Chương 3.1: Cuộc nổi loạn manh nha hình thành
Độ dài 6,880 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-12-26 22:17:36
Buôi sáng tiếp theo, cái đầu tiên lọt vào mắt tôi khi tỉnh giấc là cảnh con hầu gái bệnh hoạn kia đang đứng cạnh giường tôi, trên người đang mặc một cái tạp dề và… không gì nữa cả!
“Chào buổi sáng, Komari-sama.”
“Chào buổi -- Ngươi đang mặc cái của nợ gì đấy?!”
Một giây chậm trễ, cuối cùng chuông báo an toàn của tôi cũng réo lên trong đầu, và tôi bật dậy. Dạo gần đây cảm quan biến thái của tôi hoạt động cực kì tốt. Mỗi lần con hầu gái này bén mảng tới gần, tóc tôi sẽ dựng đứng cả lên còn tim thì đập thình thịch.
Tôi lui về phía tường và chừng mắt nhìn vào cô ta.
“Thế bất nào ngươi có thể đi xung quanh trong khi mặc cái bộ đồ như thế? Ngươi có còn biết xấu hổ không?”
“Thần vứt cho chó gặm rồi.”
“Ta phải phản ứng với câu trả lời không còn chút liêm sỉ này như thế nào?!”
“Đừng bận tâm. Bữa sáng đã sẵn sàng rồi ạ. Phần của hôm nay là món khoái khẩu của ngài – Bánh mì nướng kiểu Pháp! Thần đã đặt rất nhiều công sức vào đấy, vậy nên hãy ăn thật ngon nha!”
“Cái gì, thật sao? Woohoo!”
Tôi ngồi xuống cái bàn bé tí trong phòng và nhìn chằm chằm vào cái đĩa mà Vill mang đến. Một mùi hương ngọt ngào, thơm ngon tỏa ra khắp không khí. Nó nhìn siêu ngon luôn!
“Ta có thể ăn chứ?”
“Dạ dĩ nhiên ạ.”
“Okay, đến giờ ăn rùi!”
Tôi đặt một dĩa vào miệng một cách đầy lo lắng. Oh, mềm wớ. Chu choa, ngọt ghê. Nó khiến tôi lâng lâng cái cảm giác muốn được ở yên trong phòng và cách ly với thế giới luôn á.
Vill đã được bố trí để chuẩn bị cho tất cả những bữa ăn của tôi. Theo lời cô ta nói thì đấy là “Bổn phận cơ bản của hầu gái”, và thành thật mà nói thì, cô ta đúng là một thợ làm bánh tuyệt đỉnh. Mặc dù thỉnh thoảng tôi có nướng bánh quy hay mấy thứ khác, tôi sẽ không bao giờ có thể đạt đến đẳng cấp của cô ta.
“Cảm ơn nha, món này ngon lắm!”
Tôi đã ăn sạch cái đĩa trong vòng có mười phút. Tôi no lắm rồi. Giờ thì hãy giữ tâm trạng vui vẻ này bằng cách lên giường đánh một giấc nữa nào. À, trước tiên phải đi đánh răng đã.
Khi tôi đã vui vẻ nốc vài ngụm sữa rồi, Vill mới bắt đầu nói, bằng một giọng lạnh lùng, nhưng rõ ràng.
“Được rồi, vì, ngài đã ăn xong, đã đến giờ làm việc rồi Komari-sama.”
*phụt*
Sữa bắn ra từ mũi tôi.
Nguyền rủa ả ta! Thật là một pha chơi đểu hèn hạ và bất công!
“Từ từ đã nào! Hôm qua ta đã làm việc bán sống bán chết rồi không phải sao? Bây giờ ta lại phải làm như thế nữa hôm nay à?!”
“Hiển nhiên. Ngài nghĩ làm việc là cái trò gì vậy? Giờ thì thôi nhõng nhẽo nào, thay đồng phục đi. Cởi đồ ngủ ra. Giơ tay lên nào. Cho thần xem nách của ngài đi!”
“Ta sẽ cho ngươi xem sau… có cái nịt ấy!”
Tôi chui lại vào chăn một cách bướng bỉnh và bọc nó quanh người. Lại làm việc hôm nay ư? Tôi vừa mới lao lực gần chết hôm qua mà. Cô ta bị điên à? Tại sao cuối tuần không dài bảy ngày chứ? Tại sao số phận lại tàn nhẫn như vậy?
“Komari-sama, công việc hôm nay của ngài là…”
“Ta không quan tâm! Bảo họ là ta ốm đi.”
“Thần không nghĩ đấy sẽ là ý hay đâu. Bên cạnh đấy, ngài có chắc là muốn bỏ lỡ hôm nay không? Bởi ngày sẽ đi tìm thú cưỡi cá nhân của mình đấy.”
“… Hả?”
Tôi ngẩng đầu lên khỏi chăn và nhìn vào Vill
“Thú cưỡi? Nói đến thú cưỡi, tức là kiểu… cưỡi ngựa á?”
“Đấy chính xác là những gì thần muốn nói. Kể từ xa xưa, những tướng lĩnh vĩ đại đã có chiến mã của riêng mình. À, dĩ nhiên nó không phải lúc nào cũng là một con ngựa rồi. Mà dù sao thì, nó sắp sửa trở thành cộng sự rất, rất quan trọng của ngài từ nay về sau. Và hôm nay ngài sẽ đến thăm nó đấy.”
“Thú cưỡi…”
Trong trường hợp này, thì… chắc là tôi ra ngoài vài phút cũng được nhỉ?
“Giờ thì, thay quần áo của ngài nào. Hôm nay tôi chắc chắn sẽ giúp ngài cởi đống đồ ngủ đấy ra.”
“… Này, Vill. Ta sắp sửa có thú cưỡi của riêng mình ta thôi à?”
“Đúng vậy, Hoàng đế đã phê duyệt rồi. Giờ, đưa hai tay lên trời nào.”
“Ồ, vậy sao… Wow, Hoàng đế hóa ra khá hào phóng đấy chứ. Nhân tiện, bây giờ phải đến đâu để thăm thú cưng của ta? Một trang trại à?”
