• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 16: Băng cướp

Độ dài 2,546 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 18:24:19

Sau khi phát hiện được nơi ẩn náu của toán cướp, Guild đã quyết định cuộc thanh trừng sẽ diễn ra ba ngày sau đó.

Guild giải thích rằng để hoàn thành nhiệm vụ này thì phải có một sự liên kết chặt chẽ giữa các party, và điều này ngay lập tức được chấp hành.

Nói như vậy, sự hấp tấp trong khi làm nhiệm vụ là không được chấp nhận.

Bất quá, một vài party sẽ đột kích từ phía đông vào nơi trú ẩn của bọn cướp và vài party khác sẽ đột kích từ phía tây.

Các nhóm khác có nhiệm vụ bao vây nơi ẩn náu và tóm cổ bất cứ tên nào định trốn thoát.

Là vậy đấy.

Từ quy mô của nhiệm vụ, họ đã quyết định sẽ có khoảng 30 party tham gia.

Nếu chúng trốn thoát thì tất cả những cố gắng của chúng tôi sẽ trở nên vô nghĩa, nhưng họ đã bảo rằng nếu chúng tôi không đủ người, họ sẽ huy động thêm.

---Đây quả là một nhiệm vụ nguy hiểm.

Tuy nhiên, chúng đã thực hiện hàng loạt vụ cướp trên các con đường cũng như trong các khu rừng kiên kết Rinnal với những thành phố khác. Nếu để yên, cuộc sống của người dân sẽ bị cản trở.

Các thương nhân sẽ không muốn đến những con đường này.

Theo đó, thị trấn sẽ bị cô lập.

Nếu không biết điều này, người khác sẽ bảo rằng tình trạng ở đây khá là tốt.

Nếu bạn đến thủ đô hoàng gia, không chỉ Guild ở đó mà cả những Hiệp sĩ cũng được nhận nhiệm vụ này, nhưng họ di chuyển quá chậm để có thể tin cậy.

Nếu bạn gửi yêu cầu rồi làm đủ thứ giấy tờ, thì họ cũng sẽ đến vào "một lúc nào đó", nhưng thẳng thắn mà nói thì điều này thật không tốt cho người dân.

"Này, Shion. Con có chắc về việc để cho Alice tham gia không?"

Trước khi ra ngoài để làm nhiệm vụ, trong lúc đang kiểm tra lại trang bị của chúng tôi, bác trai đã lên tiếng.

Shion, sau khi kiểm tra xong thanh kiếm của chị ấy và tra vào vỏ, quay người lại đối diện với bác trai rồi gật đầu.

"Đây là những gì con bé đã quyết định. Như một nhà thám hiểm."

"Cha biết, nhưng còn..."

Bác trai nhìn tôi với một gương mặt đầy lo lắng.

...Ưm, không phải là tôi không hiểu cảm giác của bác ấy.

Ý tôi là, cho đến nay tôi chưa từng làm gì nhưng cũng đã khiến cho họ lo lắng.

"Nichol-san, cháu chỉ đang cố gắng làm mọi việc mà cháu có thể làm được, thế nên..."

...Cháu sẽ không đi quá giới hạn của mình---

---là những gì tôi định nói tiếp, nhưng ai biết được trên chiến trường sẽ xảy ra chuyện gì. Thế nên tôi im lặng.

"Thế...à. Nhưng nếu gặp nguy hiểm thì cháu phải nghĩ cho bản thân mình trước tiên rồi chạy ngay đấy, ok, Alice-chan?"

"Cháu hiểu rồi."

Đó chỉ là nói dối thôi.

Làm sao mà tôi có thể làm vậy được.

Gặp nguy hiểm ư?

Party của chúng tôi có bác trai, Shion-san và cả bản thân tôi nữa.

Nhóm của Shion-san cũng đã được thành lập lâu rồi, nếu mà nói thì đây chính là một gia-đình-party.

Một tình huống mà tôi đứng sau cùng trong party mà còn gặp nguy hiểm thì... tôi chẳng dám nghĩ đến nữa.

"---Được rồi, đi thôi."

Tôi chạy ra cửa và gật đầu với những lời của Shion-san.

Trước khi rời khỏi đây để tới thủ đô, tôi muốn lưu lại điều gì đó cùng với mọi người, dù chỉ một chút.

Tôi có thể tấn công tầm xa, chắc chắn tôi sẽ hữu dụng trong một party mà cả Shion-san cùng bác trai đều dùng kiếm.

Và cũng vì lợi ích của mọi người trong thị trấn, tôi sẽ hạ gục bọn cướp.

Tôi chưa từng nghĩ về đối thủ cả.

Tôi sẽ làm điều đó sau vậy.

