Viên đạn thứ năm: Holmes
Độ dài 12,683 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:43
Mặc kệ tôi đang bị kích động như thế nào, tôi chỉ có thể duy trì chế độ Hysteria của tôi trong vài phút nữa thôi.
Khi tôi đên được Cửa số 2 của sân bay Haneda, tôi đã trở lại bình thường.
Dù đã bình thường trở lại, tôi vẫn phải ngăn cô ấy lại
Nếu sự nghi ngờ của tôi chính xác.
Aria sẽ sớm gặp hắn. Chẳng bao lâu cô ấy sẽ đối mặt với -
'Butei killer'!
Tôi rút huy hiệu có Giấy phép Butei của tôi để qua cửa an ninh, và tất nhiên, tôi đã không đi qua máy dò kim loại. tôi đi vào trực tiếp.
Aria.
Tôi vẫn sẽ ổn dù cô có quay lại hay không.
Nhưng tôi sẽ không để cô chiến đấu với 'Butei Killer' vì bất kỳ lý do gì. Bởi vì 'Butei Killer' đã giết anh trai của tôi - vì vậy, một mình, cô sẽ không có cơ hội đánh bại 'Butei Killer'. Cô không có cơ hội nào đâu--!
Anh trai tôi đã rất mạnh.
Không ai có thể sánh bằng anh ấy. Anh cũng cực kỳ thông minh .Chế độ Hysteria của anh ở một cấp độ khác với tôi.
(Aria--!)
Nếu cô đấu với hắn ta một lần nữa, cô sẽ không chỉ nhận được một vết sẹo trên trán của cô đâu!
Cô sẽ bị giết.
Cô sẽ chết!
Trên chuyến bay ANA600, tôi vội vã xông vào lối lên máy bay, vừa đúng lúc cánh cửa đó bắt đầu đóng lại.
Chiếc Boeing 737-350 đã chuẩn bị để bay về phía sân bay Heathrow của London.
“-- Tôi là Butei đây! Dừng ngay chuyến bay này lại!"
Tôi rút huy hiệu Butei của tôi ra trước mắt cô tiếp viên, cô ta đứng đó, đôi mắt mở to vì bị sốc.
"C-Cậu có phải là một hành khách không? Tôi xin lỗi, nh-nhưng-điều gì đang xảy ra vậy?"
"Không có thời gian để giải thích _ phải dừng chuyến bay này lại ngay!"
Cô tiếp viên gật đầu, sợ hãi, sau đó chạy nhanh lên cầu thang tầng 2.
Tôi đã định đi theo cô ấy để gặp phi công, nhưng lúc đó, đầu gối của tôi bỗng khuỵu xuống. Điều này bởi vì thể lực của tôi đã bị giảm xuống từ khi tôi rời Assault. Sau khi chạy hết sức trên đường đến đây, tôi không còn tí năng lượng nào nữa. Tôi không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Nhưng ... tôi vẫn có thể ngăn chuyến bay này lại, phải không?
- Tôi đã nghĩ thế, cho đến khi ,
* Vroom *
Máy bay bắt đầu rung lên.
Chiếc máy bay ... đang di chuyển!
"A-ah ... việc dừng lại đã không được chấp thuận. Phi- phi công nói rằng, th-theo các quy tắc, trong giai đoạn này của chuyến bay, chúng tôi chỉ có thể dừng lại nếu nhân viên kiểm soát không lưu nói vậy ...".
Nữ tiếp viên, người vừa chạy xuống cầu thang, run rẩy nói.
"Khốn thật ...!"
"Xin ...xin-xin vui lòng không sử dụng súng! Cậu có thực sự là Butei không? Khi tôi nói, phi công hét to:" Anh ta muốn tôi dừng chuyến bay? Tôi không nhận được bất kỳ thông báo về điều này? "
Thật-thật ngu ngốc ...!
Tôi phải làm gì bây giờ đây?
Tôi có nên sử dụng súng để buộc ông ta phải dừng lại?
Không, tôi không thể. Nếu những gì cô tiếp viên nói là đúng sự thật, viên phi công đang không tin tôi. Ngay cả khi tôi đe dọa ông ta , ông ta có thể vẫn sẽ không dừng chuyến bay lại.
Tôi nhìn ra ngoài, chuyến bay ANA600 đã bắt đầu lăn bánh lên đường băng.
Nếu tôi buộc máy bay phải dừng lại ngay bây giờ, chúng tôi có thể va vào một máy bay khác trên đường băng.
Kinji, suy nghĩ gì đi! Chúng ta không thể sử dụng phương pháp này được!
Bời vì đối phương đã hành động trước, nên nếu tôi không nghĩ ra cái gì đó để đối phó hắn, chúng tôi sẽ thua.
- Tôi phải thay đổi kế hoạch.
Chiếc máy bay từ từ cất cánh đến khi nó đã đạt đến độ cao nhất định trên bầu trời. Đèn trên đai an toàn đã tắt .
Chẳng còn gì tôi có thể làm ngoài việc giúp nữ tiếp viên bình tĩnh lại... sau đó tôi nói với cô ta đưa tôi đến chỗ ngồi của Aria ... không phải,là một căn phòng.
Những cabin của máy bay này rất khác so với những chiếc máy bay bình thường.
Tầng đầu tiên là một quầy bar rộng rãi, và tầng 2 có một hành lang chính với nhiều phòng ở mỗi bên.
Chiếc máy bay này- tôi vừa được nghe về nó trên một bản tin gần đây.
Nó được mệnh danh là một "Khách sạn trên không. Tất cả các chỗ ngồi đã được chuyển đổi thành các căn phòng. Nói cách khác, đây là chuyến bay chở khách hạng nhất.
Không có chỗ ngồi bình thường trên chiếc máy bay này, và nó giống như một khách sạn cao cấp vậy, có 12 phòng. Mỗi phòng có một chiếc giường và một vòi sen, về cơ bản chiếc máy bay này đặc biệt chỉ dành những người giàu có.
"... Kin-Kinji?"
Trong một phòng được trang trí với hoa tươi, là Aria, cô ta đã vô cùng ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của tôi.
"... quả không hổ danh là quý tộc. Vé một chiều cho chuyến bay này là ... Cái gì, 200000 yên?"
Tôi nói, nhìn vào chiếc giường có kích thước khổng lồ.
Vào lúc đó, Aria đứng lên và nhìn chằm chằm vào tôi.
“-- Xông vào phòng của ta khi ta không cho phép ... Ngươi quá bất lịch sự đấy! "
"Cô không có quyền nói với tôi như thế".
Tôi không chắc liệu cô ấy có đang suy nghĩ đến lúc trước hay không, khi cô đột nhập vào nhà tôi, nhưng cô ấy bỏ qua nó với một tiếng 'Hừm', mặc dù cô ta vẫn còn giận.
"... Tại sao ngươi đi theo ta ?"
"Tại sao mặt trời mọc? Tại sao mặt trăng lại sáng?"
"Đừng nói nhảm nữa! Nếu ngươi không cho ta biết, ta sẽ khoan lỗ trên người ngươi đấy!"
Như vậy, ... cô ta đang dọa bắn tôi một lần nữa - Pat! Aria đặt tay ở hai bên váy.
Thấy vậy, tôi thoải mái hơn một chút.
Tốt. Cô ta mang theo súng của mình.
"Điều 2 luật Butei: 「 Phải thực hiện hợp đồng đến cùng 」."
"...?"
"Đấy là những gì tôi đã thỏa thuận với cô ta. Sau khi tôi trở lại, nhiệm vụ đầu tiên mà chúng ta thực hiện, vẫn chỉ tính là một nhiệm vụ, tôi sẽ cùng cô giải quyết nó – vụ án ‘Butei Killer 'chưa được giải quyết, đúng không "
"Cái gì chứ ... ngay cả khi ngươi không thể làm được cái gì cả, ngay cả khi ngươi không thể hỗ trợ cho ta dù chỉ một chút, người vẫn dám nói điều này sao?"
* Roar * Aria, rống lên như một con sư tử, nhe răng ra trước mặt tôi.
" Quay về đi! Nhờ ngươi, nó đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Sau tất cả những chuyện này, ta là vẫn chỉ là một [Aria]! Không ai trong thế giới có thể là cộng sự của ta! Vì vậy, Dù đó có là 'Butei killer" hay ai khác , ta sẽ tự dựa vào bản thân mình để chiến đấu! "
"... Tôi thực sự mong cô có thể nói điều đó với tôi sớm hơn! , ."
Tôi ngồi xuống trên chiếc ghế khác trong phòng, và cố tình nhìn lại phía thành phố.
"... Một khi chúng ta đến London, ngươi sẽ phải quay về! Để bồi thường, ta sẽ mua một vé Khứ hồi cho ngươi. Ngươi là một người lạ với ta từ bây giờ! Đừng nói chuyện với ta nữa!"
"Tôi vốn là một người lạ với cô ... phải không?"
"Im đi! Ta cấm ngươi nói rồi cơ mà!"
Chuyến bay ANA600, lúc này đang bay giữa những cơn gió mạnh trên vịnh Tokyo.
Aria, phông má cô lên, khoanh tay và chân lại trong khi đang ngồi trên chiếc ghế của cô ấy. Cô tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một cách không vui.
Tôi-- bắt đầu nhận thấy điều gì đó.
Chẳng ai quan tâm nếu chúng tôi đi London hay là nơi nào đi nữa, đích đến không quan trọng với tôi. Kể từ lúc này, tất cả những gì tôi có thể làm là chờ đợi.
“-- Hành khách, xin quý khách thông cảm. Bởi vì chúng ta phải tránh những biến động gây ra bởi cơn bão, chúng ta sẽ đến nơi sau nửa giờ nữa -- "
Sau thông báo đó, ANA600 rung chuyển nhẹ.
Rung chuyển này không thực sự khác thường, nhưng ...
Boom! Boom Boom!
Tiếng sấm gầm lên từ một cụm sấm gần đó.
Rumble--!!
Một tiếng sấm lớn vang lên ... Aria đột nhiên mở to mắt, và che đầu của mình.
"Cô sợ ah?"
"Ta-ta không sợ . Đừng coi thường ta. Vả lại, đừng nói chuyện với ta. Thật khó chịu quá đi."
Ngay sau khi cô ấy nói vậy, tiếng sấm làm rung chuyển căn phòng một lần nữa.
"Kyaa!"
Nhìn Aria, hét lên, tôi không thể nhịn cười được.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng Quadra Aria-sama cũng sợ một cái gì đó . Và, nó lại là sấm sét!
"Nếu cô sợ, thì cô nên đi trốn dưới chăn của cô."
"Im-im đi!"
"Đây là một vấn đề nghiêm trọng đối với trẻ nhỏ, phải không?"
"Đ-đ-đồ ngốc!"
Rumble rumble!
Một tràng sấm vang lên, khiến Aria không thể ngồi yên được nữa. Cô ấy đã nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình, hoảng sợ.
Và, cô ấy thực sự đã trốn dưới chiếc chăn của mình.
