Chương 01: Một ngày bình thường vào mùa xuân
Độ dài 13,141 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-14 13:31:33
Một mùa mới đã tới khi những cơn gió nhè nhẹ, đầy khoan khoái từ phía Đông bắt đầu thổi.
Cái lạnh đã không còn nữa mà thay vào đó là tiết trời tươi mới, mát mẻ, bên cạnh những ánh nắng nhẹ nhàng và ấm áp.
Cánh đồng hoa cúc cách thị trấn nửa ngày đường cũng đem lại một cảm giác dễ chịu và thoải mái không kém cạnh gì.
Nơi này – một vùng đồng bằng trập trùng, rải rác những cỏ dại và bụi cây.
Con đường chạy dài qua nó, nối ngắn khoảng cách giữa ngôi làng này với ngôi làng khác, thị trấn này với thị trấn khác. Nó thực sự là một nơi lí tưởng cho những buổi cắm trại ngoài trời.
Duy chỉ có một điều – hoặc cụ thể hơn, có một người – đang di chuyển qua cánh đồng đó.
Đó là một mạo hiểm giả kì lạ. Anh ấy mặc trên mình một chiếc áo giáp da bẩn thỉu và một chiếc mũ trụ rẻ tiền, bên hông anh giắt một thanh kiếm có độ dài cũng kì lạ không kém, bên cạnh đó là chiếc khiên tròn cỡ nhỏ đính vừa vặn trên cánh tay trái. Kể cả một tân binh cũng có trang bị tốt hơn nhiều so với những thứ anh ấy mang trên mình.
Anh rảo bước trên đường trong im lặng. Khi anh đi tới cánh đồng, các bước chân quyết đoán, lãnh đạm của anh bước qua các bụi cây một cách mạnh bạo. Chúng chứa đầy sự chắc chắn và quả quyết như thể anh ấy đang đi theo một ký hiệu nào đó. Phải, trái, bước qua – trong trường hợp này nó không làm anh tốn quá năm phút.
Rồi, anh dừng lại.
Dường như vẫn không có bất cứ thứ gì ở đấy.
Nhưng qua các bụi cây, anh nghe thấy một tiếng vỡ dưới gót chân mình.
Anh quỳ xuống và nhặt lên thứ gây ra tiếng động - tro, dấu hiệu của lửa. Anh di di chúng giữa những ngón tay của mình cho đến khi chả còn gì ngoài vết bẩn trên găng tay.
Có thứ gì đó đã cháy ở đây. Liệu nó là một cái cây? Là xương người? Nó không hề rõ ràng.
Không thể nào.
Anh lắc nhẹ đầu như thể loại bỏ các khả năng.
Nó đã mười năm rồi.
Không một bộ xương hay tro cốt nào của con người có thể còn sót lại sau cả thập kỉ nằm dài giữa thiên nhiên, Nếu bất cứ thứ gì còn sót lại – nó có thể là thứ gì ?
“,,,”
Một cơn gió thoáng lướt nhẹ qua cánh đồng. Đó là một cơn gió êm dịu và ấm áp, báo hiệu cho sự giao mùa, sự xuất hiện của mùa xuân.
Đám cỏ xào xạc, gợn nhẹ như làn sóng trên cả ngọn đồi. Âm thanh mờ nhạt của tiếng nước chảy chạy qua tai anh. Quay đầu lại về phía bên phải, trước mắt anh là một cái hồ, đúng như những gì anh từng nhớ.
Bị giữ lại bởi mong muốn của bản thân, anh ngước lên. Bầu trời trong xanh và thoáng đãng, trông như đang lan tỏa ra toàn thế giới. Những bóng mây mờ mờ ảo ảo, mỏng manh như thể sắc màu đã biến mất.
“…Vậy thì sao?”
Anh phủi nhẹ hai bàn tay mình vào nhau một cách khéo léo, xóa đi vết bẩn còn dính trên găng tay.
Anh biết đây không phải những gì còn sót lại của chị mình.
Anh biết điều gì đã xảy ra với cô và điều gì đã xảy ra với xương máu, xác thịt cô.
Anh biết, đương nhiên, từng có một ngôi làng ở đây.
Và cuối cùng, anh biết, có một kế hoạch xây dựng chỗ huấn luyện cho tân mạo hiểm giả ở đây.
“… Có lẽ, đến lúc quay lại rồi.”
Chỉ có ba người còn biết, anh từng sống ở ngôi làng đã từng có ở đây.
Chưa bao giờ Goblin Slayer hỏi hai người còn lại cảm giác như thế nào về điều này
----------------------------------------------------------------------------------------------
“Hee-hee-hee!”
Priestess mỉm cười đầy hứng hởi. Guild Mạo Hiểm luôn kín người quanh năm nhưng vào mùa xuân thì sự đông đúc đó còn nhân lên gấp bội. Quái vật tỉnh dậy khỏi giấc ngủ và bắt đầu đe dọa tới các ngôi làng, trong khi các mạo hiểm giả, những người sống qua mùa đông nhờ khoản tiết kiệm của mình đã quay trở lại công việc. Không thiếu nhiều người trẻ, thanh thiếu niên cảm thấy phấn khởi trước một ngày đẹp trời cho chuyến thám hiểm của họ.
“Tiếp theo! Khách hàng số mười năm, làm ơn đến bàn tiếp tân số ba!”
“Nhiệm vụ! Tôi có một nhiệm vụ ở đây! Có con Cess-Eater trong cống ngầm! Mọi người có ai có thể dành ra vài phút tới giúp không?”
“Chuẩn bị hết chưa? Vũ khí và dụng cụ? Thuốc? Ghi nhớ hết tất cả các phép? Tuyệt, đi thôi!”
“Xin thứ lỗi, nhưng có một có một con gấu lớn đã đến và xâm nhập vào làng chúng tôi. Vâng, một con gấu xám.”
Các nhân viên Guild vội vã chạy đi chạy lại, các mạo hiểm giả trò chuyện với những người khác, hay cả những người hướng dẫn đang giải thích các yêu cầu của nhiệm vụ. Nó không hẳn là giống bầu không khí lễ hội nhưng không ai có thể phủ nhận sự náo nhiệt, tấp nập của nó.
Bị xoay quanh giữa các hoạt động đấy, Priestess không thể ngăn nụ cười rạng rỡ của mình, nụ cười đẹp như một bông hoa đang nở rộ. Cô đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài trong khu vực chờ, tay cầm cây thiền trượng không ngừng phát ra tiếng , nhìn từ xa cũng có thể thấy sự vui vẻ của cô.
Bên cạnh cô, High Elf Archer đang chống tay lên cằm trong khi ngắm nhìn vu vơ về phía dòng người qua lại. Rồi cô quay mặt về phía Priestess.
“Trông ai đó vui chưa kìa.”
“Đó là bởi vì em đã trở thành mạo hiểm giả được một năm rồi. Em nghĩ sẽ không có gì lạ khi mà có ai đó gọi em là tiền bối của họ!”
“Ahh, cũng được một thời gian rồi nhỉ?”
“Chắc chắn rồi! Hơn nữa, em nghĩ em có thể sẽ sớm được thăng từ rank chín lên rank tám bất cứ lúc nào.” Cô ưỡn bộ ngực nhỏ bé của mình lên trước một cách tự đắc. Priestess là thành viên trẻ nhất trong tổ đội của họ. High Elf Archer biết nó như thế nào, cảm giác là người trẻ tuổi nhất, nên đôi tai cô co giật vẻ thông cảm.[note31887]
Có lẽ mình có thể hành xử một chút như người chị gái ở đây.
“Có thể, nhưng đừng để điều đó trong đầu em. Hậu phương cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng đấy.” High Elf Archer lắc ngón trỏ của cô đầy duyên dáng trong khi trò chuyện với Priestess.
“Vâng ạ” Priestess gật đầu vâng lời.
High Elf Archer đặt tay lên xoa mái tóc vàng của Priestess. Cô gái trẻ tuổi cười khúc khích, mắt nhắm lại đầy hạnh phúc. Cô ấy thực sự giống một cô em gái ngọt ngào – mặc dù High Elf Archer có cảm giác rằng nếu cô nói to một điều như vậy, Dwarf Shaman sẽ đem việc này ra nói cả ngày. Thay vào đó, cô thong thả đưa mắt lướt quanh Sảnh Guild đầy nhộn nhịp.
“Thực sự khá là đông nhỉ?”
Một nơi đầy những kẻ đang háo hức trở thành mạo hiểm giả. Tuy nhiên…
Có lẽ háo hức không hẳn là từ ngữ tốt nhất.
Với High Elf Archer, đó không phải là điều gì tốt lành. Vậy còn 'đầy những kẻ đang hi vọng trở thành mạo hiểm giả'? Đúng vậy, như thế thì tốt hơn, 'hi vọng' là một từ ngữ tốt.
Những hi vọng đó hiện đang xếp hàng trước quầy tiếp tân - một dãy hàng dài. Pháp sư hay chiến binh, tăng sư hay trinh sát, muôn màu vạn trạng các loại người có thể tưởng tượng được với chủng tộc, giới tính, tuổi tác khác nhau. Có hai điều mà có thể cùng thấy ở bọn họ – ngọn lửa nhiệt huyết đang bùng cháy và những trang bị mà họ đang mang.
Từ những bộ dụng cụ còn mới tinh, không có lấy một vết xước, vẫn còn gắn mác tiền cho đến những bộ giáp cũ kĩ, hoen gỉ. Mặc dù chất lượng có thể thấp, nhưng tất cả đều đã được đánh bóng sáng loáng.
“Hmm” High Elf Archer lẩm bẩm trong khi ngoáy ngoáy tai mình. “Chị nghĩ họ có thể học được vài thứ từ Orcbolg.”
“Goblin Slayer–san đâu thích những thứ hào nhoáng đâu, phải không ạ?”
Anh ấy cũng quá nghiêm túc.
Với lời thì thầm đó, đôi má của Priestess bỗng ửng đỏ và cô ấy cảm thấy bối rối.
“Có chuyện gì à?” High Elf Archer hỏi thăm nhưng Priestess chỉ kêu lên "Không ạ” rồi quay đi chỗ khác.
Cô gái elf nghiêng đầu đầy tinh ý, không mất quá lâu để các mảnh ghép trong đầu cô kết nối lại với nhau. Nó chỉ nói lên một điều.
Một mạo hiểm giả cấp cao đồng hành cùng hai mĩ nữ xinh đẹp, chưa kể đến một trong số họ là High Elf.
Những ánh nhìn định kì, liên tục của những người mới đến chưa bao giờ biến mất khỏi cô.
“Whoa… Hai cô gái đằng kia dễ thương thật…”
“Anh bạn, khi tôi trở thành một mạo hiểm giả, tôi chắc chắn sẽ gặp gỡ một vài cô gái như họ.”
“Một elf! Giá mà tôi làm quen được với một người…”
High Elf Archer khịt nhẹ mũi một cái. Họ nghĩ họ có thể có một cuộc trò chuyện mà elf không thể nghe được chắc? Cô ước gì bọn họ bớt để ý tới chủng tộc của cô mà thay vào đó thể hiện một chút ngưỡng mộ với việc cô là một mạo hiểm giả rank Bạc.
