Chương 01 : Đừng Có Mà Coi Tôi Chỉ Là Thứ Mà Các Người Triệu Hồi
Độ dài 19,208 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:30
~ Translator : RaiW
~ Edit : All For Love
Đón xem chương mới nhất sớm tại web team dịch.
Chúc các bạn đọc vui vẻ.
_____________________________________________________
“Ai ui…” – Suimei
Sự việc xảy ra quá đột ngột mà không hề có lấy một cơ hội để chuẩn bị. Và cái giá phải trả cho việc đó là cơn đau truyền đến từ mông của cậu. Vì sự bất cẩn của mình. Suimei chỉ còn biết ngồi xoa mông phàn nàn. Dù cho trước đó cậu linh cảm thấy chuyện gì đó sắp xảy ra. Thì nó vẫn xảy ra quá đột ngột để cậu có thể kịp xoay xở.
Mông cậu là thứ tiếp đất đầu tiên sau khi bị dịch chuyển. Một “món quà tặng” đầy “tuyệt vời” sau cú dịch chuyển đột ngột kia. Suimei thầm nghĩ.
(…Tình hình tệ rồi đây…)
Ở một thế giới nơi đầy các công nghệ hiện đại, Suimei lại tự tin chọn cho mình con đường về phép thuật. Cậu đã theo nó suốt 12 năm ròng, và bản thân cậu cũng rất tự tin về năng lực của bản thân. Nhưng trớ trêu thay một phù thủy đầy kỹ thuật hiện đại giờ lại dễ dàng bị vướng vào một cái bẫy ma thuật của tên nào đó. Dù cho nhận thấy rõ nó bằng đôi mắt của mình, nhưng cậu đã không thể phản ứng kịp để rồi trong thoáng chốc nó đã bắt lấy cậu. Một sai lầm đáng trách. Để giờ đây cậu chỉ có thể than thở tự trách bản thân. Nơi khóe mắt cậu hơi ươn ướt do bị dập mông cũng như việc niềm tin của cậu bị tổn thương. Suimei bắt đầu quan sát xung quanh để xác nhận có chuyện gì xảy ra với những người bạn đi bên cạnh mình hay không.
“Thốn quá đi…” – Reiji
Cạnh bên phải Suimei là một người bạn của cậu Shana Reiji, có vẻ như mông của cậu cũng bị nở hoa giống như Suimei từ cú rơi. Reiji có mái tóc màu nâu nhuộm được chải chuốt gọn gàng. Một khuôn mặt chỉ có thể được miêu tả bằng từ đẹp trai, một hình mẫu đầy lý tưởng của bao cô gái chân yếu tay mềm.
“Oi, Reiji, ông không sao chứ?” – Suimei
“À ừ…Không tệ lắm. Còn ông thì sao Suimei?” – Reiji
“Mông mình đau điếng cả lên. Chúng cứ như muốn nứt ra làm đôi vậy.” – Suimei
“Hahaha, cậu cũng vậy sao Suimei? Mà chỉ có cậu ở đây thôi sao?” -Reiji
Reiji tươi cười, nhưng thoáng chốc cậu trở lại tình hình với một gương mặt đầy nghiêm túc. Cậu lo lắng hỏi, khi nhận ra rằng, một người bạn đi cùng họ cũng vướng vào tai nạn Anou Mizuki không có ở đây. Suimei cũng xem xét xung quanh nhưng không hề thấy cô, cô gái đi cùng với họ trước đó giờ đã không còn thấy đâu cả. Họ hiện tại đang ở trong một căn phòng xây bằng đá, được thắp sáng bởi những cây nến cổ. Những gì họ nhận thấy trong căn phòng là một cánh cửa to lớn, vững chắc và một hình vẽ trên mặt đất dưới chân họ – một chiếc vòng phép dịch chuyển.
“À..thì..Mizuki không có ở đây…” – Suimei
Nhìn thấy sự lo lắng của bạn cậu, Suimei chỉ đáp lại với một tiếng thì thầm. Reiji chỉ còn có thể hỏi thêm với khuôn mặt tràn đầy bối rối và lo lắng.
“Chuyện gì đã xảy ra? Và đây là đâu?” – Reiji
“Ài. Tớ cũng không biết đây là đâu cả. Tuy nhiên, tớ có thể chắc chắn rằng… Chúng ta đã bị đưa đến nơi kì lạ này bởi một ai đó.” – Suimei
“…Thật vậy ư…?” – Reiji
Theo ánh nhìn của Reiji, Suimei cũng nhìn xuống sàn nơi chiếc vòng phép được vẽ. Với một vòng tròn lớn và một vòng tròn nhỏ hơn phân nữa được vẽ bên trong. Nhiều hình thù được kết hợp tạo ra hình ngũ giác trong vòng tròn. Cùng với những chú ngữ được viết bằng thứ ngôn ngữ mà Suimei chưa từng thấy trước đây. Nhưng cậu là người duy nhất trong cả hai, có thể nhận ra chiếc vòng được tạo ra dựa vào hai lĩnh vực ma thuật về gọi hồn và triệu hồi. Đương nhiên một người bình thường như Reiji thì hoàn toàn không hay biết về điều này. Dù cho Suimei và Reiji biết nhau vào hồi trung học. Thì, Suimei cũng chưa bao giờ đề cập với Reiji những bí mật huyền bí về sự tồn tại của phép thuật ở thế giới của họ hay cậu là một phù thủy. Cho nên cách giải thích hợp tình hợp lí nhất về chuyện đã xảy ra và chiếc vòng tròn dưới chân họ hoàn toàn có thể lấy ra ở trong các cuốn manga hay anime.
“Chắc chắn là nó.” – Suimei
“Uwa…” – Reiji
Reiji làm một khuôn mặt mệt mỏi. Khi Suimei thừa nhận với một vẻ đầy bình tĩnh.
“….Nè, Suimei. Cậu có cảm thấy là tình huống này khá quen thuộc không?” – Reiji
“Ừ. Cuốn light novel mà Mizuki cho chúng ta mượn hôm trước cũng y chang như vậy.” – Suimei
“Đúng vậy. Đột ngột bị gọi sang thế giới khác và được nhờ đánh bại Ma vương. Tình huống này y chang những gì xảy ra trong truyện.” – Reiji
“Mình không nghĩ là có thể cười với trò đùa đó” – Suimei
“Ha, haha…Tuy nó thực sư hơi hoang đường…Nhưng không hiểu sao mình nghĩ rằng đó đúng là điều đang xảy ra.” – Reiji
“Reiji… cậu thực sự chắc với điều đó hả?” – Suimei
“Chắc vậy.” – Reiji
“Này này, ý cậu chắc vậy là sao hả…” – Suimei
Bất ngờ trước cú gật đầu xác nhận đơn giản của Reiji, Suimei nhìn sang chổ khác và bắt đầu việc phân tích vùng ma thuật mà không để Reiji phát hiện. Dù gì thì cuốn tiểu thuyết vẫn hư cấu hơn so tình huống này khiến cậu không thể nào tin chắc được. Nếu như đây không phải là Trái Đất thì chắc chắn có thứ gì đó quanh đây để xác nhận. Suimei bắt đầu tích tụ phép thuật để phân tích những thứ xung quanh họ. Trọng lực thì vẫn bình thường và không có sự khác biệt gì trong thành phần không khí. Và sự khác biệt ít ỏi đến nỗi họ vẫn có thể ở đâu đó trên Trái Đất. Tuy nhiên…
(Có một sự tập trung ma lực ở đây… Có phải nó là thứ tác động lên căn phòng?) – Suimei
Ma lực, hay còn gọi là Ether, là một nguồn năng lượng bí ẩn có thể tìm thấy ở môi trường xung quanh. Thường thì nó chỉ có thể được tìm thấy ở những mạch năng lượng hay tại lõi hành tinh hoặc tại các nghi lễ ở đền thánh. Tuy vậy nơi này lại tràn ngập thứ này. Nhưng như thế vẫn chưa đủ để chứng minh nơi đây là thế giới khác. Có thể nơi đây chỉ là một khu vực có nồng độ ma lực đặc biệt cao mà họ cần để kích hoạt vòng tròn phép. Đây là một dự đoán có thể xảy ra. Reiji người không có cách nào để cảm nhận ma lực, vì thế không thể nào biết được sự bất thường này được. Cho nên việc cậu nghĩ nơi này là thế giới khác hẳn là dựa vào một thứ gì đó.
“Reiji, tại sao cậu lại nghĩ thế?” – Suimei
“Chỉ là, mình cảm thấy mình trở nên khỏe hơn.” – Reiji
“Cái…? Chỉ, chỉ thế thôi sao? Đầu cậu có bị đập vào đâu à, Reiji-san?” – Suimei
“Không, không phải mình bị lên cơn hay gì đâu. Nhìn nè…” – Reiji
Trong khi nói, tại một góc bên ngoài chiếc vòng, Reiji nhẹ nhàng nhấc mặt sàn lên. Sàn đá vỡ ra với một âm thanh đầy nặng nề.
“Ca-cái định mệnh gì vậy…” -Suimei
Suimei banh mắt ngạc nhiên. Không cần biết Reiji-giỏi-thể-thao-như-một siêu-sao-lực-lưỡng-thế-nào, việc này vẫn cứ sai sai sao ấy. Đơn giản là bất khả thi. Cần phải tác động một lực đủ lớn thế nào mới có thể làm tảng đá tan nát như vậy. Chứ không đơn giản chỉ là lấy nắm đấm vỗ nhẹ lên. Dù cho Reiji có khỏe mạnh thế nào, thì điều đó vẫn không thể nào có thể xảy ra. Ấy vậy mà, người bạn của cậu lại làm nó với vẻ mặt như đúng rồi.
“Thấy chưa?” – Reiji
“Thấy cái quần què ấy! Đừng có mà làm câu chuyện trở nên tồi tệ hơn nữa…” – Suimei
Tình hình càng lúc càng tệ hơn. Nếu như họ thực sự bị dịch chuyển sang thế giới khác… Thì nó hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiểu biết của cậu. Dù cho cậu không thể không thể không ngưỡng mộ được một kỹ thuật có thể đưa ngươi khác qua bên kia thế giới… Dù gì thì đó cũng là hiển nhiên với một phù thủy như cậu khi chứng kiến một phép thuật như vậy.
“Cậu thì sao Summei?” – Reiji
“…Không, không có gì đặc biệt xảy ra với mình cả.” – Suimei
Suimei nắm chặt tay mình lại nhằm hội tụ năng lượng ma thuật, nhưng cậu không cảm thấy bất cứ sự tăng cường gì về năng lực. Hay chính xác hơn thì, Reiji mới là người duy nhất được triệu hồi như là một vị anh hùng để đánh bại Ma Vương. Còn Suimei đáng ra không phải ở nơi đây. Trong khi cậu đang cảm thán, bỗng nhiên chiếc vòng phép dưới chân họ bắt đầu phát sáng. Khuôn mặt của Reiji cũng đanh lại trước sự chuyển biến đột ngột này
“Đây là…”
“…Nó đang kích hoạt…! Chúng ta sẽ bị dịch chuyển lần nữa hay là…?”
“Thứ gì đó đang được triệu hồi đến!?”
Reiji nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra và đề cao cảnh giác. Trên không trung đột ngột xuất hiện một chiếc vòng nhỏ hơn.
“Nó đang đến!” –
“A…!” – ???
Tiếng hét phát ra từ chiếc vòng và Reiji đột ngột di chuyển khi chiếc bóng xuất hiện . Nhận thấy bóng dáng đầy quen thuộc phóng ra từ chiếc vòng. Reiji nhanh chóng hành động với sự phản xạ hơn xa trước đây, nhờ vào sư tăng cường thể chất. Reiji đã kịp thời chụp được Anou Mizuki trước khi cô ấy kịp chạm đất.
“Mizuki!” – Reiji
“Fueh…?” Reiji-kun, gì thế này…?” – Mizuki
“May cho cậu đấy Mizuki. Nhờ Reiji mà mông cậu mới không bị nở hoa.” – Sumei
Vậy là, ba người bạn lại một lần nữa tập hợp với nhau tại một nơi xa lạ.
“Cái gì? Cậu nghiêm túc đấy à…?” – Mizuki
“Ừ, có vẻ như thế.” – Reiji
Sau khi đỡ được Mizuki, Reiji bắt đầu giải thích tình hình hiện tại. Mizuki cảm thấy lo lắng trước tình huống này nhưng ít ra cô ấy mừng vì không bị bỏ lại một mình. Nhờ sự bình tĩnh của hai người bọn họ, mà cô có thể dễ dàng chấp nhận tình hình. Ít nhất điều đó cho cô đủ cứng rắn để không trốn khỏi thực tại.
“…Ừ, mình hiểu rồi.” – Mizuki
“Cậu chấp nhận cũng khá nhanh nhỉ?” – Reiji
“Hai tên các cậu mới tệ khi có thể bình tĩnh như thế. Nếu mình là người duy nhất làm quá thì thật xấu hổ. Dù gì thì nó cũng đã xảy ra, cho nên chỉ còn cách duy nhất là chấp nhận thôi.” – Mizuki
Mizuki trả lời trong khi xoa đi xoa lại chiếc khăn quàng đỏ xung quanh cổ cô. Sau mái tóc đen dài cô trở lại ánh nhìn cứng cỏi thường ngày. Cô như một cô gái trẻ đẹp mỏng manh. Và trông cô có vẻ hiền lành, nhưng bên trong là một sự ngang bướng. Giống như Reiji, cô chỉ trải qua cuộc sống bình thường mỗi ngày, cho nên đây là tình huống mà họ chưa từng trải qua. Reiji nhìn một Mizuki đầy mạnh mẽ và mỉm cười.
“Cậu mạnh mẽ thật đó, Mizuki.” – Reiji
“Eh? Vậy…vậy sao?” – Mizuki
Mizuki mỉm cười trước lời khen của Reiji và im lặng, khuôn mặt cũng dần trở nên đỏ lên. Cuộc trò chuyện của họ vẫn xảy ra như thường lệ. Nhờ vậy bầu không khí căng thẳng cũng theo đó mà bị thổi sạch đi. Lúc này, Suimei quay sang Mizuki.
“Này, Mizuki. Mình có vài chuyện muốn hỏi cậu.” -Suimei
“Chuyện gì?” – Mizuki
“Hmm, là về chuyện này hả?” – Mizuki
“Tình huống mà chúng ta gặp phải giống như nội dung trong cuốn light novel đó đúng không? Vậy sau chuyện đó thì…” – Suimei
“Đú-Đúng rồi. Sau đó một người lãnh đạo của quốc gia ở dị giới sẽ xuất hiện. Hoặc cũng có khả năng là…” – Mizuki
Còn gì nữa ư? Phần đầu mà cậu ấy nhắc đến hoàn toàn giống với nội dung trong cuốn tiểu thuyết. Vậy còn khả năng gì mà cậu ấy nghĩ đến nữa chứ? Còn gì đó khác nữa sao? Reiji kêu Mizuki giải thích.
“Còn gì khả năng nào khác nữa ư?” – Reiji
“Trong cuốn tiểu thuyếc khác, thì vị trí của người được triệu hồi… Tuy vẫn là thế giới khác… Nhưng vị trí lại là tại Ma Vương thành.” – Mizuki
“Khởi đầu ngay chổ boss cuối luôn ư?” – Reiji
“Ừ, thử thách cuối cùng.” – Mizuki
“Uwa…Dù cậu thấy ra sao thì nó vẫn được đặt ở chế độ quá khó.” – Suimei
Suimei rên rỉ với vẻ đầy chán nản. Thông thường, sau khi được triệu hồi, nhân vật chính sẽ tham gia một chuyến phiêu lưu và sau bao khó khăn gian khổ họ cuối cùng cũng đối mặt với Ma Vương trong trận quyết đấu cuối cùng. Tuy nhiên theo như Mizuki nói, thì họ có thể ở ngay tại màn cuối. Nó hoàn toàn méo vui chút nào cả. Nó thực sự quá nguy hiểm. Reiji bình tĩnh tiếp tục hỏi Mizuki rõ hơn.
