Chương 6: Và thế là hết
Độ dài 1,332 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:45
066 - ♠19
"Thế, rốt cuộc còn lại nhiêu quyển?"
Tôi im lặng lật ngược lại thùng các tông.
Những cuổn "Kem đá" còn lại rơi xuống. Chỉ còn lại năm. Hiệu quả đem lại từ sự kiện "Juumoji" phải nói là trên cả tuyệt vời.
"Ô, ôi! Thật, thật không ngờ là tụi mình có thể bán được nhiều đến vậy...!"
Satoshi phấn khởi trầm trồ.
"Nhưng cũng tiếc thật nhỉ. Còn vài cuốn thôi là hết rồi."
Nghe Chitanda nói ra tham vọng của mình mà tôi muốn chào thua cô nàng.
Còn Ibara thì…
"...tớ, cứ tưởng tuyệt vọng rồi chứ. Cứ lo không biết ăn nói làm sao cho người ta mua suốt từ nãy giờ..."
Nhỏ nói với giọng run run.
Chuyện đắn đo về lời lỗ đã nhanh chóng vượt qua. Việc chị Irisu bán dùm cho mấy cuốn cũng đã có lời rồi. Và, nếu muốn lời hơn nữa thì cứ việc "để nhà trường mua lỗ của mình" thôi. Tôi có tham lam quá không ta? Dù sao thì một nửa là đùa thôi.
"Nhưng mà, có thật là tụi mình bán hơn một trăm cuốn chỉ trong một buổi chiều không vậy?"
Dù trong bất kỳ tình huống nào thì quả thực Ibara đúng là siêu nhạy bén. Cảm thấy không cần giấu nữa, tôi nói luôn:
"Thật ra tôi đã nhờ người bán dùm ‘Kem đá’ trên trang mạng trường Kamiyama rồi. Ba mươi cuốn đã được chuyển giao cho ban tổ chức."
"Hả? Từ khi nào vậy?"
Chitanda tròn xoe mắt.
"Xin lỗi, tớ không có ý làm mấy cậu bất ngờ, chỉ là chưa có cơ hội nói thôi."
Nửa trước là nói thật, nửa sau là nói dối.
"Nhưng mà Oreki à, nếu thế trên mạng mà không bán hết thì cũng có khác gì đâu?"
"Đừng lo!"
Đồng phạm Satoshi tiến lại. Vỗ vai trấn an Ibara, hắn dõng dạc nói:
"Ban tổ chức đã mua lại ‘Kem đá’ cơ mà. Bán hết hay không là chuyện của họ, CLB Cổ Điển tụi mình đâu có cần quan tâm?"
"Oreki-san, tớ thật sự ngạc nhiên khi biết việc cậu có nói chuyện với họ... Ngay cả tớ cũng không hề nhận ra."
Thì tôi cố ý giấu cô mà cô nương.
Với lại, trước cả khi biết "Juumoji" là anh Tanabe, tôi đã tính bắt tên thủ phạm phải mua "Kem đá" của chúng tôi rồi. Chỉ là khi thấy đối phương không để lộ chút kẽ hở nào tôi đành phải tùy cơ ứng biến thay đổi kế hoạch, nhưng rốt cuộc cũng chẳng khác gì cái gọi là "đe dọa" cả. Tuy không đến nỗi thế, nhưng chuyện này không phải là một cái gì hào hùng để tôi có thể ba hoa với Chitanda.
Rốt cuộc "Juumoji" là anh Tanabe, và tôi đã kết thúc bằng việc thương lượng với người của ban tổ chức. Cho dù kế hoạch ban đầu có là đe dọa hay gì thì cái kết cũng đem lại niềm vui cho tôi cũng như CLB Cổ điển, xong.
Thực tế bây giờ, tôi chỉ bị nghi ngờ là một kẻ đe dọa thôi.
Phải. Nếu nhìn lại thì ba ngày qua phải nói là cực kỳ may mắn. May mắn trong việc bán sách, cũng như may mắn vì CLB bắt đầu bằng chữ [KO] là mục tiêu cuối cùng trong chuỗi các sự kiện "Juumoji". Cả chuyện cuốn "Tro tà" tự dưng được bà chị yêu dấu đưa cho theo một cách khó hiểu, cũng có thể gọi là may mắn. Dù thế nào thì sự kiện "Juumoji" mà không có nó thì sẽ không bao giờ được giải đáp. Satoshi đã nói rằng có rất nhiều người cùng chơi trò thám tử này, nhưng họ sẽ không bao giờ tìm ra vì thiếu quá nhiều dữ kiện. Trong số những người như tôi và những người đi tìm thủ phạm như Satoshi, thì việc tôi là người tìm ra chân tướng của Tanabe cũng chỉ là may mắn không hơn.
Cũng nhờ… cái trò mấy món đồ truyền tay đó nữa.
