Chương 01 - Phần 03
Độ dài 7,105 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 10:11:43
Sau khi triệu hồi họ đến thế giới khác, công chúa xuất hiện với lời thỉnh cầu “hãy cứu thế giới này”. Trong một bầu không khí gò bó, thiếu tự nhiên, chuyện này dường như đã bị trì hoãn. Họ không thế không cảm thấy bối rối trong tình cảnh này.
Trong khi họ đang bị sốc vì không hiểu những gì cô vừa hỏi, thì Titania cũng vậy, hình như cô có chút băn khoăn.
“Xin hãy thứ lỗi cho tôi vì điều này quá đột ngột, nhưng ai trong số các bạn là Anh Hùng vậy?”
“Ừm…”
“Người đó là …”
Với câu hỏi này, Reiji và Mizuki đưa mắt nhìn nhau với vẻ mặt bối rối. Không thể nào một trong số họ lại là Anh Hùng được, họ chỉ là những người rất bình thường. Nếu họ hỏi “Sao bạn lại nghĩ chúng tôi là anh hùng?”, thì câu hỏi đó sẽ tương đương với “Tôi chắc chắn không phải là anh hùng.” Chính vì thế, câu hỏi đó thật sự chẳng có ích gì, thế nhưng những thiếu xót trong tầm hiểu biết của họ đối với câu hỏi mới là vấn đề.
Mặt khác, Suimei đã lên kế hoạch để lấy thêm thông tin từ người đã triệu hồi họ đến đây, cậu hỏi “Tôi có thể nói, được chứ?”
“Vâng, xin hãy tiến lên phía trước.”
“Hai người triệu hồi chúng tôi đến đây để có một Anh Hùng – nhưng lại không có dấu hiệu để nhận biết được ai là anh hùng sao?”
“Dấu hiệu của một Anh Hùng …ư?”
“Đúng vậy.”
Sau đó, Titania đưa mắt nhìn Felmenia đang đứng yên, liền gật đầu và nhìn về hướng cả ba.
“Đúng là có một thứ như vậy. Người anh hùng được triệu hồi bởi nghi thức là một người tuyệt vời, sau khi đến thế giới này, sẽ được thần thánh bảo vệ bằng những nguyên tố, và sức mạnh này được lưu giữ trong cơ thế của người ấy. Trong các bạn có ai đang có thứ sức mạnh giống như vậy?”
“Nếu là như thế, tôi nghĩ đó chính là tôi. Sau khi đến đây, tôi đã cảm nhận được sức mạnh đang tuôn chảy trong cơ thể mình.” Reiji nói, Những binh lính xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Đúng thế, ngay tại đây, sức mạnh của cậu đã xuất hiện quanh cậu. Thế nhưng, cả Mizuki và Suimei đều không có thứ năng lực nào như vậy.
Điều đó giống như là …
“Từ các nguyên tố, hừm,” Suimei lẩm bẩm một mình, cậu nghi ngờ về cốt lõi thật sự của chúng. Những nguyên tố này cũng có ở thế giới của họ, và bốn, năm nguyên tố chính là: Thổ, Thủy, Hỏa và Phong. Bên cạnh những thứ đó, ma thuật cũng được coi là một phần quan trọng, và nó cũng có thể được coi là một nguyên tố.
Nhưng, với giọng nói của Felmenia sau đó, thì chắc chắn rằng đã có một người như thế. Cái lý do chính khiến con người tin vào ma quỷ chính là ma thuật. Thậm chí nếu một tinh linh ma thuật là một phần của cái nền tảng đó, thì điều đó vẫn rất lạ. Hoặc là có thể nếu ma thuật ở đây giống như lời cô ấy nói thì –
“Cậu là anh hùng sao?”
“Có lẽ là như thế.”
Trong khi Suimei đang suy nghĩ thì, Titania đang thích thú nhìn chằm chằm vào Reiji. Biết được Reiji là một anh hùng, cô ấy dường như đang tỏ ra khao khát cậu ấy. Ngoài khuôn mặt điển trai, cậu còn có dáng vẻ thanh cao, lịch sự. Reiji ngay lúc này cũng đang lung túng khi đừng trước cô ấy.
Rồi sau đó, Titania đột ngột nắm lấy tay cậu.
“Anh Hùng, làm ơn, bằng cách nào đó, xin hãy giúp chúng tôi.”
“Ếếếế!?”
“Cô-Công chúa …”
Sự đột ngột này thậm chí đến cả Felmenia cũng phải ngạc nhiên. Bằng một giọng thiếu kiên nhẫn, cô gọi to Titania.
“A… Xin lỗi, Anh Hùng … tôi vừa làm một điều thật thô lỗ. Sau này, tôi nghĩ cha tôi sẽ giải thích chi tiết cho cậu trong buổi tiếp kiến, nên hãy trả lời vào lúc đó.”
“Ư-ừm.”
“Vậy là tốt rồi, làm ơn đi theo lối này. Tôi sẽ dẫn đường.”
Sau khi Titania nói xong, các binh lính một lần nữa lại xếp thành hàng, mở đường cho Suimei và bạn của cậu.
Trong lúc đi theo những người lính, họ đã dần quen với cái lối mà họ đang đi. Như Titania đã nói, nơi tiếp kiến cũng gần đây, ở một nơi nào đó trong lâu đài.
Họ đi trên một con đường tối tăm được làm từ những viên đá và được thắp sang bời nhưng cây nến, sau đó, họ đã đến một lối đi được làm từ những viên cẩm thạch phát sáng.
Trong các con đường mà họ đi từ trước đến nay, chưa có con đường nào tinh tế, và được trang trí đẹp như thế này. Tại đây và ở kia, có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật được trưng bày, những bức tranh về những sinh vật chưa từng được nhìn thấy, cũng như những bộ giáp mới toanh. Đây thực sự là một thế giới khác, một thế giới của quyền uy và kỳ diệu chỉ có trong tưởng tượng. Đúng thế, những thứ ấn tượng như vậy đều được lấy từ những nước lân cận. Mặt khác, lại có một người cho rằng, mọi thứ ở đây thực sự không hề phong phú.
