Chương 28: Phần thưởng(2)
Độ dài 2,253 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:25
Chương 28: Phần thưởng(2)
Roan di chuyển bàn chân của mình một cách khó khăn.
"Xin chúc mừng!"
"Chỉ huy Roan....Không, thưa ngài phụ tá,xin chúc mừng ngài! "
Những lời chúc mừng từ hai bên
"Phụ tá Roan. Xin chúc mừng."
"Xin chúc mừng."
Một giọng nói quen thuộc.
Khi cậu quay lại nhìn, cậu nhìn thấy chỉ huy đội thứ 13 Tane và phó chỉ huy Lander.
"Chỉ huy trưởng. Tại sao anh lại hành động như thế? "
Roan cười lúng túng và bắt tay anh, nhưng Tane lắc đầu.
"Khi cậu là chỉ huy đội hình, tôi đã cố gắng đề cập vấn đề này, nhưng bây giờ bạn đã là một người phụ tá. Ngay cả khi cậu còn trẻ, xếp hạng chỉ là một thứ bậc. Cậu phải lấy được sự tin tưởng của quân đội. "
Lander thêm.
"Tất nhiên. Chúng tôi không phải là quân đội quái vật, vì vậy chúng tôi không làm gì cậu.Nhưng nếu cậu không làm vậy thì chúng tôi khó mà tôn trọng cậu được "
"Mmm."
Trước những lời đó, Roan im lặng.
Trên thực tế, điều đó không hề sai.
Trên hết.
"Anh ấy cũng đã 38 tuổi."
Không cần phải chú trọng quá vào tuổi tác. Roan gật đầu và nhìn hai người họ.
"Tôi mong muốn làm việc với anh. Đội trưởng Tane. Phó đội trưởng Lander. "
"Chính chúng tôi mới là người nên mong chờ từ việc đó."
Tane và Lander hơi cúi đầu. Austin, người đang nhìn sang một bên, gật đầu với vẻ mặt hài lòng.
"Bây giờ thì còn coi được."
Roan mở to mắt như thể ngụ ý điều đó có nghĩa gì. Nói những lời đó, Austin nói với giọng thấp tiếng như thể anh thì thầm.
"Thực ra, tôi không thích những người trong đội 13 nói chuyện với ngài mà không có sự tôn trọng."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cũng vậy. Tôi cũng vậy."
Pierce và Glenn cau mày. Roan mỉm cười và gật đầu.
"Từ bây giờ, tôi sẽ thay đổi điều đó”
Và rồi, một giọng nói lạnh lẽo được nghe như thể nó đã phá vỡ bầu không khí ấm áp.
"Những con chó cái này không định tán gẫu cả ngày đấy chứ?"
Khi cậu quay lại nhìn , Jack và ba phụ tá trẻ khác đang liếc nhìn nhóm của cậu.
'Nó bắt đầu hử?'
Roan cười cay đắng. Trên thực tế, tốc độ thăng chức của Roan quá là bất thường. Cậu trở thành chỉ huy đội chỉ sau một tuần ra khỏi trại huấn luyện, thậm chí sau một tháng, ông trở thành một người phụ tá.
'Trong cuộc sống cũ,mình chỉ kết thúc ở chỉ huy trưởng.'
Nhưng tất nhiên, cậu đã có nhiều cơ hội để leo lên để trở thành một phụ tá của đoàn 7. Tuy nhiên, Roan đã chọn để di chuyển đến quân đoàn thứ 6, quân đoàn thứ 5, và lần thứ 4.
Bởi vì càng gần gũi với quân đoàn 1, càng có nhiều cơ hội để cậu ta được các người cao quý hơn để mắt đến.
"Nhưng cuối cùng, điều đó đã trở thành một sự lựa chọn sai lầm."
Do đó, cậu thậm chí còn không thể trở thành một người phụ tá, và tiếp tục đi lang thang trên chiến trường với tư cách là chỉ huy một đội và cuối cùng mất mạng.
"Tôi đã leo lên để trở thành một người phụ tá chỉ trong hai tháng."
Tốc độ lên chức quá nhanh đến nỗi ngay cả sự ghen tị của Jack và phụ tá cũng là quá đỗi bình thường.
