mục đích với số lượng kinh khủng đó cô hiểu không? Dù có có hiểu chuyện vừa rồi tôi nói hay không nhưng vẫn không thể nào đánh bại chúng với cách suy nghĩ như vậy.” – Suimei
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Có một câu nói là một cuộc chiến được quyết định bởi tầm vóc của một con người. Với sức mạnh đó thì chiến thắng là điều tất yếu.” – Felmenia
“Cô có phải kẻ ngốc không? Nói tới chiến tranh thì tiềm lực và quân lực là hai thứ tách biệt. Không phải lúc nào tiềm lực đi đôi với quân lực, hiểu ko?” – Suimei
“Một pháp sư… Một pháp sư như ngươi mà cũng dám nói điều đó à?” – Felmenia
“Ha? Tôi ư? Thôi đi, tôi chưa phải là một phù thủy hạng đầu đâu. Dù gì tôi cũng đã từng được nói có tài năng về nó, nhưng ở thế giới của tôi, tôi mới chỉ là một phù thủy dưới mức trung bình mà thôi… Mà tôi cũng đoán được rằng cô cũng đúng ở mức nào đó. Nếu đó là người đứng trên đỉnh cao của thế giới đó… thì người đó dư sức làm được dù có cợt nhả đi chăng nữa. Tuy nhiên vấn đề không liên quan gì ở đây cả.” – Suimei
“…” – Felmenia
Felmenia không biết nói gì. Suimei không biết rằng cô đang bị sốc vì nghe được sự tồn tại kinh khủng từ thế giới của Suimei hay tiếng cười đầy khoe khoang của cậu khi nói về chuyện đó. Tuy vậy chắc chắn rằng cô không còn điều gì để nói về sự chênh lệch về số lượng.
“Ừm thì, tôi đã biết từ trước lúc ta bắt đầu, nhưng ma thuật ở thế giới này thì quá lạc hậu. Nói thẳng ra cũng không vui vẻ gì. Dù cho điều đó sẽ làm cô khá khó chịu.” – Suimei
Suimei nói với giọng đầy nghiêm túc. Lúc đầu cậu rất háo hức khi nghĩ về việc đối mặt với những loại ma thuật xa lạ và chứng kiến những sự bí ẩn mà cậu chưa từng thấy trước đây. Suimei đã mong đợi cuộc chiến này để làm sáng tỏ những ma thuật xa lạ. Ấy vậy mà trong cuộc chiến, không có gì xảy ra cả. Nó không có gì ngoài mong đợi, hay bất ngờ mà chỉ đơn giản là một cuộc chiến một chiều. Chiến thắng của cậu là một điều tất nhiên. Sự thật đó chả có gì đáng vui cả. Giờ đây với kết quả chiến thắng của mình, giờ là lúc đả kích cô với kết quả.
“Giờ thì. Đã để lúc phải hạ màn cho buổi diễn này rồi, thưa quý cô pháp sư.” – Suimei
Đó là một giọng nói lạnh lùng và tàn bạo làm người nghe muốn lạnh sống lưng. Cậu nhìn Felmenia bằng ánh mắt đầy băng lãnh và tuyên bố ý định muốn kết thúc mọi thứ. Felmenia người vẫn còn đang ngồi trên mặt đất, không thể nào đứng dậy nổi. Khuôn mặt của cô tái xanh cứ như thể đang đối mặt với sự kết thúc của thế giới vậy.
“N-ngươi tính giết ta ư…?” – Felmenia
“Tôi tự hỏi? Làm thế nào cô nghĩ tôi sẽ cho qua chuyện này?” – Suimei
“T-ta là một pháp sư hoàng gia…” – Felmenia
“Một pháp sư hoàng gia, ý cô muốn nó là cô muốn làm gì cũng được ư?” – Suimei
Felmenia đưa ra danh hiệu của mình như thể để khích lệ bản thân. Tuy vậy sự đấu tranh nhỏ bé này đã kết thúc ngay khi Suimei đưa thanh katana thủy ngân chỉa vào cổ họng cô.