Cảnh này chính xác như tôi đã hình dung , vì vậy tôi. .. mặc dù là lúc nghiêm trọng như thế này, tôi đã bắt đầu cười một cách không kiểm soát được. Dường như cô ấy thực sự vẫn còn là một đứa trẻ.
"Aria-. Cô có mang tã của cô không đấy?"
"Đồ ngốc Kinji! Ta-sẽ khoan một lỗ trên người ngươi ngay bây giờ!"
Ahahahahaha. Cô thực sự đang run!
Rumble! Rumble!
Tôi không chắc là Aria quá đen, hay kỹ năng của phi công quá tệ. Chiếc máy bay này có vẻ vẫn gần vùng bão.
"~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ Ki-Kinji ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~"
Một tiếng nói phát ra từ dưới chăn, Aria, vừa giữ lấy chăn , vừa giữ chặt lấy tay áo tôi.
"Được rồi, được rồi. Đừng sợ, tôi sẽ bật TV cho cô."
Với Aria, người đang nắm lấy tay áo của tôi như một đứa trẻ, tôi phải với tay kia của mình lấy điều khiển từ xa và bật TV lên, bật qua các kênh. Các bộ phim mới nhất và anime lóe lên trên màn hình ...
Tôi dừng kênh ở một bộ phim dành cho thanh thiếu niên.
- Sakura nằm xuống trên cơ thể của tôi, cậu đã nhìn thấy nó trước ,phải ko ! "
Eh ... Đây là một bộ phim về tổ tiên của tôi ...
Ông ta tên là Tohyama Kin-sama.
Theo Nii-san, tổ tiên của tôi đã có DNA của chế độ Hysteria - Ông là một kẻ phô trương, nhưng có vẻ như bất cứ khi nào ông cởi quần áo của mình, năng lực tư duy của mình, cũng như sức mạnh thể chất của ông sẽ tăng.
"Được rồi, chỉ cần xem này để xua tâm trí cô ra khỏi sấm".
"Uhh, mm"
Hình như luật không nói chuyện với tôi mà Aria áp dụng đã bị phá bỏ.
Tay cô, vẫn giữ lấy tay áo tôi, run rẩy. Nó trông nhỏ nhắn, rất thanh tú ...
Lúc này, tôi có thể thừa nhận rằng đây là bàn tay của một cô gái bình thường.
Nếu như.
Ngay bây giờ, nếu cô ấy là một cô gái bình thường .
Thì với tôi, trong chế độ bình thường, như một cậu bé bình thường ,
"Aria".
Tôi ... sẽ đặt tay lên bàn tay run rẩy của cô ấy ... như thế này.
"Kin-Kinji ...?"
Đúng vậy .
Như học sinh bình thường . Như bạn bè.
Ít nhất tôi có thể làm là cô ấy không sợ hãi nữa -
Sau khi do dự trong vài giây, ngón tay của Aria đã nắm chặt bàn tay của tôi ... cho đến khi ...
Bang! Bang!
- vang lên từ bên trong máy bay.
Lúc này, những âm thanh không phải là của sấm sét, nhưng là một tiếng ồn mà Butei chúng tôi đã rất quen thuộc
Tiếng súng!
Tôi đẩy cửa, và thấy rằng các hành lang hẹp đã trong tình trạng hỗn loạn.
Từ 12 phòng, hành khách và tiếp viên đã đổ ra -- tất cả đều la hét trong hoảng loạn.
Tôi nhìn về phía trước máy bay, nơi tiếng súng phát ra , và nhận thấy rằng buồng lái của phi công đã bị mở ra.
"!"
Đó, nữ tiếp viên hoảng sợ từ lúc nãy _ đang đứng đó.
Cô đang kéo lê phi công và phụ lái ra khỏi buồn lái.
Điều gì đó đã xảy ra với viên hai phi công, vì họ không hề cử động _ _.
Thấy nữ tiếp viên đang lôi hai người vào hành lang, tôi nhanh chóng rút súng ra:.
"Không được cử động!"
Nghe thấy giọng nói của tôi, nữ tiếp viên nhìn lên và mỉm cười, như thể cô đã không nghe thấy những gì tôi nói.
Sau đó, cô ta nháy mắt với tôi, quay trở lại phòng hành khách, và nói:
"Xin vui lòng chú ý".
Trong khi lấy một chiếc hộp từ ngực của cô ta, và ném nó về phía tôi.
Chiếc hộp, chạm chân của tôi, làm cho tôi hoãng sợ.
"Kinji!"
Mặc kệ sấm sét, Aria gọi tôi trong khi lao ra khỏi phòng.
Hiss ......!
Tôi có thể nói từ tiếng ồn. I could tell from the noise.
Đây là một viên khí độc.
Sarin, soman, tabun, phosgene, Zyklon B. Tất cả các loại khí độc tôi được học ở Assault lóe lên trong đầu tôi.
Nếu đây là một chất độc mạnh, thì chúng tôi xong đời rồi.
“-Mọi người hãy quay về phòng mình! Đóng kín các cửa lại! "
Tôi hét lên, trong khi đẩy Aria lại.
Tuy nhiên, khi tôi chuẩn bị đóng cửa, chiếc máy bay lắc dữ dội.
Pft, đèn bên trong máy bay nhấp nháy, làm hành khách hoảng loạn.
Màu đỏ của các đèn khẩn cấp nhanh chóng thế chỗ bóng tối trong máy bay.
"- Kinji! Ngươi ổn chứ !?"
Tôi quay đầu của tôi về phía Aria, và tự kiểm tra lại hơi thở của mình.
Tôi có thể thở. Tôi vẫn có thể nhìn thấy. Tay chân tôi không bị tê liệt. Hình như thứ mà ả đó ném vào chúng tôi, loại khí gas đó vô hại.
"Aria. Bây giờ, giọng cười đó... Tên đó là" Butei killer '.Như tôi dự kiến, hắn đã xuất hiện. "
"... Như ngươi dự kiến...? Ngươi biết rằng 'Butei Killer' sẽ xuất hiện?"
Đôi mắt hoa trà của cô ấy mở rộng.
Tôi đã quyết định nói với cô ấy những gì tôi đã nghĩ lúc đang trong trạng thái Hysteria.
"Vụ việc với 'Butei Killer" Chỉ xuất hiện sau vụ xe đạp tặc và ôtô tặc - Tôi đã phát hiện ra việc này, nhưng tên tội phạm đó cũng cướp một con tàu du lịch - và giết chết một Butei. Ngoài ra, có thể đó là một trận trực chiến. "
"... điều gì đã làm ngươi nghĩ thế?"
"Bởi vì Vụ án tàu du lịch là vụ duy nhất cô không biết. Cô không nhận được một tín hiệu điện tử."
"Ah, uhm."
"Đó là bởi vì 'Butei Killer' không hề đưa ra một tín hiệu điện tử có nghĩa là hắn không kiểm soát con tàu từ xa. Hắn đã ở trên tàu ."
Ngoài ra, tôi rất nghi ngờ là lý do tại sao anh trai tôi rất mạnh, nhưng lại không thể thoát ra.
"Tuy nhiên, từ một chiếc xe đạp, một chiếc xe ôtô, một chiếc tàu du lịch ... các phương tiện vận chuyển dần trở nên lớn hơn Tuy nhiên, chúng đột nhiên trở nên nhỏ lại . Đầu tiên là xe đạp của tôi, sau đó một chiếc xe buýt."
"...!"
"Cô đã hiểu chưa, ? Gã đó nhắm vào cô ngay từ đầu, và cô đã rơi ngay vào bẫy_ hắn đổ tội lên cô Kanae-san, là để tuyên chiến với cô. Và, như Nii-san --không, như Butei mà hắn đã giết trên con tàu du lịch đó, trong sự kiện thứ 3, nói cách khác, bây giờ, Hắn sẽ đấu với cô, trong vụ không tặc này".
Nghe lý luận của tôi, Aria bắt đầu nghiến răng trong tiếc nuối.
Đúng lúc đó --
Dada-dadadada. Dada. Dada-dada-da ...
Các đèn trên dây an toàn, cũng như chuông cảnh báo, bắt đầu nhấp nháy và tắt, liên tục.
"... mã Morse Nhật Bản ...”
Những từ phát ra từ miệng Aria khiến tôi bắt đầu thử giải mã nó, ở giữa chiếc máy bay đang lắc lư.
Đến đây. Đến đây. I-U là thiên đường.
Đến đây. Đến đây. Ta đang ở trong quán bar ở tầng đầu tiên.
"... Hắn ta đang dụ chúng tôi."
"Được rồi. Ta chắc chắn sẽ tạo ra một cái lỗ trên người hắn.”
Aria nhíu mày của mình, và rút súng ra từ dưới váy .
"Tôi sẽ đi với cô. Mặc dù, tôi không biết con người của tôi hiện giờ có giúp gì được cho cô không"
"Ngươi không cần phải theo ta."
Rumble! Tiếng sấm vang lên một lần nữa, và cơ thể của Aria ngay lập tức cứng đờ.
"Và?"
"... Đi... đi.theo ta cũng được "
Chúng tôi lần theo một điểm ánh sáng nhỏ trên mặt đất, thận trọng bước xuống tầng đầu tiên.
Tầng đầu tiên đã được trang trí như một quán bar vô cùng sang trọng.
Dưới chiếc đèm chùm trong quầy bar.
Cạnh quầy bar, Một cô gái đang ngồi bắt chéo chân.
"!?"
Chúng tôi cau mày vì sốc, chĩa súng của chúng tôi vào cô ta.
Bởi vì cô ấy ... đang mặc bộ đồng phục Butei .
Và , đó là ... một bộ đồng phục cách tân, đầy màu trắng kiểu cách.
Chiếc váy đó , phồng lên giống như một cánh hoa cẩm chướng, là thứ mà tôi đã thấy Riko mặc ở Odaiba.
"Vậy, cậu cũng đã tới được đây."
Nữ tiếp viên nói, và tháo mặt nạ của cô ta ra.
Và sau nó, là khuôn mặt của
"- Riko?"
"Bonsoir".(Xin chào)
Riko nói, vừa uống ly cocktail màu xanh trên tay. Vậy, người đang nháy mắt với tôi, là Riko.
Tôi bị choáng.
Khi chúng tôi chia tay tại Odaiba, cô ấy -- lái Vespa để đến đây trước? Và sau đó, cô đã sử dụng huy hiệu Butei của mình lên được trên máy bay, nơi mà cô có thể giả làm một nữ tiếp viên và thâm nhập vào chiếc máy bay này?
"Rất nhiều người có chỉ số IQ cao, và kỹ năng chiến đấu tốt, là được thừa hưởng. Ở trường Butei, có khá nhiều người của giới thượng lưu thừa hưởng kỹ năng của họ. Tuy nhiên ... gia đình của cậu lại khác , Holmes."
“--!”
Từ cuối cùng mà Riko nói nói, làm Aria khẽ rợn người , và cô ấy cứng đờ hoàn toàn.
Holmes?
Đó là lí do 'H' ở tên của Aria là viết tắt ?
"Những loại ... người như ngươi ...!"
Nhìn vào trán của Aria, Riko cười nhẹ .
Ánh sáng chiếu qua cửa sổ, và chiếu sáng khuôn mặt của cô ấy.
