Death Note: Another Note
Nisio IsinObata Takeshi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần kết

Độ dài 5,763 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:17

Không còn gì ngoài lời giải thích.

Không còn gì nhiều để viết nữa ở đây, nên tôi sẽ chỉ tóm tắt lại những điểm quan trọng nhất. Người đàn anh tài giỏi và đáng kính của tôi, người mà những hành động của hắn đã để lại ảnh hưởng lớn tới cá nhân tôi, B, B.B., Beyond Birthday—tất nhiên, tôi hầu như không cần phải giải thích lại một lần nữa rằng bản thân các vụ án mạng không phải mục đích của hắn. Vậy thì hắn đã làm gì? Tôi lại không cần phải giải thích nữa—hắn đã thách thức người mà hắn bắt chước, vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ, L.

Câu chuyện về thắng và thua.

Một cuộc chiến.

Nhưng ở đây, chiến thắng của B có nghĩa là gì? Làm thế nào để xác định L đã thua? Trong một cuộc đấu trí trinh thám thông thường, ai giải được câu đố trước sẽ là người chiến thắng. Hoặc nếu chúng ta nhìn vào trận chiến giữa L và tên sát nhân Kira, L sẽ thắng nếu anh ta có thể chứng minh Kira là ai, trong khi Kira sẽ thắng khi anh ta có thể giết được L. Nhưng B và L thì sao? Beyond Birthday đã phát triển lý lẽ như sau:

Vì L có thể phá mọi vụ án dù khó đến đâu, nếu hắn có thể tạo ra một vụ án khó đến mức L không thể giải được, B đã đánh bại L.

Đó là Những án mạng Los Angeles BB.

Hắn biết rằng từ khi hắn bắt đầu hành động, Wammy’s House và Watari đã cảnh báo L, nên hắn không cần cố gắng ngăn cản họ. Hắn chỉ có thể dự đoán L bắt đầu theo chân hắn vào giai đoạn nào của kế hoạch, vì thế hắn đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ lưỡng, sẵn sàng cho L vào cuộc bất cứ lúc nào. Beyond Birthday đã rất cẩn thận và cầu kỳ—và khi L thực sự bắt đầu, vào 14 tháng Tám, ngay sau vụ thứ ba, sự tính toán thời gian không lý tưởng lắm, nhưng cũng không tệ.

Tất nhiên, L sẽ không tự di chuyển, mà sẽ cẩn thận lựa chọn một hoặc hai con tốt thay thế cho mình—cùng lắm là ba, có thể là hai, và nếu B may mắn, chỉ là một. Beyond Birthday đã may mắn. Đôi mắt tử thần đã nói với hắn cái tên của con tốt ấy ngay lập tức — Naomi Misora. Một điệp viên FBI đang nghỉ phép.

Nhưng vấn đề là cô ta chỉ làm việc cho L mà không phải là L. Và Beyond Birthday không đấu với Naomi Misora. Hắn chỉ quan tâm đánh bại người đằng sau cô ta.

Đó là lý do tại sao B đã tiếp cận Naomi Misora, tự nhận là Rue Ryuuzaki. Rue Ryuuzaki—L.L.[1]

Đối với bất kỳ ai ở Wammy’s House, không có mục đích nào lớn hơn tự nhận diện bản thân mình dưới cái tên đó—và Beyond Birthday đã nắm lấy cơ hội này. Ngay cả Naomi Misora biết điều gì sẽ xảy ra cho các thám tử tự nhận mình là L, và B ở Wammy’s House, hắn biết nhiều hơn bất cứ ai, vì thế lựa chọn này gợi ý về sức mạnh quyết định của hắn. Hắn chưa từng một lần có ý định sống lâu hơn. Hắn đã quyết định. Hắn đã sẵn sàng.

Và, dưới cái tên Ryuuzaki, hắn đã đóng vai một tên ngốc, quan sát Naomi Misora, thỉnh thoảng định hướng cho cô ta, từ hiện trường vụ thứ nhất tới vụ thứ ba, chắc chắn rằng cô ta đã thu thập và giải mã hết mọi thông điệp mà hắn để lại. So với thử thách mà hắn đã đối mặt khi thuyết phục thân nhân của những người bị hại thuê hắn phá án, dẫn dắt Misora không khác gì tản bộ trong công viên. Trong mọi lúc, hắn đã thử cô ta từ góc độ này đến góc độ khác, xem cô có xứng đáng làm người thay thế cho L...

