Isekai Mahou wa Okureteru!
Gamei HitsujiHimesuz
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 03 - Part 1 : Kẻ Tìm Kiếm Những Bí Ẩn

Độ dài 6,769 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:36:38

~ Translator : RaiW

~ Edit : All For Love

_________________________________________________

CHƯƠNG 3: KẺ TÌM KIẾM NHỮNG BÍ ẨN.

Đã được vài ngày kể từ khi con golem bị phá hủy. Trong đêm tối của lâu đài Camellia, Felmenia đang bám đuôi theo một chàng trai. Đêm nay, cô quyết định sẽ bắt quả tang cậu. Bỏ ngoài tai lời chỉ thị của nhà vua, và quyết định trừng trị người đó. Cô bám sau cậu ta một khoảng cách hợp lý. Đương nhiên, như những lần trước, Suimei không hề để ý thấy cô. Không có cách nào mà cậu ấy có thể. Bất cứ lúc nào Felmenia muốn che giấu bản thân khỏi cậu ta, cô đã sử dụng ma thuật của gió để che dấu đi tiếng bước chân cũng như là hơi thở. Không cần biết người đó cố gắng thế nào, cũng không có cách nào phát hiện ra cô khi cô dùng ma thuật này.

Mặc dù không hề có ánh sáng, chàng trai vẫn bước đi trong bóng tối một cách thoăn thoắt. Dường như lúc này cậu sẽ đi đến một nơi khác. Như mọi khi, hôm nay cậu ta mặc trang phục từ thế giới khác được biết đến là ‘blazer’. Felmenia vẫn không biết cậu ấy đang tính đến đâu. Nhưng bất kể nơi nào, cô cũng chuẩn bị xuất hiện vào hôm nay và hành động.

“…!?” – Felmenia

Felmenia để ý đến bóng hình của ai đang niệm một thứ gì lên chân cô. Với sự việc bất ngờ dó, Felmenia quay lại. Cô không nghĩ rằng ai đó sẽ xuất hiện ở đây vào lúc này. Felmenia dành thời gian để xem xét trong bóng đêm, nhưng cô lại không phát hiện thấy ai cả. Dường như chỉ là do cô tưởng tượng ra. Trong đêm khuya thế này, ngay cả cây cối cũng chìm sâu vào giấc ngủ, thì không thể nào còn một lính canh nào đang đi quanh đây cả. Và, khi Felmenia quay lại để tiếp tục việc theo dõi của mình thì…

“… Cậu ấy biến mất ư?” – Felemenia

Suimei đã không còn ở đây. Cô chỉ mới rời mắt khỏi cậu trong thoáng chốc, thế mà cậu ấy đã biến mất sao. Đây quả thực là bí ẩn với Felmenia. Với tốc độ mà cậu ấy đang đi thì không lí nào cậu lại có thể đến được cuối của hành lang. Tuy vậy cô vẫn không thể thấy cậu. Thế nhưng nó cũng không phải vấn đề lớn gì với cô. Nếu cô không thấy cậu ấy, cô chỉ cần tìm cậu ta. Nghĩ vậy, Felmenia bắt đầu tập hợp ma lực và cuốn mình bằng ma thuật gió.

“—Hỡi gió. Cúi mình trước ta. Tìm kiếm thứ mà ta khao khát. Wind Search.” – Felmenia

Những gì cô cần phải làm chỉ là sử dụng ma thuật gió để tìm kiếm. Với nó cô có thể tăng nhận thức của mình lên trong môi trường xung quanh bằng cách dùng gió. Chỉ trong giây lát, Felmenia đã nghe được tiếng bước chân của Suimei. Từ những bước chân nhẹ nhàng đó, cô có thể nói rằng cậu ta không ở quá xa. Felmenia hướng thẳng tới nơi phát ra tiếng bước chân nhanh nhanh chóng và tĩnh lặng.

“Ở ngay kia… mu?” – Felmenia

Felmenia bám theo sau khi nghe thấy tiếng bước chân và bất chợt nhận ra một điều.

(Đợi đã, đường này…) – Felmenia

Khi cô nhận thấy nơi mà Suimei đang hướng tới, cơn giận của cô lại một lần nữa bùng lên. Con đường mà Suimei đang hướng thẳng tới là Vườn Thượng Uyển. Nó là một trong những khu vườn của lâu đài Camellia. Nằm kế bên phòng tiếp kiến, nó là một một khu vực dành cho các quan chức cấp cao quan trọng của Camellia. Lối vào khu vườn bị hạn chế. Đây là khu vực đầy thiêng liêng mà Đức Vua đã dành khoảng thời gian cá nhân quý báu của mình. Vào mà không có sự cho phép là một sự thiếu tôn trọng. Là một việc không thể tha thứ. Felmenia bắt đầu chồm người lên vì cô không thể nào kìm chế nỗi cơn tức của mình.

Cô bước thẳng qua lối đi lát đá và băng ngang qua một sân nhỏ. Cô hoàn toàn muốn trút toàn bộ cơn thịnh nộ của mình vào cậu ta, cô nhanh chong đi đến cuối đường. Khi đến nơi, cô che giấu toàn bộ cơ thể của mình cùng với ma lực và bước ra ngoài khoảng sân bên dưới bầu trời tràn ngập ánh trăng… Và đang đứng đó là một người con trai mặc áo đen của một pháp sư.

