Chương 4: Tử thần
Độ dài 5,219 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:17
Hãy tưởng tượng rằng bạn đang chuẩn bị giết một ai đó. Bạn nghĩ rằng phần nào là khó nhất? Ba, hai, một... hết giờ! Đáp án: giết một ai đó. Bình tĩnh nào—tôi thề là tôi không hề trêu bạn, hay là chơi đố chữ gì gì ở đây. Tôi đang hoàn toàn nghiêm túc đấy. Loài người không được sinh ra để chết dễ dàng như thế—ít nhất, người ta hầu như không bao giờ rên lên một tiếng rồi chết ngay cả. Siết cổ, đánh đập hay đâm xuyên—không có cách nào là giết người một cách dễ dàng. Con người là một sinh vật mạnh mẽ đáng ngạc nhiên. Thêm vào đó, con người có bản năng tự vệ. Chẳng ai muốn bị giết, và có một cơ hội tốt rằng người ta sẽ cố gắng giết lại bạn. Sức mạnh thể chất của mỗi người không chênh lệch nhau quá nhiều, và trong một cuộc chiến một-đối-một, chiến thắng có thể không mấy dễ dàng. Dưới góc độ này, khả năng giết một người bằng cách viết tên họ vào một quyển sổ là một lối chơi xấu trắng trợn và bất công, tôi chắc chắn là các bạn có thể hình dung được.
Tuy là thế.
Khi Beyond Birthday gây ra chuỗi án mạng này, hắn không gặp khó khăn gì để giết những nạn nhân của mình. Dù sao thì việc ám sát bản thân nó không phải là mục đích của hắn, và hắn không có ý định bỏ nhiều công sức hơn cần thiết vào bọn họ. Nhưng kể cả thế, không dễ dàng để hình dung chính xác cách hắn tránh những phiền phức. Tất nhiên là, hắn đã dùng vũ khí và gây mê cho họ, nhưng ở điểm này, cả ba nạn nhân của hắn đều bị giết mà không để lại bất cứ dấu vết nào của việc chống cự. Trong hầu hết các vụ án, những vết thương do chống cự là một yếu tố quan trọng để xác định tên sát nhân, nhưng ở trường hợp này, các nạn nhân đều đã chết như thể đó là lẽ tự nhiên buộc họ phải vậy. Điệp viên FBI Naomi Misora chưa bao giờ có thể hiểu được lý do, còn vị thám tử vĩ đại nhất thế kỷ, L, cũng không thể nghĩ ra một giả thuyết hoàn hảo cho đến tận vài năm sau khi vụ án đã kết thúc.
Mở đầu thế đủ rồi.
Để tôi giải thích.
Beyond Birthday sở hữu đôi mắt của tử thần từ bẩm sinh. Không khó khăn gì cho hắn ta để theo dấu người nào với tên viết tắt B.B., hay để tìm ra kẻ đã bị định mệnh sắp xếp phải chết vào một thời điểm nhất định vào một ngày nhất định. Dù sao thì cũng có hơn hai mươi triệu dân ở Los Angeles.
Giết người, đối với hắn ta, là bình thường.
Giết những người đã đến lúc tận số lại càng không có gì phải nhọc công.
Mmm, tôi đoán là tôi phải giải thích khái niệm về đôi mắt của tử thần. Cụm từ này quá quen thuộc với tôi, nhưng nếu tôi không giải thích nó, có thể một vài người trong số các bạn sẽ cảm thấy khó hiểu phát khóc. Đôi mắt của một tử thần. Đôi mắt này có thể có được từ bất kỳ tử thần nào nếu bạn chấp nhận đánh đổi một nửa phần đời còn lại của mình. Thông thường, điều kiện tiên quyết là phải giao tiếp được với tử thần. Nhưng Beyond Birthday không hề đánh đổi điều gì cả—hắn đã nhìn thế giới qua đôi mắt ấy từ khi hắn có nhận thức.
Hắn sẽ biết tên bạn trước khi bạn nói ra.
Hắn biết đích xác thời điểm chết của mỗi người hắn gặp.