Misora đã liên lạc với L bất kỳ lúc nào có dịp trong suốt quá trình điều tra của cô ta. Và rõ ràng cô ta đã nhận hướng dẫn từ L để cho phép tay thám tử tư bí ẩn này, Rue Ryuuzaki, tự do hoạt động. Hắn đã tiên liệu trước điều này—hắn đã gửi câu đố ô chữ cho LAPD chỉ vì lý do đó. Nếu ai đó xuất hiện và có một loại tài liệu mật mà chỉ có người như L có thể lấy được, ngay cả vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ cũng không thể coi thường anh ta—mặc dù, thực tế, Ryuuzaki đã có câu đố đó trong tay đơn giản bởi vì chính hắn đã tạo ra nó.

Misora đã thể hiện tốt hơn nhiều so với hắn dự tính. Giống như mặt trăng cũng có phần tối của nó và mọi đồng tiên đều có hai mặt, những gợi ý của Ryuuzaki vừa rõ ràng nhưng cũng kín đáo và những thám tử bình thường không dễ đi tới kết luận nhanh như vậy. Cô ta chính xác như những gì hắn ta đã hy vọng sẽ xuất hiện. Ba hiện trường đầu tiên có mọi manh mối cần được giải ra để kế hoạch của hắn diễn ra suôn sẻ, nhưng Ryuuzaki không thể tự giải được quá nhiều—giống như L dùng Misora để theo dõi B, B đã dùng Misora để theo dõi L. Rue Ryuuzaki không thể là gì hơn một thám tử tư đáng nghi—không đáng tin cậy, nhưng cũng không thể quá thu hút sự chú ý của L. Trong kế hoạch của Beyond Birthday, ba vụ án đầu tiên chỉ để dựng nên hành động chính, án mạng thứ tư. Misora đã là người đầu tiên sử dụng từ “ngụy trang”, nhưng với nghĩa đó, tất cả ba vụ án trước đều để là ngụy trang, để che giấu cho sự thật đằng sau án mạng cuối cùng.

Ở hiện trường vụ thứ ba, chiếc đồng hồ đã chỉ tới một khu phức hợp lớn ở Pasadena, trong Thung Lũng, nơi có đến hai B.B. Không khó cho B để xác định vị trí này, với đôi mắt của tử thần—nhưng cũng phải nói, không phải đơn giản để tìm ra một nơi hoàn toàn khớp với mọi điều kiện cần thiết. Phòng 1313, Blackberry Brown. Phòng 404, Blues-harp Babysplit. Naomi Misora đã hành động một mình, cho phép hắn tránh việc cần phải sử dụng tới phương án dự phòng mà hắn đã dựng nên trong trường hợp L gửi tới nhiều hơn một người. Nếu có hai người, không dễ dàng tìm được một B.B. thứ ba.

Misora ở phòng 1313, và hắn ở phòng 404. Thực ra mà nói, phòng nào cũng không quan trọng. Misora ở phòng 1313 với lý do không thể tốt hơn: cô ta là một phụ nữ.

Và rồi Ryuuzaki tự sát.

Xoay khóa vặn bằng tay, đóng một hình nhân Wara Ningyou lên tường, đập vỡ hệ thống cứu hỏa, tắt chuông báo động, lau những dấu vân tay, tắm mình trong dầu hỏa, và tự châm lửa đốt chính mình.

Hắn đã chọn bản thân làm nạn nhân thứ tư. Beyond Birthday, B.B. cuối cùng. Rue Ryuuzaki là một cái tên giả mà không cần tới L—Misora là một điệp viên FBI, và có thể tự tìm ra nhanh chóng, và nếu cô ta đào sâu hơn nữa một chút sẽ có thể tìm ra tên thật của hắn là Beyond Birthday B.B. Hơn cả dễ chấp nhận như một nạn nhân cuối cùng—và một cái kết thích hợp cho một thám tử tư bí ẩn.

Tự thiêu. Đến chết.

Theo lẽ tự nhiên, khuôn mặt và dấu vân tay của hắn cũng sẽ cháy hết—hắn đã luôn che giấu khuôn mặt thật của mình dưới lớp trang điểm dày trước Misora, và hắn chưa từng để lại một bức ảnh nào. Vì thế ngay cả nếu ai đó tới Wammy’s House để điều tra về thân thế hắn, họ cũng sẽ không thể biết được rằng Rue Ryuuzaki/Beyond Birthday chính là B ở Wammy’s House. Hắn không để lại bất kỳ thứ gì liên kết giữa Beyond Birthday và B. Hắn không có ý định che giấu thân phận của chính mình (hắn còn muốn họ tìm ra tên hắn là Beyond Birthday, để biết rằng hắn cũng là một B.B.), nhưng hắn không thể để lộ hắn là B ở Wammy’s House. Lý do hắn đã thay đổi phương thức giết người từ siết cổ ở vụ thứ nhất, đánh đập ở vụ thứ hai đến đâm dao ở vụ thứ ba, một phần là vì tò mò, nhưng quan trọng hơn thế rất nhiều đó là để khiến việc vụ thứ tư là chết thiêu trở nên thật tự nhiên. Tương tự cả với những tổn thương nghiêm trọng hắn đã ngây nên cho các thi thể trước—mặc dù Beyond Birthday không thể hủy hoại thi thể của chính mình sau khi chết. Hắn không chấp nhận một sự thiếu nhất quán như vậy. Nhưng với một thi thể đã cháy đen, không thể nói những tổn thương đó có được gây ra hay không.