“Mới năm ngoái, mình cũng như vậy…”
Không như High Elf Archer, người đang ưỡn bộ ngực phẳng của mình với hi vọng có ai đó thấy được tấm thẻ rank Bạc đeo trên cổ cô ý. Priestess đặt tay lên phía trái tim của mình. Cô cũng có thẻ của cô – thứ cho thấy cô đã có một trình độ nhất định bằng việc nâng từ rank Sứ lên rank Hắc Thạch, rank mười lên rank chín.
“Nhiều người đang đứng đây sau này sẽ không còn…”
Chú ý lắng nghe những cuộc trò chuyện xung quanh mình... cô cũng từng như họ.
Một sân huấn luyện được xây từ lâu cuối cùng đã được đưa vào sử dụng. Trên danh nghĩa thì nó được lập ra nhằm phản ứng lại cuộc tiến công của con Goblin Lord nhưng kế hoạch thi công diễn ra quá chậm nên bây giờ đã được hơn một năm kể từ sự kiện đó.
Hai cô gái đều biết tại sao mọi thứ lại đột ngột thay đổi nhanh như vậy.
“Chị đã đọc thư của cô ấy chưa ạ?” Priestess hỏi.
“Đương nhiên là chị đọc rồi!” High Elf Archer lấy ra một phong thư ở trong túi. Các nếp gấp hiện lên rõ ràng, chắc hẳn cô ấy đã đọc đi đọc lại nhiều lần.
“Chị lúc nào cũng mang nó bên mình ạ?”
“Em không thế à? Đây là bức thư từ một người bạn mà.”
“Em để thư của mình ở trong phòng, Hơn nữa em đã nhắn gửi nó tới Đất Mẹ rồi ạ.”
Hiển nhiên bởi vì nó là thư từ một người bạn, Priestess nói thêm, miệng mỉm cười xấu hổ.
Một người bạn. Noble Fencer, một nữ mạo hiểm giả mà họ cứu được sau cuộc đột kích vào pháo đài goblin phía Bắc cách đây vài tháng. Kí ức về cô ấy vẫn còn nguyên trong tâm trí của Priestess: Noble Fencer đã đánh mất toàn bộ đồng đội trong khi bản thân cô bị cưỡng hiếp một cách thô bạo, song cô đã từ chối gục ngã. Và trong suốt quãng thời gian đối mặt với tử thần, điều gì đó đã thay đổi cô ấy. Sau chuyến mạo hiểm của họ, Noble Fencer đã quay về nhà và nói toàn bộ mọi chuyện với gia đình mình.
Kể từ lần đó, họ thường xuyên trao đổi thư từ với nhau.
“Cô ấy nói rằng sẽ bắt đầu lập quỹ hỗ trợ cho các mạo hiểm giả mới vào nghề.” High Elf Archer nói. “Cổ không phí phạm thời gian chút nào nhỉ.”
“Vâng, đúng vậy” Priestess đáp lại.
Những lá thư của Noble Fencer nói với họ rằng cô sẽ vẫn là một phần của cuộc chiến nhưng không phải là với tư cách của một mạo hiểm giả mà là với tư cách của một người hỗ trợ.
Những nét chữ gọn gàng, tỉ mỉ trong những bức thư mà họ nhận được rất giống với nét chữ của cô ấy, không thể nào họ không nhận ra nó được. Cô ấy viết rằng cô ấy đã hòa giải với gia đình của mình và cô cũng rất muốn gặp lại Priestess, High Elf Archer và cả những người khác thêm nhiều lần nữa.
“Cô ấy vẫn cứng đầu như vậy nhỉ, phải không?’
“Ha-ha…”
Mặc dù High Elf Archer đưa ra lời nhận xét đầy trêu chọc nhưng cái cách mà cô ấy cẩn thận gấp gọn bức thư lại cho biết cô ấy thực sự cảm thấy nào. Cô không cần phải nói lên tất cả, điều này cũng tương tự với Priestess.
Priestess và Noble Fencer đều có cùng trải nghiệm kinh hoàng về lũ goblin vào lần đầu tiên của mình. Nhưng mỗi người trong số họ đều may mắn lăn được súc sắc cứu rỗi khỏi sự hủy diệt vào đúng thời điểm. Và theo cách nào đó, sự ngoan cố của Noble Fencer đã trở thành một nguồn động lực cổ vũ tuyệt vời với Priestess.
Cô ấy không hề bị đánh bại. Cả hai người bọn họ đều không bị đánh bại.
“… Một vài bài học trước khi ra trận chắc chắn sẽ mang lại sự khác biệt.” Priestess ngẫm nghĩ.
“Chị không biết nữa, chị không chắc về vấn đề đó lắm.”
Không phải mình đang phủ nhận sự kiên trì của cô ấy.
Priestess tỏ vẻ không bằng lòng với câu trả lời nhưng High Elf Archer đã xua tay xoa dịu cô ấy trước khi nói thêm. “Ý chị là, vài người sẽ luôn làm những việc ngu ngốc bất kể em có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, em biết chứ?”
“Nhưng nếu không có người hướng dẫn thì làm thế nào họ có thể biết họ đang làm sai ạ?”
Ví dụ… có rất nhiều ví dụ mà các tân binh mắc sai lầm.
Họ có thể quá mải mê trò chuyện dẫn đến bỏ quên việc giữ khoảng cách giữa hậu phương và tiền tuyến. [note31873]
Hay họ sẽ quên mất phải cảnh giác phía sau chỉ vì họ đang ở trong hang động hay đường hầm. [note31874]
Và hơn cả, họ đều quá coi thường goblin.
Suy nghĩ kĩ lại, cô có thể thấy rất nhiều bài học mà cô đã học được trong chuyến mạo hiểm đầu tiên của mình.
“Chắc chắn là cái đấy không phải bàn cãi.” High Elf Archer nói. “Chỉ là…” Cô lại xua tay mình một lần nữa, không biết phải làm thế nào trước vẻ mặt ảm đạm của Priestess. "Nhiều người thường không quan tâm lắm đến việc lắng nghe, như… lũ dwarf chẳng hạn.”
“Này, ta đang nghe đấy, Tai Dài.” Một giọng nói càu nhàu vang lên từ phía sau hàng ghế.
High Elf Archer nở một nụ cười và khịt mũi một cách đắc thắng. “Thì tôi đang mong vậy mà, nếu không thì còn gì là vui nữa.” Cô quay qua vai của mình nhìn về phía Dwarf Shaman - đang nắm chặt thành ghế và nhìn xuống cô. Đôi má hây hây đỏ cho thấy ông đã làm nhẹ vài lít rượu mặc dù mới chỉ là buổi sáng – nhưng lại là thời điểm hoàn hảo với một dwarf.
Ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở của ông, High Elf Archer làm một tràng ho nhẹ.
“Hơn nữa ngươi mới là người nói.” Dwarf Shaman nói. “Không ai trên thế giới này ít lắng nghe hơn bọn elf cả.”
“Xin lỗi nhưng mà bên nào có tai tốt hơn?”
“Heh! Mấy lời mỉa mai chả bao giờ xuyên qua được cái đe cả, ta hiểu rồi.”
“Ai là cái đe cơ…?”
“Đặt tay lên ngực rồi tự vấn lại câu hỏi của mình đi.”
“Sao, lão -!”
Nó là câu nói đùa thường xuyên diễn ra giữa các cuộc trò chuyện của họ. Ban đầu, Priestess từng thấy bối rối trước nó nhưng giờ cô ấy đã thay đổi suy nghĩ của mình. Gần đây, cô còn thấy khá là thoải mái khi nghe nó. Cô không chắc liệu tranh cãi có thực sự đem mọi người lại với nhau hơn không nhưng chắc chắn cô đang ở một tổ đội cực kì tốt.
Hơn nữa, rất nhiều khuôn mặt trong Guild Mạo Hiểm Giả đã trở nên quen thuộc với cô. Mỗi lần cô gặp mặt một người là cô lại gửi họ một cái cúi chào.
“Heh-heh-heh. Nó… khá là… náo nhiệt… nhỉ?”
“Đừng hành xử như thế. Tạo ấn tượng tốt trước tân binh đi chứ.”
Đó là Witch với nụ cười quyến rũ của mình, đi cùng là Spearman – người đang nói chuyện cô ấy trong khi bày ra gương mặt chán-chả-buồn-nói. Heavy Warrior bước xuống hành lang trong khi đấu khẩu với Female Knight…
“Tôi nói với cậu rồi mà? Đùa giỡn một tí sẽ kết nối thêm tính đồng đội cho nhóm…”
“Đừng có biện cớ cho việc phá phách lúc say rượu. Ra dáng một người đại diện pháp luật đi.”
… trong khi đó Scout Boy, Rhea Druid Girl và Half-Elf Ligh Warrior theo sau họ, từ chối liên quan đến cuộc đấu khẩu.
“Chào nhé!”
“Chúc mọi người buổi sáng tốt lành.”
“Hôm nay làm nhiệm vụ may mắn nhé!”
Sau đó là lời chào hỏi thông thường từ Rookie Warrior, người nhanh chóng bị khiển trách bởi Apprentice Cleric.
“Chào nhé, cậu trong nhóm ông Goblin.”
“Trời ạ! Lịch sự chút đi! Cậu làm tớ không dám vác mặt ra đường bây giờ.”
Tất cả vẫn như mọi khi.
“Ah tốt. Mọi người vẫn hòa thuận với nhau như thường.” Một hình dáng khổng lồ lờ mờ phía sau họ. Đó là Lizard Priest, với cơ thể đầy vảy trong khi khoác trên mình một bộ trang phục khác thường. Nhìn thấy cuộc cãi nhau giữa hai người elf và dwarf, ông ấy đảo mắt ra chỗ khác một cách vui vẻ. Dường như ông bằng lòng với việc hoãn lại sự can thiệp thường thấy của mình và để cho họ tiếp tục tranh cãi.
Lizard Priest quay về phía Priestess và đặt tay theo tư thế cầu nguyện bình thường của mình.
“Thời tiết ấm áp có vẻ đem lại nhiều năng lượng tích cực cho mọi người. Đây là điều mà tại hạ hoàn toàn có thể đồng ý và hiểu được.”
“Mùa đông hẳn là khó khăn cho ông lắm nhỉ?” Priestess khẽ cười khúc khích, kể cả Lizard Priestess cũng gật đầu và đáp lại một cách ảm đạm.
“Thật sự, ngay cả những naga đáng sợ nhất cũng không thể vượt qua được Kỉ Băng Hà. Ôi! Tự nhiên, một trong những thứ vận hành thế giới, có thể trở nên vô cùng đáng sợ.’
Như vẻ bề ngoài cho thấy của mình, Lizard Priest rất dễ bị lạnh. Điều này có thể là do ông ấy đến từ những cánh rừng phía Nam hoặc cũng có thể là do những đặc điểm di truyền của tổ tiên còn lại trong người ông.