“Nếu mình nhớ không lầm thì theo câu chuyện sau khi được triệu hồi, sau khi họ đánh bại được Ma Vương, thì họ sẽ trở lại vương quốc ở dị giới để ăn mừng như một vị anh hùng.” – Reiji
“Ừ, và sau đó sẽ thách thức một kẻ thù còn mạnh mẽ hơn. Hoặc họ bị vướng vào cuộc nội chiến với quốc gia.”
“Đúng vậy. Nhưng tình huống của chúng ta bây giờ thì…”
“Như Reiji-kun nói, mọi thứ xảy ra lúc này đều không có gì xa lạ cả.”
“Ể…”
Điều này làm họ cảm thấy khá hơn phần nào. Cảm xúc lúc này của họ chỉ còn muốn rên rĩ lên. Dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng có điều chắc chắn là họ sẽ không thể tránh được phiền hà. Mizuki đột ngột lên tiếng nhằm thay đổi tâm trạng.
“Chuyện gì đến thì nó sẽ đến thôi.” – Mizuki
Suimei sử dụng ma thuật tăng cường khứu giác của mình. Cậu nghe thấy tiếng động bắt đầu phát ra từ cánh cổng. Dấu đi sự hiện của bản thân, cũng như tiếng ồn mình tạo ra. Suimei kêu hai ngườu bạn của mình.
“Này.” – Suimei
“Ể?” – Reiji
“Ah. Mình biết rồi”
“”Ồ? Vậy ra đó cũng là một kết quả của việc tăng cường thể chất của cậu” – Suimei
“Mình cũng nghĩ vậy. Còn Suimei sao cậu nghe được nó vậy?” – Reiji
“Tai của mình đã luôn rất tốt rồi…nhưng đây không phải lúc để nói chuyện đó.” – Suimei
Suimei bỏ qua câu hỏi bằng một trò đùa. Chỉ có Suimei và Reiji đều biết được chuyện gì đang diễn ra, tuy nhiên Mizuki thì hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
“Gì vậy? Gì vậy?”
“Mizuki. Lúc này, có một nhóm người đang tiến tới chổ chúng ta.”
Reiji có thể nhận ra được có rất nhiều bước chân đang tiếp cận. Sự tăng cường thể chất không phải là để chưng. Cho Mizuki một lời giải thích đơn giản, Reiji đứng chắn trước Mizuki với ý định bảo vệ cô trong khi tập trung vào con đường trước cánh cổng. Mizuki lộ đầy lo lắng đằng sau Reiji. Suimei cũng đã sẵn sàng bên cạnh Reiji.”
“Chuyện gì sẽ xảy đến đây…?” – Suimei
“Sẽ rất tuyệt nếu như họ là những người lãnh đạo từ dị giới thay vì là một nhóm nguy hiểm nào đó.” – Reiji
“Reiji ngốc. Kịch bản tốt nhất là chúng ta phát hiện ra thực chất đó là trò chơi khăm của lũ bạn cùng lớp.” – Suimei
“…” – Reiji
Với trò đùa của Suimei Reiji không còn tâm trí đâu để đáp lại với tình huống lúc này. Tiếng bước chân từ từ tiếp cận cánh cửa dẫn vào phòng. Họ không biết mục đích của những người này là gì, nhưng những tiếng bước chân này đều đang hướng đến căn phòng này. Sẽ thật tốt nếu như họ là những người lãnh đạo ở đây. Reiji hạ thấp trọng tâm của mình xuống để có thể hành động bất cứ lúc nào. Mizuki lùi lại nhằm tránh cản trở cậu ấy. Suimei cũng vào tư thế sẵn sàng, tuy vậy trong cậu cũng dấy lên một sự phấn khích đối với sự bí ẩn đến từ đằng sau cánh cửa. Đây chính là sự tò mò của một phù thủy. Trong khi nghĩ về những điều đó, Suimei kiểm tra những vật dụng của mình. Cậu bị triệu hồi đến đây mà không có một sự chuẩn bị gì. Cậu chỉ mang theo vài vật dụng thông thường.
( Đồ đạc mình theo có chiếc cặp xách với dây chuyền, lọ thủy ngân, vài quân bài, một bộ đồ, đôi găng khác màu và một chút thuốc bí mật của Yakagi… Thành thật mà nói thì mình khá lo khi đem chúng ra. Tuy nhiên…)
Nếu như có gì xảy ra, Suimei sẽ ra tay. Cả hai người Reiji và Mizuki là những người Nhật sống một cuộc sống bình thường. Chỉ có duy nhất Suimei một người thuộc về thế giới ngầm là có kinh nghiệm thực chiến. Tuy không muốn hai người họ biết được danh tính phù thủy của cậu, nhưng cậu không thể mạo hiểm mạng sống của họ. Cậu không muốn phải hối hận, tệ nhất thì cậu đành buộc phải xóa trí nhớ của họ.
Ba người họ đầy căng thẳng. Tiếng bước chân đã đến gần cánh cửa. Tuy chỉ im lặng trong khoảng khắc nhưng nó cứ như kéo dài cả hàng thế kỷ vậy. Cuối cùng, cánh cửa được chậm rãi mở ra với âm thanh kẽo kẹt như kéo lê cả sàn vậy. Reiji đề cao cảnh giác trước những chuyển biến đột ngột.
“— !”
“Firmus…”
Trong bầu không khí đầy căng thẳng, Suimei khẽ niệm một phép thuật phòng hộ. Tuy không có vẻ họ sẽ bị tấn công ngay khi cánh cửa được mở ra. Nhưng dù sao thì cẩn tắc vô áy náy.
Khi cánh cửa hoàn toàn được mở ra, một nhóm binh lính mặc giáp sắt cho người khác một ấn tượng về sự uy nghiêm. Từ những gì họ nhận định thì, bọn họ có vẻ là con người. Thật nhẹ nhõm khi không phải là lũ quỷ, quái vật. Những binh lính nhanh chóng xếp thành một bức tường và tập trung chú ý vào ba học sinh. Chuyện éo gì đang diễn ra thế này.
Suimei đã chuẩn bị sẵn sàng phép phòng hộ của mình. Bức tường lính mở ra hai bên trung tâm cùng với sự xuất hiện của một cô gái có mái tóc xanh nhạt với chiếc vương miện bạc
“Ể…?” – ???
“Cái…?” – ???
Cả hai người biểu lộ một vẻ mặt đầy kinh ngạc trước tình huống không như họ dự đoán.
“Bạch hỏa-dono. Không phải chỉ có thể triệu hồi một vị anh hùng thôi sao…?” – Nhà vua
“Đu…Đúng vậy, giống như ngài nói vậy.” – Felmenia
“Nhưng hiện tại, ở đây lại có ba người…” – Nhà vua
“Va…Vâng… Về việc đó, tuy chỉ là phỏng đoán của thần, nhưng chỉ có một người trong bọn họ là anh hùng. Còn hai người khác có thể là vô tình bị vướng vào phép triệu hồi.” – Felmenia
“Sao có thể chứ…? Việc này chưa từng được ghi chép lại trước đây, hoặc là tôi được nghe đến trước đó.” – Nhà vua
Thần cũng vậy, thưa điện hạ. Nhưng sự thật là ba người bọn họ đã được triệu hồi đến đây.” – Felmenia
“Vậy ý của ngài là hai trong số bọn họ khả năng cao là người ngoài cuộc” – Công chúa
Họ đang trao đổi một cách bí mật nhưng phép thuật của Suimei giúp cậu nghe rõ ràng mọi thứ. Vậy đúng thật là Reiji. Khá là ngạc nhiên khi cậu có thể hiểu ngôn ngữ mà họ đang nói. Cậu hiểu được chúng bơi vì đó hoàn toàn là tiếng Nhật. Nhưng đây lại là một hệ thống ngôn ngữ mà Suimei chưa từng biết đến lúc ở Trái Đất.
Những gì cậu nghe thấy không phải là tiếng Nhật, nhưng cậu lại hiểu được chúng như đúng rồi. Tuy giống như cậu đang lắng nghe cùng một thứ ngôn ngữ vậy, nhưng chúng lại hoàn toàn khác biệt. Thật khó để có thể diễn tả nó khi mà nó gần như là bản năng vậy. Đấy chắc hẳn là sự ảnh hưởng của phép thuật được đặt vào trong khi triệu hồi. Nó có thể là lời giải thích khá đơn giản, nhưng lại xác đáng nhất. Dù sao điều này cũng khá là tiện lợi. Cả hai người họ đang thảo luận về việc triệu hồi và những anh hùng, cho nên Suimei không còn lý do gì để cảnh giác cả. Cậu giải trừ phép phòng hộ chuẩn bị lúc trước. Reiji cũng thả lỏng tư thế căng thẳng của mình. Suimei quay lại hai người bạn của mình và nói với Mizuki.
“…Có vẻ như nó không phải là một tình huống ngoài mong đợi của chúng ta… Kiểu tình hình như thế này có thường xảy ra không Mizuki?’ – Suimei
“…Đương nhiên là có. Có một câu chuyện về những người bạn của dũng giả cũng bị triệu hồi, nhưng…” – Mizuki
Mizuki đột nhiên đưa ra một vẻ mặt khó có thể giải thích tiếp được. Suimei gật đầu từ bên cạnh. Có vẻ khó mà giải thích được nhỉ?
“…?” – Suimei
“Mizuki. Cậu lo lắng điều gì sao?” ��� Reiji
“Ừm, theo diễn biến đó, thì những người bạn của dũng giả – hay trong trường hợp này là tớ và Suimei – một trong chúng tớ sẽ lập khế ước với ma thần và đối đầu với anh hùng.”
“Cái? Cái méo gì vậy? Tự nhiên lại lòi đâu ra một tên ma thần vậy?” – Suimei
“Mình cũng không chắc nữa…” – Mizuki
Mizuki bắt đầu uốn éo người không thoải mái. Suimei mới là người nên lo lắng đây. Cậu thực sự muốn chạy đi ngay bay giờ. Đột ngột xuất hiện một tên ma thần chết bằm nào đó và lập một khế ước, thì thực quá vô lý. Thà nói rằng có tên ma thần nào đó đang bị phong ấn ở đây và nghi thức triệu hồi cần hi sinh hàng triệu sinh mạng khác. Kết quả là khiến cho ma thần trở lại hình dáng thật. Suimei cảm thấy lạnh cả cổ khi chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó. Reiji tiếp tục hỏi thêm Mizuki.
“Xảy ra mâu thuẫn… Tại sao một trong các cậu lại phải mâu thuẫn với mình?” – Reiji
“Trong kịch bản này thì tớ hoặc Suimei sẽ thù ghét cậu bởi sự ảnh hưởng của ma thần người luôn đối nghịch với các dũng giả.” – Mizuki
“Ể?” – Reiji
Reiji chỉ có thể ngu người trước lời giải thích đó. Nhưng Mizuki nhanh chóng phủ nhận nó một cách bối rối.
“…Đư-Đương nhiên là tớ không thể nào ghét Reiji-kun được. Hơn thế tớ còn thật sự rất y-y-y-y-y-ye…” – Mizuki
Cô ấy hẳn phải cảm thấy rất xấu hổ để nói điều đó trước mặt cậu ta. Giọng của cô ấy cũng từ từ nhỏ nhần đến im bặt. Reiji cảm thấy khó hiểm và quay đầu sang Suimei.
“C-còn cậu thì sao… Suimei?”- Reiji
“Fuu… Nghiêm túc mà nói thì tớ luôn muốn cậu banh xác đi cho rồi.”
“—!!” – Reiji
Suimei đột nhiên thể hiện ra một vẻ mặt kì quái với đôi mắt như đang nung nấu một ý định đen tối nào đó của cậu và Reiji chỉ biết câm nín nhìn trân trối.
“Đương nhiên, đó chỉ là đùa thôi” – Suimei
“S-Suimei…” – Reiji
“Nghĩ kĩ chút đi chứ. Nếu như tớ ghét cậu thì tớ đã không chơi với cậu suốt 6 năm trời rồi.” – Suimei
“Đ-đúng rồi nhỉ. Tạ ơn trời…” -Reiji
Khi nghe được câu trả lời của hai người họ Reiji thở dài nhẹ nhỏm. Trong khi ba người họ đang trao đổi với nhau, cô gái với mái tóc xanh với không khí đầy cao quý tiếp cận họ và lên tiếng.
“Ừm, mọi người có vẻ như đang bàn luận gì đó, nhưng có ổn không nếu để chúng tôi nói đôi điều chứ?” – Công chúa
“V-vâng.” – Reiji
Reiji trả lời cô gái có mái tóc xanh đầy nổi bật. Cô cúi đầu nhẹ nhàng đáp lại về phía chúng tôi.
“Tôi lấy rất làm xin lỗi khi đột ngột gọi mọi người đến đây. Tên tôi là Titania Root Astel. Là con thứ hai của Almadious Root Astel, người trị vì của vương quốc Astel. Tôi gọi mọi người đến đây nhằm nhờ mọi người giải quyết một vấn đề quan trọng.” – Titania
Cô gái dẫn đầu giới thiệu bản thân mình đầy trang trọng. Công chúa Titania ra dấu bên cạnh và cô gái khoác áo choàng trắng tiến lên một bước.
“Tôi là một trong những pháp sư hoàng gia của Astel, Felmenia Stingray. Thật vinh hạnh khi được gặp các bạn.”
Đó là cô gái Bạch hỏa mà công chúa gọi trước đó. Một cô gái xinh đẹp, với mái tóc dài bạch kim kéo dài xuống eo. Tóc cô được bện lại đầy duyên dáng ở hai bên tai. Niềm kiêu hãnh của cô hiện rõ trong đôi mắt đầy sắc sảo . Sự xuất hiện của cô để lại một ấn tượng đầy mạnh mẽ, và cô có một sức hút khiến cho không ai cảm thấy chán ghét cả. Có một lượng lớn ma lực bao bọc xung quanh người cô như mong đợi từ người tự xưng là pháp sư. Công chúa tuy cũng vậy, nhưng so với cô người để lại cho người khác một ấn tượng rằng cô có thể đốt cháy hoàn toàn kẻ thù với ma thuật của mình.
(…Vậy ra cô ta chính là người triệu hồi ba đứa mình sao? Chết tiệt…)
Suimei tự cằn nhằn với bản thân và cho cô vào danh sách ác cảm. Sau khi các cô gái kết thúc việc giới thiệu, Reiji tiến lên trước một cách lịch sự và bắt đầu giới thiệu bản thân mình.
“Tôi rất lấy làm vinh hạnh cho sự tiếp đón này. Tôi tên là Shana Reiji. Nếu như việc tên họ được đặt đằng sau quen thuộc ở đây hơn, thì mọi người có thể gọi tôi là Reiji Shana. Còn đây là hai người bạn của tôi. Bên phải là Mizuki Anou. Còn bên trái là Suimei Yakagi” – Reiji
Cậu ta học đâu cách nói đầy lịch sự thế? Công chúa và pháp sư Felmenia đưa ra một cái nhìn khâm phục khi Reiji hoàn tất việc giới thiệu. Tiếp sau đó, Mizuki cũng nhanh chóng tiến tới và giới thiệu bản thân cô.
“Cho phép tôi được xin được tự giới thiệu. Tôi tên là Mizuki Anou…” – Mizuki
Và cuối cùng, cũng Suimei bước lên ngay sau Mizuki.
“Tôi là… Suimei Yakagi.” – Suimei
Cậu đơn giản giới thiệu một cách ngắn gọn. Đây không phải là lúc để nói chuyện phiếm. Cho nên cậu không muốn nói gì dư thừa cả và muốn cuộc đối thoại nhanh chóng tiến đến điểm chính. Sau khi họ hoàn tất việc giới thiệu, Titania nhìn cả ba một lượt rồi nhắm mắt lại như là đang ăn năn gì đó. Sau đó cô bắt đầu nói.
