Điệp viên của tiểu thư bạch tạng
Sakura Sei (桜生 懐)Falmaro (ファルまろ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 18: Những người bị thao túng

Độ dài 3,019 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-09-25 18:21:24

“David, ta nghe nói có việc khẩn cấp, nhưng là việc gì vậy?”

Quốc vương John Norman đời thứ 4 ngồi trên ngai vàng, hỏi tôi và Cromwell khi chúng tôi bước vào phòng tiếp kiến.

Tôi liền quỳ xuống, cúi đầu thấp. John thứ 4 có khuôn mặt đơn điệu, hơi mập mạp, ánh mắt lộ rõ sự vô năng. Đúng như mô tả trong tiểu thuyết, ông ta yếu đuối, do dự, chỉ biết hưởng lạc. Ấn tượng đầu tiên của tôi là "con heo đội vương miện".

“Dù để thông báo việc cấp bách đi nữa, xông vào đây thế này thật thiếu tế nhị, anh Cromwell. Tuy là cựu quân nhân, nhưng anh nên học về lễ nghi tối thiểu, nếu không sẽ khiến người ngoài nghi ngờ phẩm giá nước ta đấy.”

Galahad đứng bên cạnh ngai vàng nói với giọng mỉa mai.

“Thưa Bệ hạ! Thần vừa phát hiện ra phản tặc không thể bỏ qua, nên lập tức đến trình báo ngay ạ!”

Cromwell phớt lờ Galahad, nói to đến mức vang vọng cả phòng.

“Cái gì!? Phản tặc!? Thật không thể chấp nhận! Là ai, mau nói cho trẫm biết!”

John đời thứ 4 hoảng hốt nhổm người dậy từ ngai vàng, mắt mở to nhìn chúng tôi. Tuy ông bất tài, khù khờ, nhưng vẫn biết lo ngại trước những mối đe dọa đến vị thế của mình.

“Thưa Bệ hạ, trăm nghe không bằng một thấy. Xin Bệ hạ hãy xem bức thư tố cáo này!”

Vệ sĩ cầm lấy lá thư Cromwell đưa rồi chuyển cho John đời thứ 4.

“Đ-đây... chẳng phải là thư phản bội sao!”

“B-Bệ hạ... sao thế ạ?”

“Đọc đi!”

“Th-thứ này...”

Dù ngu ngốc nhưng vẫn biết chữ, John đời thứ 4 tức giận đỏ mặt sau khi đọc thư tố cáo. Ông ném lá thư cho Galahad và hét lên.

“Đúng vậy! Cho nên, thần muốn lên đường bắt giữ gia tộc Hầu tước Bellclant ngay! Và để làm được việc đó, mong Bệ hạ cho phép thần huy động binh lính thủ đô ạ!”

“Được rồi! Trẫm giao hết cho ngươi! Việc huy động binh lính và bắt giữ gia tộc Bellclant, ngươi cứ làm theo ý muốn! Lôi lũ phản bội ấy đến trước mặt trẫm!”

“Rõ! Cảm ơn Bệ hạ!”

“Kh-khoan đã, thưa Bệ hạ!”

Galahad lên tiếng ngăn lại.

“Sao vậy, Galahad? Ngươi có gì bất mãn với quyết định của trẫm à?”

“D-dạ không, nhưng thưa Bệ hạ, việc bắt giữ và áp giải một trong thập đại gia tộc của Albion như Hầu tước Bellclant, chỉ dựa trên lá thư này thì chưa đủ. Chúng ta cần thu thập thêm thông tin...”

Bellclant là một trong thập đại gia tộc lớn nhất Albion, sở hữu quyền lực và ảnh hưởng khổng lồ. Cho nên nếu nhà Bellclant bị tiêu diệt, phe ôn hòa sẽ bị tổn thất lớn.

“Ừm... Khanh nói có lý...”

“Thưa Bệ hạ, đây là Raptor, người từng phục vụ trong nhà Bellclant, kiêm người chăm sóc Rosalind Bellclant, và cũng chính là người đưa bức thư tố cáo này đến. Nếu Bệ hạ có thắc mắc gì, xin hãy tra hỏi trực tiếp ạ.”

Nghe Cromwell nói vậy, Galahad lộ vẻ mặt "Thôi chết!", trong khi John đời thứ 4 nhìn tôi và ra lệnh:

“Ngẩng đầu lên.”

“Vâng, hạ dân xin phép ạ!”

“Ồ... Ngươi có gương mặt đẹp đấy... Mấy tuổi rồi?”

Nhìn thấy tôi, John đời thứ 4 quên ngay cơn giận và hỏi như gã ngốc.