Cách thức di chuyển của người binh sĩ thật đáng ngưỡng mộ, nó cũng như đang bảo vệ cho chính họ vậy. Rõ ràng họ đã luyện tập một cách rất chăm chỉ, tỉ mỉ; không hề có một tiếng xí xào trong hàng ngũ.
Ngay bên cạnh công chúa là một người được gọi là Vệ Sĩ Hoàng Cung. Người vệ sĩ đó có một cái nhìn cứng cáp giống như một tảng đá.
Và, để tạo ra một ấn tượng tốt với Reiji, Titania đi bên cạnh cậu và tiếp tục nói chuyện. Cô ấy bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách hỏi Reiji đến từ nơi nào, đến việc hỏi về tuổi của cậu, và sau đó là hỏi về sở trường của cậu.
Thế nhưng, Mizuki cũng đi sát với cậu, trông có vẻ như cô đã bị kích động. Mặc dù không phải là người yêu của Reiji nhưng cô là người gần với vị trí đó nhất. Cô ấy hiện tại đang chắc chắn muốn hướng tới vị trí đó.
Nếu một cô gái vừa xinh đẹp vừa quyền cao chức quý cứ bám lấy cậu, thì bạn nghĩ cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào?
Mặc dù trên khuôn mặt của cô không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng chắc chắn ta có thể thấy một sự buồn bã đang hiện lên trên mặt cô.
Và ở đây còn có một người khác, đó là: Thành viên Hội đồng pháp sư Hoàng gia Felmenia …
“Cô có chuyện gì với tôi chăng?”
“…Không có gì”
Từ trước đó, chỉ có Chúa mới biết cô nhìn về phía cậu bao nhiêu lần, liếc nhìn một cách lén lút, và sự tò mò của cô đã được pha thêm một chút thù địch với cậu. Nhưng cô vẫn nhìn lên phía trước nhưng chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Dùng ma thuật phòng ngự lúc đấy quả thực là một sai lầm. Có lẽ lúc đó họ đã nhìn thấy và biết mình có thể dùng ma thuật”, Suimei âm thầm rên rỉ với chính mình.
Cậu đã phạm phải hết sai lầm này đến sai lầm khác. Lúc này đây, cậu chỉ muốn kiếm một cái lỗ mà chui xuống thôi.
Sự tồn tại của ma thuật và pháp sư nên được che giấu. Trong thế giới cũ của cậu, khoa học thống trị, và ma thuật không là cái gì cả, chỉ là thứ mê tín dị đoan. Đây là một chuyện khá bình thường sau khi cuộc đàn áp các pháp sư kết thúc. Thế nhưng, trong thế giới này, làm sao mà ma thuật lại được sử dụng một cách phổ biến thế này? Sự tồn tại của một pháp sư hoàng gia cùng với một cô công chúa? Thế nhưng, quyền lợi bình đẳng cho pháp sư với ma thuật chưa thực sự được rõ ràng.
Để lộ sự tồn tại của ma thuật ở thế giới cũ là chuyện đơn giản, nhưng thật ngu ngốc. Kể cả khi Reiji và Mizuki có là những người bạn thân nhất của cậu, thì việc cho họ biết về nó cũng là chuyện không thể nào chấp nhận được.
Trong trường hợp này, ưu tiên hàng đầu là làm thế nào để ngăn chặn các thông tin bị tiết lộ. Điều này, ngay cả khi nếu phải để lộ ra, thì nó cũng là biện pháp đối phó cần thiết.
“Chúng ta tới nơi rồi. Đây là phòng tiếp kiến của phụ hoàng tôi; chúng ta vào thôi.”
Giữa lối đi vào căn phòng, họ dừng lại trước một cánh cửa to lớn, hoành tráng. Rồi Titania giục họ đi vào bên trong.
Một binh sĩ liền nhanh chóng gọi người bảo vệ ở cánh cửa, người đang lẩm bẩm cái gì đó.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa hoành tráng chầm chậm mở ra.
“Cái g--?”
“Ế?”
Reiji và Mizuki đều bị sốc. Cánh cửa bất ngờ mở ra đầy bất ngờ.
Các vệ sĩ thậm chí còn chưa chạm vào cánh cửa, họ chưa từng nhìn thấy một cách cửa có cơ chế tự mở ra - đóng vào như vậy cả. Họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
Trong khi kiềm chế sự ngạc nhiên của mình, Reiji vội vàng hỏi Titania, “Nó đã được mở ra bằng cách nào vậy?”
“… Là do ma thuật. Chuyện này ngạc nhiên lắm sao?”
“À… Ở thế giới mà chúng tôi sống, không hề có sự tồn tại của ma thuật.”
“Thật ư? Vậy đây là lần đầu tiên cậu thấy nó?”
Titania mỉm cười sau khi nghe giọng nói ngạc nhiên của cậu.
Mặt khác, đôi mắt của Mizuki cũng đang không ngừng lấp lánh
“… Thật ngạc nhiên. Ma thuật thực sự tồn tại.”
Mizuki dường như rất quan tâm đến ma thuật. Có lẽ bởi vì cô là một cô gái rất thích những câu chuyên liên quan đến ma thuật.
Và Suimei đương nhiên cũng rất ngạc nhiên khi cậu nhận thấy dấu hiệu của việc sử dụng ma thuật. Mặc dù không nghe thấy được những gì vệ sĩ đang lẩm bẩm nhưng, cấu trúc, công thức, sự phân đoạn, cái kết quả và cách triệu gọi ma thuật, cậu đã nhìn thấy tất cả.
“Phong sao, hừm,” cậu thầm nghĩ.
