Chương 11
Độ dài 1,149 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-11 16:45:26
Koyomi’s POV
''Um, xin lỗi. Tôi không nghĩ là mình được anh đang lảm nhảm về cái quái gì.''
Đột ngột có một giọng nói bên cạnh cắt ngang Sakai khi mà hắn đang nói.
Là Kiyama. Kiyama đã chặn họng Sakai.
''Không, không phải là tôi muốn gây chiến với anh, và cũng không phải là tôi đang cố gắng đóng vai SandwichMan đâu, xin đừng ác ý.''
Có thể nghe được giọng của cậu ấy một cách rõ ràng.
Fufu, quả là Kiyama.
''Um, anh không nghĩ là nó quá đủ rồi sao? Anh liên tục luyên thuyên về hồi trung học của Tachibana, tôi không có một chút hứng thú nào với nó.''
''Vâng, tôi thật lòng chẳng quan tâm.''
''….?...Không, tôi chẳng thấy ngầu hay gì cả, nhưng tôi thật sự rất mệt mỏi. Phải đứng nghe anh lải nhải liên tực thực khiến tôi phát cáu.''
Là vì…..tôi?
Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ rất thất vọng về tôi. Nhưng,
Tôi đã sai. Đó là một sự hiểu nhầm nghiêm trọng.
Ngược lại, Sakai đang rất tức giận
Giọt nước mắt hoàn toàn khác với trước đó đang trực chờ tuôn ra.
……Tôi hạnh phúc. Tôi đang rất hạnh phúc.
''Trông tôi giống kiểu người sẽ tức giận vì người khác lắm à? Tôi đang tức giận cho chính bản thân mình. Thứ quan trọng nhất không phải là quá khứ mà là hiện tại, đúng chứ?''
Nó không chỉ là tôi.
Kiyama đã nổi giận khi tôi bị chế giễu.
Điều đó cũng giống như ngày hôm ấy, cái ngày mà tôi nói lời tỏ tình. Cậu ấy chỉ đang cố bảo vệ tôi.
Hiện tại quan trọng hơn là quá khứ………….
Những lời đó vang vọng trong tôi.
Tôi chưa từng nghe được những lời có thể khiến tôi hạnh phúc đến nhường này trước kia.
''Mỗi người mỗi khác? Ít nhất thì tôi không cảm thấy tồi tệ với nó , được chứ?''
…….Cảm ơn…….thực sự cảm ơn………cảm ơn cậu rất nhiều……!
Cậu ấy nhìn tôi như vậy, nhìn vào tôi mà không có bất kì sợ phán xét nào.
Không như những người đã tỏ tình với tôi cho đến giờ những người chỉ nhìn vào khuôn mặt và cơ thể của tôi.
''Này, anh có thể dừng lại được không! Chẳng phải tôi đã nói với anh là chúng tôi đang hẹn hò à? Tôi không có thời gian để nghe anh lảm nhảm về mấy thứ chết tiệt này đâu. Tôi chẳng có lấy một chút nào hứng thú với quá khứ của cô ấy, anh không hiểu sao? Đừng có mà tự sướng một mình!?''
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kiyama tức giận như vậy.
''Thứ nhất, đừng có bắt tôi lúc nào cũng phải đồng ý với anh. Chỉ là nó quá nhàm chán nên tôi mới nghịch điện thoại của mình, anh hiểu chứ? Hiểu chứ? Nó không vui? Nên là im miệng đi! Tôi không nghe nổi quá 10% những gì anh nói! Tôi đã chán ngắt ngay từ lời đầu tiên! Còn anh thì liên tục luyến thoắng với chính mình. Tachibana dường như cũng không vui về nó. Nếu anh muốn hồi tưởng lại về nó, hãy về nhà và tự mà nhìn vào cuốn album trong khi nhảm một mình đi! Nó dài một cách chết tiệt! Bọn tôi hết thời gian rồi! Bọn tôi chỉ có đến 5:30 thôi đó!''