"Tại sao anh lại nhìn chằm chằm như vậy?"
Jack co giật lông mày và tiếp cận.
Có cảm giác rằng anh ta có thể lấy cổ của cậu bất cứ lúc nào.
"Roan."
Jack, người dừng lại ngay ngay trước cậu, nói như thể anh ta đang gầm gừ.
"Tao tự hỏi tại sao một thằng vắt mũi chưa sạch vừa ra khỏi trại huấn luyện liền trở thành một phụ tá hửm? "
"Lạ nhỉ."
Roan nhún vai.
Khá thể hiện và thể hiện thoải mái.
Ngọn lửa xuất hiện trong mắt của Jack.
"Thái độ gì thế hả? Mày quên rằng ngay cả khi chúng ta là những phụ tá, tao cũng đang ở cấp cap hơn đấy? "
Anh ta là một phụ tá cấp 4.
Tuy nhiên, Roan đã không nói gì.
Jack tiếp tục nói.
"Nghe cho rõ đây. Năm nay đã là trở năm thứ 10 tao đã lang thang trên chiến trường. Tao đã trải qua rất nhiều trận đấu khủng khiếp mà một tên nhóc như mày không hình dung được đâu. "
Roan cười cay đắng.
‘Chậc,bản thân mình đã ra vào chiến trường hơn 20 năm và còn bị đâm chết đây này.’
Cậu ta buộc phải nuốt xuống những từ đó xuống cổ họng.
Jack chỉ vào trán Roan với đầu ngón tay.
"Điều đó nghĩa là mày phải biết tôn trọng tao."
Roan nhìn thẳng vào mắt Jack.
'Cái quái gì thế, tên khốn này. Ánh mắt đó…..'
Anh ta cảm thấy sự thương hại trong ánh mắt Roan
Điều đó cũng giống như cậu đang xem anh ta làm trò của một đứa con nít
"Th..thằng khốn này!"
Cuối cùng, Jack không thể giữ bình tĩnh được nữa và vung nắm tay. Cú đấm khá gần. Tuy nhiên, biểu hiện của Roan vẫn bình tĩnh.
'Mình đã mong đợi điều này.'
Không, ngay cả khi cậu không mong đợi điều đó, Jack không phải là đối thủ của cậu.
Puk.
Roan chặn cú đấm của Jack bằng cánh tay trái.
"Thằng chó chết này."
Jack cố kéo tay anh ta bị mắc kẹt trong khuỷu tay của Roan và cố gắng đấm cậu lại. Và sau đó, một tiếng hét đã được nghe thấy ở lưng anh.
"Hai người đang làm gì thế hả?"
Chủ nhân của giọng nói là Keniss. Anh ta tiếp cận nhanh chóng và tách Roan và Jack.
'Những thằng khốn nạn'.
Roan đưa mắt lạnh nhìn Jack và những phụ tá phía sau anh ta.
"Hmph"
.Jack nhanh chóng lùi lại.
"Cậu đang làm rất tốt cho khi ai đó đang tin tưởng vào cậu hưm."
"Tôi xin lôi."
Roan cúi xuống trước. Keniss nhìn Jack.
"……Tôi xin lôi."
Keniss chậc lưỡi.
'Tchtchtch. Jack. còn quá sớm để cậu có thể thành công. '
Anh muốn nói thêm một điều nữa, nhưng cuối cùng anh thở dài và lắc đầu.
"Whew. Mọi người, hãy trở lại lều của mình. "
Jack và những người phụ tá di chuyển trước tiên. Ngay cả khi đi rồi, họ cũng không quên liếc Roan.
"Roan."
Keniss gọi khi Roan cũng đang bắt đầu di chuyển.
"Vâng."
Roan trả lời và đến gần. Keniss thở dài và nắm lấy vai Roan.
"Các phụ tá trẻ tuổi sẽ gây sự với cậu trong một thời gian. Nhưng cậu nên chịu đựng điều đó. "
"Vâng. Hiểu."
Câu trả lời ngắn gọn và dứt khoát
Keniss mỉm cười hài lòng và gật đầu.
"Nếu cậu không thể giữ bình tĩnh được nữa, hãy sử dụng quyền du đấu của cậu."