“Có một chuồng nuôi thú đặc biệt ở gần Xích Tháp. Đấy là đích đến của chúng ta. Ôi, Komari-sama, làn da trắng miết của ngài chắc chắn là đẹp nhất thế giới. Thần có thể ngắm nó không bao giờ ngừng mất…”
Hiểu, hiểu… Chuồng nuôi thú đặc biệt à. Thú vị. Hee-hee-hee. Thật ra, tôi đã luôn muốn có thú cưng của riêng mình. Nhân vật chính của Biên niên sử Andronos cũng có một chiến mã tráng lệ. Và tôi có linh cảm tôi có lẽ mình có thể làm thân với một con vật hơn là một con người.
“Mọi chuyện tệ hại trên đời đã xảy đến với ta kể từ khi nhậm chức Thất Xích Thiên, song đây lại là một phần thưởng bất ngờ! Ngươi có nghĩ thế không Vill?”
“Đồng ý. Thần, cũng, rất thích, được nhìn thấy ngài ngồi trên con chiến mã đấy đấy. (nói không rành mạch vì đang bận cởi áo sao cho cô bé đần kia không chú ý :v), Komari-sama. Ồ, đến lúc cái quần ngủ kia rời khỏi chân ngài rồi. Ngài quay sang bên đó để tiện hơn cho thần được không?”
“À, ừ.”
Ú ù, không đợi được mà. Không biết chiến mã của mình sẽ trông như nào nhỉ. À… mà mình đã cưỡi ngựa bao giờ đâu, kĩ năng của mình chắc sẽ có sai sót. Mà chắc là sẽ có ai đó dạy mình mấy cái cơ bản thôi. Và việc tập luyện hẳn sẽ vui như cưỡi ngựa nhỉ. Woa, lần cuối mình hứng thú đến nhường này là bao giờ nhỉ? Lẹ lên, Vill!”
©
Tôi đã hạ thấp cảnh giác rồi. Trong khi tôi còn bị phân tâm với hứng thú về ngoại hình của người bạn đồng hành mới, con hầu gian xảo kia đã thành công lột đồ tôi ra. Nếu tôi còn đủ thần trí, đấy sẽ là cơ hội hoàn hảo để cho ả nếm mùi tuyệt kĩ “một nghìn nhát mèo cào”, nhưng giờ đây, tâm trạng tôi đang đặc biệt tốt đến mức tôi có thể tha cho ả.
“Thần đã chờ ngài đến đây, hỡi tiểu thư Gandezblood. Giờ, lối này ạ… theo thần.”
Ở trại gia súc, chúng tôi được gặp một quý ông ma cà rồng hòa nhã và lịch sự. Ông ấy là quản lí chính thức của trại này, được đích thân Hoàng đế chỉ định. Mỗi lần lão kể lể về một con thú là mắt lão lại sáng lên như thấy vàng vậy. Tôi chỉ ước ao được gặp ai đó không phải một tên khùng điên thôi mà khó thế sao?
“Thú vật, chúng có khả năng nhìn xuyên trái tim con người. Nếu ai đó có tâm địa quỷ độc, hắn sẽ ngay lập tức bị chú ý tới. Trong khi tương tác với những con vật này, điều quan trọng nhất là phải giữ một ý niệm thanh cao và thuần khiết.”
“T… Ta hiểu rồi… Thuần khiết… thuần khiết…”
Ngay khi tôi định đặt chân vào chuồng, khứu giác tôi đã bị lập đầy bởi thứ mùi đặc trưng phát ra từ vô số gia súc khác đã từng tồn tại ở đây. Nhưng tôi gần như không bận tâm lắm bởi cơn phấn khích dâng trào.
“Wow, nhiều quá này!”
Trại gia súc của đế quốc được lấp đầy bởi đủ thể loại mà từng con một trong số đó – kể cả là một người không có tí chuyên môn nào như tôi cũng có nhận ra – đều thuộc hạng trân cầm dị thú. Và hơn hết, có rất đa dạng chủng loài khác nhau… Có con giống ngựa, con khác giống bò sát. Tôi lại gần một con rồng serpentine (một loại đá quý) và lo lắng chạm tay vào nó. Có vẻ như nó khá quen hơi người, thậm chí nó còn để tôi xoa đầu và kêu lên sung sướng nữa kìa. Chúa ơi, dễ thương quá!
“Ngài thích bé này à? Nó thuộc giống Mizuchi, xuất thân từ Thánh Địa. Con này đã hơi bị thuần hóa và trở nên ôn hòa rồi, nhưng nó là lựa chọn tuyệt nhất nếu muốn di chuyển đường dài đấy ạ.”
“Hmm…”
Tôi đi dọc dẫy chuồng dài và nhìn vào từng con một trong khi lắng nghe lời giải thích của viên chủ trại. Chúng đều là những tuyệt thú có một không hai. Cảm giác như tiềm năng của chúng sẽ bị lãng phí nếu rơi vào tay một chủ nhân như tôi mất.
“Vậy thì, ngài đã quyết định được chưa?”
Tôi gật đại. Thật ra, tôi còn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa cơ. Tất cả đều trông thật tuyệt vời. Tôi cứ thế đi tới đi lui đắn đo giữa các dãy thú. Phía cuối dãy trại, mắt tôi bắt gặp một mãnh thú. Một sinh vật họ rồng với bộ lông sang mượt đến khó tin và hào quang rực rỡ. Dáng đứng đầy kiêu hãnh của nó với cái đầu ngẩng cao đã thu hút tôi, như thế hai chũng tôi là cực dương với cực âm của nam châm vậy…
“Quản trại. Con thú này là như nào vậy?”
“Con đó ư?”
Quản trại hơi nhăn mày lại.