Ở vụ thứ tư, tôi cũng không cần phải giải thích, không có thông điệp nào. Không có lý do gì để để lại thông điệp. B đang cho L thấy rằng Những án mạng Los Angeles BB là một vụ án không thể giải được.

Rằng L không thể giải được.

Nói cách khác, anh ta chưa thể có bất kỳ lời giải rõ ràng nào—vì hung thủ đã tự sát, dưới vai trò nạn nhân thứ tư, không còn hung thủ để truy bắt, và không còn manh mối để tìm ra hắn. Đó là lý do độ khó đã gia tăng đáng kể sau từng vụ. Đặc biệt là thông điệp để lại ở hiện trường vụ thứ ba, với hai đáp án không rõ ràng—a.m. và p.m., và phòng 1313 và 404. Vì thế khi không có thông điệp nào được tìm thấy ở vụ thứ tư, Misora, và cả L, sẽ tin rằng họ đã bỏ qua nó. Điều gì đó đáng ra phải ở đó, nhưng lại không còn—sẽ khó hơn rất nhiều để tìm một thứ không có ở đó so với những thứ đã có ở đó. Đặc biệt là khi ngay từ đầu thứ đó đã không hề có ở đó—trong trường hợp này, không có cách nào để họ có thể tìm ra nó.

Nhưng làm sao họ có thể chứng minh điều đó?

Một bài toán mà không có lời giải sẽ chỉ có một đáp án—đó là không thể giải được. Nhưng đáp án đó sẽ mâu thuẫn với sự rõ ràng thể hiện ở ba vụ trước. Đó là điều làm khó bọn họ. Không thể tìm thấy cái gì không còn ở đó, L sẽ phải tiếp tục tìm kiếm B—người đã không tồn tại. Giả thiết về việc giảm dần hình nhân Wara Ningyou sau mỗi vụ ngay từ đầu đã cho biết sẽ chỉ có đúng bốn án mạng, như vậy việc không còn một án mạng nào nữa sẽ không có nghĩa hung thủ đã chết. L sẽ phải truy đuổi cái bóng của B đã chết. L sẽ mãi mãi bị cái bóng ấy đè nặng. L sẽ giành cả cuộc đời còn lại chiến đấu với nỗi sợ hãi cái bóng của B.

L sẽ thua.

B sẽ thắng.

B ở đỉnh cao, và L ở dưới đáy—L phải quỳ gối dưới chân B. Bản sao đã vượt qua bản gốc.

Hay ít nhất hắn đã nghĩ như vậy.

Trên thực tế, điều này đã không xảy ra, và toàn bộ khoảng thời gian hắn đã bỏ ra để chuẩn bị cho tội ác cuối cùng đã không để làm gì, đã tan thành từng mản. Bởi vì hắn đã luôn chỉ chú tâm tới L, và chưa bao giờ xem Naomi Misora hơn một con tốt. Tất cả sự chú ý của hắn đều hướng tới người đằng sau cô, mà chưa bao giờ nhìn thấy Misora đứng ngay trước anh ta. Ngay cả khi hắn đã khen ngợi kỹ năng của cô, hắn cuối cùng vẫn đánh giá thấp cô. Cô đã làm tốt hơn những gì hắn mong đợi—cách nói này thực sự rất ngạo mạn. Nếu bạn hỏi tôi, ngay cả không có những gợi ý của Ryuuzaki, cô ấy cũng sẽ giải ra các câu đố với cùng tốc độ đó.

Naomi Misora.

Chìa khóa của vấn đề là những căn phòng khóa trái. Ryuuzaki đã nhắc đi nhắc lại đó là một chi tiết không cần bận tâm, rằng hung thủ chỉ cần dùng chìa khóa sơ cua. Bởi vì ngay hắn ta cũng nhận thức rằng chú ý đến điều này sẽ là trở ngại. Beyond Birthday hiểu rõ điểm yếu trong kế hoạch của mình.