Chắc tôi không cần phải giải thích điều này có ảnh hưởng gì tới nhân cách của hắn. Bạn có thể nghĩ rằng đôi mắt đó chẳng có tác dụng gì nếu như không có cuốn Tử ký, nhưng trường hợp này không đơn giản là như thế. Khả năng nhìn thấy phần đời còn lại của ai đó là khả năng nhìn thấy cái chết. Cái chết, cái chết, cái chết. Beyond Birthday đã sống cả cuộc đời của hắn mà luôn được gợi rằng tất cả mọi người cuối cùng sẽ chết. Từ ngày được sinh ra, hắn đã có thể biết cái ngày bố của hắn sẽ bị một tên côn đồ tấn công và chết, cái ngày mẹ của hắn sẽ chết trong một vụ đụng tàu. Hắn đã có đôi mắt này trước khi hắn được sinh ra, đó là lý do hắn tự đặt cho mình cái tên Beyond Birthday, là lý do đứa trẻ kỳ lạ là hắn đã được đưa vào ngôi nhà thân yêu của chúng ta, Wammy’s House.
Hắn là B.
Đứa trẻ thứ hai ở Wammy’s House.
“Giá mà ta có thể nhìn thấy cái chết của thế giới,” Beyond Birthday lẩm bẩm, vào lúc 6 giờ sáng ngày 19 tháng Tám, ngay khi hắn thức dậy. Hắn đang nằm trên một chiếc giường đơn ở tầng hai của một căn nhà kho, đứng tên thuê của một công ty không còn hoạt động, khu ngoại ô phía tây thành phố. Một trong số rất nhiều những hang ổ bí mật trên toàn lãnh thổ đất nước, trên toàn thế giới. Tại sao lại là phía tây L.A.? Bởi vì vào ngày hôm đó, Naomi Misora, điệp viên FBI Naomi Misora, đại diện cho vị thám tử vĩ đại nhất thế giới, L, đang ở đó.
“Naomi Misora. Naomi Misora. Cánh tay của L. Đôi mắt của L. Lá chắn của L. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không, không phải như thế... ta phải cười to hơn nữa như thế này... Kya ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Rồi, tốt hơn rồi đấy.”
Kya ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Kya ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Cùng tiếng cười man dại, Beyond Birthday ra khỏi giường. Tiếng cười thô bạo, tàn nhẫn, nhưng lại thiếu tự nhiên, giả tạo. Như thể cười cũng là một nhiệm vụ khác mà hắn phải hoàn thành.
Beyond Birthday nhớ lại cách hắn đã tấn công Naomi Misora ba ngày trước, vào 16 tháng Tám, nơi con hẻm ở khu trung tâm thành phố.
Tất nhiên, hắn biết khi nào cô ta sẽ chết—hắn thấy phần đời còn lại của cô dài bao nhiêu. Phần đời của Naomi Misora. Không phải là hôm ấy, 16 tháng Tám, mà là rất lâu, rất lâu sau đó.
Điều đó có nghĩa là...
Nếu hắn tấn công cô ta với ý định giết, hắn chắc chắn sẽ thất bại. Hắn biết hắn sẽ. Đảm bảo lối thoát thân quan trọng hơn nhiều. Naomi Misora chẳng là gì hơn một kẻ tay sai cho L, và nếu cô ta chết sẽ có hàng tá người để thay thế—ở FBI, CIA[1] hay NSA[2]–hay thậm chí Secret Service[3]. Vì thế hắn chỉ thử cô. Thử xem Naomi Misora có đủ khả năng thay thế cho L.
“Hmmm... mmmm... hmmm... Huh huh huh huh... no, hee hee hee? Có thể là ho ho ho ho, nhưng như vậy nghe hơi giỡn chơi. Ồ, Naomi Misora, cô khá lắm. FBI bỏ phí một người như cô thật đáng xấu hổ.”
Đến lúc này, cô ta đã qua kỳ kiểm tra.
Hôm nay, cô ta sẽ tới thăm hiện trường vụ thứ ba, và điều cần làm nhất là tìm ra thông điệp Beyond Birthday đã để lại. Và cô sẽ cố gắng để ngăn chặn vụ thứ tư, nạn nhân mà Beyond Birthday đã chọn sẵn.
Tốt thôi.
Chỉ có thế cuộc đọ sức mới bắt đầu.
Chỉ có thế trò chơi mới thực sự khởi động.
Cuộc đọ sức giữa L và B.
Câu đố của L và B.