Thứ ma thuật đã mở cánh cửa đó thực sự rất đơn giản. Chú văn của nó chỉ có Tâm Bậc Thần Chú, cách thức hoạt động của nó là lợi dụng sức mạnh của gió tác động vật lý lên cánh cửa. Thế nhưng…
Mặc dù chỉ là để mở một cánh cửa, tại sao lại mất nhiều thời gian đến thế? Không quan trọng có bao nhiêu năng lượng ma thuật đã dùng cho việc đó, nhưng sử dụng “Tam Bậc Thần Chú” để mở một cánh cửa quả thật rất phi lý… (TL: Tam Bậc Thần Chú – Tam Tiết, ý muốn nói là niệm 3 câu chú để thực hiện ma thuật)
Suimei có vẻ là người duy nhất bị sốc vì một thứ ma thuật có nhiều thiếu xót như vậy.
Tất cả những gì cần thiết để mở một cánh cửa là một ma thuật đơn giản. Bằng cách chuyển năng lượng ma thuật thành trạng thái tối ưu nhất, rồi tập trung nó với một lượng vừa phải rồi dùng công thức ma thuật để hoàn thiện, và sử dụng nó, cũng cho ra một hiệu quả tương tự.
Mặc dù tất cả đó là những gì cần thiết để mở cánh cửa, nhưng các vệ sĩ đã làm cánh cửa buộc phải sử dụng thuộc tính Phong, khiến cho Suimei băn khoăn. Nó không chỉ làm cho ma thuật phải niệm lâu hơn mà còn tăng lượng ma thuật cần thiết lên.
Nói cách khác, nó là điều hoàn toàn phi lý. Thậm chí cái ma thuật này còn không cần sử dụng thần chú để mở. Nếu là Suimei, cậu chỉ cần dùng một ngón tay, và cánh cửa sẽ tự động mở ra, bằng cách thức mà cậu vừa nghĩ ra.
Liệu rằng có ai trên thế giới này dùng quá nhiều năng lượng để mở một cánh cửa một cách vô nghĩa như vây? Đối với Suimei, nó thật là khó hiểu.
“Chà, tớ nghĩ nó chỉ là một số việc mà vệ sĩ muốn làm…”
Suimei đã hợp lý hóa những suy nghĩ như thế, nói rằng tên vệ sĩ chỉ đơn giản là dùng Phong hệ để mở và đóng cánh cửa.
Trong khi Suimei đang nghĩ về điều đó, thì Titania đột nhiên nói.
“Suimei-sama không ngạc nhiên với ma thuật sao?”
Chết.
“Ế? Ồ, có chứ, tôi giật cả mình luôn đấy nhưng chỉ trong nháy mắt thôi... Hahaha.”
“Ồ, vậy ư? Nếu ở mức độ này mà cậu đã giật mình rồi, như vậy có lẽ khi thấy pháp sư hoàng gia thi triển nó mà không ngừng niệm chú, có lẽ cậu sẽ kinh ngạc đến rớt cả mắt xuống đấy?”
“Thế cơ à? Thật là đau đầu mà.”
“Ahihihi…” Titania mỉm cười vui vẻ với phong cách của một người phụ nữ cao quý. Tuy nhiên, Titania đã hiểu lầm; Suimei ngạc nhiên vì lý do khác kia.
Cánh cửa đã mở ra. Giọng nói của Felmenia vang lên để gọi Titania.
“Thưa công chúa. Đến giờ rồi.”
“Được rồi. Giờ, Anh Hùng-sama, Mizuki-sama, và Suimei-sama, hãy theo tôi.” Titania nói rồi dẫn họ đi qua cánh cửa.
Sau đó, họ đi vào một căn phòng rất lớn và rộng rãi. Căn phòng rộng lớn hình chữ nhật, với vô số cột đá được xuyên qua bởi những nét vẽ được tách ra từ những con đường trong căn phòng. Hóa ra đây là phòng tiếp kiến.
“Wow…”
“Thật đáng kinh ngạc.”
“Ồ…”
Cả ba không thể không thốt lên sự ngạc nhiên của mình. Trong phòng tiếp kiến này, là cả một công trình kỳ vĩ. Thậm chí cả Suimei, người nãy giờ đang suy nghĩ về ma thuật, cũng bị cuốn hút vào nó.
Ở trung tâm căn phòng là một ngai vàng lộng lẫy, có một người ngồi trên nó. Có lẽ ông ấy là quốc vương, Almadias Root Astel. Bên cạnh ông ấy, có lẽ là những nguyên thủ quốc gia, và nhiều người có chức vụ quan trọng khác.
Không để ý đến xung quanh, Titania bước lên phía trước. Cô quỳ gối trước nhà vua, người có quyền lực cao nhất trong phòng. Felmenia cũng quỳ xuống. Cả ba người cũng vội vàng làm theo.
Sau khi quốc vương gật đầu khi thấy mọi người ở đó, Titania liền bắt đầu báo cáo.
“Titania Root Astel đã triệu hồi đến đây vị Anh Hùng.”
“Tốt, Titania yêu quý của ta. Nhưng … sao lại có đến ba vị Anh Hùng thế này?”
Quốc vương bối rối hỏi, và Felmenia trả lời thay cho Titania.
“Hai người này là bạn của Anh Hùng-dono, bằng cách nào đó họ đã bị kéo vào chuyện này.”
“Cái gì? Bị kéo vào ư?”
“Vâng, thật không may là như vậy.”
Sau khi nghe câu trả lời của cô, nhà vua đã giấu đi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình. Sau đó, bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở thành không khí của một cuộc cãi vã; những câu hỏi như “Chúng ta làm gì bây giờ?” hay “Tôi chưa từng nghe đến nó bao giờ!” được bàn tán xì xào trong đám đông hỗn loạn.
“Nhưng, một chuyện như vậy có thể xảy ra sao? Việc triệu hồi anh hùng đã diễn ra vô số lần cho đến giớ, ở rất nhiều quốc gia, nhưng những chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra, đúng chứ?”