“Bệ hạ...”

Một lời của Cromwell đã khiến John đời thứ 4 tỉnh táo trở lại.

“À... N-nội dung trong lá thư này có đúng sự thật không?”

“Đúng ạ! Từng chữ đều chính xác! Nếu sai một chữ, hạ dân sẵn sàng hiến mạng! Dù bị thiêu sống, treo cổ, nhốt trong thùng sắt nung nóng hay xé xác, hạ dân cũng vui lòng chịu đựng ạ!”

“V-vậy sao...”

Không nên nói phức tạp với loại người này. Cách tốt nhất là áp đảo bằng khí thế.

“Hơn nữa, Wyatt từng tự hào nói là có Tổng quản Thị thần che chở, nên Quốc vương cũng không làm gì được!”

“Cái gì!? Có chuyện đó sao!?”

“Ngươi! Ngươi dám vu khống ta à!?”

Nối tiếp John đời thứ 4, Galahad cũng hét lên. Đúng như kế hoạch của tôi.

“Ngài Tổng quản Thị thần phản ứng như thế cũng đúng thôi! Cho nên tôi và ngài Tế tướng mới đến đây, trước là để trình báo với Quốc vương, sau là để minh oan cho ngài Tổng quản Thị thần, bảo vệ ngài khỏi âm mưu của Wyatt ạ!”

“Mư... gư...”

Nghe tôi nói thế, Galahad không thể che chở cho Wyatt được nữa, mặt nhăn nhó như vừa cắn phải con bọ xít.

“R-ra vậy... Các khanh quả là trung thần!”

Nhìn thái độ của chúng tôi, Quốc vương hớn hở. Cromwell tiếp lời dồn dập:

“Thưa Bệ hạ! Rosalind Bellclant, người tố cáo trong thư, tuy bị nhốt trong hầm ngục từ lúc sinh ra, bị ngược đãi và thiếu tình thương, nhưng vẫn coi trọng gia đình. Dẫu vậy, cô bé không thể phản bội đất nước, đã sẵn sàng chịu tử hình. Thưa Bệ hạ! Thần – David Cromwell – xin hết lòng van xin, đừng xử tử một người trung nghĩa như vậy, mà hãy phong cô bé làm Hầu tước Bellclant mới ạ!”

“Hạ dân cũng xin Bệ hạ! Dù gia đình phản bội đất nước, tiểu thư Rosalind cũng không dùng hành động tố cáo để tự cứu mình! Cô ấy đã quyết định nếu pháp luật không trừng trị mình thì sẽ tự sát ạ!”

“Thật sao...!? Rosalind quả là bậc trung thần! Tuyệt đối không được để cô bé chết! Trẫm sẽ ban chiếu chỉ!”

Lúc tôi sắp đạt được mục đích thì...

──

────

──────

“Chờ đã, thưa Bệ hạ!”

Tiếng Galahad vang lên. Chiếu chỉ một khi đã được ban hành thì không thể hủy bỏ. Chính vì thế, Galahad đã chặn lời Quốc vương.

“Galahad, khanh vẫn còn không hài lòng à?”

“Thần không có ý đó ạ. Nhưng, thần cảm thấy cần nghe từ hai phía trước khi phán quyết...”

“Ý khanh là sao?”

“Liệu người tên Raptor và lá thư có thật không? Hay là giả mạo? Ta nên triệu tập Hầu tước Bellclant đến điều tra. Chỉ nghe một chiều như thế này, nếu như Hầu tước vô tội thì sẽ rất tai hại ạ.”

“Ừm... Ngươi nói cũng đúng...”

(Ngươi ngây thơ quá, Raptor à. Không ai đối phó với Quốc vương giỏi hơn ta đâu!)

Đang tỏ ra đắc thắng, Galahad choáng váng trước lời tiếp theo của Raptor.

“Lời ngài Tổng quản Thị thần rất đúng! Vậy, hạ dân xin đưa nhân chứng khác về tội ác của Wyatt đến đây ạ. Người đó hiện đang ở một quán trọ trong thủ đô. Bệ hạ cho phép chứ ạ?”

“Cái gì!? Có kẻ như vậy trong thủ đô!? Mau đưa hắn đến đây!”

“Vâng! Người đó là George Smith, sứ giả bí mật chuyển lá thư phản bội này cho Vương quốc Gustaf. Hiện anh ta đang trọ tại phòng 3 trên tầng 2 của quán York ạ!”

“Đưa đến ngay!”

Cromwell đáp lại lời vua:

“Thưa Bệ hạ, thực ra thần đã hành động trước rồi! Đưa hắn vào!”