“Nếu L là một nhân tài, B là một thiên tài. Nếu L là một kỳ nhân, B là một siêu kỳ nhân. Đã đến lúc sẵn sàng. Có một số điều ta phải làm trước khi vượt qua L. He he he he he.”
Ý nghĩ này là thứ duy nhất khiến hắn cười mà không phải nghĩ về nó. Những người biết điều này sẽ nhận ra tiếng cười của tử thần.
Vẫn cười một mình, hắn đối diện trước gương, chải tóc và bắt đầu cải trang. Hình ảnh trong gương. Chính hắn. Nhưng như mọi khi, hắn không thể nhìn thấy thời điểm chết của chính mình. Không hơn so với cái chết của thế giới.
19 tháng Tám.
Naomi Misora đang có mặt tại phía tây thành phố, trong ngôi nhà liên kế nơi nạn nhân thứ ba, Backyard Bottomslash đã từng sống. Cô này ở chung với một người bạn, nhưng người bạn đó đã đi công tác khi cô ta bị giết. Cũng giống như mẹ của nạn nhân thứ hai, người bạn cùng phòng đã chuyển về ở với bố mẹ sau khi án mạng xảy ra.
Phòng ngủ của Backyard Bottomslash ở tầng hai. Chốt khóa vặn nằm dưới nắm cửa. Hai lỗ đinh trên tường nơi những hình nhân Wara Ningyou đã bị bỏ lại. Một trên bức tường phía đối diện cánh cửa, một trên bức tường bên tay trái. Sàn nhà có đầy những thú nhồi bông, quá nhiều cho một người hai mươi tám tuổi, và cả căn phòng đều được trang trí tỉ mỉ. Một số thú nhồi bông treo trên mỗi bức tường, theo thứ tự là hai, năm, chín và mười hai. Hai mươi tám con tất cả. Trong khi đó, mặc dù căn phòng đã được dọn sạch, mùi máu tanh vẫn đọng lại trái ngược với hình ảnh của căn phòng.
“Ryuuzaki đâu rồi?”
Cô nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc, và nhận ra đã là hai rưỡi chiều.
Họ đã hẹn nhau lúc hai giờ.
Misora đã ở đây từ sáng sớm, kiểm tra toàn bộ nơi này trước. Cô đã kiểm tra toàn bộ ngôi nhà, không chỉ căn phòng này, và sau năm tiếng đồng hồ đã hết việc để làm. Cô đã không thể tìm ra bất kỳ cái gì đáng lưu tâm, điều đó khiến cô nản lòng. Cô cắn môi, không muốn thừa nhận rằng cô không thể điều tra được gì khi không có Ryuuzaki ở bên.
Điện thoại đổ chuông trong túi cô. Cô bắt máy nhanh chóng, nghĩ rằng đó là L, nhưng thay vào đó lại là bạn trai và cũng là đồng nghiệp của cô, Raye Penber.
“A lô? Raye?”
“Ừ... để anh nói nhanh, Misora,” Raye nói bằng giọng thấp. Vào giờ này chắc chắn có những người khác đang ở quanh anh ấy. “Anh đã kiểm tra những thứ em yêu cầu.”
“Ồ, cám ơn anh.”
Cô đã nhờ anh vào ngày 16, và bây giờ là 19, mà anh ấy rất bận rộn, như vậy đã là nhanh lắm. Khi cô nghĩ về những việc anh đã làm cho cô, cô luôn thấy mình cần nói cảm ơn anh mỗi khi nói chuyện với anh.
“Thế nào?”
“Cơ bản là, không có một thám tử tư nào tên Rue Ryuuzaki.”
“Vậy là hắn không có giấy phép?” Một phi thám tử tư, chính hắn cũng đã nói vậy.
“Không. Không có một dữ liệu nào về bất cứ ai tên là Rue Ryuuzaki. Không phải chỉ ở Mỹ, mà là ở tất cả các nước trên thế giới. Họ Ryuuzaki cũng khá phổ biến ở đất nước em, nhưng không có ai trong số họ tên là Rue.”
“Ồ. Hắn nói tiếng Nhật sõi như người bản xứ, vì thế em đã nghĩ rằng hắn sống ở đó... vậy đó là một cái tên giả?”