Dù có là trường hợp nào chăng nữa thì chuyến mạo hiểm trên núi tuyết trước đây của họ cũng khá quá sức với ông ấy.
“Nhưng nghe nói chẳng phải có những con rồng băng có thể phun ra bão tuyết sao?” Priestess nói “Còn bọn họ thì sao ạ?’
“Họ không phải tổ tiên của tại hạ, quý cô biết đấy.” Lizard Priest đáp lại. Ông ấy đang đùa hay nghiêm túc vậy? Có một sự tinh tế nhẹ nhàng trong tông giọng trang nghiêm của ông ấy.
Sau đó Lizard Priest ngửa cái cổ dài của mình lên, nhìn quanh Sảnh Guild đang tràn đầy các tân binh.
“Thế còn Goblin Slayer-dono? Ngài ấy đâu rồi nhỉ?”
“Oh, um, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ sẽ đến trễ một chút. Hình như anh ấy có việc đi đâu đó vào ngày hôm qua.”
“Ô hô. Đây mới là điều lạ thường nhất.”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Priestess còn nói thêm rằng cô nghĩ anh ấy sẽ đến sớm thôi, tuy nhiên.
Goblin Slayer.
Không thể nào hình dung nổi mạo hiểm giả kì quái đó lại đi đâu vào ngày lễ như vậy. Cô gái trông coi nông trại nơi mà anh ấy sống nói rằng kể cả có là ngày nghỉ, anh ấy cũng sẽ bận rộn với việc bảo trì vũ khí và dụng cụ. Gần đây, cả Guild Girl và Cow Girl đã mời anh ấy tham dự lễ hội, nhưng anh vẫn dành phần lớn thời gian để tuần tra và bảo vệ thị trấn. Chỉ cần rời mắt khỏi anh là anh sẽ lặng lẽ biến mất để đi tiêu diệt goblin. Họ không thể không để ý đến anh được.
Thật là… Tiếng thở dài trìu mến thoát ra khỏi môi của Priestess. “Anh ấy thực sự vô vọng nhỉ?”
Vào lúc đó, có tiếng thì thầm bắt đầu chạy qua sảnh. Một mạo hiểm giả đẩy cửa tiến vào.
Anh bước đi với sải chân quyết đoán, lãnh đạm nhưng gần như là mạnh bạo. Anh mặc trên mình một chiếc áo giáp da bẩn thỉu, dính đất và một chiếc mũ thép rẻ tiền, bên hông anh giắt một thanh kiếm có độ dài kì lạ, bên cạnh đó là chiếc khiên tròn cỡ nhỏ đính trên cánh tay trái của anh. Kể cả một tân binh cũng có trang bị tốt hơn nhiều.
Nhưng chiếc thẻ rank đeo trên cổ anh lại là rank Bạc – Mức rank thứ Ba.
“Goblin Slayer-san!” Priestess cất tiếng gọi, gợi lên một loạt tiếng cười khúc khích giữa những người mới đến[note31876]. Kẻ hạ gục goblin? Loại yếu nhất trong tất cả các loại quái vật?
Chỉ có số ít người trong số họ là không cười. Trong suốt sự nghiệp hơn năm năm của mình, Goblin Slayer đã trở thành vị cứu tinh của vô số ngôi làng, và những người này đến từ những ngôi làng đó. Họ biết rất rõ về vị mạo hiểm giả này - người đã tự mình ra tay xử lí toàn bộ đám goblin. Một số khác thì nghe về anh ấy qua nhưng bài hát rong bên đường, mặc dù các thi sĩ thường có xu hướng thổi phồng sự thật nhưng danh tiếng của anh ấy vẫn không ngừng gia tăng.
Tuy vậy, những kẻ đang cười nhạo kia có thể được tha thứ. Hầu hết những kẻ-sẽ-trở-thành-mạo-hiểm-giả đấy chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với goblin bao giờ, trong khi những kẻ có kinh nghiệm thì thường chỉ là đối đầu với một hoặc hai con goblin đi lạc gần làng. Mặc dù có thể sẽ có những kẻ đã từng đến một vài cái hang của goblin, nhưng có một điều tiên quyết không bao giờ thay đổi - thực tế, goblin là loại quái yếu nhất.
Goblin Slayer lờ đi tất cả bọn họ, cả những người im lặng lẫn ồn ào. “Ừ”, anh gật đầu đáp lại Priestess. Chiếc mũ thép di chuyển chầm chậm, quay về phía High Elf Archer, Dwarf Shaman, Lizard Priest, và sau đó là Priestess, từng người một.
“Mọi người đều đến đủ rồi.”
“Cậu đến muộn, Orcbolg!” High Elf Archer nói với giọng điệu rõ ràng, nghiêm túc. Cô dừng cuộc tranh luận với Dwarf Shaman, thanh nhã chỉ ngón tay vào người vừa mới tới. Lông mày cô cong lên, đôi tai dài cụp lại, chúng cho thấy sự thay đổi lớn. Tất cả những gì về cô đều bí mật thể hiện rằng cô đã chăm chú chờ đợi như thế nào. [note31875]
Cô khịt nhẹ mũi và khoanh tay lại. “Thế hôm nay ta sẽ làm gì?”
“Săn goblin.”
“Không ngạc nhiên lắm.” Dwarf Shaman nói, cười thầm trong khi vuốt vuốt chòm râu trắng dài của mình. “Khi mà để hết mọi thứ cho Beard-cutter thì ngươi thừa biết mình sẽ nhận được kiểu mạo hiểm gì rồi mà.”
“Hrm…”
“Nếu mọi người có đề xuất gì, tôi sẽ lắng nghe.”
Priestess hơi đỏ mặt trước lời nói của Goblin Slayer. Cô có ấn tượng khác biệt rằng những khía cạnh cứng nhắc của anh đã cải thiện trong cả một năm qua. Nhưng còn cô thì sao? Liệu cô có thay đổi? Liệu cô có trưởng thành? Nó không phải điều dễ dàng đánh giá.
“Cá nhân tại hạ thì bất cứ đóng góp gì tốt đẹp đều chấp nhận được hết.” Lizard Priest nói, đuôi ông quét qua quét lại tạo ra những tiếng ồn ào trên sàn. “Tại hạ nghĩ săn goblin đáp ứng khá tốt tiêu chí đấy. Không nghi ngờ gì những con quỷ nhỏ đó sẽ xuất nhiều nhiều vào thời điểm này.”
High Elf Archer kêu lên một tiếng trầm, dài rồi giơ tay đầu hàng “Ổn thôi. Tôi hiểu mà. Tuyệt. Là goblin. Tính cả tôi vào nữa, lợi ích của cậu đấy!’
“Cảm ơn.” Goblin Slayer nói thầm rồi quay gót và bước thẳng đến quầy tiếp tân, nơi mà các mạo hiểm giả khác cũng đang đợi. Những cái nhìn tập thể của những người mới dường như không làm anh bận tâm chút nào.
Những mạo hiểm giả quen biết anh từ trước thì có phản ứng ngược lại, họ gọi anh lại một cách vui vẻ. “Yo, Goblin Slayer! Lại đi săn goblin nữa à?”
“Đúng vậy.” Anh gật đầu đáp lại.
“Cậu không bao giờ mệt mỏi vì việc đó nhỉ?”
“Bọn tôi định làm một chuyến đi nhỏ, kiểm tra vài cái tàn tích cũ”
“Vậy à?”
“Cẩn thận với lũ goblin nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Tất cả những điều này khá là khó hiểu với những tân binh – những người không hiểu được sự năng nổ đang diễn ra này. Họ quay về phía người còn lại và thì thầm hết mức có thể.
High Elf Archer đang ngồi đợi trên băng ghế, khẽ cau mày. Priestess nghiêng người nói nhỏ vào đôi tai elf ấy.
“Họ đang nói gì thế ạ?” Cô thì thầm.
“Em không muốn biết đâu.”
Công bằng mà nói, Priestess không nhất thiết phải nghe những điều đó. Cô phồng má khó chịu và mím môi nhưng chẳng có ích gì cả. Thực tế thì việc cả Lizard Priest và Dwarf Shaman dường như không bận tâm gì về nó có chút làm tổn thương đến cô.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Mời người tiếp theo ạ!”
Trong khi nhóm của Goblin Slayer chờ đợi, các mạo hiểm giả đang xếp hàng kia đã lần lượt xong việc của mình. Cuối cùng, Guild Girl cất tiếng gọi trách nhiệm tới người tiếp theo trong hàng trong khi ánh mắt hướng về chiếc mũ thép bẩn thỉu.
Nụ cười thường trực mà cô mang cho tới thời điểm này bỗng nở thành một nụ cười cực kì hạnh phúc.
“Goblin Slayer-san!’
“Nhiệm vụ săn Goblin. Cô có cái nào không?”
“Chắc chắn rồi! Em có ngay nhiệm vụ cho anh đây… er, đúng hơn thì ý em là bọn em có nhiều tới mức không còn đủ chỗ để gắn lên trên bảng thông báo.” Cô giấu đôi môi của mình sau một tập giấy trong khi lè lưỡi trêu đùa. Cách làm việc thành thạo và đống giấy tờ thủ tục được xếp gọn gàng bên cạnh cho thấy cô là một nhân viên giỏi và giàu kinh nghiệm. Cô lấy ra một vài tờ giấy được cắt cẩn thận và đặt chúng xuống trước mặt Goblin Slayer.
Tất cả là năm tờ.
“Không có vụ nào trong số này là mối đe dọa lớn cả, nhưng…’
“Nhưng lại có quá nhiều.”
“Vâng, đúng vậy. Em đoán đó là cách mà ta biết khi nào mùa xuân đang đến. Lũ goblin trở nên hoạt động nhiều hơn vào mùa xuân.”
“Đấy là tất cả các nhiệm vụ liên quan đến goblin. Còn đây là những nhiệm vụ mà các tân binh đã nhận.”
“Họ có khả năng xử lí không?”
Guild Girl đáp lại câu hỏi thẳng thừng của Goblin Slayer bằng sự im lặng cùng cặp lông mày cong lại. Có lẽ, nó có nghĩa là cô ấy cũng không thực sự biết.
Với tất cả mọi người, trừ khi là những tổ đội cẩn trọng nhất, việc sống sót quay trở về hoàn toàn là dựa vào việc lăn xúc xắc. Các viên xúc xắc được lăn bởi các vị thần trên thiên đàng quyết định số phận và cơ hội của họ, và đôi khi, ngay cả các vị thần cũng thấy thất vọng về kết quả của mình.
Guild Girl nhìn lướt qua hàng dài các mạo hiểm giả non trẻ đằng sau Goblin Slayer. Liệu cô có nên tin tưởng mà giao phó chỗ nhiệm vụ này cho họ?
Cô thoáng nghĩ một lúc, rồi sau đó nhìn lên người mạo hiểm giả rank Bạc với ánh mắt cầu khẩn.
“Liệu em có thể nhờ anh giúp đỡ điều gì đó cho em không?”
“Tôi không bận tâm đâu.” Goblin Slayer đáp lại lập tức. “Cho tôi xem nhiệm vụ mà họ đã nhận.”