Nhưng đó là những điểm yếu có thể lãng quên ngay khi vụ thứ tư xảy ra, và nếu hắn có thể khiến cô sao lãng cho đến khi đó... thì B sẽ chiến thắng. Việc Misora đã phát hiện ra ngay trước khi vụ thứ tư hoàn thành có thể hoàn toàn coi như may mắn nhất thời.

Ở hiện trường của ba vụ án đầu, hình nhân Wara Ningyou đã ở đối diện với cửa, và chúng ở độ cao ngang với núm vặn của chốt cửa—cô đã phải chú ý tới cả hai điểm này để tìm ra. Ở vụ thứ ba, các hình nhân đã được tính chung với bọn thú nhồi bông, điều dường như đã đủ hợp lý, nhưng đó không phải ý nghĩa của chúng ngay từ đầu. Và ý nghĩa ẩn dụ cho số nạn nhân cũng không phải mục đích chính.

Cụ thể, chúng ta hãy xem những căn phòng bị khoá trái đã được tạo ra như thế nào. Những cánh cửa đã được khoá bằng một sợi chỉ. Cùng với một cây kim. Misora đã đề xuất cho sợi chỉ đi qua khe dưới cánh cửa, và kéo nó để khiến núm vặn xoay. Ryuuzaki đã bác bỏ, nhưng điều đó đã rất gần. Cô đã gần đúng, nhưng bằng cách ấy, lực kéo sẽ tác dụng chủ yếu lên cánh cửa nhiều hơn lên núm vặn. Như Ryuuzaki đã giải thích, tác dụng duy nhất của cách làm này là kéo cánh cửa ra ngoài trong khi đó là loại cánh cửa mở vào trong.

Nhưng cô đã tới rất gần.

Ở nơi cô đã từng tin án mạng thứ tư nhiều khả năng sẽ xảy ra, Misora đã ngồi trước cánh cửa, đặt tầm mắt ngang thắt lưng, và nhìn bức tường đối diện—tưởng tượng một hình nhân Wara Ningyou ở đó. Treo trên bức tường kia. Tất nhiên, hình nhân phải được đóng vào đó. Không có cách nào nó có thể tự lơ lửng ở đó—điều ấy chỉ xảy ra trong những cuốn phim kinh dị. Nó đã được đóng vào đó—nghĩa là cũng có một thứ khác được đóng ở đó. Những lỗ nhỏ trên tường ở từng hiện trường án mạng—thậm chí không cần nhìn những bức hình trong tài liệu, Naomi Misora là người Nhật Bản, cô biết về chúng như một phần văn hóa quê hương mình. Wara Ningyou có những chiếc đinh xuyên qua chúng.

Những chiếc đinh mảnh và dài.

Và đối với hung thủ, mấu chốt không phải ở những hình nhân... mà chính là ở những chiếc đinh. Wara Ningyou không có vai trò gì ngoài một thứ đánh lạc hướng với màu sắc huyền bí. Nhưng những chiếc đinh... những mũ đinh. Sợi chỉ luồn dưới cánh cửa, vòng qua mũ đinh, và từ đó đi qua bức tường bên cạnh, vòng qua một mũ đinh khác, và sau đó quay lại cánh cửa, vòng xung quanh núm vặn—ở cùng độ cao với những hình nhân. Tất nhiên, đây là cách giải thích đã đơn giản hóa cho dễ hiểu, và cách làm thật phải được thực hiện theo trình tự ngược lại, bắt đầu từ chốt cửa. Nhưng... điểm mấu chốt là, sợi chỉ đã vạch ra một tam giác lớn giữa căn phòng. Và khi bạn kéo mạnh...

Núm vặn trên cánh cửa sẽ xoay.

Click.

Mấu chốt là, hắn đã sử dụng những mũ đinh như những ròng rọc, biến thành những lực đan vào nhau. Chính xác hơn, hình nhân Wara Ningyou không phải đặt đối diện cánh cửa, hay đối diện chiếc khóa vặn, mà là đối diện khe cửa. Cách làm này sẽ tránh được việc lực tác dụng lên sợi chỉ bị phân tán bởi cánh cửa. Sợi chỉ không chạm vào cửa, mà chỉ đi qua nó, hướng trức tiệp vào chiếc đinh trên hình nhân phía đối diện—và tất cả các lực đều nằm trên phương đó. Và mũ đinh có chức năng thay thế một ròng rọc, hai lần biến đổi hướng của lực tác dụng, nhờ vậy xoay được núm vặn. Một khi cửa đã khóa, hiển nhiên, hắn sẽ phải thu hồi sợi chỉ, vì thế hắn đã sử dụng một sợi dài gấp đôi cần thiết... lời giải thích chỉ là phần nói thêm trong trường hợp này. Ngay khi hắn chắc chắn cửa đã khóa, hắn sẽ thả một đầu sợi chỉ và kéo đầu còn lại, hoàn toàn thu hồi được sợi chỉ về tay mình. Tất cả mọi người đều có thể làm được trò này, chỉ cần tìm một sợi chỉ vững chắc không bị đứt. Nếu có thời gian, bạn hãy thử làm ở phòng mình. Nếu như bạn được phép đóng đinh vào những bức tường.