Vườn Thượng Uyển. Ở trung tâm của nó là một tòa lâu đài màu trắng. Ở trên ngọn lâu đài là một người đang nhìn lên những vì sao lấp lánh như những viên đá quý kia mà không thèm để ý đến sự hiện diện của cô đó chính là Suimei Yakagi. Ánh sáng xanh đen trải dài từ bầu trời xuống mặt đất. Kéo dài từ đầu này sang đầu kia, tạo nên một khung cảnh đầy thơ mộng. Trăng tròn trên cao như một người bạn đồng hành vào ban đêm. Cậu ta đã thay bộ đồ từ khi nào không biết. Chỉ mới hồi nãy cậu ây còn đang mặc một bộ ‘blazer’, nhưng giờ đây lại mang trên mình một bộ áo đen chỉnh tề. Nhìn vào dáng mạo đó, nó tạo ra một ấn tượng về một bộ đồng phục hoàn hảo.

“… Ôi trời… Cô có biết bám đuôi một người nào đó là xấu lắm biết không? Những kẻ được phép làm điều đó chỉ là những con cừu ngu ngốc không biết điều gì về thế giới cả.” – Suimei

Suimei cười nói với bộ mặt đầy đáng sợ. Cậu quay lại đối mặt với Felmenia, với cái nhìn như thể cậu đã biết tất cả về việc theo dõi của cô. Nó như thể là cậu đang nhiễu cợt một đứa trẻ vậy.

“… Không thể nào, cậu đã phát hiện ra rồi ư?” – Femenia

“Đương nhiên. Cô có quá nhiều sai sót trong việc bám tôi, muốn không phát hiện cũng khó.” – Suimei

“…!!” – Felmenia

Suimei đưa ra một câu trả lời thờ ơ với Felmenia như thể nó không là gì đối với cậu. Cậu ấy đã chú ý thấy cô ta bám đuôi cậu. Cô bị bất ngờ vì cậu ấy nắm giữ được một vài kỹ thuật có thể nhận biết được ma thuật ẩn mình đầy hoàn hảo của cô. Lúc này đây, người mang cảm giác của sự thất bại là Felmenia. Điều đó có nghĩa là cô từ lúc đó đến giờ đều chỉ nhảy nhót trong lòng bàn tay của cậu ấy. Felmenia bắt đầu nghiến răng mình. Đây là lần đầu cô chịu một sự sỉ nhục như vậy. Cô tràn đầy căm giận. Cô đã bị dẫn dụ đến đây. Trước sự thật đắng lòng này, cô gặng hỏi Suimei.

“… Thế thì, ngươi đang âm mưu điều gì?” – Felemenia

“Ý cô âm mưu là sao? Tôi chỉ đơn thuần là đi dạo thôi mà. Không có bất kì luật nào cấm không cho tôi ra khỏi phòng vào ban đêm cả, đúng chứ? Và lúc này đây, tôi chỉ vu vơ đi đến một nơi chưa từng tới trước đây” – Suimei

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin vào lời giải thích đấy ư? Nếu như ngươi đã chú ý đến ta, vậy thì hẳn là ngươi có mục đích gì khi đến đây đúng không?” – Felmenia

Suimei cười phá lên cứ như một đứa trẻ mới phát hiện ra một trò đùa.

“Không tin à?” – Suimei

“Ta hỏi ngươi một lần nữa. Ngươi đến nơi này làm gì?” – Felmenia

“Làm gì ư. Đó là…” – Suimei

Suiemi nở một nụ cười. Như thể mọi diễn biến cậu dự đoán đã xảy ra và đang thưởng thức nó. Và làm một ánh mắt như thể cậu nhìn thấu tất cả ý định của Felmenia…

“Đó là, cùng lý do với cô. Đúng chứ?” – Suimei

“…” – Felmenia

“Oops, không nói gì à? Tôi đã nghĩ là như thế đấy, không lẽ tôi nhầm à?” – Suimei

Suimei bắt đầu mang vào đôi găng tay màu đen giúp chuyển động dễ dàng hơn. Cậu ấy có vẻ rất thất vọng khi nói ra những lời này.

“Tôi không nghĩ rằng cô sẽ để tâm đến thế. Nói thật thì tôi đã mong rằng có thể giải quyết một cách êm thấm.” – Suimei

“Làm thế nào mà ngươi dám nói như vậy. Trong khi ngươi lại đang có ý định xấu xa nào đó chứ.”- Felmenia

Đúng vậy, Suimei đang nhắm tới mục tiêu là Đức Vua. Không có cách nào mà cậu ta có thể giải quyết mọi thứ một cách hòa bình. Suimei thừa nhận lời phản bác của Felmenia với một nụ cười.

“Chính xác. Vì tôi đã chuẩn bị chuyện này từ rất lâu rồi mà, cho nên tôi không thể nói một cách qua loa. Có rất nhiều cách để giải quyết êm thấm tất cả mọi chuyện.” – Suimei

“Fuu…” – Felmenia

Felmenia đã nghĩ rằng Suimei sẽ ngoan ngoãn thừa nhận việc làm của mình. Tuy nhiên Suimei lại nói với Felemenia trong khi cậu đang nhìn lên bầu trời như thể cậu đang nhớ tới điều gì đó.

“Đây là lần thứ hai tôi nói chuyện với cô nhỉ?” – Suimei

“Đúng vậy” – Felmenia

Khuôn mặt Felmenia nhăn lại khi cô trả lời lại câu hỏi của Suimei.