“Con này thuộc loại hiếm nhất của giống Mizuchi đó ạ, một Xích Mizuchi (tên chuối vloz). Chúng thần chỉ có duy nhất một cá thể loài này trong trang trại. Cố nhiên là nó đầy đủ phẩm hạnh như can trường, dũng mãnh và đầy nhanh nhẹn, song thần nghĩ…”
Từ cái cách ông ta cắn môi và nhỏ giọng lại, tôi nhận ra con vật này có vẻ khá vô dụng.
Nhưng muộn rồi. Tôi đã đổ con Mizuchi nầy rồi. Không khí cô độc và thờ ơ vạn sự của nó nhắc tôi nhớ đến chính mình. Tiếp cận chuồng, tôi gắng đảm bảo cái tâm thanh tịnh nhất có thể. “Đến đây với chị”, tôi thì thầm.
“Không, thưa ngài! Con thú đó rất nguy hiểm!”
“Nguy hiểm gì cơ? Con thú này và ta là những tâm hồn đồng điệu, ông không thấy sao? Đó, đó.”
Đầu tiên, con thú này còn cảnh giác vơi tôi. Dần dần, nó nhận ra sự thanh khiết của tôi và bắt đầu đồng ý chấp nhận chủ nhân mới của nó. Tôi leo lên để xoa bộ lông mềm xốp trắng tinh của nó. Mát thật, dễ chịu ghê. Khi tôi xoa xoa cằm và cổ nó, con thú tỏ ra thư giãn và khịt mũi vui sướng.”
“Th… Thần không tin được a…”
“Heh, ngạc nhiên chưa ông zà. Dám cá ông chuẩn bị nói con thú không thể thân thiện với người này chỉ có thể làm cái nam châm gây rối phải không? Nhưng nhìn đây, điện sinh của hai chúng ta có cùng bước sóng. Linh hồn của chúng ta được gắn kết với nhau đó.”
Một ánh buồn thoáng lên trong đôi mắt xanh biếc của Mizuchi. Tôi cảm nhận được, đấy là ánh mắt của một linh hồn thông thái, một sinh thể bị hiểu nhầm rằng nó không bao giờ có thể kết bạn. Bộ lông trắng muốt của nó hẳn đã tách biệt nó với đồng loại, dẫn tới những ngày tháng cô độc đớn khổ. Tôi nhìn thấy mình. Sau cùng thì, chính tôi là người rõ hơn ai hết điều này…
Sau một vài phút vuốt ve và gãi lông, Mizuchi đã hoàn toàn mở lòng với tôi. Nó thở mạnh một cái rồi dụi đầu vào ngực tôi trong khi khe khẽ ngâm vài giai điệu. “WHOA! Mày đang cù lét tao đấy a! Hee-hee-hee ! Dừng lại đi má!”
“… Thứ lỗi cho thần. Cơ mà sinh vật này có bị lỏng vít não không vậy?”
“Ah, quý cô Villhaze… Vô số chỉ huy quân sự khác đã cố thuần hóa con thú này, song tất thảy những nỗ lực đó đều vô dụng. Dường như là con Xích Mizuchi này đặc biệt có hảo cảm với những bé gái và sẽ chỉ mở lòng với những đứa trẻ đấy. Trong số những học sinh tiểu học đến trang trại này như một buổi thăm quan, nó chọn ra đứa con gái nhỏ nhất ở đấy để thu hút chú ý…”
“Thần hiểu rồi. Thế thì mọi chuyện hợp lí rồi đấy.”
“Như già này đã nói, những con thú này rất giỏi trong việc đọc tâm con người. Vấn đế là, vế ngược lại thì hoàn toàn không.”
Tôi chỉ hơi lờ mờ nhận thấy Vill và chủ trại đang thảo luận chuyện gì đó đằng sau, nhưng tôi đã không để tâm tới. Lí do là niềm vui sướng đang trào dâng mãnh liệt của tôi khi có thêm một người bạn mới. Ngoài chuyện này ra thì tôi chẳng quan tâm cái gì nữa. Và tôi nghĩ người bạn mới của tôi cũng đang cảm thấy điều tương tự. Nó cứ ấp cái mũi mềm mại của nó vào tôi như là đang cực kì phấn khích vậy.
“Được rồi! Ta đã chọn được con thú ta muốn rồi!”
Tôi quay người về phía Vill và chủ trại với đôi mắt lấp lánh
“Ta sẽ chọn con Xích Mizuchi này thành chiến hữu của bản thân. Ngài không có vấn đề gì đúng chứ, ngài quản trại?”
“Ng… Ngài có chắc ngài sẽ không hối hận với quyết định này chứ?”
“Ta chắc chắn, hơn mọi điều khác trong thế giới này! Rằng chúng ta là hai tâm hồn đồng điệu! Một trái tim trong hai cơ thể… Phải vậy không, Bucephalus?”
Con thú gật đầu chắc nịch. Cái tên kia tôi chỉ vừa nghĩ ra mà thôi, song có vẻ như nó thật sự hợp với con chiến mã này. Được rồi, kể từ giờ, cái tên của chiến mã quý tộc được đích thân tôi đây cưỡi sẽ vang lừng thiên hạ… Bucephalus!
“Nếu đấy là nguyện vọng của người, thế thì thần đây không phản đối, chỉ là…”
“Thần sẽ bỏ cuộc nếu thần là ngài, thưa chủ trại. Komari-sama nhìn ẻo lả vậy thôi. Thực tế thì ngài ấy lại cứng đầu đáng ngạc nhiên.”
Nếu không phải bây giờ là lúc thích hợp nhất để test thử chiến hữu mới của mình, Bucephalus, vậy thì còn lúc nào nữa? Sau cùng thì một chỉ huy vĩ đại nhất định phải có một hoặc hai chiến mã mà bản thân có thể dựa vào khi cần tăng tốc mà. Khoan! Này! Bucephalus, đừng có thọc mũi mày vào đấy! Cù lét!! Ha-Ha-Ha! Khoongggg! Đứng có liếm nách tao! .-.
Sau đấy thì, tôi đã lái thử thú cưỡi lần đầu tiên trong đời.
