Chương 04 : Công tước là một người tốt (phần 1)
Độ dài 1,499 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 07:56:26
Bên trong cổ xe ngựa đang hơi run lắc, tôi thậm chí không thể nêu lên nhận xét về lần đầu tiên tôi đi xe ngựa vì tất cả những gì tôi có thể làm là lo lắng. Nhân tiện, chúng tôi đang trên đường đến nhà của Lilia-san, và tất cả những thành viên đã nhận được lời giải thích trước đó(trừ Mitsunaga-kun) đều đang ở đây.
Có vẻ như Mitsunaga-kun đã đồng ý tham gia ‘Liên hoan Anh hùng’ và cậu ta sẽ đến cung điện với tư cách là khách mời của quốc gia. Sau khi cậu chào nhẹ Kusunoki-san và Yuzuki-san, cậu ta đi lên chiếc xe ngựa trông vô cùng sang trọng. Tôi muốn cậu ta đưa tôi theo cùng.
“Uhm, Kaito-san? Anh ổn chứ? Nếu anh cảm thấy không khỏe, chúng ta sẽ dừng lại để nghỉ ngơi . ”(Lilia)
"Không,không sao, tôi ổn."
“Thưa ngài, tôi tin rằng Miyama-sama vẫn còn đang bối rối.”
Cô hầu gái này thật khủng khiếp! Cô ấy biết lý do vì sao, nhưng cô ấy đang chơi trò giả câm!
"Tôi hiểu rồi. Không thể đổ lổi cho anh được . Mặc dù đây không phải là những từ ngữ thích hợp mà người đã tạo ra nguyên nhân có thể nói, và thậm chí còn không thể xin lỗi đúng cách, nhưng xin đừng quá lo lắng. Hãy cho tôi biết nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm để giúp anh. Tất nhiên, điều đó cũng áp dụng với Aoi-san và Hina-san. ”
"Vâng."
"Cảm ơn rất nhiều."
Sự tử tế của Lilia-san đã đâm xuyên qua trái tim tôi. Những gì tôi cảm thấy hiện tại là tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Nhà của Lilia-san không có lấy một người đàn ông. Tôi cảm thấy cực kì lo lắng như thể tôi đang chơi một trò chơi. Chưa tính đến thế giới trước của tôi, những tình huống sau khi được triệu hồi giống như đang chơi chế độ siêu khó mà tôi chỉ có một mình vậy. Liệu đây có phải là sự trừng phạt vì đã nghi ngờ một người như Lilia-san không? Nếu cậu học sinh mà tôi thấy trước khi được triệu hồi đó củng đến thì. Ý tôi là, đừng nói với tôi rằng tôi đã cướp đi vị trí của cậu ấy ? Tôi thật sự xin lỗi, vậy bây giờ cậu có thể đổi chỗ với tôi được không?
Sau cùng, lo lắng về nó thì củng chẳng thay đổi được thực tế là chúng tôi đã đến nhà của Lilia-san sau 30 phút đi xe ngựa. Kích thước của nó rõ ràng không phải nơi mà một người bình thường có thể sống được, cho thấy địa vị của cô ấy cao đến mức nào trong xã hội. Có những nữ hiệp sĩ mặc áo giáp đứng trước cánh cổng đang rộng mở, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Chúng tôi đi qua một khu vườn xinh đẹp, đi đến lối vào của một kiến trúc xứng đáng được gọi là một tòa dinh thự. Chúng tôi theo sau Lilia-san khi xuống xe. Theo trí tưởng tượng của một người bình thường, tôi nghĩ là sẽ có những người hầu chào đón cô ấy trong khi xếp hàng ở hai bên, nhưng tôi hoàn toàn không thấy một cảnh giống như vậy cho dù chúng tôi thường xuyên đi qua các hành lang.
Đúng như những gì Lunamaria-san đã nói, có vẻ như chỉ có phụ nữ trong cái dinh thự này, và tất cả những người mà chúng tôi đi qua đều rõ ràng là phụ nữ. Tôi cảm thấy hoàn toàn lạc lõng. Ý tôi là, họ đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt lạnh lùng đến mức nó gần như khiến cơ thể tôi bị tổn thương!
“…”
"Công nương?"
“Luna, đã đến bữa trưa rồi …… Các bạn cũng đã mệt rồi, vậy hãy ăn trưa trước nhé. Ngươi đã chuẩn bị chưa? ”
"Vâng, tôi tin rằng nó sẽ được phục vụ ngay lập tức."
"Vậy thì, ta sẽ để nó cho ngươi."
Lilia-san hướng dẫn chúng tôi đến một căn phòng rộng khác có thể được hàng chục người sử dụng. Đó chính xác là chúng tôi được triệu hồi trước khi ăn trưa, và tôi củng không bài giảng nào vào buổi chiều, vì vậy tôi khá là đói. Vì Kusunoki-san và Yuzuki-san củng đang trên đường trở về nhà vào thời điểm đó, có lẽ họ chỉ có nửa ngày học, nên tôi nghĩ họ cũng chưa ăn trưa. Khi chúng tôi sắp xếp chỗ ngồi của mình, những người phục vụ mặc trang phục hầu gái rất tự nhiên kéo ghế ra cho chúng tôi. Nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy chiếc ghế của mình bị kéo ra một cách khá thô lỗ, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là do tôi thôi.