“Thực ra … có thể là sự ngu dốt của thần, đã không tính tới trường hợp có người đi vào vòng triệu hồi.”
“Ý của cô là họ bị cuốn vào đây à?”
“Vâng, thần e là như vậy.”
Trong cuộc trò chuyện của nhà Vua với Felmenia, khuôn mặt của ngài dần hiện lên nét nghiêm trọng.
Nhìn thấy chuyện này, Mizuki nhỏ giọng nói.
“Các nước khác cũng thực hiện nghi thức triệu hồi, nói như vậy thì có nghĩa là cũng có người được triệu hồi tới như chúng ta sao?”
“Chiếu theo cách nói đó của họ, thì không chừng cũng có chuyện đó đấy chứ. Không biết cái thế giới này Vua Quỷ xuất hiện bao nhiêu lần nữa đây”
Đối với nghi vấn của Mizuki, Suimei cũng khó mà có thể trả lời được. Đột ngột, triệu hồi người ta đến thế giới khác, về cơ bản thì chuyện này đã biến họ thành những người tị nạn, sẽ tạo áp lực cho họ, nhưng thực tế là sự tồn tại của việc thế giới bị phá hủy này không hề triệu hồi anh hùng, buộc họ phải đến đây là một chuyện thật lố bịch.
“Hơn nữa, nhìn tình hình thì có vẻ như họ lần đầu tiên làm chuyện này vậy.”
“Càng như vậy thì chúng ta mới càng để ý.”
Trong khi chúng tôi đang xì xào với nhau thì cuộc trò chuyện của quốc vương và Felmenia dường như đã kết thúc. Những câu hỏi được đưa ra giống như’ “Ai là anh hùng?” và “Những người khác có được bảo vệ bởi thần thánh không?”
Và, lần này, nét mặt của quốc vương dần chuyển từ nghiêm trọng sang bình thường. Sau khi lấy lại được vẻ mặt nghiêm trang của mình, ông bắt đầu nói.
“Anh hùng, ta rất xin lỗi vì đã đột ngột triệu hồi cậu đến một nơi thế này. Ta là vị vua thứ 13 của vương quốc Astel, Almadias Root Astel. Và đây là lâu đài của ta, lâu đài hoàng gia Calmenia.”
Sau khi nhà vua nói lên ngụ ý đánh giá cao trong lời nói tinh tế của ông, thì Titania thì thầm điều gì đấy vào tai Reiji. Có thể đó là một lời khuyên đúng đắn trong tình hình này. Ngay lập tức Reiji đứng lên.
Suimei bắt đầu cảm thấy bối rối, và không gian xung quanh cũng bắt đầu ồn ào lên. Một vấn đề không thể tưởng tượng được thời ngày nay, nhưng lại có ở trong một thế giới thời trung cổ, một vị vua được tôn thờ như một vị thần. Trong một đám đông, lại là ở một nơi công khai như vậy, hành động đứng lên của cậu như thế tương đương như một sự báng bổ vậy.
“Không sao đâu! Reiji-sama là người anh hùng đã được triệu hồi để giải cứu thế giới, vì vậy cậu ấy có một địa vị rất cao. Đó là lý do vì sao, tại nơi này, trước mặt cha tôi, có thể nói là cậu ấy ngang bằng với ông.”
“Th-Thật vậy sao?”
Có vẻ như Titania đã để ý đến những lo ngại của Suimei và giải thích cho cậu. Dường như trong chuyện này không có gì nghiêm trọng cả. Cậu đã có cảm giác bất an một chút nhưng giờ thì đã nhẹ nhõm hơn hẳn.
Chấp nhận lời cảm tạ của nhà vua, Reiji nói.
“Tôi là Reiji Shana, thưa bệ hạ. Tôi rất vinh dự khi được chào đón một cách long trọng như vậy.”
“Cậu là anh hùng?’
Sau khi Reiji giải đáp thắc mắc của nhà vua, xung quanh lại nhộn lên. Có một số câu hỏi như “Người đó là anh hùng?”, “Hiện thân của Chúa kìa”. Và những ý tưởng làm sao để thu hút cậu được nghĩ ra.
Khi đám đông cuối cùng đã bớt ồn ào, nhà vua nói tiếp.
“Vây. Hai người kia là bạn của cậu sao?”
“Vâng. Thần là bạn của cậu ấy, Anou Mizuki.’
“Thần là Yakagi Suimei.”
Mizuki và Suimei trả lời khi đang ngẩng đầu lên từ đầu gối họ. Từ khi họ được biết không phải là anh hùng, họ không được đối xử như là với Reiji, có thể đây chính là một rắc rối.
“Ta hiểu rồi. Ta xin lỗi vì đã triều hồi các bạn tới đây như thế này. Lỗi là ở phía chúng ta, liệu ta có thể làm gì để đền bù lỗi lầm không?”
“Có.”
“Hả?”
Nhà vua đang ngồi trên ngai vàng, chỉ một câu trả lời ngắn được đưa ra.
Nhà vua, theo cách riêng của mình, đã chấp thuận xin lỗi, nhưng sự phớt lờ của họ đã làm cho ngài thấy khó chịu.
Đám đông xung quanh lại bàn tán xôn xao, với những lời chỉ trích như “Thật là phạm thượng!”; có một sự khác biệt lớn so với lúc vua nói chuyện với Reiji.
“E hèm. Ta vẫn còn nhiều thứ để bàn với Anh Hùng, nhưng ta nghĩ sẽ làm ngay tại đây. Nó quả thực là một sự triệu hồi đột ngột. Dường như vị Anh Hùng vẫn đang có chút hoang mang.”
“Ế--?”
“Anh Hùng và các bạn của mình. Chút nữa, ta sẽ chuẩn bị chỗ ngồi cho các bạn trong phòng tiếp đón. Ngay khi chuẩn bị xong, hãy đến đây, và chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề chính vào ngày mai.”