“Cái gì!?”

Galahad lo sợ vì người đó chính là sứ giả của Louis đã đến tìm mình. Sẽ rắc rối lớn nếu ông không làm gì. Nhưng trong lúc ông đang suy nghĩ, George bị vệ binh của Cromwell lôi vào phòng với bộ dạng bị trói.

(Nhanh thế!? Hắn ta đã lên kế hoạch từ đầu ư!?)

George nhìn Galahad van nài cứu giúp trong im lặng. Nhưng Galahad quay mặt đi, mặt nhăn nhó đầy hối hận.

“George, ngươi nhận ra bức thư này chứ?”

“!? Đ-đó là...!”

George kinh hoàng khi Cromwell đưa cho anh xem bức thư bí mật của Wyatt gửi cho Gustaf.

“Thưa Bệ hạ, phản ứng của hắn đã nói lên tất cả.”

“Anh George, hãy thành thật thú nhận đi. Bệ hạ nhân từ chắc chắn sẽ giảm nhẹ tội cho anh...”

Dưới sự dụ dỗ của Raptor, George đã khai ra tất cả, rằng anh bị lấy gia đình ra làm con tin nên đành miễn cưỡng đóng vai sứ giả bí mật giúp Wyatt chuyển thư cho Gustaf từ trước đến nay.

“Quả nhiên là thật sao... George à, tội của ngươi không thể tha thứ. Nhưng nếu gia đình ngươi bị bắt làm con tin thì có thể xem xét giảm nhẹ. Sau khi việc này xong xuôi, ngươi cùng gia đình sẽ bị trục xuất khỏi Vương quốc. Trước mắt hãy ăn năn hối cải tội lỗi trong ngục đi.”

“Cảm ơn Bệ hạ độ lượng ạ!”

George cúi đầu trước Quốc vương, miệng lẩm bẩm cảm ơn rồi bị binh lính đưa đi.

“Thưa Tổng quản Thị thần, ngài không quen biết gì người vừa rồi đâu nhỉ?”

“............”

Galahad đã hoàn toàn thua trận đấu trí này. Nếu thừa nhận có quen biết, ông sẽ bị coi là đồng lõa. Thậm chí ông đã gặp và nói chuyện với George. Lính canh cổng và trong lâu đài đều chứng kiến, chỉ cần tìm kiếm một chút là sẽ có nhân chứng.

Nhưng Raptor nói ra câu đó để ngầm mách nước rằng "nếu im lặng thì sẽ không truy cứu thêm".

“...Tất nhiên là không. Ta chưa từng gặp. Việc phản bội của Wyatt quá rõ ràng rồi. Xin Bệ hạ hãy trừng trị tên phản tặc đó.”

“Ừm, ta sẽ ban chiếu chỉ!”

“““Vâng!”””

Mọi người quỳ xuống khi Quốc vương tuyên bố.

“Wyatt Bellclant và mẹ hắn ta - Izabella Bellclant, cùng những người thân cận với hắn như Elijah Anderson và thân tín Louis, tất cả sẽ bị bắt và đưa về thủ đô xử tử! Đồng thời, Rosalind Bellclant sẽ được phong làm Hầu tước kế vị dòng họ Bellclant!”

“““Tuân chỉ!”””

Giờ đây, dù là ai cũng không thể hủy bỏ lời tuyên bố của Quốc vương. Raptor và Cromwell cúi đầu thật thấp rồi rời khỏi phòng.

“Thưa Tể tướng, giờ ngài sẽ làm gì ạ?”

“Ừm, Winston đã chuẩn bị binh lính rồi, trong vòng một, hai ngày là có thể tập hợp được quân đội để đến lãnh địa Bellclant.”

“Vậy thì, tôi xin phép đi báo tin mật này cho tiểu thư Rosalind ạ. Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, xin ngài hãy để lại tin nhắn tại quán trọ Spandau cho chủ quán!”

“Được rồi! Gặp lại ngươi sau!”

“Tôi xin phép ạ!”

Trong lúc Raptor rời đi, Tổng quản Thị thần Galahad ra lệnh cho trợ lý Chamberlain:

“Nghe này, hãy bảo Wyatt tập hợp binh lính, chống trả quyết liệt quân đội của Cromwell để không bị bắt. Rồi đi thông báo cho các lãnh chúa lân cận hỗ trợ Wyatt. Trong lúc đó, ta sẽ thuyết phục các quý tộc phe ôn hòa điều binh ứng cứu và khuyên Quốc vương. Với tên vua ngu ngốc đó, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"

“Rõ ạ!”

