Chương 187 Thức tỉnh
Độ dài 1,110 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-11-17 17:46:03
Thức dậy vì lạnh cóng.
Sàn nhà và không khí ta chạm vào lạnh như băng. Cậu cố gắng rời khỏi căn phòng nhỏ một cách vội vàng, nghĩ rằng mình phải sưởi ấm căn phòng thật nhanh.
Cô ấy không có ở trên giường. Cậu không khóa cửa chắn vì nghĩ rằng cô ấy sẽ không hoảng loạn nữa.
"Matie...?" Đột nhiên, những lời nói đó thoát ra cùng với một hơi thở trắng xóa.
Quên mất lý do phải đi lấy củi, cậu tìm kiếm khắp phòng.
Nhưng không có dấu vết nào của cô ấy ở đâu cả, nên cậu tự hỏi cô ấy rời đi khi nào. Sự thiếu kiên nhẫn của cậu ngày càng tăng lên.
“Em ấy chưa ăn nhiều, cơ thể cũng không thể đi lại nhiều được…” Ruth lao ra khỏi phòng thí nghiệm và hướng về phía lâu đài.
Cậu cố lần theo mùi hương thoang thoảng của cô ấy nhưng không còn dấu vết nào để lại.
Vậy... cô ấy vẫn còn ở đâu đó trong phòng thí nghiệm này à ?
Tuy nhiên, nơi duy nhất chưa tìm thấy đó là... nhà bếp.
Nhà bếp !?
Cậu nhớ. Vào khoảng thời gian với Tarzia đang nghiên cứu ở đây.
Đây là căn bếp nơi Tarzia từng làm cho cậu mọi bữa ăn nhẹ đơn giản lúc nửa đêm khi bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm này một thời gian dài !
Ruth chạy vào bếp, móng vuốt kêu vang trên sàn. Một lối đi thẳng kéo dài hơn từ phòng thí nghiệm.
Trong không khí ẩm ướt, mốc meo, bỗng nhiên... một mùi hoài niệm xộc vào không khí.
Đây là……
“Matie !” Cậu mở cánh cửa thép nặng nề, không được làm theo kích thước của cậu và không có không khí lạnh.
Một mùi hương hoài cổ, ấm áp và thơm ngon tràn ngập căn phòng nhỏ.
"Cuối cùng anh cũng tỉnh dậy. Chào buổi sáng Ruth."
Cô ấy vẫn mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tinh khiết, nhưng cô ấy ở đó, với nụ cười tuyệt vọng nhưng nhân hậu trên khuôn mặt.
"M, Mattie... bây giờ em ổn chứ !?"
Cô ấy trả lời với vẻ mặt kinh ngạc.
"À, đó là vết thương bên người anh ngày hôm đó phải không ? Nó đã khép miệng rồi à ?"
"Không, nó không phải... của em."
Mattie cho biết cậu đã vội từ sáng nên đặt đĩa súp nóng hổi nghi ngút khói trên chiếc bàn gỗ đơn giản.
"Em đã làm nó ?"
Đó là món súp sữa làm từ khoai tây, ngô và cà rốt mà Ruth ghét.
“Những thứ rau duy nhất còn lại là… em không biết liệu chúng có ngon miệng không.”
Sau đó Matie ngồi xuống chiếc ghế đối diện và cầu nguyện nhẹ nhàng.
Mặc dù kích thức hoàn toàn khác nhau nhưng họ vẫn cùng nhau thưởng thức bữa sáng.
“Em đã mơ…” Matie lẩm bẩm, nhìn xuống.
"Mơ……?"
“À, đó là một giấc mơ rất dài. Đó là một giấc mơ dài tiếp tục từ trận chiến Padilra.”
Padilra… cái tên đó nhắc nhở Ruth. Nơi Matie chịu vết thương sâu trong lòng và mất đi chiếc sừng lớn, biểu tượng cho niềm kiêu hãnh của gia tộc.