“Cảm ơn anh rất nhiều. Xin lỗi vì lúc nào cũng phải làm phiền đến anh.”
Công việc mạo hiểm yêu cầu mạo hiểm giả phải tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình và Guild Mạo Hiểm cũng không phải là nơi từ thiện. Không như các tổ chức chuyên nghiệp khác, Guild không có hệ thống cố vấn và nó cũng không có đủ thẩm quyền để ép buộc các mạo hiểm giả làm theo điều gì. Nó đơn giản chỉ là nơi xác minh danh tính các mạo hiểm giả tham gia, giúp họ kết nối với công việc và từ chối họ nếu họ gây ra quá hiều vấn đề.
Có được công việc trong tổ chức này không có nghĩa là có được công việc đơn giản.
Lấy ví dụ, không thể nào để ý đến từng tân binh bước qua cánh cửa kia hàng ngày được. Họ phải làm gì với công việc tưởng chừng vớ vẩn như hạ gục goblin? Vẻ mặt bất lực hiện lên trên mặt Guild Girl là hoàn toàn có thể hiểu được.
“Một khi cơ sở luyện tập hoàn thành, hi vọng anh sẽ không phải vất vả như thế này.”
Goblin Slayer không nói gì mà lặng lẽ lướt qua các nhiệm vụ.
Nội dung của chúng quá quen thuộc với anh. Có goblin gần làng chúng tôi. Làm ơn đến tiêu diệt chúng.
Ở vài nơi, kho chứa và cánh đồng bị phá hủy. Ở những nơi khác, chuyện đó lại không xảy ra. Một số người đã bị bắt cóc nhưng không phải tất cả.
Goblin Slayer di chuyển những nhiệm vụ có liên quan đến việc phụ nữ bị bắt cóc lên trên đầu, những vụ thiệt hại nhẹ ở giữa, và những vụ đã được các mạo hiểm giả nhận trước đó xuống cuối cùng.
Khoảng mười vụ tất cả nhưng Goblin Slayer nói với giọng bình tĩnh. “Tôi sẽ giải quyết toàn bộ.”
“Vâng, hiểu rồi ạ. Cẩn thận nhé! Oh - còn dược phẩm hoặc… ?”
“Đúng.” Anh liếc nhanh về những người đồng đội của mình. Anh sẽ cần năm… không, sáu lọ để đảm bảo an toàn.
“Hồi phục, giải độc và thể lực. Sáu lọ mỗi loại.”
“Chắc chắn rồi!”
Anh lấy mười tám đồng vàng từ túi của mình và đặt lên quầy trong khi Guild Girl đi lấy vật cụ.
Mười tám đồng vàng cho một việc cỏn con như giết goblin! Tin này nhanh chóng truyền qua những người mới đến khiến những lời thì thầm dâng lên như một làn sóng. Đây là sự thận trọng hay hèn nhát? Dù thế nào, nó cũng nhanh chóng trở thành đề tài bị chế giễu. Một số cười thẳng mặt nhưng một số ít cảm thấy ghen tị. Rốt cuộc, một khi họ đã mua các trang thiết bị cần thiết, nhiều người trong số họ có thói quen tiêu xài hoang phí vào các lọ dược phẩm. Có lẽ nếu cả tổ đội góp tiền vào cũng chỉ đủ để mua một lọ.
Còn đây, ngươi đàn ông này đang mua tận MƯỜI TÁM lọ! Mỗi lọ mỗi loại cho mỗi thành viên trong tổ đội của anh ta, cộng thêm những lọ dùng để dự bị nữa! Anh ta quá bình thản. Có phải anh ta đang muốn thể hiện? Nó quá đủ để gây ức chế cho bọn họ.
“Ahh, đây ạ. Mười tám lọ cả thảy. Xin anh hãy kiểm tra lần nữa để đảm bảo.”
“Tôi sẽ làm thế.”
“Hãy cẩn thận ạ!’
Về phần mình, Goblin Slayer bỏ lại sau lưng những lời bàn tán và những ánh nhìn chằm chằm.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi bỏ lại Guild Girl đang mỉm cười phía sau, Goblin Slayer quay về chỗ nhóm của mình và lấy ra vài sợi dây bện. Anh ngồi xuống ghế một cách nặng nề, đặt mười tám lọ dược ra thành từng hàng. Sáu lọ mỗi loại, ba loại ba màu sắc khác nhau. Anh bắt đầu buộc dây vào các lọ.
Đầu tiên, anh buộc sợi dây và thắt một nút vào lọ hồi phục.
Tiếp đến, anh buộc và thắt hai nút vào các lọ giảỉ độc. Còn lại với các lọ thể lực, anh buộc và thắt thêm tất cả là ba nút.
Giờ có thể dễ dàng phân biệt thuốc nào ở lọ nào chỉ bằng số lượng của nút thắt.
Tôi chưa từng thấy ai làm như thế trước đây, High Elf Archer nghĩ. Cô ấy có thói quen học hỏi mọi thứ bằng chính đôi mắt và đôi tai của mình.
“Uh, Orcbolg? Cậu đang làm gì thế?”
“Sẽ có lúc ta cần phải sử dụng thuốc thật nhanh.” Anh đáp. Đôi tay vẫn tiếp tục đầy máy móc, các chuyển động tự nhiên và nhẹ nhàng như hương thơm từ một khu rừng thường xanh. “Tôi muốn đảm bảo có thể lấy chính xác lọ cần dùng chỉ bằng cảm nhận.’
“Oh, để em giúp!” Priestess nói một cách háo hức.
“Cảm ơn.” Goblin Slayer dịch sang một bên để nhường chỗ cho cô.
Priestess ngồi xuống và bắt đầu công việc buộc dây. Ngay khi một bộ ba lọ được hoàn thành, High Elf Archer lập tức chụp lấy với vẻ mặt ‘Tóm Được Rồi’.
“Nghe này, Tai Dài.” Dwarf Shaman nói cộc cằn. “Ngươi không thể kiềm chế mà giữ lại một chút liêm sỉ à?”
“Oh, ông nghĩ vậy à?” Cô rung đôi tai của mình, bày ra vẻ măt ngây thơ vô tội. “ Không thể tin đây lại là lời từ một dwarf – chủng tộc hiện thân của sự tham lam.”
Không chần chừ, cô lấy từ trong túi mình ra ba đồng vàng, đặt chúng lên bàn và gõ nhẹ vào với ngón tay của minh.
“Hrm” ông lão dwarf phản đáp, muộn màng lấy ra ba đồng và đặt xuống bàn.
“Không cần đâu.” Goblin Slayer nói trong khi vẫn không rời mắt khỏi việc đang làm.
“Đừng có thế chứ.” Dwarf Shaman lắc đầu. “Đừng để tiền hay dụng cụ xen lẫn vào bạn bè.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Đặt nó sang một bên, chắc hẳn cậu đang có một vài kế hoạch nào đó đúng không?” Dwarf Shaman hỏi.
“Điều này quả thật đơn giản nhưng hiệu quả."
“A – em sẽ trả anh ngay khi em làm xong.” Priestess nói thêm vào.
“…Không sao.”
“Để xem nào…” Lizard Priest nói, lấy ra một số tiền. Ngay lúc ông vừa đặt chúng lên bàn, có một chuyện đã xảy ra.
“Uh… Xin lỗi.” Một giọng nói do dự hướng về phía nhóm.
Lizard Priest quay đầu nhìn và thấy một chiến binh – dựa trên trang bị thì có vẻ là người mới. Đó là một cô bé trẻ với dáng hình nhỏ bé. Nhìn vào đôi tai của cô có thể dễ dàng thấy được cô thuộc một trong số các tộc người cỏ, là một rhea.
Trang bị của cô có lẽ là mới mua. Cô mặc một chiếc quần bó sát ôm lấy đôi chân thon gọn của bản thân, nhưng từ mắt cá chân trở xuống, cô để trần giống như những người đồng tộc của mình.
Cô bé rhea run rẩy lo lắng, sau lưng cô là các thành viên còn lại của tổ đội. Cô đánh giá qua nhóm của Goblin Slayer, và rồi, vì một vài lí do nào đó khó giải thích được, cô quyết định rằng Lizard Priest là người dễ bắt chuyện nhất.
“Um, mọi người… ? Mọi người đang làm gì vậy?”
“Hmm.” Lizard Priest nheo mắt lại, đó là cách mà ông thể hiện sự thân thiện của mình. Cô gái Rhea run hơn một chút. “Tổ đội của tại hạ đang chuẩn bị các lọ thuốc.” Ông đáp, cùng lúc cầm một lọ dược lên với bàn tay đáng sợ của mình. Chất lỏng của lọ bắn tung tóe bên trong - Một lọ hồi phục. “Khi được đánh dấu như vậy, bọn hạ có thể dễ dàng lấy ra lọ mình cần nếu phải sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.”
“Đánh dấu…”
“Không có gì đảm bảo ta có đủ thời gian để nhìn từng lọ.”
Có vẻ hiểu ra được ý tưởng này, cô gật đầu ngưỡng mộ.
“Nhắc thêm rằng.” Goblin Slayer nói, không hề nhìn vào mạo hiểm giả trẻ tuổi. “Nếu cô cố đánh dấu tất cả mọi thứ trong túi của mình, cô sẽ không bao giờ nhớ được thứ gì với thứ gì.”
“Oh…uh, đ-đương nhiên rồi. Tôi sẽ không bao giờ làm thế cả… Ha-ha.” Gương mặt cô gái trẻ đóng băng. Nó chính xác là những gì cô vừa nghĩ trong đầu. High Elf Archer bật tiếng cười vang, làm cho cô thêm đỏ mặt và cúi gằm xuống đất.
“Chỉ đánh dấu những thứ thực sự cần thiết. Và-”
Goblin Slayer hoàn thành nốt lọ cuối cùng. Anh sắp xếp chúng cẩn thận trong túi của mình, đảm bảo chúng không dễ bị vỡ.
“-cẩn thận với lũ goblin. Bắt đầu bằng việc diệt chuột hay gì đó.”
“Oh-uh, vâng! Chắc chắn rồi!”
Cô gái rhea cúi đầu vài lần rồi nhanh chóng quay trở lại tổ đội của mình. Họ ngay lập tức hợp lại thành vòng tròn và thì thầm bàn luận với nhau, trông có vẻ hòa thuận. Họ thậm chí còn phối hợp chia thành hai nhóm, một nhóm buộc sợi dây đánh dấu lên vật cụ của mình và nhóm còn lại cố gắng tìm kiếm nhiệm vụ.
“Những tân binh có triển vọng bước trên con đường đầy hương phấn, hướng dẫn cho họ là một phần nhỏ trong cuộc chiến của chúng ta.” Lizard Priest làm một cử chỉ bí ẩn, cầu nguyện cho sự thành công của các mạo hiểm giả, những hành động dũng cảm, và cả những cái chết vinh quang.