"Riko Mine Lupin đời thứ tư - Đó là tên thật của ta.”, Riko nói.
... Lupin ...?
Ý cô ta là ... Lupin? Người được nhắc đên trong cuốn sách Inquesta, tên trộm người Pháp?
Có nghĩa Riko là cháu cố của Arsène Lupin ?
"Nhưng ... người thân của ta không gọi ta là 'Riko', tên của ta. Tất cả họ không gọi ta bằng cái tên dễ thương mà mẹ ta đặt cho ta. Thay vào đó, tên họ gọi ta rất quái lạ ... '
"Quái lạ ...?"
"Đệ tứ. Đệ tứ. Đệ tứ. Đệ tứ -sama., Thậm chí người hầu ... cũng gọi cho ta như thế. Thật kinh khủng."
"C-có gì sai đâu ... họ goi cô là đệ tứ không sai."
Nghe lý luận hợp Lô-gíc của Aria, Riko nhìn chằm chằm vào cô ấy giận dữ.
"Tất nhiên là là sai!! Ta có phải là một con số không? Hay chỉ là một người mang di truyền? Ta là Riko! Ta không phải là một con số! Tại sao tất cả mọi người đều như vậy!"
Riko nói trong sự bối rối.
Cô hét lên, nhưng dường như cô hét lên với một người nào đó, không phải chúng tôi.
"Nếu tôi không vượt qua cụ tổ của ta thì cuộc sống của ta sẽ không được như ta mong muốn Thay vào đó, ta sẽ chỉ là ' Cháu của Lupin". Bởi vì thế, ta đã tham gia I-U, và đã giành được sức mạnh của ta ! Với sức mạnh này, ta sẽ lấy lại những gì của riêng ta ".
Aria chăm chú lắng nghe những lời Riko nói, trong khi tôi không hiểu gì cả.
"Chờ đã, chờ đã nào. Cậu đang nói về cái gì vậy ...? Holmes là gì, I-U là gì, và là" Butei Killer’ ... thực sự là cậu sao? "
"... 'Butei killer' uhm,, đó là ta."
Ánh mắt của Riko hướng về Aria, và cô tiếp tục nói,
"Nhưng đó chỉ là một trò chơi, mục tiêu thực sự của ta là Holmes đời thứ tư - Aria. Đó là cô .."
Ngay bây giờ, ánh mắt cô ấy hoàn toàn khác so với Riko mà tôi biết. Giống như một con thú nhìn vào con mồi của nó.
"Một thế kỷ trước, cụ tổ của chúng ta đã chiến đấu, và không bên nào chiến thắng. Có nghĩa là, nếu ta đánh bại Holmes đời thứ tư, ta sẽ chứng minh rằng ta đã vượt qua cụ cố. Kinji ... cậu đã hoàn thành việc tớ nhờ, đúng không? "
Ánh mắt lóe sáng của con thú đó quay về phía tôi.
"Những người mang dòng máu của Holmes phải có một cộng sự ,Homles- kẻ đã chiến đấu với cụ cố của ta, cũng đã có một cộng sự tuyệt vời. Vì vậy, để đáp ứng điều kiện này, tớ đã giao cho cậu vai trò này."
"Aria và tôi ... là lí do cho việc này ...?"
"Đúng vậy."
Riko đã trở lại bình thường với vẻ nhí nhảnh của cô ta, và cười.
Con người này ...
Có phải Riko luôn giả vờ là một kẻ ngốc, suốt thời gian đó?
"Người đặt bom trên xe đạp của Kinji, và sau đó gửi tín hiệu điện tử dễ nhận biết đó, là tớ."
"... Vậy, cô biết tôi luôn theo dõi các tín hiệu của 'Butei Kille'!"
"Tất nhiên. Đó là lỗi của cậu vì khi đến ban Connect mà không hề che giấu ý định đó. Tuy nhiên, bởi vì Kinji không chịu cộng tác với cô ... ta đã phải làm thêm vụ cướp xe buýt ."
"Vậy cô cũng là kẻ chủ mưu cho vụ cướp xe buýt ...!"
"Kinji Một Butei, vì bất kì lí do gì, không thể đưa đồng hồ của mình cho người khác được, đúng không? Nếu cậu không có thời gian chính xác, cậu có thể lỡ chuyến xe buýt, đúng không.
Đồng hồ của tôi -- Vậy là cái đồng hồ của tôi mà Riko đã phá vỡ trong nhà kính, là một phần kế hoạch của cô ta?
Cô ta đã đưa ra lý do sửa chữa nó cho tôi, và sau đó lấy nó và thay đổi nó.
Đó là lý do tại sao tôi đã không thể lên chuyến xe buýt lúc 7:58
"Vậy,ý cô đang nói ... tất cả mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch của cô ...!"
"Chính xác. Phải không? Tuy nhiên, điều bất ngờ là sau vụ cướp xe buýt , Kinji và Aria vẫn không trở thành cộng sự. Điều đó làm mình hoàn toàn bất ngờ. Và Kinji chỉ bắt đầu hành động khi tớ nói với cậu về cái chết của anh trai của cậu. "
Nii-san.
"... Đó có thể là ... anh ... anh trai tôi ..."
Nii-san.
Người anh lý tưởng của tôi, người mà tôi tôn trọng nhất.
Và anh trai của tôi ... bởi Riko ...!
Tôi hiểu.
Tôi hiểu rằng ngay lúc này, cơ thể tôi gào thét đòi trả thù.
Đây là điểm yếu của tôi.
Một khi nó liên quan đến anh trai của tôi, tôi không thể bình tĩnh lại!
"Haha. Này, Aria. Cộng sự của cô không thể giữ bình tĩnh nữa kìa. Hãy chiến đấu cùng với cậu ta đi!"
Riko. Theo dự kiến của Lupin đời thứ tư. Tất cả điều này là một phần kế hoạch của cô ta, phải rồi ...!
"Kinji tớ sẽ cho cậu biết một điều , anh trai của cậu ... là người yêu của tớ ."
"Im đi!"
"Kinji Cô ta đang kích động ngươi! Bình tĩnh! bỏ súng uống!"
" Sao tôi có thể bình tĩnh chứ!"
Tôi sẽ không cho phép cô ta làm nhục người anh trai đã mất của tôi nữa!
Ngay khi tôi nắm chặt cò súng khẩu Beretta của tôi.
Chiếc máy bay bắt đầu lắc lư một lần nữa.
"!"
"Oh -my ♪"
Khi tôi tỉnh lại, tôi nhận thấy khẩu Beretta trong tay của tôi đã biến mất, và với một tiếng rơi, nó đã trượt trên sàn phía sau tôi.
Tôi quay mặt lại, nhưng chỉ nhìn thấy một khẩu súng nhỏ - một khẩu Walther P99 được nhằm vào tôi, và một Riko đang mỉm cười.
"Không, không điều đó thật sai lầm, Kinji. Ngay cả lúc này, cậu vẫn vô dụng trong trận chiến này. Mà chả sao, cộng sự của Holmes cũng không có ích cho cuộc chiến. Ông ta chỉ có thể quan sát từ quan điểm của một người bình thường, chỉ ra sức mạnh của Holmes. Quả là cậu không thể làm được công việc khó khăn này ... ".
Trong lúc Riko lơ đãng nêu lý do của mình, vào lúc đó, Aria di chuyển.
Cô ấy là hệt một nàng sư tử con.
Với * một tiếng uỵch*, cô nhảy khỏi sàn, và chĩa đôi súng của cô vào Riko.
Cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thể giành chiến thắng, cô nhìn vào vũ khí của đối phương.
Trong những trận cận chiến giữa các Butei, những người thường mặc áo khoác chống đạn, 1 viên đạn không thể gây tử vong ngay lập tức. Thay vào đó, nó sẽ trở thành một công cụ để xử lý đòn.
Cũng có nghĩa điều quan trọng nhất ở đây là hỏa lực.
Nếu dưới váy Riko là 2 khẩu Uzis, có thể chứa đến 30 viên đạn, cô ta sẽ có một lợi thế lớn. Tuy nhiên, với 1 khẩu Walther trên tay, bình thường chỉ có 16 viên đạn.
Ngược lại, khẩu Colt của Aria chỉ có 7 viên đạn. Nếu cô ấy có cả một băng đạn, nó sẽ là 8 viên .
Thế nhưng, cô ta lại có 2 khẩu, do đó, số lượng đạn tối đa sẽ là 16. giống hệt như là đối phương.
Nhưng -
"Aria. Đừng nghĩ rằng cô là kẻ duy nhất có thể sử dụng hai khẩu súng, OK?"
Riko ném chiếc ly ra xa, và với hai bàn tay không của cô -
cô rút ra một khẩu Walther P99 từ dưới váy .
"!"
Thế nhưng điều đó không thể ngăn cản Aria.
Bang Bang Bang Bang! Sau tiếng súng nổ, Aria bắt đầu tấn công Riko ở cự ly gần.
"Ku ... đồ khốn!"
"Aha, ahahahahaha!"
Aria và Riko bắt đầu có một cuộc đấu súng kiểu cận chiến .
Butei Luật thứ 9.
「Bất kể điều gì , một Butei không được phép giết người」.
Aria, theo quy tắc này, không hề nhắm vào đầu Riko.
và Riko, giống như một thỏa thuận chung, không nhắm vào đầu Aria.
Như một cuộc chiến bình thường, họ tiếp tục bắn nhau.
Đối với Butei, đấu súng cận chiến là một vấn đề về việc tránh đường đạn của đối phương, hoặc ngăn cản mục tiêu của họ.
Bang! Bang Bang!
Đạn của hai bên bắn ra đều không trúng mục tiêu , và thay vào đó bị lọt vào sàn hoặc trúng trên tường.
- Ha! "
Khi Aria đã hết đạn, cô đã sử dụng đôi chân của mình để chặn vũ khí Riko.
Cả hai dường như đang ôm nhau, nhưng Riko vẫn tiếp tục nổ súng.
Được rồi! Về kỹ năng chiến đấu, Aria có lợi thế hơn -
"Kinji!"
Ngay sau tiếng gọi của Aria, tôi đã rút di vật của Nii-san đã để lại trong tay, một con dao gấp. Lưỡi dao sáng lên một màu đỏ dưới ánh đèn khẩn cấp.
"Riko, kết thúc rồi!"
Khi tôi đang tập trung vào các khẩu súng đằng sau Aria, và tiếp cận một cách cẩn thận -
"Thật là trùng hợp khi biết bạn là một Quadra , Aria".
Riko nói ,một cách đột ngột.
"Riko và Aria rất giống nhau ở nhiều điểm.Thừa kế dòng máu, sức hấp dẫn, và ... biệt danh."
"?"
"Ta cũng có biệt danh giống như cô, Aria . Riko Quadra. Tuy nhiên,"
Chân của tôi đã đóng băng tại chỗ.
Trước mắt tôi, xuất hiện một thứ vô lí, không thể nào xảy ra được, và tôi chỉ có thể thốt lên .
Cái quái gì ...vậy?
"Ngươi không phải là một Quadra thật sự Bởi vì cô không có khả năng này !."