Mặc dù giải thích dài dòng, bản chất thực sự của trò khóa trái cửa hoàn toàn không quan trọng. Ừ thì... không hẳn là hoàn toàn, nhưng nếu quá để ý đến nó sẽ bỏ qua câu chuyện chính. Vấn đề là ở chỗ để thực hiện điều này, bạn sẽ cần ít nhất hai hình nhân—bởi bạn cần hai mũ đinh. Ít nhất là hai. Trên bức tường đối diện và một bức tường bên cạnh. Bốn hình nhân, ba hình nhân, hai hình nhân—có thể thực hiện thủ thuật này trong ba vụ đầu. Nhưng ở vụ cuối, khi chỉ còn một hình nhân, trò này sẽ không thể sử dụng được. Nếu chỉ có duy nhất một ròng rọc đối diện cánh cửa, chốt vặn sẽ không xoay. Sợi chỉ sẽ không tạo ra một hình tam giác, chỉ có thể đi và quay lại thành hai đường thẳng song song. Vì thế, như tôi đã giải thích, nạn nhân cuối cùng, Rue Ryuuzaki, đã tự xoay núm vặn bằng tay. Chúng ta chỉ có thể biết được điều này bởi vì thủ thuật đó đã được khám phá trước khi vụ thứ tư xảy ra—ngược lại, việc căn phòng khóa trái được dựng nên với một Wara Ningyou sẽ chỉ đơn giản được ghi trong tài liệu cùng những chi tiết khác. Điểm yếu trong kế hoạch của hắn sẽ không còn—chỉ cần chi tiết căn phòng khóa trái vẫn còn là một điều bí ẩn cho tới vụ thứ tư, nó sẽ mãi là điều bí ẩn.

Naomi Misora đã vừa kịp lúc.

Chính Ryuuzaki đã từng hỏi lơ đãng, “Để làm gì?”. Tại sao hung thủ lại phải dựng nên một căn phòng khóa trái? Câu hỏi đó. Trò chơi, cho vui... câu đố. Những căn phòng kín được dựng nên để khiến những vụ ám sát trở nên giống tự sát... nhưng trong vụ này, những căn phòng khóa trái được dựng nên để khiến vụ án thứ tư không giống một vụ tự sát.

Để mang đến cho L một câu đố anh ta không thể giải được.

Ngay cả khi anh ta không thể phá án, không có nghĩa là không có câu trả lời.

Câu trả lời đó là: vụ án này không thể giải được.

Theo kịch bản của Ryuuzaki, Misora sẽ chạy xuống khi anh ta không trả lời cuộc điện thoại đã được định sẵn để tìm ra Wara Ningyou và Beyond Birthday chết cháy—và nếu cô chưa phát hiện ra bí mật về căn phòng khóa trái, thì mọi thứ sẽ xảy ra đúng như kế hoạch của B một cách hoàn hảo. Khi căn phòng được khóa trái với chỉ một hình nhân, không ai có thể nghĩ tới thủ thuật tam giác.

Nếu cảnh sát không lấy đi những hình nhân và những cây đinh, có thể Misora đã tìm ra sớm hơn. Nhưng đây không phải là chuyện may rủi, mà cũng là một phần trong kế hoạch của B. Hắn biết hết mọi chuyện bao gồm việc cảnh sát sẽ điều tra hiện trường trước. Beyond Birthday thậm chí còn tính toán được rằng trước khi con tốt của L tới hiện trường, hình nhân Wara Ningyou và những cây đinh đã được lấy đi. Vụ thứ ba là nơi duy nhất chúng có thể vẫn còn—và trong trường hợp đó, chúng đã được tính vào đống thú nhồi bông trên tường để giải câu đố mặt đồng hồ, điều sẽ gây nhiễu công tác điều tra. Vì thế thứ duy nhất đã không đúng như kế hoạch của B là năng lực điều tra của Misora.

Không, không phải năng lực.

Sự nhạy cảm.