“A, ưu…” – Felmenia
Suimei nói những lời đầy khó nghe vào Felmenia, người đang bị nhấn chìm trong nỗi sợ.
“Sau tất cả cô chỉ biết run sợ thôi sao, cô thật là một kẻ vô dụng. Đây chỉ là trả lại cho những gì mà cô đã làm thôi”
– Suimei
“C-câm mồm! Ngay cả Điện Hạ mà ngươi…” – Felmenia
“Nhà Vua thì sao?” – Suimei
Để mọi thứ qua một bên, Felmenia lôi nhà Vua ra. Suimei không hiểu được tại sao cô lại đề cập đến ông lúc này. Vua Almadious không có liên quan gì đến cuộc xích mích này cả.
“Ngươi, đang nhắm vào… Điện Hạ…” – Felmenia
“Hả? Cô nói nhảm cái gì sau tất cả mọi chuyện vậy? Từ lúc nào mà tôi lại nhắm vào người tốt bụng ấy? Tôi không có bất kì lý do nào để nhắm vào nhà Vua cả cô rõ chưa?” – Suimei
“Ể…? Nhưng ngươi…” – Felmenia
“Fuu… Biện minh vậy là đủ rồi.” – Suimei
“-!!” – Felmenia
Felmenia ngây người trước lời tuyên bố đầy lạnh lùng của Suimei khi cậu ấy tiếp tục nói với cô.
“Một phù thủy thì luôn sẵn sàng để chịu trách nhiệm cho hành động của họ. Đúng không? Thưa quý cô pháp sư.” – Suimei
Họ luôn phải sẵn sàng để trả giá cho hành động của mình. Ở phù thủy tại thế giới của Suimei, thì đó là điều hiển nhiên. Thế nhưng quý cô pháp sư trẻ đây, Felmenia, lại chưa làm điều đó.
“L-làm ơn! Gì cũng được ngoài việc đó!” – Felmenia
Felmenia hoàn toàn bỏ đi niềm kiêu hãnh của mình và khẩn cầu Suimei. Cô cầu xin sự tha thứ, và cô sẽ không bao giờ chống đối cậu một lần nào nữa. Tuy nhiên Suimei không hề động tâm trước hành động của cô và nói bằng một giọng đầy ác độc.
“Này này, cô ban đầu đã có ý định giết tôi, mà giờ đây cô lại dám đi cầu xin tha mạng ư?” – Suimei
“K-không phải! Tôi chưa bao giờ có ý định giết Suimei-dono! Tôi chỉ là muốn trừng phạt ngài thôi…” – Felmenia
Felmenia bắt đầu lắc đầu mình đầy mãnh liệt và nhìn Suimei bằng ánh mắt bối rối. Mặc dù Suimei cũng không hề mong chuyện này sẽ trở thành chuyện chết chóc gì, nhưng ý chí của cô ấy quá yếu. Cô ấy đã chuẩn bị tinh thần hạ gục đối phương của mình mà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra ngược lại, tình trạng đầy thảm hại của cô ngay lúc này là cái giá cô phải trả. Suimei đã từng nghe rằng cô là tiểu thư của một gia đình quý tộc, một phần của sự kiêu ngạo của cô hẳn từ đó mà ra.
“Điều đó là thật chứ?” – Suimei
“Thật! Tôi xin thề trên cái tên của nữ thần Alshuna, nó không phải là dối trá.” – Felmenia
“Tôi không biết nữ thần đó là ai, nhưng là một công dân Nhật bản từ thế giới khác thì nó không là gì đối với tôi cả.”
Với một cú ấn, thanh katana không có vỏ làm một tiếng động như thể nó có vậy. Vì không phải là người Nhật Bản, cô không biết tiếng động đó báo hiệu điều gì. Tuy vậy cô có thể nhận thấy rằng mình đang gần hơn tới việc mất mạng.