Sau những lời đó, không khí căng thẳng trong phòng dần tiêu tan. Thế nhưng, có một người phản đối.
“Không, thưa đức vua. Nếu nó khả thi, chúng ta có thể nói về vấn đề chính ngay tại đây ngay lúc này được không?”
“Cậu chắc chứ, Anh Hùng? Cậu mới chỉ đến đây, quyết định của cậu vẫn chưa được rõ ràng, đúng chứ?”
“Đúng vậy, sau tất cả, tôi cần biết được kế sách để đối đầu với Vua Quỷ càng sớm càng tốt.”
Nhà vua đã xem xét về lời đề nghị của Anh Hùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
“… Ta hiểu rồi. Nếu đó là những gì người anh hùng muốn thì được thôi. Ta sẽ kể câu chuyện.”
Nhưng điều đó xảy ra qua nhanh. Thật là thiếu kiên nhẫn và đột ngột. Họ vẫn chưa bàn về trường hợp của cả 3 người.
Suimei, do sự thiếu kiên nhẫn, đã thì thầm hỏi Reiji, “O-Oi, Reiji! Cậu định làm gì thế? Liệu cậu có trả lời ngay sau khi nghe câu chuyện? Hay là, cậu sẽ gặp rắc rối –“
“Suimei. Đủ rồi, cứ để nó cho tớ.” (Cút cút ra để anh thể hiện :D)
“Cái gì? Để cậu làm cái g- Reijiii!”
Trước khi họ kết thúc cuộc trò chuyện, Reiji bước ra, với Suimei đang kịch liệt nói nhỏ với cậu ta về quan điểm của mình.
Suimei hoàn toàn không muốn để xảy ra việc này. Ngăn chặn một tên Vua Quỷ -- cái quái gì đang diễn ra thế này? Mở một cuộc chiến cho một người không hề có kiến thức cơ bản cũng như tiềm năng về chiến đấu đúng thật là một chuyện điên rồ mà.
Hơn nữa, Suimei có lý do để nhanh chóng trở về. Cậu đã hứa với người cha quá cố của mình, rằng cậu sẽ quên đi những phát kiến mới trong thuyết ma thuật của ông. Có một sự thật là những pháp sư này sẽ có nguy cơ phải đối mặt với định mệnh của mình là mất đi sự sống, nhưng nó không có nghĩa là họ phải đặt cược mạng sống của mình vào bất cứ thứ gì.
Trong lúc đang suy nghĩ điều này, cậu lo lắng nhìn về phía Reiji. Mặc dù không có lý do để chịu trách nhiệm về vấn đề này, nhưng đối với một người dễ mềm lòng như vậy, đã đi quá xa như thế. Cậu không thể không đồng ý.
Quốc vương hỏi Reiji khi đã tiến lên phía trước.
“Trước đó cậu đã nghe một phần câu chuyện từ đâu vậy?”
“Từ lâu rồi. Tôi đã nghe nó từ công chúa, tôi cũng biết rằng ngài muốn tôi tiêu diệt Vua Quỷ giúp ngài. Thế nhưng, tôi lại chẳng nghe được điều gì trong cuộc tiếp kiến này cả.”
“Thật thế sao? Được rồi, Gless.”
Nhà vua đưa mắt về phía một người đàn ông cao tuổi đang đứng gần đó, rồi gật đầu. Người tên Glass liền bước ra.
“Tôi là Gless Duress, Thủ tướng của Astel. Đầu tiên, tôi sẽ giải thích, bắt đầu từ tình hình hiện tại của câu chuyện.”
“Xin cứ nói.”
“Ở phía Bắc của vương quốc Astel, có khoảng 3 quốc gia khác, có một quốc gia băng giá là Noxius. Phía bắc Noxius là ranh giới giữa người và quỷ. Con người đã thành công trong việc ngăn chặn sự xâm lược của quỷ cho đến nửa năm trước. Và rồi, cuộc tấn công như vũ bão của loài quỷ đã khiến cho thủ đô đó phải đầu hàng, rồi thành Noxius đã thất thủ.”
Với một bầu không khí ớn lạnh trong căn phòng, Gless nói tiếp.
“Sống trong môi trường đầy khắc nghiệt, họ tự hào với sức mạnh không thua kém ai hay cùng với một quân đội hùng mạnh họ cường hãn mà nổi danh trên thế giới này. Nhưng khi phải đối mặt với sư xâm lược của hàng triệu con quỷ, họ liền một tháng cũng không chịu nổi.”
Sau đó, Mizuki liền hỏi tiếp.
“Ừm… Còn những người dân sau khi Noxius thất thủ thì sao?”
“Những con quỷ không hề bắt tù nhân sau cuộc chiến. Trong lúc xâm lược, phần lớn người dân đã bị quỷ giết hại, những người vẫn sống sót sau đợt tấn công thì đang bị truy lùng. Rất ít người sống sót được nhờ vận may của mình. Cả một dân tộc người Noxius, đã bị xóa sổ.”
“Ngài nói săn lùng sao? Thật là…”
“Chúng là những con quái vật như vậy đó. Chúng hoàn toàn coi thường con người, đối xử với chúng ta như loài côn trùng vậy. Chúng ta đã cố gắng để thương lượng, nhưng câu trả lời của chúng khác xa với một lời chấp thuận; đúng hơn là, chúng đã làm ngược lại, và tấn công chúng ta.”
Sau khi Mizuki nghe câu chuyện từ Gless, cô tái xanh mặt lại. Chắc là cô không thể tưởng tượng được một câu chuyện tàn khốc đến thế. Trong câu chuyện của cô, cô đã tưởng tượng rằng loài quỷ sẽ gặp phải một cô gái vui vẻ hoạt bát, rồi họ dần dần trở nên thân thiết với nhau và sự cải tà xuất hiện.
Thế nhưng, những con quỷ ở thế giới này thì khác xa so với những câu chuyện.
