Prologue
Độ dài 1,425 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 16:23:03
Đi cùng với một cô gái mà tôi quen cách đây một giờ, tôi bước đến cổng trường. Cùng bước trên một khoảng cách mà đôi khi hai vai chạm nhau. Hai người họ cảm nhận được điều đó, song họ không thể tiến thêm một bước, thậm chí trông họ như đang dắt nhau đi chơi.
Với cách cư xử còn một chút xa lạ, cô gái cất lời:
「Umm…Trước đó, Chitose-kun đã thực sự đã cứu mình. Cậu học thật giỏi…」
Một làn gió xuân ấm áp thoảng qua, mang theo mùi hương nhẹ nhàng và tươi mát của một nữ sinh cao trung.
「Cô không cần phải để bụng. Từ trước đến giờ, con người tôi sẽ không từ chối yêu cầu của con gái đâu」
Sau khi tan học, khi tôi ở thư viện để ôn tập cho bài kiểm tra, thì một cô gái đang học ở đó bỗng hỏi tôi với vẻ lo sợ 「Umm… Mình hỏi bạn một vài điều được không? 」
Hình như cô ấy có một bài toán chưa giải được.
Khi nhìn vào màu huy hiệu trên áo đồng phục của cô ấy, tôi biết cô học cùng năm với tôi, nên tôi đã chỉ cho cô một vài cách giải mà tôi biết.
「Nè… Chitose-kun, không phải cậu đang học sao? Tại sao cậu lại dành nhiều thời gian như vậy để giúp mình, dù mình chỉ mới nói chuyện với cậu lần đầu tiên? 」
Cô ấy ngước lên, nhìn chằm chằm vào tôi một cách ngượng ngùng.
「Tại sao ư? Đó là vì cậu nói sẽ đãi mình một ly cà phê như một lời cảm ơn. Nếu như vậy thì chúng ta không có thua thiệt gì cả.」
「Ehh… Theo như những gì cậu nói, nếu người khác chỉ cần mời cậu uống cà phê thì cậu cũng sẽ dạy họ đúng không? Nói kiểu đó thật khó để người khác tâm phục khẩu phục đó. Nhưng, ở bên Chitose-kun có nhiều cô gái đáng yêu như vậy, thì một người như mình cậu cũng sẽ không để ý đến đâu…」
「Không, nếu như kẻ đó là một thằng đực rựa, thì mình cũng không dạy vì một cốc cà phê. Ít nhất phải là một bát Ramen mới được.」
Tôi đáp, dù biết thừa đây không phải là câu trả lời mà cô nàng mong muốn.
Tôi định lách qua câu hỏi một cách khéo léo, nhưng nhìn nàng rầu rĩ, tôi nói thêm vài câu.
「…Ngoài ra, thường thì mọi người nhìn vào cậu sẽ thất cậu rất dễ thương. Dây buộc tóc màu hồng rất hợp với cậu. Trông cậu thật đáng yêu.」
Nàng nở một nụ cười bẽn lẽn.
「Thật sao!? Ý mình là, Chitose-kun, cậu vẫn chưa có ai để hẹn hò sao?」
「Tiêc thay, mình không có. Còn cậu?」
「Umm… Có thì có rồi...」
Nàng ấp úng. Sau đó-
「OI!!」
Như thể ngăn cô gái nói tiếp, ai đó nắm vai tôi một cách thô bạo, kéo tôi về phía sau.
「—」
Do bất ngờ, tôi sắp ngã về phía sau, nhưng vì một lý do nào đó tôi lấy lại được thăng bằng, và quay lại nhìn.
Đứng đó là một anh chàng mà tôi còn chưa biết tên.
Anh ta nhỉnh hơn tôi vài phân, cao khoảng 175cm. Cậu chàng dùng sáp vuốt tóc một cách lộn
「Mày nghĩ mày đang làm gì!」
Vì một lý do nào đó, cậu ta lên tiếng. Từ màuhuy hiệu trường, hẳn là một học sinh năm 2.
「Nếu anh hỏi tôi, thì tôi chỉ đi hẹn hò sau giờ học với một người bạn siêu cấp đáng yêu?」
Khi tôi đáp vậy, mặc kệ cậu chàng kia, cô gái lớn tiếng nói:
「Này! Cậu đang làm gì vậy?」
Cậu ta tiến gần về phía cô gái, trông cậu ta khá bực.
「Haa? Đó là điều mà anh phải nói với em! Liệu có ổn không nếu một cô gái đi chơi và vui vẻ với một thằng nhãi khác, kể cả khi cô ấy đã có bạn trai? Không chỉ có vậy, đây hẳn là Chitose Saku năm nhất? Một kẻ luôn được đồn đại là luôn luôn lừa tình các cô gái…」
Có vẻ đằng ấy cũng đã nghe danh tôi, nhưng đây là lần đầu tôi gặp anh ta, nên giờ gọi anh ta là Kamase Yaoru.