* shh * ... * Shhh *
Riko vừa nói vừa cười, trong khi một trong các sợi tóc của cô bắt đầu tách ra và giống như Medusa trong huyền thoại, nó bắt đầu di chuyển -
Kich!
trong làn tóc có một con dao găm, ẩn sau lưng Riko, và nó tấn công về phía Aria.
Đòn đánh này đã được Aria né với một sự kinh ngạc -
Kách!
Nhưng làn tóc đã nắm lấy một con dao khác, và đòn tấn công tiếp theo đã làm máu của Aria bắn ra trên không.
"Uwaah!"
Aria thét lên, rơi xuống phía sau.
Cô đã bị cắt ở ngay phía trên đầu cô. Vết thương khá sâu, máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương.
"Aha ... Ahaha ... Cụ tổ tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng trong 108 năm, sẽ có một sự khác biệt rất lớn giữa chúng ta. Điều này không thể gọi là một cuộc chiến. Cô, không những không thể tìm thấy một cộng sự, mà còn không thể sử dụng sức mạnh của mình .Tôi thắng tôi đã giành chiến thắng! Từ nay, Riko cuối cùng cũng có thể được gọi là Riko! Aha, ahaha, Ahahahaha! "
Riko, lại bắt đầu cười lớn vì một lý do nào đó, sử mái tóc của mình để đón lấy Aria.
Mái tóc đó dường như rất mạnh. Trái với mọi dự đoán, nó đã nâng Aria lên một cách dễ dàng và ném cho tôi, giống như ném một con búp bê vải.
"Aria ... Aria!"
Mặt Aria loang đầy máu, và cô ấy đã nhắm mắt thật chặt, nhưng , cô vẫn nắm chặt lấy khẩu súng của mình.
Điều này không bình thường chú nào ...
Cô ấy là một con quái vật.
Tôi phải cùng Aria thoát khỏi đây!
Tiếng cười khàn khàn của Riko vọng tới tôi từ phía sau.
"AHAHAHAHA!--Hey, trong chiếc máy bay này , cậu nghĩ rằng cậu sẽ thoát kiểu gì ???"
Cũng khá lâu kể từ khi tôi làm điều này ... nhưng,tôi đang bồng Aria như một công chúa - ngay lúc này , cô thật sự đáng thương .
khi người ta đang di chuyển, họ cảm thấy nặng nề hơn .
Và ngay bây giờ, Aria hoàn toàn bất tỉnh, bất động.
Tôi trốn thoát trở vào phòng, và nhẹ nhàng đặt Aria lên giường.
Tôi đã sử dụng 1 chiếc khăn trong phòng để lau máu trên khuôn mặt của Aria.
"Ưư ..."
Aria khẽ rên rỉ, có vẻ là một vết thương sâu.
động mạch đã bị cắt .
Động mạch bị cắt này không nghiêm trọng như động mạch chủ, nhưng nếu máu không được cầm, nó sẽ rất nguy hiểm !
"Cố lên, ... cô sẽ ổn thôi!"
Tôi nhanh chóng lấy băng cầm máu ra khỏi bộ cứu thương Butei, và dán nó vào vết thương. Tuy nhiên, băng cầm máu chỉ giúp cầm máu bên trong bằng cách sử dụng một loại kem y tế đặc biệt. Nó chỉ có thể được sử dụng như một biện pháp tạm thời.
Aria không hề biết mức độ nghiêm trọng của tình hình này, và cô ấy mỉm cười với tôi một cách yếu ớt.
"Aria!"
Tôi nhanh chóng thò tay vào trong túi cứu thương Butei lấy một thứ có hình dạng giống cái bút . Từ bên trong, tôi rút ra một ống tiêm nhỏ được ghi 'Razzo'.
"Tôi sẽ tiêm cho cô! Cô không bị dị ứng với nó, phải không?"
"Không… dị ứng ..."
Razzo-một hợp chất của Epinephrine và Morphine. Nó hoạt động bằng cách kích hoạt adrenaline và gây tê, một loại thuốc có thể giúp đồng đội thoát khỏi bàn tay của Tử thần .
"Razzo phải được tiêm trực tiếp vào tim cô hiểu không? Đây là tất cả những gì tôi có thể nói."
Sau khi tôi cảnh báo cô ta, tôi để cho Aria nằm trên giường,
và đưa tay tôi về phía ngực trong bộ đồng phục thủy thủ của cô.
"Nếu ... nếu ngươi dám giở trò, ... Ta sẽ ... khoan cho ... một lỗ ..."
"Được rồi, hứa với cô rằng tôi sẽ làm cô bình phục đủ để khoan một lỗ vào tôi!"
Tôi kéo khóa chiếc áo đồng phục xuống, mở nó ra.
"Ưư ..."
Aria bắt đầu run rẩy.
Áo ngực, được trang trí với cơ rô chuồn bích, hiện ngay trước mắt tôi.
Cô ấy có làn da trắng như kem. Chỉ còn có một mảnh vải còn lại để bảo vệ, bộ ngực dễ thương, nữ tính.
Thình thịch. Trái tim tôi bắt đầu đập dữ dội.
Nghĩ về điều đó trong một thời điểm như thế này, Mày thực sự là một tên khốn, Kinji.
Nhưng, ahh,khốn thật. Tại sao tất cả mọi thứ về cô ấy đều dễ thương vậy??.
"Aria ...!"
Tôi gọi tên cô ấy, đặt đôi bàn tay run rẩy của tôi lên da trắng kem của cô.
Tôi trượt tay của tôi trên cơ thể cô, lắng nghe nhịp tim của cô.
Chỉ cách hai ngón tay về phía trên, trái tim cô. Nó rất gần với áo ngực của cô ấy.
"Ki-Kinji ..."
"Đừng cử động."
"... Ta sợ ..."
Nghe giọng nói run rẩy đấy, tôi nhanh chóng mở nắp ống tiêm.
"Aria, cô có thể nghe tôi nói đây... giờ tôi sẽ tiêm cho cô bây giờ!"
Aria không trả lời.
Không có phản ứng nào cả.
Nhịp tim của cô
dừng lại.
ARIA!
"-- TRỞ LẠI VỚI TÔI!!"
Chi -!
Tôi đâm mạnh kim tiêm vào ngực cô ấy.
Nếu tôi do dự, nó sẽ thất bại. Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là tiêm thuốc vào tim Aria, không có bất kì ý nghĩ nào khác cả.
"--!"
* giật *, Aria khẽ giật người.
Hiệu quả rất lớn của thuốc làm khuôn mặt cô ấy nhăn lại.
Nhưng tôi cảm thấy rằng có sự xuất hiện của cô ấy bây giờ, quý giá hơn bất cứ lúc nào khác.
Cô ấy còn sống. Cô ấy trở lại với cuộc sống. Điều này là thật.
"Ư ư ...!"
Aria hít mạnh, mở rộng chiếc miệng nhỏ của cô ấy, run rẩy.
Cô thấy thế nào ...? Tôi nhìn cô ấy lo lắng.
Làn da nhợt nhạt đã hồng trở lại , và hơi thở của cô vẫn tiếp tục mạnh hơn.
- Haaa! "
Thump!
Cô ấy gượng gạo ngồi dậy như trong phim zombie.
"Hu ... Huh? ...Ch-chu-chu-chuyện này ! Ng -ngực c-của ta!"
Việc này xuất hiện chứng tỏ rằng tác dụng của thuốc quá mạnh, và làm cô ấy không rõ ràng với trí nhớ của mình.
"Kin-Kinji lại là ngươi, phải không! Ngươi... Tại sao ngươi muốn xem loại ngực này! Ngươi muốn chế nhạo ta à! D-dù sao đi nữa! Ngực của ta nhỏ! Nhưng ta không quan tâm! Nó sẽ không phát triển! Mãi mãi! Ngay cả 10.000 năm nữa ngực của ta! chiều cao! Nó vẫn sẽ ở 1.42m! "
Sự bối rối xấu hổ của Aria khiến toàn bộ cơ thể của cô ấy đỏ ửng lên, và cô ấy đã ôm chặt lấy ngực trong chiếc áo đồng phục. Tuy nhiên, cô ấy ngay lập tức nhận ra là ống tiêm vẫn còn bị mắc kẹt ở đó.
"Kyaa!"
Cô thét lên một tiếng hoàn toàn không giống như một nữ sinh trung học xinh đẹp như cô, và kéo mạnh ống tiêm ra khỏi người.
"Đ-đó là lí do đó,Aria! Cô đã bị đánh bại bởi Riko, vì vậy tôi đã tiêm cho cô Razzo -!"
"Riko ... Riko!"
Chỉnh lại đồng phục , Aria chộp lấy khẩu súng của mình trên giường, và đứng lên, một sự hung dữ hiện trên khuôn mặt của cô ấy, khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng.
- Điều này không tốt chút nào.
Razzo là một loại thuốc phục hồi, nhưng nó cũng là ... một chất kích thích nặng.
Có thể cơ thể cô ấy nhạy cảm với thuốc, nhưng cô ấy đã mất hết lý trí.
Cô ấy không có đủ khả năng để đấu một trận quyết định với Riko -
"Aria, chờ đã! Ngay cả khi cô đang ở trong tình trạng tốt nhất, Cô không thể đánh bại Riko!"
Tôi ngăn trước cửa với cơ thể của tôi và nắm lấy khẩu súng _,
"Ta không quan tâm Hãy để ta đi ra ngoài- đồ rác rưởi, đi tránh qua một bên!"
Aria, tóm lấy nhe chiếc răng nanh giống như răng nanh sư tử và hét lên
"Hãy im lặng Aria! Nếu Riko nghe , cô ta sẽ biết rằng chúng ta ở cùng nhau trong một phòng, nhưng vẫn chưa thể tiếp tục hợp tác với nhau!"
"Điều đó không quan trọng! Dù sao, Ta cũng là một [Aria]! Chính tay ta sẽ kết thúc Riko! Và hơn nữa, ngươi không có quyền giảng đạo !"
Đôi mắt hoa trà của Aria nhìn chằm chằm về phía tôi, ướt đẫm do sự kích thích quá mức,
Chúng tôi tiêu rồi. Làm thế nào để tôi giữ bình tĩnh được đây?
"Bên cạnh đó, Ngươi ghét ta, phải không? Ngươi nói vậy Khi chúng ta đến Omi! Trước khi chúng ta đi tìm con mèo! Ta nhớ rất rõ ràng!"
A, tôi phải làm gì để có được cô ấy phải im lặng?
Tôi phải tìm cách để cô ấy giữ yên tĩnh bằng cách nào đó, Tuy nhiên, tay tôi, nắm lấy khẩu súng , không thể buông, Bởi vì tôi biết, nếu tôi dám buông bàn tay của tôi ra khỏi khẩu súng , cô ấy sẽ thổi tôi ra khỏi cửa với một viên đạn,
- Có một cách để giải quyết tình trạng này -
... Nó không phải là không thể ...