“Có thể kết luận như vậy.” Raye im lặng một lúc, sau đó bật ra câu hỏi, “Naomi! Em đang làm gì vậy?”
“Anh đã hứa là sẽ không hỏi.”
“Anh biết. Nhưng hạn nghỉ phép của em sẽ hết tuần sau, và anh đã nghĩ về tương lai... em có quay lại FBI không?”
“Em chưa nghĩ về điều đó.”
“Anh biết anh đã luôn nói điều này, nhưng mà...”
“Đừng. Em biết anh định nói gì, vì thế đừng nói. Em không có thời gian. Em sẽ gọi lại sau.”
Misora tắt máy mà không để anh trả lời. Cô xoay xoay cái điện thoại giữa các ngón tay, cảm thấy một chút tội lỗi. Không phải là cô chưa nghĩ đến việc đó, chỉ là cô không muốn nghĩ đến nó.
“Đã là tuần sau rồi ư? Thôi tập trung vào vụ án này đã.” Đáng lẽ ra cô vẫn đang điều tra, nhưng Ryuuzaki vẫn chưa tới...
(Cô đã nghi ngờ rằng cái tên đó là giả ngay từ khi cô gặp anh ta, vì vậy cô không thực sự quan tâm... mặc dù cô đã băn khoăn sao anh ta lại chọn cái tên đó. Nhưng vấn đề ở đây là tại sao bố mẹ của nạn nhân lại chọn thuê một thám tử không hề tồn tại.)
Misora tự nhắc mình quên điều này đi và tiếp tục với những điều họ chưa tìm ra một lần nữa.
Đầu tiên là thông điệp tên sát nhân để lại ở hiện trường vụ thứ hai, Naomi Misora đã phát hiện ra khoảng một giờ sau khi họ tìm thấy mắt xích khuyết, rằng các nạn nhân có liên quan đến nhau bằng tên viết tắt của họ. Đó là đôi mắt kính mà nạn nhân, Quarter Queen, đã đeo. Mặc dù cô chưa từng bò trên tứ chi như Ryuuzaki, Misora đã lục soát khắp căn phòng từ tất cả các góc độ, cho đến khi cô mỏi cả mắt vì tìm kiếm—mà không thấy gì cả. Sau đó cô đã nghĩ đến cơ thể của nạn nhân, giống như vết cắt trên ngực Believe Bridesmaid, và đã nhìn vào những bức ảnh một lần nữa, nhưng vẫn chẳng thấy gì ngoài hình ảnh cô bé nằm sấp, đôi mắt lòi ra...
Khi Misora đã không thể tiếp tục, Ryuuzaki nói, “Có thể đôi mắt là một thông điệp.” Nghe cũng có lý... chính xác hơn là đó dường như là khả năng duy nhất. Có nghĩa là... đôi mắt của nạn nhân?
Misora quay lại ngăn tủ và lấy những bức ảnh ra một lần nữa. Cô xem kỹ từng bức ảnh của cô bé tóc vàng.
Và nhận ra...
Không có bức ảnh nào chụp cô bé đeo kính.
Bức ảnh duy nhất cô bé đeo kính đó là một trong những bức ảnh thi thể nạn nhân. Không phải là mắt cô bé không có tật gì—điều này có trong hồ sơ, cho biết mắt phải cận 0.1 và mắt trái cận 0.05—nhưng cô bé thường xuyên đeo kính áp tròng. Sau khi cô bé bị giết, tên sát nhân đã đeo kính cho cô và bỏ đi đôi áp tròng. Phía điều tra đã không nhận ra điều này. Misora đã liên lạc với mẹ của nạn nhân, bà ta đã xác nhận rằng Quarter Queen hầu như không bao giờ đeo kính, ngay cả ở nhà, và hơn nữa, cặp kính cô bé đeo trong bức ảnh hiện trường còn không phải của cô bé.
“Không thể tin được... ai mà có thể nghĩ đến việc hỏi cái kính mà nạn nhân một vụ giết người đeo có thuộc về họ không cơ chứ? Đúng là một điểm mù... có thể đó là ý nghĩa của đôi mắt?” Ryuuzaki nói. “Và đôi kính trông thật tự nhiên trên khuôn mặt cô nhóc... khiến cảnh sát còn khó nhận ra hơn nữa. Cô nhỏ đã không bao giờ hiểu rằng mình được sinh ra để đeo nó.”