“Reiji-sama, Mizuki-sama và Suimei-sama đúng không ạ? Lí dó mà chúng tôi triệu hồi mọi người đến đây hôm nay là vì…
Dù bằng bất cứ giá nào đi nữa, có một việc mà chúng tôi muốn hoàn thành nhờ vào sự trợ giúp của các vị.”
“Đó là gì?” – Reiji
“Vâng. Lúc này đây sự hòa bình của thế giới đang bị đe dọa bởi lũ quỷ được cầm đầu bởi Ma vương Nakshatra. Chúng tôi muốn nhờ các vị đánh bại tên Ma vương đó.” – Titania
Trước những lời phát ra từ miệng của công chúa Titania… Suimei, Reiji và Mizuki đều chưng ra chung một biểu cảm đúng như là dự đoán. Chỉ có Suimei là để tay lên trán và ngắm nhìn trần nhà và hi vọng rằng họ có thể để cậu đi khỏi đây.
Nhận được lời giải thích cho việc bị triệu hồi đến dị giới từ công chúa và pháp sư hoàng gia, trong chốc lát ba người bọn họ, ít nhất là bề ngoài, đều cảm thấy khá tốt khi mà câu trả lời đúng như họ mong đợi. Tuy nhiên bên trong họ thực sự là muốn bỏ cuộc.
“Ha…” – Reiji
“Uuu…” – Mizuki
“Uwa…” – Suimei
Không thể tiếp tục giữ được sự bình tĩnh, cả ba người đồng thời thở dài một hơi đầy nặng nề. Trước biểu hiện kì quặc của cả ba sau lời giải thích của cô, Titania tiếp tục với giọng đầy bối rối.
“Và còn, tôi xin thứ lỗi cho sự vội vã này, nhưng ai trong số các vị là anh hùng vậy ạ?”- Titania
“Ừm…” – Reiji
“Đó là…” – Mizuki
Với câu hỏi này, Reiji và Mizuki đều lộ ra vẻ mặt trầm trọng. Không có cách nào để họ biết được rằng chính họ có phải là anh hùng hay không . Hai người họ đơn giản chỉ là một con người bình thường. Nếu như hỏi họ có phải là anh hùng hay không, thì đương nhiên họ sẽ trả lời rằng không thể nào họ có thể là anh hùng được. Không thể nói gì với câu hỏi này… nhưng cũng sẽ không giải quyết được gì nếu như không thể đưa ra được một câu trả lời. Cuộc trò chuyện bị chựng lại. Để thoát khỏi tình huống khó xử này. Suimei đặt ra một câu hỏi.
“Tôi có thể hỏi một chút được chứ?” – Suimei
“Vâng, ngài cứ hỏi điều gì ngài muốn.” – Titania
“Có cách nào để nhận biết được mục tiêu của phép triệu hồi anh hùng không…? Ví dụ như là một dấu hiệu nhận biết hay thứ gì đó có thể xác định được anh hùng ấy?” – Suimei
“Nhận biết anh hùng ư… như là một dấu hiệu?” – Titania
Với câu hỏi này, Titania quay qua hướng Felmenia. Felmenia cúi xuống và nhắm mắt lại trong một thời gian, sau đó quay qua hướng Sumei trả lời.
“Vâng có cách để xác định điều đó. Khi một anh hùng được triệu hồi bởi nghi thức, họ sẽ nhận được ban phước bảo hộ từ các nguyên tinh tố. Hay nói cách khác họ sẽ mang trong mình một sức mạnh to lớn. Thế nên, trong số các vị sẽ cảm thấy trong cơ thể mình có một cảm giác mà trước đó chưa từng có… Có ai trong số các vị phù hợp với điều đó chứ?” – Titania
“Nếu là vậy, tôi nghĩ là mình khá giống với điều nói trên. Sau khi đến đây, tôi cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh mà trước đây chưa từng xảy ra.” – Reiji
“Òooo”
Những người lính xung quanh họ bắt đầu bàn tán sôi nổi.
(Các nguyên linh tố…ư…)
Suimei thì thầm đầy nghi ngờ. Nguyên linh tố, chòm sao, tinh linh. Trong số chúng, các nguyên linh tố được dùng để đề cập đến bốn hoặc năm loại nguyên tố của thế giới. Đất, nước, lửa và gió là các nguyên tố sẽ cho ra bốn thuộc tính. Nếu như thêm vào thuộc tính vô thì sẽ là năm. Các nguyên linh tố là một khái niệm quan trọng của phép thuật. Nhưng theo như Felmenia thì chúng đơn thuần là vật thể sống. Ngay cả khi xem xét các lý thuyết về phép thuật tinh linh hay phép gọi linh hồn người chết thì những gì cô nói vẫn rất kì lạ. Nhưng đây dù gì cũng là dị giới. Thế nên không có gì đảm bảo là nó giống như ở quê nhà. Mặc dù không có sự khác biệt quá lớn đối với thế giới của họ, thế nhưng đây cũng là thứ làm cho thế giới trở nên độc nhất theo như cậu thấy…
“Vậy ngài là anh hùng đúng không ạ…?” – Titania
Trong khi Suimei đang chìm vào trầm tư về các nguyên linh tố của thế giới này, Titania nhìn Reiji một cách đầy sôi nổi. Có thể là do cô được gặp tận mắt một nhân vật được coi là Anh Hùng. Thêm vào đó là Reiji cũng rất đẹp trai. Việc này khiến Reiji cảm thấy bối rối. Đột ngột, Titania nắm lấy đôi tay cậu.
“Thưa Dũng giả-sama, tuy có hơi đường đột, nhưng xin ngài, hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của ngài.” – Titania
“Ẻeeeeee!?” – Reiji
“C-Công chúa!?” – Felmenia
Trước tình huống đột ngột vừa xảy ra, Felmenia vội nhắc nhở Titania. Nghe thấy lời nhắc nhở, Titania nhận ra hành động hơi lố của mình và vội vàng thả tay Reiji ra trong khi đỏ mặt.
“Ah, tôi chân thành xin lỗi Dũng giả-sama. Tôi một người đứng đầu không nên để mất kiểm soát như thế này… Lúc này chúng ta nên đến diện kiến đức vua để có thể giải thích chi tiết hơn. Chúng tôi sẽ chờ câu trả lời của các bạn ngay sau đó.” – Titania
“T-tôi hiểu rồi.” – Reiji
Tuy vẫn còn bị bối rối trước hành động vừa rồi, Reiji vẫn xoay sở để trả lời. Khi đó, Felmenia lại một lần nữa tiến lên.
“D-Dũng giả-sama. Cho phép tôi được giới thiệu một lần nữa. Tôi là Felmenia Stingray.” – Felmenia
“À vâng tôi rất lấy làm vinh hạnh khi được biết cô.” – Reiji
“Kể từ giờ, tôi tin rằng chúng ta sẽ làm việc với nhau. Lúc này, tôi rất mong đợi được làm việc với cậu.” – Felmenia
“Ể? À… vâng.” – Reiji
Felmenia chào mừng pha lẫn chút lôi kéo. Reiji tuy không hiểu rõ lắm về hành động của cô, cũng đưa ra một câu đáp lại phù hợp. Titania người đứng gần họ ậm ừ cổ họng nhằm gây sự chú ý của bọn họ.
“Bạch hỏa-dono?” – Titania
“T-tôi thực sự xin lỗi. Tôi đã tự ý hành động.” – Felmenia
“…Vậy thì, làm ơn đi đường này. Tôi sẽ giới thiệu ngài trước Đức vua.” – Titania
Với lời của Titania, những binh lính lại một lần nữa đứng dàn ra mởi lối cho Suimei và bạn của cậu.
Suimei và những người bạn của mình đi theo sau các binh lính xuống một nơi xa lạ, một hành lang đá được thắp sáng bằng những ngọn nến gắn trên tường. Họ nhanh chóng thoát ly ra khỏi hành lanh đá và tiến nhập một hành lanh sáng sủa hơn. Đây hoàn toàn tương phản với con đường mà họ đi trước đó. Bên tường là các đồ vật trang trí đầy xa hoa và chúng được giữ hoàn toàn sạch sẽ. Có những tác phẩm nghệ thuật, bộ giáp và tranh vẽ được đặt ở đây ở đó, hoàn toàn xa lạ đối với họ. Đây thực sự đúng là dị giới. Một thế giới fantasy với kiếm và ma thuật. Trong khi cả ba người đang quan sát xung quanh, thì vô tình họ đã thu hút một số ánh mắt của những lính canh trên đường.
Titania, có thể đang muốn nhận được phản hồi tích cực từ Reiji với đề nghị trước đó của mình. Nên cô đi theo bên cạnh cậu trò chuyện liên tục trong suốt khoảng thời gian. Cô bắt đầu bằng hỏi về thế giới trước đó nhưng không lâu sau lại chuyển sang về tuổi tác cũng như sở thích của cậu. Khung cảnh ấy giống như là một cô gái đang yêu đi bên cạnh cậu trai trạc tuổi. Nhanh chóng làm một cô gái dễ thương lọt vào lưới tình, khiến Suimei không khỏi có đôi chút ganh tị. Tuy nhiên, Mizuki người đang đi bên cạnh cậu, trông hoàn toàn mất bình tĩnh với khung cảnh đó. Tuy cô không phải bạn gái của Reiji, nhưng trong số tất cả các cô gái trước đây thì cô là người thân với cậu nhất. Cô đã nhắm vào vị trí ấy trong một khoảng thời gian. Giờ thì cứ tưởng tượng cô cảm thấy ra sao khi một cô gái quý tộc xinh đẹp đang trò chuyện thân mật với người mình thích. Dù không hiện rõ ra trên mặt, nhưng cô chắc hẳn đang rất là khó chịu. Còn về cô gái còn lại, pháp sư hoàng gia Felmenia…
“…Có gì không ổn sao?” – Suimei
“…Không, không có gì cả.” – Felmenia
Trong suốt thời gian qua, cô liên tục quay lại lén lút nhìn Suimei với đôi mắt đầy sắc bén. Có vẻ như có điều gì đó khiến cô quan tâm, Suimei đã hỏi cô ấy. Tuy nhiên Felmenia lại nhìn lên trước và tiếp tục bước đi cứ như không có gì xảy ra. Suimei chỉ còn biết hậm hực trong lòng.
(… Liệu có phải sai lầm không khi dùng ma thuật phòng vệ? Từ biểu cảm của cô ấy thì có vẻ như cô ta nhận ra rằng mình có thể sử dụng phép thuật.)
Hết sai lầm này đến sai lầm khác. Số sai lầm hôm nay đã quá đủ để cậu biến mất trong xấu hổ rồi, tuy vậy cậu cũng không để bản thân bận tâm quá mức đến nó lúc này. Sự tồn tại của ma thuật và phù thủy cần được giữ bí mật . Ở thế giới trước kia của cậu, đó là điều hết sức thiết yếu. Với một nơi mà khoa học thống trị, ma thuật là thứ được coi là thứ dị giáo. Nếu để bị phát hiện ra được điều đó, thì điều đó chắc chắn sẽ mở đầu cho một cuộc thanh trừng phù thủy. Thế nhưng ở thế giới này mọi thứ lại khác. Một tồn tại được biết đến như là pháp sư hoàng gia đang đi bên cạnh công chúa, và có một thứ bậc xã hội không hề thấp hơn cô. Thế nhưng sẽ khá là ngu ngốc khi tiết lộ ra mình là một gã học viên phép thuật. Điều đầu tiên và cũng là quan trọng nhất với cậu là hai người bạn bình thường ở thế giới của cậu không được phát hiện ra điều này. Thế nên trong trường hợp này cậu sẽ làm điều gì đó để có thể bịt miệng Felmenia. Vì vậy điều cần thiết nhất bây giờ là chuẩn bị để đối phó với cô ấy.
“Chúng ta đã đến nơi rồi. Đây là lối vào cung điện của Đức Vua. Mà chốc lát nữa chúng ta sẽ vào.” – Titania
Họ dừng lại trước một cánh cửa sang trọng đầy to lớn đến nổi đủ để người khổng lồ đi qua. Một trong những người hộ tống chào người canh gác trước cánh cổng. Người canh gác bắt đầu lầm bầm gì đó. Cánh cửa sau đó bắt đầu từ từ tự động mở ra.
“Cái gì!?” – Reiji
“Eeeeeee!?” – Mizuki
Cả hai đều đột ngột thốt lên đầy ngạc nhiên. Cả hai dường như khá sốc trước việc cánh cửa tự động mở ra mà không cần bất cứ ai tác động gì. Người lính canh gác không đụng chạm vào cánh cửa quá lâu, và họ không hề thấy bất cứ một hệ thống tự động nào ở xung quanh. Họ hoàn toàn không biết được tại sao nó có thể làm được như vậy. Reiji nhìn qua Titania tìm lời giải thích.
“L-làm thế nào mà nó có thể mở ra được vậy?” – Reiji
“… Bằng phép thuật. Ngài thích nó chứ?” – Titania
“À… ra là thế? Vậy ra thế giới này có ma thuật.” – Reiji
“Thế giới này?” – Titania
“Ở thế giới của chúng tôi ma thuật không tồn tại- Reiji
“Thật vậy ư!?” – Titania
“Đúng vậy.” – Reiji
“… Tôi hiểu rồi, vậy ra đây là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy ma thuật nhỉ.” – Titania
Titania nở một nụ cười vui vẻ, dường như hài lòng với biểu lộ đầy ngưỡng mộ của anh hùng. Còn Felmenia đột ngột xoay sang Reiji và tự nhận bằng một giọng bối rối.
“T-tôi có thể dư sức làm được nó.” – Felmenia
“Thật vậy ư?” – Reiji
“Mặc dù trông tôi không giống như vậy. Nhưng tôi vẫn là một trong pháp sư hoàng gia có tiếng của Vương quốc Astel.” – Felmenia
“Hể… Felmenia cũng tuyệt quá nhỉ?” – Reiji
“V-vâng… eheheh.” – Felmenia
Felmenia đột nhiên trở nên bẽn lẽn với lời khen đầy thẳng thắn đến từ Reiji. Phải chăng cô miễn dịch yếu với lời khen ngợi? Hay bởi vì đó là lời khen ngợi đến từ anh hùng? Nụ cười đầy vô tư của cô đã tạo sự khác biệt với khuôn mặt trang nghiêm thường ngày của mình và khiến cô trở nên đầy quyến rũ. Bên cạnh, Mizuki cũng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn.
“Thật tuyệt vời. Ma thuật thực sự tồn tại.” -Mizuki
Mizuki dường như khá hứng thú với ma thuật. Cô là một cô gái thích những câu chuyện tình ma thuật. Có thể đoán rằng, cô có một quá khứ đen tối bởi sự ám ảnh của mình với sự kì ảo. Trái ngược với họ, Suimei đã nhận thấy sự kích hoạt của ma thuật. Tuy không nghe thấy câu thần chú mà người canh gác dùng. Nhưng, cấu tạo của ma thuật, sự cấu thành công thức, hiệu ứng và sự khấn cầu đều bị cậu nhận thấy.
“Đó hẳn là ma thuật gió nhỉ?” – Suimei
Ma thuật dùng để mở cánh cửa thì rất đơn giản. Câu chú hình thành có ba đoạn. Sử dụng thuộc tính gió, nhằm gây ra tác động vật lý để đẩy cánh cửa. Mọi thứ được làm đầy thuần thục nhưng….