Tôi có cách để tấn công trực tiếp vào điểm yếu Aria,
Nhưng nếu tôi làm điều đó, sau đó tôi -
sẽ không nghi ngờ gì nữa, vào chế độ Hysteria,
Tôi sẽ vào chế độ Hysteria, đầy kỷ niệm cay đắng, và còn là nguyên nhân của cái chết của anh trai tôi.
Tôi sẽ đi vào chế độ đó mà tôi không muốn bất cứ ai ... nhất là con gái nhìn thấy. Tôi sẽ trở thành, điều mà tôi ghét nhất , nhân cách khác của tôi.
Nhưng .... nhưng!
Ngay bây giờ, đó là lựa chọn duy nhất!
Nếu việc này tiếp diễn, Riko chắc chắn sẽ tìm thấy chúng tôi, Không, cô ấy có thể đang ở phía người cửa rồi.
Nếu cô ấy nghe chúng tôi cãi nhau, cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy rằng quá dễ dàng để chăm sóc chúng tôi, và cô ấy sẽ phá cửa.
Và điều này ... Tôi sợ nó sẽ trở thành sự thật,
Không chỉ tôi, kẻ đã làm mất khẩu súng của mình, nhưng Aria cũng thế -- chúng tôi sẽ bị giết--!
"Ta nhớ rất rõ ràng ngươi nói:" Tôi ghét cô nhiều hơn cô nghĩ "Đối với ta, người đã chọn ngươi là đối tác của mình, để 'bị ghét' - ! Tại thời điểm đó, Mặc dù ta dường như rất bình tĩnh - trái tim của ta ... đã tổn thương ... rất nhiều - "
Aaahhh, Aria.
- Hãy thứ lỗi cho tôi!
"Nhưng điều đó không quan trọng! Vì ngươi ghét ta, nên ngươi không cần phải quan tâm đến ta! Vì ngươi ghét-- "
Trong khi Aria vẫn đang la hét, tôi đã hôn lên đôi môi của cô ấy
"!"
Aria sững sờ,
Cô gái này hoàn toàn coi tình yêu là thứ vớ vẩn, dưới nụ hôn của tôi -
Tôi nghĩ, điều này đã có hiệu quả ,
Cô không chỉ ngừng nói, mà cứng đơ toàn bộ cơ thể của mình, từ đầu đến đầu ngón tay, như thể đã hóa thành đá,
Ahh, nhưng điều này là một con dao hai lưỡi,
Môi,của Aria giống như hoa anh đào, quá nhỏ, rất mềm mại ... rất rõ ràng với tôi, môi cô ấy, đốt cháy đôi môi của tôi khi chúng chạm vào nhau, như một ngọn lửa hoang dại, và sức nóng đó nhấn chìm tôi,
- Thình thịch,
Tôi cảm thấy như bị kéo căng ra. Cơ thể tôi đau nhói, như thể tôi sắp vỡ ra vậy.
Người tôi cảm thấy nóng ran lên.
--Thật tuyệt vời. Như đang ở trong một trạng thái Hysteria rất mạnh mẽ.... đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như thế này trong cuộc đời mình…!
--Fuahh!
Môi của chúng tôi tách ra, và chúng tôi đều cố gắng lấy một chút không khí..
Vì cơ thể chúng tôi đều đã bị tê cứng, và nó là một nụ hôn dài.
“Aria… thứ lỗi cho tôi. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.”
“… Ngươi… ngư-ngươi… ahh…”
Aria run lẩy bẩy, cô ấy đang ngồi trên giường, có vẻ không vững.
“Ki-Ki-Kinji, ngươi là đồ ngốc..! Vào lúc này mà …ngư-ngươ-ngươi đang nghĩ cái quái gì thế hả…! Đ-Đ-Đó là nụ hôn …đ-đầu tiên … của ta…!”
Trong một lúc, tôi nghĩ cô ấy sẽ bắt đầu hét lên một lần nữa, nhưng có vẻ tôi đã nhầm.
Giọng của cô ấy khàn khàn, không còn sức nữa.
“Đừng lo, nó cũng là lần đầu tiên của tôi đấy.”
“Đồ ngốc…! T-Ta sẽ bắt ngươi phải chịu trách nhiệm!”
Aria, với những giọt nước mắt trong mắt cô, ngước lên nhìn tôi, khóc rống lên, như một con thú đang run rẩy.
Con người tôi trong trạng thái Hysteria, cuối xuống và quỳ trước mặt cô ấy.
“Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tuy nhiên—trước tiên, hãy cùng kết thúc chuyện này.”
“…Kinji…! Có thể nào, ngươi…”
Tôi nghĩ cô ấy đã nhận ra giọng của tôi bây giờ bình tĩnh và sâu lắng hơn.
Aria dường như đang suy nghĩ lại vụ xe đạp tặc, và đôi mắt cô ấy mở rộng.
Tôi nhẹ nhàng đặt miệng tôi lại gần bên phía không bị thương của đầu cô ấy và thì thầm
“Luật Butei Điều 1. 「 Tin vào đồng đội và giúp đỡ lẫn nhau 」. Tôi hoàn toàn tin vào Aria. Vì thế, hãy tin tôi, và hãy để tôi làm mồi nhử. Cô hiểu chứ? Cùng nhau, chúng ta sẽ hạ gục tên ‘Butei killer’ này.”
“Đến lúc cho ‘Bad ending’ rồi. Khì khì.
Riko đã chuẩn bị chìa khóa từ trước, cô ta mở cửa.
Sau đó, cô ta sử dụng mái tóc như một cánh tay để đãy cánh cửa ra, trong khi nó vẫn đang giữ một con dao găm, cô ta giương súng lên, cười và nói.
“Tớ đã nghĩ rằng hai cậu sẽ giết nhau, các cậu biết chứ? Và tớ đang đợi điều đó xảy ra. Nhưng khi biết điều đó có vẻ sẽ không xày ra, Riko sẽ lộ diện. Ah…”
Cô ta chắc phải nhận ra rằng tôi, đã là một người khác, cực kì bình tĩnh.
Riko dường như rất vui, cô ta chạm các khẩu súng trong tay vào con dao vẫn đang nằm trong tóc.
“Aha! Cậu đã làm gì với Aria rồi? Tớ không nghĩ là cậu có thể làm được điều đó trong tình huống như thế này. Khì khì.”
Cô gái này…
chằng lẽ cô ta biết tôi đang ở trạng thái Hysteria?
“ Thế Aria đầu rồi? Cô ta vẫn chưa chết, đúng không?”
Con dao của Riko, cuộn tròn trong tóc cô và ra hiệu về phía chiếc giường.
Trên giường, tôi đã chất chăn nệm lên để nó trông giống như hình người khi nhìn từ bên ngoài.
“Tôi không biết.”
Tôi nói, ánh mắt tôi nhấp nhá hướng về phía phòng tắm, Riko nhìn theo ánh mắt của tôi.
“Ah… Ngay bây giờ, Kinji thực sự rất tuyệt. Nó thực sự đang chuyển động. Tớ chỉ có thể giết cậu thôi, đó là điều phải xảy ra.”
“ Cô cũng phải giết tôi. Nếu không, cô sẽ bị giết.”
Riko cau mày, chĩa súng vào tôi.
“Tuyệt! Tớ yêu cậu, Kinji. Hãy cho tớ thấy sức mạnh của cộng sự của Holmes đi nào.”
Khi cô ta chuẩn bị kéo cò, tôi đã dùng các bình oxi khẩn cấp đưa ra phía trước mặt tôi để làm lá chắn.
“--!”
Nếu cô ta dám nổ súng, chúng sẽ phát nổ.
Chúng sẽ khiến tôi và Riko mất dấu nhau.
Riko nhận ra ngay tình huống này một cách thấu đáo, cô ta khựng lại một lúc.
Nhưng khoảng khắc đó cũng đã quá đủ.
Tôi ném những bình ôxi về phía cô ta, và phóng tới với tất cả sức lực của tôi.
Chừng nào tôi có thể vô hiệu hóa sự cảnh giác của cô ta, tôi có thể sử dụng khả năng của mình để hạ gục cô ta.
Flick! Với âm thanh nhỏ, tôi búng mở con dao xếp trong tay.
"--!"
Trong lúc đó, Riko đứng đấy và cau mày.
Fuah!
"Ku!?"
Chiếc máy bay dường như đã đâm trúng cái gì đó, và nó chao đảo
Không may, điiều này là điều tôi không thể đoán trước được, ngay cả khi đang ở trạng thái Hysteria
Tôi bị mất thăng bằng khi chiếc máy bay chao đảo trong không trung, tôi thấy Riko đang mỉm cười ở giữa căn phòng đang chao đảo, cô ta nâng khẩu Walther lên của mình, hướng vào đầu tôi.
Và.
--!
Tôi nhìn thấy viên đạn phóng ra khỏi nòng súng, bay về phía tôi.
Ah. Tôi sẽ không thể nào né nó được, không thể di chuyển sang trái hay phải.
Đây là một đòn tấn công không thể tránh được.
Đã thế, tôi sẽ--!!
RIIIPP---!!
Tôi sử dụng dao của mình—
Để chẻ đôi viên đạn.
…khoảng khắc đó, ngay cả tôi cũng phải nhạc nhiên.
Trạng thái Hysteria của tôi thật sự rất tuyệt lúc này.
Chẻ đôi viên đạn… Thực sự, chỉ có khoảng 50% cơ hội thành công.
Lúc đó, tôi nghe được âm thanh của hai nửa viên đạn va vào bức tường phía sau chạm đến tai tôi.
Và Riko đứng đó, với đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.
Tôi cấm khẩu Colt đen mà tôi mượn của Aria, chỉ về cô ta.
“Không được cử động!”
“Tớ sẽ giết Aria!”
Trong suốt thời gian đó, Riko dường như đã nhận ra rằng cô ta sẽ không thể thắng được tôi, cô ta chĩa súng vào bồn tắm.
Bằng!
Aria, đã núp trong khoang hành lí từ trong suốt thời gian đó, bật dậy và lao xuống với khẩu Colt bạc trên tay—
Bằng Bằng!!
Và những phát đạn bay ra từ khẩu súng trong tay Riko.
“!!”
Aria, vẫn đang ở trên không, cô buông khẩu Colt xuống và rút hai thanh kawazaki ra khi đang rơi xuống như một ngôi sao băng,
“—Kyaa!”
Và cô ấy cắt cả hai lọn tóc của Riko, thứ đang nắm con dao găm của cô ta.
Keng, keng.
Lọn tóc màu trà ấy rơi xuống sàn cùng với con dao mà chúng đang giữ.
“Ưư--!!”
Riko đặt hai tay của cô ta lên đầu, và lần đầu tiên, cô ta thốt lên một cách hoảng sợ.
Shi. Aria nhẹ nhàng đặt hai thanh kiểm của cô vào vỏ và nhặt khẩu súng mà cô đã đánh rơi lúc nãy.
"Mine Riko Lupin đệ tứ--"”—“Ta tuyên bố bắt ngươi vì các âm mưu giết người!”
Và Riko, không như những gì chúng tôi đã nghĩ, cô ta bật cười, cười một cách rạng rỡ trước mặt tôi và Aria.
