Mở đầu
Độ dài 1,491 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:17
Khi Beyond Birthday lấy mạng nạn nhân thứ ba của mình, hắn định làm một thử nghiệm—để xem có cách nào làm một con người chết vì xuất huyết trong mà không cần phải hủy hoại một bộ phận cơ thể nào hay không. Cụ thể, hắn cho nạn nhân chìm vào trạng thái vô thức bằng thuốc mê; trói người đó lại, đánh gãy cánh tay trái của nạn nhân mà cẩn thận không làm làn da bên ngoài mảy may xước xát. Hắn hy vọng cách này có thể làm nạn nhân xuất huyết trong dẫn tới chết vì mất máu, nhưng nỗ lực này, thật đáng buồn, đã thất bại. Máu bị dồn ứ trong cánh tay, và xuất hiện vết bầm tím dưới da, nhưng nạn nhân không chết. Người đó chỉ co giật, chấn động, nhưng vẫn còn sống. Hắn đã từng tin rằng cách này có thể làm mất máu nhiều đến mức giết chết một con người, nhưng có vẻ như hắn đã đánh giá thấp vấn đề. Thực ra, Beyond Birthday không mấy thích thú với những nguyên nhân dẫn đến cái chết, nên việc làm này không hơn gì một thí nghiệm thú vị. Đối với hắn việc nó có thành công hay không chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Beyond Birthday nhún vai, và lấy ra một con dao...
Không, không, không, không, không.
Không phải phong cách này, không phải giọng kể này—Tôi sẽ không bao giờ cố kiềm chế giọng kể thật của mình nữa. Càng cố gắng, tôi sẽ càng cảm thấy nhàm chán và sẽ càng lười viết lách hơn. Theo cách Holden Caulfield (một trong những kẻ nhảm nhí nhất lịch sử văn chương) có thể đã nói thì, viết chi tiết những gì Beyond Birthday suy nghĩ và hành động không phù hợp với mục đích của tôi (kể cả nếu, ở vị trí của tôi, tôi có đồng cảm với hắn lắm lắm đi nữa). Giải thích toàn bộ các vụ giết người của hắn bằng những câu chữ được chọn lựa cẩn thận không lý gì lại làm tăng giá trị của những ghi chép này. Đây không phải một báo cáo, cũng không phải một tiểu thuyết. Kể cả nếu nó tự nhiên trở thành một trong những thứ ấy, tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Tôi ghét phải nói một câu nhàm thế này, nhưng tôi nghĩ rằng trước khi bất cứ ai để mắt tới những dòng này thì tôi đã không còn sống trên đời rồi.
Chắc tôi cũng không cần nhắc độc giả về cuộc đối đầu huyền thoại giữa vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ, L, và tên sát nhân lố bịch đó, Kira. Công cụ giết người còn không tưởng hơn cả một cái máy chém (ví dụ thế), nhưng tất cả những gì Kira đã đạt được là một triều đại của khủng bố và một cách nghĩ ấu trĩ thê thảm. Nhìn lại, tôi chỉ có thể phỏng đoán rằng các vị thần chiến thắng đã mỉm cười với Kira vì cái mục đích tiêu khiển vớ vẩn của riêng họ. Có thể các vị thần này thực sự muốn một thế giới đẫm máu của sự phản bội và những cáo tội sai. Có thể toàn bộ câu chuyện tồn tại như một bài học để dạy chúng ta về sự khác nhau giữa Thượng đế và Tử thần. Ai mà biết được? Tôi, một cá nhân, không có ý định bỏ phí một chút thời gian nào nữa để nghĩ về chuỗi sự kiện tiêu cực bậc nhất này.
Cho chúng xuống địa ngục cùng với Kira.
Điều có ý nghĩa đối với tôi là L.
L.
Vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ. Mặc dù có khả năng trí tuệ siêu phàm, L đã chết trẻ một cách bất công. Chỉ tính riêng những ghi chép công khai, anh ta đã giải quyết xong trên 3,500 vụ án khó, và tống số tội phạm lớn gấp ba lần như thế vào tù. Anh ta nắm trong tay một quyền lực không thể tin nổi, có thể huy động bất kỳ cơ quan điều tra nào trên toàn thế giới, và luôn được tán dương về công sức của mình. Tuy vậy, trong mọi trường hợp, L không bao giờ ra mặt. Tôi muốn ghi lại từng lời của anh ta chính xác nhất có thể. Và tôi muốn để chúng cho ai đó tìm ra. Ai đó có được cơ hội theo gót anh ta. Ừ thì, có thể tôi đã không thể kế nghiệp L, nhưng tôi muốn gác điều này lại đã.
