Chương 8: Cái gì đây. Đáng sợ quá!(1)
Độ dài 2,622 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-05 10:00:02
Người ta nói rằng ba nhu cầu thiết yếu nhất của con người là thức ăn, quần áo và chỗ ngủ.
Nếu buộc phải chọn, tôi sẽ lấy thức ăn. Nếu không có nhà thì bạn có thể ngủ ngoài đường, nếu không có quần áo thì bạn có thể che đại bằng thứ gì đó, nhưng một khi con người không có đồ ăn, họ sẽ chết.
— Từ kí ức của một anh hùng nào đó.
Tôi lạnh lùng nhìn vào khung cảnh tập luyện đang diễn ra trước mặt.
"Chết đi!"
"Lần này tao sẽ làm được!"
"Lũ chúng mày, chấp nhận thất bại đi!"
Không biết vào buổi hoàng hôn của các vị thần, ragnarok, có giống như thế này không.
- Khoan, lũ nhóc chết dẫm!
"Phá Băng!"
-Kuaaaaaaagh!
Không, nếu bạn nhìn vào gã khổng lồ bốc cháy vừa mới nói đã đi đầu trong việc chịu những đòn đánh tan tành vào người, chuyện này còn khả thi hơn khi nhìn theo cách đó.
Nếu như ta nhìn lại vài tháng trước khi tất cả chuyện này bắt đầu thì.
"Kể từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu một chương trình tập luyện thể chất đơn giản."
Dù chúng chỉ là ba con sóc non, nhưng khi bạn ném chúng ra ngoài làm việc như một lính đánh thuê, chúng còn tốt hơn cả hữu dụng.
Dù chúng thiếu kinh nghiệm để lên hạng A, chúng vẫn có thể trở thành lính đánh thuê hạng B, ít nhất là vậy.
Nếu chúng không phải là thực tập sinh thì chúng đã không còn đứng ngay tại đây rồi.
Và dạy dỗ lũ nhóc kiểu này rất hao sức.
Dạng thiên tài, cái dạng mà bạn dạy chúng một số thứ thì chúng sẽ tiếp thu được ít nhất một bài học từ đó.
Nói cách khác, những thiên tài là loại người học mười biết hai mươi.
Và một khi tôi chơi hết chiêu bài để đối đầu với những cái loại này, tôi sẽ thành một hướng dẫn viên vô dụng, và một hướng dẫn viên không nhận được sự sợ hãi hay kính trọng rất dễ thành con mồi từ lúc đó trở đi.
Trên thực tế, nhóm trước đã bắt đầu nổi loạn khi chúng dần quen với cách giữ cho mình ngoan ngoãn.
Cho nên tôi đã chuyển sang bước kế tiếp, khi mà tôi suy đoán rằng chẳng có cách nào để biết lúc cách này mất đi độ hiệu quả.
Dù thành thật tôi chẳng nghĩ nó sẽ thành ra như vậy.
Cho nên, những khi tôi cần một cách hiệu quả để khỏi dùng chiêu bài của mình thì.
"Bài tập rất đơn giản. Chỉ cần chạy năm cây số."
Một cuộc chạy đua đơn giản. Nhưng mà. Khi điều kiện cuối cùng được thêm vào thì sẽ khác đi.
"Không quan trọng cách thức hay biện pháp mà tụi mi dùng. Tụi mi chỉ cần không giết ai. Nhưng, ai về cuối thì nhịn ăn."
Đôi mắt trống rỗng của Số 1000 bùng cháy.
Kì quặc thay cô nhóc kia luôn đặt mạng sống của mình lên hàng đầu khi nhắc đến thức ăn.
Thành thật mà nói hình dạng của cô nhóc ở sa mạc khi nhai đuôi của con bò cạp có độc là hơi quá ngay cả với tôi.
Khi cô nhóc thấy một con cáo sa mạc mà lũ nhóc bình thường bấy giờ, không, ngay cả người già hơn thường thì sẽ nghĩ nó dễ thương, khuôn mặt treo nụ cười mừng rỡ của cô nhóc đã nói rằng mình đã tìm được thức ăn vẫn còn hiện về trong giấc mơ của tôi vài lần.
Với cô nhóc đó, không, với con nhãi đó, không cho ăn là hình phạt tồi tệ nhất.
Nhưng có vẻ như Số 1 và Số 17 chưa nhận ra độ nghiêm trọng của sự việc.
#1 Câu chuyện của họ: Cơn đói của anh hùng tương lai.
Trời trong xanh.
Tôi đói...
Thứ gì cũng được tôi chỉ muốn ăn một thứ gì đó...
"Ngon thật!"