“Hmm, cô có vẻ khó gần nhỉ…” – Suimei

“Ý của ngươi là gì?” – Felmenia

“Aah, đúng vậy. Đó chỉ là cuộc nói chuyện cho có lệ thôi nhỉ… Chúa ơi, tôi thực sự bị ghét lắm nhỉ? Cô vẫn còn tức tôi cái vụ xảy ra vào hôm bữa ư?” – Suimei

“…” – Felmenia

“Nói gì đi chứ…” – Suimei

Suimei thở dài thất vọng. Cơn thịnh nộ của Felmenia không chỉ đơn giản trong sự kiện đó… Cô đã từng nghĩ rằng Suimei là một người ngay thẳng. Cậu ấy đã từng từ chối lời đề nghị tiêu diệt Quỷ Vương, cậu cảm thấy hối hận, cậu ấy là một người tốt bụng. Reiji và Mizuki cả hai người chưa từng nói điều gì xấu về cậu ta cả. Trong một góc của trái tim Felmenia đã từng tin về nó, nhưng…

“… Sự thật là, tôi cũng không mong nó xảy ra như vậy.” – Felmenia

“Vậy là cô muốn nó kết thúc nhanh hơn ư? Chắc chắc rằng điều đó đã có thể kết thúc nhanh hơn, đúng chứ?” – Suimei

“…?” – Felmenia

Felmenia không hiểu tại sao Suimei lại đưa ra một cái kết luận như thế. Felmenia không thể hiểu được, nhưng cô quyết định hỏi một điều mà cô đang suy nghĩ.

“Tên khốn kia. Bộ đồ đấy ngươi lấy từ đâu ra?” – Felmenia

Felmenia chưa từng thấy những đồng phục mà Suimei đã từng đang mặc trước đây. Cậu ta đang mặc một chiếc áo khoác đen dài và có thêu hình hoa hồng đỏ trên ve áo. Một miếng vải màu đen như một thanh kiếm treo ngược được đeo trên cổ cậu. Cậu ấy mặc một chiếc sơ mi trắng thuần khiết. Và bên dưới là chiếc quần đen dài không có vết tì như được giặt bằng comfort vậy.

“Ể? À, bộ đồ này ấy hả? Tôi luôn mang nó theo bên mình. Nó là chiến phục của tôi.” – Suimei

“Luôn mang theo nó ư? Ngoài bộ đồ mà ngươi đã mặc lúc bị triệu hồi, ngươi còn mang một bộ đồ khác ư?” – Felmenia

“Tôi bỏ nó trong cặp của mình. Cô giữ nó mà lại không biết nhỉ?” – Suimei

Khi cậu ấy nhắc lại, Suimei làm hành động như thể nâng gì đó vậy. Nó như muốn khơi gợi lại ký ức của Felmenia. Chắc chắn rằng vào lúc đó, những vật dụng cá nhân của 3 người họ đều được đem đi để kiểm tra. Tuy nhiên…

“Làm gì có chuyện ngươi có thể nhét bộ đồng phục như vậy ở trong cái thứ nhỏ xíu ấy được cơ chứ?” – Felmenia

“… Cô biết đấy không, khi nghe cô nói vậy thì tôi có thể thấy cô là người một người khá là ngoan cố đấy.” – Suimei

Suimei nhún vai cằn nhằn. Felmenia đã hơi bị xúc phạm bởi cái cách mà cậu ấy làm nhưng cô lại tỏ ra hứng thú đối với sự bí ẩn trước mặt cô hơn. Suimei là một pháp sư, nếu suy nghĩ kĩ thì chuyện đó rõ như ban ngày.

“… Hiểu rồi, một ma cụ ư.” – Felmenia

“Một ma cụ. Nó là một câu trả lời chưa được rõ lắm, nhưng cô đã đúng rồi đấy. Khác với bề ngoài, nó có thể chứa gấp nhiều lần kích thước của nó, một trong những thứ yêu thích của tôi đấy.” – Suimei

Suimei bắt đầu khoe khoang. Ma cụ là những đồ vật bình thường được phù phép cho sức mạnh. Chúng được ban cho sức mạnh mà những người khác không thể có. Tuy vậy Felmenia chưa từng nghe thấy một loại phù phép nào có thể giúp tăng sức chứa. Cô không thể nghĩ ra được bất kì thuộc tính nào trong tám thuộc tính có thể tạo ra hiệu lực như vậy. Nếu như cậu ấy đang nắm giữ một ma cụ tuyệt vời mà cô không thể nào hiểu nổi, thì chuyện khoe khoang về nó cũng là lẽ thường tình. Trong khi Felmenia đang chú ý về chiếc cặp, Suimei siết chặt găng tay, sửa lại cổ áo của chiếc áo khoác và nói một cách không hề run sợ.

“… Giờ cũng còn sớm. Không phải là chúng ta nên bắt đầu sao?” – Suimei

Felmenia trả lời với giọng đầy bực tức.

“Đừng có mà nói những điều nhảm nhí. Ngươi nghĩ đây là nơi nào hả? Đây là khu vườn mà Điện Hạ yêu thích, Vườn Thượng Uyển. Đừng có mà nghĩ đến chuyện đánh nhau ở nơi đây.

Nơi này là Vườn Thượng Uyển. Khu vườn của Đức Vua. Sẽ là một sự thiếu tôn trọng khi chiến đấu ở đây. Felmenia lườm vào Suimei người đang có ý định làm chuyện ngu ngốc ở chỗ này. Thế nhưng Suimei làm một khuôn mặt như thể vừa mới nhìn thấy điều gì đó thú vị. Cậu đáp trả lại lời tuyên bố của Felmenia với một nụ cười không sợ hãi và một chất giọng đầy khinh miệt.