Sau khi được tiễn bởi bác gái, chúng tôi lên đường.

----------XXX----------

Nơi trú ẩn của bọn cướp nằm ở bên kia của thị trấn, đối diện với khu rừng và khu di tích. Sau khi rời khỏi thị trấn, chúng tôi tiếp tục di chuyển dọc theo đường cái.

Để đến đúng giờ, chúng tôi đã đi từ sáng sớm, nhưng có một vài party đã đến đây từ tối hôm trước.

Các nhóm đã rời thị trấn từ các thời điểm khác nhau và tập hợp lại cùng một vị trí.

Dù có thành công hay không, thì ít ra chúng tôi cũng có thể làm cho bọn cướp hoang mang dù chỉ một chút.

Vì party chúng tôi không có nhiều người, thế nên mục tiêu là tham gia vào việc bao vây nơi trú ẩn và bắt lấy những kẻ chạy trốn.

Tuy nhiên, rất có khả năng một vài tên cướp thoát khỏi cuộc tấn công và chạy đến chỗ chúng tôi, thế nên không có gì đảm bảo là vị trí này an toàn tuyệt đối cả.

"Chúng ta gần đến nơi rồi", Shion-san nói trong khi mở một tấm bản đồ và kiểm tra xung quanh.

Bên cạnh con sông chảy xuống thị trấn Rinnal, ngay cạnh khu rừng.

Khi mặt trời lên đến đỉnh thì cũng là lúc chiến dịch bắt đầu.

Theo dự kiến, chính xác sẽ là giữa trưa.

Cũng sắp tới lúc rồi.

"...Em hy vọng là những người tấn công vẫn ổn."

"Có 6 nhóm với 6 cựu chiến binh ở mỗi nhóm. Nhưng giờ thì chúng ta chỉ có thể cầu nguyện thôi."

Shion-san trông khá căng thẳng.

Chị ấy cứ nhìn xung quanh hết sức cảnh giác.

Và bác trai cũng vậy, hiện đang ngồi trên một tảng đá và nhắm mắt lại.

Bác ấy có lẽ đang lắng nghe thứ gì đó.

Tôi cũng thế, chẳng dứt được cái cảm giác xấu đang bồn chồn trong lồng ngực.

Nhiệm vụ của chúng tôi bây giờ chỉ là chờ đợi, nhưng nếu không có gì đó để làm, chắc tôi điên lên mất.

Tôi đang hồi hộp, theo đúng nghĩa đen.

Không có vẻ gì là nói chuyện được với Shion-san hay bác trai, tôi quyết định tĩnh tâm lại bằng cách thay nước trong bi đông.

Tôi đến cạnh dòng sông rồi nhấm chìm toàn bộ bi đông sau khi đổ hết ra chỗ nước cũ.

Nhân tiện, bi đông dĩ nhiên không phải là chai nhựa rồi.

Đó là một cái túi da.

"Hmm...?"

Trong khi nhận chìm cái túi, tôi vô tình nhìn sang bờ bên kia, và nhận ra có một thứ gì đó không được tự nhiên dưới bóng râm của tảng đá, một cái gì đó đã được che giấu.

Con sông rộng khoảng 10 mét, nhưng tôi có thể thấy tảng đá lớn phía bên kia đang tỏa sáng.

Đó có phải là khúc xạ ánh sáng không vậy?

Không phải, đó là những hạt ánh sáng...!?

"LÀ MA THUẬT!!"

Tôi lập tức hét lên với hai người kia.

Quá muộn rồi!

"Hơi thở băng giá, hãy biến thành những lưỡi dao và nhảy múa đi---Bão tuyết!!"

Một gã đàn ông nhảy ra từ sau tảng đá và cất lên câu thần chú của hắn.

Ma thuật băng được phát động thật sự biến thành những lưỡi dao và phóng về phía chúng tôi.

Mục tiêu là---tất cả chúng tôi!?

Nơi này đã bị bao bọc bởi phép thuật rồi!?

Từ trên đầu chúng tôi, những lưỡi dao băng lao xuống như mưa đá.

Đây không phải là thứ mà tôi có thể tránh được.

"..."

Ít nhất là để có thể bảo vệ đầu, tôi khoanh tay lại trước mặt.

Có thể tôi sẽ bị xiên như que thịt, đó là trường hợp tệ nhất mà tôi nghĩ đến, thế nhưng các đòn tấn công mà tôi nhận được lại không đến mức như vậy.

Nó đau hơn những viên mưa đá bình thường.

Dĩ nhiên, đau lắm.

Thế nhưng tại sao chỉ có vài vết thâm tím?

Nhìn lại bản thân, tôi nhận ra rằng tôi đang được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mỏng.

