Chương 3 – Không thể đăng xuất
Độ dài 1,222 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-11 19:45:20
“Are..? Mình vừa làm gì ấy nhỉ?”
Ý thức Kou trở lại sau cú ngất đột ngột.
Nhưng điều này vốn chỉ xảy ra khi dive vào không gian ảo, và Kou cũng đã khá là quen với thứ công nghệ ấy rồi nên ngất đi giữa lúc dive có hơi lạ.
“Lạ thật. Mình không nhớ là đã ở đây lâu đến như vậy…”
Cậu nhớ là đã đăng nhập vào phần mềm vào lúc một giờ chiều, nhưng đồng hồ lại chỉ là đã sáu giờ tối. Bằng một cách nào đó cậu đã mất ý thức năm tiếng liền.
“Chuyện gì vừa xảy ra… Chờ đã, cái giống gì đây?!”
Điều đầu tiên cậu chú ý đến chính là giọng nói của mình.
Giọng ở ngoài đời của cậu đã vỡ rồi, nhưng khi cậu độc thoại với chính mình thì nó lại nghe rõ là cao hơn hẳn. Cứ như con gái.
Nhìn xuống cậu thấy một thân hình nhỏ nhắn với những lọn tóc xoăn và dài, cộng thêm giọng nói mới càng khiến cậu bối rối.
Quanh đó cũng chẳng có chiếc gương nào nên cậu cũng chẳng thể nhìn thêm được gì…Nhưng cậu cũng ngờ ngợ rằng mình đã trở thành một bé gái.
“Tạm thời đăng xuất trước rồi xem sao đã…”
Cậu định tốt nhất cứ thông báo cho Sora trước đã. Thế nên cậu vẩy ngón tay của mình và…Không gì cả.
Theo sau đó là một tiếng thét đầy căng thẳng và hoảng hốt.
Nút đăng xuất đã chuyển sang màu xám, và bất kể cậu có ấn bao nhiêu lần thì cũng sẽ chẳng có gì xảy ra
Không thể đăng xuất.
Một bối cảnh thường gặp trong các tựa game và tiểu thuyết trước đây, chúng như tiếp thêm nhưng hoang tưởng đang dần xâm chiếm tâm trí Kou khi cậu nghĩ về nó.
“Này, bố ơi! Ế ông già!?”
Ngay khi bình tâm lại, Kou hét lên trong tuyệt vòng nhằm thu hút sự ý của bố mình, người đã đẩy Kou vào tình cảnh này.
Và bất ngờ thay… phản hồi đến gần như ngay lập tức.
“Đừng lo lắng, ta vẫn đang giám sát mọi thứ. Mà này Kou… giọng của con nghe cũng dễ thương lắm đấy chứ?”
“Đó là điều đầu tiên ông nói khi thấy con trai mình trở thành con gái á…?”
Phản ứng thờ ơ và vô tâm của Sora làm Kou cảm thấy có hơi lạc lõng, nhưng nhờ nó mà cậu đã bình tĩnh trở lại.
“Haa… Dù sao thì con không thể đăng xuất được, bố có thể giúp gì không?”
“Ta rất tiếc, nhưng đó là điều không thể.”
“…Hả?”
“Kou, Ta có thể giải thích về tất cả những gì đang diễn ra với cơ thể của con, con hãy bình tĩnh lại và nghe ta nói có được không?”
Giọng của Sora nhanh chóng trở nên nghiêm túc hơn, khiến Kou phải ực một tiếng khi lắng nghe
“Nhưng trước hết thì… có lẽ, với con là đã nhiều giờ trôi qua rất nhanh đúng không??”
“Dạ, vâng. Đại khái là tầm cỡ năm tiếng”
“Ừm, đó là bởi bọn ta đang di dời con đi… Chiếc kén cùng với cơ thể của con đang nằm ở trong bệnh viện đại học thành phố. Tạm thời chúng ta không thể mang con ra khỏi kén được.”
“Cá- hở?!”
“À, nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch. Ta cũng đang ở trong bệnh viện đại học, và sẽ thường xuyên theo dõi tình trạng của con, nên cứ yên tâm đi nhé?”