Tôi hiểu rồi……
Cử chỉ đó chỉ là sự đáp lại một cách ngẫu hứng huh……
''Ngậm mồm đi, đừng có tự mãn chỉ vì mình có thị lực tốt. Tôi đeo kính áp tròng trong khi tập thể dục. Đừng có gán ghép tôi chỉ vì anh có thị lực tốt. Anh có phải đàn ông không vậy? Anh chẳng thể tham gia vào cuộc trò chuyện của bạn mình khi mà họ đang nói về kính và kính áp tròng, nên là anh cố gắng khoe khoang về thì lực của mình sao. Khi mà anh phải dùng kính áp tròng, những người khác đã quen với việc đó thì sẽ nhanh chóng có thể đeo lên một cách nhẹ nhàng, nhưng anh sẽ là người duy nhất chậm chạp bước tới và bị nói là,’’ Hả? Sao vậy? Cậu là người duy nhất chậm chạp và cố gắng che đậy sự thật rằng cậu không thể tự đeo chúng sao?''
Fufu…….một sự liên tưởng thú vị.
Tôi không nghĩ là kính có ý nghĩa gì trong câu chuyện này dù vậy……..
''Eh? Không hẳn?........E…Eh? Và đó là lý do mà anh đã đứng nói chuyện một cách hạnh phúc? Thật là một người hạnh phúc….. Tôi nghĩ là nó tốt đấy.''
''Ý tôi là, tôi có thể trông ngốc nghếch, nhưng khi tôi là một đứa trẻ tôi đã rất nghịch ngợm, và tất cả những gì có trong cuốn album của tôi là hình ảnh của bản thân khỏa thân chạy quanh nhà. Nhưng rồi, vào một ngày, tôi nhìn thấy một nhân vật tuyệt vời trong bộ truyện mà tôi yêu thích, và tôi ngưỡng mộ anh ấy đến nỗi tôi bắt đầu bắt chước theo anh ấy, và đó là cách mà tôi trở thành một con người như ngày hôm nay. Chà, nhân vật siêu ngầu đó là một tên cặn bã nên giờ tôi ghét anh ta. Thông thường thì, khi mà bạn yêu thứ gì đó, bạn sẽ muốn thay đổi vì nó, phải không? Điều đó là bình thường và tôi không nghĩ rằng nó lạ chút nào. Mọi người đều có một câu chuyện đáng xấu hổ. Tôi nghĩ rằng việc đào bới chúng ra và chế giễu nó thật là cổ hủ. Thay vào đó, tôi nghĩ rằng việc anh lừa dối bạn gái mà không ngại ngần nói với mọi người thì mới kỳ lạ và thú vị hơn nhiều.''
Aah, tôi đã được chấp nhận.
Ngày đó, khi mà tôi khóc ở trong lớp, nhờ sự phủ nhận của Ena mà tôi có thể trở lại bình thường.
Tôi như trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
Tôi liên tục phủ nhận những gì mình có lúc đó.
Tôi không muốn nhớ lại nó một lần nào nữa và nó đã được phong ấn tận sâu bên trong.
Nhưng tôi có lẽ đã sai.
Đó chỉ là tạm thời quên đi. Tôi không thể như vậy mãi nếu tôi muốn vượt qua nó.
Quá khứ mà tôi đã chối bỏ, nó không đáng xấu hổ chút nào. Tôi đã chấp nhận nó như một điều bình thường.
Cậu ấy nói với tôi rằng tôi còn bình thường hơn cậu ấy nhiều.
Nước mặt trào ra.
''U…Umm…..Cậu ổn không?''
Tôi không ổn chút nào. Nước mắt của tôi không nhừng rơi. Nó đang tuôn trào.
……Tôi hạnh phúc……tôi rất hạnh phúc………Tôi chỉ đang vô cùng hạnh phúc.
''Mình xin lỗi, mình thấy không…….''
Tôi vùi mặt vào ngực cậu ấy và khóc mà không nhận ra.
Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu tôi mà không nói bất cứ điều gì.
Aah………
………….Tôi……được bảo vệ……….bởi cậu ấy……...bởi Kouyou……