(Hmmm… Nhưng tại sao lại là gió? Nếu chỉ cần mở cánh cửa thì đâu cần quá rườm rà dùng một thuộc tính để làm vật trung gian? Dù nhìn thế nào đi nữa thì với cấp độ ma thuật này, thì dùng ba đoạn niệm chú đã đi ra khỏi lý thuyết rồi…)
Suimei cảm thấy ngạc nhiên trước việc dùng một ma thuật kém hiệu quả như vậy. Kĩ thuật của người canh gác thì không tệ. Thực tế thì anh ta chỉ cần dùng ma thuật để mở cánh cửa. Để tạo ra một ma thuật tương tự, và tối ưu hóa lượng ma lực cần dùng. Đó là điều hoàn toàn đơn giản, nhưng Suimei không thể hiểu được rằng người canh gác này sao lại đi dùng ma thuật thuộc tính gió vào để làm gì. Việc đó không chỉ làm câu phép dài hơn và lượng ma lực cần sử dụng cần thiết cũng tăng lên. Nó hoàn toàn chỉ gây tốn thời gian cũng như ma lực một cách không cần thiết. Nói một cách thẳng thắn, thì đối với loại ma thuật này, thậm chí còn không cần phải dùng đến một câu thần chú. Như Suimei, hoặc bất cứ một phù thủy nào ở thế giới của cậu, chỉ cần búng tay cũng có thể tạo ra một ma thuật với hiệu suất tương tự. So đi sánh lại, thì họ đã đã tốn bao nhiêu thời gian và ma lực chỉ để mở mỗi cánh cửa như vậy? Suimei đơn giản là không hiểu nổi là tại sao. (Trans: Nói nôm na là bọn này phải dùng gió để thổi hay gì đó để tác động nhằm làm cánh cửa mở ra. Nhưng trong khi chỉ cần dùng phép mở cánh cửa như vừng ơi mở cửa ra sẽ nhanh gọn lẹ hơn)
(Có thể, đó là sở thích của người canh gác này?”)
Sau khi ngây ngốc một hồi, Suimei cuối cùng chấn tĩnh lại bản thân và sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Dường như việc áp dụng thuộc tính gió và ma thuật để đóng mở cửa đơn giản là người lính canh gác muốn thế. Suimei đưa ra kết luận. Ngay từ đầu thì người lính canh đâu nhất thiết phải sử dụng ma thuật mà đang nghĩ tới. Đó đơn thuần chỉ là sở thích của anh chàng lính canh trong việc muốn quan sát và phân tích năng suất ma thuật mà thôi. Trong khi Suimei nghĩ về điều đó, Titania thình lình nhìn vào cậu.
“Suimei-sama trong không có vẻ ngạc nhiên lắm mấy về ma thuật nhỉ?” – Titania
(…Thôi chết.)
Suimei cằn nhằn với bản thân trước khi trả lời.
“Ể? A-à. Chỉ là tôi ngạc nhiên đến nỗi đơ ra luôn thôi… Hahaha.” – Suimei
“Ara, vậy sao? Nếu chỉ có thế mà đã làm ngài ngạc nhiên như vậy, thì ngài chắc sẽ không đứng vững nổi nếu như chứng kiến các pháp sư hoàng gia làm việc.” – Titania
“Họ tuyệt vời đến vậy ư? Aha, nếu thế thì chắc tôi tèo mất.” – Suimei
“Ufufu…” -Titania
Titania tươi cười như một quý cô. Suimei không thể nói rằng nó gây ngạc nhiên theo hướng khác. Sau đó Felmenia gọi Titania.
“Công chúa, đến lúc rồi ạ.” – Felmenia
“Vâng. Vậy thì Dũng giả-sama, Mizuki-sama, Suimei-sama, xin vui lòng theo tôi ạ.” – Titania
Với những lời đó, mọi người theo sau Titania bước qua cánh cửa. Qua cánh cửa là cung điện đầy nguy nga. Căn phòng rộng lớn, hình chữ nhật với các với những cây cột đá lớn kéo dài lên tận trần nhà. Kiến trúc của căn phòng không giống với bất kì kiến trúc nào mà họ từng thấy trước đây.
“Uwa…” – Reiji
“Tuyệt vời…” – Mizuki
“Ồ…” – Suimei
Nhìn vào cung điện, cả ba người đồng thời hốt lên đầy kinh ngạc. Họ hiểu được rằng kiến trúc của cung điện này tuyệt vời như thế nào. Kể cả Suimei người không chú tâm lắm vì ma thuật lúc trước cũng không khỏi trầm trồ trước cảnh tượng này. Ở phía trong cùng trung tâm của cung điện, có đặt một chiếc ngai vàng. Và người ngồi trên đó toát ra một khí thế đầy uy quyền. Mà người có thể làm được điều đó thì chỉ có Đức Vua, Almadious Root Astel. Quần áo chỉnh tề, mái tóc ngắn màu vàng và chòm râu dài đầy tráng lệ. Bên cạnh Đức Vua là một người trung niên có vẻ như là người thân cận của ông. Xếp dọc hai bên vương vị là các quan thần của đất nước. Titania không để ý đến những người xung quanh họ mà đi thẳng lên với cái nhìn đầy mạnh mẽ. Rồi cô tiến đến phía trước ngai vàng và quỳ một chân xuống trước Đức Vua. Tuy hơi buồn khi không còn được chiêm ngưỡng khung cảnh nữa, Suimei và các bạn của cậu cũng nhanh chóng bắt chước hai cô gái. Khi tất cả mọi người đã quỳ xuống trước nhà vua, Titania cất cao giọng.
“Con, Titania Root Astel, đã đến cùng với dũng giả đến từ thế giới khác, những người đã đến với chúng ta bằng thuật triệu hồi.” – Titania
“Tuyệt vời, con đã làm rất tốt Titania. Tuy nhiên, tại sao ở đây lại có tất cả ba dũng giả?” – Đức vua
Đức vua bối rối hỏi. Tại chỗ của Titania, Felmenia đưa ra câu trả lời.
“Vâng, Có hai người ở đây là bạn của Dũng giả-dono. Do sơ suất gì đó mà hai người bọn họ vô tình bị vướng vào việc triệu hồi.” – Felmenia
“Làm sao có thể!? Vô tình vướng vào ư!?” – Nhà Vua
“Vâng. Đó có thể là lí do ạ” – Felmenia
Khi nghe những lời đó, cảm xúc đầy mạnh mẽ của Đức Vua bị thay bằng một cơn sốc. Xung quanh cung điện những người khác cũng bắt đầu thì thầm bàn tán như “Chuyện gì xảy ra vậy” hoặc “Tôi chưa từng nghe thấy chuyện này
bao giờ?”. Đức Vua nhìn thẳng vào Felmenia.
“Điều này có thể xảy ra ư? Những dũng giả được triệu hồi từ các quốc gia khác cũng đã được xác nhận, nhưng ta chưa nghe đến trường hợp nào như thế này cả.” – Đức Vua
“Đó là… Đối với vấn đề này con vẫn không biết gì nhiều, nhưng không thể phủ nhận rằng giờ đây họ đang đứng trước mặt chúng ta. Cho nên…” – Titania
“Những người bị vướng vào vụ triệu hồi đến đây là thật… Là những gì con muốn nói sao?” – Đức Vua
“Vâng, đúng là vậy ạ.” – Titania
Cuộc thảo luận của họ tiến đến hồi kết, biểu cảm của nhà vua lại một lần nữa chuyển thành một vẻ tàn nhẫn. Mizuki nói nhỏ với những người còn lại.
“Theo như trước đó nhà vua nói rằng đã có nhiều cuộc triệu hồi được xác nhận. Vậy có nghĩa là vẫn còn những người khác ở thế giới này cũng bị triệu hồi hả?” – Mizuki
“Từ những gì ông ấy nói thì có vẻ là vậy. Hoặc đúng hơn là, tên ma vương của thế giới này đáng sợ đến cỡ nào cơ chứ…?” – Suimei
Suimei cũng thì thầm trả lời lại Mizuki mà không hề do dự. Cậu cảm thấy tiếc cho những người bị triệu hồi đến dị giới, nhưng ngạc nhiên hơn là mối đe dọa xuất hiện ở thế giới này dường như rất nguy hiểm, nguy hiểm đến nổi có rất nhiều yêu cầu triệu hồi dũng giả.
“Hơn hết, có vẻ như tình huống của chúng ta là trường hợp đầu tiên của việc này.” – Suimei
“Ahaha… Dường như tình hình của chúng ta không có mấy khả quan lắm nhỉ…” – Reiji
Trong khi cả ba đang thì thầm thảo luận, cuộc trò chuyện của nhà vua và Felmenia cũng đến hồi kết. Bỏ đi vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt, ông nhìn thẳng vào ba người họ.
“Dũng giả-dono, ta rất chân thành xin lỗi khi đột ngột triệu hồi cậu đến đây. Ta là vị vua thứ ba mươi chín của vương quốc Astel, Almadious Root Astel. Và đây là lâu đài của ta, lâu đài Camellia. Bị mang đến cung điện của ta mà không hề được báo trước thế này, nên không thể trách được nếu cậu cảm thấy lo lắng. Xin thứ lỗi, ta mong cậu cảm thấy thoải mái với việc này.” – Nhà Vua
Với lời giới thiệu của nhà vua và sự đánh giá cao của ngài về sự hợp tác của họ. Titania nói nhỏ điều gì đó vào tai Reiji. Có thể là cô đang hướng dẫn cậu cách ứng xử khi trả lời lại trước đề nghị của nhà vua. Tuy nhiên, Reiji đột ngột đứng lên ngoài mong đợi.
“Cái…?” – Suimei
Suimei và đám đông xung quanh ồn ào đầy hoang mang. Khi sự việc lại diễn ra lố bịch. Lý do là đây không phải là thế giới hiện đại, quốc gia này có vẻ tồn tại ở thời trung cổ, Đức Vua là người có thẩm quyền cao nhất trong quốc gia. Sẽ không quá chút nào nếu ví họ như là chúa trời. Để có thể đứng thẳng trước mặt một người như thế là một điều sẽ không thể xảy ra.
“Không sao cả. Dũng giả-sama là người mà chúng tôi gọi đến nhằm cứu giúp thế giới. Cho nên địa vị của ngài ấy không hề thấp hơn chúng ta. Vì thế sẽ không có vấn đề gì nếu ngài ấy nói chuyện bình đẳng với cha tôi cả.” – Titania
“V-vậy à…?” – Suimi
Thấy sự lo lắng của Suimei, Titania nhỏ giọng giải thích cho cậu. Dường như không có việc gì xảy ra cả. Suimei đã lo lắng rằng sẽ có việc không hay xảy ra, nhưng giờ cậu có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi. Reiji cúi đầu trước Đức Vua và bắt đầu nói.
“Thưa điện hạ, tôi tên là Reiji Shana. Thật là vinh hạnh cho tôi khi được cho phép ở đây.” – Reiji
“Cậu là dũng giả đến từ thế giới khác?” – Đức Vua
“Vâng.” – Reiji
Đám đông xung quanh bắt đầu ồn ào khi Reji xác nhận câu hỏi của Đức Vua. Những tiếng xì xào như “Vậy ra đó là Dũng giả?” hay “Sự tồn tại của ngài ấy là một điều đầy thiêng liêng.” bắt đầu bao trùm lấy cả cung điện. Khi những tiếng nói bắt đầu giảm bớt, Đức Vua tiếp tục hỏi Reiji.
“Hai người ở đằng sau là bạn của cậu?” – Đức Vua
“Vâng, tôi là bạn của cậu ấy Mizuki Anou.” – Mizuki
“Tôi là Suimei Yakagi.” – Reiji
Mizuki và Suimei ngẩng đầu dậy và trả lời khi vẫn còn đang quỳ. Họ không phải là Dũng giả như Reiji cho nên sẽ có không tốt chút nào nếu họ bắt chước cậu và đứng dậy.
“Ừm. Ta thành thật xin lỗi cả hai vì đã triệu hồi luôn cả hai. Đây là sai sót của chúng ta, dù cho chỉ là để thõa mãn bản thân, nhưng ta vẫn mong hai người có thể chấp nhập lời xin lỗi chân thành nhất từ ta.” – Đức Vua
“Vâng.” – Mizuki
“Vâng…” – Suimei
Họ ngắn gọn trả lời lại Đức Vua trong khi vẫn còn quỳ. Đức Vua, theo cách của mình, đã đưa ra lời xin lỗi chân thành nhất mà ông có thể theo vị thế của mình. Tuy nhìn nó không giống lời xin lỗi cho lắm, nhưng có vẻ như ông thật sự rất lấy làm tiếc vì tình huống này. Tiếng thì thầm bắt đầu lan rộng ra cung điện lần nữa, “Thật là phí phạm những lời cao quý đó mà” hay “Thật chẳng đáng thương hại”. Hoàn toàn khác với những lời khen khi nói về Reiji. Đức Vua ho nhẹ một tiếng và tiếp tục nói.
“Có vài điều ta muốn nói với cậu Dũng giả-dono. Tuy nhiên hãy kết thúc buổi tiếp kiến ngày hôm nay. Dù sao đó là một việc triệu hồi đột ngột. Cho nên ắt hẵn cậu vẫn còn rất nhiều bỡ ngỡ với những việc xảy ra.” – Đức Vua
“Ể…” – Reiji
“Dũng giả-dono, và những người bạn của cậu. Sau đây chúng tôi có một bữa tiệc tại đại sảnh Camellia. Sau bữa tiệc và khi tâm tình đã tốt hơn, chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận về vấn đề chính vào ngày mai.” – Đức Vua
Dương nhừ chuyện chính của họ sẽ bị dời sang hôm sau. Thay vào đó họ được mời để nghỉ ngơi. Đây hẳn là lời đề nghị đặc biệt của Đức Vua. Việc triệu hồi cũng làm ông có một áp lực to lớn. Và khi đề cập đến bữa tiệc tối, nỗi lòng của đám đông cũng nhẹ đi. Tuy nhiên, có một người không biết đọc tình huống chút nào.
“Thưa điện hạ. Nếu được, thì tôi muốn chúng ta có thể bàn vấn đề chính luôn vào lúc này.” – Reiji
“Dũng giả-dono, cậu không muốn sao? Dù gì cậu cũng vừa mới tới đây, cho nên tâm lý của cậu có thể hẳn còn chưa được tốt?” – Đức Vua
“Đúng là vậy… Nhưng, trước sau gì chúng tôi cũng phải đối mặt với chuyện đó. Cho nên tôi muốn nghe nó sớm chút nào hay chút ấy.” – Reiji
“… Hiểu rồi. Nếu như dũng giả-dono đã muốn vậy thì chúng ta cùng nói việc chính nào.” – Đức Vua
Sau khi xem xét một hồi, Đức Vua quyết định đồng ý đề nghị của Reiji. Nhưng Suimei thì hoàn toàn không muốn chuyện đó chút nào.
(A… Cái tên ngốc chính nghĩa này!)
Trong khi làm khuôn mặt nghiêm túc, Suimei phàn nàn cậu bạn mình trong đầu. Chuyển biến này thật sự quá tồi tệ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Reiji đã quá thiếu kiên nhẫn rồi. Ít nhất cậu ấy cũng nên hỏi ý kiến hai người bọn họ. Trong khi vẫn còn đang trong tư thế quỳ gối, Suimei giật nhẹ chiếc quần của Reiji và nói thầm tới cậu.
“Này-này! Reiji! Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả!? Nếu cậu hỏi ngay bây giờ thì cậu cũng phải đưa ra câu trả lời luôn đấy!? Hoặc ít nhất cũng phải…” – Suimei
“Suimei, ổn cả mà. Cứ để đó cho tớ.” – Reiji
“Không, để cho cậu thì chỉ có hỏng bét hết, thế nên… Reijiiiiii!” – Suimei
Trước khi Suimei kịp nói hết, Reiji đã giãy bàn tay đang nắm quần mình của Suimei ra. Suimei chỉ có thể phàn nàn tên Reiji với giọng nhỏ. Cuộc thảo luận này Suimei chắc chắn không muốn dính dáng đến. Đánh bại Ma Vương từ dị giới, cái thể loại câu chuyện fantasy lố bịch gì vậy? Thật là điên khùng khi đánh với một đối thủ mà hoàn toàn chưa rõ gì về tiềm lực cũng như sức mạnh. Hơn nữa ngay từ đầu không có lý do gì để họ phải đi nghe cái vụ này cả. Trên hết cậu có lý do để về nhà ngay lúc này. Cậu còn phải hoàn thành ý nguyện của cha cậu. Cho đến khi hoàn thành cậu tuyệt đối không thể chết.