Theo lệnh của Galahad, Chamberlain leo lên ngựa, rời khỏi Vương thành. Ngay lúc định tới trạm dịch để truyền đạt mệnh lệnh cho các lãnh chúa, ông thấy một anh chàng vô cùng đẹp trai, tóc vàng mắt ánh kim, da trắng như phụ nữ, đang nhìn mình.

“Xin lỗi nếu tôi nhầm, cậu cần gì ở tôi à?”

Dưới ánh hoàng hôn, giữa đám đông tấp nập, chàng trai tóc vàng mỉm cười dịu dàng với Chamberlain.

“À... thực ra ngài giống một người mà tôi biết... Xin hỏi, ngài có phải là Chamberlain không ạ?”

Chàng trai tử tế hỏi, giống như đang nói chuyện với người quen cũ.

“Đúng, tôi là Chamberlain... Nhưng rất tiếc, tôi không nhớ cậu là ai... Chúng ta từng gặp ở đâu sao?”

“Đúng là tiếc thật... Trong khi tôi lại biết ngài rất rõ...”

“Ôi, thật xin lỗi—”

“Không, ngài không cần cúi đầu xin lỗi tôi đâu. Thực ra, tôi mới là người phải xin lỗi vì quá đường đột. Nhưng nếu được, tôi xin mạn phép mượn chút thời gian của ngài được không ạ?”

“À, thực ra tôi đang rất vội...”

“Sẽ không lâu đâu, khoảng 10 phút thôi ạ.”

“V-vậy thì được...”

Chamberlain bị thu hút bởi vẻ bí ẩn của chàng trai và theo sau anh ta, cả hai biến mất vào đám đông trong thành.

Và kể từ đó, Chamberlain mất tích trước khi có thể truyền đạt mệnh lệnh của Galahad tới các quý tộc phe ôn hòa.

──

────

──────

Dinh thự Bellclant – Hầm ngục.

Kể từ khi Raptor và Nisha bị sa thải, người hầu mới của Rosalind tên là Cassidy, 18 tuổi. Khác với đa số người hầu khác, cô không ghét bỏ Rosalind.

Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc nhiều với Rosalind, sợ bị Wyatt bức hại gia đình, nên dù cảm thấy tội lỗi, Cassidy vẫn làm theo lời Wyatt, hạn chế cho Rosalind ăn uống, tắm rửa và trò chuyện với cô bé. Nhưng dù sao đi nữa, tính tình Cassidy vẫn tốt hơn Mary.

Và kể từ khi không còn Raptor và Nisha làm chướng ngại, Wyatt ngược đãi Rosalind tàn nhẫn hơn. Hắn thường xuống hầm ngục la mắng, đánh đập Rosalind, gây tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần cô.

“Đồ khiếm khuyết!!”

Roi quất liên tục không thương tiếc vào người Rosalind. Toàn thân cô đầy vết thương.

Louis im lặng đứng phía sau nhìn hành động của Wyatt.

“Giá như không có mày!! Đồ khiếm khuyết!! Mày làm nhục dòng họ Bellclant!!”

“...!”

Dù bị đánh bao nhiêu, Rosalind cũng không hề rên rỉ, hoàn toàn tin tưởng vào lời hứa của Raptor.

Và qua những trận roi như thế này, cô càng thấy rõ Wyatt không hề coi cô là người nhà.

“Haa... haa... Hừ... Thôi đủ rồi!”

Thở hổn hển, Wyatt rời khỏi hầm ngục.

(Đồ chó chết... ta sẽ giết ngươi...!!)

Nisha nấp trong tủ quần áo, nhìn tất cả với nộ khí sôi sục. Louis nhìn về phía cô.

“............”

(!?)

Nghĩ rằng mình đã bị Louis phát hiện, Nisha rút dao, sẵn sàng lao ra tấn công, nhưng...

“Ngươi đang làm gì thế, Louis!? Mau đi thôi!”

“...Vâng, thưa ngài Wyatt.”

Louis quay lưng rời khỏi hầm ngục.

(Louis... hắn ta chắc chắn đã phát hiện ra mình mà... Sao lại cố tình làm ngơ nhỉ...?)

Sau khi Wyatt và Louis đóng cửa hầm ngục, Nisha bước ra khỏi tủ và ôm lấy Rosalind đang nằm trên sàn.

“Rosalie...!”

“Nisha...”

“Hắn nỡ lòng nào...!”

Làn da trắng như tuyết và không tì vết của Rosalind giờ đầy vết thương thô bạo. Da bầm tím sưng phồng, máu chảy, vết phồng rộp khắp người. Nisha khéo léo thoa thuốc bí truyền của Raptor lên các vết thương để tránh để lại sẹo rồi băng bó cẩn thận.

