Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (3)
Độ dài 762 từ - Lần cập nhật cuối: 2025-01-25 18:15:16
Khi còn là học sinh cấp ba, tôi từng đi cùng bạn bè tới một buổi bắt tay với idol. Nói là idol, nhưng họ chỉ là một nhóm nhạc hoạt động ở quy mô nhỏ trong một sự kiện nhỏ ở địa phương thôi chứ không phải là mấy cái tên nổi tiếng gì. Tôi thậm chí còn chưa từng nghe qua cái tên của họ, nhưng khi đến nơi - một hội trường nhỏ nằm ở vùng ngoại ô gần sân ga tàu - thì cũng có kha khá người đứng xếp hàng.
Những thành viên ban nhạc biểu diễn trước khi buổi bắt tay bắt đầu. Tôi đứng đó, cảm giác như mình bị bỏ lại giữa không khí cuồng nhiệt của khán giả xung quanh. Người bạn dẫn tôi đi đến đây hòa mình vào đám đông như thể đã quá quen thuộc với điều này, chẳng mấy để ý đến tôi. Tôi chẳng biết phải làm gì nên đành ngẩn đầu nhìn lên sân khấu, nơi ánh đèn sáng chói chiếu xuống. Và ở đó, tôi bắt gặp một thứ gì đó còn chói lóa hơn.
Những động tác vũ đạo hoàn hảo và chính xác đến mức kinh ngạc, các bước nhảy mạnh mẽ cho thấy sự khổ luyện, cùng với đó là những chiếc váy ngắn đến mức và động tác chân không chút kiêng dè. Tôi vừa bối rối vừa không thể rời mắt, như thể mình đang lỡ nhìn thấy thứ không nền nhìn. Đôi mắt tôi chẳng biết nhìn vào đâu, nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể nào quay đi. Cảm giác như trái tim bị bóp nghẹt bởi sự cô độc, khát khao vô định và cơn khô khát kì lạ lan tỏa khắp cơ thể - một cảm giác mà tôi chưa từng và có lẽ sẽ không bao giờ trải qua thêm một lần nào nữa.
Đó là một kí ức mà tôi đã quên từ lâu, nhưng tối nay, nó bất chợt ùa về.
Sau đó là buổi bắt tay, nhưng tôi không tham gia mà chỉ đứng đó quan sát. Trong đám đông đó, có một người nổi bật hẳn lên. Không phải bởi nhan sắt hay nét đẹp đơn thuần, mà là một thứ gì đó khác - khó diễn tả nhưng có thể cảm nhận được. Nụ cười của người đó mang lại một sự hân hoan lạ lùng, như thể gợi lên một cảm giác sâu thẩm trong lòng.
Nụ cười của Togawa-san khi chia tay khiến tôi nhớ lại những điều đó.
Thời gian ngâm mình trong bồn tắm đã trở nên quá lâu. Tôi nhấc tay chân đã tê cứng lên, cảm giác như đang nằm trong một chiếc quan tài, rồi bước ra khỏi bồn. Trong lúc xả nước, tôi tiện tay dọn dẹp bồn tắm luôn.
Nhà có quy tắc người tắm sau cùng phải dọn dẹp. Hiện tại, nhà chỉ có hai người chúng tôi dùng chung phòng tắm này. Một ngày nào đó, có thể sẽ là ba người, hoặc bốn người cũng nên.
"...Có lẽ vậy."
Tôi cầm bàn chải chà bồn tắm, đầu óc mông lung suy nghĩ về bữa sáng ngày mai. Khi mệt mỏi, tôi thường tách biệt suy nghĩ và hành động, như thể cả hai đang hoạt động tự động mà không cần liên kết với nhau. Nếu gắn kết chúng lại, có lẽ hai sẽ trở nên quá tải.
Sau khi dọn xong, tôi duỗi thẳng lưng, lấy khăn tắm trong phòng vệ sinh. Một mùi hương ngọt ngào từ nước xả vải lan tỏa, khiến tôi hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu lau khô cơ thể ướt sũng.
Khi tôi bước ra khỏi phòng khách, chồng tôi đang ngồi dưới sàn, cắt móng tay với dáng vẻ còng lưng.
"Em vất vả rồi."
Anh ấy vừa cắt móng tay vừa nói, không quên phát ra âm thanh khe khẽ. Tôi cười, ngồi xuống ghế sofa, lấy khăn lau tóc.
"Nhường quạt cho em đấy."
"Cảm ơn anh."
Chồng tôi tạm dừng việc căt móng tay, quay quạt về phía tôi. Không khí tháng Năm làm tôi cảm nhận được chút hơi nóng của mùa hè.
Cuộc trò chuyện tiếp tục nhẹ nhàng, xoay quanh mấy câu chuyện vặt vãnh, thói quen hàng ngày, và kí ức cũ bất chợt ùa về. Đó là một đêm bình yên, một khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống hôn nhân kéo bốn năm của chúng tôi. Những điều giản dị và ấm áp ấy chính là thứ mà tôi cảm thấy thật sự đáng trân quý.