Có thể nói rằng những phù thủy sống ở xã hội thế giới ngầm, luôn sẵn sàng đánh cược mạng sống của họ. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng họ dễ dàng vứt mạng sống của mình trước bất cứ điều gì. Đó là một điều hoàn toàn hiển nhiên. Trong khi lo lắng về nhiều điều, Suimei nhìn vào lưng của Reiji. Nếu chỉ nghĩ một chút, thì sẽ không có bất cứ ai đồng ý với điều này cả. Nhưng ở đây chúng ta đang nói đến một tên ngốc tốt bụng. Suimei cũng không tránh được mà gật đầu đồng ý. Khi Reiji tiến lên, Đức Vua tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Cậu đã nghe được đến đâu rồi?” – Đức Vua
“Trước đó, công chúa điện hạ đã đề nghị tôi đánh bại Ma Vương. Ngoài nó ra tôi chưa biết thêm được điều gì cả.” – Reiji
“Ta hiểu rồi. Vậy thì…Glesss”
Đức vua gật đầu, sau đó hướng đến người đàn ông trung niên đứng bên cạnh mình, ra hiệu ông ta tiến lên bằng mắt. Xem đó là dấu hiệu, người đàn ông gọi là Gless tiến lên.
“Tôi là Gless Dillez, tể tướng của Vương quốc Astel. Tôi xin giải thích tình hình với cậu.” – Gless
“Cảm ơn rất nhiều” – Reiji
“Ở xa phía bắc của Vương quốc Astel, được chia cắt bởi hai quốc gia, có một quốc gia được biết đến như là quốc gia tuyết. Vương quốc Noshias. Vương quốc của họ kể từ xa xưa đến giờ có nhiệm vụ ngăn cản bước chân của lũ quái vật đặt vào lãnh thổ loài người…. Khoảng nửa năm trước, quân đội ma vương đã tấn công và tiến thẳng vào thủ đô. Noshias không có sức chống cự nên đã thất thủ và bị tàn phá.” – Gless
Vị thừa tướng Gless tiếp tục giải thích với khuôn mặt ảm đạm.
“Người dân của Noshias có thể sống ngay cả trong những điều kiện khắc nghiệt nhất. Họ tự hào về sức mạnh của mình hơn so với những người sống ở những nơi tốt hơn. Quân đội của họ to lớn và mạnh mẽ. Ấy vậy mà trước đội quân với hàng triệu con quỷ đầy mạnh mẽ, thì họ chẳng khác gì một bông hoa trong dòng nước lũ. Trước cuộc tấn như lũ cuốn này, không quá một tháng, cả quốc gia hoàn toàn bị sụp đổ.” – Gless
Mizuki nhìn trông tất tệ và không thể nói được gì, nhưng vẫn ráng hỏi thêm.
“Ừm, sụp đổ ư, vậy chuyện gì xảy đến với những người dân Noshias…?” – Mizuki
“Lũ quái vật không cần tù nhân loài người. Người dân Noshias đã bị giết trong cuộc xâm chiến. Những người bỏ trốn thì đều bị truy sát. Có khả năng là không một ai may mắn sống sót trừ khi họ phải rất may mắn. Số người sống sót chỉ có thể đếm trên một bàn tay.” – Gless
“Hạ sát toàn bộ ư, thật tồi tệ…” – Mizuki
“Đó chính là bản chất của chúng. Coi thường loài người và xem chúng ta chẳng khác gì sâu bộ. Chúng chỉ biết đến bản thân và coi mình như là tồn tại nhất đẳng. Trong khi chúng tôi sẵn sàng thỏa hiệp thì chúng lại coi đó như là một cơ hội để tấn công chúng tôi.” – Gless
Mặt của Mizuki trở nên đầy u ám từ lời giải thích của Gless. Diệt chủng. Săn người. Những lời đầy đáng sợ khắc sâu vào trái tim cô. Rất khó để có thể chấp nhận hết những lời từ Gless. Nhưng cho đến khi nhắc đến sự diệt chủng thì đến giờ những thứ về lũ quỷ vẫn giống như trong những cuốn tiểu thuyết vậy.
“… Sau khi Noshias thất thủ, một lời tiên tri từ giáo hội cho thấy có một Ma Vương đang kiểm soát tất cả lũ quái vật. Nó có tên là Nakshatra. Được coi như là mối hiểm họa sẽ dẫn dắt lũ quỹ có thể đưa loài người đến sự hủy diệt.” – Gless
Gless dừng một chút trước khi tiếp tục.
“Vì vậy, nhằm để chống lại lời dự đoán về sự hủy diệt của loài người, một cuộc hội nghị đã được tổ chức bởi các quốc gia nhằm đưa ra phương án giải quyết cuộc xâm lược của lũ quỷ. Nhiều kế hoạch được đưa ra và bác bỏ. Nhưng trước một sức mạnh hoàn toàn áp đảo của lũ quỷ, không có kế hoạch nào có thể giúp để tránh thoát khỏi tình huống này.” – Gless
Gless đột ngột nhìn sang Reiji.
“Và cuối cùng, các quốc gia dồn hết mọi hi vọng của họ vào nghi thức triệu hồi dũng giả đã được sử dụng từ thời thượng cổ. Việc triệu hồi chỉ được phép thực hiện với sự chấp thuận của Hiệp hội Pháp sư và Giáo hội. Và chỉ khi nào loài người rơi vào tuyệt vọng thì họ mới triệu hồi dũng giả từ thế giới khác. Chứ nếu như các quốc gia vì lợi ích cá nhân của mình mà triệu hồi dũng giả vô tội vạ thì không sớm thì muộn cả thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn.” Gless
“Nơi đây có nhiều hiểm họa toàn cầu chứ…?” – Reiji
Reiji mở to đôi mắt nâu và hỏi. Trong tâm trí của cậu đang hét lên rằng “Loài người ở thế giới này đối mặt với quá nhiều nguy hiểm!”
“Vâng. Theo trí nhớ của tôi, Loài Giants chuyên ăn mọi sinh vật sống đã xuất hiện hai lần. Tyrants với ý định thôn tính thế giới đã xuất hiện ba lần. Và tương tự, lũ quỷ cầm đầu bởi Ma Vương đã xuất hiện sáu lần. Do đó, để tránh khỏi cuộc khủng hoảng sắp tới, 4 quốc gia, trong đó có vương quốc Astel, được giao trọng trách thực hiện nghi thức triệu hồi.”
“Bốn quốc gia…” – Suimei
Bất ngờ trước phát hiện mới, Suimei để lộ ra tiếng thì thầm nhỏ. Ai mà ngờ được ngoài đó còn có những tên ngốc muốn đánh bại Ma vương đã đẩy họ vào nguy hiểm cơ chứ? Nếu như là trong chính sách bảo hiểm thì nếu một bên không chấp nhận yêu cầu, thì họ không có việc gì phải nghe theo và chấp nhận nó.
“Và chúng tôi là một trong số những người bị triệu hồi?” – Reiji
Gless nhắm mắt và gật đầu xác nhận trước câu hỏi của Reiji.
“Chính xác là như vậy.” – Gless
Khuôn mặt của Gless sau đó trở nên u ám hơn.
“Mặc dù đến giờ, cuộc xâm lấn của lũ quỷ đang bị chậm lại, nhưng không lâu sau đó chúng sẽ hoàn toàn phá hủy quốc gia loài người. Vùng đất của chúng ta cũng sẽ không thể thoát khỏi kết cục giống như Noshias.” – Gless
Khuôn mặt của Gless trắng bệch. Giọng của ông cũng trở nên nặng nề hơn. Ông ấy hướng ánh mắt cầu xin đến Reiji. Dù đó chỉ là công việc được giao. Thì nó vẫn thật đáng ghê tởm, nhưng xem xét từ việc quốc gia thực hiện nghi lễ triệu hồi là do hội đồng quốc tế quyết định, thì có khả năng vương quốc Astel sẽ đáng coi trọng và đầy tin cậy trong mắt của hội đồng quốc tế khi thành công trong việc sử dụng Dũng giả. Trước vận mệnh của quốc gia trong cuộc xâm lăng của lũ quỷ. Ông chỉ có thể làm ra chuyện đó nhằm đổi lấy một vị thế tốt cho quốc gia mình. Ngay cả thế Suimei vẫn không thể kìm được cơn nóng nảy trong lòng. Khi Gless kết thúc việc giải thích, Đức Vua lại tiếp tục lên tiếng.
“Dũng giả-dono. Cậu có thể cho chúng tôi mượn sức mạnh để cứu giúp người dân của thế giới này chứ?” – Đức Vua
“…” – Reiji
“Cậu chấp nhận chứ?” – Đức Vua
Reiji chìm trong suy nghĩ. Đức Vua cũng lại một lần nữa hướng đến cậu câu trả lời.
(Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi Reiji. Tớ trông chờ ở cậu…)
Suimei người không có ý định dính líu gì đến vụ này, thầm mong Reiji sẽ từ chối lời đề nghị. Vì Suimei là một phù thủy, cho nên để có thể bảo vệ bản thân và việc nghiên cứu của mình, cậu ấy có vài kinh nghiệm thực chiến. Nhưng kể cả thế cậu không hề có ý định dính vào một cuộc chiến vô nghĩa nào cả. Hiển nhiên, là cậu cũng không muốn chết. Trong khi tràn đầy lo lắng trong người, Suimei đã nghiêm túc cầu nguyện vị thánh sống Reiji này mau mau nhanh chóng từ chối. Cả thời gian dường như gần trôi khi họ chờ đợi câu trả lời từ Reiji. Sau một lúc, cậu ấy quyết định mở miệng trả lời.
“Đề nghị này, tôi sẽ thực hiện bằng tất cả sức mình.” – Reiji
(Đúng rồi. Cậu ấy sẽ không làm nó. Làm quái gì mà cậu ấy có thể chấp…cái gì?)
Suimei tự gật đầu xác nhận nhưng đột ngột dừng lại để xác nhận những gì mình vừa nghe thấy. Cái tên ngốc đó vừa nói gì vậy…? “Tôi sẽ thực hiện bằng tất cả sức mình.”
(N…na… Nàyyyyyyy!)
Cậu ấy đồng ý. Cậu ta thực sự đồng ý. Suimei cứ nghĩ rằng là mình đã nghe nhầm, nhưng Reiji đã chấp nhận thực hiện đề nghị.
“Ta hiểu rồi! Tố-“ – Đức Vua
“Khoan đãaaaaaa!!” – Suimei
Suimei hét lên một tiếng trong cung điện cắt ngang lời nói của Đức Vua. Đây chắc chắn là việc không thể tha thứ. Đến cả Suimei cũng bất ngờ trước tiếng hét vừa rồi của mình. Cả cung điện rơi vào im lặng bởi hành động của cậu. Hơn hết cậu đã có một hành động hết sức thô lỗ khi hét lên trong giữa cuộc nói chuyện của Đức Vua. Nhưng cậu có đáng trách không sau tất cả mọi chuyện đã xảy đến? Mặt khác, cái gã ngốc tốt bụng mà nãy đi chấp nhận lời đề nghị của Đức Vua lúc trước giờ này cũng trưng ra bộ mặt đầy ngơ ngác.
“S-Suimei, chuyện gì thế? Đừng có đột ngột hét lên như thế chứ.” – Reiji
“Nó đếu đột ngột chút nào cả và đương nhiên tớ phải hét lên rồi cái tên ngu ngốc này! Thế đếu nào cậu lại đi đồng ý cơ chứ!? Cậu làm rơi não ở đâu rồi à!? Họ đề nghị cậu đi giết một kẻ có thể tiêu diệt cả thế giới đấy!? Họ đang đề nghị cậu đối đầu với hàng triệu tay sai của hắn đấy, cậu có hiểu không!? Cậu còn không thèm hỏi ý kiến của tớ hay Mizuki mà đã đi chấp nhận? Cho nên đếu có gì lạ khi tớ hét lên cả!” – Suimei
Suimei hét tất cả vào mặt Reiji trong một hơi. Cậu vừa thở gấp và nhìn vào Reiji với đôi mắt tức giận. Nhưng Reiji không quan tâm đến nó, và trả lời với ánh mắt đầy kiên định.
“Nhưng bởi vì tên Ma Vương đó, mà đã có nhiều người chìm trong đau khổ. Không sớm thì muộn thì sẽ đến những người khác. Con người của thế giới này đặt niềm hi vọng cuối cùng của họ vào Dũng giả, và đã gọi tớ. Vì thế, điều tớ có thể làm là lấy hết sức mình giúp họ,” – Reiji
“Không, tại sao phải như vậy!? chúng ta đâu có nghĩa vụ gì với những người này đâu cơ chứ!” – Suimei
“Đúng vậy. Điều đó đúng khi đây là lần đầu chúng ta đến thế giới này. Giống như cậu nói Suimei, chúng ta không có nghĩa vụ gì với họ. Nhưng lúc này đây, chúng ta với họ được kết nối với nhau bởi định mệnh. Có thể lúc này chúng ta chưa có rành buộc gì với họ, nhưng đó là những thứ chúng ta sẽ gây dựng kể từ giờ đúng chứ?” – Reiji
Reiji bắt đầu nói ra mấy câu đầy ngầu lòi. Cái dạng học sinh trung học nào lại phát biểu một cách hùng hồn như vậy trong tình huống nghiêm túc này chứ? Dù Suimei đã chứng kiến nó nhiều lần trong sáu năm qua nhưng vẫn còn phải tự hỏi.
“Có thể là vậy… nhưng đây không phải lúc cho chuyện đó! Quan trọng hơn cậu không thể tự ý làm mọi chuyện theo cách của mình!” – Suimei
Dù cho cậu đồng ý với quan điểm của Reiji, Suimei vẫn giữ vững quan điểm của mình và đưa ra vấn đề đầy rõ ràng. Reiji chỉ là một học sinh. Không như Suimei, Reiji ít nhất chỉ là đấu với lũ đầu gấu. Không phải là Reiji không biết chiến đấu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể chiến đấu với cái chết luôn hiện hữu bên cạnh. Kể cả như vậy, Reiji vẫn lắc đầu với Suimei.
“Chúng ta không biết là. Ngay lúc này đây tớ có thể cảm thấy một nguồn sức mạnh to lớn đang bên trong tớ. Với sức mạnh này, tớ có thể đánh bại được Ma Vương.” – Reiji ( trans: thanh niên atsm vkl =_=)
“Là cái quần què chứ sức mạnh to lớn gì!? Đánh bại Ma vương ư! Cậu có hiểu cái từ ‘Trận chiến quyết định bằng số lượng!’ không? Méo cần biết cậu mạnh ra sao, nếu nghĩ một cách bình thường thì không có cách nào cậu có thể chống lại đội quân lên đến hàng triệu!” – Suimei
“Không, nếu chúng ta không thử thì làm sao biết chắc được. Sự thật là các dũng giả được triệu hồi từ những lần trước đó đã cứu thế giới này” – Reiji
Những gì cậu ta nói hoàn toàn đúng. Nhưng đó chỉ là những từ dành cho kẻ đã chiến thắng.
“Chúng đơn thuần chỉ là kết quả mà thôi.” – Suimei
“Nhưng những kết quả đó là sự thật không thể chối cải. Với lại tớ không thể nào làm ngơ trước mắt những người cần sự giúp đỡ được. Có thể là khá ngu ngốc, nhưng tớ vẫn muốn hợp tác với những người ở thế giới này.” – Reiji
“Reji, cậu lại…” – Suimei
Suimei chán nản trước những lời nói của Reiji. Lòng trắc ẩn. Đó như là một tâm bệnh của cậu. Lúc nào cậu ta khi thấy một ai đó gặp rắc rối cậu ấy chắc chắn sẽ không ngần ngại mà đưa tay giúp đỡ. Đó chính là Reiji. Đã luôn luôn là vậy. Từ cái ngày mà Suimei gặp Reiji, nó chưa bao giờ thay đổi. Cậu sẽ xông vào vì lợi ích của người khác, dính vào rắc rối của bạn bè và chỉ kết thúc khi đã giúp được họ. Đó là điểm yếu cũng như điểm mạnh của cậu. Đó chính là con người Shana Reiji. Suimei biết rất rõ điều đó.