Kế đó Sora im lặng một hồi lâu, nhìn vào Kou bằng một ánh mắt nghiêm túc. Thật hiếm thấy khi ông ấy lại im lặng như vậy trong khi đang nói chuyện về gì đó.
“Ổn cả thôi. Ta hứa là sẽ đảm bảo an toàn cho con, ta là bố của con… vậy nên… xin con hãy tin ta.”
Giọng ông nghe thành khẩn đến mức đáng sợ, nên Kou đáp lại…
“...Thôi được rồi. Con chỉ cần tin bố thôi đúng không? Nhưng ít nhất thì cũng làm cho xong thủ tục nhập học đã chứ!”
Kou không muốn nghĩ đến cảnh không được nhập học dù đã được nhận vào trường cao đẳng mà mình mong muốn.
Còn chưa kể những người bạn thơ ấu của cậu Subaru và Hijiri đã phải cong lưng ra học để có thể được vào cùng trường với cậu.
“Bố biết rồi. Bố đã gửi yêu cầu cho con được học trực tuyến một thời gian và không lỡ mất buổi học nào.”
“Thế tóm lại là con sẽ không kịp dự lễ khai giảng…”
Học trực tuyến là một cơ chế hỗ trợ khẩn cấp cho những học sinh đang nằm viện hoặc bệnh quá nặng để rời nhà.
Tuy nhiên quyền lợi này hiếm khi được trao, và Kou cũng chưa từng nghĩ rằng có ngày mình sẽ cần đến nó…
Thế nhưng nó cũng càng củng cố thêm vận mệnh hiện nay của cậu và cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận nó.
“Thế…nếu vậy, Con nên làm gì giờ?”
“Thì, cũng còn tận một tháng nữa mới tới khai giảng, nếu vậy sao không cứ tận hưởng trò chơi này hết mình? Và không cần phải lo, nếu con chết trong này con sẽ không chết ngoài đời đâu, hay bất cứ gì tượng tự vậy.”
Đó là để Sora đạt được mục đích cá nhân của mình, nhưng cũng là vì niềm tự hào của chính ông với trò chơi mà mình làm ra, thế nên ông nghe có hơi hào hứng về nó.
Màn hình gọi điện cũng cho thấy cái cách mà ông ưỡn ngực đầy tự hào.
“Con có thể tin bố… mà đúng chứ?”
“Tất nhiên rồi. Không có bậc phụ huynh nào mà lại đi dồn nhiều tâm huyết và công sức vào một trò chơi để giết con mình chứ.Và ta cũng sẽ chẳng để bất cứ cái gì tương tự vậy xảy đến với đứa con quý giá của mình..”
“Mm…Cũng đúng ha.”
Lắng nghe từng lời ấy được nói ra hướng thẳng đến mình khiến Kou cảm thấy có chút mắc cỡ, thế nhưng Sora thì thật lòng về chúng, Thế nên Kou quyết định là cứ tin theo bố mình.
Ít nhất thì nỗi sợ lớn nhất của Kou, rằng đây kiểu như là một trò chơi sinh tử, đã được xí xóa, khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Con có thể đọc hướng dẫn và những thứ giống vậy thông qua NLD của con. Nếu con có cảm thấy chán trò chơi này thì con cũng vẫn có thể nhảy sang những thế giới ảo khác. Và nếu có chuyện gì xảy ra, con cứ gọi hỗ trợ, nó sẽ gọi thẳng cho ta.”
“Vâng rõ rồi ạ.”
“Vậy thì, ta biết việc phải chơi một trò chơi trong khi phụ huynh mình đang xem có hơi kỳ cục, vậy ta sẽ cúp máy và làm việc khác cho tới khi đến lượt ta phải tinh chỉnh trò chơi. Chơi vui nhé.”
Sau câu nói đó, Sora cúp máy và chuyển sang ngoại tuyến.
Kou đã nhận được sự chấp thuận từ bố cho phép cậu chơi bao nhiêu tùy thích..
Thế nên cậu quyết định sẽ tận dụng quãng thời gian này hết mức có thể, tập trung vào hoàn thiện kiến tạo nhận của mình, từ sau khi cậu bị ngất giữa chừng.