Vậy là những gì các bạn đang đọc bây giờ là ghi chép của tôi về L. Đây là một lời trăn trối, không phải từ tôi, và không trực tiếp cho thế giới. Người đầu tiên đọc được cái này nhiều khả năng nhất là thằng đầu to phiền toái Near. Nhưng kể cả trong trường hợp đó, tôi sẽ không mong đợi nó xé hay đốt những trang này. Nếu nó cảm thấy tồi tệ khi phát hiện ra rằng tôi biết những điều về L mà nó không biết, thì cũng tốt thôi. Cũng có một khả năng Kira sẽ đọc được... và tôi hy vọng hắn sẽ. Nếu những ghi chép này nói với tên sát nhân, kẻ chỉ có thể thắng nhờ sự trợ lực của một quyển sổ giết người siêu nhiên và một thằng tử thần ngu ngốc, rằng hắn, dưới bất kỳ hoàn cảnh nào khác, thậm chí không đáng một hạt cát trong giày của L, thì những ghi chép ấy đã đạt được mục đích.
Tôi là một trong số ít người đã từng gặp L dưới danh nghĩa L. Tôi gặp anh ta khi nào và bao giờ... đó là kỷ niệm đáng giá nhất mà tôi có, và tôi sẽ không viết ở đây, nhưng vào dịp đó L đã thuật lại cho tôi ba câu chuyện về chuỗi thành tích của anh ta, và câu chuyện liên quan tới Beyond Birthday là một trong số chúng. Nếu tôi thôi thói kiểu cách mà chỉ đơn giản gọi nó là Những án mạng Los Angeles BB, thì tôi nghĩ rất nhiều người trong số các bạn sẽ nhận ra đã từng nghe về nó. Tất nhiên, việc L và quan trọng hơn là Wammy’s House, nơi nuôi tôi lớn cho tới khi tôi 15, có liên quan mật thiết tới vấn đề này—chưa bao giờ được đưa ra ánh sáng, nhưng thực tế là như vậy. L, về nguyên tắc, không bao giờ tham gia một vụ án mà không có nhiều hơn mười nạn nhân hay đe doạ nhiều hơn một triệu đô la, và đó cũng chính là lý do tại sao anh ta tham gia vào vụ án nhỏ này—vụ án chỉ có 3 hay 4 nạn nhân—một cách chậm trễ nhưng cũng xông xáo như vậy. Tôi sẽ giải thích rõ hơn ở những trang sau, nhưng vì lý do này, Những án mạng Los Angeles BB là một bước ngoặt đối với L, với tôi, và thậm chí cả Kira. Nó là một sự kiện vĩ đại đối với tất cả chúng tôi.
Tại sao?
Bởi vì vụ án này là lần đầu tiên L tự giới thiệu bản thân dưới cái tên Ryuuzaki.
Vậy thì chúng ta hãy bỏ qua đoạn trước đó với những mô tả chán ngắt về những gì Beyond Birthday nghĩ, về việc hắn sẽ giết nạn nhân thứ ba như thế nào, bởi tôi đang có hứng ở đây, và khi chúng ta đang ở đấy, hãy bỏ qua những nạn nhân thứ nhất và thứ hai, đừng mất công nhìn lại những vụ trước, hãy điều chỉnh kim đồng hồ tới sáng ngày hôm sau, khoảnh khắc tuyệt vời khi vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ, L, lần đầu tiên bắt đầu điều tra vụ án. Ồ, tôi suýt quên mất. Trong trường hợp bất kỳ ai ngoài thằng to đầu Near hay tên sát nhân mất trí đang đọc những dòng này, thì tôi cũng nên ít nhất thực hiện phép lịch sự tối thiểu về việc giới thiệu bản thân, tại đây ở cuối của phần mở đầu này. Tôi là người tường thuật, người dẫn đường, người kể chuyện của các bạn. Đối với bất kỳ ai ngoài hai người nói trên, cá nhân tôi có thể chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi là kẻ đứng thứ hai của thế giới cũ, người ăn mặc sành điệu nhất và đã chết như một con chó, Mihael Keehl. Tôi đã từng tự gọi bản thân là Mello và cũng được xưng hô như thế, nhưng đó là rất lâu về trước rồi.
Chúc các bạn có những trải nhiệm thú vị và những cơn ác mộng đẹp.