“… Suimei. Nếu cậu không muốn thì tớ cũng sẽ không ép buộc cậu đi cùng. Nghiêm túc mà nói sẽ tốt hơn nếu có cậu bên cạnh, nhưng người nhận được sức mạnh chỉ có riêng tớ. Cho nên cũng không sao nếu cậu không tham gia với tớ.” – Reiji
“Cậu… Đương nhiên là tớ phản đối việc đó rồi, nhưng…!” – Suimei
“Ừ. Tớ hiểu. Cậu đang lo cho tớ. Mỗi khi tớ có gì suy nghĩ chưa thấu đáo, luôn là Suimei ở bên cạnh trợ giúp tớ.” – Reiji
Thật láu cá khi cậu ta đi nói điều đó với giọng nói nhẹ nhàng như vậy. Những điều đó là bởi vì Suimei không có cách nào để cậu ấy một mình được, và luôn bị kéo đi mọi nơi bởi hành động của cậu ta. Thế nhưng, trường hợp này hoàn toàn khác…
“… Tớ hoàn toàn sẽ không làm đâu. Tớ không muốn dính vào bất cứ rắc rối gì về nó cả. Với lại tớ cũng không muốn chết.” – Suimei
Hoàn toàn vô vọng. Việc đi cùng không phải là lựa chọn của Suimei. Cho dù cậu có phân tích rõ tình huống đến thế nào đi chăng nữa thì đó vẫn quá liều lĩnh.
“Tớ hiểu rồi. Xin lỗi. Suimei” – Reiji
“Nếu như cậu cảm thấy có lỗi thì ngay từ đầu đừng có làm.” – Suimei
Với lời xin lỗi của Reiji, Suimei chỉ có thể trả lời khi mà đã bỏ cuộc việc khuyên nhủ cậu ta. Sau đó, Reiji quay sang Mizuki.
“Tớ sẽ đi đánh với Ma Vương. Cho nên, tớ muốn cậu chờ đợi cùng với Suimei.” – Reiji
Đứng trước sự quyết định của Reiji, Mizuki ôm đầu và lắc qua lắc lại. Cô ấy đang nghĩ gì thế? Sau một hồi im lặng, Mizuki xua đi nỗi sợ và kiên quyết nhìn thẳng vào Reiji.
“… Ừm, tớ sẽ đi cùng cậu Reji-kun.” – Mizuki
“Cái gì!?” – Suimei
“Mizuki…” – Reiji
“Cậu cũng vậy sao, Mizuki…?” – Suimei
Suimei chỉ có thể thốt lên giọng ngăn cản. Khi nghĩ một người bạn khác của cậu sẽ nói điều như thế mà bỏ qua thực tế. Lúc này đây cả Suimei và Reiji đều chung quan điểm.
“Tớ không thể đồng ý được Mizuki. Những gì tớ đang làm có liên quan đến sống và chết. Cho nên tớ không thể mang cậu theo. Tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm.”
Trước lời từ chối của Reiji với lời đề nghị của cô, Mizuki lắc đầu đầy mạnh mẽ.
“Nếu như cậu không thể đánh bại Ma Vương thì sẽ không có nơi bình yên nào trên thế giới này cả. Cho nên ở đâu thì cũng vậy. Cho nên ít nhất tớ muốn có ích bên cạnh cậu Reiji-kun. Tớ không biết tớ có thể làm gì. Tớ không biết là tớ có muốn cứu con người ở thế giới này giống như Reiji-kun không. Nhưng thế nào đi chăng nữa, tớ vẫn muốn ở cùng với cậu Reiji-kun.” – Mizuki
“…Nó rất là nguy hiểm. Tớ có thể sẽ không thể bảo vệ được cậu Mizuki.” – Reiji
“Ừ. Nếu điều đó xảy ra, tớ sẽ không phiền nếu cậu bỏ rơi tớ. Cho nên…” – Mizuki (Trans: Yêu là bất chấp tất cả đây mà :v)
Đó chắc chắn là lời nói dối. Tuy vậy Mizuki vẫn muốn ở bên cạnh người mình thích dù có chuyện gì đi chăng nữa. Sau khi suy nghĩ một hồi, Reiji trả lời.
“Tớ hiểu rồi. Nếu Mizuki đã muốn như vậy, thì chúng ta hãy cùng nhau làm nó. Tuy nhiên, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu dù cho chuyện gì đi nữa.” – Reiji
“Ừm…” – Mizuki
Reiji đồng ý cho cô tham gia. Cô cảm thấy hạnh phúc khi được Reiji chấp nhận, tuy nhiên sau khi đã lấy hết dũng khí của mình, nước mắt của bắt đầu xuất hiện trong mắt cô.
“Thưa điện hạ. Tôi chấp nhận nhiệm vụ chinh phục Ma Vương. Người sẽ tham gia cuộc chinh phục này sẽ là tôi và Mizuki, chỉ hai người chúng tôi.” – Reiji
“Ta hiểu rồi. Mizuki-dono, điều đó ổn chứ?” – Đức Vua
“Vâng!” – Mizuki
Mizuki trả lời với nụ cười đầy tươi rói trên mặt. Sau đó Đức Vua quay sang Suimei.
“Như ta mong đợi, còn Suimei-dono…” – Đức Vua
“Tôi sẽ không chiến đấu với kẻ thù đầy vô lý như cậy. Cho nên, tôi sẽ không đi cùng hai người họ.” – Suimei
“Ta hiểu rồi…” – Đức Vua
Nhà vua có hơi chút thất vọng, hay đúng hơn là nhìn Suimei đầy hối lỗi. Dường như ngài ấy đã rất lo lắng về việc triệu hồi một nhóm xa lạ. Ngược lại, những người xung quanh lạnh lùng nhìn Suimei khi thì thầm với nhau. “Cô gái ấy đã quyết định tham gia, nhưng khi đến hắn ta…” hay “Một tên yếu đuối.” và còn nhiều lời ghê tởm khác vang dội khắp cả cung điện.
(Tất cả bọn họ chỉ muốn nói gì họ muốn từ nơi an toàn mà đéo làm bất cứ điều gì. Mặc dù mình đã đoán ra ngay từ khi quyết định rằng sẽ không đi cùng… Mà quan trọng hơn, còn một điều khác cần được thảo luận.)
Suimei giờ đang cảm thấy chán ngấy với toàn bộ tình hình lúc này và thở dài đầy chán nản trong lòng. Có một điều quan trọng hơn cả mà cậu muốn hỏi Đức Vua.
“Điện hạ. Tôi có một thỉnh cầu muốn hỏi ngài, điều đó có ổn chứ?” – Suimei
Đám đông xung quanh bắt đầu la ó như “Thật nhục nhã!” và “Hắn nghĩ hắn là ai mà muốn một thỉnh cầu với điện hạ chứ!” tràn ngập cung điện nhưng Suimei đơn giản là phớt lờ họ. Đức vua trả lời mà tông giọng không hề thay đổi.
“Hãy nói đi.” – Đức Vua
“Vâng. Tôi sẽ không tham gia cuộc chinh phạt Ma Vương, vì thế tôi muốn được trở lại thế giới của mình.” – Suimei
Đúng vậy, Suimei sẽ không tham gia bất cứ cuộc chiến nào. Thế nên, không có lý do gì để cậu ở lại thế giới này cả. Cậu muốn sử dụng nghi thức triệu hồi để trở về nhà sớm nhất có thể. Tuy nhiên vì lí do nào đó Đức Vua không đưa cho cậu câu trả lời.
“…” – Đức Vua
Một sự im lặng đầy chết chóc bao trùm cả cung điện. Suimei nhìn xung quanh. Reiji cũng hoàn toàn bối rối không biết chuyện gì đang diễn ra. Mizuki làm một khuôn mặt như hiểu ra điều gì đó. Titana và Felmenia đều lộ ra cảm xúc đầy cay đắng trên khuôn mặt đang xắm ngắt của họ. Biểu hiện này chắc chắn là có điều gì đó rất tồi tệ. Suimei chỉ thỉnh cầu được trở về nhà. Và rồi hai người họ lại trưng ra khuôn mặt như vậy. Từ biểu hiện của họ, Suimei chỉ có thể nghĩ ra một giả thuyết duy nhất.
“Này, đừng có nói là…” – Suimei
Đến lúc này rồi cậu hoàn toàn quên mất việc ăn nói sao cho đàng hoàng trước Đức Vua. Đó là điều không thể tránh được. Nếu giả thuyết của cậu là đúng, thì giờ này cậu không lí nào lại đi lo lắng về hành động vô lễ của mình. Sau một lúc, nhà Vua dường như đã quyết định và bắt đầu nói.
“Không có gì để bào chữa cả, nhưng ta không thể nào đưa cậu trở lại thế giới của mình. Không phải là ta không muốn đưa cậu trở lại. Mà ở đây cách để đưa cậu trở lại thế giới trước đó không hề tồn tại.” – Đức Vua
Khi nghe thấy những lời đó, lông mày của Suimei nhíu lại. Dù biết mình đang hành xử thiếu tôn trọng, Suimei vẫn hỏi lại một lần nữa để xác nhận.
“…Xin lỗi. Tôi nghe không rõ cho lắm. Ngài có thể nhắc lại lần nữa không?” – Suimei
“Phương pháp để đưa cậu trở về nhà không tồn tại. Cho nên ta không thể nào đưa cậu trở về.” – Vua
Đây đúng là châm ngay ngòi thuốc nổ. Suimei ngào lên bằng tất cả sức lực của mình.
“N-ngài đang đùa tôi đấy àaaaaaa!!” – Suimei
Lần thứ hai trong ngày, giọng của Suimei lại vang vọng khắp cả cung điện.
Tiếng ồn trong cung điện là một sự cố chưa từng xảy ra trước đây kể từ lúc Vương quốc Astel được thành lập. Đức Vua đã xác nhận rằng Suimei không thể trở lại thế giới trước kia. Khiến Suimei bộc phát ra toàn bộ cơn giận dữ.
“Ngài biết rằng không thể đưa chúng tôi trở lại mà vẫn ráng gọi chúng tôi ư!? Ngài có bị ngu không thế!?” – Suimei
“Ngài chẳng khác gì một tên khốn ích kỉ cả!” – Suimei
“Lão đần độn!” – Suimei
Cậu hét tất cả vào mặt Nhà Vua. Khi nghe những lời mà cậu không muốn nghe nhất từ Nhà Vua, Suimei đơn giản là mất đi lý trí. Cậu hét lên với toàn bộ cơn giận giữ trong lòng, mà không thèm quan tâm tới mình đang ở đâu hay nói chuyện với ai. Cậu đã đánh mất đi lý trí để phân tích tình huống một cách đầy cẩn trọng… Đây chắc chắn là hành động bình thường nhất đối với cái điều lố bịch vừa xảy ra sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác.
Dù thế nào, tình hình cũng sẽ trở nên tồi tệ hơn khi Đức Vua có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Đội trưởng quân đội và những người lính nhanh chóng kìềm chế Suimei lại. Tình hình càng lúc càng trở nên đầy tồi tệ. Nhận thấy tình hình có thể trở nên vượt ngoài tầm kiểm soát, Reiji và Mizuki đã vội ra hòa giải với Đức Vua và cố gắng đưa mọi thứ trở lại yên bình. Suimei bị lôi đi trong giận dữ và bị đưa vào căn phòng được cấp cho cậu ấy. Suimei dần bình tĩnh lại bằng cách ôm bụng và cuộn tròn mình lại trong một căn phòng mới được cung cấp.
“Chết tiệt. Đùa bố đấy à?. Thế đéo nào lại xảy ra như vậy chứ…?” – Suimei
Suimei mất đi cái sự nhanh nhạy. Thay vào đó cậu cố gắng phớt lờ đi cái thực tại kinh khủng này. Nhưng dù cậu có đâm chọt hay nhéo má mình đi thế nào đi chăng nữa, thì cậu vẫn thấy mình đang ở ngay tại một căn phòng với cửa sổ thông ra một khung cảnh đầy lạ thường của một vương quốc ngoại lai nào đó. Chúng đẩy cậu vào một thực tế tàn khốc, khiến cho cậu ngày càng tệ hơn. Suimei bắt đầu hét lên với những người chịu trách nhiệm mà không có ở trước mặt cậu ngay lúc này.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaah! Mình muốn được trở về!! Mình không biết bất cứ phép nào có thể làm một cây cầu bắt ngang giữa hai thế giới cả!!” – Suimei
Ma thuật triệu hồi dùng để mang họ đến thế giới này thì khác với phép triệu hồi mà Suimei quen thuộc. Tuy mục đích là gần như tương tự nhau. Nhưng việc tạo ra cây cầu kết nối chiều không gian với nhau thì bất khả thi đối với Suimei. Nếu như triệu hồi tới một hành tinh nào gần đấy thì còn có khả năng. Nhưng để triệu hồi thứ gì đó ở một hành tinh hoàn toàn khác biệt, từ một vũ trụ song song mà sự tồn tại của nó còn chưa thể chứng minh thì đó không phải là thứ mà ma thuật ở thế giới của cậu có thể làm được. Dù gì thì cậu cũng đã đến thế giới này, cho nên hẳn sẽ có một số kết nối tồn tại. Nhưng kể cả có tồn tại một ma thuật dịch chuyển đi chăng nữa thì nó chỉ có thể dịch chuyển một chiều. Và nếu như không cẩn thận thì có thể làm lệch đường ray và kết thúc ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó mà không cách nào phản hồi. Lúc đó, Suimei chắc chắn sẽ mất cả chì lẫn chài.
“Tch…” – Suimei
Suimei đau đớn rên rỉ. Cho dù nó là tai nạn đi chăng nữa, thì việc bị triệu hồi chắc chắn đã mở một con đường nào đó để kết nối hai thế giới lại với nhau. Nó có thể là vô dụng, nhưng Suimei chỉ còn biết dựa vào thực tế đó.
“Làm ơn nghe máy đi mà, Mary…” – Suimei
Ma thuật thần giao cách cảm… Nhờ vào sự phổ biến rộng rãi của điện thoại cầm tay, mà nó đã trở thành một vết tích của quá khứ. Suimei dùng nó để liên lạc với một người quen. Hydenmary Alzbayne. Ở thế giới của cậu, cô là người làm việc cùng với cậu mỗi khi có công việc từ Hội Đồng. Nếu cậu có thể kết nối được với cô thì đó sẽ là một nguồn trợ lực lớn lao. Tuy cậu vẫn chưa thể quay về, nhưng cái điều hoàn toàn kẹt ở nơi đây có thể được loại bỏ đi.
“Chó chết!!” – Suimei
Bất lực rồi. Dường như khoảng cách giữa hai thế giới quá xa khiến tín hiệu kết nối không thể tới được.
“Nếu đã như vậy, mình sẽ tự tìm cách…” – Suimei
Nhắm vào một nhiệm vụ có vẻ như bất khả thi, khiến Suimei không khỏi thở dài. Việc trở về không phải là điều chính yếu. Nó không phải là mục tiêu của cậu. Chỉ là có một điều cậu cần hoàn thành. Cho nên đó là lý do cậu cần phải trở về thế giới cũ.
“Suuuu…” – Suimei
Suimei hít một hơi thật sau. Và…
“Các người banh mắt ra mà xem tôi chắc chắn sẽ trở về nhàaaaaaa!!?” – Suimei
Khi ta quyết định mục tiêu của mình. Suimei hét lên đầy to lớn.