Mọi thứ đều thật mới mẻ. Tôi gặp chút ít rắc rối lúc đầu, không thể ngồi nổi mà phải cúi rạp người xuống trên cái yên, nhưng nhờ có hưỡng dẫn của chủ trại và những lời động viên của Vill, tôi đã xoay xở để có thể ngồi yên vị một cách tử tế trên lưng người bạn mới này. Yay, ơ mà hơi cao nhỉ. Hơi quá cao! Cao gấp mười lần những gì tôi tưởng. Tôi đã luôn muốn mình được cao hơn và cố nốc mấy cốc sữa liền, hàng ngày, với hi vọng cái cơ thể nhú lên thêm một chút, thế nhưng cái trải nghiệm ở trên cao tít thò lò thế này so với mặt đất hóa ra lại không hay ho gì. Mỗi lần đưa mắt xuống, đầu tôi lại quay…tròn…đều…quay…
“Ngài… ngài có ổn không đấy. Biểu hiện của ngài đang…”
“G-Gì?! Ta chỉ đơn giản là run lên vì… phấn khích đó mà!”
“Cũng đúng thôi nhỉ, thưa chủ trại. Một Thất Xích Thiên dòng dõi chỉ huy đâu thể run lẩy bẩy khi thực hiện một hành động cơ bản như cưỡi ngựa đúng chứ. Cô ấy có thể trông mỏng manh như một chiếc lá, tuyến lệ thì nhìn như sắp bùng nổ đến nơi, song xin ngài đừng hiểu lầm.”
“À… T-Tất nhiên rồi nhỉ. Giờ thì, chũng ta hãy thử đi bộ nào. Tiến lên, Tiểu thư Gandezblood.”
Tuân theo lời hướng dẫn tử tế của viên chủ trại, tôi đánh gót thúc vào con ngựa. Bacephalus đã phản ứng để đáp lại lời kêu gọi của tôi. Wow! Tôi đang thực sự cưỡi ngựa nè!”
“Tuyệt diệu, thưa ngài. Thật là một cảnh tượng đáng kinh ngạc… Sự lộng lẫy của ngài bây giờ thật khiến thần không biết phản ứng thế nảo!”
“Wah-ha-ha-ha! Đúng thế! Đúng thế! Tiến lên, Bucephalus! Ta là cơn bão gió đang đến gần! Hãy phi đến tận cùng của thế giới nào!”
Bucephalus hí một tiếng vang trời. Có vẻ nó đã đồng ý với lời khuấy động của tôi và trở nên hoang dại. Wow, wow. Phải chăng tôi là một cao thủ cưỡi ngựa chưa được phát hiện?! Được rồi! Bây giờ hãy chạy một vòng quanh khu vườn hoàng gia và… Huh? Whoa!
“Chậm lại cái, Bacephalus. Ngươi đang phi hơi nhanh đấy. Mấy cái thứ ta đã nói về việc chạy đến rìa thế giới chỉ là những lời trong cơn kích động thôi. Làm phước dừng lại đi mà? Làm ơn? Làm ơn – WHOAAAAA!”
Đột nhiên, chúng tôi như hòa hóa Yasuo làm một với cơn gió.
Tôi không thể diễn tả những gì đã xảy ra. Như thể Bucephalus phi nước đại với tốc độ của một tia sét. Cảnh vật xung quanh tôi trở nên mập mờ. Con thú chạy nhanh đến mức tôi không tập trung nổi. Tôi hét lên với nó, song nó đ thèm chậm lại. YIKES. Tôi chết chắc rồi. Chắc 1000% luôn!
“DỪNG LẠIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!”
“Tiểu thư Gandezblood! Kéo dây thắng đi!
Quản trại hét lên cái gì đó với tôi nhưng tai tôi không nhận lại được âm thanh nào. Tôi bị nỗi sợ làm cho hóa cững còn cổ họng đột nhiên tê liệt. Bucephalus dường như không còn nhớ đến cái tồn tại trên lưng nó nữa rồi. Nó đang trở nên điên cuồng với cảm giác phi như bay này.
©
Yohann Helders cực kì khó chịu.
Bây giờ là giờ luyện tập ma pháp bên trong Cung điện Đế quốc Mulnight, và quân đoàn Bảy thì đang đấu tập trên sân tập số 7…
Họ có thể là một đám điên ngoài vòng pháp luật thật, song bản thân quân đoàn Bảy có vẻ như rất siêng tuân thủ kỷ luật. Thậm chí là khi sắp tới không có trận chiến nào, họ vẫn thực hiện việc luyện tập. Khu tập hôm nay toàn những ma cà rồng tham gia giả chiến.
Xung đột giữa Bellius và Mellaconcey giờ đây đã trở thành thường nhật. Mặt đất bị đào xới bởi chấn động còn không khí dày đặc vụ nổ, hậu quả là tia lửa điện trút xuống như mưa vào khán giả. Một số không may đã hẹo khi xem.
Thế nhưng Yohann không quan tâm đến ba cái tinh thần chiến đấu này. Anh ta ngồi bắt chéo chân trên một cái ghế dưới bóng cây và thưởng thức bữa trưa bao gồm một cái chân còn nguyên thịt bao quanh xương trong khi bộc phát những làn sóng cảm xúc.
Anh đang rất bực. RẤT, RẤT BỰC.
Đối tượng của cơn cuồng nộ này là Terakomari Gandezblood. Con đàn bà bé tí này đã nẫng vị trí Thất Xích Thiên và chỉ huy quân đoàn ngay từ tay anh bằng những mối quan hệ của gia đình ả ta.
Nhưng không, đấy chưa phải là tất cả. Chỉ thế thôi thì mình anh có thể giải quyết được. Quân đội đầy rẫy những tên theo chủ nghĩa gia đình trị (kiểu cha làm quan thì con cũng làm quan). Rất nhiều lính lão luyện đã bị vượt mặt bới những tên có gia thế tốt hơn.
Điều thật sự chọc tức Yohann là chuyện con điếm này đã làm nhục anh. Thanh thiên bạch nhật.
Chỉ nghĩ về nó đã khiến vai anh run lên vì tức giận.