Nhưng việt tìm ra thủ thuật căn phòng khóa trái hay cách hung thủ đã khóa trái phòng chỉ có thể dùng trong ba vụ đầu không phải là điều giúp Naomi Misora phá án. Thay vào đó, cô đã bắt đầu thắc mắc hắn định làm thế nào để khóa trái cửa ở vụ thứ tư. Hay thắc mắc phải chăng toàn bộ giả thiết đã định hướng sai lầm. Những nghi ngờ của cô đã không hướng tới Ryuuzaki từ đầu. Tất nhiên là không—cô đã không được biết một chi tiết nào về mối quan hệ giữa L và B, vì thế cô không thể hình dung ra một lý do tại sao Ryuuzaki lại thực hiện những điều như thế. Cô không ngừng nói rằng hắn rất đáng nghi, nhưng nghi ngờ của cô chưa từng rõ ràng. Để lên giả thiết rằng vụ thứ tư thực sự là một vụ tự sát, cô cần phải nhận ra rằng thông điệp đã hướng tới hai hiện trường có khả năng, rằng hai nạn nhân đang chờ đợi hung thủ, và vì một trong số họ là cô, người kia hẳn sẽ là hung thủ... Nhưng Naomi Misora đã không suy luận logic đến mức đó để có thể tìm ra tên sát nhân là ai.

Nhưng cô đã tìm ra.

Bởi vì hắn đã biết.

Hắn biết rằng Naomi Misora tập capoeira.

Và trong trường hợp này, hai người duy nhất biết điều đó là L, người mà chính Misora đã cho biết, và gã đàn ông đã tấn công cô trong con hẻm ở khu trung tâm—tên sát nhân. Misora đã sử dụng capoeira khi chống trả lại hắn. Cô đã gián tiếp cho hắn biết môn võ cô tập. Vì cái ý tưởng Ryuuzaki chính là L sẽ trở nên ngớ ngẩn và không thể nghĩ ra được, nên Ryuuzaki chính là gã tấn công cô... nhờ đó mà Misora đã tìm ra sự thật.

Thất bại.

Thất bại duy nhất của Beyond Birthday, Rue Ryuuzaki. Thất bại mà một tên sát nhân không bao giờ gây ra lầm lỗi đã gặp phải. Nếu hắn chỉ cần đánh giá Naomi Misora cao hơn một chút, có thể hắn sẽ không phạm phải sai lần đó. Nhưng đã quá muộn. Hắn đã được sinh ra với đôi mắt của tử thần, nhưng hắn không có đôi mắt đánh giá con người... Có thể đó là một bài học cần được rút ra.

Giờ đây có một điều đã mãi mãi trở thành bí mật, đó là L đã biết bao nhiêu phần sự thật và khi nào. Có thể anh ta đã biết mọi thứ và đặt Misora vào kế hoạch đó, mà cũng có thể anh ta chưa phát hiện ra điều gì và đã được cô giúp hoàn toàn. Khả năng nào cũng hoàn toàn có thể. Nhưng chúng ta hãy thôi nghĩ tới những điều vặt vãnh như vậy. L không phải nhân vật mà chúng ta nên nói về những điều tầm thường. Khi mà một điều đã rõ ràng, những việc khác không còn quan trọng nữa.

B đã thua Naomi Misora.

Tức là, hắn đã thua L.

Hai lần thua trong một cuộc chiến, không thể chết theo cách hắn đã lên kế hoạch, Beyond Birthday được đưa tới bệnh viện, kết thúc chuỗi vụ ám sát hàng loạt được bắt đầu một tháng trước, ngày 31 tháng Bảy... à không, ngày 22 tháng Bảy, khi lời cảnh báo đầu tiên tới tay cảnh sát. Có lẽ B đã tưới xăng lên mình chính vào khoảnh khắc Misora tìm ra sự thật. Mất tròn một phút để cô tới phòng 404. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu hắn chết vì ngạt thở trước khi cô tới nơi, hay chết trước khi nhập viện, trước khi xe cứu thương tới. Nhưng hắn đã không chết. Hắn đã không chết. Cơ thể hắn mạnh hơn hắn tưởng, và cuộc đời hắn kéo dài hơn hắn nghĩ. Phần khó nhất của việc giết người là thực sự giết họ—nếu hắn có thể nhìn thấy phần đời của hắn, tôi chắc chắn Beyond Birthday sẽ chọn một phương pháp khác. Tội nghiệp người đàn anh của tôi. Không phải chỉ vì hắn đã bị đánh bại hoàn toàn, mà bởi vì hắn đã sống, trở về nhà trong sự nhục nhã... hắn hẳn đã muốn chết. Hãy nhận lời chia buồn của tôi, B.