Trước khi những mảnh băng chạm đến tôi, chúng chạm vào lớp ánh sáng này và mất đi ma lực.

"Vậy ra đây là ma pháp phòng thủ---đến từ điểm Trí tuệ!"

Hóa ra đây là sát thương ít nhất mà tôi nhận phải với 5 điểm Trí tuệ.

Mặc khác---

"Onee-chan!! Nichole-san!!"

Đặc biệt là Shion-san, chị ấy có điểm Trí tuệ là 0. (ND: Nói vậy thôi chứ không phải là ẻm ngốc đâu nhé :v )

Ngay khi lưỡi dao băng cuối cùng dừng lại, tôi quay lại trong nỗi kinh hoàng.

"Chị không sao!"

Không một vết trầy trên cơ thể, Shion-san thu kiếm lại.

Eh?

Không một vết xước luôn?

"Eh?"

Không thể nào.

Chị ấy...tránh tất cả ư!!?

"Chị là quái vật à!?"

"Em đang lăng mạ chị đấy hả?...Mà, cha không sao chứ?"

"Ờ, không sao cả."

---Nhưng

"---Chân của bác kìa!"

Một lưỡi dao đã đâm xuyên qua chân của bác ấy.

Bác ấy cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng bác ấy không thể cứ di chuyển như thế được!

Đúng rồi, ma thuật hồi phục!

Không, đợi đã, cái tên ở phía bên kia bờ sông đâu rồi?

Không có thời gian để suy ngẫm, tình hình tiến triển quá nhanh.

Một nhóm người, có thể là bọn cướp, đi ra từ phía khu rừng.

Có tổng cộng năm, không, sáu tên phía bên kia bờ sông!

"Tks!"

Chúng trông có vẻ nguy hiểm hơn rất nhiều so với tên vừa nãy.

Shion-san lập tức hướng về phía bọn cướp.

Ba trong số chúng có kiếm.

Hai ngọn lao.

Và một trông như pháp sư đang đứng cạnh bờ sông.

Chúng đã tính trước điều này rồi!

Nếu nói về thời gian thi triển phép thuật cũng như cooldown, thì tôi có lợi thế hơn.

Giả như chúng tôi không có ai có khả năng tấn công từ xa, thì chúng tôi chết chắc rồi.

"..."

"Em biết rồi."

Trước khi tấn công, Shion-san đã cho tôi một cái nhìn.

Tôi gật đầu đáp lại tín hiệu ẩn trong đó.

Shion-san nở một nụ cười nhẹ trong khi quay lại.

Khi tôi nhìn sang bờ bên kia, tên pháp sư đã hồi xong chiêu thức và bắt đầu niệm chú.

Làm như ta sẽ để ngươi làm thế vậy!

"Quá chậm! Chia cắt bầu trời và trở thành tia sáng tấn công kẻ thù của ta---Sấm sét!!!"

Tôi lập tức phát động phép thuật.

Một đòn tấn công cực mạnh mà không cần niệm chú. (ND: Cái này hình như Eng dịch sai thì phải)

Thấy tôi có thể phát động ma thuật mà không hề tập trung mana, tên pháp sư ở bờ bên kia làm ra vẻ mặt bị sốc---rồi bị đánh gục, mà không có bất kỳ cơ hội nào để né tránh.

Điều đó có nghĩa là tôi hoàn toàn có thể phá hủy ma thuật phòng thủ của hắn ta.

Màng ánh sáng chẳng có vẻ gì là bị thay đổi cả.

Kết quả đó làm tôi hoảng hốt trong giây lát---nhưng.

Để điều đó sau đã!

Cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi vội vã đến bên bác trai.

"Vết thương...ôi trời ơi!"

Bác ấy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh và lưỡi dao vẫn còn mắc kẹt ở đùi trái.

Chắc hẳn là đau đớn lắm!

Thậm chí máu chảy ra còn bị đóng băng, điều này có thể khiến vết thương nghiêm trọng hơn.

"H-hey, tuyệt thật đấy, Alice-chan. Bắn đẹp lắm!"

Này, bác thôi đi!

"Giờ điều đó không quan trọng!"

Tôi nên làm gì bây giờ?

Thậm chí nếu tôi dùng ma pháp hồi phục, tôi nghĩ là tôi nên kéo lưỡi dao ra trước.

Nhưng làm vậy máu bác ấy có chảy ra không?

Nhưng dù thế nào đi nữa, cứ như vậy thì bác ấy sẽ bị kiệt quệ mất.

"Làm ơn đưa cái đó cho cháu!"

Tôi mượn kiếm của bác và cắt một mảnh vải từ chiếc váy tôi đang mặc.

Việc này làm cho chiếc váy vốn đã ngắn lại càng ngắn hơn, nhưng giờ thì không còn quan trọng nữa.