Roan chỉ mỉm cười.
"Dù sao, chỉ cần chịu đựng. Tôi sẽ cố xoay sở được. "
"Được thôi."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Roan nhìn Keniss đã đi xa và hít một hơi thật sâu.
"Mình có thể đấu nếu như họ muốn."
Đối với cậu, người đã có 20 năm kinh nghiệm, điều này giống như trò con nít vậy
Tuy nhiên, cách diễn đạt và thái độ của Jack hơi lạ.
Nó không có vẻ như anh ta sẽ bỏ qua dễ dàng như thế.
'Trong cuộc sống quá khứ của mình, mình đã chịu đựng khá nhiều ...'
Cậu không muốn giống như thế thêm lần nào nữa.
Ngay sau đó,các thành viên trong đội liền lên tiếng
"Ngài phụ tá. Xin đừng lo lắng. Nếu phụ tá Jack hoặc những người khác làm phiền ngài, chúng tôi sẽ chặn họ. "
"Chúng tôi sẽ bảo vệ ngài."
"Chỉ cần tin vào đội hình số 42, không, thứ 12 của chúng ta."
Những lời nói đáng tin cậy.
Roan mỉm cười và gật đầu.
"Tốt thôi. Thay vào đó, tôi sẽ bảo vệ mọi người. "
Đây là sự thật.
'Nếu tôi trở thành một quốc vương, họ sẽ trở thành các tướng lĩnh.'
"Không phải thế. Cậu phải làm như thế này này. "
Một giọng nói thực sự cứng cáp.
Một người lính đang đâm giáo theo Pierce chỉ một cách khó hiểu
Anh ta theo lệnh của Roan và đang giảng dạy kỹ năng giáo cho đội 12.
Tuy nhiên,có vẻ như không được tốt cho lắm.
"Vậy sự khác biệt giữa tôi và cậu là gì thế?"
"Nó giống nhau thôi mà?!"
Các thành viên của đội 12 than phiền về Pierce.
Họ không thể hiểu được sự khác biệt giữa kỹ năng của Pierce với họ.
"Đây,phải giống thế này!?"
Pierce thể hiện lại kỹ năng của mình một cách khá gượng gạo.
"Nhìn này. Tôi xoắn cổ tay của mình ở đây như thế này và bắt đầu đâm giáo lên xuống. Nhưng đâm và xoắn của cậu lại ở đây là một nửa thời gian chậm và cậu thậm chí không thể đân giáo đúng ... "
Pierce, đang cố giải thích mọi thứ một cách nghiêm túc, nhưng liền im bặt. Bởi vì các biểu hiện của các thành viên của đội 12 là các khuôn mặt bối rối.
"Whew. Mọi người không hiểu gì cả, đúng không? "
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Pierce thở dài một cách bất lực
"Ngài phụ tá Roan. Tôi chịu thua. Tôi thực sự không thể dạy họ nữa. "
Roan, đang giữ giáo ở phía đối diện của các thành viên, mỉm cười cay đắng.
'Nó thực sự là không thể!?'
Roan đang cố huấn luyện cho đội quân của cậu. Và trong quá trình này, cậu muốn được Pierce giúp. Tuy nhiên kết quả thật sự thất vọng.
"À, ngay cả trong cuộc sống quá khứ của mình, những điều Pierce thể hiện rất tốt."
Tài năng của Pierce là một vấn đề, nhưng Pierce cũng có một vấn đề.
"cậu ấy không hữu ích chút nào trong việc giảng dạy."
Và vấn đề là cậu ta là một thiên tài giữa các thiên tài. Cậu không thể hiểu tại sao những người khác không thể làm những điều cậu có thể.
Kỹ năng giáo của Pierce, được chọn là tốt nhất trong số những người lính bình thường. Nhưng Pierce trông như đang xấu hổ với kỹ năng của mình.
"Có lẽ cậu ấy sẽ làm nó tốt hơn khi cậu ấy trưởng thành hơn"
Pierce trẻ tuổi nhút nhát và nhút nhát. Tuy nhiên, khi cậu lang thang trên chiến trường, cậu ta đã thay đổi một cách bí ẩn.
'Một người tính toán'
Cậu ta không cho cũng không nhận.Cậu ta chỉ trả lại những gì đã nhận.