Đúng, một số mạo hiểm giả thích buôn chuyện và chế giễu người khác nhưng những người còn lại vẫn cần cố gắng tiếp thu kiến thức cần thiết để tồn tại. Bạn không tốt hơn những người còn lại, bạn có thể sai và những người khác cũng có thể không đúng. Chú ý tới lời khuyên không có nghĩa đảm bảo bạn sẽ thành công nhưng lờ đi thì chắn chắn sẽ dẫn đến sự thất bại.
Tuy thế, sự thực thì…
“Hi vọng họ sẽ sống sót trở về.”
“…Ai nói trước được?” Những từ ngữ như được ép ra từ Goblin Slayer.
Khi thời khắc của mỗi người đến, nó sẽ đến, kể cả khi kẻ địch chỉ là chuột khổng lồ đi nữa. Và nếu họ sống sót, các nhiệm vụ sẽ chỉ thêm đáng sợ khi họ thăng bậc rank của mình và cứ thế… cứ thế.
Nếu mạo hiểm là một công việc an toàn, nó sẽ không còn được gọi là mạo hiểm.
Sau khi sắp xếp các lọ dược mà mình chuẩn bị, Goblin Slayer từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Oh, Goblin Slayer-san, tiền của anh ạ.” Priestess bật dậy đuổi theo anh, tay vội vàng móc túi mình lấy ra vài đồng bạc.
“…Ừ.” Goblin Slayer nhận lấy rồi đưa cô đống giấy trên tay anh, nói, “Tôi đã nhận những vụ này.”
“Wow…” Từ độ dày của tập giấy, Priestess đoán anh ấy hẳn đã nhận toàn bộ các nhiệm vụ goblin còn lại. Cô cố gắng kìm lại nụ cười chuẩn bị nở trên môi, buộc bản thân phải tập trung vào những từ trên trang giấy.
‘Bắt đầu bằng việc diệt chuột hay gì đó,’ quả nhiên!
Kể cả có muốn thì cũng chẳng còn sót nhiệm vụ goblin nào để mà nhận. Priestess không biết có phải là chủ ý của anh ấy không. Coi như vì lòng tốt vậy!
“Sao nào?”
Trong ngữ cảnh này, nó có nghĩa là Tôi sẽ đi. Còn mấy người thì sao?
Cô đành phải chấp nhận đây là một trong những thói quen khó bỏ của Goblin Slayer. Priestess thở dài thườn thượt và lắc đầu. “Thôi nào, anh biết em sẽ đi mà - đó là lí do em ở đây.”
“Hrk…”
“Anh vẫn sẽ đi một mình nếu bọn em bỏ mặc anh thôi.” Priestess nói thêm. “Và sao bọn em bỏ mặc anh được.”
“Với Orcbolg có vẻ nó còn đáng quan tâm hơn là những gì mọi người nghĩ về bản thân cậu ta.” High Elf Archer nói, hít vào đầy khó chịu. “Cậu không thấy phiền à khi mà mọi người bàn tán cậu như thế?”
“Không sao cả.” Goblin Slayer trả lời ngắn gọn. Anh chỉnh lại mũ giáp trên đầu mình. “Tôi không hiểu họ trông chờ gì ở tôi.”
“Đúng là Beard-cutter của chúng ta. Chỉ có goblin thôi!”
“Cái này thì không phải bàn cãi.” Lizard Priest nói, vỗ nhẹ vào lưng Goblin Slayer bằng cái đuôi của mình. Dwarf Shaman bật ra một tiếng cười lớn.
Rõ ràng bây giờ chỉ còn mình High Elf Archer đơn độc với ý kiến của mình.”Tốt thôi, ai quan tâm chứ?” cô nói, trong lúc quay người lại và bắt đầu bĩu môi.
“Đây, đây ạ.” Priestess nói một cách an ủi, rồi sau đó chuyển sự chú ý sang việc kiểm tra các thiết bị.
Dụng cụ, rồi. Vật cụ, rồi. Sự chuẩn bị, rồi. Và không được quên bộ công cụ của mạo hiểm giả và một bộ trang phục để thay.
“Ổn thoả. Em nghĩ em sẵn sàng rồi ạ.”
“Đi thôi.”
Một chiến binh loài người, một elf cung thủ, một ma thuật sĩ người dwarf, một con người của thần điện và một tu sĩ lizardmen.
Năm mạo hiểm giả, khác nhau về cả chủng tộc, chức nghiệp và giới tính, bỏ lại Guild Mạo Hiểm phía sau.
Mỗi tổ đội mạo hiểm đều là những người bạn đồng hành với nhau.
Khi những từ ngữ này lướt qua tâm trí của Priestess, cô hơi trùng mặt lại một chút. Ngay cả khi chỉ là lướt qua, nhưng cô cũng cảm thấy có một mối quan hệ quen thuộc đến kì lạ với những người này.
“Này! Tránh ra nếu không muốn bị đâm trúng!”
“Eek?!”
Một cậu trai lao qua họ, gần như đẩy Priestess sang một bên. Áo choàng cậu bật tung ra, để lộ một quyền trượng lớn trên tay - cậu ta hẳn là một pháp sư. Priestess lảo đảo với cuộc va chạm, cô cảm thấy bàn tay của Goblin Slayer đang đỡ lấy mình.
“C-cảm ơn ạ. Xin lỗi anh.”
“Không sao.”
Priestess dựng lại chiếc mũ vải của mình. Goblin Slayer tiếp tục bước đi như thể khung cảnh đó chẳng có gì khiến anh hứng thú. Nhưng, Dwarf Shaman không dễ tính như vậy, ông giơ nắm đấm của mình lên, hét vào cậu ta. “Này, nhìn đường đi chứ!”
“Câm mồm! Đó là lỗi của cô ta khi đứng đực ra giữa đường như thế! Nói nữa là tôi cho ăn Fireball đấy.” Cậu ta không ngừng chạy về phía Gulid trong khi hét lại. Cái cách cậu khắc một đường về phía này giống như đang niệm phép Fireball vậy.
“Grr… Lũ trẻ thời nay.” Dwarf Shaman càu nhàu.
“Thấy thế nào với bọn cùng lứa tuổi với mình, lão già?” High Elf Archer hỏi.
“Thử nói xem ở đây có ai nhiều tuổi hơn ta!” Vị thuật sĩ nhíu mắt mình lại và nhìn chầm về phía High Elf Archer. Chính xác hơn, ông nhìn trực tiếp về phía bộ ngực phẳng của cô, được che bởi bộ đồ thợ săn. “Ngươi không nghĩ là ngươi nên mặc cái gì đó phù hợp với ‘tuổi’ của mình à, CÁI ĐE?”
“T-tại sao-N-ngươi-ĐỒ CÁI THÙNG!” Mặt High Elf Archer đỏ bừng còn đôi tai cô thì cụp lại.
Cuộc đấu khẩu quen thuộc mang lại cho Priestess một nụ cười nhỏ. Nhưng…
Cô nhìn lại về phía sau mình, thẳng về phía Guild Mạo Hiểm – tòa nhà to lớn hiện ra rõ ràng giữa dòng người tấp nập bên ngoài.
“Chà, quá đủ với các tân binh rồi, chắc là sẽ chỉ giới hạn một vài cá nhân kiêu ngạo thôi.” Lizard Priest nhìn xuống Priestess. “Có sao không, quý cô?”
“Oh, uh, không ạ.” Priestess đáp, xua tay bác bỏ ý kiến. “Không có gì ạ.” Rồi cô quay mặt về phía trước.
Tiếp tục cất bước. Theo sau những người đồng hành. Ở bên tổ đội.
Cô nhanh chóng bắt kịp mọi người, nhưng cô không thể ngừng bỏ hình ảnh của cậu nhóc pháp sư tóc đỏ ra khỏi tâm trí mình được.
Có thể mình chỉ đang tưởng tượng, nhưng… cậu ấy nhìn thực sự rất quen.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
“ORAGARARA?!”
“Có bảy con goblin ở phía trước! Bây giờ thì còn sáu!” Một giọng nói trong trẻo vang lên, xuyên qua hang đá, đè lên tiếng la hét của lũ goblin. High Elf Archer ngay lập tức bắn ra một mũi tên khi họ đi xuống một hành lang ẩm mốc, chật hẹp.
Những thành viên trong tổ đội bước qua cái xác của con goblin với mũi tên đâm xuyên qua hốc mắt và tiếp tục di chuyển.
“Tốt.” Goblin Slayer lẩm bẩm. Là người dẫn trước tổ đội, anh lật thanh kiếm trên tay phải mình ngược lại giống như động tác chuẩn bị ném giáo rồi tung nó về phía trước chỉ trong một khoảnh khắc.
“GRAB?!”
“GRROB! GRARB!!”
Lưỡi kiếm đâm thẳng qua cổ họng một con goblin, khiến cho nó tự sặc máu của chính mình. Bên cạnh, một trong những người đồng đội của anh, đang giữ trên tay một thanh kiếm rỉ sét, bật cười: Mạo hiểm giả mà lại tự ném đi vũ khí chính mình. Đúng là chuyện ngu ngốc mà!
Thanh gươm từ con goblin lấp lánh dưới ánh sáng ngọn đuốc của Goblin Slayer. Con quái vật gào lên một tiếng rồi nhảy thẳng về phía trước.
"GRAARBROOR!!”
“Hmph.”
Goblin Slayer chặn lưỡi gươm của con goblin lại với tấm khiên của mình. Anh nhanh chóng chuyển ngọn đuốc sang tay phải và đập cho con quái kia một phát với nó.
“GRAB?”
Một tiếng gào khóc vang lên. Nỗi đau từ chiếc mũi bị vỡ sộc thẳng lên não của nó, cùng với khuôn mặt biến dạng vị bị thiêu cháy bởi lửa. Con goblin này chết trong sự kìm kẹp của sự đau đớn và thống khổ nhưng vẫn chưa là gì nếu so với những gì nó đã gây ra trong suốt quãng thời gian sống đầy ghê tởm của mình.
“Hai, ba.”
Goblin Slayer đá cái xác vừa giết qua một bên, nhặt thanh gươm của nó rồi tiếp tuc tiến về phía trước.
Còn bốn con. Hoặc-
“KREEEEYYAAAHHH!!”
Sát cánh cùng anh là Lizard Priest đang đọc mấy lời cầu nguyện của ông. Ngay khi hét lên, ông vung thanh Long Nha Đao của bản thân với một sức mạnh không tưởng, xé tan lũ goblin trước mặt. Không một con goblin nào có thể sống sót sau cú chém xoẹt qua khí quản như vậy.
“GROAROROB?!”
“Bốn. Còn ba con.”
Goblin Slayer để Lizard Priest kết liễu mấy con sót lại. Còn bản thân anh đã tìm được mục tiêu mới. Xuyên suốt bóng đêm, sâu thẳm đến tận cùng của đường hầm, có thứ gì đó mờ nhạt, phản chiếu lại ánh sáng từ ngọn đuốc của anh. Không một chút do dự, Goblin Slayer nâng chiếc khiên của mình lên che chắn ngay trước mặt.