“Thì ra là như vậy, cả bồn tắm và chiếc giường đều là mồi nhử. Và Aria thực sự đã lợi dụng cơ thể nhỏ nhắn của mình để trốn trong khoang hành lí ... Tuyệt thật. Nếu hai cậu không ăn ý thì sẽ không bao giờ tạo ra được một cái bẫy mồi đôi như thế này được/”
“ Mặc dù nó không như mong đợi của tôi, nhưng chúng tôi vẫn còn sống, điều này sẽ rất khó xảy ra nếu chúng tôi không hợp tác ăn ý với nhau như thế này.”
“Hai người có thể tự hào về điều này đấy. Đây là lần đầu tiên Riko bị rơi vào tình huống như thế này.” “Tôi xin lỗi, cậu đã bị chiếu bí rồi.”
“Ngu ngốc.”
Riko nói một cách hằn học, tất cả tóc cô ta đột nhiên uốn lên.
Hình ảnh đó làm tôi khựng lại một lúc.
Bên trong mái tóc của mình ... cô ta đang điều khiển thứ gì vậy!?
“Dừng lại! Cô đang định làm gì vậy!”
Lúc đó, tôi bất ngờ nhào đến, cố gắng giữ Riko lại.
Vào khoảng khắc ấy –
Bang!
Chiếc máy bay lại chao đảo và bắt đầu chúi xuống--!
Aria bị mất thăng bằng và va vào tường.
Và tôi đã làm tất cả để có thể đứng thẳng được.
“Tạm biệt nhé, Kin-kun.”
Chỉ một lúc sau, Riko lao ra khỏi khoang như một con thỏ.
Tôi vẫn còn một chút khó hiểu rằng chiếc máy bay này luôn chao đảo đúng lúc Riko cần. Sau đó, tôi nhận ra rằng cô ta đang giữ thiết bị điều khiển của chiếc máy bay trong tóc cô ta, và sử dụng nó để điều khiển chiếc máy bay này từ xa.
Chuyến bay ANA600 lao qua cơn bảo với vận tốc đáng sợ.
Cô ta đang cố gắng làm gì mà lại hạ thấp độ cao của máy bay như thế?
Tôi có thể nghe được tiếng của các hành khách khác đang chạy qua các hành lang và đi xuống cầu thang trong hoảng loạn.
Và tôi thấy Riko đang đứng ở một góc của quầy bar, lưng cô ta quay về phía cửa sổ máy bay.
“Trong chiếc máy bay chật hẹp này, cô làm sao thoát được đây, con sóc bé nhỏ kia?”
Tôi giơ khẩu Colt lên, trả lại cô ta những gì cô ta vừa nói với tôi.
“Hừm. Kinji. Sẽ tốt hơn nếu cậu không tiến lại gần tớ, được chứ?
Riko nói rồi cười phá lên.
Trên bức tường của cabin, có thứ gì đó trông như đất sét—có thể là bom-- ngay bên cạnh cô ta.
“ Bây giờ cậu cũng nên biết rằng, ‘Butei killer’ sử dụng bom.”
Riko, thấy tôi dừng lại, cô kéo váy lên và khẽ nhúng gối chào tôi, cô ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Hey. Kinji. Cậu có định đến I-U-- thiên đường trên trái đất không? Nếu chỉ có mình cậu thì tớ có thể dẫn cậu đến đó. Đến I-U—“
Riko nói, ánh mắt cô sắc lẹm.
“ –Anh của cậu cũng ở đó đấy, cậu biết chứ?”
Khốn kiếp, bây giờ mà cô ta dám lấy tên anh tôi ra để đùa giỡn.
“Đừng… chọc tức tôi nữa. Cô biết không, Riko. Nếu cô nói một câu nữa về anh tôi, tôi có thể sẽ phá vỡ điều luật 9 trong cơn tức giận đấy. Cả hai chúng ta đếu không muốn thấy điều đó, phải không?”
Luật Butei- điều 9.
「Bất kể tình hình như thế nào, một Butei không thể giết người」.
“Ah. Việc đó không vui chút nào. Kinji phải tiếp tục làm một Butei, dù thế nào đi nữa.”
Riko nói, nháy mắt với tôi, và tự ôm chính mình.
“Thế, nói với Aria giúp tớ-- Chúng tớ chào mừng cả hai cậu bất kì lúc nào, được chứ?
Bùm--!!!
Bom phía sau cô ta phát nổ!
“--!”
Để lại một cái lỗ trên thân máy bay.
Riko nhảy qua cái lỗ đó. Cô ta không mang theo dù!
“Ri…”
Tôi định hét lên Riko! Nhưng tôi không thể nói thành lời.
Không khí bên trong máy bay bắt đầu bị hút ra ngoài một cách dữ dội.
Lúc đó, những chiếc áo hơi, và mặt nạ ôxi liên tục rơi xuống từ phía trên.
Tất cả mọi thứ trong quầy bar đều bị hút ra ngoài cái lỗ đấy.
Giấy, quần áo, tách, chai lọ, và cả tôi.
“--!”
Tôi lập tức nắm lấy một chiếc ghế đã được gắn chặt với sàn. Lúc đó, các vòi phun chữa cháy khẩn cấp và những mảng keo silica bị bong ra. Những mảng keo ấy va chạm vào nhau và kết dính lại, tạo thành một cái gì đấy giông như một cái mạng nhện vậy, nó chặn cái lỗ mà Riko đã tạo ra lại.
Cuồi cùng cũng an toàn, tôi thò đầu ra một cửa sổ gần đó.
Trong ánh trang mờ nhat, ở đằng xa—
Tôi có thể thấy Riko đang xoay vòng như đang nhảy múa trong không trung.
Thump.
Riko kéo sợi dây sau lưng cô ấy,và bộ quần áo nặng nề của cô ta lặp tức trở thành một chiếc dù.
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là Riko, chỉ trong bộ đồ lót của cô ấy, vẫy tay với tôi từ trong những đám mây.
Thế đầy là lí do tại sao cô tai lại hạ thấp độ cao của máy bay như vậy là vì cô có thể thoát khỏi nó.
“--!?”
Đột nhiên, có hai đốm sáng bay cực nhanh, bay ngang qua Riko, xuyên qua đám mây và tiến về chiếc máy bay.
Trong trạng thái Hysteria, tôi chỉ kịp nhìn thấy đường đi của chúng.
--Đây là.
Sao có thể như thế được.
--Tên lửa--!?
Bùm------!!
Một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cà chiếc máy bay ANA600.
Điều này khác với sự thay đổi hương gió hay sâm sét, chiếc may bay như bị đập bào bởi hai chiếc búa khổng lồ.
“--!”
Tôi bám vào khung của sổ để thoát chết, tôi cầu nguyện, khi tôi nhìn lên cánh máy bay.
Chuyến bay ANA600—đã bị đánh trúng bởi một thứ gì đó chỉ có trong ác mộng.
4 động cơ dưới cánh máy bay, 2 động cơ đã hỏng, nhưng hai cái còn lại ngay bây giờ thì vẫn ỗn.
Hai cánh máy bay bị bao bởi khói dày đặc, giống như máu đang chảy ra , nhưng vẫn tiếp tục bay… không hẳn thế.
Tôi vẫn còn hơi sốc bởi vụ va chạm đột ngột đó.
Nhưng tôi phải đến chỗ buồng lái ngay lập tức.
Mặc dù đã qua được vụ tấn công đó, nhưng chuyến bay ANA600 vẫn đang rơi xuống không ngừng.
Cơ trưởng và cơ phó đang nằm trên sàn, vẫn đang bất tĩnh do thuốc mê của Riko.
“—Ngươi đến trễ đấy!”
Aria mắng tôi, quay đầu lại khi tôi bước vào. Cô ấy dường như đã lấy thẻ khóa IC từ người của cơ trưởng và cơ phó.
Một thiết bị lạ lùng, cực kì giống các khẩu súng ở Seways, ở trên sàn ngay cạnh chân tôi. Có vể như Aria đã gỡ thứ này xuống. Riko đã sử dụng chiếc điều khiển trong tóc cô ta để điều khiển thiết bị này… Bây giờ thì phần còn lại của thiết bị này đang ở xa đây.
Thân hình nhỏ nhắn của Aria ngồi trên chiếc ghê phi công rộng. Tay cô ta đang trên một thiếc bị điều khiển như một chiếc đĩa.
“Aria—cô biết lái thứ này không?”
“Ta có thể lái một chiếc Cessna. Tuy nhiên, ta chưa bao giờ lái một chiếc máy bay phản lực cả.
Aria, nói bằng giọng để trấn an người khác. Cô kéo các cần điều khiển một cách dữ dội.
Như đáp lại hành động của cô, chiếc máy bay ANA600 cuối cùng cũng chững lại.
“Nhưng ta có thể điều khiển nó lên, xuống, sang trái, sang phải.”
“Cô có thể hạ cách nó chứ?”
“Không.”
“—Thế sao?”
Tôi hiểu rằng bây giờ máy bay đã trở lại bình thường.
Và xuyên qua trận giông bão, tôi có thể thấy rằng chúng tôi sắp tiến sát biển.
Độ cao của chúng tôi hiện giờ khoảng 300m. điều này hết sức nguy hiểm.
Tôi ngồi vào một chiếc ghế khác, tìm thấy một cái Radio, và chuyển các thiết lập từ nhận tin sang truyền tin.
“—31—Receive. Nhắc lại, đây là tháp điều khiển không lưu sân bay Haneda: chuyến bay ANA600, xin vui lòng sử dụng kênh liên lạc khẩn cấp tần số 127-631 để trả lời. Nhắc lại, tần số 127-631. Receive.”
Nhận được cuộc gọi tôi thiết lập lại tần số, và đổi thiết lập trở lại thành truyền tin.
“—Đây là chuyến bay 600. Máy bay vừa bị không tặc, nhưng tôi đã lấy lại dược kiểm soát. Cơ trưởng và cơ phó vẫn đang bất tỉnh. Đang cầm lái bây giờ đang là 2 Butei. Tôi là Tohyama Kinji. Người còn lại là Kanzaki H. Aria."
Giọng của tôi làm người tại trảm kiểm soát không lưu ngạc nhiên.
Tốt rồi. Điêu đầu tiên cần làm bây giờ là duy trì liên lạc với trạm kiểm soát không lưu.
Tôi sử dụng tay trái của mình để điều khiển chiếc điện thoại vệ tình tôi đã lấy từ thắt lưng của phi công. Điện thoại vệ tinh rất giống với điện thoại thông thường, nhưng nó thường được dùng trên các loại tàu vận chuyển hàng hóa, vân vân, và nó hoạt độngthông qua sóng tín hiệu từ vệ tinh, do đó nó có thể kết nối đến bất cứ nới đâu trên thế giới.
Khi tôi đang quay số, tôi kết nối điện thoại với chiếc radio thông qua bluetooth.
Ngay bây giờ, tôi vẫn đang ở trong trạng thái Hysteria. Vì thế tôi có thể dễ dàng đưa ra quyết định chính xác.
“Cậu đang gọi ai thê?”
Aria hỏi, và lúc đó, một giọng nói khác phát ra từ Radio.
“Xin chào?”