“Hmmm? Vườn Thượng Uyển. Nó hẳn là một khu vườn khá đẹp đẽ đấy khi mang một cái tên đầy phóng đại như vậy để phù hợp với nó nhưng… Đây có phải là Vườn Thượng Uyển mà cô đang nhắc đến hay không?” – Suimei

“Ngươi đang cố lảm nhảm cái gì thế? Tòa tháp trắng ở trung tâm khu vườn mà chúng ta đang đứng kế bên chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy nơi đây chính là Vườn Thượng Uyển. Xung quanh là những bông hoa từ khắp Vương Quốc làm tô lên một màu sắc tuyệt đẹp cho khu vườn và cũng là khu vực mà Điện Hạ yêu thích nhất, còn tòa tháp bên trái của… Ể…?” – Felmenia

Nó không có ở đây. Felmenia giơ bàn tay trắng chỉ về nơi của tòa tháp mà đáng ra đang nằm ở bên trái, thế nhưng tòa tháp cũng như là phòng ngủ của nhà vua đã không còn ở đây. Không có lấy một dấu hiệu nào cho thấy nó đã ở đây. Tâm trí của Felmenia không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Như thể vui sướng trước biểu hiện của cô, Suimei nói.

“Sao vậy? Bàn tay trái của cô chỉ vào thứ gì thế? Tòa tháp nơi ở của nhà Vua nhìn ra khu Vườn Thượng Uyển thì nằm bên phải của cô, phải không?” – Suimei

Felmenia cảm giác xấu từ lời nói của Suimei khi cô nhìn chằm vào mặt đất, nhưng trước sự cám dỗ của quỷ dữ cô từ từ ngẩng đầu lên và nhìn sang bên phải. Suimei người đang đứng ở trung tâm trưng ra một nụ cười đầy nham hiểm. Và y như những gì cậu nói, nơi mà đáng ra nó phải ở đó, thì giờ đây nó lại nằm chình ình nơi đấy.

“… CLGT. Căn phòng của Điện Hạ đáng ra nên ở phía bên trái mới phải. Tại sao, tại sao nó lại nằm bên phải…?” – Felmenia

Trước hiện tượng đầy khó hiểu này, Felmenia chỉ còn biết câm nín. Cô không hiểu. Nó đơn giản là bất khả khi. Tòa tháp mà cô chỉ bên trái giờ đây đang nằm ở bên phải. Chuyện gì đã xảy ra? Cô chắc chắn rằng tòa tháp của Vua nằm ở phía bên trái. Cô không có ghé thăm nơi đó nhiều, nhưng mỗi khi đến cô đều quan sát rất kĩ lưỡng. Cô không thể lầm được. Tuy vậy lúc này đây tòa tháp nằm ở phía bên phải của cô. Suimei nhắm mắt lại và giải thích sự bí ẩn.

“Đúng vậy. Nếu cô nghĩ về nó thì chỉ có hai câu trả lời. Nó đơn giản thôi. Đầu tiên là cô không nhớ chính xác vị trí của tòa tháp. Thứ hai đó là đây không phải là Vườn Thượng Uyển mà cô quen thuộc.” – Suimei

“Nhảm nhí, không thể nào có chuyện đó được…” – Felmenia

“Cô chắc chứ? Vậy tại sao tòa tháp đáng ra nằm bên trái thì tại sao lại ở bên phải cô? Tại sao mặt trăng lại mọc từ phía bên phải? Tại sao những cây hoa tô điểm sắc màu cho khu vườn lại giờ đây trong thật bình thường? Thôi nào, ráng trả lời đi chứ.” – Suimei

“Đ-đó là…” – Felmenia

Đúng như Suimei đã nói. Vườn Thượng Uyển họ đã ở trong ngay lúc này trông như ảnh phản chiếu từ gương. Kể cả mặt trăng và chòm sao cũng bị đảo ngược. Felmenia chỉ mới phát hiện được sự thật bất thường này. Nó như thể là cô bị cuốn vào một thế giới khác vậy.

“Phantom Road… ( Nghịch Giới )” – Suimei

“Phantom… Road?” –Felmenia

Những từ mà Suimei nói ra, cô ấy hoàn toàn không hiểu. Điều đó có nghĩa là những từ này không được dùng trong ngôn ngữ hằng ngày như trong thế giới của Suimei hoặc là trong thế giới của Felmenia. Felmenia chỉ biết lập lại những từ đó mà không hiểu chúng có nghĩa là gì.

“Đúng vậy. Hiện tại chúng ta đang ở bên trong một rào chắn do tôi tạo ra. Nó là một thế giới giả tưởng được giới hạn trong một khu vực duy nhất nơi mà mọi thứ ở giới thực bị đảo ngược như là phản chiếu trong gương vậy. Bằng cách liên kết các chữ số không tồn tại ở thế giới thực, tôi đã tạo nên một nơi không hề tồn tại. Nói cách khác nó là một không gian phức hợp được tạo nên bởi những con số tưởng tượng.”

“Đ-đó là cái gì? Những con số không tồn tại? Không gian phức hợp? Đó là gì? Ngươi đang nói cái quái gì thế? Ngươi đã làm gì hả?” – Felmenia

Mặc dù Suimei đã giải thích ma thuật của mình, nhưng nó chỉ làm cho Felmenia trở nên điên cuồng hơn. Ngoài việc sử dụng một loạt những từ ngữ mà cô chưa từng nghe tới, mà còn ma thuật khai nguyên là một thứ gì đó mà cô chưa từng nghe tới. Một Pháp Sư Hoàng Gia như cô đây mà lại không biết một chút gì về ma thuật này. Ma thuật là một thứ kì bí bằng cách mượn sức mạnh của các nguyên linh tố. Họ mượn sức mạnh từ các nguyên linh tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, thiên và hắc. Không có ngoại lệ nào, ma thuật luôn luôn vay mượn từ thuộc tính của những linh tinh tố. Bởi vì nhờ có sức mạnh của các nguyên tố, phép thuật đã được sinh ra. Sử dụng ma lực như một công tắc, lời cầu nguyện để kêu gọi các tinh linh tố, lời chú giúp tạo nên con đường dẫn lối cho các tinh linh tố và sau đó những gì mà bản thân mong muốn sẽ đến. Bản chất sức mạnh của các tinh linh tố là không thể tìm ra được.