Chỉ vài ngày trước, trong lúc Terakomari Gandezblood đang chuẩn bị bước vào Huyết sảnh, Yohann đã lao về phía cô để tấn công. Nếu cô ta thật sự sở hữu thứ sức mạnh để trở thành Thất Xích Thiên, cô ta hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bật đòn tấn công của anh. Đấy là logic đằng sau hành động của anh.
Nhưng cô ta khiến Yohann giống như một thằng hề.
Trước mặt tất cả mọi người, cô ta đóng sập cánh cửa lại ngay trước cổ anh và kết thúc sinh mạng của anh trong một khắc. Cô ta còn ngó lơ anh hai ngày sau đó và anh thậm chí còn không có trong trận đánh với Vương quốc Lapelico.
Anh chưa từng bị đối xử như này trước kia.
“Ta chắc chắn sẽ trả thù, nhớ lấy lời ta…”
Thịt trên khúc xương bị anh gặm lấy cùng với cả chính miếng xương, khiến cấp dưới của anh kêu lên kinh ngạc, nhưng Yohann nào có thời gian để ý chuyện đấy. Tất cả những gì anh đang nghĩ tới là trả thù.
Anh sẽ săn lùng con nhóc chỉ huy này và đánh cô ta đến chết. Khoan khoan, chỉ giết cô tat Đúng thế, anh định sẽ hành quyết cô ta công khai, đấy là một lựa chọn, nhưng trước tiên anh cần lên một kế hoạch kĩ càng để đảm bảo cô ta phải trải qua tất cả những gì anh đã chịu đựng. Trước tiên mái tóc của cô ta sẽ được anh chăm sóc kĩ càng bằng ngọn lửa của mình, rồi sau đó anh sẽ đốt cả quần áo của ả, rồi sau đó….
“Này, hiếm khi nào chuyện trả thù lại diễn ra với tinh thần hòa bình nhỉ?” (không hiểu khứa này nói gì :?)
Ai đó đang nói với anh từ phía sau. Một tên mảnh khảnh như cái cây, đang nhìn anh không mấy thiện cảm. Đó là Caostel Conto, đầu lĩnh của Quân đoàn Bảy.
“Ngươi muốn gì? Ta đang không có tâm trạng vui vẻ đâu.”
“Ngươi luôn không vui vẻ. Đấy là vì sao nhà ngươi luôn thực hiện những sai sót ngu xuẩn. Luôn bị cơn cuồng nộ của mình che mất lí trí.”
“Muốn đánh nhau à?”
Yohann gửi cái nhìn chết người cho Caostel. Tên người cây thở dài.
“Ngươi cứ ngồi kia và lảm nhảm về việc trả thù được một lúc rồi đấy…”
“Vấn đề gì không?”
“Hẳn đối tượng của ngươi là… ngài chỉ huy vĩ đại?”
“Còn ai vào đây nữa?”
Caostel nhún vai
“Ngươi hẳn phải rõ nhất rằng sức mạnh của Terakomari Gandezbloof đã vượt qua mọi quy chuẩn chứ nhỉ. Qủa nhiên không ngoài mong đợi từ tiểu thư của gia đình công tước Gandezblood.”
“Đừng có nhổ ra mấy lời ngu học như thế. Vụ việc kia chỉ là một tai nạn không hơn không kém. Không thể nào có chuyện ta đây lại thua một con điếm như cô ta. Vì sao á, vì ta chính là chủ nhân của vụ bạo loạn ngục tù và thảm sát khét tiếng nọ, đừng quên điều đấy!”
“Tất nhiên, và cuối cùng ngươi vẫn chết.”
“Ta vừa nói xong mà! Đấy là một tai nạn! Chỉ là một sự trùng hợp thuần túy mà thôi. Bộ cả lũ các ngươi bị đần hết rồi à? Con điếm còi cọc đó không có tí sức mạnh nào cả. Khi ta phóng về phía cô ta, mặt ả trắng bệch như tờ giấy như sắp tè ra quần đến nơi rồi. Chuyện ta bị cứa cổ chỉ là do trùng hợp mà thôi!”
“Cứ coi như đấy là sự thật đi. Thế thì, ngươi giải thích chuyện hôm qua như thế nào?”
“Hôm qua? Ngươi đang nói chuyện gì thế?”
“Trận giao tranh với Vương quốc Lapelico. Vì ngươi đã vắng mặt, không lạ khi ngươi không biết chuyện này, nhưng chỉ huy có một tài năng chỉ huy thật sự phi thường. Ngài ấy sẽ là một tướng quân vĩ đại nhất mà các sử gia sau này phải kể lại.”
“Ngươi nói cụ thể hơn được không?”
“Mệnh lệnh của ngài ấy thật ngắn gọn, song lại rất rành rọt và hoàn hảo. “Tàn sát toàn bộ” là những gì mà ngài ấy đã hét lên”
“…”
“Ý ta là, với một lũ não tôm khát máu đến phát cuồng như chúng ta thì chả còn mệnh lệnh nào tốt hơn được nữa? Và đấy mới chỉ là ngày thứ hai ngài ấy tại vị thôi. Trong cái khoảng thời gian tí tẹo đấy trong vòng đời của mình, ngài ấy đã nhìn rõ toàn Quân đoàn 7. Ta còn có thể làm gì ngoài ngả mũ thán phục cơ chứ.”
“Kể cả một con tinh tinh cũng có thể nói được những câu như thế! Ả ta chẳng là gì ngoài một con rich kid chết tiệt chiếm được cái danh Thất Xích Thiên nhờ vào quan hệ gia đình thôi. Không hơn không kém!”
“Rồi, rồi, bình tĩnh nào.”
Mặc kệ tất cả những bình luận của Yohann về sự việc, Caostel đơn giản là không thèm lắng nghe và gọi Yohann là đồ chuột nhắt. Nhận thức được Caostel có cấp bậc cao hơn mình, tất cả những gì Yohann có thể làm là nghiến răng ken két một cách khó chịu với tên người cây não rỗng.