“Ừm Ryuuzaki... chuyện này đang trở nên bông lơn rồi đấy.”
“Tôi đang đùa mà.”
“Đó chính là ý nghĩa của từ ‘bông lơn’.”
“Thế thì tôi đang nghiêm túc.”
“Vẫn bông lơn.”
“Thế thì tôi đang cực kỳ nghiêm túc. Nhìn xem! Cô không nghĩ là thế này xinh hơn à?”
“Ờ ừ... tôi nghĩ vậy...”
Nực cười.
Lần đầu tiên người mẹ thấy thi thể con gái mình đã là ở trong nhà xác, và cặp kính đã bị gỡ ra. Đó có thể chính là kế hoạch của hung thủ... vào lúc đó, họ còn có thể nghĩ ra điều gì khác chứ?
“Vụ thứ ba xảy ra tại phía tây L.A., gần ga Glass—kính mắt[4]. Rất hợp nghĩa. Nhưng nó không cho ta địa chỉ rõ ràng, chỉ là khu vực...”
“Không, nếu mà cô muốn cụ thể đến thế, cô sẽ phải cụ thể hóa mọi thứ, Misora. Tất cả những gì cô cần làm là tìm ai đó trong khu vực đó với cái tên B.B., và cô có thể xác định được địa chỉ. Nói cách khác, hung thủ đã cho rằng ở thời điểm xảy ra vụ thứ hai, chúng ta đã tìm ra mối liên hệ.”
“Ồ? Nhưng... chúng ta chỉ có thể phát hiện ra Q chính là B bởi vì vụ thứ ba đã thực sự xảy ra. Ở thời điểm mới có vụ thứ hai, làm sao ai đó có thể nghĩ ra điều này?”
“Không cần phải thế. Ý tôi là, ngay cả khi đã xảy ra vụ thứ ba, chúng ta không thể biết có phải B mới là chữ cái chính, và Q là chữ viết ngược, hay là ngược lại. Vụ thứ tư có thể là một đứa bé khác với tên Q.Q. và giả thuyết sẽ bị đảo ngược lại. Có thể hắn ta chỉ chủ yếu giết trẻ con, và thực sự theo đuổi những nạn nhân tên Q. Từ thông tin của chúng ta hiện nay, chúng ta không biết hắn nhắm vào B.B., hay Q.Q. Nhưng điều đó không quan trọng. Tất cả những gì cô phải làm là tìm ai đó có tên nằm trong hai khả năng đó.”
“Ồ... phải.”
Nhưng vào 16 tháng Tám, họ mới hiểu ra được điều này, quá muộn, và vụ thứ ba đã xảy ra lâu rồi. Chỉ để chắc chắn, cô đã kiểm tra toàn bộ khu vực trong phạm vi bán kính năm trăm mét quanh ga Glass. Không ai có tên Q.Q., và chi một người có tên B.B., chỉ một người tên B.B., đó chính là Backyard Bottomslash.
Thông điệp cặp kính quá đơn giản nếu so sánh với thông điệp trên giá sách ở hiện trường vụ thứ nhất, nhưng họ chỉ có thể giải nó khi họ đã có sẵn cụm từ “ga Glass” trong đầu—nếu không thì, ai mà có thể hiểu được đôi mắt kính mà hung thủ thêm vào thi thể nạn nhân là một thông điệp? Sự đơn giản của nó chính là thứ làm nó khó hiểu hơn vụ thứ nhất. Giờ đây, Misora cần phải ngăn chặn được vụ thứ tư, nhưng liệu cô có thể tìm ra thông điệp tại hiện trường vụ thứ ba? Cô rất lo lắng về điều này. Một lần nữa, chính Ryuuzaki đã mở đầu chủ đề về đôi mắt nạn nhân, chính Ryuuzaki đã đề ra ý tưởng xem kỹ lại các bức ảnh—nếu không có anh ta, cô không thể tìm ra nó. Hoặc là ít nhất cũng sẽ tốn thời gian hơn rất nhiều. Lúc đó đã là chiều tối, vì vậy họ quyết định kiếm gì đó ăn và tiếp theo nên hành động như thế nào. Ryuuzaki mời Misora ăn cùng anh ta, nhưng cô từ chối. Không thể biết được lần này anh ta sẽ gán cái thứ đồ ngọt độc hại đến thế nào cho cô, mà cô cũng cần phải nói chuyện với L. Những bí mật họ đã tìm ra cần phải được báo cáo. Cô đi xa khỏi căn hộ, nhìn xung quanh kỹ lưỡng, tựa vào một bức tường và quay số.