“Ôi trời, cái đó à…? Hừm, tôi đã biết rồi. Nhưng ma thuật ở đây thì thật là sơ sài. Giống với chuyện thời Trung Cổ đang trong thời kì phát triển. Tôi nghĩ là nó thuộc vài thập kĩ trước nữa cơ… Cơ mà đó không phải là lý do của việc ngôn ngữ và khái niệm hoàn toàn xa lạ với cô sao?” – Suimei

“Cái, cái ma thuật mà ngươi nói…? Đó là thứ ma thuật có thể thay đổi cả thế giới. Không cần biết loại thuộc tính nào mà ngươi đang áp dụng, ngươi có thể thay đổi tầm nhìn của thế giới…” – Felmenia

“Thứ thay đổi không chỉ là tầm nhìn cô hiểu chứ… Bộ cô vẫn chưa thông à? Nó chỉ là một ma thuật rào cản chỉ có chút phức tạp thôi.” – Suimei

Đó là thứ mà Felmenia không thể hiểu nổi. Thay vì các thuộc tính, thì Suimei đã dùng từ khác để miêu tả ma thuật của mình…

“Rào chắn… ma thuật?” – Felmenia

“Này!? Đừng có nói với tôi là…!? Thế giới này không có khái niệm về rào chắn đấy!?” – Suimei

“Ta nói rồi, ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy…?” – Felmenia

“Rào chắn! Rào chắn ma thuật! Cô chưa nghe đến nó bao giờ ư?” – Suimei

“T-ta chưa…. Ta không biết là nhà ngươi đang lảm nhảm cái gì, nhưng cái loại ma thuật đó không tồn tại ở thế giới này!” – Felmenia

“N… Này thật đấy à? Tôi bắt đầu cảm thấy chán thế giới này rồi đấy.” – Suimei

Sau khi Suimei kêu lên trong kinh ngạc, cậu lấy một tay chống đầu như thể nó rất nặng vậy. Ma thuật của thế giới này còn làm cậu thất vọng đến bao nhiêu nữa chứ? Dường như cậu đã bỏ cuộc trong việc giải thích kĩ hơn, cậu để lộ ra một tiếng thở dài đầy ngao ngán.

“… Sao cũng được. Quên những vấn đề đó đi. Nói tóm lại là nơi đây không phải là Vườn Thượng Uyển mà cô biết. Nó là một một mô phỏng của Vườn Thượng Uyển mà cô biết. Cho nên, kể cả khi chúng ta đánh nhau tưng bừng khói lửa nơi đây, mọi người vẫn sẽ tiếp tục chìm trong giấc ngủ ngon lành của mình mà không hề phát giác được gì. Thế đã ổn rồi chứ?” – Suimei

“Uu…” – Felmenia

Felmenia vẫn không hiểu lấy nửa điều mà Suimei đang nói. Ma thuật mà cậu ta đã xài hoàn toàn bí ẩn. Tuy vậy cô vẫn hiểu được tình hình hiện tại. Nơi này được cậu ta chuẩn bị cho thời cơ này. Suimei coi sự im lặng của Felmenia là đồng ý và tiếp tục.

“… Mặc dù không hiểu gì, nhưng cô dường như đã chấp nhận tình hình rồi nhỉ. Cũng tốt, dù gì thì điều quan trọng là luôn phải giữ bình tĩnh ở bất kì tình huống nào. Vậy thì, đến lúc rồi nhỉ… chúng ta bắt đầu chứ?” – Suimei

“Im đi. Có vẻ như ngươi đã quá kiêu ngạo khi lôi được ta vào trong thế giới này nhưng ngươi có nghĩ rằng với lượng ma lực ít ỏi đó của ngươi có thể đánh bại được ta? Ta là Pháp sư hoàng gia của Vương quốc Astel, Bạch Hỏa Felmenia. Ta sẽ không bao giờ thua một kẻ chỉ biết dùng mánh khóe mà không dám đối đầu trực diện với đối thủ của mình!” – Felmenia

Felmenia mạnh mẽ đối đầu với chàng trai trẻ người đứng trên nơi cao từ nãy tới giờ. Đúng thế. Nếu đã thông suốt, thì mọi thứ sẽ ổn. Cô là Bạch Hỏa. Pháp sư đã đến được chân lý đằng sau của ngọn lửa. Cho nên không có lý do nào để phải lùi bước cả. Nói về chiến đấu thì cô chẳng thua một ai. Tất cả quái vật và ác quỷ mà cô đã chiến đấu trước đây đều bị thiêu cháy thành tro bụi. Cho nên với chàng trai trẻ có ít ma lực này không có cách nào cô có thể bại trận được. Kể cả khi cô bị lôi đến một nơi xa lạ, thì nó cũng chả là gì cả. Đây chỉ là mánh khóe của một pháp sư không thể chiến đấu… Felmenia không việc gì phải sợ sệt cả.