“Muto, là tớ đây,. Xin lỗi vì gọi cậu với một số lạ.”
“Ki-Kinji? Cậu đang ở đâu thế!? Bạn gái cậu đang gặp rắc rối đấy!”
“Cô ta không phải bạn gái tớ, nhưng Aria đang ở cùng tớ bây giờ.”
Muto Goki. Người giỏi nhất Logi.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng một người bạn như Muto sẽ có lúc hữu ích.
“Wa… Hey! Cậu đang làm gì thế…!”
"Gi...gi-gi!?"
Aria bắt đầu lắp bắp khi nghe cô ta được gọi là bạn gái tôi, và một lần nữa cô ấy đã thể hiện tài năng của mình trong việc đỏ mặt.
Khi thấy cô ta chuẩn bị càm ràm, tôi đặt ngón trỏ của tôi lên môi cô ấy.
“…!”
Mặt Aria ngày càng đỏ hơn, nhưng cô ta im lặng.
“Muto. Có vẻ cậu đã nghe về vụ không tặc. Nó đang được phát sóng à?”
“Nó đã là tin chính từ sáng hôm nay. Tớ nghĩ các hành khách trên máy bay đã gọi ra từ bên trong. Họ ngay lập tức đi lấy danh sách tên các hành khác trên đấy. Vì có tên của Aria trong danh sách đó, nên mọi người đã được tập trung lại tại một lớp học.”
Tôi giải thích cặn kẻ tình hình cho tháp không lưu Haneda và Muto. Tôi nói với họ rằng chúng tôi đã bị không tặc, và thủ phạm đã trốn thoát. Sau đó,chúng tôi bị trúng tên lửa, hai động cơ đã hỏng.
“ …ANA600, đừng lo. Chiếc Boeing 737-350 là thành quả của công nghệ tiên tiến, dù bị 2 tên lửa bắn trúng, nó vẫn có thể hoạt động bình thường, bất kể thời tiết xấu thế nào, điều đó vẫn không thay đổi.”
Tiếng nói từ tháp không lưu Hadena giúp Aria thở phào nhẹ nhõm.
“Kinji, Tập trung này. Cậu nói rằng các bộ phận bên trong động cơ đã bị hỏng, đúng không? Đọc cho tớ các thông số nhiên liệu ngay. EICAS—phía trên chính giữa một chút nên có một màn hình chữ nhật. Ở dưới cùng của 2 hàng và 4 cột các thiết bị, nên có 3 đồng hồ đo với chỉ số nhiên liệu ở trên chúng. Hãy đọc tớ nghe chỉ số của chiếc đồng hồ tổng.”
Đúng như dự đoán của một thánh nhân về phương tiện chuyên chở. Muto nói như là có một HUB(head-up display) ngay trước mắt cậu ta vậy.
“ Chỉ số-- Bây giờ đang là 540. nhưng nó đang tiếp tục giảm, bây giờ là 535.”
Muto, nghe câu trả lời của tôi, kêu lên.
“Chết tiệt .. chiếc máy bay bị rò rỉ nhiên liệu rồi!
“ Bị rò nhiên liệu…? Chỉ tớ làm sao để ngăn nó lại!”
--Một lúc sau, Aria gọi tôi một cách hoảng sợ.
“Không có cách nào cả. Đơn giản vì động cơ bên trong của chiếc boeing 737-350 có một cái van nhiên liệu. Nếu nó đã hỏng thì không có cách nào ngăn được sự rò nhiên liệu
“Ch-Chúng ta còn có thể bay được bao lâu?”
“Không kể đến lượng nhiên liệu còn lại, tốc độ rò rỉ quá nhanh. Tôi đoán … chúng ta còn khoảnh 15 phút nữa.”
“… Đúng là sản phẩm của công nghệ tiên tiến.”
Tôi phàn nàn với tháp không lưu Haneda một cách giận dữ.
"Kinji, Tớ vừa hỏi bên ban Connect, Cậu dường như vẫn đang bay vòng quanh vịnh trên Sagami . Bây giờ, cậu phải quay về sân bay Haneda ngay lập tức, qua kênh Uraga. Trên cơ sở thời gian các cậu còn lại thì đó là giải pháp duy nhất."
“Tôi cũng định làm điều đó đây.”
Aria trả lời Muto.
“…ANA600, các bạn sẽ bay như thế nào? Không được tắt chức năng lái tự động, bằng bất cứ giá nào.”
“Chức năng lái tự động đã hỏng, tôi là người đang lái chiếc máy bay này.”
Ánh mắt Aria nhìn vào HUD, chiếc đèn ở chỗ chức năng lái tự động liên tục nhấp nháy và phát ra tiếng bíp.
Mặc dù tôi không thực sự hiểu cô ấy nói gì, nhưng tôi sẽ phải giúp cô ấy ngay.
“Đúng thế, chúng tôi đang hi vọng anh có thể chỉ cho chúng tôi làm sao để hạ cánh.”
Tôi yêu cầu Haneda,
“… Đây không phải là chuyện mà một người nghiệp dư có thể tiếp thu ngay lập tức được.. Tuy nhiên, chúng tôi đang liên lạc với những chiếc may bay khác trong vùng. Chúng tôi đang cố gắn tìm một phi công có kình nghiệp về mẫu máy bay đó.”
“ Chúng tôi không có thời gian. Tôi muốn anh kết nối với tất cả các may báy trong khu vực. Anh có thể làm nó chứ?”
“Ah, Tôi… có thể… nhưng cậu đang định làm gì vậy?”
“ tôi muốn họ chỉ tôi cách hạ cánh cùng một lúc. Cậu cũng có thế giúp tôi, Muto.”
“… cùng lúc? Kinji, cậu không phải là Hoàng Tử Shotoku, cậu biết chứ…!” (Có thể nghe 12 triều thần của ông cùng một lúc.)
“ Với con người tôi bây giờ, có thể làm điều đó. Cậu có thể bắt đầu ngay được không? Chúng ta không không còn nhiều thời gian đâu.”
Tôi biết rằng Aria đang nhìn tôi một cách kinh ngạc.
Tôi quay đầu sang Aria, cô ấy đang dịnh nói điều gì đó, và liếc nhìn cô ấy, và bảo cô ấy hãy giữ im lặng , và tôi quay lại, tiếp tục nhìn về phía trước.
Dưới đám mây—Trên mặt biển màu đen, và qua cơn bão dữ dội, tôi có thể thấy được ánh sáng của Greater Tokyo.
Chúng tôi đang tiến thằng đến đó.
Tôi nghe cả 11 giọng nói cùng một lúc, và nhanh chóng nắm được phương pháp đề hạ cánh.
Bây giờ tôi đang đọc đồng hồ hiển thị độ cao.
Độ cao của chúng tôi hiện giờ là 1000feet—khoảng 300m.
Mặc dù đây là một độ cao cực kì nguy hiểm, nhưng đối với chúng tôi, những người chỉ còn bay được khoảng 10 phút thì không thể để lãng phí một giọt nhiên liện nào, vì thế chúng tôi không có cách nào để tăng độ cao lên được, dù chỉ 1m.
Khi chúng tôi đang bay trên Yokosuka—
“ ANA600, Đây là lực lượng phòng vệ Nhật Bản (Jieitai), thuộc ban phòng không (JSDF)
Sau khi nghe một giọng nói lạ từ đài Radio kết nối với tháp không lưu Haneda, cả hai chúng tôi nhìn xuống.
Lực lượng phòng vệ Nhật…?
“Chúng tôi không thể để các bạn sử dụng sân bay Haneda. Các đường băng đã bị phong tỏa.”
“Các người nói sao?”
Người vừa hét lên không phải tôi hay Aria, mà là Muto.
“Cậu là ai?”
“Muto Goki, Butei! Máy bay 600 bị rò nhiên liệu! Họ chỉ còn có thể bay được 10 phút! Họ không thể nào bay đến sân bay khác được, họ chỉ có thể hạ cánh ở Haneda.”
--Tôi nhìn ra ngoài máy bay một cách khó chịu.
Và Aria cũng nhìn ra ngoài của sổ với tôi, thở khá mạnh.
Máy bay của lực lượng phòng không Nhật Bản—Chiếc F-15J Eagle- Đang ở phía bên kia cúa ANA600.
“Này cậu, cậu từ Jieitai đấy. Tại sao tôi thấy bạn của cậu đang ở ngoài này và kế bên chúng tôi thế?”
“… Đó là những chiếc máy bay trinh sát. Chúng tôi hy vọng các bạy làm theo hướng dẫn của chúng tôi, và bay đến Chiba. Họ sẽ quan sát các bạn đến khi các bạn đã hạ cánh an toàn.”
Aria, theo hướng dẫn của họ, đẩy nhẹ cần điều khiển về bên phải—chuẩn bị hướng ra biển.
Tôi ngắt kết nối với Haneda, và đặt tay tôi lên tay Aria.
“… Đừng quay ra biển, Aria. Anh ta đang lừa chúng ta đấy.”
“?”
“Jieitai không nghĩ rằng chúng ta có thể hạ cánh an toàn. Họ sẽ bắn rơi chúng ta khi chúng ta quay ra biển.”
“S-Sao họ có thể…! Máy bay này đang chở dân thường trên nó!?”
“Nếu chúng ta rơi vào Tokyo, lúc đó tổn thất sẽ lớn hơn rất nhiều. Vì thế họ phải chọn giải phái ít tổn thất hơn.”
Tôi nắm chặt tay Aria, và đẩy cần điều kiển về bên trái—chuyển hướng may bay về phía Yokohama.
“Kin… Kinji?”
Ngón tay của Aria cứng đờ lại, cô ấy hình như bị dị ứng với sự thoải mái… Như thể tìm kiếm một sự trấn an, cô ấy quay về phía tôi.
“Nếu họ đã muốn giết chúng ta, chi bằng chúng ta hãy giữ vài con tin. Aria, hãy bay ngang qua Tokyo.”
Máy bay ANA600 bay qua Yokoham, và vào đến Tokyo.
Chúng tôi chỉ còn đủ nhiên liệu để cầm cự trong 7 phút.
“Cậu muốn hạ cánh ở đâu bây giờ, Kinji? Ở Tokyo không có đường băng nào đâu.”
“Muto. Đường băng phải dài bao nhiêu?”
“Nếu là chiếc boeing 737-350 với 2 động cơ thì… khoảng 2450m .”
“…Cậu có biết tốc độ gió ở chỗ cậu là bao nhiêu không?”
“Tốc độ gió à? Reki, Tốc độ gió xung quanh hòn đảo học viện này bây giờ là bao nhiêu?”
“Từ những gì tớ thấy, trong vòng 5 phút sẽ có một cơn gió Đông Nam, khoảng 41.02m/s”
Giọng của Reki, từ ban bắn tỉa, trên radio.
“ Thế thì Muto Nếu chúng ta hạ cánh với một cơn gió ngược 41m/s thì đường băng cần dài bao nhiêu?”
“…Trong trường hợp đó… khoảng 2050m.”
“…Nó sẽ đủ thôi.”
Nghe được tiếng nói nhỏ của tôi, cả Aria và Muto đều im lặng.