"Đúng vậy."
Hướng dẫn viên là một con quỷ.
Đã không cho sang bên đó ăn, mà tại sao tôi còn phải ngồi ở bàn ăn tối với họ!
Ngay cạnh tôi, Số 1000 đang hạnh phúc hốt sạch thức ăn và Số 17 đang gặm đồ ăn với một biểu cảm thoả mãn trên mặt, và tôi nhận ra cái gì đã giữ mình lại.
Thú thật, với tư cách là người kế vị của một đế quốc thì tôi có lòng kiêu hãnh của mình.
Chỉ vì thức ăn!
Tôi còn lòng kiêu hãnh để nhắm đến một thứ cỏn con như thế sao!
Vào ngày thứ ba tôi nhận ra mình cần vứt lòng kiêu hãnh cho chó ăn.
Nhưng là một người đàn ông, tôi không thể để con gái chịu đói vì những thứ bé tí như thức ăn nhưng vào ngày thứ ba, tôi đã đến giới hạn.
Cháu đích tôn của một công tước.
Nhìn theo cách khác, có nghĩa rằng với cháu đích tôn của một công tước, cơn đói là không thể tưởng tượng nổi.
Vài lần để phản đối kế hoạch của bố tôi, những cố vấn của ông ta đã tuyệt thực và giờ nghĩ lại thì họ đã thành những con người đáng ngưỡng mộ.
Làm sao họ làm thế được một tuần, một tháng trời.
Nghĩ về điều đó trong khi cố hết sức chạy vì bữa trưa, một con dao găm bay qua mặt tôi.
"Ôi, khoan đã!"
Tôi nhanh tay rút kiếm và đỡ dao găm. Tôi suýt chút nữa đã chết tại chỗ này. Nếu tôi chết ở đây thì chỉ có lũ anh trai chết dẫm của tôi vui sướng về điều đó.
Có lẽ Số 1000 chưa cảm thấy hài lòng với khoảng cách vừa mở rộng ra, nên sau khi ném dao cô ta đã vắt chân lên chạy như thể mạng sống của cô ta phụ thuộc vào điều đó.
Và ngay sau cô ta, Số 17 chạy với tốc độ nhanh hơn một chút.
"Ơ kìa, ít nhất hãy cho tôi một bữa ăn cũng được!"
Tôi đói lắm rồi.
Lúc tôi gồng chân lên trong khi chửi thề trong đầu, ngay lập tức tôi thấy bầu trời.
Khi tôi run rẩy đứng dậy, tôi thấy mặt đất đã phủ băng.
Trong khi cái nóng đang qua đi, trời còn chưa đến mùa thu nữa cơ mà.
Vậy mà băng ư!
"Lũ nhỏ mọn này..."
Ken két. Tôi nghiến răng và co giò chạy nhanh hết sức.
Chắc hẳn, hoàn cảnh đã khiến họ trở nên như vậy, tuy nhiên. Người đồng đội của họ đang chết đói đây này.
Hướng dẫn viên đã nói là không quan tâm cách thức cũng như phương pháp, nhưng cô ấy thực sự đã cố giết tôi.
Tôi vung kiếm, dùng ma thuật và chạy chối chết.
Tôi nhanh chóng bắt kịp, rồi lại bị đánh trúng, ngã về sau, sau đó tôi nhận ra rằng.
'Tôi không thể dùng hết sức vì đang đói'
Người ta nói rằng một cơ thể khoẻ khoắn là một tâm trí mạnh mẽ.
Nói theo nghĩa đen, trong một cơ thể đói khát, một tinh thần mòn mỏi sẽ xuất hiện và bạn không thể dùng hết sức.
Tôi đáng lẽ nên để ý việc đó. Sự trái ngược đã xuất hiện trong hoàn cảnh hoàn hảo.
So sánh với họ tôi chỉ đơn giản là một con golem chạy một nguồn ma lực thấp trũng.
Khi một con golem hết ma lực, nó sẽ thành một bức tượng đá đơn thuần.
Nhưng mất quá lâu để tôi để ý đến.
Một, hai ngày trôi qua và ôi chúa ơi đã một tuần trời kể từ khi tôi phải ăn bất kì thứ gì!
Trời nhìn thật trong xanh và mấy cục đá nhìn như trái cây.
Giờ đây, tôi thực sự đã bước đến kế sách cuối cùng của mình.
Vào buổi tối, có một cuộc chạy nhẹ trước bữa ăn.
Aa, dù cho tôi cảm thấy mình sắp chết nơi, hướng dẫn viên vẫn không cho tôi bất kì thứ gì để ăn.