“… Fuu. Ngươi đã nói về những thứ vô nghĩa, nhưng kết quả đã quá rõ ràng.” – Felmenia

“Araa, đó là lí do khiến cô tự tin đến thế à? Tuy vậy, cô có thể đánh bại tôi với sức mạnh của mình chứ?” – Suimei

“Đừng nhiều lời. Ta sẽ cho ngươi thấy. Lý do mà ta được gọi là Bạch Hỏa của Vương Quốc Astel. Sự thật về ta, người đã đến được đỉnh cao của ma thuật. Ngọn lửa của ta!” – Felmenia

“Hmm… Sự thật ư?” – Suimei

Khi Felmenia là một cuộc giới thiêu hoàng tráng trong một giọng to lớn như thể cô ấy đang tung hô những lời khen ngợi bản thân, cô đã nghe thấy một câu trả lời đầy nghiêm túc mà không có sự trêu chọc đằng sau. Sau khi nghe những lời của cô ấy, Suimei đã xóa đi vẻ cợt nhả trên mặt. Nó là một thay đổi đáng chú ý. Nó là điều không thể tránh khỏi. Cậu ta sẽ phải đối đầu với chân lý của ngọn lửa. Sau khi nghe thấy nó, sau khi nhìn thấy nó, một pháp sư sẽ không giữ nỗi sự bình tĩnh. Felmenia bắt đầu niệm phép với một sự tự tin. Cô bắt đầu thể hiện sự phép thuật mà cô đã dành cuộc đời của mình ra để đạt được.

“—Hỡi Lửa. Ban xuống đây một ngọn lửa chân lý, thoát ra khỏi logic của ngọn lửa. Đốt cháy mọi thứ và đưa chúng trở về tro tàn, với cái chết trắng chân lý! Truth Flare!” – Felmenia

Cùng lúc cô kết thúc câu niệm với câu nói, ngọn lửa trắng bắt đầu bao bọc quanh cô. Ngọn lửa bắt đầu hấp thụ tất cả ngọn gió bao quanh nó, nó có sức nóng hơn cả ngọn lửa đỏ thông thường. Nó có khả năng đốt cháy mọi vật liệu trở thành tro tàn, ngọn lửa thực sự.

“Cái… ể?” – Suimei

Suimei phát ra một tiếng động lạ lùng khi ngọn lửa trắng bắt đầu cuốn lấy cậu. Đó chắc chắn là biệu hiệu của hoang mang. Cậu ta không thể làm bất cứ gì ngoài việc đứng chôn chân ở đó. Đó là hiển nhiên. Ngọn lửa trắng mà mọi người nhìn với sự tôn kính, mọi người khao khát được nắm giữ đang bao quanh cậu ta. Đối với một pháp sư khác. Felmenia có thể hiểu được chỉ có thể đầu hàng mà không thể phản kháng. Nó là điều tự nhiên. Hiển nhiên, nhưng không hiểu sao trong khi vẫn còn vẻ mặt hoang mang trong khi bị bao quanh bởi ngọn lửa trắng, mà cậu búng nhẹ ngón tay của mình. Nó xảy ra trong chớp mắt. Ngọn lửa trắng đã hoàn toàn biến đổi thành ngọn lửa màu đỏ.

“Cái-cái gì!?” – Felmenia

Không lâu sau Felmenia thốt lên một giọng đầy ngạc nhiên trước hiện tượng kì lạ đang xảy ra trước mắt cô, ngọn lửa nãy bao quanh Suimei dần mất đi vẻ tàn bạo, và kết quả là, nó biến mất như thể chưa có gì xảy ra. Suimei đưa ra một cái nhìn ngạc nhiên từ bên cạnh. Sau khi nhìn vào nơi ngọn lửa trắng thiêu cháy cho đến giờ, Suimei cuối cùng cũng quay sang Felmenia.

“… Ừm, chỉ vậy thôi ư?” – Suimei

Cậu ấy làm một biểu cảm như là mọi mong đợi của cậu bị phản bội lại khi kết quả không được như mong đợi. Khi nghe cậu nói thế, Felmenia chỉ còn biết tràn ra sự bối rối.

“Tại-tại-tại-tại sao!? Tại sao lại như vậy!? Tại sao ngọn lửa trắng của ta lại biến mất!? Đó là một ngọn lửa đỉnh cao mà chỉ có những người nắm rõ được chân lý mới đạt được. Tại sao lại như vậy, chỉ với một cú búng tay thôi ư…?” – Felmenia

“Uwaa… tại sao? Cô nói thiệt đấy à? Cô nói như thật ấy, làm tôi cứ nghĩ rằng nó phải là một thứ ma thuật nguy hiểm gì đó. Tất cả những gì cô làm chỉ làm là trộn lẫn không khí để tăng tốc độ đốt cháy…” – Suimei

“Cái thái độ đó là sao!? Lửa của ta thì!” – Felmenia

Felmenia không thể diễn tả được ngôn từ trong sự thất vọng của Suimei đối với cô. Tại sao ngọn lửa trắng lại biến mất? Tại sao hắn ta lại thất vọng? Suimei dường như đang cực kì bực tức và đưa cho Felmenia một lời khuyên thẳng thắn.

“… Không có một lời nguyền. Không có ý nghĩa được khắc bên trong ngọn lửa. Không có bất kì huyền thoại nào về nó. Nó không phải là sức mạnh ma thuật. Nếu tôi là thầy giáo của cô, tôi chắc chắn sẽ mắng vào mặt cô để bắt đầu lại từ những căn bản.” – Suimei

“C-cái gì!? Vậy thì ma thuật của tôi từ đâu chứ!?” – Felmenia

“Bất cứ đâu, bất cứ nơi nào! Nó không phải là những thứ mà tôi vừa đề cập trên. Cô chẳng khác gì những tên biểu diễn xiếc phun lửa đường phố cả! Nói thật thì cô còn tệ hơn!” – Suimei

“Cáaaaaai gì!?” – Felmenia

“Haa, đã đủ rồi…” – Suimei

Suimei cảm thấy mệt mỏi khi phải giải thích từng thông tin nhỏ. Cậu đang nhìn vào Felmenia với sự bực bội cũng như là thương hại, chỉ làm cho cơn giận của cô lớn lên. Cô không thể tưởng tượng nổi ma thuật của cô lại bị phá vỡ. Chuyện gì đang diễn ra? Cậu ta đã làm gì? Suimei phát ra một tiếng thở dài, và thình lình dưới chân của cậu ấy… một chiếc vòng ma thuật xuất hiện.