“Cẩn thận cái cách ngươi khinh thường ta, không thì chỉ sợ ta lỡ tay thổi bay hết tóc của ngươi mất.”
“Cứ thử đi xem nào. À mà thật ra, ta đang không có bạn đánh tập này. Đúng lúc lắm, làm vài tăng nào anh bạn.”
“Ha-ha! Được. Đấm nhau nào!”
Đột nhiên, một quả cầu lửa bùng lên trong nắm tay của Yohann với một âm thanh ấn tượng. Ngay trước khi anh chuẩn bị thôi bay đầu của Caostel với nó, tên người cây đội nhiên hét lên như thể giật mình trước sức mạnh của anh.
“Ah, dừng lại, Yohann…”
“Cái gì? Giờ thì ngươi định cụp đuôi chạy à. Có cái nịt nhé. Chuẩn bị đi! Đây là cú đấm cạo đầu!”
“Aaaargh!!! Tránh ra, TRÁNH RA, TRÁNH RAAA! TRÁNH CMN RAAAAAAAAA!”
“Cái đ- GAH?!”
Có cái gì đấy va chạm cực mạnh với phía sau đầu anh.
Yohann không có bất kì ý tưởng nào về cái quái gì vừa diễn ra cả.
Thậm chí trước cả khi anh có thể thấy bất kì cơn đau nào, mắt anh đã trợn ngược lên trên. Máu trào ra từ vết thương. Vạn vật chuyển thành màu đen.
Yohann đã bị giết. Một lần nữa.
©
Trong khoảng thời gian vừa qua, tôi đã sợ tới gần chết.
Bucephalus tiếp tục phóng như điên qua mặt đất như thể nó đang định phi đến tận cùng thế gian thật. Tới thời điểm này, tôi đã từ bỏ việc tập trung vào dư ảnh của cảnh vật xung quanh. Thật ra, tôi đã từ bỏ việc suy nghĩ.
Thật là vô vọng, còn tôi thì bất lực. Tôi có thể thấy ông mình đang dang tay chào đón ở trên kia…
Ngay trước khi tôi chính thức chôn tâm trí mình xuống mộ, một vụ va chạm cực cực mạnh xảy ra và tôi thấy mình nhào lộn giữa không trung. Tôi lao như tên bắn giữa trời, còn thú cưỡi của tôi thì không thấy tăm hơi.
Rõ ràng, tôi đã bị bay khỏi cái yên.
Mọi thứ dường như chạy chậm lại
Trong khi đang lộn nhào trên không trung, tôi thấy buồn nôn kinh khủng. Nhưng ngay cả trong cơn hoảng loạn, tôi vẫn nhận ra từng khuôn mặt đang đứng cạnh mình lúc này. Caostel, cao và mảnh khảnh như một cái cây giữa trời đông. Bellius, tên đầu chó. Và tên khốn ấu dâm Mellaconcey. Tôi đang ở sân tập của quân đội hoàng gia Mulnite. Phần lớn thuộc hạ của tôi cũng đang có mặt ở đây. Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi với biểu hiện ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Cũng phải thôi, phải tôi thì tôi cũng bất ngờ mà.
Và tôi chắc chắn cũng sẽ sốc nếu thấy chỉ huy của mình văng khỏi thú cưỡi của cô ấy như một bao khoai tây chưa học cách cưỡi ngựa bao giờ.
Ah, lại lần nữa rồi. Và đây là nơi cuộc nổi dậy bắt đầu. Và thêm nữa, lũ này trăm phần trăm sẽ làm gỏi mình.
Chuyện này chắc chắn sẽ kết thúc với cái chết của tôi mà thôi, cho dù việc ngã ngựa có không giết tôi ngay đi chăng nữa, dĩ nhiên rồi.
Liệu tôi có đủ thời gian ngâm một bài cho cái chết của bản thân không nhỉ? Khoảnh khắc tôi đã hoàn toàn chấp nhận số phận của mình rồi, mặt tôi va vào – không phải mặt đất như tôi nghĩ, mà là viền ren mềm mại và cái cổ ấm áp của một ai đấy trong bộ hầu gái màu trắng. Huh… hầu gái?”
“Ôi trời, Komari-sama, đấy là một cách xuống ngựa hơi quá tăng động đấy. Thần đã bảo ngài không biết bao nhiêu lần là ngài phải dùng chân để bước xuống như người thường mà. Làm ơn hãy suy xét đến con hầu tội nghiệp này. Huyết áp của thần sẽ nổ tung nếu còn phải chịu thêm mấy trò con bò của ngài nữa đấy ạ.”
Một cách chậm rãi, tôi ngẩng mặt lên.
Một cô gái tôi biết rõ đang mỉm cười với tôi.
Và đó là lúc mà tôi nhận ra mình đang được con hầu điên này bế công chúa.
Thế bất nào… Cô ta theo kịp Bucephalus khi nó đang bứt tốc? Ma thuật? Hay đơn giản là cô ta chỉ có quá nhiều cơ chân? Hay cô ta - Whoa! Con hầu quỷ quyệt! Đừng có tranh thủ mơn trớn ta nữa! Biến thái!
“Ta s-sẽ không c-c-cảm ơn ngươi đ-đâu.”
“Ôi trời, cơn sốc vẫn khiến ngài sảng à?”
“C-câm miệng. Và thả ta xuống.”
“Tuân lệnh.”
Vill từ từ dìu tôi xuống nền đất. Đầu tôi quay mòng. Ahh, tất cả là lỗi của cô ta, Vill… cô có trách nhiệm cầm tay ta đến khi chân ta đứng vững cái đã. Má nó, ta không có biết ơn ngươi đâu.
“Không hổ là tướng quân của chúng ta! Quả là một cách xuất hiện rất ra gì và này nọ!”
Ngay khi chân tôi cuối cùng đã đặt xuống được cái nền cỏ, ập vào đầu tôi là cảm giác của một người đã nốc quá chén ở ba quán bar liên tục. Và đó là lúc Caostel đang mỉm cười đến chào tôi. Tha cho tôi một lúc đi, xin người.