Và như vậy, không còn gì để nói trong những ghi chép về Những án mạng Los Angeles BB. Nếu tôi còn chỗ, tôi sẽ viết về hai câu chuyện khác tôi đã được nghe từ L: câu chuyện về cuộc chiến giữa ba thám tử giỏi nhất, phá giải vụ khủng bố sinh học khét tiếng đó, cùng với sự xuất hiện của những chữ cái cuối cùng, X và Z đầu tiên của Wammy’s House; và câu chuyện kể về cách nhà đầu tư giỏi nhất thế giới, Quillish Wammy, tức Watari, lần đầu gặp L, lúc anh ta khoảng tám tuổi—vụ án đã mang tới cho chúng ta vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ, vụ đánh bom điên rồ ở Winchester xảy ra ngay sau Đại chiến thứ ba. Nhưng dù tôi có nhìn những điều này khách quan thế nào, tôi cũng không còn chỗ viết hay thời gian. Ôi. Trong trường hợp đó, để kết thúc tập tài liệu này, tôi xin kể vài chuyện đã xảy ra với Naomi Misora vài ngày sau.

Với tất cả những gì đã xảy ra, việc Misora quay lại với FBI đã được dời tới tháng Chín. Bắt được Beyond Birthday đã được chứng minh tuyệt vời hơn những gì cô có thể mong đợi, và không ai nói một từ nào về chuyện cô đã hoạt động độc lập trong thời gian nghỉ phép. Khi cô không được nổi tiếng nơi làm việc, không ai phủ nhận rằng cô làm tốt công việc của mình—ít nhất, không phải công khai. Không khó hình dung rằng L đã làm thay cô một số việc. Ở một góc nhìn thực tế hơn, cũng không khó để hình dung ai là người đã gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của Misora dưới danh nghĩa một công ty cô chưa từng nghe qua.

Vào mồng 1 tháng Chín, cô đi bộ khỏi nhà, hướng tới nhà ga gần nhất. Khi cô tới văn phòng, cấp trên của cô đã trả lại phù hiệu, súng và còng tay. Cô đã hơi ngượng, và cảm thấy một ít bươm bướm trong dạ dày, nhưng khi điều đó đã qua, cô lại trở về cuộc sống trước đây của mình.

Cô chỉ nói chuyện với L một lần duy nhất sau khi hung thủ bị bắt. Anh ta cảm ơn cô vì đã giúp đỡ phá án, và chỉ nói với cô một ít về nền tảng của vụ án. Rằng B đã là một ứng cử viên để vượt qua L, và rằng áp lực đó đã khiến hắn đi sai đường. Cuối cùng cô cũng cảm thấy hiểu được một số hành động khó hiểu của Ryuuzaki trước đây, nhưng cô cũng cảm thấy cô chỉ hình dung là mình hiểu. Tất cả là chỉ một vụ thách đố L mà hắn đã giết người và tự sát, tất cả chỉ vì thế... nhưng khi những vụ án mạng có thể được coi là những hành động mất trí, tự giết chính mình vì lý do đó thì không giống như vậy. Trước khi hắn trở nên như thế, giá có ai đó ngăn hắn lại... nhưng điều đó chỉ chứng minh rằng hắn đã quyết tâm đến mức nào đối với mục đích của mình. Mạng sống của hắn cũng vô nghĩa như của những nạn nhân hắn chọn, chẳng là gì cả ngoài một công cụ trong cuộc thách đố đối với L của Beyond Birthday. Điều đó với hắn quan trọng hơn cả mạng sống của chính hắn. Có lẽ hắn tuyệt vọng nhiều hơn là quyết tâm. Không ai có thể ngăn hắn lại.

Đó là quyết định của hắn.

Điều này khiến hắn ta... thật mạnh mẽ.

Có phải hắn thực sự mạnh mẽ không?

Misora tự hỏi, nhớ lại hắn đã nhai móng tay bồn chồn như thế nào.

Sức mạnh.

Sức mạnh mà Misora chưa từng hi vọng bắt chước...

Lối vào nhà ga hiện ra, và đứng trước nó là một gã trai kỳ cục, trông không thoải mái.

Một thanh niên trẻ có vẻ sôi nổi.

Quầng thâm dưới mắt anh ta sẫm màu tới nỗi cô tự hỏi phải chăng chúng chỉ là lớp trang điểm. Giống như anh ta đã không ngủ nhiều ngày rồi—hay anh ta chưa từng ngủ trong đời. Như thể ý thức về công lý không cho phép anh ta có thời gian ngủ, vì anh ta có quá nhiều vụ án để suy nghĩ, chiến đấu với áp lực mỗi ngày.