Mặc dù khó có thể tin vào câu chuyện này, nhưng cuộc thảm sát dẫn đến sự diệt vong hoàn toàn của Noxius là sự thật, họ đã phải chạm trán với những con quái vật như thế.
“Sau đó, theo nhà tiên tri của Giáo hội Cứu thế, Vua Quỷ Nakshatra sẽ xuất hiện. Nếu để cho loài quỷ tự do tác oai tác quái, thì loài người sẽ bị diệt vong.”
“Các quốc gia khác đã thấy sự tàn phá thảm khốc này và đang chuẩn bị những kế sách để đối phó với nó. Thế nhưng dưới sự sụp đổ của Noxius các loại đối sách đều không có kết quả mà kết thúc. Điều đó là minh chứng cho thấy con người không đủ sức mạnh để đối đầu với những kẻ địch không thể tiêu diệt được.”
Tạm dừng ở đó, Gless nhìn vào Reiji.
“Vì thế, từ thời xa xưa, các quốc gia đã phải phụ thuộc vào các anh hùng được triệu hồi từ thế giới khác. Ban đầu, chỉ có Hội đồng pháp sư và Giáo Hội Ban Phước có thể triệu hồi Anh Hùng bằng các nghi thức, và dưới sự chấp thuận của họ, nghi thức này chỉ được sử dụng khi nhân loại rơi vào thảm họa, đây là một luật lệ tuyệt đối. Nếu mỗi quốc gia chỉ ưu tiên sử dụng phép triệu hồi này cho riêng mình, thì thế giới sẽ trở nên hỗn loạn.”
“Thế giới này thật rắc rối…?” Reiji nhướn mày. (Tôi thực sự không thể nào nghĩ ra được cụm từ nào thực tế hơn, nó giống như là khi bạn nói “WTF” và lông mày bạn dựng lên). Có thể cậu ấy sẽ gào lên nếu Vua Quỷ tiếp tục kéo đến.
“Đúng vậy. Theo những gì được kể lại, hai con quái vật ăn mọi sinh vật sống xuất hiện 2 lần. 3 lần bạo chúa xuất hiện để cố gắng để thống trị thế giới này. Và lần tấn công này của Vua Quỷ sẽ là lần thứ 6. Để tránh thảm họa này, vương quốc Astel là một trong 4 quốc gia đã thực hiện việc triệu hồi anh hùng.”
“Bốn quốc gia…”
Sau khi nghe điều bất ngờ này. Suimei lại lẩm bẩm một mình. Họ hoàn toàn có thể gây áp lực cho những người đáng thương khác bằng một yêu cầu vô lý là tiêu diệt Vua Quỷ. Còn nếu những người đó từ chối, thì họ vẫn còn những biện pháp khác, Suimei và những người bạn khác sẽ không phải nhận một nhiệm vụ khó khăn nào cả.
“Và chúng tôi là những người được triệu hồi.”
Khi Reiji đưa ra thắc mắc của trung tâm vấn đề, Gless nhắm mắt lại và xác nhận nó.
“Đúng như cậu đã nói.”
Rồi, trên khuôn mặt Gless lại hiện lên một nét mặt nghiêm trọng.
“Hiện tại, cuộc xâm lược của đội quân quỷ đang chậm lại, nhưng trong một tương lai không xa, các quốc gia của loài người, kể cả vương quốc này, sẽ bị đàn áp bởi đội quân quỷ hùng mạnh. Giống như cái cách mà Noxius bị hủy diệt vậy.”
Khuôn mặt Gless trở nên trắng bệch, giọng nói trở nên nặng nề. Hành động đó gợi lên một sự thương hại. Nó có phần ranh mãnh và ghê tởm, nhưng việc triệu hồi là một việc mang tính quốc tế, nếu thất bại thì không chỉ mối quan hệ ngoại giao mà cả lòng tin của dân chúng cũng biến mất. Là một Thủ tướng quốc gia, ông phải lo cho người dân của mình, nhưng ông không hề có kế hoạch nào cả, đồng thời cũng không thể chống lại được nỗi sợ hãi trong tâm trí của mình.
Sau khi Gless nói xong chuyện của mình, nhà vua liền bắt đầu nói.
“Anh Hùng. Vấn đề này thực sự chẳng có ý nghĩa gì với cậu, nhưng, vì mục đích cứu người ở thế giới này, cậu sẽ giúp chứ?”
“…”
“Làm ơn … Bằng cách nào đó?”
Nhà vua cầu xin Reiji lần thứ hai, nãy giờ cậu vẫn đang cúi mặt xuống suy nghĩ điều gì đó.
“Thời điểm như thế này cậu biết nên trả lời sao nhỉ, vạn sự nhờ cậu Reiji”
Suimei, người từ nãy đến giờ không hề góp ý vào vần đề này, đang bí mật cầu nguyện Reiji. Từ khi là một pháp sư, cậu đã luôn phải tự bảo về mình và những phát kiến, mặc dù có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhưng cậu không muốn tham gia vào một trận chiến nực cười thế này. Tất nhiên là do cậu không muốn chết.
Suimei, đang run cầm cập vì lo lắng, và cậu cũng đang cầu Chúa mong Reiji không chấp thuận.
Thậm chí không một ai dám nuốt nước bọt. Sau một khoảng thời gian chìm trong yên lặng, cuối cũng Reiji cũng ngẩng mặt lên.
Và—
“Tôi đồng ý.”
“Đương nhiên. Cậu ấy sẽ từ chối. Mình biết m—Đợi chút, gì cơ?” Suimei nghĩ.
Cậu ấy đã đồng ý. Thực sự đã đồng ý. Những gì Suimei nghĩ mãi mãi chỉ là tưởng tượng mà thôi.
“Thật thế sao? Vậy th—“
“ĐỢI MỘT CHÚT.”
Suimei không thể chấp thuận nó. Cậu hoàn toàn bị chết lặng sau lời nói của nhà vua, tiếng hét của cậu vang lên khắp phòng tiếp kiến.