“C-Cậu định hạ cánh ở đâu? Tokyo không có đường băng nào như thế cả.”
“Cậu có nhớ hòn đảo nhân tạo mà trường Butei trên đó không, Trông nó như thế nào? Nó khoảng 2km theo hướng Bắc đến Nam, và 500m từ Dông sang Tây. Nếu chúng ta hạ cánh theo đướng chéo, nó sẽ là 2060m.”
“He-Hey…”
“Đừng lo, Muto. Tớ sẽ không đâm vào hòn đảo Học Viện đâu”
“…?”
“Tớ sẽ đến ‘hòn đảo trống’. Hòn đảo phía bắc của cây cầu Rainbow, hòn đảo nhân tạo giống hệt hòn đảo Học Viện đấy.”
“Nà-Này. L-Làm sao cậu có thể nghĩ ra một kế hoạch mạo hiểm như thế được? Cậu có thực sự là Kinji không?”
“Haha… Ai đang ngồi đây bây giờ vậy, Aria?”
“C-Cái gì chứ?”
“Tại sao cậu không trả lời?”
Hey, tôi trong trạng thái Hysteria, đây có phải là thời gian thích hợp để đùa với Aria không vậy?
Tôi tự trách mình trong tim tôi. Tuy nhiên, Aria lại bắt đầu phô trương tài của mình trong việc đỏ mặt.
Và đôi mắt Eichornia của cô ấy mở to, như thể chuẩn bị nói điều gì đó.
Nhưng—cô ấy dường như thấy rằng tôi đang ở thế chủ động trong lúc này.
Và cô gái kiêu kì của tôi, xoay đầu sang một bên với tiếng “Hừm,”…
“Kinji.”
Cô ta nói với giọng như bằng giọng một đứa trẻ đang bực dọc chiều theo ý cha mẹ của chúng vậy.
“Đúng thế,cậu không nghe nhầm đâu,Muto. Thật hổ thẹn nhỉ.”
Quang cảnh ban đêm của Shibuya và Harajuku nhanh chóng lướt qua bên dưới chúng tôi.
Chúng tôi chắc phải làm mọi người trên phố phải sợ hãi.
“…Hòn đảo nhân tạo à. Nó không phải là không thể.”
Muto nói với một tiếng thở dài, giúp Aria thư giãn khỏi trạng thái cứng đờ người của cô.
“ Nhưng mà, Kinji. Nó thực sự là một hòn đảo hoàn toàn trống rỗng. Ở đó không có đèn tìn hiệu hay cột mốc. Bất kể là loại mất bay gì, từ tồi tệ đến tồi tệ hơn đi nữa(worst come to worst) , thì chúng vẫn cần ánh sáng để hạ cánh vào ban đêm. Và, tầm nhìn bây giờ là vô cùng hạn chế, vì trời đang mưa, và quan trọng hơn nữa là sức gió đang mạnh lên.Để cố gắng hạ cánh trong tình huống này—“
“ Thế, Aria, cô có muốn bỏ cuộc và tự tử như một cặp tình nhân với tôi không?”
Tôi ngắt lời cùa Muto, quay sang Aria.
“Ta-Ta thà chết còn hơn… tự tử như tình nhân với ngươi.”
Aria, nhận thấy sự mâu thuẫn trong lời nói của cô ấy, và lè lưỡi ra với tôi.
“Haha. Ít ra đây cũng là điều đáng mừng. Đây là lần đầu tiên tôi cùng ý kiến với Aria, cậu biết chứ?”
“Thế nghĩa là sao?”
“Tôi—cũng không muốn tự tử như tình nhân với cô ấy. Tôi không thể nào chịu được khi nhìn Aria chết.”
Nghe những lời nói của tôi, Aria nói “Thật chứ~! Tại sao cậu lại nói những điều như thế!” gật nhẹ đầu, mặt cô ấy đỏ lên.
“Muto, đây là cách mà nó phải xảy ra, chiếc máy bay đang bắt đầu chuẩn bị hạ cánh.”
"Ch-ch-ch-chờ đã, Kinji! ‘hòn đảo trống’ có đầy nước! Cậu không thể dừng lại chỉ với 2050m đâu!”
“Tớ sẽ nghĩ ra một cách nào đó. Tin tớ đi.”
“…Cứ… cứ làm theo ý cậu đi! Nhưng nếu cậu mà dám chết, tớ sẽ giết cậu!”
Muto hét lên. Tôi không chắc là cậu ấy đã điên hay chưa, nhưng cậu ta đã bắt đầu la hét ở giữa nhóm bạn cùng lớp của cậu ta trước khi gác máy.
Máy bay ANA600 bay qua sát tòa cao ốc Shinjuku, và bắt đầu nghiêng về bên phải.
Vẫn còn 3 phút.
Để hạ cánh trên một đường băng ngắn, chúng tôi phải giảm tốc độ lại, vì thế chiếc máy bay 600 bay qua một cách chậm rải trên Tokyo Dome, nó khiến tim chúng tôi như nhảy ra ngoài. Ở giữa cơn bão, chúng tôi bay từ Tokyo ngầm đến Ginza.
“Aria. Chúng ta bay giờ đang bay thấp hơn cả tháp Tokyo. Hãy đảm bảo rằng chúng ta không đâm vào nó.”
“Đừng xem thường ta.”
Aria triển khai bộ phận hạ cánh và giao quyền điều khiển lại cho tôi.
Được rồi, Tôi có thể nhìn thấy được vịnh Tokyo rồi.
Tôi đã có thể thấy hòn đảo nhân tạo.
--Nhưng.
Con người trong trạng thái Hysteria của tôi đưa ra ngay một kết luận.
Chúng ta đã sống sót đến bây giờ…
Nhưng hạ cánh được là một điều không thể.
Tôi không thể thấy được ‘ hòn đảo trống’ ở đầu cả.
Muto đã đúng, vịnh Tokyo, bên trong Shiodome, hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.
Không có đèn tín hiệu hay bất cứ thứ gì khác, không có cách nào để hạ cánh. Đó là tất cả những điều tôi đã hiểu được.
Tình hình này, bất kể phi công có nhiều kinh nghiệm đến đâu thì cũng không thể kết thúc nó một cách tốt đẹp được.
Đã thế, chúng ta nên tìm một nơi không có nhiều người và đâm xuống ở đó—Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi—Tôi không chắc là Aria có thể cảm thấy nó hay không, Có thể thông qua giác quan thứ sau hay thứ gì dó, nhưng cô ấy nhận ra được sự thay đổi trong tâm trạng của tôi, và cô ấy nói.
“Kinji. Sẽ ổn thôi. Ngươi có thể làm được điều đó. Ngươi không thể nào thất bại được. Trừ khi ngươi không muốn trở thành một Butei, Nếu ngươi chết ,ngươi sẽ ko thể hoàn thành nó . Và,-- ta vẫn chưa cứu được mẹ của ta!!”
Khi Aria nói… Lời nói của cô ấy bất ngờ trở nên như một câu thần chú…
“Chúng ta chưa thể chết được! Chúng ta không thể chết ở một nới như thế này được!”
Pat...pat, pat, pat....
Một anh đèn bất ngờ xuát hiện trên ‘hòn đảo trống’, ngay giữa cầu Rainbow…!
“Kinji! Cậu có thể nhìn thấy không, đồ khốn!”
Kết nối với Muto đã trở lại, và chúng tôi có thể nghe được âm thanh tí tách của những hạt mưa thong qua nó.
“Muto!?”
“ Nếu tớ để cậu chết, Shira… không, mọi người sẽ khóc vì cậu! Tớ lấy một chiếc xe lớn nhất ở ban Logi! Và tất cả mọi người tự nguyện cho những chiếc đèn Amdo đã hỏng của họ! Cậu sẽ phải viết báo cáo kỉ luật cho tất cả chúng tớ đấy!”
Sau tiếng nói của cậu ta, một kết nối khác đột ngột gian đoạn tôi và Muto, hai kết nối, ba kết nối… nhiều kết nối đã liên kết với chúng tôi.
“Kinji!” “ Chúng tớ có thể thấy chiếc máy bay!” “chỉ một chút nữa thôi!” “ Cố lên! Cậu có thể làm được mà!”
Tôi ở trạng thái Hysteria, có thế nhận ra.
Những giọng nói đó.
Chính là họ.
Các bạn học mà tôi đã cứu trong vụ cướp xe buýt--!!
Họ đã từ hòn đảo Học Viện đến Đảo Trống, và dùng đèn pin của họ để làm đèn tín hiệu hạ cánh cho chúng tôi!
--Luật Butei điều 1. 「Tin vào đồng đội và luôn giúp đỡ nhau」--
Bang----!!
Chuyến bay ANA600, đầy quyết tâm, bắt buộc phải hạ cánh trên hòn đảo nhân tạo đầy nước này.
Theo tác động lực của máy bay , Aria ghì chặt cần lái xuống
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại--!!”
Tôi hét cũng theo tiếng hét lanh lảnh của cô ấy.
“Tiến lên nào--!”
Tôi vặn cần điều khiển, máy bay quay vòng.
Giữa một cơn mưa, một đường băng 2050m thì không thể đủ.
Chính xác như những gì Muto đã nói.
Tuy nhiên, tôi có thể làm được việc này.
Đây là lí do mà tôi chọn hòn đảo nhân tạo.
Nó gần hơn và gần hơn nữa.
Đó là chiếc tua-bin gió,
Chiếc cột của tua-bin---!!
Bang----!!!
Một cánh của máy bay va vào cột tua-bin, chúng tôi bắt đầu xoay vòng—
Aria và tôi, bên trong buồng lái, giống như quần áo trong một chiếc máy giặt—
...
"Uw...aah. Ouch..."
…Đây là mùi của… Gardenia.
Ah, Đúng rồi. Đây là mùi hương của Aria.
Tôi cảm thấy như mình vừa bị đánh xong vậy, và tôi cố gắng mở mắt với tất cả sức lực của mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy cầu Rainbow.
Máy bay ANA600—đã dừng lại.
Mặc dù chúng tôi đã ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, nhưng bây giờ, chúng tôi đã an toàn.
Nhưng …tại sao tôi không thể cử động được?
Tôi đã đoán trước được điều này… nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng cơ thể của Aria đang đè lên tôi ở ghế phi công phụ.
Aria vẫn bất tỉnh,
Vậy là tôi lại "được" cô nàng ôm, lần nữa
Tôi không khỏi nhìn vào bộ ngực ấy... tốt. Có vẻ áo của cô ấy không bị xếch lên nữa.
Khi tôi vừa nghĩ tới điều đó, tôi nhận ra rằng váy cô ấy hoàn toàn bị tốc lên.
"...!"
Tôi ngay lập tức nhắm mắt mình lại.
Và không dám nhìn xuống phía dưới, tôi, đảm bảo chắc chắn rằng Aria không để ý…
tôi dùng tay mình, từ từ sửa lại váy của cô ấy.
Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
‘Phần trên’ đã lấy mất một trong chín mạng của tôi rồi. Tôi làm sao có thể đề ‘phần dưới’ làm như thế nữa cơ chứ.
--Phải không?