“T-tôi cầu xin ngài! Tôi chưa muốn chết! Tôi không muốn chết đâu… làm ơn, tha mạng cho tôi.” – Felmenia
Có vẻ như biện pháp uy hiếp của Suimein đã đi hơi quá đà. Giờ đây cậu đã khắc sâu nỗi sợ vào tim cô, đã đến lúc đi vào điểm chính sau toàn bộ nỗ lực này. Suimei làm một hành động không hề lịch sự chút nào.
“… Hừm. Để đổi lấy mạng sống của cô, tôi cần cô chấp nhận vài điều kiện của tôi.” – Suimei
“… Đ-điều kiện?” – Felmenia
“Đúng thế. Đầu tiên, cô sẽ không bao giờ được nói với ai về những chuyện xảy ra ở đây. Hai, cô sẽ không được hé miệng lấy nửa lời về việc tôi là một phù thủy. Đặc biệt là với Reiji và Mizuki. Hiểu rồi chứ?” – Suimei
Như Suimei ép buộc, Felmenia run sợ gật đầu.
“K-khoan đã. Reiji-dono và Mizuki-dono thì ổn, nhưng tôi đã nói với Điện Hạ về việc Suimei-dono là một pháp sư rồi. Trong trường hợp đó thì tôi…?” – Felmenia
“Hể. Không ngờ đấy. Tôi khá ngạc nhiên khi một người tràn đầy tự tin như cô sẽ đi nói với người khác về việc này. Cô đi đánh nhau với một người mà cô nghĩ là hoàn toàn trên cơ mà không hề chuẩn bị cho tình huống ngược lại…. Tôi cũng không phiền lắm đâu. Vậy thì tôi phải bắt cô giữ kín mọi thông tin sâu hơn.” – Suimei
Felmenia thở dài một hơi khi tránh được việc mình đã lỡ vi phạm vào một trong những điều kiện của Suimei. Suimei đưa ra lời điều kiện cuối cùng và cũng quan trọng nhất.
“Và cuối cùng điều kiện thứ ba. Cô phải kí vào tờ cam kết này về những điều kiện đã nói trên.” – Suimei
Suimei hạ tay xuống và lôi ra một tờ giấy và một cây bút từ hư không. Cây bút là loại mà cậu luôn dùng. Tờ giấy liệt kê những điều kiện được viết bằng thứ ngôn ngữ quốc ngoại. Cho nên Felmenia không thể hiểu nổi một từ trong đó.
“Đây là gì?” – Felmenia
“Nó chỉ là một tờ cam kết thôi. Nó đơn thuần là để chắc chắn rằng cô sẽ tuân theo như những điều kiện mà tôi đặt cho cô. Một loại khế ước. Tất cả những gì cô cần phải làm là kí vào.” – Suimei
“… Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ kí nó.” – Felmenia
Felmenia vẫn còn mờ mịt, nhưng cô vẫn quyết định kí vào tờ tài liệu. Mặc dù cô không tưởng tượng được chuyện gì xảy ra nếu kí vào nó. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô kí vào và điểm chỉ máu. Suimei nhìn cả quá trình từ đầu đến cuối, và tiếp tục nói với Felmenia đang có khuôn mặt đầy nhợt nhạt.
“… À, tôi quên nói điều này. Khi cô đã kí vào nó, trong trường hợp mà cô phá bỏ lời thề… cô sẽ chết.” – Suimei
“A-Anh vừa nói gì cơ?” – Felmenia
“Fuu, cô đang có kế hoạch là sẽ nói cho nhà Vua tất cả chuyện đã xảy ra đúng chứ? Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra được đâu cô hiểu không? Tôi thực lòng cũng không muốn mọi việc phải đi xa đến thế này.” – Suimei
“Khoan đã, không thể nào một việc như thế có thể…” -Felmenia
“Trước một phù thủy-người vận dụng những điều kì bí của thế giới thì từ bất khả thi là không tồn tại. Nó không nằm trong từ điển của họ.”
