[Horror] Mắc kẹt
何琳 (Hà Lâm)Fahsai279
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01: Vừa xuyên thân, tôi đã bóp nát hệ thống

Độ dài 940 từ - Lần cập nhật cuối: 2025-02-03 18:15:05

"Xin chào. Bây giờ tôi là hệ thống của bạn.

Giọng nói máy móc vang lên, cắt ngang không gian yên tĩnh đầy căng thẳng. Cô nghiêng đầu, đôi mắt lạnh nhạt quét qua khung cảnh xung quanh. 

Máu vương đầy trên bộ váy trắng, từng giọt đỏ thẫm loang lổ như nét vẽ nguệch ngoạc trên nền vải tinh khiết. Ánh mắt cô sắc bén luớt qua, lặng lẽ phân tích mọi thứ, đánh giá giá trị của mỗi chi tiết trước mặt.

"Hệ thống?" Cô lên tiếng, giọng điệu lạnh lẽo, vô cảm. 

"Tôi là số hiệu 09638...."

"Đừng dài dòng." Cô ngắt lời, không buồn che giấu sự thiếu kiên nhẫn. 

"Tôi đang ở đâu?"

"Ở Trung Quốc. Cô là đối tượng thí nghiệm thành công." 

"Mặc dù có hơi bừa bộn, nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi."

Cô nhếch môi, không rõ là cười hay mỉa mai. 

"Bây giờ," hệ thống tiếp tục "tôi sẽ là người hướng dẫn của cô."

Cô ngồi xổm xuống, tay chống cằm, đôi mắt không chút cảm xúc, thản nhiên hỏi: "Thay đổi ký ức sao?"

"Không," giọng nói lạnh lẽo đáp lại, "Cô đã được trùng sinh về lúc 2 tuổi, và nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô."

Cô đứng dậy, đôi chân nhỏ bé lê từng bước nặng nề qua sàn nhà lạnh lẽo, nơi những vệt máu đỏ thẫm loang ra từ hai cơ thể bất động. Mùi tanh của máu hòa lẫn trong không khí. 

Cô tiến về phía cánh cửa lớn, đôi mắt to tròn ngước nhìn vẻ bất lực. Tay nắm cửa ấy quá cao sộ so với thân hình nhỏ bé của cô, như thể đang nhạo báng.

Cô quay lại đầu, nhìn hai cơ thể nằm bất động trên sàn, ánh mắt lướt qua họ một cách hờ hững.

Cô ngồi dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại, tựa đầu vào cánh cửa. Căn phòng này đầy đủ dụng cụ thí nghiệm, phẫu thuật, có cả những đứa trẻ khác ở trong ống nghiệm

"Trùng sinh sao? Tại sao lại trùng sinh ở tuổi này?"

"Vì đây là thời điểm gần nhất mà cơ thể và ý thức của cô có thể chịu đựng được."

Cô bật cười khẽ, tiếng cười lạnh tanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng. 

"Gần nhất sao? Để làm gì? Bảo vệ tôi à? Thật mỉa mai." 

Đôi mắt cô liếc qua căn phòng một lần nữa, dừng lại ở những ống nghiệm nơi những đứa trẻ khác đang lơ lửng trong chất lỏng. Ánh sáng xanh nhạt từ những thiết bị phản chiếu lên gương mặt non nớt của chúng, như những bức tượng điêu khắc bị lãng quên.

"Thật ra, cô nên biết rằng," giọng nói của hệ thống tiếp tục, không quan tâm đến sự bực bội của cô, "đây là cơ hội duy nhất để thay đổi tương lai. Tuổi thơ là nền tảng quan trọng nhất để xây dựng lại mọi thứ từ đầu."

Cô mở mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao. 

"Tương lai à? 

Hệ thống im lặng một lúc, rồi đáp lại. 

"Cô không cần tin, nhưng sự thật là cô đã sống sót qua tương lai mà chính cô ghê tởm. Và giờ, cô có cơ hội để làm khác đi. Mọi quyết định là ở cô."

Cô nhếch mép cười.

"Quyết định ư? Thật hài hước. Ngay cả việc trùng sinh cũng không phải là quyết định của tôi, vậy thì điều gì cho các người quyền đẩy tôi vào cái 'nhiệm vụ' này?"

Không gian lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng bíp bíp đều đặn từ các thiết bị xung quanh. Cô cúi đầu, siết chặt tay thành nắm đấm. 

"Được thôi, nếu đã vậy, tôi sẽ làm. Nhưng không phải vì các người, mà là vì tôi. Lần này, mọi thứ sẽ theo cách của tôi."

"À quên nữa" Giọng cô đều đều, đưa hai bàn tay dính máu vuốt tóc của mình, đôi mắt trở nên ma mị.

"Nãy giờ bạn chưa từng gọi tên tôi"

"Lưu Ly."

Cô ngồi xuống, đôi chân vắt chéo, cô tựa lưng vào ghế với một vẻ ung dung.

"Vậy thì,..."

"Kể tôi nghe đi. Tương lai mà các người sẽ giúp tôi."

Hệ thống bắt đầu thuật lại, giọng máy móc vang lên đều đều, liệt kê từng kế hoạch, từng chi tiết về tương lai được 'định sẵn.

Cô ngồi im, ánh mắt không rời khỏi hệ thống, nhưng trong đầu đang tính toán từng câu nói. Đôi tay đặt trên đùi, từng ngón tay khẽ di chuyển, như thể đang chơi một trò chơi mà chỉ mình cô hiểu rõ. Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khóe môi, không lớn, nhưng đủ để toát lên sự nguy hiểm ẩn giấu.

"Tốt lắm" 

"Cứ tiếp tục. Tôi muốn nghe thêm."

Hệ thống ngoan ngoãn đáp lời, không nhận ra mình đang bị dẫn dắt như một con rối, còn cô thì thong thả từng chút một. Giọng nói máy móc lặp đi lặp lại những chi tiết khô khan, từng lời nói như gõ nhịp vào không khí.

Ngón tay cô chạm nhẹ xuống sàn, di chuyển chậm rãi vẽ nên những ký hiệu kỳ lạ, ánh mắt toát lên vẻ bí ẩn mà đầy ẩn ý.

"Tốt," cô đứng dậy, vuốt lại chiếc váy trắng đã loang lổ vệt máu. 

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì đã giúp tôi xác nhận điều đó."

Tiếng "rắc... tách..." vang lên từ bên trong tâm trí cô. Hệ thống đang trục trặc, sự rung chuyển lan dần qua từng ý nghĩ. Cô nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên sự thú vị.

"Vỡ rồi sao?" cô thầm thì, giọng điệu nhàn nhạt pha chút trào phúng. 

"Có vẻ các người cũng không hoàn hảo như đã tuyên bố."

Bình luận (0)Facebook