Một loạt các tiếng ‘twangs’ vang lên, cùng với đó là một số thứ lướt nhanh qua bóng tối. Goblin Slayer cảm thấy một cú sốc chạy dọc qua cánh tay trái của mình như thể nó bị đóng băng lại vậy. Anh tặc lưỡi.
“GRORB!”
“GRAOROBR!”
Không cần phải nhìn anh cũng biết nó là thứ gì: một mũi tên vừa đâm vào lá chắn của anh. Hai cái còn lại, một cái bay qua đầu cả nhóm, trong khi cái thứ ba đã bị Lizard Priest làm chệch hướng. Rõ ràng, có một con goblin cung thủ đang trốn trong bóng tối.
Kẻ địch được trang bị nỏ thì khá là đáng sợ, nhưng may mắn thay, những sinh vật lần này chỉ mang cung tên thông thường.
“Tsk…” Goblin Slayer tặc lưỡi lần nữa vì đã nhận ra quá muộn màng. Sau đó, anh điềm tĩnh tóm lấy mũi tên, vào phần thân của nó, rồi rút mạnh ra. Anh dường như không quan tâm đến việc rút tên ra như thế sẽ gây hư hỏng trang bị của mình. Thay vào đó, anh tập trung vào thứ chất lỏng đen, đặc, sền sệt, đang ướt đẫm đầu mũi tên.
“Có độc!” Anh thông báo cho tổ đội rồi ném mũi tên ra xa.
Một câu trả lời đáp lại: “Để đó cho tôi!” High Elf Archer đã rút sẵn cây cung trên tay. Âm thanh của sợi dây cung gần như là tiếng nhạc khi cô tung ra cú bắn của mình xuyên qua cổ họng con goblin cung thủ. Thách thức với elf trong một cuộc thi bắn cung là một điều gì đó thực sự ngu ngốc.
Tất cả năm con đã bị hạ gục.
“Sáu!”
Goblin Slayer lao xuống đường hầm, chạm mặt với kẻ địch. Anh dễ dàng kề thanh kiếm của mình vào cổ một con goblin đang kêu gào. Sau đó, anh đá cái xác ra một góc, giải phóng lưỡi kiếm của mình, rồi nâng khiên lên vừa phòng thủ vừa lùi lại khi thấy những con quái khác đang nhanh chóng tiến tới.
“Hrroooooh!!” Lizard Priest lao vào với thanh gươm của mình, chém liên tục vào những sinh vật kinh tởm kia cho đến khi bảy con nằm chết gục trên mặt đất.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, âm thanh duy nhất trong cái đường hầm mờ mịt, hôi hám này là những tiếng thở gấp gáp của năm thành viên trong tổ đội.
“Đ-đó là t-tất cả b-bọn chúng ạ?” Priestess hỏi trong khi cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình.
“Rất có thể.” Goblin Slayer nói, ném đi ngón đuốc đang cầm. Nó giờ chỉ còn cháy lác đác như một cục than, có lẽ một phần là do cách sử dụng có phần thô bạo của anh.
Ba trong số các thành viên của nhóm có khả năng nhìn trong bóng tối, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể đi mà không cần ánh sáng.
“Oh, Goblin Slayer-san, đây ạ…” Khi Priestess thấy Goblin Slayer đang nhanh chóng lấy ra một cây đuốc mới trong túi của mình, cô vội vàng chuẩn bị một vài viên đá lửa.
“Cảm ơn.”
“Không có gì ạ.” Priestess đáp lại với một nụ cười nhẹ. Cô đánh ra một vài tia lửa với mấy viên đá trên tay, rồi thở phào nhẹ nhõm khi ngọn đuốc bắt đầu bốc cháy.
Cô nhân cơ hội quan sát các thứ trong hang. Hang đá gồm toàn những khu vực chật hẹp, đầy mùi máu tanh cùng mùi hôi thối đặc trưng của một tổ goblin.
“Ugh…”
Cô đã quen dần với nó, nhưng không có nghĩa là cô thích nó. High Elf Archer nhăn mũi lại một cách nhăn nhó. Dù vậy, cô vẫn giữ cây cung trên tay và dỏng đôi tai dài của mình lên nghe ngóng mọi thứ xung quanh.
“Tôi biết là chúng ta đã đi qua quá nhiều ngõ rẽ trong hang rồi nhưng vẫn chưa lên đến mặt đất à?”
“Chúng ta làm gì bây giờ? Số lượng các đường hầm vẫn không ngừng tăng lên…”
Giọng nói của họ mang vẻ mệt mỏi rõ rệt. Priestess đưa một túi da đựng nước cho High Elf Archer, cô cầm lấy nó một cách biết ơn và uống một ngụm dài. Họ đã vào hang động này tại bờ sông gần ngôi làng. Dù đã cố gắng hết mình nhưng họ lại có cảm giác là mình đang không đạt được một chút tiến độ nào khi mà vô số ngã rẽ hiện ra như vậy.
Câu trả lời mà High Elf Archer muốn đang tiến lại gần.
“GROORORB!”
“GRAARB! GROB! GRORRB!!”
Vô số âm thanh ghê tởm vang vọng khắp lòng đất. Hang động này giống như một ổ kiến vậy, nó không khác gì một vực thẳm, một vòng xoáy vô tận, một mê cung không lối thoát. Sự xuất hiện không điểm dừng của lũ goblin đủ để phá vỡ tinh thần của bất kì mạo hiểm giả tân binh nào.
Nhóm đã đi liên tục không ngừng nghỉ trong nhiều giờ rồi. Sáu hay bảy mạng mới giết lúc nãy chỉ là số lượng goblin của một đám mà họ mới gặp gần đây. Không thể đoán được họ đã tiêu diệt tổng cộng bao nhiêu goblin rồi. Hàng tá? Không, hàng nhiều tá.
“…Có thứ gì đó đang đến.” Làn da của Priestess ban đầu vốn nhợt nhạt rồi, nhưng nay nó còn nhợt nhạt hơn. Gương mặt cô trắng bệch không còn giọt máu, cô cắn chặt môi mình. Đôi tay ôm lấy cây trượng của cô khẽ rung lên, rung mạnh đến mức nhìn vào ai cũng tưởng là cô đang dùng sức lắc nó.
“Tiếp tục được không?” Goblin Slayer điềm tĩnh hỏi.
“V…vâng” Priestess đáp lại, gật đầu bình tĩnh nhất có thể. Ngay cả khi cô trả lời là không thì cũng chả có gì thay đổi cả… Nhưng, nó vẫn là một sự an ủi với cô khi anh đủ quan tâm để hỏi.
Nữ tư tế hít vào một hơi thật dài rồi thở nó ra một lần nữa. Các ngón tay cô gần như không còn cảm giác chúng thuộc về bản thân khi cô nới lỏng tay và điều chỉnh độ bám vào cây trượng của mình.
“Thật tốt là chúng ta đã nhận nhiệm vụ này.” Lizard Priest nhận xét, hướng mắt về phía Priestess trong khi rũ chỗ máu dính trên thanh Long Nha Đao của mình.
Những bước chân ồn ào, không theo quy tắc hay kỉ luật của lũ goblin tiến lại gần hơn. Âm thanh vang vọng từ mấy cái đường hầm tối tăm, chật hẹp như muốn bao trùm các nhà mạo hiểm giả.
“Lần này ta phải đối mặt với bao nhiêu kẻ địch?”
“Không quá ba mươi con theo ước tính của tôi.” High Elf Archer đáp, đôi tai cô co giật. “Nhưng không ít hơn mười đâu.”
“Thế thì coi như là có hai mươi con đi.” Lizard Priest nói. “ Hạ gục goblin được coi như là công việc đơn giản của tân binh nhưng trong trường hợp số lượng lớn như thế này thì khó mà nói trước được gì.”
Và họ chỉ có vỏn vẹn năm người. Lizard Priest phát ra một âm thanh lầm bầm sâu dưới cổ họng, trong lúc đang vươn cổ nhìn xuống dưới đường hầm. Ông đập đuôi của mình xuống dưới mặt đất. Có nên triệu hồi Dragontooth Warrior không? Hay dùng một phép tấn công khác ? Đó là một vấn đề đáng cân nhắc với ông bây giờ.
“Hrm. Chà, có vẻ có một chút khó khăn rồi đấy.” Dwarf Shaman lẩm bẩm, đặt một bọc chăn từ trên lưng xuống. Đó là một người phụ nữ trẻ, bẩn thỉu, cơ thể đầy vết xước, thậm chí còn đang trong tình trạng mất ý thức. Ông dựa cô vào sát tường trong khi cất tiếng,” Dù gì chúng ta cũng phải đảm bảo rằng cô ấy sẽ được an toàn.”
Trên thực tế, đây là điều thường xuyên diễn ra. Một điều thông thường nhưng lại có thể dễ dàng phá hủy cuộc sống của những người chịu ảnh hưởng bởi nó.
Về cơ bản, đây là những gì đã xảy ra: Một số goblin đã đến và sinh sống ở gần ngôi làng. Những người trẻ tuổi đều được cảnh báo cẩn thận, nhưng một số phụ nữ trẻ - trong lúc thu nhập dược liệu hay chăn thả đàn cừu – đã bị bắt cóc. Và đương nhiên ngôi làng vô cùng muốn tiêu diệt những con goblin.
Cho dù có đi khắp chân trời góc bể, bạn sẽ luôn nghe được những câu chuyện tương tự, nhiều tới mức phát chán vì nó. Lũ goblin là vấn đề chung ở khắp mọi nơi.
Như những gì đã xảy ra, Goblin Slayer hướng đến khu định cư nhỏ ven sông này trước tiên, nạn nhân là con gái của một người lái thuyền. Thật khó để nói là cô ấy có may mắn hay không: Thường xuyên chèo thuyền qua lại con sông mỗi ngày, cô ấy đã trở nên cứng cáp hơn hẳn so với nhiều người đàn ông khác. Do đó, cô đã có đủ sức lực để chịu đựng sự tàn bạo và tra tấn của bọn goblin. Cô thậm chí còn giữ được sự tỉnh táo của mình. Không biết sau này cô sẽ sống cuộc sống của mình như nào khi phải trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng các mạo hiểm giả không thể trả lời câu hỏi này. Nghĩa vụ của họ chỉ là cố gắng giúp cô ấy sống sót trở về.
“Nếu cho bọn chúng thêm một chút thời gian sinh sôi nảy nở, chúng sẽ dễ dàng phát động một cuộc tấn công trên mặt đất.” Đánh giá vừa rồi của Goblin Slayer mang tính quyết định. ”Chúng ta sẽ giết toàn bộ lũ goblin.”
Liệu có thể còn có phản ứng nào khác không?
Vâng, tất cả việc này hoàn toàn là việc bình thường.
Ít nhất là với Goblin Slayer.
“Mọi người thấy thế nào về tình huống hiện giờ không?”