“L nghe máy.”
“Misora đây.”
Cô đã quen với giọng nói điện tử. Cô nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra trong ngày, và những gì họ đã phát hiện, không để phí một lời nào. Cô thấy chính mình khá có công trong việc tìm ra lý do tại sao nạn nhân bị đặt nằm sấp, nhưng cố kiềm chế nó. Ít nhất là cô nghĩ mình đã thành công.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi đã đúng khi lựa chọn cô, Naomi Misora. Thực lòng mà nói, tôi không ngờ những kết quả ấn tượng như vậy.”
“Không... không có gì đâu. Tôi không xứng đáng với lời khen ngợi. Quan trọng hơn là... tôi phải làm gì bây giờ? Anh có ý tưởng gì không? Chúng ta không biết khi nào vụ thứ tư sẽ xảy ra, vì thế tôi nghĩ tôi nên đến ngay tây L.A. bây giờ.
“Không cần đâu,” L nói. “Tôi muốn cô cẩn thận với hành tung của mình. Dựa trên những gì cô đã nói, có khá nhiều thời gian trước khi vụ thứ tư xảy ra.”
“Eh?”
Cô đã nói như vậy sao?
“Hung thủ sẽ gây ra vụ thứ tư vào ngày 22 tháng Tám. Cô còn sáu ngày nữa.”
“Sáu ngày?”
Vậy là chín ngày sau vụ thứ ba. Chín ngày, bốn ngày, chín ngày và chín ngày một lần nữa? Anh ta dựa vào gì mà kết luận như vậy? Misora sắp sửa nói lên câu hỏi này, nhưng...
“Tôi e rằng tôi không có thời gian để giải thích bây giờ,” anh ta nói.
“Hãy thử tự tìm hiểu vì sao. Nhưng vụ thứ tư sẽ xảy ra... hoặc là hung thủ sẽ có ý định như vậy vào ngày 22, và tôi muốn cô hành động dựa trên kết luận đó.”
“Đã hiểu.”
Anh ta không có vẻ muốn tranh luận vào lúc này. Nhưng 22 tháng Tám... nghĩ về điều này, LAPD đã nhận được câu đố ô chữ vào 22 tháng Bảy. Cùng ngày đó. Đấy có phải một mối liên quan không?
“Vậy thì, trong sáu ngày tới, tôi sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng và điều tra hiện trường vụ thứ ba.”
“Xin hãy làm như vậy. Và–Naomi Misora, hãy hết sức cẩn thận cho sự an toàn của chính cô. Cô là người duy nhất có thể giúp tôi trong vụ này. Không ai có thể thay thế cho cô.”
Anh ta hẳn đang muốn ám chỉ vụ tấn công bất ngờ trên con hẻm. Không ai có thể thay thế cho cô? Đối với L đó có thể là một lời rất hay phải nói, hoặc một lời nói dối trắng trợn, nhưng Misora vẫn cảm thấy khó có thể tin được anh ta cũng nói với cô điều này.
“Đừng lo. Tôi không sao đâu.”
“Không ý tôi là, chú ý đừng đặt bản thân cô vào những tình thế nguy hiểm. Tránh những con hẻm nhỏ hay những nơi vắng vẻ. Có thể phải đi xa hơn, nhưng hãy chỉ đi trong những khu phố đông đúc.
“Tôi ổn mà, L. Và tôi có thể tự lo cho mình. Tôi có võ.”
“Thật sao? Karate? Hay Judo?
“Capoeira.[5]”
Thậm chí chỉ qua điện thoại, cô có thể biết rằng L không biết trả lời ra sao. Cô đã học Capoeira, một lựa chọn hơi lạ cho một điệp viên FBI người Nhật. Trong khoảnh khắc Misora cảm thấy hơn tự hào, như thể cô có thể giỏi hơn L—dù cô biết điều đó là không thể.