Vài ngày trôi qua sau khi Suimei và bạn của mình bị triệu hồi đến dị giới, Reiji và Mizuki đang đứng trước những pháp sư hoàng gia và hiệp sĩ bên ngoài sân tập của kinh thành Cammellia.
“Đã đến lúc rồi, Reiji-kun?” – Mizuki
“Ừ.” – Reiji
Reiji gật đầu với Mizuki người không thể ngăn được sự phấn khích bên cạnh cậu. Đó là bởi vì lúc này đây, họ sẽ được luyện tập ma thuật bởi sự hướng dẫn của Titania, những pháp sư hoàng gia và các hiệp sĩ. Sự hào hứng của Mizuki hiện rõ trên mặt, Reiji cũng không giấu được sự thật là máu cậu đang bắt đầu sôi lên trong phấn khích.
“Ma thuật ư. Tớ chưa bao giờ nghĩ có ngày chúng ta sẽ có thể dùng được nó.” – Reiji
Đó hoàn toàn là điều viễn vông nếu là thế giới trước kia của cậu. Ở thế giới của họ nó đơn giản chỉ có thể thấy trong những giấc mơ. Là một thứ sức mạnh chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng. Nhưng giờ đây nó đã không còn là điều xa vời nữa.
“Dù gì thì đây cũng là thế giới khác mà nhỉ…?” – Mizuki
Cô cúi đầu xuống, khi cảm giác trống trải đột ngột ùa vào cô. Những cảm xúc mà cô giấu trong tim giờ đây đang trào ra. Điều này khó mà tránh khỏi được. Không chỉ mỗi Suimei là bị sốc nặng khi được nghe nói rằng họ sẽ không thể trở về nhà. Cô người quyết định đi tham gia cuộc chinh phạt Ma Vương cũng cảm thấy tương tự. Reiji cũng hiểu được cảm giác đầy trống trãi khi mà họ sẽ không bao giờ gặp lại được những người thân yêu của mình.
“Mizuki” – Reiji
“A! Mình xin lỗi! Mình chỉ hơi buồn chút thôi” – Mizuki
“Không sao. Mình hiểu cảm giác của cậu mà” – Reiji
“Ừm…” – Mizuki
“Không sao đâu Mizuki, mình chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.” – Reiji
Dù sao chính Reiji đã đẩy cô vào nguy hiểm mà. Cho nên đó là tự nhiên khi cậu chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô. Vì vài lý do, Mizuki thình lình đỏ mặt, với cuộc nói chuyện nghiêm túc của họ.
“R-Reiji-kun! Đ-điều đó có nghĩa là…?” – Mizuki
“Hử? Có gì không ổn ư?” – Reiji
“Đó…” – Mizuki
“…?” – Reiji
“A… Đúng rồi nhỉ. Reiji-kun là như thế mà nhỉ” – Mizuki
Reiji không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mizuki tự biên tự diễn gì đó để rồi thở dài chán nản. Reiji không hiểu cuộc đối thoại có gì mà khiến cô phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng rồi Mizuki đột ngột lo lắng đến một vấn đề khác.
“Không biết Suimei có ổn không nữa…” – Mizuki
Mizuki đang lo lắng cho một ngườ bạn khác của cô, Yakagi Suimei. Kể từ sau khi la hét ồn ào trong cung điện, cậu hoàn toàn cách ly bản thân trong căn phòng được cung cấp. Việc không thể trở về nhà đã khiến cậu bị sốc nặng. Reiji và Mizuki đã lo lắng gọi cậu bên ngoài phòng nhiều lần trước đó, nhưng họ không có nhận được bất cứ lời phản hồi nào. Họ vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được tình trạng của cậu lúc này. Để xoa đi nỗi lo của Mizuki, Reiji quay sang cô và cười.
“Không cần phải lo đâu. Đó là Suimei mà, chỉ cần sau vài ngày là cậu ấy sẽ ra khỏi phòng với một khuôn mặt như chưa từng có gì xảy ra.” – Reiji
“Ừm… nếu được vậy thì thật tốt.” – Mizuki
Tuy ngay cả khi được Reiji trấn an, Mizuki vẫn cảm thấy lo lắng. Cô cũng cảm thấy không thoải mái vì bị triệu hồi. Cô có thể hiểu một chút về cảm xúc của Suimei. Reiji cũng cảm thấy có lỗi vì chính đã mình không hỏi ý kiến hai người họ mà tự đi quyết định như Suimei đã nói.
“Có vẻ giờ đây mọi người đều đã ở đây, vậy thì hãy bắt đầu nào. Reiji-sama, ngài sẵn sàng rồi chứ?”
Trong khi Reiji đang trầm tư về sự lựa chọn của mình. Titania hỏi cậu đã sẵn sàng chưa khi các Pháp sư Hoàng gia đã hiện diện.
“Vâng, tôi sẵn sàng rồi.” – Reiji
“Thành thật xin lỗi khi khiến ngài phải chờ đợi chỉ vì vấn đề của chúng tôi” – Titania
“Không sao điều đó ổn cả mà.” – Reiji
“Nếu ngài đã nói như thế thì thôi vậy.” – Titania
Titania trả lời với một nụ cười. Reiji không cảm thấy đã chờ quá lâu, nhưng những người khác cảm thấy có lỗi về điều đó. Đó có thể là nhân cách của cô. Mặc dù là một người trong hoàng gia, cậu không cảm thấy sự kiêu ngạo nào phát ra từ cô. Khi Reiji còn đang nghĩ về điều đó, Titania xoay một vòng đầy duyên dáng.
“Tốt rồi, Reiji-sama, tôi xin giới thiệu với ngài những pháp sư hoàng gia người sẽ dạy ngài về ma thuật.” – Titania
“Đầu tiên, Bạch hỏa-dono… Xin thứ lỗi ý tôi là, Ngài Stingray.” – Titania
Cô nhanh chóng đính chính lại khi lỡ gọi Felemenia bằng biệt danh của cô ấy. Felmenia bước ra khỏi hàng ngũ Pháp sư Hoàng gia và hướng một cái cúi đầu trước Reiji.
“Chúng ta lúc trước đã giới thiệu với nhau, nhưng một lần nữa xin tự giới thiệu tôi tên là Felmenia Stingray. Dù cho tôi là người trẻ nhất trong đội, nhưng tôi rất mong đợi được làm việc chung với cậu.” – Felmenia
“Tôi cũng rất mong đợi được làm chung với cô.” – Reiji
Reiji cũng lễ phép đáp lại cô. Người được Titania giới thiệu đầu tiên là pháp sư đã triệu hồi họ đến đây, Felmenia Stingray. Cô có mái tóc bạch kim dài xinh đẹp và tên của cô được biết đến là người trẻ tuổi nhất trong đội pháp sư hoàng gia. Mặc dù vậy cô vẫn tạo ra một bầu khí chất điềm tĩnh đầy khôn ngoan. Không những đầy xinh đẹp, ngực của cô cũng không hề kém cỏi, có sự lồi lõm rõ ràng. Khiến Reiji không khỏi tạo ra âm thanh nuốt nước bọt.
“… Bên trái là Ngài Malfous, Ngài Kran, và…” -Titania
“Ể?” – Felemenia
Reiji bị phân tâm bởi thân hình duyên dáng của Felmenia và không để ý những lời giới thiệu tiếp theo. Titania nhận thấy Reiji đang tạo ra một tiếng động lạ.
“Ừm, Reiji-sama, có gì không ổn ư?” – Titania
“K-không,…” – Reiji
“Có phải ngài cảm thấy không được khỏe…?” – Titania
“T-tôi ổn. Không có gì cả đâu, hahaha…” – Reiji
Reiji đưa ra một nụ cười đánh trống lãng và cố gắng thay đổi chủ để. Không thể nào cậu có thể thừa nhận rằng mình đang tia hàng Felmenia được.
“Thật chứ ạ? Vậy chúng ta sẽ kết thúc việc giới thiệu tại đây… Mà giờ tôi mới chợt nhớ ra rằng có một chuyện tôi muốn hỏi Reiji-sama” – Titania
Titania dường như đột ngột nhớ ra điều gì rồi xoay sang Reiji và bắt đầu nói khi mở lòng bày tay cô ra.
“Ừm, nếu tôi nhớ không lầm thì ma thuật không tồn tại ở thế giới của Reiji-sama và Mizuki-sama nhỉ…” – Titania
“Đúng vậy. Thay vào đó thế giới của chúng tôi có sức mạnh của khoa học.” – Reiji
Ma thuật không tồn tại. Đó là vấn đề hiển nhiên ở thế giới của họ. Điều đó có thể gây nhạc nhiên đối với thế giới này. Và không ngoài dự đoán đám đông bị những gì cậu nói làm chấn động và bắt đầu xì xào.
“Khoa học là gì vậy?”
“Tôi chưa từng nghe đến từ đó trước đây.”
Felmenia làm một khuôn mặt đáng ngờ và hướng Reiji giải thích thêm.
“… Xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng Dũng giả-dono, điều đó là thật chứ?” – Felmenia
“…? Ểeeh, là thật… Có gì không ổn sao?” – Reiji
“Không… Tôi chỉ có hơi chút hứng thú… Tôi mạn phép được hỏi lại lần nữa, điều đó là thật và không có dối trá gì chứ ạ?” – Felmenia
Khi nghe Felmenia hỏi xác nhận lại một lần nữa, một người trong những Pháp sư Hoàng gia lên tiếng. Với giọng đầy khinh thị.
“Cô Stingray. Cô đang bất lịch sự với người được giao trọng trách cứu thế giới đấy?” – ?
“… Tôi thành thật xin lỗi.” – Felmenia
Felmenia cúi đầu và xin lỗi vì lời khiển trách của người đồng nghiệp, nhưng trên mặt cô vẫn còn đó sự cau có. Có điều gì làm cô ấy bận tâm ư? Reiji không biết cô đang nghĩ gì. Và Mizuki quay qua Felmenia tiếp tục giải thích.
“Khái niệm về ma thuật tuy tồn tại ở thế giới của chúng tôi, nhưng nó chỉ nằm trong các cuốn văn học hư cấu. Và nó không thật sự tồn tại.” – Mizuki
Đúng vậy, nó không tồn tại. Nó đơn thuần chỉ là điều phi thực tế. Được tạo ra bởi các nhà văn để khiến câu chuyện của họ trở nên thú vị hơn. Titania cũng tỏ ra bối rối trước biểu hiện của Felmenia.
“Bạch Hỏa-dono, có điều gì không ổn ư?” – Titania
“Không… không gì cả. Tôi thành thật xin lỗi vì mang cuộc nói chuyện đi ra khỏi chủ đề như vậy.” –
“Vậy à? Nếu như ngài nói nó ổn thì vậy thì được rồi…” – Titania
Khi Titania nghiêng đầu sang bên cạnh, một người hầu đứng bên cạnh cô thì thầm vào tai cô điều gì đó. Có vẻ như nhằm thúc giục cô chuyển sang chủ đề chính. Titania bắt đầu nói tiếp.
“Đã đến lúc chúng ta bắt đầu rồi. Đây là lần đầu Reiji-sama chứng kiến ma thuật. Tôi tự hỏi rằng chúng ta nên bắt đầu bằng việc một ai đó lên giải thích đơn giản trong khi thể hiện về ma thuật của mình. Điều đó ổn chứ? Thế nên…” – Titania
Trước khi Titania có thể kết thúc phần nói chuyện cái gã pháp sư nãy nhắc nhở Felmenia trước đó bước lên với dáng vẻ đầy ngạo mạn. Là người được gọi là Kran mà Titania nhắc đến trước đó. Gã ta tiến lên trước trong khi vuốt chòm râu của mình cho đến khi đến trước mặt Reiji và bạn của cậu. Có vẻ như hắn ta muồn tình nguyện nhận nhiệm vụ này.
“Có thể tôi hơi tự phụ nhưng tôi xin nhận trọng trách dạy cho Dũng giả-dono những thứ căn bản của ma thuật.” – Kran
“… Ngài ư?” – Titania
“Chính xác như tôi nói, thưa Công chúa.” – Kran
Trước vẻ bối rối của Titania, gã pháp sư trả lời với ánh nhìn xấu hổ. Tuy gã ta nói năng đầy lễ độ, nhưng cái ánh nhìn đầy tự mãn của gã khiến cho Reiji cảm thấy không thỏa mái. Tuy nhiên ngay lúc này, Titania quay hướng sang Felmenia.
“Theo cá nhân tôi thì Bạch hỏa-dono sẽ phù hợp với việc chỉ dạy hơn… Hai người có nghĩ vậy chứ?” – Titania
Trước lời tuyên bố của Titania cả Felmenia và gã pháp sư ngạo mạn đều bất ngờ.
“Hả!?” – Kran
“…. Nó có ổn không khi để tôi làm?” – Felmenia
“Vâng. Tôi cảm thấy chỉ có ngài, một pháp sư mạnh nhất vương quốc phù hợp với việc này nhất.” – Titania
“M-mạnh nhất vương quốc…” – Felmenia
Titania đưa ra lời nhận xét đầy tự tin. Felmenia đã rất xúc động trước lời nhận xét đó, tuy nhiên gã Pháp sư Hoàng gia ấy lại bước lên phản đối.
“X-xin lỗi nhưng theo quan điểm của tôi, tôi tin mình phù hợp hơn trong việc giảng dạy ma thuật cho Dũng giả-dono hơn Bạch hỏa-dono.” – Kran
Dường như gã ta không thể nào thừa nhận được ý kiến của Titania. Đó là điều không thể chấp nhận được. Khi mà công việc của mình lại bị tước đi bởi một con nhỏ chỉ bằng tuổi con gái gã. Felmenia khiển trách hắn ta.
“Ngài đang nói là tôi không có đủ tư cách hơn ngài ư?” – Felmenia
“Bạch hỏa-dono. Ý tôi không phải thế, nhưng tôi vẫn là giáo viên tại Hội Pháp Sư. Khi nói đến việc dạy dỗ, tôi có đủ tự tin về năng lực của mình. Với lại cô vẫn còn khá trẻ cho nên tôi tin rằng cô vẫn chưa đủ kinh nghiệm trong việc này.” – Kran
Khi những lời đó, Felmenia làm ra một khuôn mặt đầy khó chịu, nhưng nhanh chóng thay vào đó là một nụ cười đầy bản lãnh.
“Hoo… Nếu vậy ngài có muốn kiểm tra không?” – Felmenia
“Nếu quý cô bé nhỏ đây thích thì tôi rất sẵn lòng.” – Kran
Bầu không khí nhanh chóng chuyển thành đầy nghiêm túc. Có thể nhận thấy tia lửa đang bắn ra giữa Felmenia và gã pháp sư hoàng gia.
“Ể? Ể? Đánh ư? Họ chuẩn bị đánh với nhau à?” – Mizuki
“Mình không chắc có thể gọi đó là cuộc chiến được không, nhưng có vẻ như một điều gì đó sắp được bắt đầu.” – Reiji
Việc ai sẽ là người nhận việc chỉ dạy đột ngột bị chuyển biến. Khiến Reiji cố gắng dỗ dành Mizuki người đang bắt đầu trở nên hoảng loạn. Còn Titania dường như không có ý định kết thúc cuộc xung đột này. Cô có vẻ còn muốn nó cứ thế mà xảy ra. Reiji đã nghĩ rằng cô là một cô gái đầy khiêm tốn, nhưng cô cũng có một chút cứng đầu.
“Nếu đã vậy. Chúng ta sẽ quyết định người chiến thắng dựa vào kĩ năng giảng giải của người đó về ma thuật.” – Titania
Ngay khi Titania giải thích về luật thi đấu, cả hai cũng nhanh chóng vào vị trí. Và…
“—Hỡi Đất! Đến đây và trở thành sức mạnh nghiền nát kẻ thù của ta!