“Nếu chúng ta dụ chúng vào một đường hầm hẹp thì chúng ta sẽ giảm được bất lợi về số lượng.” Lizard Priest trầm ngâm nói. ”Tuy nhiên…” Ông dùng móng vuốt cào một đường dọc theo bức tường của đường hầm. Đất rất mềm. Mặc dù kết cấu của nó đủ chặt chẽ để không bị sập nhưng cũng đủ để dễ dàng đào xuyên qua. “Nếu những con quỷ nhỏ kia lao ra từ những bức tường xung quanh chúng ta thì sẽ là một tình huống vô cùng khó khăn. Tại hạ tin việc này hoàn toàn có thể xảy ra.”
“Không sao.” Goblin Slayer nói, kiểm tra lại vũ khí của mình. “Ta còn bao nhiêu phép?”
“A, vâng.” Priestess cất tiếng trả lời đầu tiên. “Vì trông nó có vẻ sẽ là một cuộc chiến dài nên em vẫn giữ đủ ba phép của mình.”
“Tại hạ cũng vậy, từ nãy tại hạ cũng chỉ sử dụng thanh Long Nha của mình.” Nghĩa là còn ba phép. Goblin Slayer gật đầu. Thế là đủ rồi.
“Còn ta thì bốn phép.” Dwarf Shaman nói trong khi đếm từng ngón tay của mình. Ông mở túi ra và nhìn vào trong đó rồi cau mày. “Nhưng theo như ta nhớ thì có khoảng mười ngã rẽ cần kiểm tra cơ mà?”
“Việc này điên thật nhỉ?”
Lờ đi High Elf Archer, Goblin Slayer lắc đầu. “Có cần nghỉ ngơi không?”
“Không cần đâu.”
Linh mục hay pháp sư, phép màu hay phép thuật. Thay đổi quy luật của thế giới thì phải trả lại một cái giá tương ứng. Mỗi người chỉ có thể sử dụng nó một số lần nhất định trong ngày. Nếu bạn không phải là một mạo hiểm giả dùng phép ở rank Bạch Kim, đó là điều tốt nhất bạn có thể hi vọng. Chính vì lí do đó, có một nguyên tắc cơ bản trong các chuyến mạo hiểm là phải để cho những đồng đội có khả năng sử dụng phép của mình được nghỉ ngơi đầy đủ. Hầu hết những người lờ đi quy tắc này đều tự đưa mình tới sát cửa tử. (Mặc dù ai cũng sẽ chết nếu thời điểm của họ đến, kể cả khi ma thuật sĩ của bạn có được nghỉ ngơi thoái mái đi chăng nữa.)
Lizard Priest, đứng cạnh Goblin Slayer, hiểu ý mà ông lão dwarf muốn nói. “Vấn đề là ở vật phẩm hỗ trợ phải không?”
“Đúng vậy. Ta sẽ làm những gì có thể, nhưng ma cụ khá là-mấy cậu biết đấy.”
“Rất tốt.” Goblin Slayer lấy một lưỡi kiếm dính đầy máu và lau nó nhanh chóng với mảnh khố trên người con goblin. Nếu anh có thể sử dụng nó để tiêu diệt một hoặc hai con nữa, nó sẽ là quá đủ. Dù sao thì chính kẻ địch sẽ mang vũ khí đến cho anh. Không có gì phải lo cả.
“Sử dụng phép Tunnel, phép đấy thì không cần vật phẩm hỗ trợ.”
“Đúng vậy. Nhưng tại sao cậu-ahh, thực sự đó là những gì cậu đang nghĩ đến à?” Dwarf Shaman vuốt vuốt một nửa bộ râu của mình, nhưng chợt khựng lại khi nghĩ về ý định của Goblin Slayer. Khuôn mặt ông gấp lại thành một nụ cười.
“Được ăn cả, ngã về không à, Beard-cutter? Ta nghĩ cậu đang dần tiêm nhiễm ta rồi đấy. Này, Scaly, giúp ta một tay với – à không, hai tay đi.”
“Ha-ha. Ra là vậy. Đây, thêm cả cái thân này của tại hạ thì đủ rồi chứ?”
Dwarf Shaman thở dài thườn thượt rồi nhận lấy sự giúp đỡ của Lizard Priest. Ông lấy một chiếc lọ màu đen và một chiếc bút lông ra khỏi túi và bắt đầu khéo léo vẽ các hoa văn phép thuật lên trần hang.
High Elf Archer vẫn chưa thể ghép nối được các mảnh câu chuyện lại với nhau, Cô giật giật tai mình đầy nghi ngờ, miệng liên tục càu nhàu trong khi xem Dwarf Shaman vẽ chú thuật.
Không thể nào hiểu nổi. “Em có hiểu họ đang làm gì không?” cô hỏi Priestess, nhưng cô bé đáp lại. “Không hẳn ạ.”. Trông cô bé có vẻ có chút xấu hổ.
“Này, Orcbolg, mọi chuyện là như thế nào?’ Cô tiếp tục hỏi. “Nói cho bọn tôi biết chuyện gì đang diễn ra đi!”. Trước yêu cầu rõ ràng này, phản ứng của Goblin Slayer vẫn máy móc và cộc cằn như thường. “Cảnh báo trước.” anh ấy nói…
“Cảnh báo cái gì?”
“Đây là lối thoát khẩn cấp.”
“Cái gì cơ?”
“Chúng ta đã giải cứu được con tin. Không còn vấn đề gì nữa.”
Đó là tất cả những gì anh ấy nói. Sau đó, anh ném cho High Elf Archer một thứ gì đó. Dưới ánh sáng lờ mờ, cô có thể thấy được nó là vật gì, cô bắt lấy nó ngay lập tức.
“Tôi sẽ cho cô thấy cách sử dụng nó… hiệu quả.”
High Elf Archer vẫn tỏ vẻ bối rối, nhưng Priestess cất tiếng, ”Oh”, như thể có phần thất vọng. “Em đã nghĩ có thể là nó mà.” Cô nói thêm.
Trên tay của nữ cung thủ hiện giờ là một chiếc nhẫn hơi thở.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đây là một điều hoàn toàn bình thường với bọn goblin: Lũ mạo hiểm giả. Những kẻ đáng ghét này luôn xông vào hang ổ của đám goblin khi chúng đang cố nghỉ ngơi hoặc thư giãn.
Lần này có năm tên tất cả. May mắn thay, hai trong số đó là phụ nữ. Cả hai đều ngon trẻ và một đứa còn là elf.
Vì một vài lí do nào đó, mùi của chúng không đúng lắm nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ để khiến lũ goblin động dục rồi.
“GRAORB!”
“ORGA!”
Sâu trong hang động ẩm ướt của mình, những con goblin vang lên những tiếng cười hắc ám, lộ rõ những ham muốn dơ bẩn của chúng.
Chúng ta thật may mắn làm sao! Hai con đàn bà! Ta có thể tha hồ chơi cho thỏa thích và gia tăng số lượng đàn mình lên.
Trong các cuộc chiến xuyên suốt lịch sử, đàn ông là những tù nhân và con tin cực kỳ có giá trị. Điều đó, tất nhiên là bởi vì họ là những người có khả năng lao động tốt. Tùy thuộc vào cuộc chiến, tù nhân có thể được dùng vào những việc thích hợp.
Nhưng với lũ goblin, mọi thứ khác biệt hoàn toàn. Lũ đàn ông quá nguy hiểm, chúng luôn hung hăng và bạo lực, khiến cho bọn goblin luôn cảm thấy bị đe dọa. Đám goblin có thể cắt bỏ tay chân gã đàn ông và quẳng hắn vào trong lồng, nhưng sau đó thì sao? Chỉ là lựa chọn đơn giản giữa việc ăn thịt hay làm trò gì thú vị với hắn. Mất công mất sức mà chẳng được lợi lộc gì nhiều.
Nếu xét trên những mặt và khía cạnh như vậy, phụ nữ hay đàn bà lại là một chủ đề khác hẳn. Thụ tinh cho chúng, khiến chúng mang thai là đủ để ngăn không cho chúng bỏ trốn. Có thể sử dụng chúng bất kỳ cách nào theo ý thích, miễn là thấy thỏa mãn. Kể cả khi một con đàn bà không có tay chân thì nó vẫn còn hữu dụng và làm đồ chơi tiêu khiển được.
Nói tóm lại, chúng rất giải trí và ‘tốt’ về nhiều mặt. Với cả, chúng còn giúp tạo thêm nhiều goblin hơn nữa. Ngần này giá trị chỉ tập trung vào một con người.
Nếu thấy chán hay nhỡ may làm chết một vài đứa thì cứ việc ăn thịt thôi. Những sinh vật này ích lợi hơn nhiều so với lũ đàn ông.
“GROB! GROAR!”
“GROORB!”
Những con goblin đâm sầm vào nhau khi cố gắng tranh giành đột kích con đường xuyên qua chỗ đất mềm này. Chúng ra sức đào bằng tất cả chỗ công cụ thô sơ cùng với những ham muốn đầy bẩn thỉu và ác ý của mình.
Với đứa con gái nhỏ, ‘chơi’ nó hai hoặc ba lần là chắc chắn nó sẽ ngoan ngoãn ngay. Còn con elf kia nhìn có vẻ bướng bỉnh, khó dạy. Có lẽ nên bắt đầu bằng việc bẻ gãy một chân…
Không, không. Nghiền nát ngón tay nó để nó không thể cầm cung được nữa mới là tốt nhất.
Tên béo người lùn kia. Nhìn hắn rất thích hợp để làm một bữa ăn dài ngày. Tuyệt, mấy khi có thịt ba chỉ tươi ngon.
Người thằn lằn à? Giật hết chỗ vảy ra, lấy một sợi dây rồi nối chúng lại, thế là có được bộ giáp tốt. Chỗ xương với móng vuốt và răng nanh của nó mà làm mấy cây giáo thì tuyệt vời.
Cuối cùng là gã mặc toàn giáp. Tất cả những thứ hắn mang trên người, từ kiếm, khiên cho đến toàn bộ trang bị, có vẻ chúng được thế kế riêng cho goblin.
Đúng là một lũ mạo hiểm giả ngu ngốc!
Không hề có một suy nghĩ thất bại nào lướt qua trong đầu đám goblin cả, dù chỉ một chút.
Goblin không có tí sức mạnh gì ngoại trừ số lượng của chúng. Chúng hiểu điều đó theo bản năng của mình, đó là thứ khiến chúng là goblin. Nếu chúng được các vị thần trao cho ít trí thông minh nhất, không nghi ngờ gì chúng đã tuyệt chủng từ lâu rồi.
Sau một thời gian, cảm giác về bức tường đất này bắt đầu thay đổi. Ghé tai gần hơn, chúng có thể nghe thấy những giọng nói yếu ớt.
Là chỗ này.
Lũ goblin nhìn nhau rồi gật gật đầu. Những nụ cười xấu xí xuất hiện trên mặt chúng.
Tất cả bọn chúng đều được vũ trang đầy đủ trên tay-những vật cụ giống hệt nhau dùng để đào hầm. Hầu hết được làm bằng xương, đá và cành cây, bên cạnh đó là một cái xẻng mà chúng đã tìm cách trộm được.