"Vì thế, khi trở thành công tước, mình không thể nhận được sự giúp đỡ nhiều từ cậu ta."
Và tất nhiên, có một khoảng thời gian mà cậu cảm thấy thất vọng.
Nhưng Roan cảm thấy rất biết ơn khi Pierce đối xử với cậu như một người bạn từ cùng một trại huấn luyện và một người lính chứ không khoe khoang về cấp bậc của mình.
'Đồ khốn. Liệu cậu ta có khóc khi mình qua đời? '
Roan tò mò.
"Khoan. Nếu mình đã chết, liệu cậu ấy ...... "
Khoảnh khắc cậu đang tự hỏi, cậu thấy Glenn trở về.
"Huh?"
Mắt anh ta bị bầm?
Glenn đã bị đánh hử!?
Roan đặt giáo xuống và tiến về phía anh ta.
"Glenn. Chuyện gì đã xảy ra?"
"thưa.. thưa ngài."
Giọng nói cũng giống như vẻ ngoài của anh.
Giữ lấy má và nắm lấy hàm của mình bằng hai tay.
Roan mở rộng tay Glenn.
Ngay lúc đó, cậu nhìn thấy đôi mắt đã bầm khá nặng.
Trên hết, đôi môi của anh ta đã bị tách ra và máu đỏ chảy ra.
"Ai đã làm điều này?!!”
Giọng Roan hạ xuống.
Glenn do dự và không thể trả lời
"Đó là ai? Ai làm anh như thế này? "
Khi anh ta hỏi lại, Glenn cúi đầu hoàn toàn.
"Phụ tá Jack nói rằng nếu tôi vẫn lang thang trước mặt anh ta ......"
Sự kết thúc của câu của anh nhỏ dần
Roan giữ lấy đầu của Glenn.
"Đừng có cúi đầu.Anh đã không làm gì sai. "
Khuôn mặt cậu lạnh lùng.
Roan di chuyển bàn chân của mình và tiến về phía trại của Jack.
"Ngài ấy đang đi đâu thế?"
"Có lẽ ngài ta đến trại phụ tá Jack?"
"Nó không phải sẽ trở thành một rắc rối lớn sao?"
Các thành viên không khỏi ngạc nhiên
"Đi theo mau."
"Chúng ta phải ngăn ngài ấy."
Cuối cùng, họ đi theo Roan.
Trong khi đó, Roan vượt qua trại của quân Rose và đến trước mặt đội 11, nơi mà Jack đang ở.
"Huh?Chẳng phải Roan đó sao. "
Jack để ý Roan đầu tiên và đưa ra những nhận xét đầy ẩn ý.
"Chắc là vì anh chàng Glenn đó, phải không? Thậm chí vậy,cậu ta sẽ làm gì? "
Anh ta ngồi trên ghế gỗ một cách khá bình tĩnh như không có chuyện gì vậy
"Ohh! Phụ tá Roan. Cậu làm gì ...... "
Jack thậm chí còn chưa dứt câu nói
Roan, tiếp cận ngay trước mặt anh, đá thằng vào mặt Jack.
Kick!
Một âm thanh nặng vang lên.
Jack lăn xuống nền đất với chiếc ghế.
"Kgh. Th...thằng khùng này, mày điên ... .. "
Những lời chửi rủa.
Nhưng dù vậy, anh cũng không thể nói một cách rõ ràng.
Vì Roan vẫn tiếp tục đấm anh ta.
Pubuk! Puk!
Khuôn mặt của Jack méo đi cùng với những âm thanh chát chúa
Pak!
Một cú đấm thẳng vào mũi.
"Kugh."
Jack ôm lấy mũi bằng cả hai tay của mình
Và rồi, Roan lấy ra một tờ giấy màu vàng từ ngực.
Duel!
Cậu vo tờ giấy lại rồi nhét vào miệng Jack.
"Uuugh! Ugh! "
Jack cố gắng nhổ giấy ra nhưng anh không thể làm được.
Đó là vì tay trái của Roan cản trở anh ta làm như vậy.
Một giọng lạnh lùng
"Tên chó chết này,ai cho mày đụng vào người của tao hả!? "