“Tàn tạ, em tiếp tục bước đi một mình trên con đường dài tối tăm không có điểm kết thúc… Em đang mang một khối máu bùn như tràn ra từ ngực và không thể lau đi được nữa”.
Ruth nhấp một ngụm súp Matie đã làm cho.
Phải. Cố kìm lại mong muốn bật ra một tiếng nức nở.
Vị dở tệ. Dùng lời của Rush thì là tệ như cứt.
Dù chỉ là sữa và muối nhưng làm sao chúng có thể tạo ra mùi vị hỗn loạn như vậy ? Rau không bị hư hỏng. Nhưng……
Phải, đây là Matie.
Để kết hôn với mình, em ấy đã học nấu ăn mà em chưa từng học trước đây... nhưng những món ăn em ấy có thể nấu dù có cố gắng thế nào thì nhìn chung sẽ có vị như bùn dưới đáy đầm lầy.
Hương vị tuyệt vời, đó là tất cả những gì Matie hướng đến.
“Em có thể thoát ra khỏi con đường đó không, Matie ?”
"À" cô gật đầu, "Em nghe thấy nhiều giọng nói từ xa, nhưng em nhanh chóng tin rằng đó không phải là lời mời của người chết. Đó là giọng nói của những người bạn còn sống của em."
Matie hoàn thành món súp có hương vị hỗn loạn mà cô ấy đã tạo ra mà không hề nhúc nhích, và đặt món súp đầy hương vị vào đĩa của mình.
"Zeal, Tarzia...và Ruth. Nhưng vì lý do nào đó mà còn có một vị vua. Một số người trong số họ đang gọi em... à, Rush, người mà em mới gặp hôm nọ."
Không có sự gay gắt nào trong những lời đó cả. Lời tử tế quấn trong hơi thở trắng xóa, như đang hồi tưởng về kỷ niệm.
Cậu hiểu. Matie hoàn toàn khác với Matie ngày đó. Nhưng cô ấy cũng khác với cô ấy khi cô ấy trở nên hoảng loạn sau bí tích.
...Cô ấy đã vượt qua nó. Cô ấy đã vượt qua nó.
Cậu chắc chắn rằng cô ấy là cô gái thẳng thắn nhưng tốt bụng đến vụng về trước khi gặp cô ấy.
"Ruth...sau này anh có thể dạy em cách xin lỗi trong tình huống như thế này được không ?"
"Xin lỗi...? Được thôi, nhưng tại sao ?"
"Rush..., em đã thô lỗ trước mặt những người đó. Em cảm thấy mình cần phải xin lỗi đàng hoàng."
Đột nhiên, nước mắt trào ra trong mắt Ruth.
Cô ấy không như thế này, nhưng cô ấy là Matie.
"Ừ, ừ... không sao đâu." Cậu nghẹn ngào rơi nước mắt và không thể thốt nên lời.
“Em phải theo dõi tất cả những thứ em đã mất… Trên hết, em không thể cho ông nội, cha và tất cả tổ tiên của em thấy… Em xin lỗi, nhưng anh có thể giúp em được không, Ruth ?”
"Đúng vậy...Tôi đoán cả hai chúng ta nên cố gắng hết sức..."
“Đây, ăn cho đàng hoàng nhé. Sẽ thật lãng phí nếu thức ăn mới làm bị nguội, phải không?”
Cậu vội đưa súp vào miệng.
Ôi chúa ơi, nó có vị hoàn toàn khác với lần trước phải không ? Cậu có thể cảm thấy muối sâu.
...Không, đó là nước mắt. Cậu không thể ngừng khóc được, nên mùi vị là...
"Em đã cố tình thêm vào cà rốt, thứ mà anh ghét. Hãy nhớ ăn hết và không để lại thức ăn thừa."
"À... không sao đâu. Anh sẽ không để lại gì cả..."
Cà rốt này là gì ? Có lẽ là vì cậu không ngừng khóc được... Mùi vị không tệ chút nào.