Có bao giờ tôi nghĩ là sẽ phải sử dụng chúng đâu. Mà tôi cũng chả phù phép cho những người ấy tới chỗ mình nữa. Và dù rằng rất thích câu thành ngữ "thành công là nằm yên chờ đợi", tôi cũng không thể ngồi lì mãi được. Bản thân tôi thì không sao, nhưng làm thế lại rất có lỗi với Satoshi và Chitanda.
Còn giờ là chuyện làm sao bán hết năm cuốn còn lại.
"Thôi, còn thì chịu chứ biết sao giờ, mỗi người mua lấy một cuốn đi."
Đề nghị của Satoshi nhanh chóng được chấp nhận, mỗi người bỏ hai trăm yên vào hộp kẹo.
Chitanda ôm quyển sách vào ngực, Satoshi cuộn tròn và bỏ vào chiếc túi nhỏ còn Ibara thì cầm lên mà dùng tay khẽ xoa xoa bìa sách.
Và giờ, chỉ còn lại một quyển.
Tôi bỏ thêm hai trăm yên vào hộp kẹo.
"Ủa, gì vậy Houtarou?"
"Cuốn này xem như trả ơn bà chị của tớ."
Để trả ơn quyển manga “Tro tà”. Không biết bả có thích không, mà nếu không thì dùng lót nồi cũng được vậy.
Tôi lấy nốt quyển còn lại. Cuối cùng chiếc thùng cũng trống hoắc.
Chitanda nói, với một giọng tràn đầy cảm xúc.
"Vậy là chúng ta… bán hết rồi"
"Hết..."
"Hết, thật rồi..."
Hết rồi ư...
Một “ngọn núi" mà ngày đầu tiên của lễ hội không ai nghĩ có thể bán hết được. Và cũng quả núi đó bây giờ đã biến mất.
Tuy vậy, vẫn cái giọng mãn nguyện đó, Chitanda nói tiếp.
"Giờ tụi mình còn vụ "Juumoji" đúng không? Chưa làm sáng tỏ vụ đó mình chưa yên lòng được."
"À, nếu là vụ đó…"
Satoshi cười nham hiểm.
"Có vẻ Houtarou đã nghĩ ra gì rồi chứ nhỉ?"
"Hả, thật thế sao?"
Đột nhiên Chitanda tròn mắt tiến sát lại gần tôi. Thiệt tình, đã bảo đừng có đến gần mà lại. Không biết bao lần nhỏ làm tôi thót tim vì vụ này rồi.
Còn nhiều thời gian, cần gì phải cuống lên vậy. Tôi vớ lấy chiếc mũ như để tránh ánh mắt của Chitanda đang quá gần mình, và rồi cất giọng kèm với một cái cười.
"Để chuyện đó sau đi nhé. Lúc ăn mừng bán hết, hay bắn pháo hoa gì đấy tớ sẽ kể."
"Cậu, cậu có sao không vậy? Một lời đề nghị không giống Oreki-san chút nào!"
Cái gì chứ. Tôi nghĩ mình vẫn là người biết tỏ ra lịch sự mà?
Ngay lập tức Satoshi lên tiếng:
"Đồng ý! Nhưng Hội học sinh đời nào cho bắn pháo hoa? Trừ phi cái thế giới này bớt nghiêm khắc đi thôi, trừ phi nhé! Ngày mai là chủ nhật rồi đó, phải xõa một bữa cho đã đúng không?"
Ibara, người đã u ám suốt ba ngày nay cũng tỏ ra phấn khởi hơn.
"Ừm, đúng đó. Vì kì này mình không tới phòng họp thường xuyên lắm, trong lễ hội có chuyện gì hay kể tớ nghe với nhé... Hẳn phải có nhiều chuyện vui chứ nhỉ?"
Chitanda vừa nghe vừa cười. Khi thể hiện vẻ mặt này Chitanda trông rất là có duyên. Còn tôi gọi đây, là lừa đảo.
"Vậy mọi người đến nhà mình chơi nhé? Tuy nói có vẻ hơi thừa, nhưng mình sẽ đón tiếp mọi người thật chu đáo."
Nhà Chitanda à. Hơi xa một chút, và rộng đến mức ít nhiều luôn khiến người ta phải ngạc nhiên. Ừm, cũng được, với tôi thế này là ổn rồi.
"Quyết định vậy nhé. Thôi, tụi mình về nào."
"Ừ nhỉ, cũng đến giờ đóng cửa rồi."
"A! Mọi người đi ăn sushi không?"
"Chi, Chii-chan này, không cần phải thế đâu..."
Chuông reo cũng là lúc chúng tôi cùng đứng dậy.
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ cho những ai còn ở lại trường, tiếng chuông báo hiệu thời gian 3 ngày của lễ hội đã kết thúc. Âm thanh đó… như thể đang cầu nguyện cho những vướng mắc còn lại sẽ kết thúc trong êm đẹp vậy.
Và có lẽ, trong tất cả chúng tôi đều có một suy nghĩ như thế.
[BÁN HẾT]