Ngược lại, ông ta còn theo dõi tôi kĩ càng để phòng ngừa tôi lấy trộm thức ăn.
Không ngờ rằng tôi sẽ chết đói như thế này!
Chắc lũ anh trai ném tôi vào đống hổ lốn này cũng không đoán nổi chuyện đó.
"... Này, cậu ổn chứ?"
A, cô ấy đây rồi. Đó là Số 17. Tôi thực sự chả mong đợi thứ gì từ Số 1000 như là được hỏi thăm.
Số 1000 là một thứ gì đó thiếu mất lương tâm con người.
Tôi không biết nó là gì nhưng nó không phải là con người. Tôi đã xác nhận điều đó trên núi, biển, sa mạc.
Con khốn đó là người sẽ múc xô xuống một sông băng và ăn đá trên vùng đất lạnh giá.
So sánh với cô ta, may thay, Số 17 vẫn còn lại dấu vết loài người.
"... Ư... ma..."
"Hở? Cái gì thế?"
Dù cô ấy đã dùng đồng đội mình để dò tìm những xạ thủ bên phe địch suốt quá trình tập luyện, dường như cô ấy vẫn cảm thấy thương hại cho một người đói mòn đói mỏi.
Cô ấy vẫn có lương tâm để hỏi hướng dẫn viên cho phép tôi cắn một miếng khi tôi nhìn chăm chăm vào cô ấy, chảy nước dãi.
"ưưư... Ưư..."
"Haa. Nói từ từ và rõ lên!"
Trước giọng nói yếu ớt và đứt gãy của tôi, cô ấy thở dài và ghé tai lại gần miệng tôi.
À, xin lỗi. Đó là lỗi của cậu vì không cảnh giác.
Hướng dẫn viên không cho tôi ăn, không có nghĩa là ông ta không cho tôi uống.
Chẳng thể nào cái bụng đầy nước của tôi sẽ dẫn đến việc đứt giọng.
Dù lương tâm tôi nhột một tí, nhưng cơn đói vẫn giành lấy quyền kiểm soát.
Tôi lẩm bẩm vào đôi tai ghé lại miệng mình.
"Ma Thuật Phong Ấn . Ma Thuật Trói."
"Ể? Ể?"
Đôi mắt bối rối của cô ấy nhìn tôi.
Xin lỗi. Nhưng tôi đói lắm rồi.
Tôi đã giấu kín những vòng tròn ma thuật vẽ sẵn trên người.
Đây là cách duy nhất để giữ chân đám ma pháp sư giỏi nhất khỏi chúng ta bằng ma thuật.
Một cuộc phục kích với bùa phép chuẩn bị sẵn.
Nếu tôi dùng ma thuật ở cái tốc độ như Số 17 thì tôi sẽ không bao giờ đánh bại được cô ta.
Đương nhiên, nếu tôi giữ chân cô ta một lần, cô ta sẽ phá nó ngay. Vậy nên.
Ca chinh. Ca chinh.
"Ơ, khoan đã! Cái quái gì thế này! Thả tôi ra mau!"
Tôi khoá ngay còng và dây thừng mình chuẩn bị sẵn vào cổ tay cổ chân cô ta trong gang tấc.
Trong kho dụng cụ mà hướng dẫn viên bảo rằng chúng tôi có quyền tự do sử dụng cho tập luyện, có cả còng tay.
Khi thấy tôi lấy mấy thứ này, hướng dẫn viên đã nhìn tôi lướt ngang qua với một nụ cười quái dị, nhưng giờ không quan trọng.
"Xin lỗi nhé!"
"Tên đít thúi!"
Tôi có thể nghe thấy mọi loại lời nguyền rủa sau lưng mình. Tôi đã lắp thêm vòng tròn ma thuật phong ấn và vòng tròn ma thuật cách âm ngay cạnh cô ta.
À, để phòng trường hợp xấu, tôi cũng đeo mấy cái còng còn lại lên cô ta.
Thành thực mà nói, sẽ tuyệt vời biết bao khi ta sở hữu những dây xích phong ấn ma thuật mà mình đã đeo trên sa mạc, nhưng xui thay chúng không có trong kho.
Mà thôi, những cái này vừa đủ để giữ chân Số 17 một khoảng thời gian dài.
Và ngày hôm đó, tôi đã được ăn trong nơi ở thứ hai.
Nó thực sự rất ngon.
***
Khoá huấn luyện diễn ra còn tốt hơn cả suy đoán của tôi.
Tôi chẳng bao giờ ngờ rằng mọi thứ sẽ tiến xa đến thế này.