“Caostel, ngày hôm nay của ngươi như nào?”
“Ah, cảm ơn ngài, thần đang làm tốt công việc của mình ạ. Quân lính của ngài vẫn đang luyện tập rất chăm chỉ, thưa tướng quân.”
“Ta thấy rồi. Tốt lắm!”
“Thần đồng ý! Và mọi chuyện sẽ còn tốt hơn nữa nếu đích thân ngài tham gia huấn luyện đấy ạ.”
“A-ha-ha! Đừng ngốc thế chứ. Nếu đích thân ta động tay, toàn bộ những ai có mặt sẽ bị đo ván trong 5 giây mất.”
Lính của tôi nhìn tôi đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ. Sao lũ này có thể ngu đến vậy nhỉ?!”
“Hmm, thần cũng nghĩ vậy. Nhìn xem, tên đần này đã chết trước cả khi hắn có thể tuyên chiến với ngài.”
Đầu chó Bellius nói với tôi trong khi nở một nụ cười nhạo báng.
Đần? Ai? Tên này nói về chuyện gì thế?
Bối rối, tôi quay đầu lại, chỉ để thấy đập vào mát là một người đàn ông tóc vàng nằm rũ rưỡi giữa nền đẫn với tròng mắt trắng dã.
Hông tôi run lẩy bầy, chẳng phải tên này là…
“Đúng thế, thưa Tướng quân Komari. Ngài đã cho hắn một cước vào đầu khi ngài xuống khỏi thú cưỡi của mình.”
Cái gìiiiiiiii?!
Tôi lại giết ai đó lần nữa rồi! Và vẫn là người tôi đã lỡ tay giết lần trước luôn!!!! Hắn mà không điên lên mới là chuyện lạ đấy. Từ giờ tôi sẽ không ra khỏi nhà buổi tối nữa, nếu còn muốn giữ ngọc thể vẹn toàn. Và con Bucephalus đấy biến đi xó nào rồi. Nó thật sự chạy tới rìa thế giới mà không có tôi à. Đồ đần!
Tôi đứng đấy, đang cố giữ cho cái đầu đang hoảng loạn của mình nguội lại thì bọn thuộc hạ lại bắt đầu rống lên: “Tướng quân vạn tuế!” “Vinh quang cho Người thanh trừng!” “Xử tử kẻ phản bội!”, vân vân và vân mây. Ngay lúc đấy-
“Ta còn sống sờ sờ ra đây, lũ cặn bã đần độnnnnn!”
Một làn hơi nhiệt bỗng phả ra khiến tôi bủn rủn tay chân.
Tôi quay đầu lại, chỉ để thấy một tên tóc vàng, những tưởng đã chết, còn sống sờ sờ và đang trừng mắt nhìn tôi dữ dội trong khi cơ thể y thì bừng bừng lửa. Mẹ ơi, tôi suýt nữa rỉ ra quần rồi. Hắn vẫn còn sống kìa?!!!
Một tiếng gầm thoát ra từ miệng thanh niên tóc vàng, khuôn mặt hắn vặn xoắn lại vì cơn cuồng nộ. “Tướng quân, hành động vừa rồi của ngươi chẳng đích xác là của một đứa… miệng hùm gan sứa sao?!!!!”
Cổ họng tôi gần không mở nổi vì nỗi sợ. Nhưng tôi ép nó phải nặn ra mấy tiếng.
“Thế cơ đấy, nhảm nhí. Đấy là lỗi của nhà ngươi vì đã không né đấy chứ.”
“Hah, vậy à? Thế thì nếu ta giết ngươi ở đây thì mới sòng phẳng đúng chứ? Không được phàn nàn nhé!”
Hắn ngay lập tức phi đến chỗ tôi, tay lăm lăm hỏa cầu
Ơ âu, mình chết chắc rồi.
Nhưng chính lúc đó, Vill đột ngột thả tay ra sau khi đã là điểm tựa giúp tôi giữ thăng bằng trong vài phút ngắn ngủi vừa qua. Rồi phép màu xảy ra: Vẫn còn chóng mặt, tôi đổ nhào xuống và vô tình thoát khỏi đòn tất công của thanh niên đang lao về phía tôi như con gấu dại. Hắn vấp phải tôi và nhào lộn một vòng trên nền cỏ.
“Wow!” “Thật là một pha né đòn thanh thoát!” “Né đẹp lắm, Tướng Quân!” “Đích thân nhìn thấy Tướng Quân hành động thật khiến ta hứng lên mà, nếu như các ngươi biết ta đang nói về cái gì!”
Ahh, im đi. Bọn não phẳng.
Mặc kệ bọn chúng, tôi phải làm gì đó trước khi tên tóc vàng kia có thể-
“Vận may của ngươi đến đây là hết! Chết đi!”
Hắn đã lấy lại thế đứng và chuẩn bị phóng tới chỗ tôi lần nữa. Tôi phải chạy đi đâu đó, bằng không hắn sẽ hóa bụi tôi. Bằng cách nào đó mà chân tôi vẫn đứng vững được, nhưng đầu tôi vẫn đang hoa cả lên. Bà nội nó! Mấy năm nhốt mình trong phòng khiến tôi giờ đây khỏe không khác gì một con mèo con.
“HA HA HA! Cháy rụi đi, cháy rụi đi Komari! Chết cháy trong lửa của - Ặc!”
“Yeeek!”
Tôi bay giữa trời.
Trời đất lại lần nữa đảo lộn. Không hiểu được cái gì đang diễn ra khiến tôi chỉ biết đơ người lại. Rõ ràng là tôi đã bị đánh bay đi, nhưng sao không thấy đau gì nhỉ…?
“GYAAAHHH!!!”
Một tiếng hét inh ỏi lọt vào tai tôi. Tôi nhìn xuống dưới và… hàm tôi rớt ra vì ngạc nhiên-tóc vàng đang nằm giữa hai chân tôi. Tôi đang cưỡi trên hắn như thể hắn là một con kì lân bé bỏng ngoan hiền. Và hơn hết, ngón tay của tôi đang chọc thẳng vào nhãn cầu của hắn. Hiểu tiếng hét từ đâu mà ra rồi.