Suimei không khinh thường cô, nhưng đối với sự ngờ vực của Felmenia, có một cách để chứng minh điều đã nói. Suimei thả thanh katana thủy ngân ra và lấy ngón tay được bọc bởi ma lực chọc vào bản khế ước. Khi cậu làm vậy, Felmenia ôm tim mình trong đau đớn.
“Cái… UuuuaaAAAAA!?” – Felmenia
“Đó là điều sẽ xảy ra đấy. Tim của cô sẽ cảm thấy như bị nghiền nát vậy. Khó mà chịu đựng được phải không?” – Suimei
Suimei rút ngón tay ra. Felmenia thở một cách đầy mệt nhọc khi được giải thoát khỏi cơn đau, nhưng vẫn cố đưa ra một lời oán trách thiếu sức mạnh.
“Shi, Ngươi… Anh, chưa từng nói gì về chuyện này…” – Felmenia
“Cho dù tôi nói hay không, thì cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Sao cũng được, nó cũng không phải là vấn đề khó khăn gì. Tất cả những gì cô cần phải làm chỉ là ngậm cái mõm mình lại. Nếu như cô quên đi mọi thứ hay làm như không có chuyện gì xảy ra, thì tôi đâu có cần phải làm khó cô như vậy. Không phải đề nghị này là quá công bằng cho người muốn đem ai đó ra đập lộn với Ma Vương sao?” – Suimei
Felmenia không thể phản bác lại lời của cậu ta. Tuy nhiên…
“A…Ư..Ưu… thật độc ác. Anh thật độc ác… Ưuuu, uuueeeeee” – Felmenia
Niềm kiêu hãnh cuối cùng của cô còn sót lại đã tan biến khi cô bắt đầu bật khóc.
(A… Mình là hơi quá thì phải?) – Suimei
Dường như ý chí của cô ấy hoàn toàn bị phá vỡ. Kể cả Suimei – người coi việc đe dọa khi đối mặt với phù thủy khác bằng sự thù địch và âm tàn, cũng không dấu nổi vẻ bối rối trước tình huống này. Có một khoảng cách lớn giữa hai người, không chỉ là chênh lệch về cấp độ mà còn là về sự vững chắc tinh thần. Suimei không hề có ý độc ác gì. Cậu bắt đầu gọi Felmenia bằng giọng bối rối.
“Đ-đó là vậy đấy. Cô sẽ chắc chắn giữ bí mật nhỉ? Tôi thực lòng cũng không muốn phải giết ai cả, điều đó cũng làm thâm tâm tôi khá khốn khổ.” – Suimei
Cảm thấy đầy thương cảm, giọng của Suimei cũng dịu đi hơn trước đó. Cậu không mong đợi rằng Felmenia sẽ bật khóc. Cậu còn không biết là Felmenia có nghe thấy cậu hay không vì cô không hề có dấu hiệu dừng lại. Không biết phải làm gì, Suimei gãi đầu và làm một hành động hoàn toàn trái ngược với hành động của mình cho đến giờ.
Suimei niệm ma thuật phục hồi để sửa chữa lại quần áo cho cô. Một chiếc vòng ma thuật xuất hiện bên dưới chỗ Felmenia ngồi và từ từ nổi lên. Những giọt nước mắt trên áo choàng của cô, những vết cháy xém hay là những vết bẩn đã được gột rửa sạch sẽ và được sửa chữa hoàn toàn. Suimei sau đó để Felmenia ở đó rồi rời đi.
Cuộc chiến giữa những phù thủy không có nghĩa luôn là một cuộc chiến sống còn . Một phù thủy lấy mạng một phù thủy khác cũng rất hiếm. Nếu có ai đó xâm nhập vào công xưởng của họ thì đó sẽ là một vấn đề hoàn toàn khác, nhưng trong các trường hợp khác, thì các phù thủy rất tôn trọng lẫn nhau. Họ đều là đồng môn với nhau. Ngày nay, khi mà ma thuật đang bị suy giảm bởi sự phát triển của khoa học. Không thể tiến bước lên. Những người có thể dùng được ma thuật đã trở nên đầy quý báu.