Anh ta mặc áo thun dài tay và quần jeans màu xanh.

Đôi chân trần của anh ta xỏ trực tiếp vào giày thể thao. Cô cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

Như thể cô đã nhìn thấy hay gặp anh ta một lần trước đây.

Một nét gì đó ở anh ta khiến cô nghĩ tới Rue Ryuuzaki—hay Beyond Birthday. Nhưng với thứ tự ngược lại, giống như đây mới là bản gốc, còn kia chỉ là bản sao.

“Ừm, chúng ta đã...?” cô hỏi, mặc dù anh ta chỉ đang đứng một mình ở lối vào, và cô có thể đơn giản là mặc kệ anh ta.

Gã thanh niên lập tức nhảy bổ vào cô.

Nhảy bổ vào cô? Không, không phải thế. Anh ta thật sự đang cố vòng tay quanh cô.

“Hả?! Không!”

Misora lập tức ngửa người ra sau, tránh khỏi vòng tay của anh ta, nhanh chóng chuyển sang thế tấn công. Cô hạ thấp phần trên của cơ thể, lộn một vòng trong không khí và giơ chân ra đằng sau như một con bọ cạp, đặt cả hai gót lên vai gã thanh niên. Hai chân cô giậm mạnh xuống đát, và tác động đó khiến anh ta mất thăng bằng.

Sau cú va chạm, anh ta ngã xuống những bậc thềm ở nhà ga.

Ôi. Hơi quá đà.

Tất nhiên là anh ta đã tấn công cô, nhưng Misora nhanh chóng lấy lại thăng bằng và chạy tới chỗ anh ta. “Anh không sao chứ?” cô hỏi.

Anh ta đang nằm úp bụng như một con cóc chết.

“Tôi thấy rồi,” anh ta lẩm bẩm, dường như tự nói với chính mình. “Xem video và tự mắt chứng kiến khá khác nhau, nhưng giờ tôi nghĩ là tôi đã hiểu.”

“Hử?”

Anh ta đang nói về cái gì vậy? Anh ta bị đập đầu vào đâu đó chăng? Ngày đầu tiên cô quay lại công việc, và đã gặp ngay rắc rối...

“Ừm... anh đứng lên được không?” Misora nói, với tới anh ta. Gã thanh niên ngước lên nhìn cô, mắt anh ta tối như hai cái hốc đang nhìn chằm chằm cô.

“Cám ơn,” anh ta nói, cầm lấy tay cô. Misora kéo anh ta dậy.

“Anh có bị thương không? Anh không đau ở đâu chứ?”

“Tôi ổn, cám ơn,” anh ta nói, không chịu thả tay cô ra. Ngay cả khi đã đứng dậy, anh ta cũng không có ý định rời ra. Trông họ giống như đang bắt tay. Như những chiến binh trên đấu trường, trao đổi một cái bắt tay xã giao trước khi lao vào một cuộc chiến đẫm máu.

“Cô thật tốt,” anh ta nói, cùng với thứ gì đó giống như một nụ cười, và cuối cùng thả tay cô ra. Rồi anh ta bước đi lảo đảo như chưa có gì xảy ra, chầm chậm leo lên những bậc thềm.

“À... khoan đã! Một giây thôi!”

Misora đã định để anh ta đi, nhưng một giây sau cô chạy theo, vòng ra trước mặt anh ta lần nữa. Cô là một điệp viên FBI và không thể để một kẻ tấn công chạy thoát. Gã thanh niên đang ngậm ngón tay cái của mình. Trông anh ta không có vẻ gì là lo lắng.

“Nếu anh không bị đau, anh cần phải đi với tôi. Quấy rối tình dục là một tội nghiêm trọng. Anh không thể vòng tay ôm phụ nữ. Anh đã nghĩ gì vậy?”

“...”

“Đừng chỉ đứng yên như thế. Nói gì đi. Thái độ này sẽ không giúp được gì anh đâu. Tên anh là gì?”

Naomi Misora đã hỏi tên anh ta.

Gã thanh niên gật đầu.

Và trả lời.

“Hãy gọi tôi là Ryuuzaki,” anh ta nói bình thản.

Giống hệt như một người trước đây.

Một vài năm sau khi hắn bị bắt, vào ngày 21 tháng Một, 2004, khi đang lãnh án tù chung thân ở nhà tù California, Beyond Birthday đã chết vì một cơn đau tim bí hiểm.

—Hết—

Ghi chú

↑ L phiên âm trong tiếng nhật là Eru (エル), Rue (ルエ) là viết ngược lại của Eru.—ND

Bình luận (0)Facebook