Những đứa có mối quan hệ tốt nhất giữa các bằng hữu, nhóm thứ hai mà tôi phụ trách đã sắp xếp thứ tự trước sau và điều chỉnh hợp lí lịch trình ăn uống của chúng.
Thậm chí nhóm trước vốn có quan hệ thân thiết cũng kết thúc tình bạn chỉ vì kiểm tra kĩ năng, chứ không đặt mạng sống lên hàng đầu.
"Di chuyển!"
Đất rung, dao bay. Như thể cái ý tưởng tiếc thương cho một kiếm sĩ đánh mất kiếm của mình khỏi bàn tay là một cục rác, cậu nhóc chỉ việc quăng cây kiếm thân yêu vào đòn tấn công mà mình cảm thấy không đỡ nổi.
Ma thuật bay đến đụng phải thanh kiếm và nổ tung.
Cậu nhóc lao qua nơi mà thanh kiếm xấu số tàn đời và phóng thẳng về trước.
"Tất cả chúng mày. Biến hết đi!"
Và một tia sáng xanh vụt qua mặt Số 1.
Kiếm khí tại cái tuổi đó.
Dù cho người kế vị của các gia tộc tên tuổi cũng chẳng có mấy trường hợp xuất hiện người sở hữu kiếm khí vào cái tuổi đó.
Nghĩa là lũ thiên tài này cực hiếm kể cả trong những gia đình mà trẻ con nhận được một thanh kiếm gỗ vào ba tuổi và có được một thanh kiếm thực thụ đầu tiên vào bảy tuổi.
Để một thực tập sinh tại tổ chức tà ác, để một người chưa từng học kiếm vài năm dùng được kiếm khí không còn là điều gì quá điên rồ.
Và sự phát triển này còn điên rồ hơn nữa.
Một, chỉ một lần. Số 1000 đã về cuối.
Có lẽ cô nhóc đã hạ cảnh giác hoặc bị dính phải đòn tấn công phối hợp của hai người kia, tôi không biết nữa.
Vì không phải tôi để mắt chúng chạy đua cả ngày.
Tuy nhiên trong một góc tâm trí, tôi đã tưởng hiển nhiên Số 1000 luôn là người đứng hạng nhất, và nó sẽ luôn như thế mọi ngày, thế rồi ngày hôm đó đã có một biến cố không thể ngờ đến.
Cô nhóc khóc từa lưa trước kích cỡ miếng mề gà trong khi nhìn Số 1 và Số 17 ăn sạch vẫn tồn đọng trong đầu tôi đến ngày hôm nay.
Cái loại rác gì thế này.
Nếu bạn bắt cô nhóc nhịn đói trong một tháng thì cô nhóc sẽ trở thành một kiếm sĩ.
Hoặc chọt một thanh kiếm vào bụng tôi trước đó.
Những buổi tập luyện trở nên bùng cháy hơn, lũ nhóc tinh ranh đó đã tự trui rèn kĩ năng của riêng mình.
Vậy nên tôi quyết định đổ thêm xăng vào lửa.
"Nếu ai đến đích đầu tiên, ta sẽ thết đãi người đó một bữa ăn đặc biệt."
Trước những câu từ ấy, lũ nhóc vốn tưởng bờ rằng sẽ ổn thôi ngay cả khi chúng chẳng về cuối, đã khởi động một trận đấu kinh khủng hơn để giành lấy vị trí số một.
Thành thật tôi cũng chẳng muốn tiến xa đến mức này, chỉ định thử nghiệm tầm hai ba tháng gì đó thôi, nhưng kể từ khi kĩ năng của chúng đột nhiên tăng lên chỉ vì một người nhịn ăn, tôi đã không dừng lại nổi.
Kể từ đó, những chiến thắng áp đảo của Số 1000 lại tiếp diễn.
Sự khác biệt trong kiếm khí ngày một lớn. Cắt cả ma thuật, cắt cả đao kiếm.
Để chống lại thứ kiếm khí đó bạn cần một kiếm khí hay ma thuật tương đương hoặc mạnh mẽ hơn.
Vậy nên Số 1 cũng thức tỉnh kiếm khí. Tất cả là để chặn và né những nhát kiếm khí phóng vào mặt cậu nhóc.
Như một loài động vật tiến hoá để sinh tồn trong môi trường tự nhiên của nó, Số 1 hoàn toàn tự mình thức tỉnh kiếm khí trước những đòn tấn công của Số 1000.
Và khi vòng thứ hai bắt đầu diễn ra, Số 17 đã đến chỗ tôi.
"Em muốn mạnh hơn. Mạnh hơn bất kì người nào."
Với một cơn cuồng nộ và lòng quyết tâm vô cùng mạnh mẽ.