Rock Ridge!” – Kran
Gã pháp sư ngạo mạn là người đầu tiên mở miệng. Hắn ta niệm phép như là từ trong game vậy. Mizuki bắt đầu thốt lên “Ông ta đang niệm phép kìa! Đó là một câu thần chú!” trong sự phấn khích. Những tảng đá bắt đầu tập hợp lại trên không xung quanh gã pháp sư và trở thành những tảng đá nhọn đầy sắc bén.
“Tuyệt quáaaaa!!” – Mizuki
“—!!” – Reiji
Mizuki nhảy lên và giơ hai bàn tay đầy phấn khích. Kể cả Suimei cũng ngạc trước tiếng la hét đầy vui sướng của cô. Gã pháp sư hoàng gia hoàn thành phép thuật của mình với biểu cảm đầy thõa mãn, và bắt đầu giải thích.
“… Dũng giả-dono. Đây là cái mà chúng tôi gọi là ma thuật. Đây là cách để biểu hiện sức mạnh tuyệt vời của việc sử dụng ma lực nhằm kêu gọi các nguyên linh tố cấu thành nên thế giới. Nếu như ngài mường tượng hình ảnh đất trong đầu của mình, chắc chắn ngài cũng sẽ…” – Kran
“Thật thô thiển.” – Felmenia
“Cái gì?” – Kran
Felmenia cắt ngang lời giải thích đầy tự hào của hắn ta bằng một lời nhạo báng. Điều này khiến gã pháp sư hoàng gia mắng cô.
“Tôi nói là lời giải thích của ngài quá thô thiển. Nó còn có thể dùng để giải thích cho những người ở thế giới này, nhưng Dũng giả-sama là người đến từ thế giới nơi mà không có sự tồn tại của ma thuật ngài biết chứ? Làm sao ngài lại có thể mong đợi việc dạy họ trong khi ngài còn không giải thích khái niệm về ma lực cũng như các nguyên linh tố?”
“Đ-đó là…” – Kran
“Tốt hơn là ngài nên đứng đó và quan sát đi.” – Felmenia
Felmenia đưa ra một câu nói đầy lạnh lùng và bắt đầu việc niệm chú của mình.
“—Hỡi Lửa. Ban xuống đây một ngọn lửa chân lý, thoát ra khỏi chân lý của ngọn lửa. Đốt cháy mọi thứ và đưa chúng trở về tro tàn, với cái chết trắng chân lý! Truth Flare!” – Felmenia
Felmenia bắt đầu niệm lên câu thần chú của mình. Chứng kiến khung cảnh ấy, khiến cậu cảm thấy một sức nóng dữ dội bên trong cơ thể như là đang kêu gọi cậu điều gì đó.
Sức nóng ấy phát ra mãnh liệt dưới vùng gối của cậu. Nó cứ như đang phản ứng lại câu chú của cô. Năng lượng bắt đầu tuôn trào bên trong cậu.
“… Dũng giả-dono. Năng lượng của các nguyên linh tố, là sức mạnh vạn vật. Nó là nguồn gốc của mọi hiện tượng trên đời. Sức nóng từ ngọn lửa. Sự nhẹ nhàng và lạnh lẽo từ nước. Nếu như ta có thể cảm nhận được chúng, thì chúng sẽ ban cho chúng ta mượn sức mạnh. Còn đối với ma lực, đó như là một dòng chảy, tràn ngập bên trong cơ thể chúng ta. Nếu như cậu có thể gợi nhớ được những cảm nhận ấy, thì đó là quá đủ cho cậu.” -Felmenia
“Cái…” – Mizuki
Mizuki nhìn đầy kinh ngạc. Đó cũng là hiển nhiên, và khi Felmenia kết thúc việc niệm phép, ánh sáng của ngọn lửa trắng có cùng sắc màu với chiếc áo choàng của cô xuất hiện xung quanh cô. Những ngọn lửa trắng đầy rực rỡ này sau đó bao trùm lấy các tảng đá của gã pháp sư rồi nung chảy chúng. Nó cứ như chỉ là một phiền toái nho nhỏ đối với cô.
“Fuu. Dường như ma thuật của ngài chỉ là nói mồm thôi nhỉ…” – Felmenia
“Cáiiiiiiii gìiiiiiii!?” – Kran
“Đ-đỉnh quá Reiji-kun ơi! Ngọn lửa trắng ấy cứ thế mà viuuuu và rồi bùmmmm!” – Mizuki
“Aah, đúng vậy.” – Reiji
Mizuki đầy vui sướng và hét lên như một đứa trẻ vậy. Reiji cũng đồng ý với khi nhìn vào những đốm lửa còn sót lại của ngọn lửa trắng. Sau một hồi Mizuki mới bình tĩnh trở lại, và cô thình lình bộc lộ sự ngưỡng mộ của cô bằng một giọng nhẹ nhàng.
“Vậy ra đó chính là ma thuật thực sự…” – Mizuki
Nó thực sự là ma thuật. Nó chính xác là như những gì họ tưởng tượng. Sau đó gã pháp sư bắt đầu điên tiết lên. Hắn vẫn không hề chịu bỏ cuộc ngay cả khi ma thuật của mình bị đè bẹp. Nhưng Felmenia cũng đã dự đoán được nó sẽ xảy ra.
“—Hỡi Bạch hỏa! Cuốn tới đây! Tornado Flare!!” – Felmenia
Khi cô kết thúc câu chú, những ngọn lửa trắng còn sót lại trên mặt đất thình lình bùng lớn lên và bắt đầu bao quanh lấy hắn ta như một cơn lốc. Gã chưa kịp chuẩn bị phương pháp đối phó nào. Và rồi trong chốc lát hình ảnh của gã bị nhấn chìm trong ngọn lửa trắng ấy.
“Đó là kết thúc.” – Felmenia
Gã pháp sư cằn nhằn trước lời tuyên bố chiến thắng của Felmenia.
“Tch… Kể cả khi cô đánh bại ta về sức mạnh ma thuật đi chăng nữa…” – Kran
Gã ta hoàn toàn bị nhấn chìm bởi ma thuật của cô. Nhưng ý của hắn đưa ra, đây là cuộc thi về năng lực truyền dạy của họ, chứ không đơn thuần là sức mạnh ma thuật thuần túy của họ. Với những lời đó mọi người quay mặt sang Titania.
“Như mong đợi từ Bạch hỏa-dono. Với sức mạnh ma thuật đầy tuyệt vời đó của cô, thì sẽ không có vấn đề gì nếu cô là người hướng dẫn của Reiji-sama người đến từ thế giới khác.” – Titania
“Nhưng, thưa Công chúa…” – Kran
Trước lời quyết định ấy, Felmenia nhìn thằng vào gã pháp sư.
“Ngài không biết lúc nào là nên bỏ cuộc nhỉ? Nếu như ngài còn có lòng tự trọng của một Pháp sư hoàng gia, ngài nên chấp nhận việc mình hoàn toàn bị đánh bại đi.” – Felmenia
“C-cô…” – Kran
“Đủ rồi. Hay là ngài cảm thấy không hài lòng với quyết định của tôi.” – Titania
Titania bày tỏ một thái độ không hài lòng với gã. Trước lời nói đầy nghiêm nghị của cô, gã pháp sư chỉ còn biết rên rỉ và ngậm miệng với khuôn mặt đỏ au lên. Cuối cùng gã ta cũng rặn ra được từ “Tất cả đều theo ý người.” rồi đứng dậy. Có vẻ như việc thách thức uy quyền của hoàng gia là thứ mà gã ta không dám làm. Felmenia khi đó quay mặt sang phía Reiji với đầy sự tự tin.
“Vậy thì, Dũng giả-dono. Tôi, người giỏi nhất về ma thuật trong vương quốc sẽ hướng dẫn cậu về nó.” – Felmenia
“Vâng, Felmenia-sensei” – Reiji
“S-sensei?” – Felmenia
“Aah, kể từ bây giờ Felmenia-san sẽ là giáo viên của tôi. Cho nên tôi thấy điều đó sẽ khá là thích hợp.” – Reiji
“Tuy nhiên Dũng giả-sama, là người gánh vác vận mệnh thế giới trên vai. Với lại tuổi của tôi và cậu cũng không sai biệt lắm. Cho nên gọi tôi là Sensei có lẽ không phù hợp cho lắm?” – Felmenia
“Không, đó đơn giản là quan điểm của tôi thôi. Tôi có thể là một dũng giả nhưng tôi sẽ không coi nó như là thứ để đứng trên đầu người khác. Cho nên khi cô là người sẽ hướng dẫn tôi về ma thuật, thì đó là hiển nhiên khi tôi tỏ ra tôi trọng với cô. Tôi mong cô có thể cho phép tôi gọi vậy. Đương nhiên nếu như cô không thích thì tôi sẽ dừng lại.” – Reiji
“… Tôi hiểu rồi. Nếu Dũng giả-sama đã nói như vậy rồi thì tôi không có lý nào lại đi từ chối cả. Nếu như nó khiến cậu cảm thấy tốt hơn, thì xin hãy làm như cậu muốn.” – Felmenia
“Cảm ơn cô rất nhiều, thưa Sensei.” – Reiji
Khi được sự cho phép của cô ấy, Reiji cảm ơn với nụ cười tỏa sáng trên môi. Felmenia tuy vẫn còn chút không quen với điều đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt ấy của cậu cô gật đầu với vẻ mặt đầy thõa mãn.
“U-ừm. Cậu đã sẵn sàng chưa Dũng giả-dono?” – Felmenia
“Lúc này đây, tôi rất mong chờ sự hướng dẫn của cô.” – Reiji
Felmenia xoay người lại khi Reiji nói và thì thầm đầy hạnh phúc với bản thân mà không để ai nhìn thấy biểu cảm của cô hay giọng nói của mình.
Và sau khi Felmenia lấy lại bình tĩnh, Titania kêu họ bắt đầu.
“Bạch Hỏa-dono. Tôi trông cậy vào cô.” – Titania
“Vâng. Đầu tiên. Dũng giả-dono. Tôi muốn cậu tưởng tượng cảm giác của cậu khi cậu chứng kiến ma thuật của tôi và tập trung vào nó. Nó sẽ dễ dàng hơn nếu bắt đầu từ lòng bàn tay. Khi cậu làm vậy, thì cho dù không có niệm phép thì cậu cũng có thể dễ dàng biểu hiện ra được nó.” – Felmenia
“Chỉ cần vậy thôi sau?” – Reiji
“Chưa đâu, nó sẽ không xảy ra ngay giờ đâu. Cậu sẽ tiếp tục lặp đi lặp lại hình ảnh đấy vài lần nữa. Nó sẽ mất kha khá thời gian cho bất cứ ai khi lần đầu làm.” – Felmenia
Reiji ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ dẫn của Felmenia. Dù sao đi nữa, cậu cũng cần phải thử nó. Cậu bắt đầu nhớ lại cái cảm giác sự hình thành năng lượng lạ thường khi chứng kiến ma thuật của Felmenia lúc nãy.
“Reiji-kun, cố gắng lên!” – Mizuki
Mizuki chúc Reiji khi cậu tiến lên.
Reiji từ từ nhắm mắt lại. Cậu xác nhận cái cảm giác mà cậu nhận thấy là ma lực và bắt đầu tập trung vào lòng bàn tay mình.
“Đúng rồi đó. Giờ cậu phải tìm một nhịp đập khác bên ngoài trái tim…” – Felmenia
(Tiếng đập bắt đầu từ đâu đó ngoài trái tim…đây rồi?) – Reiji
Lắng nghe theo sự chỉ dẫn của Felmenia, cậu hoàn toàn tập trung vào cơ thể mình và đã tìm thấy những gì cô ấy miêu tả. Đó giống như một nhịp điệu đến từ nơi khác ngoài tim cậu ra. Và không ngoài mong đợi là nơi đó đến từ vùng dưới rốn của cậu mà cậu cảm thấy sự hội tụ năng lượng trước đó. Nó nằm ở cùng một nơi mà theo y học phương đông gọi là Khí.
“Một khi đã tìm thấy nó thì những phần còn lại sẽ rất dễ dàng. Tập trung dòng chảy nóng ấy từ và hướng nó đến lòng bàn tay cậu… nó có thể nói dễ hơn là làm.” – Felmenia
Dường như cô ấy nghĩ rằng Reiji sẽ không thể làm được. Dù gì thì đây cũng được coi là bằng chứng cho sự nỗ lực của họ nhằm để thấu hiểu ma thuật. Đây chính là điểm xem xét thật sự rằng Reiji có thể trở thành một pháp sư hay không.
Reiji tràn đầy tin tưởng. Cậu đã có thể xác định rõ ràng nguồn năng lượng. Và cảm giác đã gây ấn tượng mạnh với cậu lúc trước là hình ảnh của ngọn lửa. Không như là của Felmenia, đó là một ngọn lửa bùng cháy với ánh sáng đỏ… Trong khoảng khắc đó, những câu từ xuất hiện trong đầu cậu giống như lời thì thầm của thần linh vậy.
“— Hỡi Lửa, hãy hiện lên trước ta! Flare” – Reiji
Như thể cậu đang ra lệnh, cậu kêu gọi ra các nguyên linh tố . Trong lòng bàn tay của Reiji, một ngọn lửa đỏ rực rỡ đang bập bùng trong gió. Đó chính là một ngọn lửa ma thuật được tạo ra từ ma lực. Theo ý niệm của Reiji, ngọn lửa thình lình biến mất.
“Mình làm được rồi…” – Reiji
Những tiếng nói đầy nồng nhiệt bắt đầu lan rộng khắp sân tập khi học chứng kiến Reiji thành công dùng được ma thuật chỉ trong một lần thử.
“C-cậu ấy làm được ngay từ lần đầu tiên ư!?”
“Đúng là dũng giả có khác”
Felmenia nói bằng tông giọng nhẹ nhàng.
“Thật tuyệt vời… Dũng giả-dono đích thực là một thiên tài.” – Felmenia
Titania cũng nói theo cô ngay sau đó.
“Chúc mừng Dũng giả-sama. Với điều này, ngài đã chính thức trở thành pháp sư.” – Titania
“Tôi, một pháp sư ư…” – Reiji
Reiji cảm thấy cảm xúc của cậu tuôn trào ra theo lời của Titania. Rồi sau đó công chúa lại quay qua Felmenia.
“Như mong đợi từ Bạch hỏa-dono. Sự hướng dẫn của cô thật tuyệt vời.” – Titania
“Không, tôi không có giúp được gì nhiều. Đó là nhờ vào sức mạnh to lớn của Dũng giả-sama” – Felmenia
“Không phải là như vậy. Dũng giả-sama đến từ một thế giới không có ma thuật nên không thể nào có thể ngay lập tức dùng được ma thuật. Tài năng của ngài ấy đã ở đó ngay từ ban đầu, nhưng nhờ những bài giảng của ngài đã khiến chúng được khai phá ra hoàn toàn. Những lí giải của ngài về ma thuật trước trận đấu cũng thật sự rất tuyệt vời.” – Titania
“Cảm ơn người rất nhiều.” – Felmenia
Felmenia kính cẩn cúi đầu trước những lời đó. Những lời khen làm cô run lên trong vui sướng. Mizuki sau đó tiến đến gần cô và bắt đầu nói với giọng đầy rụt rè.
“U-ừmmmm…” – Mizuki
“Có vấn đề gì sao? Mizuki-dono.”
Mizuki lấy một hơi thật sâu nhằm xua đi sự lo lắng và nói những từ cô đã giữ lại trong lòng từ nãy đến giờ tới Felmenia.
“N-nếu được cô có cũng có thể dạy tôi ma thuật được chứ!? Tôi cũng muốn học ma thuật!” – Mizuki
“Cô thấy ổn với nó à? Vậy thì…” – Felmenia
Và thế là, một pháp sư khác đã ra đời trên thế giới.
_______________________________________________________________
*P/s : Đôi lời dịch giả: Có mấy cái tên skill em để là Eng luôn vì khi em để qua Hán Việt thì thấy khá là “ảo”. Nếu các bác muốn để Hán Việt thì từ những chương sau em sẽ để còn không thì em sẽ để tên theo Eng.