“Tôi nhất định sẽ giết tên khốn đó... Nếu không phải do mệnh lệnh của Sư phụ thì tôi đã tra tấn hắn đến chết rồi...”

“Đừng, Nisha. Cảm ơn chị.”

Rosalind dịu dàng ôm lấy Nisha đang giận dữ.

“R-Rosalie...?”

“Cảm ơn tấm lòng của Nisha, nhưng chị không cần vì tôi mà phải làm việc ấy... Chị đang giận dữ vì tôi, nhiêu đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy những đòn roi kia chẳng là gì...”

“Rosalie...”

Nisha ôm chặt lại Rosalind.

Có lẽ do ảnh hưởng của Raptor, Nisha cũng ngạc nhiên khi cảm nhận được sự cảm mến và yêu thương dành cho Raptor và Rosalind ngày càng lớn trong lòng mình. Cảm giác hoàn toàn khác với quá khứ, hồi cô cho rằng cả thế giới đều là kẻ thù.

“Rosalie... Xin lỗi, tôi bình tĩnh lại rồi...”

“Không sao đâu. Thật lòng mà nói, chỉ cần biết Nisha giận dữ vì tôi là tôi vui rồi...”

Giống Nisha, Rosalind cũng từng cho rằng cả thế giới này ghét mình. Nhưng giờ đây, cô coi Raptor và Nisha là những người thân yêu không thể thay thế, những người cô cần bên cạnh.

Tâm hồn của hai cô bé vốn tốt lành, nhưng đã bị vấy bẩn bởi ác ý của con người, khiến họ cảm thấy thế giới chỉ toàn những điều xấu xa.

Kẻ thù rõ ràng thì không cần nói, ngay cả những người nhìn thoáng qua có vẻ tử tế cũng gây tổn thương cho họ.

Và nghịch lý thay, người đã chữa lành trái tim đã bị tổn thương và trở nên hoài nghi thế giới của hai cô lại là Raptor - một kẻ vô nhân đạo, không hề do dự giết người, lừa dối hay phản bội, cũng chẳng hề ân hận hay day dứt.

Tuy là con người như vậy, nhưng anh sẵn sàng hy sinh tính mạng vì người mình yêu thương, phục vụ vô điều kiện, không mong chờ báo đáp. Sự kết hợp giữa tàn bạo và tình yêu trong Raptor đã soi sáng và cứu vớt hai trái tim đau khổ, khiến chúng tan chảy.

Cuối cùng, thế giới vẫn là thế giới, có cả thiện ý và ác ý. Mặc dù ác ý chiếm đa số, nhưng thiện ý vẫn tồn tại. Tất cả đều tùy thuộc hoàn cảnh và cách nhìn nhận mỗi người. Nếu cho rằng thế giới chỉ toàn ác ý và kẻ thù thì cuộc sống sẽ tăm tối, nhưng nếu vẫn tin thế giới tươi đẹp thì cuộc sống sẽ rạng rỡ.

Trong ác ý luôn tồn tại thiện ý, và ngược lại, thiện ý cũng chứa ác ý. Sự tồn tại kết hợp rõ rệt giữa hai thái cực đó là Raptor.

Chính vì thế, lần đầu tiên hai cô bé cảm nhận được tình yêu thuần khiết. Sau khi bị thế giới hủy hoại, hoài nghi tất cả, giờ đây nhờ Raptor, họ trở nên mạnh mẽ hơn, có thể chấp nhận cả mặt tốt lẫn xấu trên đời.

Hai người ôm nhau thật chặt, không biết ai đang an ủi ai nữa.

Bỗng Nisha giật mình như sực nhớ ra điều gì đó.

“À, phải rồi! Sư phụ có liên lạc, nói là đã thuyết phục được Tể tướng!”

“Đúng là Raptor có khác.”

Rosalind mỉm cười yên lòng khi biết Raptor vẫn bình an vô sự. Thấy vẻ cứng cỏi đó, Nisha lại muốn khóc.

“Một tuần nữa, quân đội thủ đô sẽ đến đây. Cho nên, dù khổ sở, mong Rosalie cố gắng chịu đựng cho tới lúc đó.”

“Nisha nói gì vậy, Raptor đã ổn rồi, còn bên cạnh tôi thì đã có chị. Chẳng có gì khổ sở cả.”

“Rosalie...”

Nisha lại ôm lấy Rosalind. Lúc đầu nhẹ, sau đó mạnh, cuối cùng thật chặt...

Bình luận (0)Facebook