Tôi có thể sử dụng thứ này như một cái ga rô.

Tôi buộc nó vào chân trái của bác với tất cả sức mạnh.

"Ghh...Cháu! Quá yếu...!"

Như vậy đã đủ chưa?

Sẽ là vô nghĩa nếu nó không được buộc thật chặt!

"Cháu chỉ cần buộc thế này thôi, phải không?"

Bác cười tôi với một gương mặt thật tươi rồi buộc chặt tấm ga rô thêm lần nữa.

"Ư-ừ! Hơi lỏng một chút, nhưng cháu đã cố gắng hết sức rồi!"

"Thế ạ! Nnnngg!"

Với khuôn mặt vặn vẹo trong đau đớn, bác siết chặt ga rô.

Giờ chỉ còn...!

"Cháu xin lỗi, nhưng bác vui lòng chịu khó một chút!"

Tôi túm lấy lưỡi dao và kéo nó ra thật nhanh.

"Guaaahhhhhh!!"

Đến bác trai mà còn la lên như thế, thì chứng tỏ nó phải rất đau đớn.

Điều này khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

Nhưng sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu thất bại sau tất cả.

Sau khi rút ra lưỡi dao băng rồi vứt đi, tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu kích hoạt phép thuật.

"Hỡi nữ thần đất mẹ, hãy ban phước cùng với lòng từ bi diệu kỳ---Hồi phục!!"

Khi tôi giữ tay gần vết thương và hô vang thần chú, một luồng ánh sáng màu trắng nhạt bao bọc lấy nó.

Vết thương cùng với máu đang chảy ra dần dần khép miệng lại.

Tuy nhiên, vết thương rất sâu.

Đó không phải là thứ có thể chữa lành ngay lập tức.

Và tôi hiểu rằng tôi có thể giữ cho phép Hồi phục này hoạt động cho đến khi vết thương lành hẳn.

Tôi có thể quyết định có nên kéo dài phép Hồi phục hay không, tùy thuộc vào vết thương.

Tuy nhiên---tôi đã bắt đầu cảm thấy kiệt sức.

Mana trong cơ thể tôi đã sắp cạn kiệt.

Và dường như, sức lực trong cơ thể tôi đang dần tan biến---hay là tôi đang chuyển sang cho bác ấy nhỉ?

Và tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

"Ngg."

Tôi có nên bỏ cuộc rồi thực hiện lại lần nữa không?

Không, đừng yếu đuối như vậy, Shion-san vẫn còn đang chiến đấu mà!

Thể hiện tinh thần đi nào!

Nhưng tôi đã hoàn toàn sắp sụp đổ rồi--và trước khi điều đó xảy ra, bằng cách nào đó vết thương đã đóng miệng lại.

"Haaaah...thế nào rồi? Bác có nghĩ rằng chân bác sẽ không sao chứ?"

"...thật tuyệt vời."

Bác trai chạm vào chỗ vết thương và biểu lộ một vẻ mặt không thể tin được.

"Có vẻ như bác đã hoàn toàn ổn rồi...ơn trời. Ah, còn cái ga rô kìa."

Bác trai tháo nó ra rồi cẩn thận đứng dậy.

Sau đó thử nhấc chân trái lên rồi đặt xuống.

"Hmm...không thoải mái một chút, vì nó chưa hoàn toàn bình phục, nhưng thế này là ổn rồi."

Vâng, cháu sẽ thực sự sợ hãi nếu như nó "hoàn toàn bình phục" đấy.

Và như đã đổi vai, lần đầu tiên tôi cảm thấy mệt mỏi đến mức thậm chí chẳng đứng dậy nổi.

Và rồi, tôi ngã phịch xuống, giang rộng hay tay ra như cánh đại bàng.

"...Tư thế đẹp đấy!!"

Shion-san chọc vào má bác trai.

"Con đã có một đứa em gái tuyệt vời, phải không, cha?"

"À à..."

Sau khi "sửa lưng" bác trai, Shion-san vuốt lại mái tóc rối bù của tôi mà chẳng cần hỏi.

"Đừng nhìn con bé như con gái của mình thế chứ, người cha ngốc."

"A-à, không phải thế."

'Nhưng! Quan trọng hơn, bọn cướp?"

Sau khi ngăn bọn họ trước khi bắt đầu những chủ đề kì lạ, tôi nhìn về phía khu rừng.

"Hả? Đó là...?"

Theo hướng Shion-san chỉ là năm cơ thể nằm sóng soài trên mặt đất.

"...chị là quái vật hả?"

Tôi sẽ không bao giờ dám chống lại Onee-chan.

Thề luôn đấy.

Bình luận (0)Facebook