“Tuyệt vời, Komari-sama! Ngài hất ngã hắn bằng một đòn quét đất, đè lên người hắn để nhắc hắn nhớ ai là người thống trị, và lập tức nhắm đến nhãn cầu của hắn chỉ bằng một nhát. Tối đa sát thương đầu ra nhất với lượng sức mạnh tối thiểu… đây là chính là điểm độc đáo trong nghệ thuật đối chiến của Trường phái Komari!”
Cảm ơn đã giải thích, Vill. Nhưng Trường phái Komari là cái gì thế?
À khoan, đấy không phải điều cần lưu tâm lúc này! Tôi rút tay ra khỏi tròng mắt của hắn với một tiếng nhóp nhép rồi bật dậy khỏi hắn ta. Thanh niên lăn lộn trên mặt đầy đầy đớn, liên mồm hét, “Mắt tôi! Mắt tôi!” Tôi liếc xung quanh, cố gắng để đọc tâm trạng những con người còn lại. Cấp dưới của tôi đang đồng loạt thở dốc và gật đầu ngưỡng mộ. Vài tên còn khóc đến chảy máu mắt, trong khi tên điên nào đấy hét lớn “Cho ta thế chỗ ngươi đi!” với tên tóc vàng… Clgt?!
Tôi phải làm gì tiếp theo bây giờ?
Hay tôi cứ nương theo tình huống và đưa ra một bài phát biểu ngắn nhỉ? Được rồi, hít sâu, thở đều, lưỡi không ngắc ngứ, rồi, phát biểu vài lời nào.
“Thủng chưa? Đây là những gì các ngươi sẽ nhận được nếu dám chống lại ta đấy? Ngoài nhãn cầu ra thì ta không ngại bóp nát “quả cầu” khác trên cơ thể các ngươi đâu!”
“VẠN TUẾÊÊÊÊÊÊ!”
Tiếng gầm hoan hỉ từ lũ này làm tôi điếc hết cả tai rồi.
Tôi ghét công việc này. Cực ghét. Tôi còn phải làm bao lâu nữa đây? Hình như yêu cầu bỏ việc không được chấp nhận thì phải. Tôi cảm thấy thật… tù túng và bất lực. Chắc là phải trút giận lên à hầu gái khùng điên đó sau mới được. Ít nhất thì việc đấy sẽ xoa dịu tôi.
Ngay khi tôi mới chỉ kịp suy nghĩ về việc làm cách nào để hành hạ BDSM Vill, tóc hoe cuối cùng đã ngừng lăn lộn. Hắn ta đứng dậy và hét lớn: “T-tiểu xảo khá đấy! Nhưng ngươi đừng hòng thoát được!”
Trong khi dùng lòng bàn tay xoa mắt phải, hắn gầm gừ đầy đe doạ với tôi. Tôi chỉ biết run rẩy trong khi phỏng đoán kế hoạch của hắn. Về phần hắn, hắn ta bắt đầu lục túi áo đồng phục. Rồi hắn móc ra mảnh vải rách nào đấy rồi ném về phía tôi. Nhìn gần hơn, hoá ra đấy là một cái găng tay đã bị cháy rụi rồi. Nhưng sao hắn lại ném nó đi nhỉ?
Trông vẫn còn dùng được cơ mà… Thật phí phạm, tôi nghĩ vậy, trước khi nhận ra có điều
Toàn bộ cấp dưới của tôi đang cười, mắt thì sáng lên, như thể thấy hành động của tóc hoe thật thú vị. Đặc biệt là Caostel, hắn đang cười cực kì quỷ quyệt, đúng chuẩn của một tên tội phạm.
Hở? Toàn bộ chuyện này là sao?
Tôi nhìn sang tóc hoe. Hắn đang thể hiện sát ý điên cuồng về phía tôi dưới nụ cười khát máu đó: “Terakomari Gandezblood… Ta thách thức ngươi một trận đấu tay đôi!”
Huh? Đá quý? (“Dual” với” jewel”, nghe na ná giống nhau trong tiếng anh). Tôi đã để tất cả mấy viên đẹp ở nhà rồi vì tôi chuẩn bị đi cưỡi ngựa. Sao hắn lại muốn…
Hả… ĐẤU TAY ĐÔI?!
“Từ từ, chờ một-”
“HA HA, HA HA HA! ĐÚNG, CHÍNH XÁC… ta nên làm điều này ngay từ đầu mới phải. Ta đây rõ ràng là người siêu việt hơn! Trong một cuộc chiến công bằng, một chiến trường không thiên vị ai, ta sẽ nghiền ngươi thành cám heo! Hẳn Tướng quân đây sẽ không từ chối lời thách đấu của thần chứ?”
Hăn nhe hàm răng ra với tôi như một cá mập nhìn mồi.
Tôi nhìn xung quanh, quét biếu cảm đám đông
Vill đứng đó, bật ngón cái lên với tôi. Caostel cũng vậy. Trái ngược với họ, Bellius vẫn điềm nhiên khoanh hai tay lại. Mellaconcey cứ bước tới bước lui trong khi khoa tay múa chân như đang điều khiển một bản nhạc thổ tả nào đấy. Lũ còn lại đều nhìn tôi với ánh mắt lấp la lấp lánh.
Không ai định đứng ra giúp đỡ tôi cả.
Yeah, hiển nhiên rồi mà. Thật ngu ngốc khi nghĩ tới chuyện đó.
Bước lên vài bước, tôi nhặt chiếc găng được cacbon hóa triệt để lên rồi quay sang tóc hoe và mỉm cười với tất cả sự tư tin giả tạo mà tôi cơ mặt tôi có thể huy động.
“Được thôi. Thích thì chiều. Nhưng ta cảnh báo. Ta sẽ không thương xót ngươi đâu. Sau này ngươi sẽ thấy hối hận khi nghĩ tới trò nghịch ngu này.”