Đó là tại sao ngay cả khi các trường dạy ma thuật có các chương trình học khác nhau, thì vẫn có một luật ẩn giữa các phù thủy với nhau là việc tàn sát lẫn nhau nếu tránh được thì nên tránh, nhằm tránh sự tuyệt chủng của ma thuật. Vì mục đích đó, tờ khế ước mà cậu sử dụng trước đó là thứ thường được sử dụng để giải quyết các tranh chấp. Để đổi cho việc không giết đối thủ, tờ khế ước được dùng để ngăn ngừa bất kì thiệt hại nào nữa cho người chiến thắng. Đây là cách tốt nhất để cho đối thủ của họ được sống. Số lượng phù thủy sẽ không bị giảm xuống. Tỉ lệ của những người nghiên cứu sự bí ẩn của thế giới hiện đại sẽ được giữ vững.
Ngoại trừ một vài trường hợp hiếm hoi, một trận chiến giữa các phù thủy không phải là trận chiến sinh tử. Họ sẽ cạnh tranh bằng ma thuật và xem coi ai đi sâu hơn trong việc nghiên cứu bí ẩn của thế giới. Nói tóm lại sự chính xác, sức mạnh, sự phức tạp, lý thuyết và các đặc điểm đặc biệt trong ma thuật của họ đều được đem ra so cho đến khi họ cùng thống nhất về kết quả. Giờ đây nghĩ lại về cuộc chiến giữa cậu và Felmenia thì không có lấy nổi một ma thuật nào phải khiến cậu vô thức kêu lên. Không có gì đáng tự hào cho chiến thắng của cậu. Đó là tại sao một ý nghĩ trở lại trong đầu cậu.
“Thật sự thì, họ bị bỏ lại đằng sau quá xa…” – Suimei
Sự trao đổi với Felmenia bắt đầu làm cậu lo lắng. Rõ ràng sau này, nó là một điều cần thiết trong cuộc sống của cậu ở thế giới này. Cậu đang lo lắng rằng liệu có bất kì bí ẩn nào ở thế giới này có thể khiến con tim của cậu nhảy múa hay không. Nếu không có thứ kích thích sự tưởng tượng của họ, một phù thủy sẽ như là một thạch nhân. Nó cũng sẽ trở thành một trở ngại trong việc thực hiện luận văn của Suimei. Tuy nhiên bỏ nó qua một bên đã…
“Cô ấy thực sự không có ý định giết mình nhỉ…) – Suimei
Suimei nhớ lại những lời mà Felmenia hét lên trong tuyệt vọng. Làm thế nào mà cô ấy dám nói như vậy khi tạo ra con golem nguy hiểm đó chứ? Tuy vậy, Suimei chắc chắn rằng cô ấy không hề nói dối vào lúc đó.
“… Mình nghĩ là mình nên đi điều tra một chút.” – Suimei
Felmenia cũng đã nói rằng cậu đang nhắm vào nhà Vua, giờ nghĩ kĩ lại thì, nó đâu giống như một cái cớ. Nếu cậu nghĩ đó là một sự hiểu lầm, vậy thì ngoài dối trá thì còn gì? Suimei cảm thấy rằng bức màn về vấn đề này chưa thể hạ xuống được. Felmenia nãy giờ không hề di chuyển. Có vài điều tuy nằm ngoài tầm tay của cậu, nhưng Suimei vẫn đã thực hiện được mục tiêu chính của mình. Có rất ít rủi ro cần để tâm. Trong trường hợp này, rất đúng lúc để thực hiện một bước đi mới. Suimei bình tĩnh hất tung áo khoác đen của mình lên rồi biến mất trong màn đêm.