Chiến thuật không đóng vai trò quan trọng gì vào lần này. Trong khi đồng bọn của chúng đang bị tiêu diệt, chúng sẽ nhân cơ hội giáng một đòn bất ngờ và tàn sát toàn bộ kẻ thù của mình
Bọn mạo hiểm giả ngu ngốc này dường như đang lên kế hoạch gì đó nhưng đám goblins này chắc chắn sẽ không bao giờ để cho một kẻ nào trốn thoát. Những sinh vật này đã quên những gì chúng đã làm với con gái của người lái thuyền. Giờ đây, trong chúng chỉ toàn ngọn lửa thịnh nộ đối với những gì đã xảy ra với hai mươi người bạn của chúng.
Lũ người đó sẽ phải trả giá vì đã tấn công vào đây và làm đảo lộn căn nhà của chúng ta!
GIẾT! HIẾP! CƯỚP!
“GOROROB!!”
“GRAB! ORGRAAROB!!”
Đồng loạt vô số tiếng hét vang lên, đám goblin lao ra từ những bức tường và nhảy vọt lên không trung. Hàng đống con đang lao nhanh về phía các mạo hiểm giả.
“Ngu ngốc.”
Ngay lúc đó, một cuộn giấy được mở ra, một làn sóng lớn ập đến lũ goblin và nuốt chửng lấy chúng.
__________________________________________________________________________________________
Một tiếng ầm ầm phát ra từ dưới lòng đất, và một cây cột màu trắng xóa xuất hiện ngay giữa cánh đồng.
Không- hơi muối bay với hương thơm vốn có của đầu xuân đã cho thấy rõ ràng cây cột đằng kia là nước biển, được triệu hồi từ độ sâu không tưởng dưới đáy đại dương.
Đống nước phun ra xối xả qua đường hầm hướng lên trên mặt đất và mang theo những mạo hiểm giả cùng với nó.
“Ahhhh?! Tôi ghét việc này!! tôi ghét việc này, tôi ghét việc này, tôi thực sự ghét việc này!!”
“Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Thánh thần phù hộ, đây thực sự là trải nghiệm tuyệt vời mà!”
Tiếng hét chói tai của High Elf Archer khó mà bị lấn át bởi tiếng cười phấn khích của Lizard Priest được. Tai cô dựng thẳng ra đằng sau trong khi mắt nhắm chặt lại, phẩm giá của một High Elf hoàn toàn ‘bỏ rơi’ cô ấy. Ngay lúc này có thể nói, nó đã bị bóp chết khỏi người cô…
“Tại hạ cho rằng phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.”
“Sao ông có thể thản nhiên như vậy chứ?!”
“Mấy người trong tộc của tại hạ dạy rằng chúng ta vốn có quan hệ họ hàng với loài chim.” Lizard Priest đáp lại.
Còn phải nói thêm điều này, thở là một chuyện, nhưng sau khi bay lên thì lúc rơi xuống tính sao? Thương tích là điều không thể tránh khỏi. Nếu Đất Mẹ thực sự nhân từ, vấn đề sẽ không nghiêm trọng đến mức này.
“Chúng-chúng ta đang rơi! Ta đang rơi! Làm ơn làm gì đó đi ạ…!” Priestess cầu xin từ tận đáy lòng của mình, kể cả khi cô đang tuyệt vọng cố gắng giữ cho váy của mình không bị gió thổi bay.
Giá mà có một phép màu làm cho đất mềm và xốp hơn- điều này thật không công bằng mà.
Suy nghĩ có phần không thích hợp chợt lướt qua trong đầu cô, nhưng lúc này cô chỉ có thể cảm thấy áp lực gió quanh mình còn nước mắt thì lưng tròng.
“Được rồi!” Để đó cho ta!”
May thay ta đã biết trước điều này.
Dwarf Shaman, có vẻ bình tĩnh trong khi đang cõng cô gái bị bắt trên lưng, bắt đầu một câu thần chú phức tạp ngay cả khi đang lơ lửng giữa không trung.
“Ra đây nào hỡi lũ quỹ lùn, hãy mặc kệ mọi thứ! Đến rồi đây, hãy nhìn xuông dưới! Lật ngược những cái xô lên –xuống nhẹ nhàng dưới đất!”
Và những mạo hiểm giả, những người mới lúc nãy có vẻ sẽ sẽ có một va chạm thẳng vào mặt đất tàn nhẫn, đang từ từ hạ xuống, nhẹ như những chiếc lông. Priestess thở một tiếng nặng nề, nhẹ nhõm vì đã tránh khỏi cảnh trở thành một vũng máu loang lổ.
“Nó – nó ổn rồi phải không ạ?” Cô do dự hỏi.
“Chắc chắn là không!” High Elf Archer la lên. “Nó thực sự không ổn một chút nào cả! Chị sẽ không mở mắt cho đến khi nào chạm đất đâu!” Tai cô run lên đầy dữ dội còn đầu cô thì lắc liên tục.
“Đúng là Falling Control rất phù hợp khi lao lên hoặc rơi xuống như này.” Dwarf Shaman nói (Mặc dù ban đầu nó được dự định để phòng khi ngã từ trên cao xuống hay đang bị kẹt trong hố). "Nhưng, Beard-cutter, trước khi gặp bọn ta thì cậu xử lí như thế nào?”
“Tôi sẽ bám chặt người mình vào một chỗ nào đó cho đến khi chìm hoàn toàn rồi cố gắng di chuyển trong nước.”
“Vô lí!” Ông lão dwarf nói cụt ngủn.
“Trong trường hợp này, không có thời gian suy nghĩ.”
Ánh nhìn ngờ vực của Dwarf Shaman có vẻ không làm Goblin Slayer thấy phiền. Trọng lực nhanh chóng đưa cả nhóm xuống mặt đất.
Vụ nổ đến từ đáy đại dương vừa rồi đã biến toàn bộ khu vực lân cận thành bùn lầy, cùng với đó là một mùi nước biển lan tỏa trong không khí. Phải mất nhiều năm để chỗ muối này bị loại bỏ khỏi đất và cánh đồng có thể trồng trọt lại được.
“Oh, thật là… biết vậy em đã mang theo đồ để thay rồi.” Priestess thở dài, cẩn thận không để chân mình vướng vào đống bùn. Cô cuộn gấu váy lên và vắt nó. Nó khiến đôi chân trắng nhợt của cô lộ ra đến đùi[note32078], nhưng có nhiều thứ cần được ưu tiên hơn là sự xấu hổ.
“A, nhưng… đừng nhìn về phía này nhé ạ?”
“Không đâu.”
Goblin Slayer, đương nhiên chưa bao giờ liếc về phía cô cả, và sẽ thật thiếu trung thực nếu nói rằng điều đó không khiến cô khó chịu chút nào.[note32079]
“Tất nhiên là anh sẽ không rồi.” cô lẩm bẩm, và sau đó, cô cởi bỏ bộ quần áo ngoài của mình. Không còn cách nào khác – nước biển sẽ làm bộ giáp lưới của cô bị gỉ mất.
“Oh, ah, g-grrr… không! Không! Cái này là quá giới hạn rồi. Phản đối. Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ta làm lại điều này thêm lần nữa đâu…” High Elf Archer gần như co mình lại. Priestess liếc trộm về phía cô nàng elf. Theo những gì cô nhớ, High Elf Archer không mang trang bị kim loại nào cả.
Chị ấy sẽ ổn thôi , phải không?
Priestess vẫn chưa được ban cho phép màu của sự xoa dịu, mà dù sao, phụ thuộc quá nhiều vào sự trợ giúp của các thế lực siêu nhiên cũng không nên. Chỉ cần có đủ thời gian, High Elf Archer sẽ tự bình tĩnh lại. Điều đó là tốt nhất.
Với một chút vô tư, Priestess quyết định để High Elf Archer làm nguội cái đầu của mình lại dưới ánh mặt trời. Nắng xuân đã tắt, chắc hẳn nó sẽ giúp cô ấy thấy tốt hơn đôi chút trong phút chốc.
“Được rồi, tiếp theo… “ Khi Priestess nhìn lại về phía Goblin Slayer, anh đã quay trở lại công việc của mình. Giống với tên gọi, anh đang giết goblin.
Như hệ quả của việc đường hầm được tạo ra, mặt đất dần lấp lại cái hố. Nước biển sẽ nhanh chóng tràn đầy trong hang, và lũ goblin bị ngập sẽ chạy ra ngoài.
Đúng như mong muốn của mạo hiểm giả đó.
Goblin Slayer siết chặt thanh gươm trong tay, thứ mà chưa anh bao giờ buông ra từ lúc ở trong hang đến bây giờ. Anh vượt qua đống bùn lầy, tiến lên một cách không thể lay chuyển.
Một vài con goblin bị thổi bay khỏi hang cùng với họ, giờ đang nằm sõng soài trên mặt đất.
“Hmph.”
“ORGAR?!”
Thế là một con. Không khắc do dự, Goblin Slayer cắm mạnh thanh kiếm của mình xuyên qua não nó. Sinh vật đấy hét lên một tiếng trong khi co giật. Người mạo hiểm giả tiếp tục vặn mạnh món vũ khí của mình cho đến khi đảm bảo con goblin đã chết anh mới rút nó ra.
“Ô hô. Nó vẫn còn sống cơ à?” Lizard Priest nói.
“Có vẻ nó đã lăn được súc sắc may mắn.” Goblin Slayer nhận xét.
Việc này vẫn thường diễn ra, anh tự nói với bản thân, rồi lại lặng lẽ tiếp tục công việc của mình.
Mỗi khi anh tìm thấy một con, anh đâm nó với thanh kiếm của mình. Cẩn thận kiểm tra thật kĩ nó đã chết chưa, nếu chưa, anh sẽ chờ cho đến khi nó chết hẳn.
Lưỡi kiếm của anh nhanh chóng trở nên mẻ, vì vậy anh quẳng nó đi. Hiện giờ đang có một núi vũ khí ở đây cho người chiến binh sử dụng. Anh nhặt một cây chùy lên từ tay một con goblin gần đó, và thay vì lòng biết ơn, anh cho nó một chùy nát sọ.
Phần lớn lũ goblin đã chết. Nhưng một, hai con vẫn còn sống. Nó đơn giản là bản chất của xác suất nhưng Goblin Slayer không có ý định bỏ qua cho chúng.
“Khi cô ấy tỉnh lại thì hong khô đồ, rồi chúng ta sẽ tiếp tục vụ tiếp theo.”
“Được rồi.” Dwarf Shaman khui nút từ chai hỏa tửu. “Hỡi các vị thần trên cao, đây chắc hẳn là ngày tồi tệ nhất mà những con goblin này từng có.”
Này, Tai Dài. Ông đổ một chút rượu xuống cổ họng của High Elf Archer để giúp cho cô tỉnh lại. Và ngay lập tức, nữ cung thủ lấy lại ý thức của bản thân với một tiếng hét. Đôi tai cô dựng lên, còn khuôn mặt đỏ bừng, và sau đó là những tiếng làu nhàu phát ra, hướng tới ông lão dwarf.
Goblin Slayer hoàn toàn lờ đi những tiếng ồn ào của đồng đội mình, nhưng miệng anh khẽ lẩm bẩm, “Chưa chắc.”