"U-Uhm, Lilia-san tôi-tôi không giỏi với cách ứng xử trên bàn ăn."
“Ahh, không sao đâu. Nó không giống như chúng ta đang ở trong một bữa tiệc chính thức, vì vậy hãy ăn một cách thoải mái như các bạn muốn. ”
Lilia-san nở một nụ cười dịu dàng với Yuzuki-san, người vừa nói lên sự lo lắng của mình. Thành thật mà nói, tôi cũng không biết gì về cách ứng xử trên bàn ăn cả. Tất cả những gì tôi biết là dùng nĩa và dao bắt đầu từ bên ngoài. Đó là tất cả kiến thức của tôi, và trên thực tế, tôi chưa bao giờ cố thử ăn như thế. Sau một thời gian, các hầu bàn nữ mà tôi nghĩ là tôi đã từng thấy trên TV xuất hiện, mang theo một cái khay với một cái nắp bằng bạc. Và vào lúc nó sắp được phục vụ trước mặt chúng tôi thì một giọng nói vang lên.
“Hãy trao đổi bữa ăn của tôi với Kaito-san. Chàng trai ở đằng kia. ”
“Eh? C-Công nương? ”
"Ngươi không nghe những gì ta nói sao?"
“K-Không, nhưng…”
Giọng nói đó không phải là chất giọng mà tôi đã từng nghe trước đó, nhưng giọng nói duyên dáng đó có pha lẩn sự sắc bén. Nghe những lời của Lilia-san, cô hầu bàn trở nên lưởng lự.
“Ta sẽ nói điều này để ngươi không hiểu lầm ý ta. Ta không 'yêu cầu' ngươi. Ta đang 'ra lệnh' cho ngươi. Ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gì không?"
“V-vâng. Như ý muốn của Công nương! ”
Nhận được một giọng nói lạnh lùng và sắc bén hơn trước đó, khuôn mặt của cô hầu gái tái nhợt đi và cô tuân theo mệnh lệnh của Lilia-san và nhanh chóng trao đổi thức ăn giữa hai chúng tôi. Sau khi thức ăn được phục vụ, nụ cười tử tế của Lilia-san trở lại và cô gọi chúng tôi một lần nữa.
“Làm ơn, thưởng thức bữa ăn của các bạn. Tôi hy vọng nó phù hợp với khẩu vị của các bạn. "
"Ah, vâng."
"Itadakimasu."
"Ăn thôi."
Trong đầu tôi xuất hiện một hình ảnh của một bữa ăn được phục vụ đầy đủ khi bạn nói về thức ăn của một quý tộc, nhưng những gì xuất hiện là bánh mì, súp, salad, và món ăn chính trông rất lạ mắt, mặc dù tôi không biết nó thực sự là gì. Nó giống như một bữa ăn theo phong cách nước ngoài, và nó rất ngon. Có nhiều loại thực phẩm được mô tả là không ngon trong light novel , với bánh mì cứng và món súp quá mặn rất nổi tiếng mà tôi cũng đã có sự mong đợi, nhưng thức ăn tôi đang ăn bây giờ rất ngon. Bánh mì đủ mềm. Món súp được nêm nếm vừa phải, và ít nhất tôi có thể nói là nó ngon hơn nhiều so với bento ở cửa hàng tiện lợi. Đột nhiên, tôi theo bản năng nhìn vào hướng của Lilia-san. Lilia-san múc một thìa, nhưng sau khi ăn xong, cô thở dài.
“Luna, trước khi bữa trưa kết thúc…”
"…Như ngài muốn."
Sau khi cô ấy đưa cho Lunamaria một mệnh lệnh với một giọng nói trầm lặng, cô ấy đã nhận ra ánh nhìn của tôi và quay lại nhìn tôi kèm với một nụ cười dịu dàng.
"Thức ăn thế nào?"
“Eh? Ah, nó rất ngon. ”
"Tôi thấy nhẹ nhõm vì nó phù hợp với khẩu vị của ngài."
Lunamaria-san, người đã nhận được một mệnh lệnh, nói chuyện với tôi trong khi đi ngang qua, và tôi đỏ mặt khi thấy nụ cười trông giống như một bông hoa nở rộ của cô ấy.
“Miyama-sama, mặc dù tôi đã nói những điều làm anh ngạc nhiên trước đó, nhưng xin hãy thoải mái. Không sao đâu."
“Eh?”
“Mặc dù đôi khi Công nương vụng về, nhưng ngài ấy rất khôn ngoan.”
Sau khi mỉm cười và nói, Lunamaria-san rời khỏi phòng. Tôi tự hỏi đó là cái gì? Nó có liên quan gì đến việc trao đổi thức ăn trước đó không?