“Cái gì!?” – Felmenia

“…Thế này thì sao?” – Suimei

Giọng nói đầy chỉ trích của Suimei là một chuyện, nhưng Felmenia lại chú ý vào hiện tượng không ngờ xảy ra trước mắt cô.

“Một chiếc vòng ma thuật tự hình thành trên mặt đất… Không thể nào…” – Felmenia

“…. Hể?” – Suimei

“Hể, cái gì mà hể! Tại sao… tại sao chiếc vòng phép lại đột nhiên xuất hiện dưới chân ngươi!? Đó là không thể nào!? S-Suimei Yakagi!? Ngươi đã làm cái gì hả!?” – Felmenia

Felmenia bắt đầu la hét điên cuồng trước sự việc bất thường trước mắt cô. Suimei sau đó nheo lông mày của mình lại khiến trông xấu xa hơn trước đó. Chiếc vòng ma thuật không chỉ giới hạn trên mặt đất. Chúng cũng có thể xuất hiện ở mặt sàn và tường, đá và giấy. Nếu đó là một vật trung gian dùng để viết lên, thì có thể sử dụng bằng cách khắc lên một phần, hay toàn bộ. Nó thường được dùng cho trị liệu đơn giản. Thông thường một người muốn tăng ma thuật của họ bằng cách vẽ ra các chữ số, những chữ cái và hình học. Không chỉ dành thời gian để vẽ hình tròn, nó còn là một quá trình đầy tinh tế. Hiển nhiên là trong một trận chiến thì khó có thể chuẩn bị nó. Để vẽ một hình tròn mà không cần lấy một chuyển động nào thì quá…

“Không, chuyện này bình thường mà đúng không?” – Suimei

“Làm thế nào mà bình thường được chứ!? Ngươi phải dùng bao nhiêu ma lực để tạo vòng ma thuật thay vì phải vẽ nó!?” – Felmenia

“Không phải là cô chuẩn bị nó từ trước ư…?” – Suimei

Đột nhiên Suimei nhận ra gì đó, và một lần nữa cậu cảm thấy đầy thất vọng.

“… Phải chăng? Thế giới này rất là gà mờ? Các người đang cố làm mọi thứ thụt lùi với ma thuật trong thế giới này à?” – Suimei

Suimei phớt lờ Felmenia và tự nói với bản thân trong nỗi thống khỗ. Sau khi xoa đầu liên tục, cậu đặt ngón tay của mình lên trước mặt và bắt đầu vẽ ra một hình tròn với nó. Sau đó cậu nói chuyện với một tông giọng hoàn toàn khác.

“… Ừmmm, này. Đây là cái được đặt ở nơi này trước đó. Một phần của phép thuật được dùng để xây dựng nên vòng tròn. Chiếc vòng ma thuật tự động là được vẽ sẵn trong thế giới trước để nó sẵn sàng để thực hiện. Sau đó trở thành nền tảng của ma thuật và được đặt sang một bên. Sau khi thiếp lập nó, khi cô sử dụng ma thuật chiếc vòng sẽ tự động cải thiện để có thể sử dụng ma thuật một cách nhanh chóng. Hiểu rồi chứ?” – Suimei

“Ể, À…?” –

“Đừng có mà nói những điều ngu ngơ như là không thể nào hay gì cả. Nó xảy ra ngay trước mắt cô. Trước khi phá vỡ bài diễn thuyết này xin cho phép tôi nói với cô một điều. Tôi không chỉ để cập đến ma thuật hồi nãy, nhưng nếu như cô phủ nhận mọi sự bí ẩn trước mắt mình, tôi sẽ không công nhận cô là một học giả. Hiểu rồi chứ?” – Suimei

“…” – Felmenia

Felmenia chỉ còn biết câm nín lời trước bài giảng thuyết của Suimei dành cho cô. Cô bực mình bởi cách nói của cậu, nhưng hơn hết là cô chưa bao giờ nghe đến có tồn tại đến một kĩ thuật tự động cấu thành những vòng phép. Cho đến thời điểm này cô chưa bao giờ chứng kiến bất cứ ai sử dụng vòng ma thuật theo cách này cả. Nhà hiền nhân cũng chưa bao giờ nói đến việc này.

“… Đơn giản hóa việc xây dựng ma thuật, nó là một điều hết sức cần thiết trong trận chiến. Đây có thực là thế giới của kiếm và ma thuật không vậy? Nhìn thì thế giới mà chúng tôi đến còn giống giả tưởng hơn…” – Suimei

“Ít nhất thì kĩ thuật đơn giản hóa phép thuật tồn tại! Một trong điều đó là kỹ thuật không niệm phép!” – Suimei

“Ể? Cái gì? Có thể bỏ qua đọc chú với một ma thuật cấp cao ư?” – Felmenia

“Đ-đương nhiên.” – Suimei

“Nếu chúng ta đang nói về một ma thuật có một quy mô lớn thì nó lại khác, nhưng sao nào? Nó hay chứ? Đây không phải là một kĩ thuật tuyệt vời đối với cô sao?” – Suimei

Khi Suimei nó bằng một giọng tức giận, cậu búng tay của mình. Ngay lập túc, tiếng động phát ra từ ngón tay của cậu, không khí trước Felmenia bùng nổ. Cô không có lấy một tí gì để thở. Cứ như vậy, không khí trước mặt cô bùng nổ và lan ra mọi hướng. Đó là cơn sóng xung kích đầy mãnh liệt và nghiền nát bất cứ thứ gì ở vùng lân cận.