“Phải, tôi đã nghĩ nó rất tệ cho đến khi tôi thực sự tập nó, nhưng tôi đã tham gia vào điệu nhảy đường phố ở trường đại học, và gia nhập câu lạc bộ Capoeira. Thật sự nó rất hữu dụng cho một phụ nữ để tự vệ. Những kỹ thuật cơ bản đều là né tránh đòn tấn công của đối phương, có nghĩa là không thể thắng áp đảo như karate hay judo. Sức mạnh thể lực của phụ nữ không thể so sánh với đàn ông. Và những ngón nhào lộn và mánh lới trong Capoeira cho anh thời gian để nhìn rõ kẻ tấn công.”
“Thật ư? Điều đó có ý nghĩa rồi đấy,” L có vẻ ấn tượng.
Thật sự bị ấn tượng, không phải chỉ là lời nói.
“Cô mô tả nghe thật là hay. Nếu có thời gian, tôi sẽ xem thử vài đoạn băng... nhưng dù cô tự tin thế nào, nếu chúng có súng và bắn cô, tình thế sẽ khác ngay. Hãy cảnh giác mọi nơi mọi lúc cô có thể.”
“Tất nhiên rồi. Đừng lo lắng, tôi luôn cảnh giác. Ừm, L này?” Cuối cùng Misora cũng cất tiếng.
“Gì vậy, Misora?”
“Tôi tự hỏi... anh đã tìm ra mục đích của thủ phạm phải không?
“...Đúng,” anh ta nói, sau một khoảng lặng dài.
Misora gật đầu. Nếu không thì, anh ta không thể chắc chắn đến thế về thời điểm xảy ra vụ án thứ tư. Nhưng anh ta lại bảo cô hãy tự tìm hiểu lý do. Có nghĩa là anh ta đã có đủ thông tin để xác định danh tính hung thủ ư? Ngay khi ý tưởng này lướt qua đầu Misora, L cắt đứt luồng tư duy của cô bằng một câu nói ngắn gọn.
“Sự thật là, tôi đã luôn biết tên sát nhân là ai.”
“...Eh?”
“Hung thủ...” L nói, “... là B.”
Chúng tôi được nuôi dưỡng tại Wammy’s House ở Winchester, Anh Quốc, với tư cách như những người sẽ kế nghiệp L, hay thay thế cho L, nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi biết về L nhiều hơn bất cứ ai. Tính cả tôi, chỉ một vài trong số chúng tôi đã từng gặp L là chính L, và thậm chí tôi còn không biết gì về L trước khi anh ta gặp Watari—Quillish Wammy, nhà phát minh thiên tài đã thành lập Wammy’s House. Không ai biết điều gì đang trong đầu L. Nhưng tôi biết Watari cảm thấy thế nào. Nhìn thấy khả năng siêu việt của L, dưới góc độ của một nhà phát minh—tất nhiên ông ấy muốn tạo một bản copy, một bản backup[6]. Mà ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi. Như tôi đã giải thích, L chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng. L biết rằng cái chết của anh ta sẽ làm gia tăng tỷ lệ tội phạm trên toàn thế giới vài tá phần trăm. Nhưng nếu người ta có thể copy anh ấy thì sao? Nếu người ta có thể tạo một bản sao?
Đó là chúng tôi.
Những đứa trẻ của L, thu nhặt từ mọi xó xỉnh trên thế giới.
Những đứa trẻ được tập hợp với nhau, chưa bao giờ nói với nhau tên thật của mình.
Nhưng ngay cả với một thiên tài như Watari, tạo ra một L giả thật sự khó hơn nhiều so với việc nói điều đó. Ngay cả với Near và tôi, những người được cho là giống L nhất... chúng tôi càng cố gắng giống anh ta, chúng tôi càng tiến đến gần, anh ta lại càng đi xa hơn, như chạy theo ảo vọng. Vậy nên tôi chẳng cần phải nói với các bạn mọi việc ra sao khi Wammy’s House ra đời, khi anh ta vẫn đang trong thử nghiệm. Đứa trẻ đầu tiên, A, đã không thể chịu đựng được sức ép của việc phải lớn lên cho L và đã sống cuộc đời cho riêng mình. Đứa trẻ thứ hai, Beyond Birthday, đã thực sự kiệt xuất và tỏa sáng.