Suimei đã thể hiện được tâm trạng của mình qua tiếng hét, và làm mọi người trong phòng trở nên choáng váng. Cắt lời của nhà vua là việc rất thô lỗ, nhưng do chuyện xảy ra thật bất ngờ, mọi người dều còn đang ngẩn ngơ nên không ai chỉ trích cậu gì cả.
Con người nhân từ vừa mới chấp nhận kia đang có một cái nhìn hoang mang vào cậu.
“Ch-Chuyện gì thế Suimei? Cậu to tiếng đột ngột thế …”
“Cậu thật là một kẻ mù quáng mà, sao cậu có thể chấp nhận được chứ. Cậu sẽ chiến đấu với một kẻ nguy hiểm đang cố phá hủy thế giới. Tại sao chúng ta phải chiến đấu với một đội quân có đến hàng triệu con quỷ? Cậu còn chẳng hề tham khảo ý kiến của chúng tớ, tớ hét lên như vậy có gì kì lạ sao?”
Suimei đã liên tục hét to, mà không có lấy một thời gian để thở. Reiji, với đôi mắt kiên định, nhìn vào Suimei đang thở hổn hển.
“Nhưng, chỉ vì tên Vua Quỷ đó, mà nhiều người đã phải chịu sự đau khổ, và sẽ còn có nhiều người khác phải chịu như thế nữa. Vì vậy, họ đã phải dùng đến biện pháp cuối cùng là triệu hồi tớ, một anh hùng. Đó là lý do tại sao tớ sẽ làm mọi thứ trong tầm tay của mình để giúp họ.”
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Chúng ta hoàn toàn không có lý do để giúp họ.”
“Đúng vậy, đúng là hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đến thế giới này. Đúng như cậu nói, chúng ta không có lý do để giúp họ. Nhưng ở đây vẫn còn hi vọng. Ai cũng có quyền hi vọng cho riêng mình. Hơn nữa, nhiệm vụ này không hề được đặt ra ngay từ đầu, mà nó được tạo ra bởi chúng ta, đúng chứ?”
Reiji trả lời một cách rất ngầu, mang đậm tính triết lý.
“Điều đó đúng, nhưng … thay vào đó, cái triết lý đó chẳng thể giúp một tay vào cái vấn đề này! Trước hết, cậu có chắc cậu sẽ làm được điều đó một mình chứ?”
Ngay bây giờ, câu hỏi của Suimei như đâm thẳng vào tim của Reiji vậy. Reiji chỉ là một học sinh bình thường. Không giống như Suimei, cậu không có kinh nghiệm chiến đấu. Thậm chí cậu còn không có khả năng chiến đấu, vì thế nên không hề có một dấu hiệu của việc cậu sẽ giành chiến thắng.
Dù vậy, sau đó, Reiji vẫn lắc đầu.
“Cậu không hiểu rồi. Trong người tớ đang có một sức mạnh đáng kinh ngạc, và tớ có thể đánh bại Vua Quỷ với sức mạnh như thế này.”
“Sức mạnh đáng kinh ngạc? Cậu không thể hạ được Vua Quỷ dù có cố thể nào! Câu nói của cậu còn có ý rằng “Chúng ta hãy đối đầu với lực lượng đông đảo của chúng nào, anh em!” , thật ngây thơ! Cho dù có sức mạnh nhiều đến đâu, thì cậu vẫn không thể chiến thắng được một lực lượng đông đảo với triệu tên địch như thế!”
“Không thử làm sao biết làm không được. Chẳng phải những người được triệu hồi trước đó cũng đã cứu thế giới sao.”
“Tuy nhiên, đó chỉ là một câu chuyện được truyền lại bởi người xưa mà thôi. Ai đảm bảo được là nó chắc chắn thế.”
“Quyết định của tớ sẽ không thay đổi, tớ không thể bỏ mặc những người đang gặp khó khăn được. Tuy nói những lời như vậy có hơi trống không, nhưng tớ muốn cứu người của thế giới này.”
“Reiji, cậu lại …”
Suimei sau khi nghe những lời nói chân thành đó từ Reiji, cậu liền hạ thấp giọng xuống. Lòng thương hại, đó chính là điểm yếu của Reiji. Không thể bỏ mặc những người đang gặp khó khăn. Cậu đã như thế từ rất lâu rồi, kể từ khi cậu gặp Suimei.
Luôn cố gắng giúp đỡ mọi người. Đó chính là con người của Shana Reiji.
Từ khi làm bạn thân của Reiji, Suimei đã hiểu thấu được con người của cậu.
“Suimei. Nếu cậu cảm thấy nó không đáng, cậu không cần phải làm vậy. Nói thật là có Suimei ở đây làm tớ thêm an tâm, thế nhưng sức mạnh của Anh Hùng dù sao cũng chỉ có của mình tớ, cậu vẫn là không nên theo tớ thì hơn.”
“Cậu… Đúng thế, tớ không muốn đi, nhưng nó …”
“Được rồi, tớ biết. Cậu lo lắng cho tớ đúng không? Những lúc tớ suy nghĩ chưa đủ chín chắn thì cậu luôn là người nhắc nhở tớ.”
Reiji đã nói ra những lời đầy thông cảm. Đối với người không thể bỏ mặc được như cậu ta, Suimei không thể không lo lắng cho được, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc nào cậu cũng lung ta lung tung vướng vào những hành động ngu ngốc của Reiji.
Thế nhưng, lần này ---
“Lần này sẽ không đâu. Tớ không muốn bị kéo vào đống rắc rối này… tớ không muốn chết.”
Như dự đoán, cậu vẫn từ chối. Cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Thế nên cậu chỉ còn cách sử dụng biện pháp khá liều lĩnh như vậy.
“Được rồi. Xin lỗi, Suimei.”
“Chuyện như vậy không phải xin lỗi là được…” Suimei nói, giọng nói thể hiện quyết tâm của cậu, không hề có dấu hiệu bất ngờ nào cho thấy cậu đã bỏ cuộc.