「Tôi chỉ định mua cho Chitose-kun cà phê vì cậu ấy đã giúp tôi học. Tại sao tôi không được làm vậy?」
「Ít nhất thì chọn bạn mà chơi. Dù vậy, hắn ta vẫn gọi em là cô gái dễ thương hay mấy cái đại loại vậy sao? Rõ ràng hắn ta sẽ làm vậy với bất cứ ai.」
「Ah, vậy anh đã nghe lén sau lung tôi?」
Ngay bây giờ, tôi sẽ thử ngăn cuộc trò chuyện này lại.
「Đừng, làm ơn đừng can thiệp vì mình!」
「…Thật luôn?」
Có vẻ mọi chuyện đã đi theo hướng ngược lại. Kamase Yarou quay lại tấn công:
「Đừng động vào bạn gái người khác.」
À, đó là câu chuyện sau tất cả.
Nói cách khác, hai người này đang hẹn hò. Có lẽ vì quan hệ giữa ho không được tốt cho lắm, hoặc vì tôi hấp dẫn hơn, nên cô nàng nhìn tôi như một người đàn ông. Điều đó hiển nhiên không làm anh ta vui lắm.
Khác với một kẻ như vậy với tôi, một ikemen-riajuu, thủ-khoa-trường là một sự kiện phổ biến: Được một cô gái tỏ tình.
Điều này có nghĩa là, anh chàng này đang trút giận lên tôi chỉ vì bạn gái suýt bị cuỗm mất.
「Xin lỗi, em không biết cô ấy là bạn gái của anh, senpai. Đúng như anh nói, em không thể kìm lòng lại khi thấy một cô gái dễ thương.」
Khi tôi vừa dứt lời, Kamase Yarou tức giận lại chồng tức giận. Còn cô nàng kia thì ngại ngùng lén nhìn tôi.
「Đối với mày, đây chỉ là vấn đề nhỏ cần phải vượt qua, còn với tao, cô ấy là người con gái quan trọng nhất! Không bao giờ tao sẽ làm cô ấy tổn thương chỉ vì sở thích của mày!」
Kamase Yarou dường như vừa nói điều gì rất ngầu.
Tôi chắc anh ta không phải người xấu. Sau những chia sẻ đầy cảm xúc đó, cô gái có vẻ hơi xúc động. Cô ấy thay đổi cái nhìn về người bạn trai, nhìn anh ta như một thứ gì đó rất vi diệu.
Học sinh trên đường đi về chụm lại, theo dõi diễn tiến từ xa.
Để giúp đỡ cô bạn gái sắp bị một tên sở khanh lừa tình, cậu bạn trai đã nói những điều mà bình thường cậu ngại ngùng, khộng bao giờ dám nói ra. Với điều đó, cô gái tỉnh giấc khỏi một giấc mộng đầy ma mị. Một tình huống đáng yêu của tuổi trẻ.
Tôi quyết định hoàn thành vai diễn của mình.
「Đây hẳn là điều sẽ xảy ra nếu tiếp tục, nhưng em không giỏi chịu đựng mấy kẻ máu nóng đâu. Như vậy là không ổn đâu, senpai. Nếu anh thật sự yêu cô ấy, hãy trân trọng cô ấy và bảo vệ cô ấy, để bạn gái anh không bị mấy con côn trùng như tôi tiếp cận.」
Như thể muốn nói ‘Tao không cần lời khuyên từ một kẻ như mày’, Kamase Yarou đặt một tay lên vai cô. Nàng ta đang thì thầm xin lỗi「Chitose-kun…」, nên tôi gọi cô ấy.
「Về phần cậu, nếu cảm thấy mệt mỏi với senpai, cứ ghé qua chỗ mình. Mình sẽ an ủi cậu bất cứ lúc nào. Nên là, cho phép mình tạm hoãn buổi hẹn hò sau giờ học cho tới lúc đó.」
Tôi nói, tặng kèm theo một nụ cười tươi rói và một cái nháy mắt. Kamase Yarou quăng cặp về phía tôi.
「Thằng oắt con!!」
「Ooh, sợ~quá.」
Né được, tôi lao về phía cổng trường và vẫy vẫy tay phải.
Hi vọng bọn họ có thể trải qua khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc.
Khi giúp đỡ cô ấy học, tôi đã được ưu ái theo cách riêng của cô ấy. Kết quả là, cậu chàng đổ lỗi cho tôi, và bản thân trở thành một kẻ phản diện.
Cảm thấy phấn khích vì một lý do gì đó, tôi đạp mạnh chân xuống đất rồi chạy.
Tình cờ đưa mắt nhìn trời, một màu xanh. Một tín hiệu khi mùa đông kết thúc, mặt trời đẹp, ấm. Ngay cả những đám bụi từ sân thể thao cũng khiến ta cảm thấy thật dễ chịu.
Được thích bởi ai đó ở đâu đó, bị ghét bởi ai đó ở một nơi nào đó.
Có vẻ như hôm nay, thế giới quanh tôi lại được an toàn và bình yên.