B nghĩa là Backup.
Nhưng B cố gắng vượt qua L, chứ không phải trở thành anh ta... không, cũng có thể không phải thế. Tôi không làm cách nào để biết được hắn đang nghĩ gì. Hắn ta... thế hệ của họ không giống như thế hệ thứ tư, với Near và tôi, tất cả những đứa trẻ bó buộc với những L. Họ là những mẫu thử đầu tiên, thậm chí chưa từng được cho biết về L, được dự tính sẽ thất bại. Tôi muốn kiềm chế những suy đoán dựa trên kinh nghiệm của chính mình, nhưng, Beyond Birthday thực sự có thể đã nghĩ thế này:
Chỉ cần có L, B sẽ không bao giờ là L. Chỉ cần bản gốc vẫn tồn tại, bản sao sẽ mãi chỉ là bản sao.
Những án mạng Los Angeles BB.
L.A.B.B.—L is After Beyond Birthday.
Đó là lý do vì sao tôi cho rằng cái tên này gần với ý định của kẻ sát nhân hơn rất nhiều, so với Những án mạng Wara Ningyou, hay là Những án mạng trong phòng kín ở Los Angeles. Tôi không nói về phong cách đặt tên. Beyond Birthday có thực sự suy nghĩ thâm thúy đến như thế không, tôi không rõ, nhưng nếu hắn ta thực sự có lý do cụ thể để chọn gây án tại L.A., thì đấy có thể là lý do. Tôi chắc chắn hắn ta bị ám ảnh về bản thân L nhiều hơn Near hay tôi. Tôi có thể hiểu tại sao ai đó phạm tội để chống lại một thám tử, vì thế mà tôi có thể viết về nó theo cách này, nhưng kể cả như vậy. Hắn ta suy nghĩ gì khi giết những người không liên quan? Hay đơn giản B chỉ muốn gặp L. Để hắn có thể sử dụng đôi mắt tử thần của mình và nhìn tên thật của L và xem xem khi nào L sẽ chết. Hắn sẽ có thể tìm ra L là ai. Beyond Birthday chưa bao giờ nói với ai hắn có đôi mắt của tử thần, và tôi sẽ không ngạc nhiên gì nếu hắn tin rằng mình cũng như một loại thần chết.
Tất cả những điều này cô lại thành một cuộc đấu trí kỳ lạ giữa L và B. Nó không giống như những cuộc đấu giữa L và Eraldo Coil hay Danueve. Nhưng bởi người vĩ đại nhất trong các thám tử sẽ tạo nên tội phạm giỏi nhất, một chuyên gia điều tra cũng là một chuyên gia gây án. Ở góc độ này, đây hoàn toàn là một cuộc chiến về tư duy phá án.
Beyond Birthday đã thách thức L.
Và L chấp nhận sự thách thức.
Nói toạc ra, Những án mạng Los Angeles BB chính là một cuộc nội chiến trong nhà của chúng tôi—Wammy’s I-Inuse. Đáng tiếc cho những nạn nhân bị lôi vào vụ này, nhưng thực ra nếu Beyond Birthday không giết chết họ, tất cả những nạn nhân này cũng đã được định mệnh sắp đặt cái chết vào thời điểm ấy, vào ngày hôm ấy, vì một lý do nào khác, tức là cái chết của họ là không thể tránh khỏi. Như vậy thì, người duy nhất thực sự bị liên lụy trong cuộc chiến của họ là Naomi Misora.
“Mmm… mm... mm-hmm-hmm hmmm... mm, mm, mm... Zo zo zo zo... không, đó là một điệu cười kinh khủng... henh henh henh.”
Hắn đã sẵn sàng rồi.
Hắn nghiêng đầu...
Và Beyond Birthday bắt đầu hành động.
Ghi chú
↑ CIA: Cơ quan tình báo trung ương Hoa Kỳ (Central Intelligent Agency)—ND
↑ NSA: Cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ (National Security Agency)—ND
↑ Secret Service: Sở mật vụ Hoa Kỳ—ND
↑ Kính mắt trong tiếng Anh là glasses–ND.
↑ Capoeira: một môn võ thuật xuất phát từ Brazil, nhưng có nguồn gốc ở châu Phi—ND
↑ Backup: bản dự phòng, bản sao lưu—ND