“Ku, a… Cái…cái? Không niệm chú, cũng như là từ khóa…?” – Felmenia

“Thật tuyệt vời Suimei-kuun! Cậu có thể sử dụng ma thuật không cần niệm chú, với nó cậu có thể được nằm trong những pháp sư vĩ đại nhất~!… Haaa… thật ngu ngốc.” – Suimei

Suimei bắt đầy ưởn ngực trong niềm tự hào, và sau đó lập tức trở nên buồn bã. Cứ như thể bị ai đó gạt một gáo nước lạnh vậy, Suimei không muốn mọi thứ cứ tiếp tục như thế này.

“Tôi đã quá mệt mỏi khi giải thích mọi điều rồi. Tôi sẽ không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của cô nữa. Vì thế…” – Suimei

Suimei bắt đầu niệm phép.

Đó là niệm phép phải không? Archiatius, overload. Nó không dài cũng không ngắn để có thể nói nó là niệm chú hay từ khóa. Cậu ta không gọi ra bất cứ thứ gì. Cậu ấy đơn giản chỉ là tự nói với bản thân, Tuy nhiên chiếc vòng ma thuật dưới chân cậu bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Và sau đó, chiếc vòng ma thuật sáng rực như cầu vồng đã giải phóng thứ gì đó trong người chàng trai.

“…!?” – Felmenia

Một lượng ma lực khổng lồ tràn ra người cậu ấy, Trong khoẳng khác cậu ấy nhắm mắt lại, sức mạnh đầy to lớn ấy dần dịu đi. Khi cậu một lần nữa mở mắt ra một lượng ma lực khổng lồ nằm yên ổn trong người cậu. Chỉ sự hiện diện của Suimei ngay lúc này cũng đã tạo ra một áp lực hoàn toàn áp đảo.

“M-ma lực của cậu!? Chuyện gì…” – Felmenia

“Sao? Tôi đã nói là quá mệt mỏi rồi mà. Thế nên đừng có mà nói nữa. A, hiểu rồi. Cô bị bất ngờ bởi sự khuếch đại của ma lực phải không? Hiểu rồi. Nhưng những câu hỏi của cô không còn đáng để trả lời nữa.” – Suimei

Suimei trở nên tức tối. Cậu không còn ý định nghe thêm bất cứ câu hỏi nào của Felmenia nữa. Và sau đó, sau khi cậu bình tĩnh trở lại.

“… Fuu. Mặc dù tôi đã nói từ ban đầu, chúng ta đã tốn khá nhiều thời gian rồi… Vậy thì, thưa quý cô pháp sư, đến lượt tôi rồi nhỉ?” – Suimei

Suimei đưa ra câu hỏi cuối cùng. Suimei thở ra một hơi như thể cậu không còn thấy hứng thú nữa… Felmenia vẫn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt cô. Cô đã nghĩ rất nhiều lần cho đến lúc này. Như những gì cái gã đó nói, cậu ta đã kích hoạt một chiếc vòng ma thuật để khuyếch đại ma lực của bản thân. Đối với Felmenia nó dường như có sự mâu thuẫn khi xây dựng một vòng tròn ma thuật nhằm đơn giản hóa thần chú ma thuật. Phải tốn thời gian để vẽ những chiếc vòng phép. Nó chỉ làm tốn thời gian niệm chú mà thôi. Tuy nhiên người đang đứng trước mặt cô đây đã làm điều đó. Không chỉ gọi lên được ma thuật mà còn bỏ đi những yêu cầu thời gian một cách tối thiểu.

Không hề có sự giả dối nào trong thực tế này. Không có ảnh hưởng nào từ thực tế này. Felmenia không còn coi chàng trai này là một kẻ yếu đuối được nữa. Điều mà cô không thể làm, điều mà cô không thể hiểu, cậu ta có thể làm dễ dàng. Chàng trai này hoàn toàn mạnh hơn cô. Trong một thế giới cô không hề hay biết, cậu ta đã đi trên một con đường ma thuật mà cô không thể nhận ra. Cậu ta sở hữu kiến thức về ma thuật vượt xa cả cô. Thế nên…

… Chắc chắn rằng, chàng trai này mạnh hơn cô rất nhiều.

… Chắc chắn rằng, chàng trai này mạnh hơn Nhà Hiền Nhân từng dạy cho cô.

… Chắc chắc rằng, chàng trai này mạnh hơn cả dũng giả Reiji.

… Chắc chắn rằng, chàng trai này, mang đến sự đe dọa cho thế giới hơn cả Quỷ Vương…

“… Ngươi thực sự là ai?” – Felmenia

“… Đúng rồi. Kể từ lúc đến đây tới giờ tôi chưa bao giờ giới thiệu tên mình nhỉ. Được thôi. Cứ coi như đây là một ân huệ đặc biệt dành cho cô, tôi xin tự giới thiệu là… Tôi là một phù thủy, Yakagi Suimei. Một học giả bí ẩn đến từ đất nước Nhật Bản hiện đại, người tìm kiếm những điều bí ẩn nhằm nắm lấy tất cả chân lý của thế giới này.”

Phù thủy, Yakagi Suimei.

Đó là cái tên của pháp sư đã hạ đo sàn người pháp sư tuyệt nhất của Astel. Cái tên của một người mà Felmenia không bao giờ chạm tới được.

Bình luận (0)Facebook