Và rồi, cậu quay về phía Mizuki.
“Tớ sẽ đi tiêu diệt Vua Quỷ. Chính vì thế, tờ muốn cậu ở lại với Suimei, Mizuki.”
Đứng trước gương mặt đầy quyết tâm của Reiji, Mizuki cúi mặt xuống và hơi run rẩy. Cô đang nghĩ về điều gì đó.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Mizuki ngừng run rẩy, cô ngẩng mặt lên đầy quyết tâm và nhìn thẳng vào Reiji.
“…Không, tớ sẽ đi cùng cậu.”
“Mizuki…”
“Cả cậu cũng thế sao? Mizuki.” Suimei bối rối hỏi. Cậu không nghĩ rằng một người bạn khác của mình cũng nói những điều vô lý như vậy. Hệt như Reiji vậy.
“Mizuki, không được. Tớ đang chuẩn bị làm những chuyện có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Đó là lý do tại sao, tớ không thể cho cậu theo được. Tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm.”
Khi Reiji từ chối thỉnh cầu của Mizuki, cô liền lắc đầu.
“Nếu cậu chưa hạ gục Vua Quỷ thì chẳng nơi nào có thể được hòa bình cả, mọi nơi đều đang gặp nguy hiểm. Đó là lý do tại sao, tớ muốn giúp đỡ cậu, dù chỉ một ít. Tớ không chắc là mình có thể giúp được cậu thứ gì, cũng như là có tâm tư cứu người của thế giới này như cậu, nhưng tớ vẫn muốn đi với cậu.”
“Nguy hiểm lắm. Tớ không chắc chắn có thể bảo vệ được cậu đâu.”
“Được mà, tớ không bận tâm đến việc đó đâu, kể cả khi cậu bỏ mặc tớ.” Chắc chắn đó không phải những gì Mizuki muốn. Tuy nhiên, để ở bên người quan trọng của cuộc đời mình, cô đã nói dối.
Reiji, sau khi suy nghĩ một lúc, liền nói.
“Được rồi, nếu cậu đã muốn thế, thì chúng ta sẽ đi cùng nhau. Thế nhưng, tớ sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu, dù có chuyện gì xảy ra, được chứ?”
“Được…” Mizuki trả lời. Những lời của Reiji đã làm cô cảm thấy thật hạnh phúc và muốn rơi nước mắt đồng thời nó cũng tiếp thêm cho cô dũng khí.
“Thưa Đức Vua. Về chuyện của Vua Quỷ, tôi sẽ đảm nhận. Hai chúng tôi sẽ đối đầu với hắn.”
“Ta hiểu rồi. Mizuki, cô có chắc chắn về việc này?”
“Vâng!”
Nhà Vua liền vui vẻ nhìn về phía Mizuki, người đã chấp thuận một cách vui vẻ, và rồi ông quay sang nhìn Suimei.
“Suimei, còn cậu…”
“Thần không thể chống lại một đội quân đông như vậy. Thần sẽ không đi cùng với họ.”
“Vậy sao …” Giọng của ông có một chút hối lỗi, nhưng không hề có một chút hối tiếc. Ông nghĩ có lẽ cậu ấy đã bị rối loạn cảm xúc khi bị triệu hồi.
Bất chấp phản ứng của nhà Vua, đám đông liền chỉ trích Suimei với những câu như “Mặc dù cô gái đó đã đi, nhưng chàng trai này thì,…” hay “Hắn thật là thất vọng.”
“Những người này không dám nói những gì mà họ muốn. Chà, mình thực sự chẳng có gì để nói cả, kể từ lúc quyết định sẽ ở lại … ở đây còn có một vấn đề quan trọng nữa cần để ý đến.” Suimei nghĩ.
Suimei thở dài thể hiện sự thất vọng của mình, dừng lại một lúc, trước khi cậu muốn thỉnh cầu nhà Vua chuyện gì đó, bằng bất cứ giá nào.
“Thưa Bệ hạ. Thần có một thỉnh cầu, được không?”
Đám đông lại trở nên ồn ào một lần nữa. Thế nhưng họ lại không hề nói đến những câu như “Thật xấc xược!” hay “Ngươi không có tư cách để nhận được đặc ân từ bệ hạ.”
Nhà Vua không để ý đến những lời nói đó, ông trả lời, giọng vẫn như thế.
“Cứ nói.”
“Được rồi. Sau khi thần từ chối việc tiêu diệt Vua Quỷ, thần muốn tìm cách để quay lại thế giới của mình.”
Cậu sẽ không chiến đấu, vì thế yêu cầu này hoàn toàn có lý. Cậu muốn sử dụng nghi thức triệu hồi một lần nữa để trở về thế giới của mình.
Thế nhưng, vì một số lý do, nhà vua không trả lời.
“……….”
Thay vào đó, một bầu không khí tĩnh lặng đã bao trùm lấy căn phòng. Người thì nhìn về phía đám đông, người thì nhìn Reiji với vẻ bối rối, và Mizuki, khuôn mặt của cô trông giống như cô vừa phát hiện ra điều gì đó. Mặt của Titania và Felmenia nhợt nhạt hẳn đi, giống như họ vừa mới có lỗi vậy.
Nguyên nhân của sự việc này có vẻ khá tồi tệ. Suimei vừa yêu cầu được trở lại. Sau đó, mặt họ trở nên như vậy.
Rồi,một giả thuyết xuất hiện trong đầu Suimei.
“Chờ chút, có lẽ nào…”
“Xin lỗi, nhưng cậu không thể trở về được thế giới của cậu. Đừng hiểu lầm, không phải vì ta không muốn cho cậu về, mà là, không có một cách nào để cậu quay trở lại nữa.”
“Cái quái gì thếếếếếế!?”
Lần thứ hai tiếng hét của Suimei lại vang lên khắp phòng tiếp kiến.